Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 89: Diệt Vong Thời Mạt Thế 8
Lãnh Thiên Băng
30/10/2019
Thời gian trôi qua nhanh chóng , rốt cuộc 1 tháng cũng đã kết thúc . Cô ngồi trong lớp nhìn ra bên ngoài , đêm nay lúc đồng hồ điểm 12h . Thì sự
chết chóc của những thứ kinh tởm và thối rửa sẽ bao phủ cả địa cầu . Lời nguyền máu sẽ nhấn chìm con người vào nơi sâu thẳm của địa ngục . Những cái xác không hồn lễnh đểnh bước đi vô định , tìm kiếm con mồi và xé
xác chúng như một con dã thú điên cuồng . Đó sẽ là sự kết thúc cho nhân
loại ...
Đôi mắt cô ánh lên tia sáng lạnh , tiếng chuông reo vang lên . Diệp Cơ và Âu Nghi từ ngoài đi vào , Âu Nghi nhìn thấy cô liền vui vẻ
" Dao Sương ! Chúng ta đến võ đường thôi "
Cô nhìn qua gật nhẹ đầu sau đó nhùn qua Diệp Cơ nói
" Tối nay cậu ở nhà tớ "
Diệp Cơ kinh ngạc , không hiểu hỏi
" Sao vậy ? "
" Tối sẽ biết , giờ chúng ta đi thôi "
Cô cùng Âu Nghi và Diệp Cơ đến võ đường , nhìn Tử Ân đã thay đồ sẵn và đang luyện tập mà cười nhạt . Cô bước lại gần Ngô lão sư hỏi
" Thưa thầy ! Em muốn biết đỉnh cao tối thượng của karate "
Mọi người nghe xong kinh ngạc , cả Ngô lão sư cũng giật mình . Nheo mài lại
" Em đang nói gì vậy ? "
" Đã nói rất rõ "
Ngô lão sư nhìn đến cô
" Đỉnh cao tối thượng của karate ? Em đủ tư cách để học được ? "
" Chắc chắn "
Lời nói cô lạnh nhạt , Ngô lão sư cười to
" Ha ha ha ! Một học sinh mới vào có 1 tháng mà đã muốn đạt đến đỉnh cao của Karate . Thật nực cười "
Cô vẫn đứng yên đó , bỗng một thứ gì đó vụt qua . Cô đưa chân lên đỡ , đó chính là cú đá của Ngô lão sư . Ông ta đang thử cô ...
Mọi người kinh ngạc , Ngô lão sư nheo mắt . Một lát sau hạ chân xuống , thở dài
" Đi theo ta "
Cô đi theo Ngô lão sư , bước trên dãy hành lang yên tỉnh . Ngô lão đưa cô đến một căn phòng , là phòng chứa bàn thờ . Nhan khói tỏa ra khắp nơi , Ngô lão sư ngồi xuống xếp bằng nghiêm nghị , nói
" Chủ võ đường đã giao hết mọi quyền hành cho thầy , em muốn biết được đỉnh tối cao của karate thì phải vượt qua một cửa ải "
Ngô lão sư lấy ra một ván cờ đã được sắp sẵn , cô ngồi xuống nhìn ván cờ đó . Ván cờ này rất phức tạp , Ngô lão sư nói
" Hãy giải được nó "
Cô nhìn những quân cờ , đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh . Thời gian yên tỉnh trôi qua , cô vẫn không động đậy . Nụ cười cô vươn lên , đưa tay thẳng ngang về phía trước , hạ xuống
Rầm !
Bàn cờ gãy ra làm đôi , cô đã dùng tay chẽ nó ra . Ngô lão sư nhìn cô cười nhẹ , nói
" Đây là bàn cờ làm từ loại đá cứng nhất , đó chính là lời giải . Cũng chính là câu trả lời "
Cô kinh ngạc , nhìn hai mảnh bàn bị cô chẽ ra . Đôi mắt cô hiện lên sự suy tư , sau đó nói
" Biến bản thân thành kiếm ? "
" Ha ha ha ! Phải , ngươi quả là một nhân tài . Đỉnh tối cao của karate chính là biến bản thân thành kiếm . Dù là bất cứ thứ gì cũng có thể chặt đứt , vừa là kiếm vừa là đá . Không thể đâm xuyên ... "
Ngô lão sư đứng lên , bước đến bàn thờ cao nhấc xuống thanh kiếm dài . Bàn tay trái của Ngô lão sư hóa thành màu đen . Cô kinh ngạc nhìn , Ngô lão sư cầm thanh kiếm đâm xuống tay mình .
Leng keng ...
Cây kiếm uốn éo sau đó trở lại vị trí ban đầu , chứng tỏ nó vừa đâm phải một thứ gì đó rất cứng . Giống như đâm vào đá ...
Ngô lão sư đưa bàn tay trái lên , nó đang trở lại bình thường . Và không hề bị một chút thương tổn nào ... Cô nheo mài lại , gương mặt trở nên lạnh lẽo . Sau đó đứng lên cúi đầu bước ra ngoài ...
Cô đã hiểu được , thì cũng không còn lý do gì để ở lại . Cô quay về phòng tập thu dọn đồ , Âu Nghi thấy liền kinh ngạc
" Cậu đi đâu vậy ? "
Cô cầm balo lên nhìn đến Âu Nghi nói
" Mọi việc đã xong , Diệp Cơ . Cậu đi theo tớ "
Diệp Cơ kinh ngạc , lo lắng hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
" Không ! Đi thôi ... hẹn gặp lại "
Cô bước ra khỏi phòng cùng Diệp Cơ , ai nấy cũng kinh ngạc . Tử Ân nhìn theo cô nheo mài lại ...
_________________
Buổi tối cũng đã tới , cô nhìn ra ngoài trời . Tiểu Bát Đản bên cạnh cô nói
" Ký chủ ! Sắp tới rồi "
Cô nhếch môi nhìn đồng hồ đã điểm 23h58' ... Diệp Cơ từ ngoài bước ra . Cô đã bảo Diệp Cơ chuẩn bị quần áo , thu dọn những đồ cần thiết . Khiến cho Diệp Cơ không hiểu gì
" Chuyện này là sao ? Cậu muốn đưa tớ đi đâu à ? "
Cô đem hành lý của Diệp Cơ lên xe 16 chỗ mà cô đã mua , rất rộng rãi và bền vững . Nếu thây ma có tấn công cũng sẽ không bị hư hỏng , cô còn trang bị thêm vũ khí như kiếm , súng dài và đạn . Thậm chí là bom để phòng hờ , tất cả cô đều cất ở chỗ không ai thấy . Cô đưa Diệp Cơ lên xe , đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn một ít . Cô vào chỗ ngồi lái , nhìn đồng hồ đeo tai đang trôi qua từng giây . Diệp Cơ nhìn thấy hành động của cô cũng căng thẳng theo . Tiểu Bát Đản lơ lửng trong xe , nói
" Giống trốn nợ quá = ̄ω ̄= "
Tích tách ... tích tách ... Boong ...
Cây kim ngắn điểm 12h đêm , bầu trời bỗng chốc hóa thành màu đỏ như máu . Mặt trăng cũng hóa thành đỏ , bỗng một cơn mưa máu như bão giông đỗ xuống . Diệp Cơ kinh hãi không hiểu chuyện gì ...
" Dao Sương ! Chuyện gì vậy ? "
Cô nhìn ra bên ngoài , gió mạnh thổi qua khiến cơn mưa càng dữ dội . Tiếng mưa đổ xuống lạnh lẽo , Diệp Cơ ngồi phía sau nhìn ra ô cửa , đôi mắt hiện lên hoảng hốt . Cô lạnh nhạt nói
" Tớ nằm mơ thấy trái đất biến thành tan hoan , một cơn mưa máu đổ xuống khiến tất cả sụp đổ . Con người hóa thành thây ma , nên đã chuẩn bị mọi thứ "
" Điềm báo sao ? "
Diệp Cơ kinh ngạc , cô lạnh nhạt nói
" Phải ! Không ngờ nó lại là sự thật ... "
" Vậy còn mọi người thì sao ? "
" Ai dính phải cơn mưa này đều sẽ hóa thành zoombie "
Diệp Cơ sợ hãi , nước mắt chảy dài
" Tại sao lại như vậy ? "
Cô nhìn đồng hồ đã 15' trôi qua , cô bảo Diệp Cơ
" Cậu ngủ chút đi "
" Tớ làm sao ngủ được cơ chứ ? "
Cô nhìn qua Diệp Cơ , cầm lấy ống tiêm chích vào tay . Đẩy một chất lỏng vào người Diệp Cơ .
" Cậu làm gì vậy ? "
Diệp Cơ nheo mài hỏi , bỗng đầu nặng trĩu . Ánh mắt nhìn cô mông lung rồi ngã vào ghế dựa
" Thuốc gây mê "
Lời nói cô vang lên , nhìn ra ngoài nở một nụ cười hứng thú . Tiểu Hắc bên cạnh cô nói
" Như đang chơi trốn tìm "
Cô tựa đầu vào ghế , nhắm mắt lại dưỡng thần . Thời gian trôi qua , bỗng cô nghe được tiếng
Két kéttttttt ...
Cô nhìn ra cửa sổ , một gương mặt thối rửa tựa vào cửa kiến . Tiểu Bát Đản kinh hãi co rút người nép vào ghế . Cô lạnh nhạt nhìn gương mặt đầy máu , những vết nứt loang lổ . Xung quanh là một đám thây ma đang bao vây lấy chiếc xe của cô
- Grừ ... grừ ...
Tiếng rống vang lên , cô nhếch môi đạp bàn đạp xoay vô lăng chạy đi . Cán qua đám thây ma đó , cô nhìn qua cửa kiến , đám thây ma thân người đầy máu đứng dậy đi từng bước đuổi theo . Cô chạy đi tìm Âu Nghi và Tử Ân , nhìn mọi nơi đều có thây ma đi trên phố . Theo như định vị thì đám người sống đang ở nơi bảo an mong được giúp đỡ . Nhưng họ đâu biết là đám thây ma đã sớm ở trong đó , nên bây giờ tình hình chắc rất rối loạn . Cả Đình Lan , Di Anh , Âu Nghi và Tử Ân đều ở đó . May là 3 người kia biết võ , nếu không cũng biến thành zoombie từ lâu . Còn Đình Lan thì được Di Anh bảo vệ , mà dù sao cô ta cũng có pháp thuật nên chắc cũng không sao ...
' Bị đám thây ma kia xé xác là nhiệm vụ hoàn thành rồi ... haizzz '
Tiểu Bát Đản đọc được suy nghĩ của cô liền nói
" Không dễ đâu ký chủ "
Cô chạy tới chỗ của bọn họ , Âu Nghi nhìn thấy xe liền kinh ngạc . Cô mở cửa ra cho bọn họ bước vào , mùi hôi thối xộc vào trong xe . Cô khó chịu , tiểu Bát Đản hiểu ý liền dùng lá chắn bao phủ xe lại . Khi đám người bước lên xe , cô liền đóng cửa chạy đi . Âu Nghi thấy cô mà kinh ngạc
" Dao Sương ? "
Cô nhếch môi nhìn qua Tử Ân , hắn thấy vậy liền chườm lên . Cô rời khỏi vị trí láy để cho Tử Ân thế vào . Đình Lan thấy cô và Diệp Cơ lành lặn mà đáy mắt hiện lên căm tức . Cô đưa cho Di Anh hai chai nước
" Uống đi "
Di Anh nhìn hai chai nước trên tay mà ngẩn người , đưa qua cho Đình Lan . Sau đó nói
" Cảm ơn ... "
Âu Nghi nhìn đám zoombie phía sau hỏi
" Sao cậu biết bọn tớ ở đây ? "
" Trên đài "
Cô lạnh nhạt nói , đắp chăn cho Diệp Cơ đang ngủ say . Âu Nghi sợ hãi hỏi
" Chúng ta nên đi đâu đây ? "
Cô nhìn qua Âu Nghi , lạnh nhạt
" Đến thành phố chính , nơi đó chắc chắn có nơi trú ẩn và lực lượng phòng vệ "
Đình Lan mỉm cười nhẹ
" Sao cậu có thể chuẩn bị trước mọi thứ và tìm hiểu thông tin nhanh như vậy ? "
" Điềm báo "
" Điềm báo sao ? "
Đình Lan kinh ngạc , tiểu Bát Đản khinh bỉ
" Hừ ! Nếu không phải do tên nam9 kia nghiên cứu ba cái ôn dịch gì đó . Rồi dùng tên lửa phóng lên trời gây ra hiện tượng này thì đâu có chuyện như thế xảy ra . Khiến tất cả mọi người đều biến thành zoombie ... "
Bỗng dưng Đình Lan cảm nhận được cỗ hơi lạnh lẽo và áp bức . Ôm người nhìn xung quanh , Di Anh thấy liền hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
" K...không ... không có , chỉ là tớ hơi lạnh "
Di Anh nhìn qua cô hỏi
" Còn chăn không ? "
" Không "
Cô lạnh nhạt nói , Di Anh tức giận . Đình Lan nắm lấy tay Di Anh lắc đầu
" Không sao ! Tớ chịu được "
Cô cười lạnh , tiểu Huyết dựa đầu vào người tiểu Bát Đản . Nói với cô
" Chủ nhân ! Chúng ta trở lại không gian đây . Ở cùng bọn họ khiến ta khó chịu "
' Ừ ! '
" Tiểu Hắc Hắc , đi cùng không ? "
Tiểu Bát Đản hỏi , tiểu Hắc lắc đầu
" Ta ở lại với chủ nhân "
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết biến mất , sự áp bức cũng tan theo . Đình Lan thở phào nhẹ nhõm , rơi vào trầm tư ...
Cô nhếch môi tựa vào ghế nghỉ ngơi , nhìn Tử Ân nói
" Vất vả rồi "
Tử Ân không nói gì gật nhẹ đầu , đôi mắt nhìn Đình Lan qua kính chiếu hậu . Đáy mắt đen sâu thẳm ánh lên lạnh lẽo ...
Đôi mắt cô ánh lên tia sáng lạnh , tiếng chuông reo vang lên . Diệp Cơ và Âu Nghi từ ngoài đi vào , Âu Nghi nhìn thấy cô liền vui vẻ
" Dao Sương ! Chúng ta đến võ đường thôi "
Cô nhìn qua gật nhẹ đầu sau đó nhùn qua Diệp Cơ nói
" Tối nay cậu ở nhà tớ "
Diệp Cơ kinh ngạc , không hiểu hỏi
" Sao vậy ? "
" Tối sẽ biết , giờ chúng ta đi thôi "
Cô cùng Âu Nghi và Diệp Cơ đến võ đường , nhìn Tử Ân đã thay đồ sẵn và đang luyện tập mà cười nhạt . Cô bước lại gần Ngô lão sư hỏi
" Thưa thầy ! Em muốn biết đỉnh cao tối thượng của karate "
Mọi người nghe xong kinh ngạc , cả Ngô lão sư cũng giật mình . Nheo mài lại
" Em đang nói gì vậy ? "
" Đã nói rất rõ "
Ngô lão sư nhìn đến cô
" Đỉnh cao tối thượng của karate ? Em đủ tư cách để học được ? "
" Chắc chắn "
Lời nói cô lạnh nhạt , Ngô lão sư cười to
" Ha ha ha ! Một học sinh mới vào có 1 tháng mà đã muốn đạt đến đỉnh cao của Karate . Thật nực cười "
Cô vẫn đứng yên đó , bỗng một thứ gì đó vụt qua . Cô đưa chân lên đỡ , đó chính là cú đá của Ngô lão sư . Ông ta đang thử cô ...
Mọi người kinh ngạc , Ngô lão sư nheo mắt . Một lát sau hạ chân xuống , thở dài
" Đi theo ta "
Cô đi theo Ngô lão sư , bước trên dãy hành lang yên tỉnh . Ngô lão đưa cô đến một căn phòng , là phòng chứa bàn thờ . Nhan khói tỏa ra khắp nơi , Ngô lão sư ngồi xuống xếp bằng nghiêm nghị , nói
" Chủ võ đường đã giao hết mọi quyền hành cho thầy , em muốn biết được đỉnh tối cao của karate thì phải vượt qua một cửa ải "
Ngô lão sư lấy ra một ván cờ đã được sắp sẵn , cô ngồi xuống nhìn ván cờ đó . Ván cờ này rất phức tạp , Ngô lão sư nói
" Hãy giải được nó "
Cô nhìn những quân cờ , đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh . Thời gian yên tỉnh trôi qua , cô vẫn không động đậy . Nụ cười cô vươn lên , đưa tay thẳng ngang về phía trước , hạ xuống
Rầm !
Bàn cờ gãy ra làm đôi , cô đã dùng tay chẽ nó ra . Ngô lão sư nhìn cô cười nhẹ , nói
" Đây là bàn cờ làm từ loại đá cứng nhất , đó chính là lời giải . Cũng chính là câu trả lời "
Cô kinh ngạc , nhìn hai mảnh bàn bị cô chẽ ra . Đôi mắt cô hiện lên sự suy tư , sau đó nói
" Biến bản thân thành kiếm ? "
" Ha ha ha ! Phải , ngươi quả là một nhân tài . Đỉnh tối cao của karate chính là biến bản thân thành kiếm . Dù là bất cứ thứ gì cũng có thể chặt đứt , vừa là kiếm vừa là đá . Không thể đâm xuyên ... "
Ngô lão sư đứng lên , bước đến bàn thờ cao nhấc xuống thanh kiếm dài . Bàn tay trái của Ngô lão sư hóa thành màu đen . Cô kinh ngạc nhìn , Ngô lão sư cầm thanh kiếm đâm xuống tay mình .
Leng keng ...
Cây kiếm uốn éo sau đó trở lại vị trí ban đầu , chứng tỏ nó vừa đâm phải một thứ gì đó rất cứng . Giống như đâm vào đá ...
Ngô lão sư đưa bàn tay trái lên , nó đang trở lại bình thường . Và không hề bị một chút thương tổn nào ... Cô nheo mài lại , gương mặt trở nên lạnh lẽo . Sau đó đứng lên cúi đầu bước ra ngoài ...
Cô đã hiểu được , thì cũng không còn lý do gì để ở lại . Cô quay về phòng tập thu dọn đồ , Âu Nghi thấy liền kinh ngạc
" Cậu đi đâu vậy ? "
Cô cầm balo lên nhìn đến Âu Nghi nói
" Mọi việc đã xong , Diệp Cơ . Cậu đi theo tớ "
Diệp Cơ kinh ngạc , lo lắng hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
" Không ! Đi thôi ... hẹn gặp lại "
Cô bước ra khỏi phòng cùng Diệp Cơ , ai nấy cũng kinh ngạc . Tử Ân nhìn theo cô nheo mài lại ...
_________________
Buổi tối cũng đã tới , cô nhìn ra ngoài trời . Tiểu Bát Đản bên cạnh cô nói
" Ký chủ ! Sắp tới rồi "
Cô nhếch môi nhìn đồng hồ đã điểm 23h58' ... Diệp Cơ từ ngoài bước ra . Cô đã bảo Diệp Cơ chuẩn bị quần áo , thu dọn những đồ cần thiết . Khiến cho Diệp Cơ không hiểu gì
" Chuyện này là sao ? Cậu muốn đưa tớ đi đâu à ? "
Cô đem hành lý của Diệp Cơ lên xe 16 chỗ mà cô đã mua , rất rộng rãi và bền vững . Nếu thây ma có tấn công cũng sẽ không bị hư hỏng , cô còn trang bị thêm vũ khí như kiếm , súng dài và đạn . Thậm chí là bom để phòng hờ , tất cả cô đều cất ở chỗ không ai thấy . Cô đưa Diệp Cơ lên xe , đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn một ít . Cô vào chỗ ngồi lái , nhìn đồng hồ đeo tai đang trôi qua từng giây . Diệp Cơ nhìn thấy hành động của cô cũng căng thẳng theo . Tiểu Bát Đản lơ lửng trong xe , nói
" Giống trốn nợ quá = ̄ω ̄= "
Tích tách ... tích tách ... Boong ...
Cây kim ngắn điểm 12h đêm , bầu trời bỗng chốc hóa thành màu đỏ như máu . Mặt trăng cũng hóa thành đỏ , bỗng một cơn mưa máu như bão giông đỗ xuống . Diệp Cơ kinh hãi không hiểu chuyện gì ...
" Dao Sương ! Chuyện gì vậy ? "
Cô nhìn ra bên ngoài , gió mạnh thổi qua khiến cơn mưa càng dữ dội . Tiếng mưa đổ xuống lạnh lẽo , Diệp Cơ ngồi phía sau nhìn ra ô cửa , đôi mắt hiện lên hoảng hốt . Cô lạnh nhạt nói
" Tớ nằm mơ thấy trái đất biến thành tan hoan , một cơn mưa máu đổ xuống khiến tất cả sụp đổ . Con người hóa thành thây ma , nên đã chuẩn bị mọi thứ "
" Điềm báo sao ? "
Diệp Cơ kinh ngạc , cô lạnh nhạt nói
" Phải ! Không ngờ nó lại là sự thật ... "
" Vậy còn mọi người thì sao ? "
" Ai dính phải cơn mưa này đều sẽ hóa thành zoombie "
Diệp Cơ sợ hãi , nước mắt chảy dài
" Tại sao lại như vậy ? "
Cô nhìn đồng hồ đã 15' trôi qua , cô bảo Diệp Cơ
" Cậu ngủ chút đi "
" Tớ làm sao ngủ được cơ chứ ? "
Cô nhìn qua Diệp Cơ , cầm lấy ống tiêm chích vào tay . Đẩy một chất lỏng vào người Diệp Cơ .
" Cậu làm gì vậy ? "
Diệp Cơ nheo mài hỏi , bỗng đầu nặng trĩu . Ánh mắt nhìn cô mông lung rồi ngã vào ghế dựa
" Thuốc gây mê "
Lời nói cô vang lên , nhìn ra ngoài nở một nụ cười hứng thú . Tiểu Hắc bên cạnh cô nói
" Như đang chơi trốn tìm "
Cô tựa đầu vào ghế , nhắm mắt lại dưỡng thần . Thời gian trôi qua , bỗng cô nghe được tiếng
Két kéttttttt ...
Cô nhìn ra cửa sổ , một gương mặt thối rửa tựa vào cửa kiến . Tiểu Bát Đản kinh hãi co rút người nép vào ghế . Cô lạnh nhạt nhìn gương mặt đầy máu , những vết nứt loang lổ . Xung quanh là một đám thây ma đang bao vây lấy chiếc xe của cô
- Grừ ... grừ ...
Tiếng rống vang lên , cô nhếch môi đạp bàn đạp xoay vô lăng chạy đi . Cán qua đám thây ma đó , cô nhìn qua cửa kiến , đám thây ma thân người đầy máu đứng dậy đi từng bước đuổi theo . Cô chạy đi tìm Âu Nghi và Tử Ân , nhìn mọi nơi đều có thây ma đi trên phố . Theo như định vị thì đám người sống đang ở nơi bảo an mong được giúp đỡ . Nhưng họ đâu biết là đám thây ma đã sớm ở trong đó , nên bây giờ tình hình chắc rất rối loạn . Cả Đình Lan , Di Anh , Âu Nghi và Tử Ân đều ở đó . May là 3 người kia biết võ , nếu không cũng biến thành zoombie từ lâu . Còn Đình Lan thì được Di Anh bảo vệ , mà dù sao cô ta cũng có pháp thuật nên chắc cũng không sao ...
' Bị đám thây ma kia xé xác là nhiệm vụ hoàn thành rồi ... haizzz '
Tiểu Bát Đản đọc được suy nghĩ của cô liền nói
" Không dễ đâu ký chủ "
Cô chạy tới chỗ của bọn họ , Âu Nghi nhìn thấy xe liền kinh ngạc . Cô mở cửa ra cho bọn họ bước vào , mùi hôi thối xộc vào trong xe . Cô khó chịu , tiểu Bát Đản hiểu ý liền dùng lá chắn bao phủ xe lại . Khi đám người bước lên xe , cô liền đóng cửa chạy đi . Âu Nghi thấy cô mà kinh ngạc
" Dao Sương ? "
Cô nhếch môi nhìn qua Tử Ân , hắn thấy vậy liền chườm lên . Cô rời khỏi vị trí láy để cho Tử Ân thế vào . Đình Lan thấy cô và Diệp Cơ lành lặn mà đáy mắt hiện lên căm tức . Cô đưa cho Di Anh hai chai nước
" Uống đi "
Di Anh nhìn hai chai nước trên tay mà ngẩn người , đưa qua cho Đình Lan . Sau đó nói
" Cảm ơn ... "
Âu Nghi nhìn đám zoombie phía sau hỏi
" Sao cậu biết bọn tớ ở đây ? "
" Trên đài "
Cô lạnh nhạt nói , đắp chăn cho Diệp Cơ đang ngủ say . Âu Nghi sợ hãi hỏi
" Chúng ta nên đi đâu đây ? "
Cô nhìn qua Âu Nghi , lạnh nhạt
" Đến thành phố chính , nơi đó chắc chắn có nơi trú ẩn và lực lượng phòng vệ "
Đình Lan mỉm cười nhẹ
" Sao cậu có thể chuẩn bị trước mọi thứ và tìm hiểu thông tin nhanh như vậy ? "
" Điềm báo "
" Điềm báo sao ? "
Đình Lan kinh ngạc , tiểu Bát Đản khinh bỉ
" Hừ ! Nếu không phải do tên nam9 kia nghiên cứu ba cái ôn dịch gì đó . Rồi dùng tên lửa phóng lên trời gây ra hiện tượng này thì đâu có chuyện như thế xảy ra . Khiến tất cả mọi người đều biến thành zoombie ... "
Bỗng dưng Đình Lan cảm nhận được cỗ hơi lạnh lẽo và áp bức . Ôm người nhìn xung quanh , Di Anh thấy liền hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
" K...không ... không có , chỉ là tớ hơi lạnh "
Di Anh nhìn qua cô hỏi
" Còn chăn không ? "
" Không "
Cô lạnh nhạt nói , Di Anh tức giận . Đình Lan nắm lấy tay Di Anh lắc đầu
" Không sao ! Tớ chịu được "
Cô cười lạnh , tiểu Huyết dựa đầu vào người tiểu Bát Đản . Nói với cô
" Chủ nhân ! Chúng ta trở lại không gian đây . Ở cùng bọn họ khiến ta khó chịu "
' Ừ ! '
" Tiểu Hắc Hắc , đi cùng không ? "
Tiểu Bát Đản hỏi , tiểu Hắc lắc đầu
" Ta ở lại với chủ nhân "
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết biến mất , sự áp bức cũng tan theo . Đình Lan thở phào nhẹ nhõm , rơi vào trầm tư ...
Cô nhếch môi tựa vào ghế nghỉ ngơi , nhìn Tử Ân nói
" Vất vả rồi "
Tử Ân không nói gì gật nhẹ đầu , đôi mắt nhìn Đình Lan qua kính chiếu hậu . Đáy mắt đen sâu thẳm ánh lên lạnh lẽo ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.