Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 43: Pa Pa ... ! Tránh Xa Ta Ra 11
Lãnh Thiên Băng
24/09/2019
Kể từ ngày sinh nhật của Donald đã trôi qua 7 năm , cô đã 11 tuổi . Cô càng lớn dung nhan càng xinh đẹp , tên hoàng đế
cũng đối với cô càng ngày càng tốt ... Còn về phía của Fislin Rai hắn đã vào quân đoàn kị sĩ dù chỉ mới 13 tuổi . Những năm qua điều được cô
dùng thân phận khác mà dạy kiếm thuật nên lấy được lòng hoàng đế nhờ vào những chiến tích không nhỏ . Đối với mọi người đều lạnh nhạt ...
Và Fislin Diana , cô công chúa đó đã trở thành thiên tài trong học viện ma pháp , người người ngưỡng mộ . Hằng ngày khi trở về đều quấn quýt lấy Donald . Cô ta cùng Belin RiYu chơi thân với nhau , thậm chí là William Robest cũng hay dính chặt lấy nhau . Hoàng đế cũng rất hài lòng với cô công chúa nhỏ này ...
Cô ngồi trên giường nhìn ra ô cửa sổ , đôi mắt trở nên lạnh lẽo . 7 năm ... đó là khoảng thời gian mà cô đã cảm nhận được cái gì gọi là khó khăn . Cô vậy mà lại ở cái nơi này 7 năm dài đằng đẳng , thật khiến lòng người khó chịu ...
[ Ký chủ ! Sao người lại không vui như vậy ? ]
" Hừ ! 7 năm đó , ta ở đây đã 7 năm rồi , sau này còn phải ở thêm vài năm nữa . Ta làm sao có thể thấy vui ? "
" Haizz ! Kêu chủ nhân luyện pháp đi mà không chịu . Bỏ phí nhiều thời gian như vậy ? "
Tiếng nói tiểu Huyết vang lên uể oải
" Ta cũng đọc sách mà "
" Đọc sách ? Học pháp thuật người không học . Bỏ thời gian ra đọc hơn ngàn cuốn sách để làm gì chứ ? "
[ Ký chủ làm vậy chắc chắn có nguyên do ]
" Hừ ! Sách thì có gì mà hay "
Tiểu Huyết lè lưỡi rắn không tin
" Tiểu Bát Đản nói đúng , sách rất có ích "
" Chủ nhân thấy nó có ích như thế nào ? "
" Tất cả những ma pháp đều được ghi lại . Sách là một kho tàng vô hạn không hồi kết . Nó giúp ta hiểu biết thêm và nhìn ra mọi thứ , nếu như ta học ma pháp , biết tất cả loại võ . Dù cho ta có mạnh nhất tam giới thì cũng sẽ có một ngày chết dưới mưu kế của kẻ khác . Cái đó người ta gọi là hữu dũng vô mưu ... "
Cô lạnh nhạt nói ra từng lời nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ ...
" Vậy ít nhất chủ nhân cũng nên học pháp thuật một chút "
" Ngươi yên tâm , khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này xong ta sẽ tập trung tu luyện "
" Thật sao ? Vậy thì khi nào mới có thể hoàn thành ? "
Tiểu Huyết vui vẻ hỏi
" ... Ta không biết ... Lòng người ở thế giới này thật không thể lường . Ta cũng thật sự cảm thấy khó chịu "
[ Vậy ký chủ đã có kế hoạch ? ]
" Ha ! Trong mưu có kế , trong kế có mưu . Ta tự có tính toán ... "
" Cũng chỉ tại cái con hồ ly ú nhà ngươi . Có cái cốt truyện cũng không dò được . Vô dụng "
[ Ê ! Nói gì đó , ngươi thì biết cái gì ? Tại hệ thống vẫn chưa thể dò xét chứ bộ . ]
Hai đứa nó lại tiếp tục cãi nhau trong đầu cô .
" Đủ rồi ! "
[ Hừ ! Ký chủ người xem con rắn này thật đáng ghét . Sao người lại nhận nó chứ , nướng lên ăn chẳng phải tốt hơn sao ● 3● ]
" Nướng ngươi thì có cái con hồ ly thúi . Ngươi mập mạp như vậy chắc thịt rất nhiều "
[ Thịt rắn ngon hơn hồ ly ]
" Thịt ngươi mới ngon đó cái con hồ ly thúi "
....
Tụi nó lại tiếp tục chiến tranh mồm , cô xoa hai nguyệt thái dương ngồi xuống giường
[ À ! Phải rồi ký chủ , hoàng đế và cái tên nhóc Rai đó đã đi đánh trận 2 năm . Người định làm gì tiếp khi bọn họ về ? ]
" Hử ? Không biết "
Cô nằm xuống giường nheo mài , tên hoàng đế đã đi đánh trận 2 năm qua , cô cũng chỉ biết ở trong cung điện làm những việc có thể ...
" Chủ nhân ! Ta thấy nếu như không sớm hoàn thành nhiệm vụ thì không ổn . Người không thấy chán sao ? "
" Rất chán "
" Vậy cứ giết hết bọn họ là xong , chúng ta cũng đâu biết nhiệm vụ là gì . Chẳng lẽ nếu không dò được cốt truyện thì chúng ta phải chờ ở đây cả đời ? "
[ Cái con rắn kia , ngươi biết ngươi đang nói gì không ? Giết hết là nhiệm vụ sẽ bị sụp đổ , sụp đổ xem như công sức 7 năm tiêu tan . Không thể được ! "
" Chứ ngươi có cách hay hơn sao ? Chủ nhân người thấy ta nói thế nào ? "
[ Ký chủ ! Tuyệt đối không được ]
Cô vươn môi nở nụ cười nhạt
" Tiểu Bát Đản nói đúng ! Không thể để những gì ta làm bị đánh mất "
" Chủ nhân ... "
" Ngươi yên tâm , ta biết ngươi rất mất kiên nhẫn . Nhưng phải làm cái nhiệm vụ này suốt 7 năm thì quả thật không ai có thể còn kiên nhẫn . Ta sẽ khiến cho bọn họ sống dở chết dở để thời gian chúng ta đánh đổi có ý nghĩa "
" Chủ nhân nói chí phải ! Ta sẽ cố gắng tu luyện để khôi phục một phần công lực . Đến lúc đó người phải khiến chúng rơi vào tận cùng của sự đau khổ để ta được hả hê . Ha ha haaa "
[ Trời ơi ! Ác quỷ ●﹏● ]
Cô mỉm cười nhìn ra ngoài , nơi đáy mắt xẹt qua một tia sát khí cường bạo .
Cạch !
Tiếng mở cửa vang lên , Gunra và Anna chạy vào vui vẻ
" Công chúa ! Bệ hạ đã về rồi . Còn có hoàng tử Rai "
Cô ngồi dậy nghiêng đầu ngây ngô
" Là ai ? Họ là ai ? Trở về là sao ? "
Gunra và Anna nghe xong liền hoảng sợ . Kinh hoàng đi đến bên cô
" C...công chúa nói gì vậy ? Là cha của người , hoàng đế đó . Còn có anh trai của người nữa mà . Người thật sự không nhớ sao ? "
Đôi mắt cô trở nên trong veo như kim thạch màu đỏ tuyệt trần . Lắc đầu ...
" Ta không nhớ ... họ là ai ? Cha ? Ta có cha sao ? "
Lần này bọn họ hoàn toàn bị dọa sợ
" Chị Gunra , phải làm sao đây ? Công chúa không nhớ ra bệ hạ rồi . Tại sao lại như vậy ? Chẳng lẽ công chúa có bệnh ? "
" Anna đừng nói bậy . Chắc chắn chỉ trong nhất thời công chúa quên thôi . Bệ hạ đã đi 2 năm rồi mà , chắc chắn chỉ tạm thời không nhớ ra . Mau ! Mau thay đồ cho người đến đón bệ hạ "
Cô được Gunra và Anna thay đồ . Khoảng nữa tiếng sau cô xuất hiện với một mái tóc tím dài ngang eo nhỏ . Chiếc váy trễ vai hai dây màu xanh trắng dài tinh khôi . Ngang eo là chiếc nơ màu đỏ làm bằng đá quý sáng đẹp , thân hình cao 1m4 , dung nhan sắc sảo tuyệt thế động lòng người .
" Công chúa thật đẹp . Như tiên nữ giáng trần "
Anna ngẩn ngơ nói
" Được rồi ! Mau đi thôi "
Gunra nắm lấy tay cô dắt đi nhưng đôi mắt lại trần ngập lo sợ ...
_______________
Đến khuông viên đầy hoa , có rất nhiều người ở đó . Đây là tục lễ của vương quốc , khi hoàng đế thắng trận đều phải được đón tiếp ở nơi này . Nghe nói rằng có một cây thánh linh ở đây để ban phước và sự may mắn cho hoàng đế .
Cô đi đến khiến mọi người sững sờ bất động , mỉm cười nhẹ cô nhìn qua Diana đang cùng RiYu đứng gần đó . Bọn họ ai cũng đều xinh đẹp , nhất là Diana , nụ cười như thiên sứ ...
- Đó là công chúa Eira sao ? Thật đẹp
- Bệ hạ sao lại có những cô con gái tuyệt trần như thế ?
- Công chúa Diana cũng không thua kém . Nụ cười cứ như thiên sứ ...
.....
Nhiều lời bàn tán vang lên khắp hoa viên
" Xì ! Con nhóc đó sao có thể so sánh với chủ nhân . Không phải vì người còn nhỏ với lại che dấu 4 phần nhan sắc thì con nhóc đó có cửa sánh ngang sao ? "
Tiếng nói tiểu Bát Đản khó chịu vang lên trong đầu cô
[ Con rắn nhà ngươi không thể khiêm tốn một chút sao ? ]
Cô mỉm cười nhẹ nhìn vào khoảng không , tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc . Mọi người im lặng nhìn đoàn người đang đi đến , dẫn đầu là Donald với gương mặt tuấn mĩ lạnh lẽo . Khí thế uy nghiêm tôn quý hiên ngang đi vào .
- THAM KIẾN MẶT TRỜI CỦA FISLIN . MỪNG NGÀI TRỞ VỀ SAU SỰ ĐẪM MÁU CỦA SỰ DƠ BẨN . SỰ TÔN QUÝ CỦA NGƯỜI LÀ ÁNH SÁNG TẨY RỬA CHO CHÚNG TA . MONG NGÀI MÃI LUÔN LÀ ÁNH SÁNG RỰC RỠ VÀ CHÓI CHANG
Donald bước xuống , Diana liền chạy lại nở nụ cười thiên thần như tia nắng
" Pa pa ! Con rất nhớ người . Mừng cha trở lại "
Donald vươn tay xoa đầu Diana , Rai nhảy xuống ngựa lạnh lùng
" Em khỏe chứ ? "
" Vâng ! Em khỏe thưa anh . Mọi người cực khổ rồi "
Diana ngước ra sau mỉm cười nói với kị sĩ . First mỉm cười đi lên
" Công chúa Diana , người càng lớn càng xinh đẹp "
" Cảm ơn First "
Tiếng cười vui vẻ vang lên , Gunra dắt tay cô đi lại gần cúi người hành lễ .
- Tham kiến bệ hạ ...
Donald nhìn thấy cô liền kinh ngạc mỉm cười đi đến , khụy xuống đối diện với cô
" Có nhớ ta không ? "
Cô nhìn vào ánh mắt của Donald , nghiêng đầu ...
" Pa pa ... "
Donald mỉm cười nhẹ , nhưng chưa bao lâu liền bàng hoàng
" Người là pa pa của ta ? "
Tất cả mọi người đều đứng hình , không gian như ngưng động . Gunra sợ hãi nhìn gương mặt âm trầm của Donald , quỳ xuống
" Xin bệ hạ bớt giận . Công chúa không cố ý "
First đi lên nhìn cô mỉm cười thật tươi
" Công chúa đừng giỡn như vậy mà . Nào , thần và bệ hạ đã rất nhớ người ... "
" Ngươi là ai ? Ta từng gặp nhau sao ? "
Cô nghiêng đầu hỏi , nụ cười trên môi First tắt hẵn . Đôi mắt rưng rưng
" Công chúa không nhớ thần sao ? Hu hu ... "
Bây giờ mọi người liền nhìn nhau bàn tán
- Công chúa sao lại như thế ?
- Cả cha mình cũng không nhớ ra , đúng là không biết nên nói gì
- Bệ hạ thật đáng thương khi có đứa con như vậy
- Đúng đó , chỉ có công chúa Diana mới ngoan hiền giỏi giang
- Nghe đâu công chúa nhỏ này còn là một phế vật
- Cùng là chị em sao lại khác một trời một vực như thế ?
....
" CÂM MỒM ! "
Tiếng quát chứa âm hàn của Donald khiến ai cũng cúi đầu không dám ho he gì nữa . Donald vươn tay ôm chầm lấy cô
" Chuyện gì ? Xảy ra chuyện gì ? Nói ! "
Gunra sợ hãi cúi đầu
" Thần cũng không biết . Khi thần nhắc đến bệ hạ trở về thì công chúa đã không nhớ ra người nữa "
" Tại sao lại như vậy ? Các ngươi có bảo vệ tốt công chúa hay không ? "
" Bệ hạ ! Công chúa thật sự không bị gì cả "
Gunra sợ hãi nói . Diana đi lên mỉm cười nhìn cô
" Eira , em sao vậy ? Đây là pa pa của chúng ta mà . Nào , gọi pa pa đi "
Cô nheo mài lại , đôi mắt chảy xuống từng giọt nước mắt ... Donald đưa tay lau nước mắt cho cô
" Không được khóc . Không nhớ thì thôi , đừng sợ "
" Bệ hạ ... "
First muốn nói gì đó nhưng bị Donald cản lại . Bế cô lên ...
" Về tẩm điện . Ta nếu còn nghe một lời nào như thế nữa thì ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ "
Nói rồi đoàn người cùng đi , dưới bầu trời bao la rộng lớn . Cô được Donald bế đi , đôi mắt cụp xuống che dấu tia sáng lạnh đầy tàn độc vừa xẹt qua rất nhanh ...
' Hãy bắt đầu ván cờ nào ... '
Và Fislin Diana , cô công chúa đó đã trở thành thiên tài trong học viện ma pháp , người người ngưỡng mộ . Hằng ngày khi trở về đều quấn quýt lấy Donald . Cô ta cùng Belin RiYu chơi thân với nhau , thậm chí là William Robest cũng hay dính chặt lấy nhau . Hoàng đế cũng rất hài lòng với cô công chúa nhỏ này ...
Cô ngồi trên giường nhìn ra ô cửa sổ , đôi mắt trở nên lạnh lẽo . 7 năm ... đó là khoảng thời gian mà cô đã cảm nhận được cái gì gọi là khó khăn . Cô vậy mà lại ở cái nơi này 7 năm dài đằng đẳng , thật khiến lòng người khó chịu ...
[ Ký chủ ! Sao người lại không vui như vậy ? ]
" Hừ ! 7 năm đó , ta ở đây đã 7 năm rồi , sau này còn phải ở thêm vài năm nữa . Ta làm sao có thể thấy vui ? "
" Haizz ! Kêu chủ nhân luyện pháp đi mà không chịu . Bỏ phí nhiều thời gian như vậy ? "
Tiếng nói tiểu Huyết vang lên uể oải
" Ta cũng đọc sách mà "
" Đọc sách ? Học pháp thuật người không học . Bỏ thời gian ra đọc hơn ngàn cuốn sách để làm gì chứ ? "
[ Ký chủ làm vậy chắc chắn có nguyên do ]
" Hừ ! Sách thì có gì mà hay "
Tiểu Huyết lè lưỡi rắn không tin
" Tiểu Bát Đản nói đúng , sách rất có ích "
" Chủ nhân thấy nó có ích như thế nào ? "
" Tất cả những ma pháp đều được ghi lại . Sách là một kho tàng vô hạn không hồi kết . Nó giúp ta hiểu biết thêm và nhìn ra mọi thứ , nếu như ta học ma pháp , biết tất cả loại võ . Dù cho ta có mạnh nhất tam giới thì cũng sẽ có một ngày chết dưới mưu kế của kẻ khác . Cái đó người ta gọi là hữu dũng vô mưu ... "
Cô lạnh nhạt nói ra từng lời nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ ...
" Vậy ít nhất chủ nhân cũng nên học pháp thuật một chút "
" Ngươi yên tâm , khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này xong ta sẽ tập trung tu luyện "
" Thật sao ? Vậy thì khi nào mới có thể hoàn thành ? "
Tiểu Huyết vui vẻ hỏi
" ... Ta không biết ... Lòng người ở thế giới này thật không thể lường . Ta cũng thật sự cảm thấy khó chịu "
[ Vậy ký chủ đã có kế hoạch ? ]
" Ha ! Trong mưu có kế , trong kế có mưu . Ta tự có tính toán ... "
" Cũng chỉ tại cái con hồ ly ú nhà ngươi . Có cái cốt truyện cũng không dò được . Vô dụng "
[ Ê ! Nói gì đó , ngươi thì biết cái gì ? Tại hệ thống vẫn chưa thể dò xét chứ bộ . ]
Hai đứa nó lại tiếp tục cãi nhau trong đầu cô .
" Đủ rồi ! "
[ Hừ ! Ký chủ người xem con rắn này thật đáng ghét . Sao người lại nhận nó chứ , nướng lên ăn chẳng phải tốt hơn sao ● 3● ]
" Nướng ngươi thì có cái con hồ ly thúi . Ngươi mập mạp như vậy chắc thịt rất nhiều "
[ Thịt rắn ngon hơn hồ ly ]
" Thịt ngươi mới ngon đó cái con hồ ly thúi "
....
Tụi nó lại tiếp tục chiến tranh mồm , cô xoa hai nguyệt thái dương ngồi xuống giường
[ À ! Phải rồi ký chủ , hoàng đế và cái tên nhóc Rai đó đã đi đánh trận 2 năm . Người định làm gì tiếp khi bọn họ về ? ]
" Hử ? Không biết "
Cô nằm xuống giường nheo mài , tên hoàng đế đã đi đánh trận 2 năm qua , cô cũng chỉ biết ở trong cung điện làm những việc có thể ...
" Chủ nhân ! Ta thấy nếu như không sớm hoàn thành nhiệm vụ thì không ổn . Người không thấy chán sao ? "
" Rất chán "
" Vậy cứ giết hết bọn họ là xong , chúng ta cũng đâu biết nhiệm vụ là gì . Chẳng lẽ nếu không dò được cốt truyện thì chúng ta phải chờ ở đây cả đời ? "
[ Cái con rắn kia , ngươi biết ngươi đang nói gì không ? Giết hết là nhiệm vụ sẽ bị sụp đổ , sụp đổ xem như công sức 7 năm tiêu tan . Không thể được ! "
" Chứ ngươi có cách hay hơn sao ? Chủ nhân người thấy ta nói thế nào ? "
[ Ký chủ ! Tuyệt đối không được ]
Cô vươn môi nở nụ cười nhạt
" Tiểu Bát Đản nói đúng ! Không thể để những gì ta làm bị đánh mất "
" Chủ nhân ... "
" Ngươi yên tâm , ta biết ngươi rất mất kiên nhẫn . Nhưng phải làm cái nhiệm vụ này suốt 7 năm thì quả thật không ai có thể còn kiên nhẫn . Ta sẽ khiến cho bọn họ sống dở chết dở để thời gian chúng ta đánh đổi có ý nghĩa "
" Chủ nhân nói chí phải ! Ta sẽ cố gắng tu luyện để khôi phục một phần công lực . Đến lúc đó người phải khiến chúng rơi vào tận cùng của sự đau khổ để ta được hả hê . Ha ha haaa "
[ Trời ơi ! Ác quỷ ●﹏● ]
Cô mỉm cười nhìn ra ngoài , nơi đáy mắt xẹt qua một tia sát khí cường bạo .
Cạch !
Tiếng mở cửa vang lên , Gunra và Anna chạy vào vui vẻ
" Công chúa ! Bệ hạ đã về rồi . Còn có hoàng tử Rai "
Cô ngồi dậy nghiêng đầu ngây ngô
" Là ai ? Họ là ai ? Trở về là sao ? "
Gunra và Anna nghe xong liền hoảng sợ . Kinh hoàng đi đến bên cô
" C...công chúa nói gì vậy ? Là cha của người , hoàng đế đó . Còn có anh trai của người nữa mà . Người thật sự không nhớ sao ? "
Đôi mắt cô trở nên trong veo như kim thạch màu đỏ tuyệt trần . Lắc đầu ...
" Ta không nhớ ... họ là ai ? Cha ? Ta có cha sao ? "
Lần này bọn họ hoàn toàn bị dọa sợ
" Chị Gunra , phải làm sao đây ? Công chúa không nhớ ra bệ hạ rồi . Tại sao lại như vậy ? Chẳng lẽ công chúa có bệnh ? "
" Anna đừng nói bậy . Chắc chắn chỉ trong nhất thời công chúa quên thôi . Bệ hạ đã đi 2 năm rồi mà , chắc chắn chỉ tạm thời không nhớ ra . Mau ! Mau thay đồ cho người đến đón bệ hạ "
Cô được Gunra và Anna thay đồ . Khoảng nữa tiếng sau cô xuất hiện với một mái tóc tím dài ngang eo nhỏ . Chiếc váy trễ vai hai dây màu xanh trắng dài tinh khôi . Ngang eo là chiếc nơ màu đỏ làm bằng đá quý sáng đẹp , thân hình cao 1m4 , dung nhan sắc sảo tuyệt thế động lòng người .
" Công chúa thật đẹp . Như tiên nữ giáng trần "
Anna ngẩn ngơ nói
" Được rồi ! Mau đi thôi "
Gunra nắm lấy tay cô dắt đi nhưng đôi mắt lại trần ngập lo sợ ...
_______________
Đến khuông viên đầy hoa , có rất nhiều người ở đó . Đây là tục lễ của vương quốc , khi hoàng đế thắng trận đều phải được đón tiếp ở nơi này . Nghe nói rằng có một cây thánh linh ở đây để ban phước và sự may mắn cho hoàng đế .
Cô đi đến khiến mọi người sững sờ bất động , mỉm cười nhẹ cô nhìn qua Diana đang cùng RiYu đứng gần đó . Bọn họ ai cũng đều xinh đẹp , nhất là Diana , nụ cười như thiên sứ ...
- Đó là công chúa Eira sao ? Thật đẹp
- Bệ hạ sao lại có những cô con gái tuyệt trần như thế ?
- Công chúa Diana cũng không thua kém . Nụ cười cứ như thiên sứ ...
.....
Nhiều lời bàn tán vang lên khắp hoa viên
" Xì ! Con nhóc đó sao có thể so sánh với chủ nhân . Không phải vì người còn nhỏ với lại che dấu 4 phần nhan sắc thì con nhóc đó có cửa sánh ngang sao ? "
Tiếng nói tiểu Bát Đản khó chịu vang lên trong đầu cô
[ Con rắn nhà ngươi không thể khiêm tốn một chút sao ? ]
Cô mỉm cười nhẹ nhìn vào khoảng không , tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc . Mọi người im lặng nhìn đoàn người đang đi đến , dẫn đầu là Donald với gương mặt tuấn mĩ lạnh lẽo . Khí thế uy nghiêm tôn quý hiên ngang đi vào .
- THAM KIẾN MẶT TRỜI CỦA FISLIN . MỪNG NGÀI TRỞ VỀ SAU SỰ ĐẪM MÁU CỦA SỰ DƠ BẨN . SỰ TÔN QUÝ CỦA NGƯỜI LÀ ÁNH SÁNG TẨY RỬA CHO CHÚNG TA . MONG NGÀI MÃI LUÔN LÀ ÁNH SÁNG RỰC RỠ VÀ CHÓI CHANG
Donald bước xuống , Diana liền chạy lại nở nụ cười thiên thần như tia nắng
" Pa pa ! Con rất nhớ người . Mừng cha trở lại "
Donald vươn tay xoa đầu Diana , Rai nhảy xuống ngựa lạnh lùng
" Em khỏe chứ ? "
" Vâng ! Em khỏe thưa anh . Mọi người cực khổ rồi "
Diana ngước ra sau mỉm cười nói với kị sĩ . First mỉm cười đi lên
" Công chúa Diana , người càng lớn càng xinh đẹp "
" Cảm ơn First "
Tiếng cười vui vẻ vang lên , Gunra dắt tay cô đi lại gần cúi người hành lễ .
- Tham kiến bệ hạ ...
Donald nhìn thấy cô liền kinh ngạc mỉm cười đi đến , khụy xuống đối diện với cô
" Có nhớ ta không ? "
Cô nhìn vào ánh mắt của Donald , nghiêng đầu ...
" Pa pa ... "
Donald mỉm cười nhẹ , nhưng chưa bao lâu liền bàng hoàng
" Người là pa pa của ta ? "
Tất cả mọi người đều đứng hình , không gian như ngưng động . Gunra sợ hãi nhìn gương mặt âm trầm của Donald , quỳ xuống
" Xin bệ hạ bớt giận . Công chúa không cố ý "
First đi lên nhìn cô mỉm cười thật tươi
" Công chúa đừng giỡn như vậy mà . Nào , thần và bệ hạ đã rất nhớ người ... "
" Ngươi là ai ? Ta từng gặp nhau sao ? "
Cô nghiêng đầu hỏi , nụ cười trên môi First tắt hẵn . Đôi mắt rưng rưng
" Công chúa không nhớ thần sao ? Hu hu ... "
Bây giờ mọi người liền nhìn nhau bàn tán
- Công chúa sao lại như thế ?
- Cả cha mình cũng không nhớ ra , đúng là không biết nên nói gì
- Bệ hạ thật đáng thương khi có đứa con như vậy
- Đúng đó , chỉ có công chúa Diana mới ngoan hiền giỏi giang
- Nghe đâu công chúa nhỏ này còn là một phế vật
- Cùng là chị em sao lại khác một trời một vực như thế ?
....
" CÂM MỒM ! "
Tiếng quát chứa âm hàn của Donald khiến ai cũng cúi đầu không dám ho he gì nữa . Donald vươn tay ôm chầm lấy cô
" Chuyện gì ? Xảy ra chuyện gì ? Nói ! "
Gunra sợ hãi cúi đầu
" Thần cũng không biết . Khi thần nhắc đến bệ hạ trở về thì công chúa đã không nhớ ra người nữa "
" Tại sao lại như vậy ? Các ngươi có bảo vệ tốt công chúa hay không ? "
" Bệ hạ ! Công chúa thật sự không bị gì cả "
Gunra sợ hãi nói . Diana đi lên mỉm cười nhìn cô
" Eira , em sao vậy ? Đây là pa pa của chúng ta mà . Nào , gọi pa pa đi "
Cô nheo mài lại , đôi mắt chảy xuống từng giọt nước mắt ... Donald đưa tay lau nước mắt cho cô
" Không được khóc . Không nhớ thì thôi , đừng sợ "
" Bệ hạ ... "
First muốn nói gì đó nhưng bị Donald cản lại . Bế cô lên ...
" Về tẩm điện . Ta nếu còn nghe một lời nào như thế nữa thì ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ "
Nói rồi đoàn người cùng đi , dưới bầu trời bao la rộng lớn . Cô được Donald bế đi , đôi mắt cụp xuống che dấu tia sáng lạnh đầy tàn độc vừa xẹt qua rất nhanh ...
' Hãy bắt đầu ván cờ nào ... '
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.