Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 217: Sự Trở Lại... Tiền Bối! Người Là Ai? (8)
Lãnh Thiên Băng
16/04/2021
" Lại là ngươi? "
Nghệ Hạ đứng lên chỉ tay về phía Quỷ Mị, nàng ta lả lơi yêu kiều nhìn thẳng vào bọn cô. Sau đó dời ánh mắt long lanh lên người nam nhân dơ bẩn. Mỉm cười nhẹ...
" Lang phu... "
" Hả?? "
Nghệ Hạ kinh ngạc tròn mắt, sau đó nhảy dựng lên thủ thế đề phòng. Còn Sát Hoàng lại đứng đơ ra chết trân không hiểu gì.
" Lang phu... "
Quỷ Mị lại mỉm cười ngọt ngào lần nữa, bộ dạng xinh đẹp mỹ miều làm lòng nhân ngứa ngáy. Nhưng tình huống khó đỡ kia lại khiến không gian trở nên lắng đọng. Sát Hoàng lùi bước...
" Ta không quen cô nương "
Cô quan sát biểu cảm và hành động của họ. Rất ung dung ngồi yên nhấp trà. Quỷ Mị tiến tới với vòng eo lắc lư, tạo ra một cỗ hương thơm đầy mê hoặc. Nhưng hắn lại chỉ biết thụt chân về sau...
" Tình lang hóa kiếp thiếp tương tư.
Chỉ hồng nguyệt lão tự se duyên.
Trăm năm si ái nguyện bên chàng.
Răng long đầu bạc kết phu thê... "
" Ta... "
Lời tỏ tình quá bất ngờ khiến hắn chẳng kịp thích ứng. Quỷ Mị bỗng nhiên dang tay ào tới, nhưng nam nhân lại khom người tránh thoát.
" Chàng... "
Quỷ Mị trề môi mếu máo, hai tay nắm chặt góc váy với bộ dạng ấm ức. Nghệ Hạ nhanh chóng tái mét mặt mày, vung chân đá nam tử khiến hắn không kịp đề phòng. Liền ngay lập tức nhào về phía mỹ nhân, nàng ta thấy vậy nhanh chóng thay đổi nét mặt. Mỉm cười ôm chầm lấy phu quân...
" Ngươi... Cô nương... ta... "
Sát Hoàng lúng túng khi bị nữ tử ôm lấy, nhìn bọn cô với vẻ mặt cầu cứu. Nghệ Hạ cười cợt bởi sự ngáo ngơ của hắn, bước tới thì thầm với cô.
" Trì Dao tỷ, hay chúng ta đi trước? "
Cô liếc nhìn, sau cũng gật đầu đồng ý. Cả hai đang có ý định rời đi thì bị Quỷ Mị nhìn thấy. Nàng ta cất giọng...
" Đứng lại! "
" Cái gì? Không phải ngươi tìm tướng công sao? Bọn ta ở lại làm kỳ đà cản mũi à?. "
Quỷ Mị không thèm trả lời câu hỏi của Nghệ Hạ. Trực tiếp bước tới đối diện với cô, đôi con ngươi mộng nước tràn đầy dị thường...
" Ngươi là kẻ phá hỏng kế hoạch của Chu Ma? "
"..."
Cô nhìn nàng ta, câm lặng hứng gió đìu hiu buốt rét. Bộ dạng trầm tĩnh càng khiến cho Quỷ Mị thấy lạ, đưa móng tay đen tuyền chọt vào má cô.
" Ngươi câm? "
"..."
" Nè. Làm gì vậy? "
Nghệ Hạ hất tay nữ nhân ra khỏi cô, hành động kia khiến cho Quỷ Mị giật mình. Hết nhìn tay mình lại nhìn lên tiểu cô nương đang hung dữ. Hai mắt bắt đầu tròn xoe, ướt đẫm màng sương.
" Oa oa oa oa oa oa... "
Rầm Rầm...!!!
Mặt đất lay động mạnh bạo, khiến ba thân ảnh đều phải lắc lư. Nghệ Hạ nghiêng ngả, cảm thấy hối hận vì đã chọc giận tiểu tổ mẫu. Nhưng tất cả đã muộn màng...
Rầm... Oanh...!!!
Sát Hoàng muốn vận nội lực bay lên, nhưng không hiểu vì sao tiếng khóc kia lại làm di tản tất cả linh khí. Tâm trí đau nhói bị tác động tạo thành sự hỗn loạn. Hắn nheo mày, mồ hôi chảy ra. Cảm nhận một mùi tanh nồng đang nén lại giữa lồng ngực...
" Phụt... "
" Hức... Lang... Lang quân... "
Quỷ Mị nhìn thấy, đột ngột ngừng lại thứ tạp âm đáng sợ. Chạy vội đỡ lấy vòng tay của Sát Hoàng. Đôi mắt to tròn nhìn vào những giọt máu thẫm đang chảy dài. Nghệ Hạ ngồi bệch xuống đất chưa thể hoàn hồn. Cô cũng cảm thấy khó chịu, đưa tay dịnh lấy mặt bàn...
" Ta không sao... "
Nam nhân đẩy tay nàng, lắc đầu tỏ ý mình ổn. Quỷ Mị mím môi bỗng hôn nhẹ lên gò má, khiến cho Sát Hoàng điêu đứng.
" Thiếp rời đi cách biệt phương trời.
Hẹn tương phùng nối lại duyên tơ... "
Nữ nhân dịu dàng như gió từ từ rời khỏi hắn. Bộ dạng luyến tiếc khiến ai cũng phải xót xa. Thật rằng chẳng ai muốn nét buồn khổ ấy vươn đọng trên dung nhan mị tình. Nàng xoay người, liếc mắt nhìn qua cô. Nghệ Hạ lại ngứa miệng chen vô...
" Ngươi nhìn cái gì? "
" Phàm Nhân ngu muội.
Chu Ma uy cường.
Nổi trận Thiên Lôi.
Phanh thây nghìn mảnh "
Vụt Vù...!!!
Dứt câu đầy sát ý bóng hình mỹ nhân đã biến mất. Nghệ Hạ ngơ ngác không thông được những lời đó. Cô nhướn mày, vươn môi mỉm cười nhạt chẳng rõ ý tứ...
" Nè, sao ngươi yếu quá vậy? "
" Ta... "
Thấy nam nhân đang mệt mỏi, cô liền cất tiếng trả lời thay.
" Hắn khi sáng quyết chiến với Lãnh Tuấn, bị trọng thương, hao tổn sức mạnh. "
" Cái gì? Ta nghe nói ngươi được mời đến gặp các tiền bối. Phải không? "
" Phải. Nhưng chọc giận họ nên bị đuổi ra rồi "
Sát Hoàng gãi đầu mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều. Nghệ Hạ nheo mày không hiểu được...
" Ngươi còn cười? Không thấy nhục sao? "
" Có gì nhục? Ta không thắng không bại, cần gì xấu hổ? "
" Ngươi... đúng là bệnh hoạn... Trì Dao tỷ, tỷ không sao chứ? "
" Không "
" Nữ ma đầu đó nói vậy là có ý gì?. "
Cô nhìn vào khoảng không, lọn tóc tím mượt mà tung bay nhẹ trong gió mát. Chậm rãi đứng lên, xoay người chẳng muốn trả lời...
__________ __________
Ba ngày thấm thoát trôi đi, cô ngồi trên gốc cây nhìn về nơi xa xăm của khoảng trời. Nghệ Hạ bên dưới thì hồi hộp chờ đợi, đi tới đi lui...
" Sắp rồi... sắp được rời khỏi đây rồi... "
" Chuẩn bị đi... "
" Hả?? Chẳng phải còn một canh giờ nữa sao? Các đệ tử chưa hội tụ đầy đủ mà?. Chúng ta lên trên sớm thế? "
" Ai nói với ngươi là đi cùng họ?. "
Câu nói nhẹ nhàng tựa gió xuân khiến Nghệ Hạ há hốc mồm. Ngơ ngác không hiểu gì mà nghẹn họng, cười gượng hỏi...
" Vậy... là sao? "
" Chúng ta đi riêng "
Cô liếc mắt nhìn qua nữ tử, mái tóc tím lất phất trong gió thanh. Đường nét lãnh bạc như được điêu khắc từ rất lâu trên dung nhan ấy. Nghệ Hạ thấy bộ dạng ung dung tựa tiên nhân của cô, không rõ vì sao lại ngẩn người. Quả thật khí chất kia chẳng thể giấu diếm, sự cao quý đến miên man...
" Nhưng... "
" Chúng ta đi theo họ, chỉ gặp phiền toái "
" Vậy sao phải đợi tới bây giờ? "
" Chờ cống phẩm, trộm một ít... "
" Ah... Sáng kiến! "
Nghệ Hạ đập tay tán thưởng, một đám đệ tử kéo chiếc xe ngựa gỗ đi vào giữa sân lớn. Mồ hôi nhễ nhại, một tên thở dốc...
- Cống... cống phẩm đã đến...
" Các ngươi lui đi, để ta kiểm tra "
Nghệ Hạ nhìn bọn họ dần khuất, liền chạy lon ton tới bên những chiếc xe lớn. Xoa tay rồi gỡ mảnh vải đỏ qua một bên. Hai mắt rực sáng khi thấy muôn vàn đồ vật được sắp xếp gọn gàng. Cầm lên một cái bình ngọc, lắc lắc háo hức...
" Ha ha... Tuyệt quá... Chúng ta có thể lấy sao tỷ? "
" Phải. Dù sao cũng đổ tội cho tên tử thi kia. Lấy nhiều một chút, ngươi đem lên trình báo cho Miêu Tương. Đưa ra thẻ bài để xác định vị thế Phó Trưởng và Trưởng Quản mới "
" Tỷ không đi sao? Tỷ là Trưởng Quản mà? "
Nghệ Hạ vừa nói vừa cầm đồ lên ngó ngang ngó dọc. Bộ dạng xem ra cực kỳ hứng khởi. Cô lắc đầu, tiếp tục đưa mắt về phương trời...
" Không "
" Trì Dao tỷ, lấy đan dược trị thương nha? Ý, cái gương này là gì? Còn có, áo choàng này mềm quá... Ha ha... Cái ấm tách này điêu khắc thật đẹp... "
"..."
" Khoan... "
" Hửm? "
Nghệ Hạ đang hí hửng lựa đồ liền giật mình, nhìn qua cô với ánh mắt ướt lệ. Âm thanh phát ra từ cổ họng như hưởng ứng cho sự bất ngờ đó. Cô chẳng thèm nhìn nữ nhân...
" Tỷ... Nếu... nếu tên kia cắt xén đồ... Vậy nếu đi báo bây giờ, nhất định chạy không xa. Vậy... đi trước... tỷ muốn ta ở lại lo chuyện này sao??? "
" Phải "
" HẢ??? "
" Ngươi ở lại ứng phó, sắp xếp cho tốt. Xong xuôi hãy đuổi theo ta "
" Trì Dao tỷ... "
Nghệ Hạ hai mắt to tròn đẫm lệ, trái tim nhỏ bé bị tổn thương nặng nề. Cô biết rõ ánh mắt thơ ngây đang hướng về mình, nhưng vẫn tuyệt tình...
" Ở lại tốt, lo cho nhanh "
" Trì Dao tỷ, ta làm sao biết tỷ ở đâu mà đuổi theo... "
"..."
Nữ nhân phồng má cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, nhưng tiếc rằng cô không thèm nhìn đến. Nhảy xuống đứng vững trên đất, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mai bên thái dương. Cũng là lúc mà Nghệ Hạ sững sờ...
" Tỷ... "
Khi nãy bị tán lá che phủ nên không thể nhìn rõ, nhưng bây giờ lại được ngắm nghía kỹ càng... Bộ đồ nam tử thư sinh vàng nhạt được khoác lên. Đai lưng thắt chặt vòng eo nhỏ gọn, mảnh ngọc bội treo lơ lửng tỏa sáng nhu hòa. Mái tóc búi cao và đính chặt bởi một cây trăm gỗ đơn sơ. Quấn quanh trán là một ruy băng đầu. Nhìn cô quả thật giống trang nam tử nhã nhặn, chẳng ai ngờ tới sẽ là một cô nương...
" Ta đi trước, mọi sự giao ngươi "
" Khoan... khoan đã... "
Âm giọng của cô từ trước đến nay đều mê ly du dương, luôn mang theo cỗ hơi lạnh nhạt nên khó mà nhận biết. Nghệ Hạ bước tới nhìn cô từ trên xuống dưới, không khỏi thảng thốt...
" Gì đây? Sao tỷ hóa nam nhân? "
" Lo việc của ngươi đi, làm tốt vào "
Cô bún nhẹ vào trán tiểu nữ tử, sau đó tiêu sái rời đi. Nghệ Hạ vẫn còn nghệch mặt, đứng ngốc ra giữa khoảng lặng mênh mông.
__________ __________
Cô vuốt thẳng lọn tóc bên thái dương, khiến nó tươm tất trước vòm ngực phẳng lỳ. Cô nhìn xung quanh khi đã đi bộ khoảng một canh giờ, nhưng tất cả chỉ có bãi đất vô tận đang kéo dài. Bụi cát bay lên cuốn theo mùi khô nóng...
" Dao muội... "
Cô không quay lại, đứng bất động nhìn ngắm cảnh vật. Sát Hoàng đi tới, hai tay quơ mạnh mỉm cười vỗ nhẹ vai cô. Bộ dạng ngu ngốc và chưa thể sạch sẽ kia thật khiến người khó hiểu...
" Sao muội ở đây? "
" Nhạc Trì Diệp "
" Hả?? "
Cô liếc nhìn qua khiến nam nhân thẩn thờ. Hắn gãi đầu chỉ biết mỉm cười, cô kiên nhẫn trả lời.
" Danh mới của ta "
"... Ahhh... Diệp đệ, đệ cũng đi kinh thành sao? "
" Phải. Huynh biết đường thì dẫn đi "
" Ha ha haaaa... Tưởng chuyện gì khó... Ha ha... Đi... Về hỏi đám đệ tử tông môn "
Cô nhướn mày nhìn sự vô tư đó, hắn kéo tay cô định đi ngược trở về. Nhưng đã bị hất ra...
" Huynh cũng không biết? "
" Quên mất rồi, chỗ này rộng như vậy. Trước ta mất tận 9 ngày mới tới được Ngoại Môn. "
Cô câm nín bởi kẻ khờ trước mặt, hắn chỉ biết cười cười một cách ngu ngốc. Từ xa bỗng vang lên tiếng nói, hai thân ảnh cùng nhau tiến về phía cô...
" Yêu Nhi, ngươi thật sự muốn đi trước sao? Đi với các tiền bối chẳng phải an toàn hơn? "
" Diệu An, ngươi nhìn cũng biết Miêu Tương tỷ đang rất tức giận. Chúng ta giả mạo làm đệ tử của Trần tiền bối, nếu còn đi với họ. Miêu tỷ phát hiện sẽ càng nổi giận thêm... "
" Thì sao chứ?. Chẳng lẽ tỷ ấy lại nỡ phản bội tiểu muội kết nghĩa như ta sao? Nếu có, ta sẽ... "
" Diệu An, ngươi thật là ích kỷ. Ngươi trước giờ luôn ích kỷ, không tin tưởng ai... "
" Được rồi, được rồi, ta ích kỷ. Nhưng chúng ta bỏ đi như vậy, chẳng khác nào càng khiến tỷ ấy căm phẫn?. Nói thật đi, còn lý do nào khác không? "
" Thật ra... ngươi không thấy khi nãy Nghệ Hạ cô nương đi một mình?. "
" Hửm? "
Nguyệt Yêu Nhi đưa mắt nhìn quanh những ngọn núi trập trùng, bộ dạng đăm chiêu khiến nữ tử bên cạnh khó hiểu.
" Ta muốn đuổi theo Trì Dao, nàng ta rất đáng ngờ. "
" Có sao? Nàng ta đi đâu? "
" Hôm bữa các tiền bối nói về mảnh ngọc, nàng ta cũng có mặt. Nhất định là đã rời đi trước "
" Ah... Íh, nhìn kìa... "
Diệu An kinh ngạc khi thấy có bóng người đứng phía trước. Yêu Nhi nắm chặt tay bằng hữu, hạ thấp giọng...
" Cẩn thận. Ta không cảm nhận được khí tức của họ. Ắt hẳn là cao thủ... "
" Gì chứ? Sao thế được? Là tên điên lúc trước kìa... "
Yêu Nhi nghe xong cũng bất ngờ, nheo mắt lại nhìn xuyên qua từng lớp bụi mờ. Từ từ tiến tới, khi thấy được nguyên dạng của họ mới càng sững sốt. Đề phòng đi phía sau Diệu An...
" Chào hai vị... Lâu không gặp "
" Lâu cái đầu ngươi, mới có 3 ngày. Sao?. Được mời vào rồi mà còn chọc tức các tiền bối, bị đá xuống ê mặt chưa? "
Sát Hoàng đang mỉm cười liền cứng đờ bởi bộ dạng hóng hách, quay mặt đi không thèm quan tâm. Yêu Nhi tới gần, đảo mắt đánh giá cô một lượt, hơi nghi hoặc hỏi...
" Vị đây là ai? Dường như hôm trước không hề gặp? "
" Ah... Đây... đây là hiền đệ của ta, Nhạc Trì Diệp "
" Nhạc Trì Diệp? "
Yêu Nhi đọc lại tên cô, đáy mắt hiện rõ tia nghi ngờ. Diệu An nhìn qua, chỉ biết im lặng đứng nhìn. Cô hơi cúi đầu, mỉm cười nhạt đi tới bên cạnh tiểu cô nương. Nụ cười ôn nhu cùng giọng nói có phần trầm mê...
" Tại hạ Nhạc Trì Diệp, vốn muốn lên thăm hai tiểu muội đang tu luyện. Nhưng biết tông môn xảy ra chuyện, liền không tiện vào... "
" Phải. Hiền đệ của ta có tiểu muội là Nhạc Trì Dao, cùng Nhạc Nghệ Hạ... "
Sát Hoàng mỉm cười tiếp lời, Diệu An nhướn mày không tin, bĩu môi chống nạnh...
" Vậy sao tên kia lại lên? Hai người không phải đi chung? "
" Ha~... Thật ngại quá, Sát đại ca tính tình nóng nảy. Ta không ngăn được, chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Nhưng cứ đi mà bị lạc, khó khăn lắm mới gặp lại. Tuy nhiên chẳng biết đường ra... "
Cô nhếch môi vuốt tóc, Diệu An đắm đuối ngắm nhìn cử chỉ đó. Nhẹ nhàng bình thường nhưng lại toát lên cỗ hơi thở quyến rũ. Từng câu từng chữ kết hợp hài hòa, ôn tồn đi vào lòng người gieo rắc một hạt mầm vô tri.
" Chúng ta biết đường "
" Hửm? Vậy thì phải nhờ hai vị giúp đỡ... "
Cô chắp tay như ngỏ lời nhờ vả, đôi mắt đỏ nhạt nhìn sâu vào Diệu An khiến nàng ta không vui. Nắm lấy tay Yêu Nhi, giọng nói khó chịu...
" Nhìn cái gì? "
" Thật thất lễ... "
Cô dời mắt đi, tay lại tiếp tục vuốt tóc. Hành động thư nhã thành công khiến Diệu An đỏ mặt. Yêu Nhi vẫn chưa tin tưởng, tuy vẻ chẳng tỏ thái độ gì. Chỉ mỉm cười nói...
" Phía trước là hướng ra, chúng ta sẽ đến Đảo Trấn. Không nên nán lại thị trấn đó, chỉ nên đi thẳng về kinh thành "
" Hảo! Mời... "
Cô vươn tay cho họ đi trước, hai nữ tử gật đầu rồi tiến lên. Sát Hoàng bên cạnh mỉm cười ranh mãnh...
" Xem ra khỏi tốn sức quay về "
" Im lặng đi "
"..."
Nam nhân mím môi lẽo đẽo theo bóng lưng cô, khoảng rộng thênh thang như nuốt chửng những thân hình. Bọn họ cùng đi một chuyến hành trình, chẳng rõ được tâm cơ của đối phương. Liệu sẽ là bằng hữu kề vai sát cánh? Hay là những kẻ thù một hướng đi nhưng đích đến riêng biệt?.
Tất cả được giải mã bởi thời gian...
Nghệ Hạ đứng lên chỉ tay về phía Quỷ Mị, nàng ta lả lơi yêu kiều nhìn thẳng vào bọn cô. Sau đó dời ánh mắt long lanh lên người nam nhân dơ bẩn. Mỉm cười nhẹ...
" Lang phu... "
" Hả?? "
Nghệ Hạ kinh ngạc tròn mắt, sau đó nhảy dựng lên thủ thế đề phòng. Còn Sát Hoàng lại đứng đơ ra chết trân không hiểu gì.
" Lang phu... "
Quỷ Mị lại mỉm cười ngọt ngào lần nữa, bộ dạng xinh đẹp mỹ miều làm lòng nhân ngứa ngáy. Nhưng tình huống khó đỡ kia lại khiến không gian trở nên lắng đọng. Sát Hoàng lùi bước...
" Ta không quen cô nương "
Cô quan sát biểu cảm và hành động của họ. Rất ung dung ngồi yên nhấp trà. Quỷ Mị tiến tới với vòng eo lắc lư, tạo ra một cỗ hương thơm đầy mê hoặc. Nhưng hắn lại chỉ biết thụt chân về sau...
" Tình lang hóa kiếp thiếp tương tư.
Chỉ hồng nguyệt lão tự se duyên.
Trăm năm si ái nguyện bên chàng.
Răng long đầu bạc kết phu thê... "
" Ta... "
Lời tỏ tình quá bất ngờ khiến hắn chẳng kịp thích ứng. Quỷ Mị bỗng nhiên dang tay ào tới, nhưng nam nhân lại khom người tránh thoát.
" Chàng... "
Quỷ Mị trề môi mếu máo, hai tay nắm chặt góc váy với bộ dạng ấm ức. Nghệ Hạ nhanh chóng tái mét mặt mày, vung chân đá nam tử khiến hắn không kịp đề phòng. Liền ngay lập tức nhào về phía mỹ nhân, nàng ta thấy vậy nhanh chóng thay đổi nét mặt. Mỉm cười ôm chầm lấy phu quân...
" Ngươi... Cô nương... ta... "
Sát Hoàng lúng túng khi bị nữ tử ôm lấy, nhìn bọn cô với vẻ mặt cầu cứu. Nghệ Hạ cười cợt bởi sự ngáo ngơ của hắn, bước tới thì thầm với cô.
" Trì Dao tỷ, hay chúng ta đi trước? "
Cô liếc nhìn, sau cũng gật đầu đồng ý. Cả hai đang có ý định rời đi thì bị Quỷ Mị nhìn thấy. Nàng ta cất giọng...
" Đứng lại! "
" Cái gì? Không phải ngươi tìm tướng công sao? Bọn ta ở lại làm kỳ đà cản mũi à?. "
Quỷ Mị không thèm trả lời câu hỏi của Nghệ Hạ. Trực tiếp bước tới đối diện với cô, đôi con ngươi mộng nước tràn đầy dị thường...
" Ngươi là kẻ phá hỏng kế hoạch của Chu Ma? "
"..."
Cô nhìn nàng ta, câm lặng hứng gió đìu hiu buốt rét. Bộ dạng trầm tĩnh càng khiến cho Quỷ Mị thấy lạ, đưa móng tay đen tuyền chọt vào má cô.
" Ngươi câm? "
"..."
" Nè. Làm gì vậy? "
Nghệ Hạ hất tay nữ nhân ra khỏi cô, hành động kia khiến cho Quỷ Mị giật mình. Hết nhìn tay mình lại nhìn lên tiểu cô nương đang hung dữ. Hai mắt bắt đầu tròn xoe, ướt đẫm màng sương.
" Oa oa oa oa oa oa... "
Rầm Rầm...!!!
Mặt đất lay động mạnh bạo, khiến ba thân ảnh đều phải lắc lư. Nghệ Hạ nghiêng ngả, cảm thấy hối hận vì đã chọc giận tiểu tổ mẫu. Nhưng tất cả đã muộn màng...
Rầm... Oanh...!!!
Sát Hoàng muốn vận nội lực bay lên, nhưng không hiểu vì sao tiếng khóc kia lại làm di tản tất cả linh khí. Tâm trí đau nhói bị tác động tạo thành sự hỗn loạn. Hắn nheo mày, mồ hôi chảy ra. Cảm nhận một mùi tanh nồng đang nén lại giữa lồng ngực...
" Phụt... "
" Hức... Lang... Lang quân... "
Quỷ Mị nhìn thấy, đột ngột ngừng lại thứ tạp âm đáng sợ. Chạy vội đỡ lấy vòng tay của Sát Hoàng. Đôi mắt to tròn nhìn vào những giọt máu thẫm đang chảy dài. Nghệ Hạ ngồi bệch xuống đất chưa thể hoàn hồn. Cô cũng cảm thấy khó chịu, đưa tay dịnh lấy mặt bàn...
" Ta không sao... "
Nam nhân đẩy tay nàng, lắc đầu tỏ ý mình ổn. Quỷ Mị mím môi bỗng hôn nhẹ lên gò má, khiến cho Sát Hoàng điêu đứng.
" Thiếp rời đi cách biệt phương trời.
Hẹn tương phùng nối lại duyên tơ... "
Nữ nhân dịu dàng như gió từ từ rời khỏi hắn. Bộ dạng luyến tiếc khiến ai cũng phải xót xa. Thật rằng chẳng ai muốn nét buồn khổ ấy vươn đọng trên dung nhan mị tình. Nàng xoay người, liếc mắt nhìn qua cô. Nghệ Hạ lại ngứa miệng chen vô...
" Ngươi nhìn cái gì? "
" Phàm Nhân ngu muội.
Chu Ma uy cường.
Nổi trận Thiên Lôi.
Phanh thây nghìn mảnh "
Vụt Vù...!!!
Dứt câu đầy sát ý bóng hình mỹ nhân đã biến mất. Nghệ Hạ ngơ ngác không thông được những lời đó. Cô nhướn mày, vươn môi mỉm cười nhạt chẳng rõ ý tứ...
" Nè, sao ngươi yếu quá vậy? "
" Ta... "
Thấy nam nhân đang mệt mỏi, cô liền cất tiếng trả lời thay.
" Hắn khi sáng quyết chiến với Lãnh Tuấn, bị trọng thương, hao tổn sức mạnh. "
" Cái gì? Ta nghe nói ngươi được mời đến gặp các tiền bối. Phải không? "
" Phải. Nhưng chọc giận họ nên bị đuổi ra rồi "
Sát Hoàng gãi đầu mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều. Nghệ Hạ nheo mày không hiểu được...
" Ngươi còn cười? Không thấy nhục sao? "
" Có gì nhục? Ta không thắng không bại, cần gì xấu hổ? "
" Ngươi... đúng là bệnh hoạn... Trì Dao tỷ, tỷ không sao chứ? "
" Không "
" Nữ ma đầu đó nói vậy là có ý gì?. "
Cô nhìn vào khoảng không, lọn tóc tím mượt mà tung bay nhẹ trong gió mát. Chậm rãi đứng lên, xoay người chẳng muốn trả lời...
__________ __________
Ba ngày thấm thoát trôi đi, cô ngồi trên gốc cây nhìn về nơi xa xăm của khoảng trời. Nghệ Hạ bên dưới thì hồi hộp chờ đợi, đi tới đi lui...
" Sắp rồi... sắp được rời khỏi đây rồi... "
" Chuẩn bị đi... "
" Hả?? Chẳng phải còn một canh giờ nữa sao? Các đệ tử chưa hội tụ đầy đủ mà?. Chúng ta lên trên sớm thế? "
" Ai nói với ngươi là đi cùng họ?. "
Câu nói nhẹ nhàng tựa gió xuân khiến Nghệ Hạ há hốc mồm. Ngơ ngác không hiểu gì mà nghẹn họng, cười gượng hỏi...
" Vậy... là sao? "
" Chúng ta đi riêng "
Cô liếc mắt nhìn qua nữ tử, mái tóc tím lất phất trong gió thanh. Đường nét lãnh bạc như được điêu khắc từ rất lâu trên dung nhan ấy. Nghệ Hạ thấy bộ dạng ung dung tựa tiên nhân của cô, không rõ vì sao lại ngẩn người. Quả thật khí chất kia chẳng thể giấu diếm, sự cao quý đến miên man...
" Nhưng... "
" Chúng ta đi theo họ, chỉ gặp phiền toái "
" Vậy sao phải đợi tới bây giờ? "
" Chờ cống phẩm, trộm một ít... "
" Ah... Sáng kiến! "
Nghệ Hạ đập tay tán thưởng, một đám đệ tử kéo chiếc xe ngựa gỗ đi vào giữa sân lớn. Mồ hôi nhễ nhại, một tên thở dốc...
- Cống... cống phẩm đã đến...
" Các ngươi lui đi, để ta kiểm tra "
Nghệ Hạ nhìn bọn họ dần khuất, liền chạy lon ton tới bên những chiếc xe lớn. Xoa tay rồi gỡ mảnh vải đỏ qua một bên. Hai mắt rực sáng khi thấy muôn vàn đồ vật được sắp xếp gọn gàng. Cầm lên một cái bình ngọc, lắc lắc háo hức...
" Ha ha... Tuyệt quá... Chúng ta có thể lấy sao tỷ? "
" Phải. Dù sao cũng đổ tội cho tên tử thi kia. Lấy nhiều một chút, ngươi đem lên trình báo cho Miêu Tương. Đưa ra thẻ bài để xác định vị thế Phó Trưởng và Trưởng Quản mới "
" Tỷ không đi sao? Tỷ là Trưởng Quản mà? "
Nghệ Hạ vừa nói vừa cầm đồ lên ngó ngang ngó dọc. Bộ dạng xem ra cực kỳ hứng khởi. Cô lắc đầu, tiếp tục đưa mắt về phương trời...
" Không "
" Trì Dao tỷ, lấy đan dược trị thương nha? Ý, cái gương này là gì? Còn có, áo choàng này mềm quá... Ha ha... Cái ấm tách này điêu khắc thật đẹp... "
"..."
" Khoan... "
" Hửm? "
Nghệ Hạ đang hí hửng lựa đồ liền giật mình, nhìn qua cô với ánh mắt ướt lệ. Âm thanh phát ra từ cổ họng như hưởng ứng cho sự bất ngờ đó. Cô chẳng thèm nhìn nữ nhân...
" Tỷ... Nếu... nếu tên kia cắt xén đồ... Vậy nếu đi báo bây giờ, nhất định chạy không xa. Vậy... đi trước... tỷ muốn ta ở lại lo chuyện này sao??? "
" Phải "
" HẢ??? "
" Ngươi ở lại ứng phó, sắp xếp cho tốt. Xong xuôi hãy đuổi theo ta "
" Trì Dao tỷ... "
Nghệ Hạ hai mắt to tròn đẫm lệ, trái tim nhỏ bé bị tổn thương nặng nề. Cô biết rõ ánh mắt thơ ngây đang hướng về mình, nhưng vẫn tuyệt tình...
" Ở lại tốt, lo cho nhanh "
" Trì Dao tỷ, ta làm sao biết tỷ ở đâu mà đuổi theo... "
"..."
Nữ nhân phồng má cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, nhưng tiếc rằng cô không thèm nhìn đến. Nhảy xuống đứng vững trên đất, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mai bên thái dương. Cũng là lúc mà Nghệ Hạ sững sờ...
" Tỷ... "
Khi nãy bị tán lá che phủ nên không thể nhìn rõ, nhưng bây giờ lại được ngắm nghía kỹ càng... Bộ đồ nam tử thư sinh vàng nhạt được khoác lên. Đai lưng thắt chặt vòng eo nhỏ gọn, mảnh ngọc bội treo lơ lửng tỏa sáng nhu hòa. Mái tóc búi cao và đính chặt bởi một cây trăm gỗ đơn sơ. Quấn quanh trán là một ruy băng đầu. Nhìn cô quả thật giống trang nam tử nhã nhặn, chẳng ai ngờ tới sẽ là một cô nương...
" Ta đi trước, mọi sự giao ngươi "
" Khoan... khoan đã... "
Âm giọng của cô từ trước đến nay đều mê ly du dương, luôn mang theo cỗ hơi lạnh nhạt nên khó mà nhận biết. Nghệ Hạ bước tới nhìn cô từ trên xuống dưới, không khỏi thảng thốt...
" Gì đây? Sao tỷ hóa nam nhân? "
" Lo việc của ngươi đi, làm tốt vào "
Cô bún nhẹ vào trán tiểu nữ tử, sau đó tiêu sái rời đi. Nghệ Hạ vẫn còn nghệch mặt, đứng ngốc ra giữa khoảng lặng mênh mông.
__________ __________
Cô vuốt thẳng lọn tóc bên thái dương, khiến nó tươm tất trước vòm ngực phẳng lỳ. Cô nhìn xung quanh khi đã đi bộ khoảng một canh giờ, nhưng tất cả chỉ có bãi đất vô tận đang kéo dài. Bụi cát bay lên cuốn theo mùi khô nóng...
" Dao muội... "
Cô không quay lại, đứng bất động nhìn ngắm cảnh vật. Sát Hoàng đi tới, hai tay quơ mạnh mỉm cười vỗ nhẹ vai cô. Bộ dạng ngu ngốc và chưa thể sạch sẽ kia thật khiến người khó hiểu...
" Sao muội ở đây? "
" Nhạc Trì Diệp "
" Hả?? "
Cô liếc nhìn qua khiến nam nhân thẩn thờ. Hắn gãi đầu chỉ biết mỉm cười, cô kiên nhẫn trả lời.
" Danh mới của ta "
"... Ahhh... Diệp đệ, đệ cũng đi kinh thành sao? "
" Phải. Huynh biết đường thì dẫn đi "
" Ha ha haaaa... Tưởng chuyện gì khó... Ha ha... Đi... Về hỏi đám đệ tử tông môn "
Cô nhướn mày nhìn sự vô tư đó, hắn kéo tay cô định đi ngược trở về. Nhưng đã bị hất ra...
" Huynh cũng không biết? "
" Quên mất rồi, chỗ này rộng như vậy. Trước ta mất tận 9 ngày mới tới được Ngoại Môn. "
Cô câm nín bởi kẻ khờ trước mặt, hắn chỉ biết cười cười một cách ngu ngốc. Từ xa bỗng vang lên tiếng nói, hai thân ảnh cùng nhau tiến về phía cô...
" Yêu Nhi, ngươi thật sự muốn đi trước sao? Đi với các tiền bối chẳng phải an toàn hơn? "
" Diệu An, ngươi nhìn cũng biết Miêu Tương tỷ đang rất tức giận. Chúng ta giả mạo làm đệ tử của Trần tiền bối, nếu còn đi với họ. Miêu tỷ phát hiện sẽ càng nổi giận thêm... "
" Thì sao chứ?. Chẳng lẽ tỷ ấy lại nỡ phản bội tiểu muội kết nghĩa như ta sao? Nếu có, ta sẽ... "
" Diệu An, ngươi thật là ích kỷ. Ngươi trước giờ luôn ích kỷ, không tin tưởng ai... "
" Được rồi, được rồi, ta ích kỷ. Nhưng chúng ta bỏ đi như vậy, chẳng khác nào càng khiến tỷ ấy căm phẫn?. Nói thật đi, còn lý do nào khác không? "
" Thật ra... ngươi không thấy khi nãy Nghệ Hạ cô nương đi một mình?. "
" Hửm? "
Nguyệt Yêu Nhi đưa mắt nhìn quanh những ngọn núi trập trùng, bộ dạng đăm chiêu khiến nữ tử bên cạnh khó hiểu.
" Ta muốn đuổi theo Trì Dao, nàng ta rất đáng ngờ. "
" Có sao? Nàng ta đi đâu? "
" Hôm bữa các tiền bối nói về mảnh ngọc, nàng ta cũng có mặt. Nhất định là đã rời đi trước "
" Ah... Íh, nhìn kìa... "
Diệu An kinh ngạc khi thấy có bóng người đứng phía trước. Yêu Nhi nắm chặt tay bằng hữu, hạ thấp giọng...
" Cẩn thận. Ta không cảm nhận được khí tức của họ. Ắt hẳn là cao thủ... "
" Gì chứ? Sao thế được? Là tên điên lúc trước kìa... "
Yêu Nhi nghe xong cũng bất ngờ, nheo mắt lại nhìn xuyên qua từng lớp bụi mờ. Từ từ tiến tới, khi thấy được nguyên dạng của họ mới càng sững sốt. Đề phòng đi phía sau Diệu An...
" Chào hai vị... Lâu không gặp "
" Lâu cái đầu ngươi, mới có 3 ngày. Sao?. Được mời vào rồi mà còn chọc tức các tiền bối, bị đá xuống ê mặt chưa? "
Sát Hoàng đang mỉm cười liền cứng đờ bởi bộ dạng hóng hách, quay mặt đi không thèm quan tâm. Yêu Nhi tới gần, đảo mắt đánh giá cô một lượt, hơi nghi hoặc hỏi...
" Vị đây là ai? Dường như hôm trước không hề gặp? "
" Ah... Đây... đây là hiền đệ của ta, Nhạc Trì Diệp "
" Nhạc Trì Diệp? "
Yêu Nhi đọc lại tên cô, đáy mắt hiện rõ tia nghi ngờ. Diệu An nhìn qua, chỉ biết im lặng đứng nhìn. Cô hơi cúi đầu, mỉm cười nhạt đi tới bên cạnh tiểu cô nương. Nụ cười ôn nhu cùng giọng nói có phần trầm mê...
" Tại hạ Nhạc Trì Diệp, vốn muốn lên thăm hai tiểu muội đang tu luyện. Nhưng biết tông môn xảy ra chuyện, liền không tiện vào... "
" Phải. Hiền đệ của ta có tiểu muội là Nhạc Trì Dao, cùng Nhạc Nghệ Hạ... "
Sát Hoàng mỉm cười tiếp lời, Diệu An nhướn mày không tin, bĩu môi chống nạnh...
" Vậy sao tên kia lại lên? Hai người không phải đi chung? "
" Ha~... Thật ngại quá, Sát đại ca tính tình nóng nảy. Ta không ngăn được, chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Nhưng cứ đi mà bị lạc, khó khăn lắm mới gặp lại. Tuy nhiên chẳng biết đường ra... "
Cô nhếch môi vuốt tóc, Diệu An đắm đuối ngắm nhìn cử chỉ đó. Nhẹ nhàng bình thường nhưng lại toát lên cỗ hơi thở quyến rũ. Từng câu từng chữ kết hợp hài hòa, ôn tồn đi vào lòng người gieo rắc một hạt mầm vô tri.
" Chúng ta biết đường "
" Hửm? Vậy thì phải nhờ hai vị giúp đỡ... "
Cô chắp tay như ngỏ lời nhờ vả, đôi mắt đỏ nhạt nhìn sâu vào Diệu An khiến nàng ta không vui. Nắm lấy tay Yêu Nhi, giọng nói khó chịu...
" Nhìn cái gì? "
" Thật thất lễ... "
Cô dời mắt đi, tay lại tiếp tục vuốt tóc. Hành động thư nhã thành công khiến Diệu An đỏ mặt. Yêu Nhi vẫn chưa tin tưởng, tuy vẻ chẳng tỏ thái độ gì. Chỉ mỉm cười nói...
" Phía trước là hướng ra, chúng ta sẽ đến Đảo Trấn. Không nên nán lại thị trấn đó, chỉ nên đi thẳng về kinh thành "
" Hảo! Mời... "
Cô vươn tay cho họ đi trước, hai nữ tử gật đầu rồi tiến lên. Sát Hoàng bên cạnh mỉm cười ranh mãnh...
" Xem ra khỏi tốn sức quay về "
" Im lặng đi "
"..."
Nam nhân mím môi lẽo đẽo theo bóng lưng cô, khoảng rộng thênh thang như nuốt chửng những thân hình. Bọn họ cùng đi một chuyến hành trình, chẳng rõ được tâm cơ của đối phương. Liệu sẽ là bằng hữu kề vai sát cánh? Hay là những kẻ thù một hướng đi nhưng đích đến riêng biệt?.
Tất cả được giải mã bởi thời gian...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.