Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 107: Thế Giới Đêm 7
Lãnh Thiên Băng
24/11/2019
Cô nhìn người nam nhân đó , Bạch Thiển nheo mày lại .
" Bạch nhị thiếu gia của Bạch gia , Bạch Thiển "
" Đông Phương Hắc Nguyệt "
Người thanh niên đó không phản ứng gì , bước lên bên cạnh là một quản gia trang nghiêm đang cầm một cây gậy đứng thẳng người .
" Thiếu gia của ta là Mạc Kì Ngôn "
" Mạc Kì Ngôn ... "
Bạch Thiển kinh hãi , cô nhìn qua . Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu
[ Ký chủ ! Đó là nam phụ Kì Ngôn . Năm 15 tuổi hắn đã bị nam9 Bạch Tử Du làm mù đôi mắt . Mãi mãi không thấy ánh sáng , trong sự đau khổ hắn đã từ từ đi lên . May mắn gặp được bang chủ của Hắc Ngọc Đông Phương bang , đến nay vẫn là 1 bang phái bí ẩn . Luôn giữ vững vị trí đứng đầu , được lão già bang chủ thu nhận . Nâng đỡ tạo ra một công ty tài chính lớn nhất nhì thế giới , sau khi vững chắc liền tìm đến trả thù . Biết nữ9 là người yêu của nam9 liền bắt đi muốn uy hiếp . Phải nói hắn hận nam9 tận xương tủy . Vốn cốt truyện là yêu nữ9 nhưng có lẽ vì sự xuyên linh hồn của nữ phụ nên hắn không còn yêu nữ9 nữa . Cũng không giúp đỡ cô ta ]
Cô gật nhẹ đầu , nhìn Nhược Liên . Bạch Thiển đôi mắt sắc bén
" Ngươi là Mạc Kì Ngôn ? Bị Bạch Tử Du làm mù đôi mắt ? "
Không gian im lặng , mọi thứ âm trầm đáng sợ . Kì Ngôn nhếch môi , nụ cười hiện lên
" Ha ! Nói đến thật đau lòng "
Cô lạnh nhạt hỏi
" Anh muốn gì ? "
" Muốn gì ? Mắt đổi mắt "
Cô nâng nhẹ gọng kính , nhìn qua Nhược Liên
" Cô ấy vô tội "
" Những kẻ bên cạnh tên khốn đó đều có tội "
Lời nói Kì Ngôn lạnh nhạt quyết đoán , cô đưa súng lên chĩa vào hắn bắn
Bằng ! Keng ...
Viên đạn phóng đến Kì Ngôn bị chẻ ra làm đôi , quản gia bên cạnh thu kiếm vào nhìn cô . Bạch Thiển nhìn qua cô nói
" Cậu cần gì quan tâm cô ta , chúng ta đi thôi . Mạc thị luôn đối đầu với Bạch gia như nước với lửa . Cậu còn ở đây sẽ bị dính dáng tới "
Cô không nhìn Bạch Thiển , lạnh nhạt nói
" Mạc thiếu ! Chắc ngài đã nhầm lẫn , Nhược Liên vốn dĩ không có giá trị nào với Bạch đại thiếu gia kia . Nay anh bắt cô ấy , cũng chẳng làm được gì . Chi bằng thả ra ? "
" Ha ! Không có chút giá trị sao ? Vậy ai mới có giá trị đây ? "
Kì Ngôn khinh miệt , cô vẫn lạnh nhạt nói
" ... Thứ ngài cần là mạng của Bạch đại thiếu gia , cần gì phải hà hiếp một cô gái bình thường ? "
" Ồ ! Ngô lão , ông thấy sao ? "
Kì Ngôn nhếch môi hỏi , vẫn hướng mặt ra bên ngoài . Mái tóc xanh dương tung bay , quản gia uy nghiêm
" Đã lâu như vậy mà hắn chưa tới . E rằng như lời cậu thanh niên đây nói . "
" Được ! Vậy thả người đi "
" Nhưng thiếu gia , Bạch nhị thiếu phải ở lại chứ nhỉ ? "
" Phải ! Hắn là người Bạch gia , phải chết "
Bạch Thiển trầm mặt , nắm chặt lòng bàn tay . Nghiến răng
" Lũ khốn các người nghĩ có thể bắt lão tử ? "
" Vậy không thả người "
Ngô quản gia uy nghiêm nói , sắc mặt không đổi . Cô nâng nhẹ gọng kính , ánh sáng lạnh tỏa ra , bỗng Ngọc Diện xông vào
" Hắc Nguyệt "
Cô quay lại nhìn Ngọc Diện , nheo mày
" Sao không ở dưới ? "
" Tôi ... kệ tôi . Cần anh quản chắc "
Ngọc Diện hất mặt quay đi , Kì Ngôn nghe thấy liền nhếch môi
" Tiếng nói này ... chắc là của Ngọc tiểu thư "
" Anh là ai ? "
" Mạc ! Kì ! Ngôn "
Vụt ! Xẹt ...
Lời nói của Mạc Kì Ngôn gằng lên , thì một bóng dáng nhanh như cắt vụt đến chỗ Ngọc Diện . Cô nhìn đến kéo Ngọc Diện lại chắn đi
Xẹt ! Phập ! Vụt vụt ...
Một đạo kiếm đâm xuyên qua bụng cô , máu đỏ chảy xuống , bóng dáng đó trở về chỗ cũ . Đó chính là Ngô quản gia , ông ta đang lau vết máu trên kiếm
" Hắc Nguyệt "
Bạch Thiển kinh ngạc , Ngọc Diện thì ngẩn người nhìn vết thương đang rỉ máu của cô . Ngô quản gia sắc mặt trang nghiêm đứng đó
" Hiếm khi có kẻ bắt kịp tốc độ của ta . Nhưng một kiếm đó ngươi không thể sống nổi "
Bạch Thiển nhìn máu trên bụng cô đang nhỏ giọt mà đôi mắt hằng lên tia máu , cầm súng bắn về phía bọn họ
" Lũ khốn "
Bằng bằng ... Đoàng !
Leng keng ...
Nhưng tất cả đều bị chém ra làm hai , vỏ đạn rơi xuống đất . Bạch Thiển kinh ngạc , cô ôm lấy vết thương nhìn qua Nhược Liên đang nằm . Kì Ngôn lên tiếng
" Vậy mà không thể trừ khử được đại tỷ của Ngọc Diện bang sao ? Xem ra số cô ta chưa tận "
Ngọc Diện tức giận , đôi mắt đen hiện lên vực thẳm . Nhìn qua cô mắng
" Sao anh ngốc quá vậy ? "
Cô đưa tay nâng gọng kính cười nhẹ , xoa đầu Ngọc Diện
" Ngốc quá "
Cô đi đến phía Bạch Thiển , nhìn lên trời . Nói nhỏ
" Lát nữa cậu nhanh chóng đưa Nhược Liên ra ngoài cho tôi "
" Cái gì ? "
Lời nói của cô vừa dứt , liên tục những tiếng nổ vang lên
Bùm bùm !
Bạch Thiển kinh ngạc , một chiếc máy bay trên bầu trời bay tới . Kì Ngôn cười nhẹ
" Tới rồi sao ? Đi thôi . Giết được nhiều người như vậy , Thẩm gia sẽ chịu không ít trách nhiệm đâu "
Bùm bùm bùmmmmmm !
Tiếng nổ vang lên chói tai , ngọn lửa lan ra như một cơn gió rượt tới đáng sợ . Cô đưa tay cầm súng bắn vào Kì Ngôn , Ngô quản gia đang đỡ hắn lên máy bay liền cầm kiếm chém đứt vỏ đạn . Đám người vệ sĩ kia cũng bắt đầu bắn đạn . Bạch Thiên chạy lên né đi ôm lấy Nhược Liên lên vai . Cô đưa tay nâng Ngọc Diện , bước đến lang can .
" Hết đường rồi , cô hãy xuống dưới . Lửa đang lan tới "
Ngọc Diện kinh ngạc bị đưa ra giữa không trung lơ lửng nhìn cô . Ngô quản gia đang chém những vết đạn liếc qua
" Cậu thanh niên , đây là sân thượng , cô ta sẽ chết đó "
Cô đưa tay nâng nhẹ gọng kính , nhếch môi
" Tôi nói không chết sẽ không chết "
Cô buông tay , Ngọc Diện rơi xuống . Tiếng la vang lên , Ngô quản gia nhìn ngọn lửa đang bốc cháy sắp lan tới liền đưa Kì Ngôn lên máy bay . Cô bước đến chỗ Bạch Thiển đang ôm Nhược Liên đá hắn xuống dưới . Bàn tay xè ra , tạo một lá chắn vô hình cho cả 3 .
Bùm bùm !
Cô kinh ngạc , sân thượng một lần nữa phát nổ . Cô rơi vào đóng lửa , nụ cười nhạt vươn lên ...
Bịch !
Ngọc Diện và Bạch Thiển rớt xuống dưới đất chỉ bị chấn thương . Nhìn lên trên máy bay đã đi xa , nước mắt Ngọc Diện chảy dài nhìn tòa khách sạn cao lớn đang cháy hừng hực
" HẮC NGUYỆTTTTT "
Bạch Thiển cũng sững sờ ngã quỵ ...
________________
Trên máy bay :
Ngô quản gia nhìn Kì Ngôn , uy nghiêm
" Chắc chắn cậu thanh niên đó sẽ chết "
" Ha ! Vừa bị đâm một nhát kiếm chí mạng . Lại còn bị rơi vào đóng lửa ... Nếu hắn không chết thì quả thật may mắn "
" Cậu chủ định tha cho Hi Nhược Liên ? "
" Ha ! Ta sẽ không tha . Chỉ là tên Bạch Tử Du đó dường như trong lòng có người khác nữa . Cứ xem kịch trước đã ... "
Kì Ngôn cười lạnh rợn người , đưa tay gỡ mắt kính . Một đôi đồng tử xanh lá hiện ra trong veo , không một tia sáng . Chỉ là một mảng ảm đạm như thế giới của hắn chỉ toàn là bóng tối ... Vừa đáng sợ ... lại đáng thương ...
_________________
Trong không gian :
Ciara đang ngồi nhìn bảng màn hình màu xanh trong suốt , thấy cô rơi vào đóng lửa liền đứng lên . Tiếng nói của Tiểu Huyết vang vọng giữa không trung
" CIARA ! KHÔNG CẦN LO LẮNG "
" Huyết Xà sứ ! Nhưng vương ... "
" NGƯƠI AN TÂM ! "
" Rõ ... "
Ciara ngồi xuống , đôi mắt vẫn một màn đêm u tịch nhìn vào màn hình ...
_________________
Hàng mi khẽ run , cô mở đôi mắt phượng ra . Đôi đồng tử đỏ như máu ánh lên ý cười , cô ngồi dậy . Nhìn xung quanh , đây là một căn nhà đơn sơ . Nhưng lại có nét gì đó cổ kính , cô đang ngồi trên một chiếc giường mềm mại . Cô đưa tay lấy mắt kính đeo vào , nhìn vết thương vẫn còn đó ...
Một tiếng nói già nua vang lên
" Tỉnh rồi sao thanh niên ? "
Cô quay lại thì thấy ông lão đang đứng đó cầm hộp cứu thương , đó là ông lão đã chụp hình cô và Ngọc Diện ...
" Ông cứu tôi ? "
" Haizz ! Nói là cứu chứ ta thấy không giống . Chưa gì đã tỉnh , vết thương cũng không thể trở ngại cậu . Nó khá sâu đấy , xem ra cậu rất mạnh . "
Lão già thở dài , cô nhếch môi . Nhìn ra bên ngoài đã hừng sáng
" Mấy giờ rồi ? "
" Ah ! 4h sáng "
" Ông cứu ta khi nào ? "
" Ừm thì ... "
Cô híp mắt lại nghi ngờ , lão già nhìn cô sau đó bật cười
" Ha ha ha ! Cậu thanh niên , cần gì nghiêm trọng vậy . Ta rất kinh ngạc vì cậu không bị thiêu thành tro đó "
" May thôi "
" Ểh ! Chỉ những kẻ thất bại mới ba hoa , còn những người thực sự có thực lực lại luôn nói là may mắn "
Cô nhìn lão già bước đến đưa cho cô hộp cứu thương , lão ngồi xuống ghế gỗ .
" Lão sống ở đây à ? "
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ , bên ngoài là cảnh biển trong xanh rộng lớn . Không một bóng người , tiếng sóng vỗ thật êm tai . Không khí lạnh lẽo khiến người phát run , ông lão nói
" Ta là một người khách ở đây thôi . Cậu cứ gọi ta là Derick "
" Gọi lão già được không ? "
" Hể ? À ! Được "
Lão cười cười , cô cầm lấy ly nước uống . Lão nhìn cô hỏi
" Cậu thanh niên , đêm qua ở khách sạn đó nổ lớn như vậy . Dù lão đã già nhưng lại không ngu ngốc , đám người đó không phải là người thường . Sao cậu lại dính dáng tới họ ? "
" Họ là người của Hắc đạo "
" Ha ha ! Lão biết , nhưng ý lão là sao cậu lại dính tới họ ? "
" Muốn báo thù "
" Báo thù ? "
Lão già kinh ngạc , cô nhìn ra ngoài . Đưa tay nâng nhẹ gọng kính
" Ừ "
" Cho ai ? "
" Cha mẹ "
" Cha mẹ cậu bị sát hại à ? "
" Phải ! Khi tôi còn nhỏ "
Lão già nghe thấy , đôi mắt hiện lên thăm dò . Sau đó cười nhẹ
" Tùy cậu , cậu nghĩ ngơi đi "
Lão già đi ra ngoài , cô đưa tay tạo ra một luồn ánh sáng trị vết thương . Đôi mắt hiện lên mưu tính ...
Lão già ra ngoài , đứng trên các . Cơn gió thổi qua mát mẻ , mặt biển dạt dào từng đợt . Đôi mắt giảo hoạt hiện lên tưởng niệm ...
" Chết rồi sao ? "
_________________
Sau khi trị xong vết thương , cô liền đi đến khách sạn đó . Nơi đây vẫn một mảng trống trãi , có lẽ vẫn chưa ai tới kịp . Cô bước đến nhìn đống tro tàn , tìm kiếm gì đó ...
Cô dùng Thiên Thông Nhãn nhìn xuống , bỗng cô thấy một cái hộp kim loại nhỏ bị chôn vùi dưới đất cát . Đưa tay ra , nó lập tức bay vào lòng bàn tay cô . Cô nhẹ nâng mắt kính , ánh sáng lạnh tỏa ra
" Ha ! Tên Thẩm Lăng đó bảo ta xem một chút . Chắc chắn có thứ đáng để biết ... "
Cô rời đi , trở về ngôi nhà đơn sơ của lão già . Cô mở điện thoại lên xem , thì quả nhiên tin đêm qua đã lên top tìm kiếm . Lão già từ ngoài bước vào
" Thanh niên , cậu muốn đi đâu ? "
" Trở về "
" Được ! Vậy cậu đi đi "
" Ơn cứu mạng tôi sẽ không quên "
Cô đứng lên nói rồi bỏ đi , lão già mỉm cười gật đầu . Đôi mắt giảo hoạt hiện lên tán thưởng cùng hài lòng ....
_________________
Bạch Thiển ngồi trên ghế mà lòng không yên , Thẩm Lăng bên cạnh đang hút thuốc . Phả ra làn khói trắng lượn lờ
" Nóng lòng cái gì ? "
" Lão đại ! Chuyện này là sao ? Anh rõ ràng biết cái tên khốn họ Mạc kia sẽ đến , vậy mà còn bảo chúng ta đến đó . Bây giờ Hắc Nguyệt đã hy sinh oan uổng , anh hài lòng chưa ? "
Bạch Thiển tức giận quát , Thẩm Lăng liếc mắt , nụ cười nhạt vươn lên
" Ha ! Xem như cậu ta không có bản lĩnh . Tôi từ lâu đã thấy hành động của con nhóc Nhược Giai rất lạ . Nó luôn quan sát cậu rất tỉ mỉ , lần này tôi biết ý định từ hôn của nó nên mới muốn cậu đi dự tiệc ... "
" Nhưng có phải vì anh biết có Hắc Nguyệt tôi mới đi nên mới kêu cậu ấy đến "
Bạch Thiển hỏi nhưng lời nói đã khẳng định , Thẩm Lăng nhếch môi
" Tôi không ngờ con nhóc Nhược Giai đó lại nói như vậy ... Nó lại thích cậu ... Ha ! "
" Vậy chuyện Mạc Kì Ngôn thì sao ? "
" Ha ! Hắn đến là vì Bạch Tử Du . Một lòng báo thù , nhưng không ngờ lại hại chết bạn cậu . Mạc Kì Ngôn âm hiểm xảo trá , hắn còn muốn gây phiền phức cho Thẩm gia ... "
" Lão đại ! Anh thật quá đáng , đã biết trước mà không nói ? "
Bạch Thiển nổi giận đứng lên , Thẩm Lăng nheo mày
" Bạch Thiển ! Cậu chưa từng dám lớn tiếng với tôi . Hôm nay vì một thằng nhóc mà tức giận , có phải quá xem trọng hắn rồi không ? "
" Hắc Nguyệt là anh em của tôi "
" Vậy thì sao ? Cậu muốn tôi đền mạng ? "
Thẩm Lăng đôi mắt âm tàn nhìn qua Bạch Thiển khiến hắn sững sờ , ngồi xuống nốc cạn ly rượu . Phi Thanh và Phi Long đi vào , gương mặt Phi Thanh có chút buồn bã
" Thẩm lão đại ... "
" Ngọc Diện sao rồi ? "
" Đã trở về bang "
" Lần này xem ra tên đó không thể hoàn thành nhiệm vụ "
" Thẩm lão đại , đại ca chết oan như vậy . Tôi muốn báo thù cho cậu ấy "
Phi Thanh nói , đôi mắt Thẩm Lăng liếc qua lạnh lẽo
" Chỉ là một tên nhóc , cần gì để tâm như vậy ? "
" Nhưng cậu ấy ... "
Phi Long vẫn một gương mặt lạnh lùng , Thẩm Lăng nhìn hắn hỏi
" Cậu thấy sao ? "
" Tôi trung thành với người , tùy lão đại quyết định "
" Anh hai ... "
Phi Thanh nheo mày , bàn tay nắm chặt lại . Không khí bắt đầu trầm xuống
" Cần gì náo nhiệt như vậy ? "
Tiếng nói của cô vang lên khiến ai nấy sững sờ , đáy mắt Thẩm Lăng xẹt qua tia kinh ngạc . Bạch Thiển thấy cô liền vui mừng chạy đến ôm chầm
" Hắc Nguyệt ! Cậu không sao ... thật tốt "
Cô đẩy hắn ra , phủi cơ thể . Chán ghét nói
" Nói thì nói , cần gì ôm ấp như vậy ? "
" Xì ! Vẫn đáng ghét như ngày nào "
Bạch Thiển khinh bỉ , nhưng đáy mắt lại có sự vui vẻ . Thẩm Lăng cầm ly rượu trên tay
" Cậu đại nạn không chết , sẽ có phúc lớn "
" May mắn thôi "
Cô bước đến ngồi xuống , Phi Thanh thấy cô liền vui mừng
" Đại ca ! Cậu thật sự không sao . Phước lớn mạng lớn "
" Phiền chị lo lắng rồi "
" Ha ha ! Không có "
Cô nhìn qua Thẩm Lăng đang quan sát mình , đáy mắt hắn hiện lên khó dò
" Vết thương thế nào ? "
" Không sao ! May là có người cứu giúp "
" Ai ? "
" Một lão già định cư trên biển "
" Ha ! Tuy nói cậu thoát khỏi biển lửa . Nhưng vết kiếm của Ngô quản gia kia người thường chưa đến 10' đã chết . Ông ta từng là một tay kiếm siêu đẳng , cậu có thể sống sót thì xem ra sức mạnh không nhỏ "
Thẩm Lăng nhếch môi nói , cô khẽ nâng gọng kính
" Lão đại quá khen "
" Tôi đã quá xem thường cậu "
Thẩm Lăng rót rượu vào ly cho cô , cô nhếch môi . Từ tay đưa ra cái hộp kim loại nhỏ khi trước kiếm được .
" Lão đại ! Tôi tìm thấy nó ở đống tro . Chắc anh nên nói rõ rồi nhỉ ? "
Thẩm Lăng thấy liền kinh ngạc , lúc sau liền cười nhẹ
" Quả nhiên lợi hại , nếu em gái ta mà biết bị mất nó . Không biết sẽ nổi giận thế nào "
" ... "
" Đó là một mảnh của pha lê đen huyền thoại "
Cô nheo mày lại , Thẩm Lăng cầm lấy chiếc hộp xoay .
" Từ những thế hệ trước , các tổ tiên của thế giới ngầm đã cùng nhau hợp lực chống đối lại bạch đạo . Và tạo ra một viên pha lê đen tượng trưng cho kẻ cầm quyền . Được làm từ những thứ quý giá nhất thế gian , nghe nói khi xưa có một nữ nhân đã gây không ít sống gió cho Hắc Bạch lưỡng đạo . Cũng chính là người tạo ra pha lê đen , một bảo vật tượng trưng cho kẻ mạnh nhất . Từ khi cô ta chết , pha lê đen đã bị nhiều người truy tìm . Nhiều cuộc chiến đẫm máu đã diễn ra vì tranh giành nó ... muôn vàn xác người đã ngã xuống "
Cô nheo mày lại , khẽ nâng gọng kính . Bạch Thiển bên cạnh uống rượu trầm ngâm , cô hỏi
" Vậy tại sao nó lại được chia ra ? "
" Ha ! Các tổ tiên khi trước vì không nỡ lòng nhìn thấy Hắc đạo bị tan rã , chiến tranh liên miên . Bạch đạo sẽ có thể nhân cơ hội mà ra tay , nên quyết định chia pha lê đen ra thành 4 mảnh . Chia cho 4 đại thế gia đứng đầu Hắc đạo . Đó là Bạch gia , Ngọc gia , Thẩm gia , và một thế lực lớn mạnh đang giữ vị trí đứng đầu của thế giới đêm . Có thể gây ảnh hưởng rất lớn , nhưng may là thế lực đó luôn đứng im bất động . Không gây hại gì cho những bang phái khác "
Cô nhấm nháp rượu , nụ cười vươn lên . Thẩm Lăng tiếp tục nói
" Tuy đã giải quyết được nhưng trong tối ai nấy đều muốn sở hữu nó . Ngọc gia bây giờ là thế lực thứ 4 , nên luôn bị đánh động nhiều hơn . Còn ta , mảnh pha lê đã bị đánh cắp ... "
" Và kẻ đánh cắp nó không ai khác là Thẩm tiểu thư ? "
Cô dựa vào ghế , Thẩm Lăng mở ra chiếc hộp kinh loại thành từng mảnh . Tiếp tục nói
" Phải ! Con nha đầu đó vậy mà lại dám ngông cuồng như vậy . Nhưng có thể tạo ra bang phái đứng thứ 3 và còn lấy được đồ vật của ta , quả rất có thực lực "
Thẩm Lăng nhếch môi , tay không ngừng hoạt động
Brộp ... rắc ...
Chiếc hộp mở ra , từ bên trong một ánh sáng đen xuất hiện . Lung linh đến mức chói mắt , Thẩm Lăng lấy ra một mảnh pha lê đen tuyền , nó có thể phản chiếu lại mọi thứ . Mọi người kinh ngạc nhìn , cô nheo mày lại . Phi Thanh ồ lên
" Thật đẹp quá , không giống như những viên pha lê bình thường "
Ánh sáng nó tỏa ra như muốn bao phủ lấy tất cả , cô uống rượu , liếc qua hỏi
" Vậy lão đại muốn gì ? "
Thẩm Lăng nhếch môi , dựa lưng vào ghế
" Tôi muốn các cậu đi tìm mảnh pha lê tiếp theo của Bạch gia đã bị đánh mất . Hiện tại sắp được bày bán bởi một cuộc đấu giá . Vì một lần bất cẩn mà Bạch Tử Du đánh mất nó , rơi vào tay một thương nhân , bọn họ không biết giá trị của nó nên đã đem ra bán . Bạch gia nhất định sẽ không bỏ qua , lấy lại bằng được mảnh pha lê . Nhiệm vụ này là nhiệm vụ tối mật "
" Sao lão đại lại muốn tôi làm ? "
Cô nhếch môi , Thẩm Lăng hút thuốc phả ra làn khói
" Tôi trọng dụng cậu , đừng làm tôi thất vọng "
" Vậy mục đích anh kêu tôi tiếp cận Ngọc Diện cũng là vì mảnh phe lê đó ? "
" Phải "
" Được rồi ! Lão đại đã cho tôi cơ hội thì nào dám từ chối . Đi trước "
Cô đứng lên , Bạch Thiển đi theo sao khoát tay lên vai cô
" Lần này phiền đây , tôi không tiện ra mặt . Giao lại cho cậu và hai anh em họ Phi kia "
" Ừ ... "
Cô vừa đi vừa trầm tư , cơn gió lướt qua . Đôi mắt sau mắt kính của cô hiện lên sát khí cùng tàn bạo . Sự hứng thú cũng hiện rõ , khẽ nâng nhẹ . Nụ cười vươn lên ...
' Ma pháp Hắc Ám ... ? Thú vị đây ... '
" Bạch nhị thiếu gia của Bạch gia , Bạch Thiển "
" Đông Phương Hắc Nguyệt "
Người thanh niên đó không phản ứng gì , bước lên bên cạnh là một quản gia trang nghiêm đang cầm một cây gậy đứng thẳng người .
" Thiếu gia của ta là Mạc Kì Ngôn "
" Mạc Kì Ngôn ... "
Bạch Thiển kinh hãi , cô nhìn qua . Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu
[ Ký chủ ! Đó là nam phụ Kì Ngôn . Năm 15 tuổi hắn đã bị nam9 Bạch Tử Du làm mù đôi mắt . Mãi mãi không thấy ánh sáng , trong sự đau khổ hắn đã từ từ đi lên . May mắn gặp được bang chủ của Hắc Ngọc Đông Phương bang , đến nay vẫn là 1 bang phái bí ẩn . Luôn giữ vững vị trí đứng đầu , được lão già bang chủ thu nhận . Nâng đỡ tạo ra một công ty tài chính lớn nhất nhì thế giới , sau khi vững chắc liền tìm đến trả thù . Biết nữ9 là người yêu của nam9 liền bắt đi muốn uy hiếp . Phải nói hắn hận nam9 tận xương tủy . Vốn cốt truyện là yêu nữ9 nhưng có lẽ vì sự xuyên linh hồn của nữ phụ nên hắn không còn yêu nữ9 nữa . Cũng không giúp đỡ cô ta ]
Cô gật nhẹ đầu , nhìn Nhược Liên . Bạch Thiển đôi mắt sắc bén
" Ngươi là Mạc Kì Ngôn ? Bị Bạch Tử Du làm mù đôi mắt ? "
Không gian im lặng , mọi thứ âm trầm đáng sợ . Kì Ngôn nhếch môi , nụ cười hiện lên
" Ha ! Nói đến thật đau lòng "
Cô lạnh nhạt hỏi
" Anh muốn gì ? "
" Muốn gì ? Mắt đổi mắt "
Cô nâng nhẹ gọng kính , nhìn qua Nhược Liên
" Cô ấy vô tội "
" Những kẻ bên cạnh tên khốn đó đều có tội "
Lời nói Kì Ngôn lạnh nhạt quyết đoán , cô đưa súng lên chĩa vào hắn bắn
Bằng ! Keng ...
Viên đạn phóng đến Kì Ngôn bị chẻ ra làm đôi , quản gia bên cạnh thu kiếm vào nhìn cô . Bạch Thiển nhìn qua cô nói
" Cậu cần gì quan tâm cô ta , chúng ta đi thôi . Mạc thị luôn đối đầu với Bạch gia như nước với lửa . Cậu còn ở đây sẽ bị dính dáng tới "
Cô không nhìn Bạch Thiển , lạnh nhạt nói
" Mạc thiếu ! Chắc ngài đã nhầm lẫn , Nhược Liên vốn dĩ không có giá trị nào với Bạch đại thiếu gia kia . Nay anh bắt cô ấy , cũng chẳng làm được gì . Chi bằng thả ra ? "
" Ha ! Không có chút giá trị sao ? Vậy ai mới có giá trị đây ? "
Kì Ngôn khinh miệt , cô vẫn lạnh nhạt nói
" ... Thứ ngài cần là mạng của Bạch đại thiếu gia , cần gì phải hà hiếp một cô gái bình thường ? "
" Ồ ! Ngô lão , ông thấy sao ? "
Kì Ngôn nhếch môi hỏi , vẫn hướng mặt ra bên ngoài . Mái tóc xanh dương tung bay , quản gia uy nghiêm
" Đã lâu như vậy mà hắn chưa tới . E rằng như lời cậu thanh niên đây nói . "
" Được ! Vậy thả người đi "
" Nhưng thiếu gia , Bạch nhị thiếu phải ở lại chứ nhỉ ? "
" Phải ! Hắn là người Bạch gia , phải chết "
Bạch Thiển trầm mặt , nắm chặt lòng bàn tay . Nghiến răng
" Lũ khốn các người nghĩ có thể bắt lão tử ? "
" Vậy không thả người "
Ngô quản gia uy nghiêm nói , sắc mặt không đổi . Cô nâng nhẹ gọng kính , ánh sáng lạnh tỏa ra , bỗng Ngọc Diện xông vào
" Hắc Nguyệt "
Cô quay lại nhìn Ngọc Diện , nheo mày
" Sao không ở dưới ? "
" Tôi ... kệ tôi . Cần anh quản chắc "
Ngọc Diện hất mặt quay đi , Kì Ngôn nghe thấy liền nhếch môi
" Tiếng nói này ... chắc là của Ngọc tiểu thư "
" Anh là ai ? "
" Mạc ! Kì ! Ngôn "
Vụt ! Xẹt ...
Lời nói của Mạc Kì Ngôn gằng lên , thì một bóng dáng nhanh như cắt vụt đến chỗ Ngọc Diện . Cô nhìn đến kéo Ngọc Diện lại chắn đi
Xẹt ! Phập ! Vụt vụt ...
Một đạo kiếm đâm xuyên qua bụng cô , máu đỏ chảy xuống , bóng dáng đó trở về chỗ cũ . Đó chính là Ngô quản gia , ông ta đang lau vết máu trên kiếm
" Hắc Nguyệt "
Bạch Thiển kinh ngạc , Ngọc Diện thì ngẩn người nhìn vết thương đang rỉ máu của cô . Ngô quản gia sắc mặt trang nghiêm đứng đó
" Hiếm khi có kẻ bắt kịp tốc độ của ta . Nhưng một kiếm đó ngươi không thể sống nổi "
Bạch Thiển nhìn máu trên bụng cô đang nhỏ giọt mà đôi mắt hằng lên tia máu , cầm súng bắn về phía bọn họ
" Lũ khốn "
Bằng bằng ... Đoàng !
Leng keng ...
Nhưng tất cả đều bị chém ra làm hai , vỏ đạn rơi xuống đất . Bạch Thiển kinh ngạc , cô ôm lấy vết thương nhìn qua Nhược Liên đang nằm . Kì Ngôn lên tiếng
" Vậy mà không thể trừ khử được đại tỷ của Ngọc Diện bang sao ? Xem ra số cô ta chưa tận "
Ngọc Diện tức giận , đôi mắt đen hiện lên vực thẳm . Nhìn qua cô mắng
" Sao anh ngốc quá vậy ? "
Cô đưa tay nâng gọng kính cười nhẹ , xoa đầu Ngọc Diện
" Ngốc quá "
Cô đi đến phía Bạch Thiển , nhìn lên trời . Nói nhỏ
" Lát nữa cậu nhanh chóng đưa Nhược Liên ra ngoài cho tôi "
" Cái gì ? "
Lời nói của cô vừa dứt , liên tục những tiếng nổ vang lên
Bùm bùm !
Bạch Thiển kinh ngạc , một chiếc máy bay trên bầu trời bay tới . Kì Ngôn cười nhẹ
" Tới rồi sao ? Đi thôi . Giết được nhiều người như vậy , Thẩm gia sẽ chịu không ít trách nhiệm đâu "
Bùm bùm bùmmmmmm !
Tiếng nổ vang lên chói tai , ngọn lửa lan ra như một cơn gió rượt tới đáng sợ . Cô đưa tay cầm súng bắn vào Kì Ngôn , Ngô quản gia đang đỡ hắn lên máy bay liền cầm kiếm chém đứt vỏ đạn . Đám người vệ sĩ kia cũng bắt đầu bắn đạn . Bạch Thiên chạy lên né đi ôm lấy Nhược Liên lên vai . Cô đưa tay nâng Ngọc Diện , bước đến lang can .
" Hết đường rồi , cô hãy xuống dưới . Lửa đang lan tới "
Ngọc Diện kinh ngạc bị đưa ra giữa không trung lơ lửng nhìn cô . Ngô quản gia đang chém những vết đạn liếc qua
" Cậu thanh niên , đây là sân thượng , cô ta sẽ chết đó "
Cô đưa tay nâng nhẹ gọng kính , nhếch môi
" Tôi nói không chết sẽ không chết "
Cô buông tay , Ngọc Diện rơi xuống . Tiếng la vang lên , Ngô quản gia nhìn ngọn lửa đang bốc cháy sắp lan tới liền đưa Kì Ngôn lên máy bay . Cô bước đến chỗ Bạch Thiển đang ôm Nhược Liên đá hắn xuống dưới . Bàn tay xè ra , tạo một lá chắn vô hình cho cả 3 .
Bùm bùm !
Cô kinh ngạc , sân thượng một lần nữa phát nổ . Cô rơi vào đóng lửa , nụ cười nhạt vươn lên ...
Bịch !
Ngọc Diện và Bạch Thiển rớt xuống dưới đất chỉ bị chấn thương . Nhìn lên trên máy bay đã đi xa , nước mắt Ngọc Diện chảy dài nhìn tòa khách sạn cao lớn đang cháy hừng hực
" HẮC NGUYỆTTTTT "
Bạch Thiển cũng sững sờ ngã quỵ ...
________________
Trên máy bay :
Ngô quản gia nhìn Kì Ngôn , uy nghiêm
" Chắc chắn cậu thanh niên đó sẽ chết "
" Ha ! Vừa bị đâm một nhát kiếm chí mạng . Lại còn bị rơi vào đóng lửa ... Nếu hắn không chết thì quả thật may mắn "
" Cậu chủ định tha cho Hi Nhược Liên ? "
" Ha ! Ta sẽ không tha . Chỉ là tên Bạch Tử Du đó dường như trong lòng có người khác nữa . Cứ xem kịch trước đã ... "
Kì Ngôn cười lạnh rợn người , đưa tay gỡ mắt kính . Một đôi đồng tử xanh lá hiện ra trong veo , không một tia sáng . Chỉ là một mảng ảm đạm như thế giới của hắn chỉ toàn là bóng tối ... Vừa đáng sợ ... lại đáng thương ...
_________________
Trong không gian :
Ciara đang ngồi nhìn bảng màn hình màu xanh trong suốt , thấy cô rơi vào đóng lửa liền đứng lên . Tiếng nói của Tiểu Huyết vang vọng giữa không trung
" CIARA ! KHÔNG CẦN LO LẮNG "
" Huyết Xà sứ ! Nhưng vương ... "
" NGƯƠI AN TÂM ! "
" Rõ ... "
Ciara ngồi xuống , đôi mắt vẫn một màn đêm u tịch nhìn vào màn hình ...
_________________
Hàng mi khẽ run , cô mở đôi mắt phượng ra . Đôi đồng tử đỏ như máu ánh lên ý cười , cô ngồi dậy . Nhìn xung quanh , đây là một căn nhà đơn sơ . Nhưng lại có nét gì đó cổ kính , cô đang ngồi trên một chiếc giường mềm mại . Cô đưa tay lấy mắt kính đeo vào , nhìn vết thương vẫn còn đó ...
Một tiếng nói già nua vang lên
" Tỉnh rồi sao thanh niên ? "
Cô quay lại thì thấy ông lão đang đứng đó cầm hộp cứu thương , đó là ông lão đã chụp hình cô và Ngọc Diện ...
" Ông cứu tôi ? "
" Haizz ! Nói là cứu chứ ta thấy không giống . Chưa gì đã tỉnh , vết thương cũng không thể trở ngại cậu . Nó khá sâu đấy , xem ra cậu rất mạnh . "
Lão già thở dài , cô nhếch môi . Nhìn ra bên ngoài đã hừng sáng
" Mấy giờ rồi ? "
" Ah ! 4h sáng "
" Ông cứu ta khi nào ? "
" Ừm thì ... "
Cô híp mắt lại nghi ngờ , lão già nhìn cô sau đó bật cười
" Ha ha ha ! Cậu thanh niên , cần gì nghiêm trọng vậy . Ta rất kinh ngạc vì cậu không bị thiêu thành tro đó "
" May thôi "
" Ểh ! Chỉ những kẻ thất bại mới ba hoa , còn những người thực sự có thực lực lại luôn nói là may mắn "
Cô nhìn lão già bước đến đưa cho cô hộp cứu thương , lão ngồi xuống ghế gỗ .
" Lão sống ở đây à ? "
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ , bên ngoài là cảnh biển trong xanh rộng lớn . Không một bóng người , tiếng sóng vỗ thật êm tai . Không khí lạnh lẽo khiến người phát run , ông lão nói
" Ta là một người khách ở đây thôi . Cậu cứ gọi ta là Derick "
" Gọi lão già được không ? "
" Hể ? À ! Được "
Lão cười cười , cô cầm lấy ly nước uống . Lão nhìn cô hỏi
" Cậu thanh niên , đêm qua ở khách sạn đó nổ lớn như vậy . Dù lão đã già nhưng lại không ngu ngốc , đám người đó không phải là người thường . Sao cậu lại dính dáng tới họ ? "
" Họ là người của Hắc đạo "
" Ha ha ! Lão biết , nhưng ý lão là sao cậu lại dính tới họ ? "
" Muốn báo thù "
" Báo thù ? "
Lão già kinh ngạc , cô nhìn ra ngoài . Đưa tay nâng nhẹ gọng kính
" Ừ "
" Cho ai ? "
" Cha mẹ "
" Cha mẹ cậu bị sát hại à ? "
" Phải ! Khi tôi còn nhỏ "
Lão già nghe thấy , đôi mắt hiện lên thăm dò . Sau đó cười nhẹ
" Tùy cậu , cậu nghĩ ngơi đi "
Lão già đi ra ngoài , cô đưa tay tạo ra một luồn ánh sáng trị vết thương . Đôi mắt hiện lên mưu tính ...
Lão già ra ngoài , đứng trên các . Cơn gió thổi qua mát mẻ , mặt biển dạt dào từng đợt . Đôi mắt giảo hoạt hiện lên tưởng niệm ...
" Chết rồi sao ? "
_________________
Sau khi trị xong vết thương , cô liền đi đến khách sạn đó . Nơi đây vẫn một mảng trống trãi , có lẽ vẫn chưa ai tới kịp . Cô bước đến nhìn đống tro tàn , tìm kiếm gì đó ...
Cô dùng Thiên Thông Nhãn nhìn xuống , bỗng cô thấy một cái hộp kim loại nhỏ bị chôn vùi dưới đất cát . Đưa tay ra , nó lập tức bay vào lòng bàn tay cô . Cô nhẹ nâng mắt kính , ánh sáng lạnh tỏa ra
" Ha ! Tên Thẩm Lăng đó bảo ta xem một chút . Chắc chắn có thứ đáng để biết ... "
Cô rời đi , trở về ngôi nhà đơn sơ của lão già . Cô mở điện thoại lên xem , thì quả nhiên tin đêm qua đã lên top tìm kiếm . Lão già từ ngoài bước vào
" Thanh niên , cậu muốn đi đâu ? "
" Trở về "
" Được ! Vậy cậu đi đi "
" Ơn cứu mạng tôi sẽ không quên "
Cô đứng lên nói rồi bỏ đi , lão già mỉm cười gật đầu . Đôi mắt giảo hoạt hiện lên tán thưởng cùng hài lòng ....
_________________
Bạch Thiển ngồi trên ghế mà lòng không yên , Thẩm Lăng bên cạnh đang hút thuốc . Phả ra làn khói trắng lượn lờ
" Nóng lòng cái gì ? "
" Lão đại ! Chuyện này là sao ? Anh rõ ràng biết cái tên khốn họ Mạc kia sẽ đến , vậy mà còn bảo chúng ta đến đó . Bây giờ Hắc Nguyệt đã hy sinh oan uổng , anh hài lòng chưa ? "
Bạch Thiển tức giận quát , Thẩm Lăng liếc mắt , nụ cười nhạt vươn lên
" Ha ! Xem như cậu ta không có bản lĩnh . Tôi từ lâu đã thấy hành động của con nhóc Nhược Giai rất lạ . Nó luôn quan sát cậu rất tỉ mỉ , lần này tôi biết ý định từ hôn của nó nên mới muốn cậu đi dự tiệc ... "
" Nhưng có phải vì anh biết có Hắc Nguyệt tôi mới đi nên mới kêu cậu ấy đến "
Bạch Thiển hỏi nhưng lời nói đã khẳng định , Thẩm Lăng nhếch môi
" Tôi không ngờ con nhóc Nhược Giai đó lại nói như vậy ... Nó lại thích cậu ... Ha ! "
" Vậy chuyện Mạc Kì Ngôn thì sao ? "
" Ha ! Hắn đến là vì Bạch Tử Du . Một lòng báo thù , nhưng không ngờ lại hại chết bạn cậu . Mạc Kì Ngôn âm hiểm xảo trá , hắn còn muốn gây phiền phức cho Thẩm gia ... "
" Lão đại ! Anh thật quá đáng , đã biết trước mà không nói ? "
Bạch Thiển nổi giận đứng lên , Thẩm Lăng nheo mày
" Bạch Thiển ! Cậu chưa từng dám lớn tiếng với tôi . Hôm nay vì một thằng nhóc mà tức giận , có phải quá xem trọng hắn rồi không ? "
" Hắc Nguyệt là anh em của tôi "
" Vậy thì sao ? Cậu muốn tôi đền mạng ? "
Thẩm Lăng đôi mắt âm tàn nhìn qua Bạch Thiển khiến hắn sững sờ , ngồi xuống nốc cạn ly rượu . Phi Thanh và Phi Long đi vào , gương mặt Phi Thanh có chút buồn bã
" Thẩm lão đại ... "
" Ngọc Diện sao rồi ? "
" Đã trở về bang "
" Lần này xem ra tên đó không thể hoàn thành nhiệm vụ "
" Thẩm lão đại , đại ca chết oan như vậy . Tôi muốn báo thù cho cậu ấy "
Phi Thanh nói , đôi mắt Thẩm Lăng liếc qua lạnh lẽo
" Chỉ là một tên nhóc , cần gì để tâm như vậy ? "
" Nhưng cậu ấy ... "
Phi Long vẫn một gương mặt lạnh lùng , Thẩm Lăng nhìn hắn hỏi
" Cậu thấy sao ? "
" Tôi trung thành với người , tùy lão đại quyết định "
" Anh hai ... "
Phi Thanh nheo mày , bàn tay nắm chặt lại . Không khí bắt đầu trầm xuống
" Cần gì náo nhiệt như vậy ? "
Tiếng nói của cô vang lên khiến ai nấy sững sờ , đáy mắt Thẩm Lăng xẹt qua tia kinh ngạc . Bạch Thiển thấy cô liền vui mừng chạy đến ôm chầm
" Hắc Nguyệt ! Cậu không sao ... thật tốt "
Cô đẩy hắn ra , phủi cơ thể . Chán ghét nói
" Nói thì nói , cần gì ôm ấp như vậy ? "
" Xì ! Vẫn đáng ghét như ngày nào "
Bạch Thiển khinh bỉ , nhưng đáy mắt lại có sự vui vẻ . Thẩm Lăng cầm ly rượu trên tay
" Cậu đại nạn không chết , sẽ có phúc lớn "
" May mắn thôi "
Cô bước đến ngồi xuống , Phi Thanh thấy cô liền vui mừng
" Đại ca ! Cậu thật sự không sao . Phước lớn mạng lớn "
" Phiền chị lo lắng rồi "
" Ha ha ! Không có "
Cô nhìn qua Thẩm Lăng đang quan sát mình , đáy mắt hắn hiện lên khó dò
" Vết thương thế nào ? "
" Không sao ! May là có người cứu giúp "
" Ai ? "
" Một lão già định cư trên biển "
" Ha ! Tuy nói cậu thoát khỏi biển lửa . Nhưng vết kiếm của Ngô quản gia kia người thường chưa đến 10' đã chết . Ông ta từng là một tay kiếm siêu đẳng , cậu có thể sống sót thì xem ra sức mạnh không nhỏ "
Thẩm Lăng nhếch môi nói , cô khẽ nâng gọng kính
" Lão đại quá khen "
" Tôi đã quá xem thường cậu "
Thẩm Lăng rót rượu vào ly cho cô , cô nhếch môi . Từ tay đưa ra cái hộp kim loại nhỏ khi trước kiếm được .
" Lão đại ! Tôi tìm thấy nó ở đống tro . Chắc anh nên nói rõ rồi nhỉ ? "
Thẩm Lăng thấy liền kinh ngạc , lúc sau liền cười nhẹ
" Quả nhiên lợi hại , nếu em gái ta mà biết bị mất nó . Không biết sẽ nổi giận thế nào "
" ... "
" Đó là một mảnh của pha lê đen huyền thoại "
Cô nheo mày lại , Thẩm Lăng cầm lấy chiếc hộp xoay .
" Từ những thế hệ trước , các tổ tiên của thế giới ngầm đã cùng nhau hợp lực chống đối lại bạch đạo . Và tạo ra một viên pha lê đen tượng trưng cho kẻ cầm quyền . Được làm từ những thứ quý giá nhất thế gian , nghe nói khi xưa có một nữ nhân đã gây không ít sống gió cho Hắc Bạch lưỡng đạo . Cũng chính là người tạo ra pha lê đen , một bảo vật tượng trưng cho kẻ mạnh nhất . Từ khi cô ta chết , pha lê đen đã bị nhiều người truy tìm . Nhiều cuộc chiến đẫm máu đã diễn ra vì tranh giành nó ... muôn vàn xác người đã ngã xuống "
Cô nheo mày lại , khẽ nâng gọng kính . Bạch Thiển bên cạnh uống rượu trầm ngâm , cô hỏi
" Vậy tại sao nó lại được chia ra ? "
" Ha ! Các tổ tiên khi trước vì không nỡ lòng nhìn thấy Hắc đạo bị tan rã , chiến tranh liên miên . Bạch đạo sẽ có thể nhân cơ hội mà ra tay , nên quyết định chia pha lê đen ra thành 4 mảnh . Chia cho 4 đại thế gia đứng đầu Hắc đạo . Đó là Bạch gia , Ngọc gia , Thẩm gia , và một thế lực lớn mạnh đang giữ vị trí đứng đầu của thế giới đêm . Có thể gây ảnh hưởng rất lớn , nhưng may là thế lực đó luôn đứng im bất động . Không gây hại gì cho những bang phái khác "
Cô nhấm nháp rượu , nụ cười vươn lên . Thẩm Lăng tiếp tục nói
" Tuy đã giải quyết được nhưng trong tối ai nấy đều muốn sở hữu nó . Ngọc gia bây giờ là thế lực thứ 4 , nên luôn bị đánh động nhiều hơn . Còn ta , mảnh pha lê đã bị đánh cắp ... "
" Và kẻ đánh cắp nó không ai khác là Thẩm tiểu thư ? "
Cô dựa vào ghế , Thẩm Lăng mở ra chiếc hộp kinh loại thành từng mảnh . Tiếp tục nói
" Phải ! Con nha đầu đó vậy mà lại dám ngông cuồng như vậy . Nhưng có thể tạo ra bang phái đứng thứ 3 và còn lấy được đồ vật của ta , quả rất có thực lực "
Thẩm Lăng nhếch môi , tay không ngừng hoạt động
Brộp ... rắc ...
Chiếc hộp mở ra , từ bên trong một ánh sáng đen xuất hiện . Lung linh đến mức chói mắt , Thẩm Lăng lấy ra một mảnh pha lê đen tuyền , nó có thể phản chiếu lại mọi thứ . Mọi người kinh ngạc nhìn , cô nheo mày lại . Phi Thanh ồ lên
" Thật đẹp quá , không giống như những viên pha lê bình thường "
Ánh sáng nó tỏa ra như muốn bao phủ lấy tất cả , cô uống rượu , liếc qua hỏi
" Vậy lão đại muốn gì ? "
Thẩm Lăng nhếch môi , dựa lưng vào ghế
" Tôi muốn các cậu đi tìm mảnh pha lê tiếp theo của Bạch gia đã bị đánh mất . Hiện tại sắp được bày bán bởi một cuộc đấu giá . Vì một lần bất cẩn mà Bạch Tử Du đánh mất nó , rơi vào tay một thương nhân , bọn họ không biết giá trị của nó nên đã đem ra bán . Bạch gia nhất định sẽ không bỏ qua , lấy lại bằng được mảnh pha lê . Nhiệm vụ này là nhiệm vụ tối mật "
" Sao lão đại lại muốn tôi làm ? "
Cô nhếch môi , Thẩm Lăng hút thuốc phả ra làn khói
" Tôi trọng dụng cậu , đừng làm tôi thất vọng "
" Vậy mục đích anh kêu tôi tiếp cận Ngọc Diện cũng là vì mảnh phe lê đó ? "
" Phải "
" Được rồi ! Lão đại đã cho tôi cơ hội thì nào dám từ chối . Đi trước "
Cô đứng lên , Bạch Thiển đi theo sao khoát tay lên vai cô
" Lần này phiền đây , tôi không tiện ra mặt . Giao lại cho cậu và hai anh em họ Phi kia "
" Ừ ... "
Cô vừa đi vừa trầm tư , cơn gió lướt qua . Đôi mắt sau mắt kính của cô hiện lên sát khí cùng tàn bạo . Sự hứng thú cũng hiện rõ , khẽ nâng nhẹ . Nụ cười vươn lên ...
' Ma pháp Hắc Ám ... ? Thú vị đây ... '
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.