Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương

Chương 122: Thế giới siêu nhiên 2

Lãnh Thiên Băng

22/07/2020

Cô nhìn đến, cây lưỡi hái đang từ từ hướng tới cô. Nhưng cô không hề né tránh, ánh mắt tinh quang mang theo ý cười giễu cợt. Cô để nó trực tiếp xuyên qua, lưỡi hái ghim sâu xuống lang can mang theo âm thanh rít gào. Tiểu Bát Đản đang hóa đá, nước mắt lưng tròng sợ hãi

" Ký chủ ah, đáng sợ quá "

Cô nhìn qua Tuyên Anh, nữ nhân đang chạy tới kia kinh ngạc hỏi

" Anh nhi, em làm gì vậy? "

Tuyên Anh ôm lấy vết thương cắn răng, cây lưỡi hái đó là do cô ta điều khiển.

" Không có... chỉ cảm thấy có một thứ gì ở đó giúp cho tên này... Nhưng... có lẽ em sai "

" Em đã dùng công năng của mình, nếu có người có năng lực vô hình. Thì khi bị chém trúng sẽ hiện ra, chắc em cảm nhận sai đó "

Nữ nhân đó lo lắng đỡ lấy Tuyên Anh nói, cô ta gật đầu

" Ừm... Thiên Hà, chị... khục... "

Tuyên Anh ngất xỉu, nữ nhân được gọi là Thiên Hà kinh hoảng đưa cô ta vào phòng. Cô nhìn qua nheo mày, rõ ràng khi nãy là có hai bóng dáng. Nhưng... tất cả chỉ có nữ nhân này...

" Hừ!!! Đạo hạnh của chủ nhân là bao nhiêu kia chứ, một phàm nhân mà muốn chủ nhân bị thương? "

Tiểu Huyết xì lưỡi rắn khinh bỉ, tiểu Bát Đản gật gật đầu. Cô đang nheo mày không quan tâm tụi nó, nhìn qua cái hố kia. Đôi đồng tử lập tức co rút lại, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Tiểu Bát Đản cũng nhìn qua, nhưng liền la lên

" Oái!!! Tên Vũ Hạo kia đâu? "

Tên đó đã biến mất không dấu vết, kể cả lưỡi hái cũng không thấy đâu. Đôi mắt cô hiện lên tia sáng lạnh, cất tiếng

" Có một kẻ nữa... "

" Hử? Ký chủ, ý người là gì??? ~0.0~?? "

"... Vào trong phòng "

Cô cùng hai vật nhỏ xuyên qua cánh cửa vào phòng, Thiên Hà đang chăm sóc cho Tuyên Anh đang nằm trên giường. Điều đáng kinh hãi xuất hiện trước mắt, tiểu Bát Đản ngờ vực như không tin nhìn Thịnh Vũ Hạo như xác chết nằm trong một góc tường, bên cạnh là cây lưỡi hái của hắn. Mơ mơ hồ hồ nói

" Ký chủ... chuyện này... không vui nha... Ai đem tên đó vào đây? Ta nhớ khi nãy tỷ tỷ kia vác nữ9 kia mà? "

Cô híp mắt lại, nhìn khắp căn phòng ngoài họ ra thì không còn ai. Thiên Hà chăm sóc cho nữ9, gương mặt lo lắng

[ Đinh ------- Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ký thác. Nhận 500 điểm thưởng... ]

Âm thanh máy móc vang lên, cô không quan tâm tới nữa. Nhìn vào Tuyên Anh đã được băng bó, đang từ từ tỉnh lại

" Em tỉnh rồi? "

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

" Vâng... "

[ Đinh đang ------- thông báo giới thiệu sơ lược về nhân vật Tự Thiên Hà -------- Là nữ vệ sĩ thân cận của nữ9, được mang họ Tự gia. Từ nhỏ với nữ9 như chị em ruột thịt, thường vào trường để thăm nữ9. Gánh vác sứ mệnh cùng nữ chính tìm gậy cổ... Là nhân vật phụ giúp đỡ nữ9 ]

Cô nhìn đến, Tuyên Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường. Mỉm cười nhẹ với Thiên Hà

" Cảm ơn chị "

" Em đừng nói vậy, nhưng tên nhóc này tại sao có thể đả thương được em mạnh như vậy? "

" Em không biết, hắn mạnh hơn em tưởng. Em đã nghĩ có thứ gì đó giúp hắn "

Tuyên Anh trầm giọng nói, Thiên Hà nhìn qua Thịnh Vũ Hạo dò xét

" Không có gì bất thường cả... "

Tiểu Bát Đản nhìn qua, hỏi cô

" Ký chủ, ngộ nhỡ gặp một ma pháp sư. Vậy... "

" Sẽ không!!! Khi người bị ảnh hưởng bởi ma pháp hắc ám bị đánh bại. Ma pháp của ta sẽ tự động tiêu tan, không để lại bất cứ dấu tích gì "

Cô lạnh lùng nói, tiểu Bát Đản âm thầm thán phục với tính cách làm việc không để lại chứng cứ của cô...

Tuyên Anh nheo mày nhìn cây lưỡi hái, cất tiếng

" Em đã dùng năng lực điều khiển sắt của mình nhưng lại không được. Em hoàn toàn bị áp đảo "

" Tên nhóc này không có sức mạnh, như vậy... chỉ có thể có người giúp hắn "

Thiên Hà trầm tĩnh nói, trong giọng mang theo sự đề phòng. Tuyên Anh mím môi

" Là ai? Xung quanh rõ ràng không có bóng dáng ai. Thật sự là người tàng hình? "

" Không phải... "

Thiên Hà nói, Tuyên Anh nhìn qua rồi gật gật đầu. Cô híp lại đôi mắt, tiểu Huyết cũng thấy có điểm kỳ lạ liền cất tiếng

" Sao bọn họ lại khẳng định như vậy? "

Cô không trả lời, nhìn hai người họ. Tuyên Anh như nhớ ra gì đó liền hỏi

" Đã có tung tích gì của gậy gỗ chưa? "

" Vẫn chưa... tạm thời em cứ tịnh dưỡng đã. Thật ra chị đã có một chút ít thông tin, chị thấy giáo viên y tế trường này thường xuyên đi lại khắp nơi như tìm kiếm gì đó. Rất đáng ngờ "

" Giáo viên y tế? "

Tuyên Anh nheo mày hỏi, Thiên Hà gật đầu gõ tay lên mặt bàn

" Phải!!! Cô ta rất lạ... "

" Em cũng chưa gặp lần nào, vừa hay có thể đi gặp một chút. Nhưng vết thương nặng như vậy, sẽ để lại nghi ngờ "

" Em muốn đi? Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận. Còn thằng nhóc này xử sao đây? "

Thiên Hà liếc qua Minh Vũ đang nằm như chết, Tuyên Anh nheo mày dịnh lấy vết thương. Lời nói lạnh lẽo

" Muốn ám sát em, hừ... Em muốn bắt cả gia tộc hắn trả giá "

" Được! Chị hiểu rồi, em nghĩ ngơi đi "

Thiên Hà đứng dậy đỡ Tuyên Anh nằm xuống, bàn tay đắp chăn cho cô ta thật kĩ rồi nói tiếp

" Ngày mai sẽ có buổi lễ Dự Thánh, em phải đi... Nhưng vết thương của em... "

" Không sao!! Em phải đi, ngày mai là ngày tốt. Em không thể bỏ lỡ cơ hội này "

" Haizz!!! Em cố chấp quá, được rồi. Nghĩ ngơi thật tốt.... Đi thôi "

Thiên Hà mỉm cười nói rồi ra khỏi phòng, cô nheo mày nhìn qua góc tường. Lần nữa kinh hoàng, tiểu Bát Đản hai mắt mở to kinh ngạc



" Người đâu? "

Thịnh Vũ Hạo và cây lưỡi hái đã không thấy đâu, một khoảng trống không lạnh lẽo. Cô xuyên qua bức tường, nhìn Tự Thiên Hà đang đi một mình rời khỏi trường. Híp lại đôi mắt, hàng mi cong dày khẽ run nhẹ....

" Ký chủ... có.... có k...khi nào là... cái đó, cái đó không... "

Hai mắt tiểu Bát Đản sợ hãi, nhìn xung quanh. Cái đuôi hồ ly co lại vào người, tiểu Huyết khinh bỉ nói

" Nhát như thỏ đế "

" Ngươi... "

" Im lặng "

Cô lạnh nhạt cất tiếng, tiểu Bát Đản ngậm miệng im bật. Cô bay đến ngồi trên góc cây, nhắm mắt tĩnh tọa...

__________________

Sáng hôm sau:

Ngôi trường trở lại đông đúc, tiếng nói cười ồn ào mất trật tự. Học sinh từ khu ký túc xá đi ra, biểu cảm ai nấy đều rất hòa nhã. Cô nhìn xuống, Tuyên Anh đang mặc đồng phục nam. Hai tay đúc vào túi quần bước đi phong lãng khiến bao nữ sinh hò hét phấn khích....

Tiểu Bát Đản từ trên cây thức dậy, tay nhỏ dụi mắt nhìn xuống bĩu môi

" Là hồ ly cái ta nhất định sẽ thích hơn "

Tiểu Huyết liếc mắt xì lưỡi rắn, đôi mắt tím xẹt qua tia khó chịu. Miệng thốt ra lời nhạo báng

" Heo như ngươi hồ ly chịu ưng "

" Ta là hồ ly xinh đẹp thuần khiết, đáng yêu nhất hệ mặt trời. Hồ ly cái nào nhìn cũng phải đổ gục đó "

Tiểu Bát Đản xù lông nói, tiểu Huyết xì xì lưỡi

" Hừ!! Với cái thân mập thây nhà ngươi, ăn cho nó rồi phơi thây chờ chết. Con hồ ly nào dám lại gần, nói không biết nhục "

" Êh êh, rắn thúi nhà ngươi mới sáng sớm đã móc họng người ta rồi. Bộ kiếp trước ta ăn thịt dòng giống nhà ngươi hay gì mà cứ đâm chọt vậy. Ta có nói cái gì liên quan tới ngươi đâu mà cứ chê bai ta "

Tiểu Bát Đản tức giận nói, mới sáng sớm đã bị mắng. Hỏi sao nó không uất ức

" Ta ngứa tai gai mắt, rồi sao? "

" Hừ! Đồ rắn thúi, với cái tính trời đánh nhà ngươi. Người gặp người ghét, hoa gặp hoa héo, trời nắng cũng biến thành mưa. Ta dám chắc méo có con rắn cái nào ưng ngươi đâu "

" Ta đường đường là Xích Huyết Xà Vương, có ai lại không muốn làm vợ ta hả "

Tiểu Huyết tức giận nói, tiểu Bát Đản cười khinh, hai mắt khẽ đảo

" Hừ! Vậy ngươi đi tìm một con rắn cái thử xem. Nó không chạy đến chân trời trốn là còn may "

" Mi... "

" Hố hố, sao? Không dám chứ gì? Ha ha, hổ thẹn vì quá xấu phải không? Ta biết mà, hố hố "

Tiểu Huyết nghẹn họng, đôi mắt liếc qua cái mặt tròn trịa mịn màng đang cười khoái chí như mùa xuân đến của nó. Thân rắn vẫn quấn lấy quanh người nó, bộ lông mềm mại trắng muốt khẽ bay. Có phải hay không ai đó đỏ mặt ah, thân màu đỏ nên không thể biết rõ ah...

" Cãi đủ chưa? "

Cô lạnh nhạt nói, tiểu Bát Đản phóng vào lòng cô ủy khuất

" Là rắn thúi kiếm chuyện với ta nga, ta hiền lành dễ thương đáng yêu nhu nhược như vậy. Suốt ngày cứ bị con rắn này ăn hiếp, ký chủ lấy lại công đạo cho ta ah "

" Ta ức hiếp ngươi khi nào hả "

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tiểu Huyết phản bác, cô mở mắt nhìn xuống dưới. Lượn lờ bay đi, tiểu Bát Đản chán nản bay theo

" Ký chủ, ta muốn ăn shushi cá ngừ "

Cô không quan tâm, bay đến một căn phòng lớn cách khá xa ký túc xá. Cánh cửa màu trắng với cái bảng đề chữ: PHÒNG Y TẾ

Cô bay xuyên qua cánh cửa, trong căn phòng không một bóng người. Đồ đạc ngăn nắp gọn gàng, cô nhìn ngắm xung quanh. Thì cánh cửa mở ra, Tuyên Anh ngó đông ngó tây rồi cẩn thận khóa lại

Cô ta đi tới đi lui, tỉ mỉ đụng vào những đồ trên bàn như kiếm gì đó. Rồi đến những bức tường mò mẫm, rồi tới tủ sách lật ra từng trang. Tiểu Bát Đản nhìn cô ta, hỏi

" Ký chủ, nữ9 đang làm gì? "

Cô nhìn theo, sau một hồi tìm kiếm vô vọng. Tuyên Anh đã bắt đầu nôn nóng, nhìn lên đồng hồ đã là 8h. Không khí trong phòng vô cùng quỷ dị, Tuyên Anh nhìn qua tolet, từng bước đi tới

Cạch!!!

Mở ra cánh cửa phòng, bên trong vô cùng sạch sẽ và sáng. Tuyên Anh chạm vào từng bức tường, bỗng gõ lên một ô vuông nhỏ màu trắng ngọc vang lên tiếng lộp cộp. Liền ấn mạnh vào, không có gì xảy ra...

Tuyên Anh gấp gáp ấn 3 cái

Két!!!!

Một tiếng rít dài ngân lên, bức tường vốn đang bằng phẳng bỗng lún vào một mảng rồi kéo qua trái. Một khoảng không gian rộng lớn xuất hiện, Tuyên Anh đề phòng len lói tia vui mừng từng bước đi vào. Cô cũng bay theo, bức tường vô cùng dày từ từ đóng lại.

Không khi bình thường đã biến mất, thay vào đó là mùi thuốc hòa quyện luân chuyển trong không gian. Những dụng cụ tân tiến được xếp gọn gàng lên kệ hoặc bàn, khắp nơi phải nói là vô cùng sạch sẽ. Không một chút bụi bậm

Bước chân từng bước của Tuyên Anh khi đặt xuống nền nhà liền vang lên tiếng lộp cộp quỷ dị, hòa vào không gian yên tĩnh cùng bầu không khí ngột ngạt thật đáng sợ. Tuyên Anh bậm môi thận trọng đi vào, xung quanh hai bên là những óng kính thí nghiệm được đậy lại chặt chẽ. Bên trong đó là bộ phận của con người, thậm chí là xác người đang nằm trong chất dịch lỏng

Tiểu Bát Đản sợ xanh mặt nhìn vào cơ thể nữ nhân nằm bên trong đang trưng trưng mắt nhìn nó, đôi đồng tử đã tĩnh mịch đến đáng sợ. Thậm chí còn có những lọ nhỏ đựng tim người, máu đỏ đọng lại. Não người gắng liền với dây thần kinh...Vô cùng quỷ dị

Tuyên Anh thật sự cũng đã hồi hộp bộp chộp từng bước đi vào sâu bên trong. Nhìn thấy một cái bàn sắt lạnh có khóa, trên bàn đó nằm một người bị khóa lại chân tay. Hai mắt mở ra nhìn lên trần nhà, gương mặt trắng bệch không chút sự sống. Cơ thể nữ nhân trần trụi không một mảnh vải che thân, ở phần bụng đã bị mổ ra.

Tuyên Anh hít sâu một hơi, tim đập mạnh đi lại từng bước nhìn vào. Gương mặt trắng bệch, bên trong đã không còn nội tang. Trống không, dường như đã bị moi ra hết, sạch sẽ đến không thể sạch hơn

Tiểu Bát Đản run lẩy bẩy chui vào một góc cuộn người, hai mắt to tròn mọng nước. Tiểu Huyết dùng đuôi vỗ nhẹ đầu nó, thân rắn siết chặt hơn như muốn bảo vệ vật nhỏ. Cô lạnh nhạt nhìn xuống, Tuyên Anh đưa tay lên miệng ngăn lại cảm giác buồn nôn

Lạch cạch!!

Bên ngoài đã có động tĩnh, Tuyên Anh tái mặt quay lại. Bối rối muốn trốn đi, nhưng đã không còn kịp nữa. Bức tường mở ra, một tà áo khoác trắng dài ngang đầu gối khẽ phất. Một nữ nhân đi vào, tiếng chân vang lên từng hồi phá hủy sự yên tĩnh

Mái tóc dài buông xõa màu đen óng ánh ngang hông. Cái trán cao thông minh với hàng mày thướt tha đen nhánh. Những lọn tóc dài đôi khi uốn cong trước trán rồi vòng ra sau phủ xuống lưng. Gương mặt xinh đẹp với đôi mắt sắc bén kéo dài, đồng tử phản chiếu một chút gì đó màu đỏ trong con ngươi đen tuyền. Mũi cao thẳng tuốt kéo xuống đôi môi nhạt đang mỉm cười nhẹ. Làn da trắng, thân hình bốc lửa khoác cái áo của bác sĩ. Ung dung đi vào nhìn tới Tuyên Anh, giọng nói vang lên tựa như quỷ la địa ngục

" Em vào đây làm gì? Cô gái... "

Tuyên Anh nhìn qua những cái xác trong trụ thủy tinh, lòng run lên từng đợt. Cố gắng trấn tĩnh mỉm cười

" Em... em tới tìm cô... "

" Nha... vậy sao không ở ngoài đợi. Lục lọi đồ đạc của cô làm gì? "

Tuyên Anh bất giác lùi lại vài bước

" Em... em chỉ nhất... nhất thời tò mò mà thôi... "



" Tò mò? Chậc chậc, không được đâu. Em không biết rằng, sự tò mò giết đi một sinh mệnh hay sao? "

Nụ cười của cô ta vẫn luôn hiện hữu trên môi, gương mặt cùng biểu cảm rất tự nhiên. Như một người con gái điềm đạm trưởng thành, Tuyên Anh vẫn đang giả nam. Lại bị cô ta phát hiện thân phận liền lo lắng.

" Cô giáo, cô... "

" Suỵt!!! Đừng nói, đi đi "

Cô gái đưa ngón trỏ lên miệng cười, Tuyên Anh kinh ngạc. Nhưng sau đó cũng chạy ra ngoài, nữ nhân đó nhìn theo bóng dáng Tuyên Anh. Nụ cười kéo lên càng sâu, đôi đồng tử như co rút lại dán chặt vào bức tường đang dần đóng kín

Nữ nhân quay đầu nhìn lại căn phòng, đôi mắt bỗng dán vào khoảng không nơi cô đang đứng. Sau đó dời tầm mắt bước ra ngoài

Cô híp lại đôi mắt, khóe môi nâng lên ý cười tư vị. Tiểu Bát Đản bay tới

[ Thông tin nhân vật: Tà Y, một bác sĩ tài giỏi làm việc trong trường. Là một nhân vật nữ qua đường không mấy nổi bật, nhưng cô ta là một người điên. Tâm tư luôn lệch lạc, muốn dùng đôi tay mình cải tử hoàn sinh. Vô cùng yêu thích xác người, dường như chỉ có xác chết mới là đẹp nhất trong mắt cô ta. Càng kinh dị, càng được cô ta yêu thích. Hình tượng là một người phụ nữ thành đạt, chính chắn, nhưng bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể bộc lộ bản chất mà điên cuồng hành hạ đối phương ]

Cô nhìn qua thi thể trên bàn, mỉm cười hứng thú bay ra ngoài. Tiểu Bát Đản rùng mình cũng cấp tốc chạy theo

__________________

Tuyên Anh sợ hãi chạy đi, bàn tay đưa lên ngực thở hổn hển. Mồ hôi chảy ra từng giọt, đồng tử run lên khi nhớ tới cảnh tượng vừa rồi. Cô ta cố trấn an tinh thần, sửa sang lại đồ cùng tóc tai. Dáng vẻ phong lãng trở về phòng học...

Cô bay theo, đôi mắt đỏ như máu ánh lên tia sáng lạnh. Bỗng tiếng máy móc vang lên

[ Thông báo Nhiệm Vụ: Khiến nữ9 không thể hoàn thành buổi lễ Dự Thánh

Phần thưởng: 1000 điểm ]

Cô nheo mày, bay theo cô ta. Đôi mắt ánh lên từng đợt mưu tính, Tuyên Anh đi trên cầu thang dài, bước lên từng bậc. Cô bay lên trên, nhìn thấy một cái thùng đựng sắt kim loại hơi mở ra, liền đẩy nó tới gần bậc thang nghiêng nghiêng ngả ngả

Tuyên Anh đang đi lên, cô nhìn thùng giấy ở giữa bậc sắp rơi xuống. Tiểu Bát Đản cảm thán

" Ký chủ ác quá, bị mấy mảnh sắt này ghim vào. Cộng với vết thương đêm qua thì e rằng không đi nổi nữa "

Tuyên Anh cất bước lên, thùng giấy cũng chuẩn bị lao xuống thì... Tuyên Anh vượt qua đi lên trên, thùng giấy vốn phải ngả đã bị nhích vào trong một chút để không rơi xuống.

Tiểu Bát Đản há mồm kinh ngạc, cô nheo lại hàng mày. Tiểu Huyết híp đôi mắt rắn, nói

" Kỳ lạ... chủ nhân... "

Cô không trả lời, tiếp tục bay theo. Tuyên Anh bước trên dãy hành lang dài, cơn gió thổi vào mát mẻ làm phất phơ mái tóc ngắn... Cô nhìn Tuyên Anh dừng lại, bước tới lang cang ngồi, chân đưa ra ngoài ngắm nhìn khung cảnh.

Lại nhìn tới một nam sinh đang chất chồng sách cao hơn đầu mang đi, tiểu Bát Đản hiểu ý liền tự hào nói

" Ký chủ để ta "

Đợi nam sinh đó đi ngang qua Tuyên Anh, tiểu Bát Đản liền đá vào vai hắn một cái

- Ahh!!!

Nam sinh lảo đảo, sách rơi ra nghiêng về phía nữ9. Khi nam sinh sắp đụng vào lưng Tuyên Anh thì như có một lực đẩy vô hình khiến nam sinh căng bằng lại. Cúi xuống lượm sách rồi bước đi

"... "

Tiểu Bát Đản bất động thanh sắc, một hồi liền nhìn qua cô phóng tới

" Có ma ah... "

Cô cười nhạt, vỗ vỗ bộ lông mềm mịn của nó...

Sau rồi cô dùng đủ mọi cách, lấy chuối để giữa đường cho Tuyên Anh trượt té nhào xuống lang can, thì vỏ chuối tự động xê dịch cách bước chân cô ta một ly. Thế là thoát nạn...

Tuyên Anh vào phòng học, vị trí ngồi gần cửa sổ. Cô liền đập nát cửa cho những mảnh vỡ xông đến chỗ Tuyên Anh, nhưng những mảnh kiến vụn sắt nhọn khi gần đến. Cách khoảng 10cm liền đồng loạt rơi xuống...

Tiếp đó là dùng ma pháp hắc ám điều khiển một nam sinh ghét Tuyên Anh, cầm dao lao tới chỗ cô ta từ sau lưng. Thì bỗng nam sinh đó đang chạy liền ngất đi...

Tiểu Bát Đản hoàn toàn tái xanh mặt, cứng ngắc nhìn qua cô

" Ký chủ, xác định có ma nha "

Cô ngược lại không tức giận mà còn cười nhạt, ngồi trên lang cang nhìn sắc trời đã không còn sớm. Lạnh nhạt

" Có kẻ vô hình đang tồn tại "

" Hả? Ý ký chủ là sao? "

" Đêm qua, sở dĩ Thiên Hà chắc chắn không có sự tồn tại của kẻ tàng hình làm hại Tuyên Anh là bởi có kẻ đó. Hắn có thể cảm nhận được người có sức mạnh giống mình, thậm chí kẻ đó đã mang Vũ Hạo đi "

" Chủ nhân, nhưng với ma pháp của người. Làm sao không thấy sự tồn tại của hắn. Hoặc nói, nếu như người không thấy đi chăng nữa. Thì lúc hắn làm những việc kia người phải biết chứ. Làm sao mà lại không hề phát hiện ra, huống hồ siêu năng lực tàng hình cũng phải có giới hạn... Nhưng từ đầu tới cuối chúng ta đều không thấy một chút tăm hơi của hắn "

Tiểu Huyết nheo mày nói, cô đưa tay uốn lọn tóc cất tiếng

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

" Hắn có khả năng đánh lạc hướng sự chú ý, khi siêu năng lực tàng hình đến giới hạn. Hắn chỉ cần sử dụng sự đánh lạc hướng đó khiến chúng ta quên mất hắn. Đợi cho đến khi siêu năng lực khôi phục lại, hắn sẽ không cần dùng sự đánh lạc hướng đó nữa. Nói đơn giản, hắn không hoàn toàn vô hình. Mà thậm chí, chúng ta đã thấy hắn... "

Lời nói của cô khiến hai vật nhỏ chấn động, tiểu Huyết nheo mắt xì lưỡi rắn nói

" Vậy có nghĩa chúng ta nhìn thấy hắn rồi? "

" Phải! Nhưng thời gian tối đa chỉ có 0.3 giây, không đủ để trí não ghi nhớ đến. Nếu như hắn làm lộ ra khoảng 1 giây thôi, ta nhất định sẽ biết hắn là ai. Nhưng... thời gian lại quá nhanh "

Cô nhìn bầu trời đang dần ngã tối, tiểu Bát Đản nghiêng đầu hỏi

" Nhưng tại sao hắn lại luôn muốn vô hình? Trong khi đó có ai khác đâu "

" Có lẽ là do sở thích, hoặc nói hắn quá mức cẩn thận. Thế giới siêu năng có những điều không ai biết trước, nên tên đó nghĩ từng phút từng giây đều không thể lơ là "

" Chủ nhân, người cố tình làm ra những điều lặt vặt hại nữ9 không phải vì nhiệm vụ? "

Cô liếc qua tiểu Huyết, khóe môi câu lên ý vị

" Phải!!! Ta chỉ làm, để nhìn thấu thuộc tính và đặc điểm của kẻ vô hình đó mà thôi. Còn về nhiệm vụ, tính sau "

" ~O^O~... Ký chủ thật đáng sợ "

Tiểu Bát Đản cảm thán, tiểu Huyết cũng hạ mắt

" Chủ nhân, suy nghĩ của người từng phút từng giây đều khó đoán đến lạ thường... "

" Ha... ta để các ngươi đoán được thì các ngươi là chủ của ta rồi "

" =.=••• "

" Chủ nhân, vậy người có cách gì chưa? Tên đó luôn đi theo bảo vệ Tự Tuyên Anh, hắn chắc phải đã phát hiện dị thường. Hắn sẽ cản trở kế hoạch tối nay của người "

Tiểu Huyết nói, cô cong khóe môi vươn lên nụ cười lạnh lẽo. Nhìn ra bầu trời với ánh hoàng hôn đang dần bao phủ, cơn gió lướt qua từng đợt... Đáy mắt xẹt qua tia sáng

" Ha... cản trở ta? Hắn đủ bản lĩnh sao? "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook