Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 72: Thế Giới Tu Tiên 17
Lãnh Thiên Băng
09/10/2019
Ban đêm tại hoàng cung :
Ánh đèn vàng lộng lẫy khắp nơi , mọi người tất bật chuẩn bị cho yến tiệc . Tại ngự thiện phòng , một bóng đen lướt qua đi vào . Nhìn đến một nồi canh , mở ra bỏ vào một thứ bột trắng rồi biến mất . Khi bóng đen đó biến mất , một người hầu đi vào . Cầm lấy khay đựng nồi canh đi ...
Nữ hầu đi đến một gian phòng
" Công chúa ! Là Thanh Trúc đây "
Từ trong vang ra tiếng nói nhẹ nhàng
" Vào đi "
Nữ hầu đẩy cửa bước vào , nhìn đến Ái Linh đang ngồi trên bàn sững sờ .
" Công chúa ! Hôm qua hoàng hậu nghe tin người về liền cho người mang qua nhân sâm . Bảo là nấu cho công chúa uống "
" Sao hoàng hậu lại không đến thăm ta ? "
Ái Linh nhìn đến hỏi
" Hoàng hậu nghe nói dạo này thân thể không khỏe . Không thể đến thăm người "
Nữ hầu được gọi là Thanh Trúc vừa mút canh ra chén vừa nói
" Không khỏe ? "
" Phải ! Dạo này thân thể người không tốt . Ít khi ra ngoài . Hoàng hậu dù sao cũng đã nuôi dưỡng người khi nương nương mất , đã chăm sóc người và cho người sự cao quý như bây giờ . Người khi rảnh cũng nên đến thăm hoàng hậu để chứng tỏ sự hiểu thảo "
Thanh Trúc đưa muỗng cho Ái Linh nói
" Ta biết ! Nhưng hoàng hậu xem trọng ta cũng chỉ vì hài nhi đã bị mất tích . Ta bất quá cũng chỉ là cái bóng cho đứa trẻ không rõ sống chết kia thôi "
Ái Linh cầm muỗng lên uống một ngụm canh , Thanh Trúc thở dài nói
" Trong hoàng cung mọi chuyện khó lường . Công chúa không nên vì những chuyện này mà để trong lòng . Miễn sao có người hậu thuẫn , mới là điều quan trọng "
" Hừ ! Hoàng hậu , bà ta là người đã chiếm hết sự yêu thương của hoàng đế . Cũng chính vì lẽ đó mà mẫu thân ta đã phải chết . Nếu nói đúng thì bà ta là người gián tiếp hại chết mẫu thân "
Thanh Trúc nghe xong hốt hoảng
" Công chúa ! Đừng nói như vậy , tai vách mạch rừng . Lỡ có ai nghe được thì phải làm sao ? "
" Ta chỉ nói đúng sự thật "
Ái Linh liếc qua Thanh Trúc , như bản thân không nói sai
" Đúng là hoàng thượng yêu thương hoàng hậu , nhưng cũng chẳng phải vì lẽ đó mà công chúa mới được hoàng thượng tín nhiệm sao ? Nếu như không có hoàng hậu , thì e rằng công chúa đã không có địa vị như hôm nay . Nên người cũng nên giữ chừng mực "
" Đúng vậy ! Ta đã phải mất rất nhiều thời gian để lấy lòng hoàng hậu . Nhờ có bà ta mà ta mới có được vị trí hôm nay . Nếu như ta không nổ lực hết mình , thì ta đã sớm bị người xung quanh nói là kẻ thế thân cho nàng công chúa mất tích kia . Ngươi cũng biết khoảng thời gian đó như thế nào mà phải không ? Nên trong lòng ta , hoàng hậu bất quá cũng chỉ như con cờ . Ta chỉ có một mẫu thân duy nhất "
Từ bên ngoài đẩy cửa vào , giọng nói nhẹ nhàng hiền từ vang lên
" Linh nhi nói đúng ! Là bổn cung không tốt "
Thanh Trúc tái mặt nhìn người phụ nữ trung niên đang đi vào kia , cẩm bào cao quý nhưng lại thanh nhã . Dung nhan đã sớm phai tàn theo thời gian , nhưng trên gương mặt đó vẫn còn giữ lại vẻ đẹp cao quý , chắc chăn khi người nhìn vào có thể biết người này khi còn thiếu nữ có vẻ đẹp tuyệt trần . Đôi mắt dịu dàng nhìn vào Ái Linh .
Bịch !
Thanh Trúc thấy người phụ nữ đó liền quỳ xuống , khóe môi trắng bệch run rẩy
" X...xin hoàng hậu thứ tội ... Công chúa không .... không phải cố ý ... Hoàng hậu tha mạng "
Một thiếu nữ tầm 16 tuổi khinh bỉ nhìn đến và một ma ma cao tuổi . Gương mặt ma ma không biểu tình , nghiêm khắc nhìn vào Ái Linh . Thiếu nữ mặc đồ nữ hầu đi sau hoàng hậu nói
" Nói hoàng hậu là quân cờ . Lại còn nhiều lời bất kính , ngươi nghĩ như vậy đáng tội gì ? "
" Hoàng hậu tha tội . Là do nô tì xúi giục chủ tử nói như vậy . Hoàng hậu muốn trách phạt hãy trách phạt nô tì "
Thanh Trúc dập đầu sợ hãi , nước mắt chảy dài . Hoàng hậu nhìn qua thiếu nữ nhẹ giọng
" Xuân Đào ! "
" Nương nương ! Rõ ràng là họ bất kính với người "
Tì nữ gọi Xuân Đào nheo mài không cam nhìn đến Ái Linh đang đứng lên hành lễ
" Hoàng hậu nương nương "
Hoàng hậu bước tới đỡ lấy Ái Linh , hiền từ đỡ nàng ta ngồi xuống ghế . Dù trên mặt Ái Linh không biểu cảm , nhưng trong lòng đã sớm hoảng hốt
' Tại sao ta lại không thể cảm nhận được có người bên ngoài ? '
Hoàng hậu đỡ Ái Linh ngồi xuống ghế , mỉm cười dịu dàng vuốt tóc nàng ta
" Ngươi nói đúng ! Là bổn cung không tốt . Để ngươi mất mẫu thân khi còn nhỏ , ta đã không chăm sóc ngươi tốt hơn "
Ái Linh cúi đầu không nói gì , Xuân Đào nhìn đến bĩu môi
" Xấu hổ không biết nói gì sao ? "
Thanh Trúc quỳ dưới đất nhìn đến Xuân Đào , trong lòng nổi lên cỗ tức giận . Hoàng hậu nhìn qua Thanh Trúc
" Ngươi đứng lên đi , đừng quỳ nữa "
" Tạ hoàng hậu nương nương "
Thanh Trúc đứng lên bước ra sau Ái Linh , hoàng hậu nhìn đến Ái Linh nhẹ nhàng
" Ngươi gầy đi rồi ! Đã cực khổ cho ngươi , ở Tiên sơn có ai ức hiếp ngươi không ? Nếu có thì hãy nói với ta , ta sẽ thay ngươi nghiêm trị "
" Khiến hoàng hậu nương nương phí tâm . Ta rất tốt "
Ái Linh lạnh giọng nói , nhưng trong khẩu khí vẫn có phần nhẹ nhàng
" Sao lại là hoàng hậu ? Nào ! Gọi một tiếng mẫu thân "
Hoàng hậu không vui nói , mỉm cười nhẹ vuốt mặt Ái Linh . Ái Linh chần chừ , Xuân Đào nhìn đến khó chịu
" Nương nương lấy lòng bao dung đối xử . Vậy mà cũng có người không biết nghĩa ân , phía sau nói xấu . Tiểu nhân "
" Xuân Đào ! "
Hoàng hậu nhẹ nhàng nói , Xuân Đào bĩu môi cúi đầu . Ma ma nhìn qua Xuân Đào nheo mài .
" Ta không đáng để hoàng hậu bỏ ra tâm tư "
Ái Linh nói , hoàng hậu hơi ngẩn người . Nhưng rồi mỉm cười dịu dàng
" Không muốn gọi thì thôi . Chỉ cần ngươi vui là được , nào ... Ta có mang quà cho ngươi "
Hoàng hậu xoay qua ma ma , ma ma lấy ra một chiếc hộp đưa vào tay hoàng hậu . Hoàng hậu nhìn Ái Linh mỉm cười mở hộp ra , bên trong là một chiếc vòng phỉ thủy sắc sảo . Nó có màu trắng ngà rất đẹp
" Đây là cống phẩm của nước khác . Ta thấy nó đẹp nên để giành cho ngươi . Nào ! Cầm lấy "
Ái Linh nhận lấy quà của hoàng hậu , nhìn đến ngơ ngác . Hoàng hậu đứng lên vuốt tóc Ái Linh
" Đừng lo ! Ta không nghe gì hết ! Ta trở về , ngươi cũng nên chuẩn bị cho yến tiệc . Hôm nay ta không khỏe , có lẽ không đến được "
Nói rồi hoàng hậu bỏ đi , Ái Linh để hộp lên bàn . Thanh Trúc thấy hoàng hậu khuất bóng mới sợ hãi nói
" Công chúa ! Người lần sau phải cẩn thận . Tại sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy ? "
" ... Là ta sơ xuất "
Ái Linh trầm ngâm suy nghĩ , Thanh Trúc cầm lấy chiếc hộp mở ra
" Hoàng hậu thật yêu quý người . Vừa bao dung , hiền từ . Nhưng ta lại rất ghét nữ tì Xuân Đào đó , nàng ta đã nói công chúa "
" Kệ đi "
" Công chúa ! Người không nên như vậy nữa . Mà đây , ta quên đưa cho công chúa "
Thanh Trúc lấy một phong thư ra đưa cho Ái Linh
" Đây là gì ? "
" Là của Cửu trưởng lão gửi người "
" Sư phụ ? "
" Phải "
Ái Linh mở ra xem , Thanh Trúc tò mò hỏi
" Trong thư viết gì thế công chúa ? "
" Hẹn ta ra Ngự hoa viên "
" Woa ! Nô tì thấy quan hệ của hai người có gì không bình thường nha "
Thanh Trúc mỉm cười nói , Ái Linh nheo hàng mài xinh đẹp
" Có gì đó rất lạ ... "
" Công chúa nghỉ nhiều rồi "
Ái Linh quay qua Thanh Trúc hỏi
" Ngươi lấy nó ở đâu ? Chính tay sư phụ đưa ngươi ? "
Thanh Trúc lắc đầu , nói
" Là một tì nữ đưa ta . Sao vậy công chúa ? "
Ái Linh hiểu ra , miệng nở nụ cười chế giễu
" Bẫy "
" Bẫy sao ? Vậy công chúa có đi không ? "
Thanh Trúc hốt hoảng hỏi , Ái Linh kiêu ngạo đứng lên
" Ta muốn xem kẻ đó giở trò gì , ngươi đến yến tiệc trước . Ta đến đó vui đùa "
Ái Linh nói rồi bỏ đi , sự kiêu ngạo toát ra lãnh tình
________________
" Nương nương ! Sao người lại dễ dàng tha thứ cho nàng ta ? Nàng ta mang tội bất kính nha "
Xuân Đào khó chịu nói , hoàng hậu dừng lại đứng trước gió
" Ta không quan tâm ... "
" Nương nương ! Ta biết người nhớ thương công chúa đã mất . Nhưng cũng không nên xem trọng người khác khi kẻ đó ghét người "
Ma ma lạnh nhạt nói , hoàng hậu xoay qua
" Nhũ mẫu ! Ta biết người có ý gì . Nhưng ta không thể nào giận được ... "
Lời nói hoàng hậu dịu dàng , nhìn lên ánh trắng . Đôi mắt hiền từ hiện lên sự ưu sầu . Xuân Đào nhìn đến nói
" Nương nương ! thân thể người không khỏe cũng cố gắng đến đây thăm nàng ta . Nhưng nàng ta lại nói ra những lời đó . Ta thật sự uất ức thay người "
Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng , đưa khăn tay lên miệng
" Khụ khụ ... khụ khụ ... "
" Nương nương "
Xuân Đào đỡ lấy thân thể hoàng hậu , hoàng hậu nhìn đến mỉm cười nhẹ
" Ta không sao ! Xuân Đào ngươi không hiểu . Ta thật sự nhớ thương hài nhi của mình . Và xem Ái Linh là thế thân cho con bé . Là ta có lỗi trước , nó ghét ta là phải "
" Nương nương dạy phải ! Là nô tì đã quá hẹp hòi "
Xuân Đào cúi đầu , ma ma nhìn đến buồn bã
" Là lão nô bất lực . Không bảo vệ được công chúa nhỏ . Để cho thích khách mang công chúa đi , dù đã giết được thích khách . Nhưng công chúa sống chết không rõ ... "
Nước mắt hoàng hậu chảy xuống , đau thương
" Là ta làm mẫu thân không tốt . Không bảo vệ được hài nhi . Dù hoàng thượng đã an ủi , nhưng ta biết lòng ngài cũng đau buồn . Có lẽ duyên số của ta và hài nhi không có , ta chỉ mong nó có thể sống hạnh phúc "
" Nương nương ! Đã 15 năm rồi , lão nô thấy người không nên quá đau lòng . Ảnh hưởng tới thân thể "
" Ma ma ! Ta thấy mình không còn sống lâu nữa . Sau này , các ngươi phải biết tự chăm sóc mình "
Ma ma cúi đầu , giọng nói chắc chắn
" Lão nô tin nương nương hiền lương thục đức . Chắc chắn có quý nhân phù trợ , ta biết Quái y lần này sẽ đến yến tiệc . Nương nương sẽ có cơ hội cứu chữa "
Hoàng hậu đỡ ma ma đứng thẳng người . Dịu dàng nói
" Bệnh của ta là do tâm bệnh mà thành . Vô phương cứu chữa ... Ta chỉ mong khi nhắm mắt , có thể thấy hài nhi lần cuối "
Hoàng hậu nhìn lên ánh trăng , mỉm cười . Cơn gió thổi qua lung lay cẩm bào , khiến sự ưu thương của nàng càng thêm đau đớn
________________
Cô ngồi trên xe ngựa cùng sư tôn đến kinh thành , cô ngồi chống đầu lên tay . Đôi mắt sau mảnh vải mở ra , khóe môi nâng lên nụ cười ...
' Thú vị rồi đây '
Sư tôn nhìn đến cô , dù chỉ trong phút chốc nhưng hắn vẫn có thể thấy từ cô toát ra sự tà mị . Đôi mắt hạ xuống phức tạp ...
________________
Tại cung điện của hoàng đế , mọi người tới đầy đủ và đông đúc . Băng Tâm cùng mọi người ngồi trong điện , ánh sáng chiếu rọi khắp nơi . Băng Tâm nhìn qua Huyền Hàn đang tìm kiếm ai đó mà đáy mắt hiện lên tức giận xẹt qua . Buồn bã cúi xuống , nhưng khóe môi lại nâng lên nụ cười nhạt ý vị sâu xa . Tình Xuyên nhìn qua nhếch môi , đôi mắt hiện lên ý cười .
" Sư phụ ! Đó là quái y sao ? "
Tình Xuyên chỉ qua một nữ nhân trung niên ngồi đối diện , gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng . Từ cơ thể toát ra sự bình dị nhưng cao quý kì lạ . Thất trưởng lão gật nhẹ đầu
" Phải ! "
Quái y nhìn qua Tình Xuyên và Băng Tâm . Đôi mắt ánh lên sắc bén ...
" Thật khó lường "
Thất trưởng lão nâng chung trà uống , từ ngoài điện một tiếng nói bán nam bán nữ lảnh lót vang lên
- Hoàng thượng giá đáo
Từ ngoài điện một thân long bào bước vào uy quyền , gương mặt tuấn mĩ mang theo sự trãi đời . Dù đã quá tuổi trung niên nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp sắc bén , đôi mắt đỏ như máu lạnh lẽo . Từng bước từng bước lên ngai vàng , khí thái ngồi xuống
- THAM KIẾN HOÀNG THƯỢNG
Hoàng thượng lạnh giọng nói
" Bình thân "
- Tạ ân hoàng thượng
Mọi người đồng loạt ngồi xuống , hoàng thượng nhìn qua các chư thần nói
" Hôm nay hoàng hậu thân thể không tốt . Không thể cùng các ái khanh thưởng tiệc . Trẫm kính các khanh một ly "
- Hoàng thượng quá lời
Mọi người nâng chung rượu lên uống . Hoàng thượng nhìn qua Quái y mỉm cười nhẹ
" Hoàng muội ! Lâu rồi không gặp "
Mọi người bàng hoàng , cả Băng Tâm cũng nhìn đến sững sờ . Quái y đứng lên nâng chung rượu
" Ta sớm đã rời khỏi hoàng tộc . Không còn là hoàng muội của hoàng thượng "
Mọi người xung quanh dâng lên lời bàn tán
- Hoàng muội ? Chẳng lẽ đó là Ân Hòa quận chúa khi xưa ?
- Cái gì ? Nghe nói Ân Hòa quận chúa đã rời cung biệt tích từ năm 20 tuổi . Đến nay đã 20 năm
- Ân Hòa quận chúa sao lại ở đây ?
- Quái y ? Chẳng lẽ là Ân Hòa quận chúa ?
...........
Mọi lời bàn tán vang lên , Quái y không nói gì ngồi xuống . Hoàng thượng nhìn quanh một lượt , mọi người lập tức im bật . Hoàng thượng nhìn đến Thất trưởng lão , nói
" Ngươi là trưởng lão của Tiên sơn ? "
Thất trưởng lão đứng lên , phong thái phi phàm
" Phải ! "
" Ha ha ! Nghe nói Tiên sơn là danh môn chánh phái . Nghe danh đã lâu nay được gặp mặt , quả là danh bất hư truyền . Trẫm kính ngươi một ly "
Hoàng thương nâng chung kính rượu Thất trưởng lão , nhìn đến Băng Tâm cùng những người khác liền nói
" Các ngươi là bằng hữu của Ái Linh ? Chắc là những môn đệ rất giỏi "
Băng Tâm đứng lên bước ra giữa điện cúi đầu . Sau đó nhìn lên hoàng thượng nói
" Bẩm hoàng thượng ! Nói là băng hữu vẫn chưa hẵn "
Hoàng thượng nhướn mài , uy nghiêm hỏi
" Ý ngươi là sao ? "
" Thần là Lãnh Băng Tâm ! Là ái nữ của Lãnh thừa tướng . Thần xin mạn phép hỏi hoàng thượng một câu "
- Ngươi to gan ...
Công công bên cạnh định trách phạt Băng Tâm , nhưng hoàng thượng đưa tay lên ngăn lại . Giọng nói lạnh nhạt
" Nói đi "
Băng Tâm hạ mi mắt , Song Thành ngồi đó lo lắng .
" Bẩm hoàng thượng , thần nữ xin hỏi người sao lại đày phụ thân ta đi nơi khác ? "
" Hử ? Do trẫm thấy thừa tướng tài xuất kinh người . Nên cho đi quản lí nơi khác . Có gì sao ? "
" Đó chỉ là cái cớ . Có phải do công chúa có xích mích với thần . Nên mới ra tay hãm hại ? "
Hoàng thượng nheo mài lại , Lãnh Tuấn kinh hãi đứng lên
" Băng Tâm ! Không được nói bậy "
Băng Tâm nhìn đến , giọng nói cương quyết
" Muội không sai ! Hoàng thượng ! Công chúa nhiều lần gây gỗ với tỷ muội thần . Lòng dạ hẹp hòi , còn ra tay với tỷ tỷ thần . Xin hoàng thượng làm chủ "
Hoàng thượng nheo mài lại , đôi mắt màu đỏ như máu hiện lên không vui . Lãnh Tuấn quỳ xuống , chấp tay
" Hoàng thượng bớt giận ! Muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện . Xin hoàng thượng thứ tội "
" Được ! Trẫm đã cho quốc sư giám sát công chúa . Truyền hắn vào đây "
Từ ngoài điện Nhã Kỳ đi vào , nhìn đến Băng Tâm tao nhã . Nhưng đáy mắt lại hiện lên sát khí
" Quốc sư ! Ngươi nói có phải không ? "
Hoàng thượng âm trầm nói , Nhã Kỳ cúi đầu
" Hoàng thượng ! Không phải như vậy "
" Hử ? Vậy nói rõ cho trẫm nghe xem "
" Bẩm hoàng thượng ! Là do công chúa nghĩ tỷ muội Lãnh tiểu thư lấy di vật của mẫu thân người . Nên mới nhiều lần khó chịu muốn đòi lại đồ . Nhưng có lẽ vì thế mà gây ra hiềm khích với Lãnh tiểu thư "
" Di vật ? "
Hoàng thượng hơi kinh ngạc . Băng Tâm nhìn đến khinh bỉ , nói
" Chẳng phải là do nàng ta chán ghét tỷ tỷ ta . Nên nhiều lần kiếm chuyện hay sao ? "
Nhã Kỳ nhìn qua , nheo mài
" Có lẽ do di vật đối với công chúa quan trọng . Nên mới khiến thái độ của người gấp gáp , gây ra hiểu lầm cho hai vị "
" Hừ ! Nói dói , nàng ta nhiều lần nói những lời không khách khí với sư tỷ . Còn xem thường ta , lúc trước cũng vì nàng ta mà chúng ta mới chịu phạt . Tỷ tỷ nhiều lần không chấp nhất , nhưng nàng ta lại còn liên lụy tới phụ mẫu ta . Ta không thể nào nuốt trôi cơn giận này . Hoàng thượng ! Xin người làm chủ "
Hoàng thượng nheo mài , đáy mắt hiện lên sự không vui . Nhìn đến Băng Tâm ánh mắt kiên định . Liền thở dài
" Xem ra không giải quyết không được . Ái Linh đâu ? Sao ta không thấy nó ? "
Mọi người nhìn quanh không thấy bóng dáng Ái Linh , Băng Tâm nở nụ cười nhạt thoáng qua . Nhưng nụ cười đó đã rơi vào mắt của Quái y ...
- Bẩm hoàng thượng ... công chúa ... công chúa ...
Một người chạy vào hớt hải , gương mặt đỏ bừng . Mọi người nhìn đến nheo mài ...
________________
Cô trên xe ngựa nở nụ cười , nhìn ra ánh trăng giữa màn đêm
' Chính nó ! Vỡ kịch hay ta mong đợi sắp đến rồi '
Ánh đèn vàng lộng lẫy khắp nơi , mọi người tất bật chuẩn bị cho yến tiệc . Tại ngự thiện phòng , một bóng đen lướt qua đi vào . Nhìn đến một nồi canh , mở ra bỏ vào một thứ bột trắng rồi biến mất . Khi bóng đen đó biến mất , một người hầu đi vào . Cầm lấy khay đựng nồi canh đi ...
Nữ hầu đi đến một gian phòng
" Công chúa ! Là Thanh Trúc đây "
Từ trong vang ra tiếng nói nhẹ nhàng
" Vào đi "
Nữ hầu đẩy cửa bước vào , nhìn đến Ái Linh đang ngồi trên bàn sững sờ .
" Công chúa ! Hôm qua hoàng hậu nghe tin người về liền cho người mang qua nhân sâm . Bảo là nấu cho công chúa uống "
" Sao hoàng hậu lại không đến thăm ta ? "
Ái Linh nhìn đến hỏi
" Hoàng hậu nghe nói dạo này thân thể không khỏe . Không thể đến thăm người "
Nữ hầu được gọi là Thanh Trúc vừa mút canh ra chén vừa nói
" Không khỏe ? "
" Phải ! Dạo này thân thể người không tốt . Ít khi ra ngoài . Hoàng hậu dù sao cũng đã nuôi dưỡng người khi nương nương mất , đã chăm sóc người và cho người sự cao quý như bây giờ . Người khi rảnh cũng nên đến thăm hoàng hậu để chứng tỏ sự hiểu thảo "
Thanh Trúc đưa muỗng cho Ái Linh nói
" Ta biết ! Nhưng hoàng hậu xem trọng ta cũng chỉ vì hài nhi đã bị mất tích . Ta bất quá cũng chỉ là cái bóng cho đứa trẻ không rõ sống chết kia thôi "
Ái Linh cầm muỗng lên uống một ngụm canh , Thanh Trúc thở dài nói
" Trong hoàng cung mọi chuyện khó lường . Công chúa không nên vì những chuyện này mà để trong lòng . Miễn sao có người hậu thuẫn , mới là điều quan trọng "
" Hừ ! Hoàng hậu , bà ta là người đã chiếm hết sự yêu thương của hoàng đế . Cũng chính vì lẽ đó mà mẫu thân ta đã phải chết . Nếu nói đúng thì bà ta là người gián tiếp hại chết mẫu thân "
Thanh Trúc nghe xong hốt hoảng
" Công chúa ! Đừng nói như vậy , tai vách mạch rừng . Lỡ có ai nghe được thì phải làm sao ? "
" Ta chỉ nói đúng sự thật "
Ái Linh liếc qua Thanh Trúc , như bản thân không nói sai
" Đúng là hoàng thượng yêu thương hoàng hậu , nhưng cũng chẳng phải vì lẽ đó mà công chúa mới được hoàng thượng tín nhiệm sao ? Nếu như không có hoàng hậu , thì e rằng công chúa đã không có địa vị như hôm nay . Nên người cũng nên giữ chừng mực "
" Đúng vậy ! Ta đã phải mất rất nhiều thời gian để lấy lòng hoàng hậu . Nhờ có bà ta mà ta mới có được vị trí hôm nay . Nếu như ta không nổ lực hết mình , thì ta đã sớm bị người xung quanh nói là kẻ thế thân cho nàng công chúa mất tích kia . Ngươi cũng biết khoảng thời gian đó như thế nào mà phải không ? Nên trong lòng ta , hoàng hậu bất quá cũng chỉ như con cờ . Ta chỉ có một mẫu thân duy nhất "
Từ bên ngoài đẩy cửa vào , giọng nói nhẹ nhàng hiền từ vang lên
" Linh nhi nói đúng ! Là bổn cung không tốt "
Thanh Trúc tái mặt nhìn người phụ nữ trung niên đang đi vào kia , cẩm bào cao quý nhưng lại thanh nhã . Dung nhan đã sớm phai tàn theo thời gian , nhưng trên gương mặt đó vẫn còn giữ lại vẻ đẹp cao quý , chắc chăn khi người nhìn vào có thể biết người này khi còn thiếu nữ có vẻ đẹp tuyệt trần . Đôi mắt dịu dàng nhìn vào Ái Linh .
Bịch !
Thanh Trúc thấy người phụ nữ đó liền quỳ xuống , khóe môi trắng bệch run rẩy
" X...xin hoàng hậu thứ tội ... Công chúa không .... không phải cố ý ... Hoàng hậu tha mạng "
Một thiếu nữ tầm 16 tuổi khinh bỉ nhìn đến và một ma ma cao tuổi . Gương mặt ma ma không biểu tình , nghiêm khắc nhìn vào Ái Linh . Thiếu nữ mặc đồ nữ hầu đi sau hoàng hậu nói
" Nói hoàng hậu là quân cờ . Lại còn nhiều lời bất kính , ngươi nghĩ như vậy đáng tội gì ? "
" Hoàng hậu tha tội . Là do nô tì xúi giục chủ tử nói như vậy . Hoàng hậu muốn trách phạt hãy trách phạt nô tì "
Thanh Trúc dập đầu sợ hãi , nước mắt chảy dài . Hoàng hậu nhìn qua thiếu nữ nhẹ giọng
" Xuân Đào ! "
" Nương nương ! Rõ ràng là họ bất kính với người "
Tì nữ gọi Xuân Đào nheo mài không cam nhìn đến Ái Linh đang đứng lên hành lễ
" Hoàng hậu nương nương "
Hoàng hậu bước tới đỡ lấy Ái Linh , hiền từ đỡ nàng ta ngồi xuống ghế . Dù trên mặt Ái Linh không biểu cảm , nhưng trong lòng đã sớm hoảng hốt
' Tại sao ta lại không thể cảm nhận được có người bên ngoài ? '
Hoàng hậu đỡ Ái Linh ngồi xuống ghế , mỉm cười dịu dàng vuốt tóc nàng ta
" Ngươi nói đúng ! Là bổn cung không tốt . Để ngươi mất mẫu thân khi còn nhỏ , ta đã không chăm sóc ngươi tốt hơn "
Ái Linh cúi đầu không nói gì , Xuân Đào nhìn đến bĩu môi
" Xấu hổ không biết nói gì sao ? "
Thanh Trúc quỳ dưới đất nhìn đến Xuân Đào , trong lòng nổi lên cỗ tức giận . Hoàng hậu nhìn qua Thanh Trúc
" Ngươi đứng lên đi , đừng quỳ nữa "
" Tạ hoàng hậu nương nương "
Thanh Trúc đứng lên bước ra sau Ái Linh , hoàng hậu nhìn đến Ái Linh nhẹ nhàng
" Ngươi gầy đi rồi ! Đã cực khổ cho ngươi , ở Tiên sơn có ai ức hiếp ngươi không ? Nếu có thì hãy nói với ta , ta sẽ thay ngươi nghiêm trị "
" Khiến hoàng hậu nương nương phí tâm . Ta rất tốt "
Ái Linh lạnh giọng nói , nhưng trong khẩu khí vẫn có phần nhẹ nhàng
" Sao lại là hoàng hậu ? Nào ! Gọi một tiếng mẫu thân "
Hoàng hậu không vui nói , mỉm cười nhẹ vuốt mặt Ái Linh . Ái Linh chần chừ , Xuân Đào nhìn đến khó chịu
" Nương nương lấy lòng bao dung đối xử . Vậy mà cũng có người không biết nghĩa ân , phía sau nói xấu . Tiểu nhân "
" Xuân Đào ! "
Hoàng hậu nhẹ nhàng nói , Xuân Đào bĩu môi cúi đầu . Ma ma nhìn qua Xuân Đào nheo mài .
" Ta không đáng để hoàng hậu bỏ ra tâm tư "
Ái Linh nói , hoàng hậu hơi ngẩn người . Nhưng rồi mỉm cười dịu dàng
" Không muốn gọi thì thôi . Chỉ cần ngươi vui là được , nào ... Ta có mang quà cho ngươi "
Hoàng hậu xoay qua ma ma , ma ma lấy ra một chiếc hộp đưa vào tay hoàng hậu . Hoàng hậu nhìn Ái Linh mỉm cười mở hộp ra , bên trong là một chiếc vòng phỉ thủy sắc sảo . Nó có màu trắng ngà rất đẹp
" Đây là cống phẩm của nước khác . Ta thấy nó đẹp nên để giành cho ngươi . Nào ! Cầm lấy "
Ái Linh nhận lấy quà của hoàng hậu , nhìn đến ngơ ngác . Hoàng hậu đứng lên vuốt tóc Ái Linh
" Đừng lo ! Ta không nghe gì hết ! Ta trở về , ngươi cũng nên chuẩn bị cho yến tiệc . Hôm nay ta không khỏe , có lẽ không đến được "
Nói rồi hoàng hậu bỏ đi , Ái Linh để hộp lên bàn . Thanh Trúc thấy hoàng hậu khuất bóng mới sợ hãi nói
" Công chúa ! Người lần sau phải cẩn thận . Tại sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy ? "
" ... Là ta sơ xuất "
Ái Linh trầm ngâm suy nghĩ , Thanh Trúc cầm lấy chiếc hộp mở ra
" Hoàng hậu thật yêu quý người . Vừa bao dung , hiền từ . Nhưng ta lại rất ghét nữ tì Xuân Đào đó , nàng ta đã nói công chúa "
" Kệ đi "
" Công chúa ! Người không nên như vậy nữa . Mà đây , ta quên đưa cho công chúa "
Thanh Trúc lấy một phong thư ra đưa cho Ái Linh
" Đây là gì ? "
" Là của Cửu trưởng lão gửi người "
" Sư phụ ? "
" Phải "
Ái Linh mở ra xem , Thanh Trúc tò mò hỏi
" Trong thư viết gì thế công chúa ? "
" Hẹn ta ra Ngự hoa viên "
" Woa ! Nô tì thấy quan hệ của hai người có gì không bình thường nha "
Thanh Trúc mỉm cười nói , Ái Linh nheo hàng mài xinh đẹp
" Có gì đó rất lạ ... "
" Công chúa nghỉ nhiều rồi "
Ái Linh quay qua Thanh Trúc hỏi
" Ngươi lấy nó ở đâu ? Chính tay sư phụ đưa ngươi ? "
Thanh Trúc lắc đầu , nói
" Là một tì nữ đưa ta . Sao vậy công chúa ? "
Ái Linh hiểu ra , miệng nở nụ cười chế giễu
" Bẫy "
" Bẫy sao ? Vậy công chúa có đi không ? "
Thanh Trúc hốt hoảng hỏi , Ái Linh kiêu ngạo đứng lên
" Ta muốn xem kẻ đó giở trò gì , ngươi đến yến tiệc trước . Ta đến đó vui đùa "
Ái Linh nói rồi bỏ đi , sự kiêu ngạo toát ra lãnh tình
________________
" Nương nương ! Sao người lại dễ dàng tha thứ cho nàng ta ? Nàng ta mang tội bất kính nha "
Xuân Đào khó chịu nói , hoàng hậu dừng lại đứng trước gió
" Ta không quan tâm ... "
" Nương nương ! Ta biết người nhớ thương công chúa đã mất . Nhưng cũng không nên xem trọng người khác khi kẻ đó ghét người "
Ma ma lạnh nhạt nói , hoàng hậu xoay qua
" Nhũ mẫu ! Ta biết người có ý gì . Nhưng ta không thể nào giận được ... "
Lời nói hoàng hậu dịu dàng , nhìn lên ánh trắng . Đôi mắt hiền từ hiện lên sự ưu sầu . Xuân Đào nhìn đến nói
" Nương nương ! thân thể người không khỏe cũng cố gắng đến đây thăm nàng ta . Nhưng nàng ta lại nói ra những lời đó . Ta thật sự uất ức thay người "
Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng , đưa khăn tay lên miệng
" Khụ khụ ... khụ khụ ... "
" Nương nương "
Xuân Đào đỡ lấy thân thể hoàng hậu , hoàng hậu nhìn đến mỉm cười nhẹ
" Ta không sao ! Xuân Đào ngươi không hiểu . Ta thật sự nhớ thương hài nhi của mình . Và xem Ái Linh là thế thân cho con bé . Là ta có lỗi trước , nó ghét ta là phải "
" Nương nương dạy phải ! Là nô tì đã quá hẹp hòi "
Xuân Đào cúi đầu , ma ma nhìn đến buồn bã
" Là lão nô bất lực . Không bảo vệ được công chúa nhỏ . Để cho thích khách mang công chúa đi , dù đã giết được thích khách . Nhưng công chúa sống chết không rõ ... "
Nước mắt hoàng hậu chảy xuống , đau thương
" Là ta làm mẫu thân không tốt . Không bảo vệ được hài nhi . Dù hoàng thượng đã an ủi , nhưng ta biết lòng ngài cũng đau buồn . Có lẽ duyên số của ta và hài nhi không có , ta chỉ mong nó có thể sống hạnh phúc "
" Nương nương ! Đã 15 năm rồi , lão nô thấy người không nên quá đau lòng . Ảnh hưởng tới thân thể "
" Ma ma ! Ta thấy mình không còn sống lâu nữa . Sau này , các ngươi phải biết tự chăm sóc mình "
Ma ma cúi đầu , giọng nói chắc chắn
" Lão nô tin nương nương hiền lương thục đức . Chắc chắn có quý nhân phù trợ , ta biết Quái y lần này sẽ đến yến tiệc . Nương nương sẽ có cơ hội cứu chữa "
Hoàng hậu đỡ ma ma đứng thẳng người . Dịu dàng nói
" Bệnh của ta là do tâm bệnh mà thành . Vô phương cứu chữa ... Ta chỉ mong khi nhắm mắt , có thể thấy hài nhi lần cuối "
Hoàng hậu nhìn lên ánh trăng , mỉm cười . Cơn gió thổi qua lung lay cẩm bào , khiến sự ưu thương của nàng càng thêm đau đớn
________________
Cô ngồi trên xe ngựa cùng sư tôn đến kinh thành , cô ngồi chống đầu lên tay . Đôi mắt sau mảnh vải mở ra , khóe môi nâng lên nụ cười ...
' Thú vị rồi đây '
Sư tôn nhìn đến cô , dù chỉ trong phút chốc nhưng hắn vẫn có thể thấy từ cô toát ra sự tà mị . Đôi mắt hạ xuống phức tạp ...
________________
Tại cung điện của hoàng đế , mọi người tới đầy đủ và đông đúc . Băng Tâm cùng mọi người ngồi trong điện , ánh sáng chiếu rọi khắp nơi . Băng Tâm nhìn qua Huyền Hàn đang tìm kiếm ai đó mà đáy mắt hiện lên tức giận xẹt qua . Buồn bã cúi xuống , nhưng khóe môi lại nâng lên nụ cười nhạt ý vị sâu xa . Tình Xuyên nhìn qua nhếch môi , đôi mắt hiện lên ý cười .
" Sư phụ ! Đó là quái y sao ? "
Tình Xuyên chỉ qua một nữ nhân trung niên ngồi đối diện , gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng . Từ cơ thể toát ra sự bình dị nhưng cao quý kì lạ . Thất trưởng lão gật nhẹ đầu
" Phải ! "
Quái y nhìn qua Tình Xuyên và Băng Tâm . Đôi mắt ánh lên sắc bén ...
" Thật khó lường "
Thất trưởng lão nâng chung trà uống , từ ngoài điện một tiếng nói bán nam bán nữ lảnh lót vang lên
- Hoàng thượng giá đáo
Từ ngoài điện một thân long bào bước vào uy quyền , gương mặt tuấn mĩ mang theo sự trãi đời . Dù đã quá tuổi trung niên nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp sắc bén , đôi mắt đỏ như máu lạnh lẽo . Từng bước từng bước lên ngai vàng , khí thái ngồi xuống
- THAM KIẾN HOÀNG THƯỢNG
Hoàng thượng lạnh giọng nói
" Bình thân "
- Tạ ân hoàng thượng
Mọi người đồng loạt ngồi xuống , hoàng thượng nhìn qua các chư thần nói
" Hôm nay hoàng hậu thân thể không tốt . Không thể cùng các ái khanh thưởng tiệc . Trẫm kính các khanh một ly "
- Hoàng thượng quá lời
Mọi người nâng chung rượu lên uống . Hoàng thượng nhìn qua Quái y mỉm cười nhẹ
" Hoàng muội ! Lâu rồi không gặp "
Mọi người bàng hoàng , cả Băng Tâm cũng nhìn đến sững sờ . Quái y đứng lên nâng chung rượu
" Ta sớm đã rời khỏi hoàng tộc . Không còn là hoàng muội của hoàng thượng "
Mọi người xung quanh dâng lên lời bàn tán
- Hoàng muội ? Chẳng lẽ đó là Ân Hòa quận chúa khi xưa ?
- Cái gì ? Nghe nói Ân Hòa quận chúa đã rời cung biệt tích từ năm 20 tuổi . Đến nay đã 20 năm
- Ân Hòa quận chúa sao lại ở đây ?
- Quái y ? Chẳng lẽ là Ân Hòa quận chúa ?
...........
Mọi lời bàn tán vang lên , Quái y không nói gì ngồi xuống . Hoàng thượng nhìn quanh một lượt , mọi người lập tức im bật . Hoàng thượng nhìn đến Thất trưởng lão , nói
" Ngươi là trưởng lão của Tiên sơn ? "
Thất trưởng lão đứng lên , phong thái phi phàm
" Phải ! "
" Ha ha ! Nghe nói Tiên sơn là danh môn chánh phái . Nghe danh đã lâu nay được gặp mặt , quả là danh bất hư truyền . Trẫm kính ngươi một ly "
Hoàng thương nâng chung kính rượu Thất trưởng lão , nhìn đến Băng Tâm cùng những người khác liền nói
" Các ngươi là bằng hữu của Ái Linh ? Chắc là những môn đệ rất giỏi "
Băng Tâm đứng lên bước ra giữa điện cúi đầu . Sau đó nhìn lên hoàng thượng nói
" Bẩm hoàng thượng ! Nói là băng hữu vẫn chưa hẵn "
Hoàng thượng nhướn mài , uy nghiêm hỏi
" Ý ngươi là sao ? "
" Thần là Lãnh Băng Tâm ! Là ái nữ của Lãnh thừa tướng . Thần xin mạn phép hỏi hoàng thượng một câu "
- Ngươi to gan ...
Công công bên cạnh định trách phạt Băng Tâm , nhưng hoàng thượng đưa tay lên ngăn lại . Giọng nói lạnh nhạt
" Nói đi "
Băng Tâm hạ mi mắt , Song Thành ngồi đó lo lắng .
" Bẩm hoàng thượng , thần nữ xin hỏi người sao lại đày phụ thân ta đi nơi khác ? "
" Hử ? Do trẫm thấy thừa tướng tài xuất kinh người . Nên cho đi quản lí nơi khác . Có gì sao ? "
" Đó chỉ là cái cớ . Có phải do công chúa có xích mích với thần . Nên mới ra tay hãm hại ? "
Hoàng thượng nheo mài lại , Lãnh Tuấn kinh hãi đứng lên
" Băng Tâm ! Không được nói bậy "
Băng Tâm nhìn đến , giọng nói cương quyết
" Muội không sai ! Hoàng thượng ! Công chúa nhiều lần gây gỗ với tỷ muội thần . Lòng dạ hẹp hòi , còn ra tay với tỷ tỷ thần . Xin hoàng thượng làm chủ "
Hoàng thượng nheo mài lại , đôi mắt màu đỏ như máu hiện lên không vui . Lãnh Tuấn quỳ xuống , chấp tay
" Hoàng thượng bớt giận ! Muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện . Xin hoàng thượng thứ tội "
" Được ! Trẫm đã cho quốc sư giám sát công chúa . Truyền hắn vào đây "
Từ ngoài điện Nhã Kỳ đi vào , nhìn đến Băng Tâm tao nhã . Nhưng đáy mắt lại hiện lên sát khí
" Quốc sư ! Ngươi nói có phải không ? "
Hoàng thượng âm trầm nói , Nhã Kỳ cúi đầu
" Hoàng thượng ! Không phải như vậy "
" Hử ? Vậy nói rõ cho trẫm nghe xem "
" Bẩm hoàng thượng ! Là do công chúa nghĩ tỷ muội Lãnh tiểu thư lấy di vật của mẫu thân người . Nên mới nhiều lần khó chịu muốn đòi lại đồ . Nhưng có lẽ vì thế mà gây ra hiềm khích với Lãnh tiểu thư "
" Di vật ? "
Hoàng thượng hơi kinh ngạc . Băng Tâm nhìn đến khinh bỉ , nói
" Chẳng phải là do nàng ta chán ghét tỷ tỷ ta . Nên nhiều lần kiếm chuyện hay sao ? "
Nhã Kỳ nhìn qua , nheo mài
" Có lẽ do di vật đối với công chúa quan trọng . Nên mới khiến thái độ của người gấp gáp , gây ra hiểu lầm cho hai vị "
" Hừ ! Nói dói , nàng ta nhiều lần nói những lời không khách khí với sư tỷ . Còn xem thường ta , lúc trước cũng vì nàng ta mà chúng ta mới chịu phạt . Tỷ tỷ nhiều lần không chấp nhất , nhưng nàng ta lại còn liên lụy tới phụ mẫu ta . Ta không thể nào nuốt trôi cơn giận này . Hoàng thượng ! Xin người làm chủ "
Hoàng thượng nheo mài , đáy mắt hiện lên sự không vui . Nhìn đến Băng Tâm ánh mắt kiên định . Liền thở dài
" Xem ra không giải quyết không được . Ái Linh đâu ? Sao ta không thấy nó ? "
Mọi người nhìn quanh không thấy bóng dáng Ái Linh , Băng Tâm nở nụ cười nhạt thoáng qua . Nhưng nụ cười đó đã rơi vào mắt của Quái y ...
- Bẩm hoàng thượng ... công chúa ... công chúa ...
Một người chạy vào hớt hải , gương mặt đỏ bừng . Mọi người nhìn đến nheo mài ...
________________
Cô trên xe ngựa nở nụ cười , nhìn ra ánh trăng giữa màn đêm
' Chính nó ! Vỡ kịch hay ta mong đợi sắp đến rồi '
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.