Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 11: Thiên Kim Danh Môn 10
Lãnh Thiên Băng
23/09/2019
Không gian trắng xóa không màu sắc , ánh sáng vàng nhạt giữa không gian lạnh lẽo . Tiếng nói khó hiểu của Tiểu Bát Đản vang lên
[ Ký chủ , từ ngày nam nữ9 xoạc nhau là người chui vào không gian này luôn . Sao người không ra ngoài ? Đã 1 tháng rồi đó ]
" Hử ? Trong này xem phim không phải tốt hơn sao ? "
Từ ánh sáng vàng nhạt vang lên tiếng nói như chuông bạc của cô , không trung bỗng nhiên xuất hiện một cái bảng màu xanh phản chiếu hình ảnh của Hà Dương và Lưu Di . Họ đang chuẩn bị đám cưới ...
[ Nam9 đã tìm kiếm người khắp nơi , cả Phương Hải nữa . Nhưng bây giờ nữ9 lại mang thai , và họ phải làm đám cưới . Vậy chẳng phải người đang thua sao ? ]
" Ha ! THUA ? Trong từ điển của Huyết Hàn Sương này , không có từ THUA . Ngươi cứ xem đi , sắp rồi ... hôm nay sẽ là ngày kết thúc tất cả "
Tiếng nói chế giễu kiêu ngạo của cô vang vọng cả không trung ...
_______________
Bên ngoài :
" Nhanh lên , còn 1 tiếng nữa là lễ cưới bắt đầu "
" Vâng ! Lưu Di tiểu thư , mời cô đi theo tôi trang điểm "
" Nhanh lên , mau gọi cho Hà tổng . Sắp xong rồi "
Những người gấp rút làm việc , Lưu Di xinh đẹp trong chiếc váy cưới dài màu trắng . Mái tóc búi cao lên để lộ làn da trắng mịn và gương mặt ngây thơ . Cô ta mỉm cười ngọt ngào
" Cảm ơn mọi người , mọi người vất vả rồi "
Lưu Di đưa tay sờ bụng mình mà mỉm cười hạnh phúc
" Con à ! Sắp rồi , mẹ sắp được hạnh phúc với cha con rồi "
______________
Trong một căn phòng rộng lớn ở nơi khác , Hà Dương vừa ngồi uống rượu vừa nhìn tấm hình trên tay . Đó là hình ảnh của cô , người con gái mà hắn nhớ nhung suốt 1 tháng qua . Nhưng ... cô đang ở đâu ? Tại sao cô lại không gặp hắn ?
" Tịch nhi ... "
Hắn đưa tay vuốt ve tấm hình trên tay mà nở nụ cười thê lương , từ ngoài cửa bước vào một người hầu
" Thiếu gia , lễ cưới đã chuẩn bị xong . Người phải đi đến lễ đường rồi "
" Ừ ... "
Hắn bước ra xe bắt đầu chạy đến lễ đường , đôi mắt xanh đêm lạnh lẽo không một tia vui mừng .
Ting ting
Bỗng từ điện thoại hắn vang lên
" Alo "
" Hà Dương , mày định bỏ mặc Tịch nhi mà đám cưới với ả ta sao ? "
Tiếng nói của Phương Hải từ đầu dây bên kia tức giận
" Ha ! Không phải đó là điều anh muốn sao ? Anh sẽ có được Tịch nhi "
" Mày ... mày giỏi lắm , Tịch nhi yêu mày . Mà mày lại bỏ mặc em ấy "
" ... "
" Được ! Để tao nói cho mày biết , việc mày với Tịch nhi cãi nhau là do tao . Tao đã khiến mày hiểu lầm em ấy và Lưu Di . Ả ta thừa cơ hội lúc mày say sỉn để lên giường với mày . Để cho Tịch nhi hiểu lầm và ghét mày , vốn tao sẽ thừa cơ để bên em ấy . Nhưng em ấy lại mất tích kể từ khi đó . Mày không được đám cưới , mày phải tìm em ấy "
" ... "
Hà Dương im lặng không nói gì , đôi mắt xanh đêm ánh lên sự tức giận nhưng lại bất lực
" Mày nói gì đi chứ "
" Đã ... quá muộn rồi ... "
" Mày ... "
Tút tút tút ...
Tiếng tắt máy vang lên , hắn để điện thoại qua ghế bên cạnh . Đôi mắt lạnh nhạt không cảm xúc
" Thì đã sao chứ ? Nếu như là thế vậy thì tại sao Tịch nhi chỉ đồng ý ở bên cạnh tôi 2 tháng . Em ấy vốn không yêu tôi ... Và bây giờ ... tôi đã có con ... "
Lời nói lẩm bẩm của hắn đầy chua chát ...
Ting Ting
Điện thoại bỗng sáng đèn , hắn lạnh nhạt liếc qua thì thấy người gọi tới là Du Y , thư kí của cô
" Chuyện gì ? "
" Hà tổng , Tịch Tịch ... em ấy ... "
" Tịch nhi ? Em ấy làm sao " Giọng nói của Du Y run rẫy khiến hắn sợ hãi
" Em ấy đang ở bệnh viện , ngài mau đến đi "
" Bệnh viện ... "
Hai từ ấy khiến trái tim hắn như đông lại , liền quay đầu xe chạy đến bệnh viện
" Tịch nhi ... em đừng xảy ra chuyện gì ... "
______________
" Mau , mau cấp cứu "
Chiếc xe đẩy nhanh chóng đưa cô vào phòng phẩu thuật . Đôi mắt mông lung nhìn lên trần nhà ...
Tích !
" Mau , mau đo nhịp tim "
" Lấy ống thở lại "
" Y tá , cô mau gọi điện cho người nhà bệnh nhân "
" Vâng ! "
…………
Trong phòng cấp cứu người ra người vào nhiều đến không xuể . Du Y nhìn thấy lo lắng không thôi , nước mắt rơi xuống như mưa
" Tịch nhi đâu ? "
" E... em ấy ... đang ... cấp cứu "
" Cấp cứu ? Em ấy bị làm sao ? "
" K...không biết , tôi được gọi điện tới ... "
Hà Dương đưa mắt nhìn vào phòng , sự sợ hãi càng dâng lên
Ánh đèn đỏ bỗng nhiên tắt đi , bác sĩ đều đồng loạt ra ngoài .
" Bác sĩ ... cô ấy làm sao rồi ? "
" Xin lỗi , chúng tôi đã cố gắng hết sức . Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối . Và đây là thời gian sống cuối cùng của cô ấy "
" Ung thư ... " Hà Dương bần thần nghe đến không khỏi kinh hãi
" Theo như tôi nhớ cô ấy đã từng đến đây khám . Và lúc đó tôi đã khuyên nhủ cô ấy nên điều trị nhưng cô ấy lại từ chối . Xem ra , đây là kết thúc rồi . Xin người nhà đừng quá đau buồn . Hãy vào thăm bẹnh nhân lần cuối ... "
Ông bác sĩ đưa lên tay Hà Dương một tập hồ sơ bệnh án , khi hắn mở ra xem . Đôi mắt đau đớn nhìn từng dòng chữ , sấp tài liệu này đã hơn 2 tháng . Thì ra , cô biết mình sống không bao lâu nên mới không chấp nhận bên hắn . Để tránh làm hắn đau khổ ...
" Tịch nhi ... "
Hắn xông vào phòng nhìn đến người con gái đang nằm đó , gương mặt nhợt nhạt không huyết sắc .
" Tịch nhi ... "
Hắn đi lại nắm lấy tay cô , gương mặt đau khổ hiện rõ . Giờ đây , lòng ngực hắn như bị xé tan ra , đau đớn khôn cùng
" Tại ... sao ? Tại sao em lại không nói cho anh biết . Tại sao em lại ôm lấy nỗi đau như thế 1 mình . Tịch nhi ... đừng rời xa anh , đừng bỏ anh lại được không ? "
Giọt nước mắt nóng hỏi chảy ra từ khóe mắt hắn , có lẽ ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ khiếp sợ . Một Hà Dương lãnh tình , không cảm xúc . Lại có thể khóc vì người con gái mà mình yêu ...
" Du...dương ... "
Tiếng nói yếu ớt của cô vang lên
" Tịch nhi ... "
Hà Dương nắm lấy tay cô đưa lên mặt mình
" Em rất nhớ ... anh , có ... lẽ chúng ... ta sắp xa nhau ... rồi . Anh ...h...hãy sống thật hạnh phúc ... Em yêu ... an...h "
Lời nói vừa dứt bàn tay cô liền rơi xuống , đôi mắt khép lại khiến cho Hà Dương kinh hãi .
" TỊCH NHI ... TỈNH LẠI ... XIN EM , HÃY TỈNH LẠI . TỊCH NHI , ĐỪNG RỜI XA ANH . TỊCH NHI ... ANH YÊU EM , ANH YÊU EM RẤT NHIỀU . TỊCH NHIIIIIII ... "
Tiếng gào thét vang vọng cả căn phòng , Phương Hải đứng ngoài cửa chứng kiến toàn bộ . Đưa tay lên ôm lấy ngực mình , đôi mắt đau đớn hiện lên rõ ràng . Trái tim hắn giờ đây cũng đang rất nhói ...
" ... Tịch nhi ... anh xin lỗi "
Phương Hải quay đi với nỗi đau khổ , bóng lưng cô đơn trãi dài trên dãy hành lang yên tĩnh ...
_____________
" Lưu Di tiểu thư , thiếu gia không đến nữa "
Lưu Di đứng ngoài lễ đường chờ đợi hắn , đôi mắt to tròn xinh đẹp nghe lời đó liền kinh hãi
" Cái gì ? Tại sao lại không đến ? "
" Nghe nói ngài ấy đang bên cạnh Phương tiểu thư ... "
" Phương Tịch ? Lại là cô ta ... "
Đôi chân Lưu Di như đứng không vững , đôi mắt không thể tin nhìn vào khoảng trống vô định
" Ha ha ha haaaaaa "
Tiếng cười vang lên cô ta chạy đi , chạy như điên mặc kệ nhiều người kêu gọi . Cô ta dừng lại trên sân thượng ngước nhìn bầu trời gào thét
" Tại sao ? Tại sao cô ta lại có tất cả ? Tại sao cô ta lại được ông trời ưu ái như vậy ? Từ cao sang quyền quý , tài năng đến cả tình yêu đều may mắn như thế . Tại sao ông trời lại bất công như vậy ? Từ ngày đầu gặp Hà Dương , tôi đã ngưỡng mộ anh ấy . Vừa nhìn ... tôi đã biết anh ấy là một người chung tình . Vì sâu trong đôi mắt đó luôn luôn phản chiếu hình ảnh duy nhất của một người con gái . Nhưng ... nhưng tại sao lại là Phương Tịch ? Tại sao cô ta lại có được tình yêu của người đàn ông hoàn hảo ấy ? Tại sao thứ gì cô ta cũng có ? Còn tôi , tôi luôn phải giành dật với kẻ khác . Tôi luôn phải làm tất cả để nuôi lấy bản thân . Thậm chí là chịu nhiều khinh rẻ , TẠI SAO ? "
Tiếng nói thê lương đau đớn vang vọng cả bầu trời như oán than , nước mắt chảy xuống như làn suối ... Gương mặt thẩn thờ đi về phía trước , đưa tay ôm lấy bụng mình
" Con à ... cha con không cần mẹ con ta nữa . Người cha con yêu đã quay lại với ông ấy rồi . Biết vậy ... lúc trước ta nên giết ả cho rồi . Ta vốn tưởng chỉ cần có được cha con , thì mọi chuyện sẽ kết thúc . Nhưng ả ta , ả ta lại trở về ngay lúc cha và mẹ chuẩn bị thành đôi . Tại sao chứ ... Ha ha ha haaaaa . Hai mẹ con chúng ta ... sẽ ở bên nhau kể cả khi ... XUỐNG ĐỊA NGỤC ... nha con "
Ha ha ha haaaaaa
Tiếng cười vang vọng trong không trung , Lưu Di như người điên nhảy xuống . Cơ thể be bết máu khiến nhiều người sợ hãi
Cô lơ lửng giữa không trung chứng kiến tất cả
[ Ký chủ , người đã tính toán trước ? ]
" Ngươi có ý gì ? "
[ Tất cả không thể trùng hợp như vậy được , theo như bảng thống kê cốt truyện . Thì ngày hôm nay vốn là ngày mà Nam nữ9 sẽ thành , và cũng là ngày mà nguyên chủ phát hiện ra bệnh tình để rồi tự tử . Ngày mai , theo như biết được thì mẹ của nguyên chủ phát hiện mình có thai . Vậy ... ]
" Phải ! Ta cố tình để cho ngày hôm nay nguyên chủ chết . Và ngày mai mẹ của nguyên chủ sẽ vơi đi nỗi buồn một phần nào vì biết mình sắp chào đón một tinh linh mới . Và ta cũng cố tình để cho nữ9 ở bên nam9 để nảy sinh tình cảm và khiến cô ta tự vẫn . Đồng thời cũng khiến cho nam9 đau đớn và hối hận hơn một phần nào khi nguyên chủ ra đi . Ta đã sắp xếp tất cả ... "
[ Vậy ... tại sao ký chủ lại không nói cho Phương Hải biết việc cậu ta không phải là người Phương gia ? ]
" Vì ... mẹ cậu ta . Dù bà ta xấu xa ác độc nhưng vẫn còn tình mẫu tử . Đó chính là lý do bà ta chấp nhận ra đi để cho Phương Hải hạnh phúc ... Cũng giống như nguyên chủ , chấp nhận nhịn nhục để mẹ mình không bị ức hiếp ... "
[ Ký chủ quả nhiên âm mưu kế hiểm , vô tình lãnh cảm . Lợi dụng tất cả mọi người như một con rối để hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất trong vòng nữa năm này . 233 hãnh diện khi có người làm ký chủ ( Nguy hiểm quá , phải nịnh nọt trước khi bị nhắm đến >^< ) ]
" Không ngờ hệ thống như ngươi xạo cũng giỏi ghê , ta nghĩ ngươi đang nói xấu ta thì đúng hơn " Cô nhếch môi chế nhạo
[ Ký chủ , ngươi lãnh tình quá ]
" Được rồi làm việc chính "
[ Ký chủ Huyết Hàn Sương hoàn thành nhiệm vụ ]
[ Hoàn thành nhiệm vụ
Thời gian : Nữa năm
Cộng điểm : 3000 điểm
Tặng 10 EPX , một thanh kiếm lưu ly . Đàn cổ tiên . Tặng thêm một bình thuốc giải bách độc và hơn 1000 loại thảo dược quý giá nhất ]
[ Ký chủ , EPX người sẽ cho vào đâu ? ]
" Mị lực "
Bảng số liệu
Tên ký chủ : Huyết Hàn Sương
Tuổi : 20
Kỹ năng : Diễn xuất
Mị lực : 60
Trí Tuệ ( Trong khi làm nhiệm vụ , hệ thống đã quét được IQ của người ) : Tối đa
Vật phẩm hiện có : THUỐC GIẢI BÁCH ĐỘC KHÔNG GIỚI HẠN . LƯU LY KIẾM . ĐÀN CỔ TIÊN KHUYNH THẾ THIÊN HẠ . THIÊN THÔNG NHÃN VÀ 1000 LOẠI THẢO DƯỢC QUÝ GIÁ ...
Lý do chết : Té cóng
Danh hiệu : Người mới
Điểm : 3000 - 210 = 2790 điểm
Cấp : 5
Kết thúc ***
" Ừa ! "
Cô nhìn bảng số liệu gật đầu hài lòng
[ Ký chủ , thật không ngờ trí tuệ của người lại vượt quá giới hạn như vậy ]
" Hử ? Vậy sao , ta không biết đó "
[ Ký chủ ... =_= ]
" Tốt lắm , thu hoạch không tồi ... Nhưng ... còn thiếu ... "
[ Nà ní •v• ??? ]
" Ta nhớ không lầm thì ngươi từng nói sẽ dựa vào mức độ tình cảm của nam9 để tặng thêm quà . Mà lúc nãy ngươi chỉ tặng thêm cho ta vì ta hoàn thành nhiệm vụ sớm . Vậy ... "
[ He he ! ký chủ nhớ dai thật =v= ]
" Hử ? "
[ À à ! Quét hệ thống
Mức độ tình cảm : 100%
Tặng : 1 lần mua đồ miễn phí trong cửa hàng hệ thống ]
" Ừ ! Tạm được "
[ Nà ní * Híc * ]
[ Ký chủ có muốn tiếp tục nhiệm vụ ? ]
" Ừ "
[ Bắt đầu di chuyển ! Hoàn thành ]
[ Ký chủ , từ ngày nam nữ9 xoạc nhau là người chui vào không gian này luôn . Sao người không ra ngoài ? Đã 1 tháng rồi đó ]
" Hử ? Trong này xem phim không phải tốt hơn sao ? "
Từ ánh sáng vàng nhạt vang lên tiếng nói như chuông bạc của cô , không trung bỗng nhiên xuất hiện một cái bảng màu xanh phản chiếu hình ảnh của Hà Dương và Lưu Di . Họ đang chuẩn bị đám cưới ...
[ Nam9 đã tìm kiếm người khắp nơi , cả Phương Hải nữa . Nhưng bây giờ nữ9 lại mang thai , và họ phải làm đám cưới . Vậy chẳng phải người đang thua sao ? ]
" Ha ! THUA ? Trong từ điển của Huyết Hàn Sương này , không có từ THUA . Ngươi cứ xem đi , sắp rồi ... hôm nay sẽ là ngày kết thúc tất cả "
Tiếng nói chế giễu kiêu ngạo của cô vang vọng cả không trung ...
_______________
Bên ngoài :
" Nhanh lên , còn 1 tiếng nữa là lễ cưới bắt đầu "
" Vâng ! Lưu Di tiểu thư , mời cô đi theo tôi trang điểm "
" Nhanh lên , mau gọi cho Hà tổng . Sắp xong rồi "
Những người gấp rút làm việc , Lưu Di xinh đẹp trong chiếc váy cưới dài màu trắng . Mái tóc búi cao lên để lộ làn da trắng mịn và gương mặt ngây thơ . Cô ta mỉm cười ngọt ngào
" Cảm ơn mọi người , mọi người vất vả rồi "
Lưu Di đưa tay sờ bụng mình mà mỉm cười hạnh phúc
" Con à ! Sắp rồi , mẹ sắp được hạnh phúc với cha con rồi "
______________
Trong một căn phòng rộng lớn ở nơi khác , Hà Dương vừa ngồi uống rượu vừa nhìn tấm hình trên tay . Đó là hình ảnh của cô , người con gái mà hắn nhớ nhung suốt 1 tháng qua . Nhưng ... cô đang ở đâu ? Tại sao cô lại không gặp hắn ?
" Tịch nhi ... "
Hắn đưa tay vuốt ve tấm hình trên tay mà nở nụ cười thê lương , từ ngoài cửa bước vào một người hầu
" Thiếu gia , lễ cưới đã chuẩn bị xong . Người phải đi đến lễ đường rồi "
" Ừ ... "
Hắn bước ra xe bắt đầu chạy đến lễ đường , đôi mắt xanh đêm lạnh lẽo không một tia vui mừng .
Ting ting
Bỗng từ điện thoại hắn vang lên
" Alo "
" Hà Dương , mày định bỏ mặc Tịch nhi mà đám cưới với ả ta sao ? "
Tiếng nói của Phương Hải từ đầu dây bên kia tức giận
" Ha ! Không phải đó là điều anh muốn sao ? Anh sẽ có được Tịch nhi "
" Mày ... mày giỏi lắm , Tịch nhi yêu mày . Mà mày lại bỏ mặc em ấy "
" ... "
" Được ! Để tao nói cho mày biết , việc mày với Tịch nhi cãi nhau là do tao . Tao đã khiến mày hiểu lầm em ấy và Lưu Di . Ả ta thừa cơ hội lúc mày say sỉn để lên giường với mày . Để cho Tịch nhi hiểu lầm và ghét mày , vốn tao sẽ thừa cơ để bên em ấy . Nhưng em ấy lại mất tích kể từ khi đó . Mày không được đám cưới , mày phải tìm em ấy "
" ... "
Hà Dương im lặng không nói gì , đôi mắt xanh đêm ánh lên sự tức giận nhưng lại bất lực
" Mày nói gì đi chứ "
" Đã ... quá muộn rồi ... "
" Mày ... "
Tút tút tút ...
Tiếng tắt máy vang lên , hắn để điện thoại qua ghế bên cạnh . Đôi mắt lạnh nhạt không cảm xúc
" Thì đã sao chứ ? Nếu như là thế vậy thì tại sao Tịch nhi chỉ đồng ý ở bên cạnh tôi 2 tháng . Em ấy vốn không yêu tôi ... Và bây giờ ... tôi đã có con ... "
Lời nói lẩm bẩm của hắn đầy chua chát ...
Ting Ting
Điện thoại bỗng sáng đèn , hắn lạnh nhạt liếc qua thì thấy người gọi tới là Du Y , thư kí của cô
" Chuyện gì ? "
" Hà tổng , Tịch Tịch ... em ấy ... "
" Tịch nhi ? Em ấy làm sao " Giọng nói của Du Y run rẫy khiến hắn sợ hãi
" Em ấy đang ở bệnh viện , ngài mau đến đi "
" Bệnh viện ... "
Hai từ ấy khiến trái tim hắn như đông lại , liền quay đầu xe chạy đến bệnh viện
" Tịch nhi ... em đừng xảy ra chuyện gì ... "
______________
" Mau , mau cấp cứu "
Chiếc xe đẩy nhanh chóng đưa cô vào phòng phẩu thuật . Đôi mắt mông lung nhìn lên trần nhà ...
Tích !
" Mau , mau đo nhịp tim "
" Lấy ống thở lại "
" Y tá , cô mau gọi điện cho người nhà bệnh nhân "
" Vâng ! "
…………
Trong phòng cấp cứu người ra người vào nhiều đến không xuể . Du Y nhìn thấy lo lắng không thôi , nước mắt rơi xuống như mưa
" Tịch nhi đâu ? "
" E... em ấy ... đang ... cấp cứu "
" Cấp cứu ? Em ấy bị làm sao ? "
" K...không biết , tôi được gọi điện tới ... "
Hà Dương đưa mắt nhìn vào phòng , sự sợ hãi càng dâng lên
Ánh đèn đỏ bỗng nhiên tắt đi , bác sĩ đều đồng loạt ra ngoài .
" Bác sĩ ... cô ấy làm sao rồi ? "
" Xin lỗi , chúng tôi đã cố gắng hết sức . Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối . Và đây là thời gian sống cuối cùng của cô ấy "
" Ung thư ... " Hà Dương bần thần nghe đến không khỏi kinh hãi
" Theo như tôi nhớ cô ấy đã từng đến đây khám . Và lúc đó tôi đã khuyên nhủ cô ấy nên điều trị nhưng cô ấy lại từ chối . Xem ra , đây là kết thúc rồi . Xin người nhà đừng quá đau buồn . Hãy vào thăm bẹnh nhân lần cuối ... "
Ông bác sĩ đưa lên tay Hà Dương một tập hồ sơ bệnh án , khi hắn mở ra xem . Đôi mắt đau đớn nhìn từng dòng chữ , sấp tài liệu này đã hơn 2 tháng . Thì ra , cô biết mình sống không bao lâu nên mới không chấp nhận bên hắn . Để tránh làm hắn đau khổ ...
" Tịch nhi ... "
Hắn xông vào phòng nhìn đến người con gái đang nằm đó , gương mặt nhợt nhạt không huyết sắc .
" Tịch nhi ... "
Hắn đi lại nắm lấy tay cô , gương mặt đau khổ hiện rõ . Giờ đây , lòng ngực hắn như bị xé tan ra , đau đớn khôn cùng
" Tại ... sao ? Tại sao em lại không nói cho anh biết . Tại sao em lại ôm lấy nỗi đau như thế 1 mình . Tịch nhi ... đừng rời xa anh , đừng bỏ anh lại được không ? "
Giọt nước mắt nóng hỏi chảy ra từ khóe mắt hắn , có lẽ ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ khiếp sợ . Một Hà Dương lãnh tình , không cảm xúc . Lại có thể khóc vì người con gái mà mình yêu ...
" Du...dương ... "
Tiếng nói yếu ớt của cô vang lên
" Tịch nhi ... "
Hà Dương nắm lấy tay cô đưa lên mặt mình
" Em rất nhớ ... anh , có ... lẽ chúng ... ta sắp xa nhau ... rồi . Anh ...h...hãy sống thật hạnh phúc ... Em yêu ... an...h "
Lời nói vừa dứt bàn tay cô liền rơi xuống , đôi mắt khép lại khiến cho Hà Dương kinh hãi .
" TỊCH NHI ... TỈNH LẠI ... XIN EM , HÃY TỈNH LẠI . TỊCH NHI , ĐỪNG RỜI XA ANH . TỊCH NHI ... ANH YÊU EM , ANH YÊU EM RẤT NHIỀU . TỊCH NHIIIIIII ... "
Tiếng gào thét vang vọng cả căn phòng , Phương Hải đứng ngoài cửa chứng kiến toàn bộ . Đưa tay lên ôm lấy ngực mình , đôi mắt đau đớn hiện lên rõ ràng . Trái tim hắn giờ đây cũng đang rất nhói ...
" ... Tịch nhi ... anh xin lỗi "
Phương Hải quay đi với nỗi đau khổ , bóng lưng cô đơn trãi dài trên dãy hành lang yên tĩnh ...
_____________
" Lưu Di tiểu thư , thiếu gia không đến nữa "
Lưu Di đứng ngoài lễ đường chờ đợi hắn , đôi mắt to tròn xinh đẹp nghe lời đó liền kinh hãi
" Cái gì ? Tại sao lại không đến ? "
" Nghe nói ngài ấy đang bên cạnh Phương tiểu thư ... "
" Phương Tịch ? Lại là cô ta ... "
Đôi chân Lưu Di như đứng không vững , đôi mắt không thể tin nhìn vào khoảng trống vô định
" Ha ha ha haaaaaa "
Tiếng cười vang lên cô ta chạy đi , chạy như điên mặc kệ nhiều người kêu gọi . Cô ta dừng lại trên sân thượng ngước nhìn bầu trời gào thét
" Tại sao ? Tại sao cô ta lại có tất cả ? Tại sao cô ta lại được ông trời ưu ái như vậy ? Từ cao sang quyền quý , tài năng đến cả tình yêu đều may mắn như thế . Tại sao ông trời lại bất công như vậy ? Từ ngày đầu gặp Hà Dương , tôi đã ngưỡng mộ anh ấy . Vừa nhìn ... tôi đã biết anh ấy là một người chung tình . Vì sâu trong đôi mắt đó luôn luôn phản chiếu hình ảnh duy nhất của một người con gái . Nhưng ... nhưng tại sao lại là Phương Tịch ? Tại sao cô ta lại có được tình yêu của người đàn ông hoàn hảo ấy ? Tại sao thứ gì cô ta cũng có ? Còn tôi , tôi luôn phải giành dật với kẻ khác . Tôi luôn phải làm tất cả để nuôi lấy bản thân . Thậm chí là chịu nhiều khinh rẻ , TẠI SAO ? "
Tiếng nói thê lương đau đớn vang vọng cả bầu trời như oán than , nước mắt chảy xuống như làn suối ... Gương mặt thẩn thờ đi về phía trước , đưa tay ôm lấy bụng mình
" Con à ... cha con không cần mẹ con ta nữa . Người cha con yêu đã quay lại với ông ấy rồi . Biết vậy ... lúc trước ta nên giết ả cho rồi . Ta vốn tưởng chỉ cần có được cha con , thì mọi chuyện sẽ kết thúc . Nhưng ả ta , ả ta lại trở về ngay lúc cha và mẹ chuẩn bị thành đôi . Tại sao chứ ... Ha ha ha haaaaa . Hai mẹ con chúng ta ... sẽ ở bên nhau kể cả khi ... XUỐNG ĐỊA NGỤC ... nha con "
Ha ha ha haaaaaa
Tiếng cười vang vọng trong không trung , Lưu Di như người điên nhảy xuống . Cơ thể be bết máu khiến nhiều người sợ hãi
Cô lơ lửng giữa không trung chứng kiến tất cả
[ Ký chủ , người đã tính toán trước ? ]
" Ngươi có ý gì ? "
[ Tất cả không thể trùng hợp như vậy được , theo như bảng thống kê cốt truyện . Thì ngày hôm nay vốn là ngày mà Nam nữ9 sẽ thành , và cũng là ngày mà nguyên chủ phát hiện ra bệnh tình để rồi tự tử . Ngày mai , theo như biết được thì mẹ của nguyên chủ phát hiện mình có thai . Vậy ... ]
" Phải ! Ta cố tình để cho ngày hôm nay nguyên chủ chết . Và ngày mai mẹ của nguyên chủ sẽ vơi đi nỗi buồn một phần nào vì biết mình sắp chào đón một tinh linh mới . Và ta cũng cố tình để cho nữ9 ở bên nam9 để nảy sinh tình cảm và khiến cô ta tự vẫn . Đồng thời cũng khiến cho nam9 đau đớn và hối hận hơn một phần nào khi nguyên chủ ra đi . Ta đã sắp xếp tất cả ... "
[ Vậy ... tại sao ký chủ lại không nói cho Phương Hải biết việc cậu ta không phải là người Phương gia ? ]
" Vì ... mẹ cậu ta . Dù bà ta xấu xa ác độc nhưng vẫn còn tình mẫu tử . Đó chính là lý do bà ta chấp nhận ra đi để cho Phương Hải hạnh phúc ... Cũng giống như nguyên chủ , chấp nhận nhịn nhục để mẹ mình không bị ức hiếp ... "
[ Ký chủ quả nhiên âm mưu kế hiểm , vô tình lãnh cảm . Lợi dụng tất cả mọi người như một con rối để hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất trong vòng nữa năm này . 233 hãnh diện khi có người làm ký chủ ( Nguy hiểm quá , phải nịnh nọt trước khi bị nhắm đến >^< ) ]
" Không ngờ hệ thống như ngươi xạo cũng giỏi ghê , ta nghĩ ngươi đang nói xấu ta thì đúng hơn " Cô nhếch môi chế nhạo
[ Ký chủ , ngươi lãnh tình quá ]
" Được rồi làm việc chính "
[ Ký chủ Huyết Hàn Sương hoàn thành nhiệm vụ ]
[ Hoàn thành nhiệm vụ
Thời gian : Nữa năm
Cộng điểm : 3000 điểm
Tặng 10 EPX , một thanh kiếm lưu ly . Đàn cổ tiên . Tặng thêm một bình thuốc giải bách độc và hơn 1000 loại thảo dược quý giá nhất ]
[ Ký chủ , EPX người sẽ cho vào đâu ? ]
" Mị lực "
Bảng số liệu
Tên ký chủ : Huyết Hàn Sương
Tuổi : 20
Kỹ năng : Diễn xuất
Mị lực : 60
Trí Tuệ ( Trong khi làm nhiệm vụ , hệ thống đã quét được IQ của người ) : Tối đa
Vật phẩm hiện có : THUỐC GIẢI BÁCH ĐỘC KHÔNG GIỚI HẠN . LƯU LY KIẾM . ĐÀN CỔ TIÊN KHUYNH THẾ THIÊN HẠ . THIÊN THÔNG NHÃN VÀ 1000 LOẠI THẢO DƯỢC QUÝ GIÁ ...
Lý do chết : Té cóng
Danh hiệu : Người mới
Điểm : 3000 - 210 = 2790 điểm
Cấp : 5
Kết thúc ***
" Ừa ! "
Cô nhìn bảng số liệu gật đầu hài lòng
[ Ký chủ , thật không ngờ trí tuệ của người lại vượt quá giới hạn như vậy ]
" Hử ? Vậy sao , ta không biết đó "
[ Ký chủ ... =_= ]
" Tốt lắm , thu hoạch không tồi ... Nhưng ... còn thiếu ... "
[ Nà ní •v• ??? ]
" Ta nhớ không lầm thì ngươi từng nói sẽ dựa vào mức độ tình cảm của nam9 để tặng thêm quà . Mà lúc nãy ngươi chỉ tặng thêm cho ta vì ta hoàn thành nhiệm vụ sớm . Vậy ... "
[ He he ! ký chủ nhớ dai thật =v= ]
" Hử ? "
[ À à ! Quét hệ thống
Mức độ tình cảm : 100%
Tặng : 1 lần mua đồ miễn phí trong cửa hàng hệ thống ]
" Ừ ! Tạm được "
[ Nà ní * Híc * ]
[ Ký chủ có muốn tiếp tục nhiệm vụ ? ]
" Ừ "
[ Bắt đầu di chuyển ! Hoàn thành ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.