Hệ Thống Vạn Năng ! Ta Là Vương
Chương 2: Thiên Kim Danh Môn 1
Lãnh Thiên Băng
15/09/2019
Đôi mắt cô từ từ hé mở nhìn trần nhà màu trắng ,
căn phòng rộng lớn nhưng chỉ một tông màu chính . Cô dần ngồi dậy dựa
vào thành giường , ngước nhìn óng truyền nước biển bên trái mà ngơ ngác
" Này ! Cốt truyện là gì ? "
[ Nội dung : Nam9 Hà Dương là chủ tich tập đoàn giải trí lớn nhất thế giới , cũng là người mà nguyên chủ yêu thầm . Nữ9 tên Lưu Di , là một người bình thường xinh đẹp ngoan hiền . Vì cứu chữa bệnh cho mẹ mình nên cô ta đã tình một đêm với nam9 , sau này xin việc làm và gặp lại nhau . Nam9 nảy sinh hứng thú với nữ9 và dần tìm hiểu rồi yêu nhau . Nguyên chủ tên Phương Tịch , là con gái của tập đoàn lớn mạnh có quyền có thế . Tiểu thư lá ngọc cành vang được cưng chiều từ mẹ , nhưng cũng chỉ là đứa con do vợ lẻ sinh ra . Tính tình kiêu căng ngạo mạn , yêu thầm nam9 và bày mưu hãm hại . Sao này chết thảm ... Di nguyện của nguyên chủ là phụng dưỡng mẹ mình thật tốt , trả lại ân oán tình thù với nam nữ9 ]
" Một cốt truyện khá quen thuộc . Vậy sao ta lại vào bệnh viện ? "
[ Nguyên chủ say rượu và bị xe tông ]
" Ồ ! "
Cô hiểu ra bước vào nhà vệ sinh , nhìn người con gái tuyệt mĩ trong gương đang phản chiếu . Mái tóc tím xinh đẹp mượt mà dài ngang eo . Hàng mài lá liễu hơi nhíu lại . Đôi mắt đỏ như máu lạnh nhạt bình thản , khi nhìn vào không thể khiến người khác nhìn ra tâm tư . Mũi cao . Môi trắng nhợt nhạt thiếu sức sống . Làn da mịn màng trắng trẻo . Cơ thể quyến rũ mặc một bộ đồ bệnh nhân .
" Tiểu Bát Đản , sao ngoại hình ta lại không thay đổi ? "
[ Vì sợ ký chủ không quen nên ta đã tự ý thay đổi hình dạng cho người . Mà tại sao ký chủ gọi ta là Tiểu Bát Đản =^= ]
" Hợp với ngươi "
[ Nà ní ?? =^= ]
Cô bước ra ngồi xuống giường bệnh êm ái suy tư . Cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở , một người phụ nữ trung niên bước vào . Dù nhìn bà đã hơn 40 nhưng gương mặt vẫn còn mang nét đẹp tự nhiên hiền từ . Nhất là đôi mắt khi nhìn vào cô mang theo sự kinh ngạc vui mừng khôn xiết . Chưa kịp định hình bà đã lao vào ôm chầm lấy cô
" Tịnh nhi , hu hu ... con làm ta lo quá "
[ Đây là mẹ nguyên chủ tên Dương Mai ]
Cô lẳng lặng nhìn bà , nước mắt bà rơi ướt đẫm vai áo cô . Cô cũng choàng tay ôm lấy bà cười nhẹ
" Mẹ ! Con xin lỗi , là con gái không tốt . Khiến người lo lắng "
" Tốt rồi , con không sao là tốt rồi . Nào , có đói không . Con ngủ nhiều ngày như vậy . Ăn chút cháo đi "
Cô đưa từng muỗng cháo nóng hổi lên miệng , cảm nhận hương vị ấm áp ngọt ngào đang chảy đều ấm áp . Nhìn bà vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng yêu thương mà mỉm cười
" Mẹ ! Con không sao rồi . Con muốn xuất viện , người giúp con nha "
" Nhưng ... " Bà vốn muốn từ chối cho con gái nằm viện để điều dưỡng . Nhưng khi nhìn đến ánh mắt kiên định của cô bà lại thở dài bước đi
[ Nhiệm vụ đầu tiên : Xuất viện hoàn thành ]
Cô lẳng lặng nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ , từng cơn gió mát thổi qua khiến lòng người dễ chịu .
[ Thông báo ký chủ : Nam9 đang tới ]
" Hử ? Nam9 "
Cô bất ngờ với lời nói của tiểu Bát Đản , chưa kịp định hình thì cánh cửa lần nữa bật mở . Một người đàn ông bước vào trong . Mái tóc đen phiêu dật gọn gàng , đôi mắt xanh dương lạnh lẽo âm trầm nhìn cô . Sóng mũi cao . Khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu . Chân mài kiếm đen uy nghiêm , làn da màu lúa mạch khỏe mạnh . Cơ thể là bộ âu phục đen lịch lãm quý phải , khí chất lạnh lùng tỏa ra khắp nơi
" Tôi không ngờ cô tỉnh lại nhanh vậy đấy " Tiếng nói lạnh lùng mang theo khinh bỉ của hắn vang lên
[ Nam9 khá ghét nguyên chủ , vì cứ bị đeo bám ]
" Dương ca , anh đến thăm em sao ? "
Cô nở nụ cười vui vẻ với hắn , nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không như vậy . Nó chỉ như một không gian trống rỗng mà vô định
" Hử ? "
Nhận ra điều gì đó , ánh mắt hắn hiện lên sự dò xét . Nhưng rồi cũng khó chịu nói
" Cô sống dai thật "
Cô đứng lên đi về phía hắn , ôm lấy cơ thể rắn chắt của hắn . Giọng nói nhẹ nhàng như chuông bạc
" Em phải sống chứ , em còn phải ở bên cạnh anh suốt đời nữa mà ... "
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt hắn đang chan chứa sự kinh ngạc .
Thịch
Trái tim hắn bỗng nhiên lệch nhịp , bàng hoàng đẩy cô ra tức giận
" Đúng là lẳng lơ "
Nhìn bóng lưng hắn đang dần biến mất , cô bước lại giường bệnh mà ngồi xuống
[ Ký chủ , cô làm gì vậy ? ]
" Làm nhiệm vụ "
[ Nhưng đâu có nói là quyến rũ nam9 ]
" Rảnh rỗi nên làm thôi . Tôi thích dành nam9 hơn . Tên này cũng không tệ "
[ Ô Mai Chuối 0∆0°°° ]
" Được rồi , ta ngủ đây "
Cô nằm xuống giường bệnh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ . Khóe môi vươn lên nụ cười ý vị ...
_____________
Buổi chiều :
Cô ngước nhìn căn biệt thự nguy nga to lớn trước mặt mà cảm thán .
" Đẹp hật "
" Con còn ngơ ngẩn ở đó làm gì ? Vào đi "
Mẹ cô hiền từ nắm tay cô đi vào , vừa bước vào trong cô đã thấy một dàn người hầu ngay ngắn sếp hàng . Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp uy nghiêm ngồi đó uống trà . Đôi mắt sắt bén nhẹ nhàng lướt về phía cô
" Tịnh nhi về rồi sao ? "
Không cần đoán cô cũng chắc đây chính là vợ cả của ngôi nhà này . Người mẹ thứ hai của cô Hồng Nhung
" Vâng chị ! Con bé mới vừa khỏe lại "
" Hừ ! Tịnh nhi , sao con lại bất cẩn như vậy . Đi quán bar rồi lại đụng xe . Con thật không biết giữ ý tứ "
Dù nghe ra là lời trách móc quan tâm , nhưng cô lại ngửi thấy mùi dao sắt ở đâu đây
" Con xin lỗi , mẹ cả . Tịnh nhi bất cẩn nên mới như vậy . Tịnh nhi tỉnh lại thấy nhớ người nên liền về đây . Người sao lại không vào thăm Tịnh nhi ? " Cô sướt mướt ngồi xuống sô pha ôm cánh tay Hồng Nhung
" Ta có rất nhiều việc cần giải quyết nên không thể vào thăm con . Con không việc gì là ta an tâm rồi . Lần sau cẩn thận , giờ lên phòng đi "
" Vâng ! "
Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước lên phòng , liếc nhẹ về phía bà ta mà đáy mắt xẹt qua tia khinh bỉ . Người hầu trong nhà này thấy cô trở về mà một câu chào hỏi cũng không có . Bà ta thì bận việc gì chứ , chẳng phải đi làm đẹp thì là shopping , du lịch . Giả tạo ...
[ Ừ ừ ! Giả tạo thật "
" Đến lượt ngươi phát biểu ý kiến à ? "
[ … =.=||| ]
Cô nhìn căn phòng được trang trí đơn giản không quá cầu kì mà hài lòng . Đi vào trong thả mình lên chiếc giường rộng lớn mềm mại . Cô quay đầu ngước nhìn ánh chiều tà ngã vàng ấm áp xuyên qua lớp cửa kính trong suốt . Đứng dậy mở tủ đồ để đi tắm thì gương mặt cô bỗng trở nên âm trầm
Trước mắt cô là những bộ quần áo quyến rũ hở hang . Bộ đồ ngủ mỏng manh xuyên thấu .
" Không ngờ sở thích của nguyên chủ thật đặc biệt . Nhưng ta thích ... "
Cô cầm một chiếc váy vào trong rồi tắm rửa ...
Bóng đêm đen tối với những vì sao sáng yếu ớt , ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống mặt đất . Không ngờ cô lại có thể ngủ gật trong nhà tắm như vậy .
Cô bước ra với chiếc váy vàng nhạt ngắn ngang đùi , cơ thể quyến rũ hiện lên sau lớp màng mỏng , phần eo thon gọn như ẩn như hiện . Mái tóc ướt sủng với những giọt nước long lạnh chảy xuống đôi chân trắng nõn không tì vết . Dưới ánh trăng , cô yêu mị xinh đẹp như hồ ly . Ngước nhìn đồng hồ đã điểm 23h đêm ...
" Trễ vậy rồi sao ? "
Cạch !
Cô ngơ ngác quay qua cánh cửa đang bật mở , một người con trai đứng đó . Từng cơn gió nhẹ thổi qua như không gian đang ngưng động lại ...
" Này ! Cốt truyện là gì ? "
[ Nội dung : Nam9 Hà Dương là chủ tich tập đoàn giải trí lớn nhất thế giới , cũng là người mà nguyên chủ yêu thầm . Nữ9 tên Lưu Di , là một người bình thường xinh đẹp ngoan hiền . Vì cứu chữa bệnh cho mẹ mình nên cô ta đã tình một đêm với nam9 , sau này xin việc làm và gặp lại nhau . Nam9 nảy sinh hứng thú với nữ9 và dần tìm hiểu rồi yêu nhau . Nguyên chủ tên Phương Tịch , là con gái của tập đoàn lớn mạnh có quyền có thế . Tiểu thư lá ngọc cành vang được cưng chiều từ mẹ , nhưng cũng chỉ là đứa con do vợ lẻ sinh ra . Tính tình kiêu căng ngạo mạn , yêu thầm nam9 và bày mưu hãm hại . Sao này chết thảm ... Di nguyện của nguyên chủ là phụng dưỡng mẹ mình thật tốt , trả lại ân oán tình thù với nam nữ9 ]
" Một cốt truyện khá quen thuộc . Vậy sao ta lại vào bệnh viện ? "
[ Nguyên chủ say rượu và bị xe tông ]
" Ồ ! "
Cô hiểu ra bước vào nhà vệ sinh , nhìn người con gái tuyệt mĩ trong gương đang phản chiếu . Mái tóc tím xinh đẹp mượt mà dài ngang eo . Hàng mài lá liễu hơi nhíu lại . Đôi mắt đỏ như máu lạnh nhạt bình thản , khi nhìn vào không thể khiến người khác nhìn ra tâm tư . Mũi cao . Môi trắng nhợt nhạt thiếu sức sống . Làn da mịn màng trắng trẻo . Cơ thể quyến rũ mặc một bộ đồ bệnh nhân .
" Tiểu Bát Đản , sao ngoại hình ta lại không thay đổi ? "
[ Vì sợ ký chủ không quen nên ta đã tự ý thay đổi hình dạng cho người . Mà tại sao ký chủ gọi ta là Tiểu Bát Đản =^= ]
" Hợp với ngươi "
[ Nà ní ?? =^= ]
Cô bước ra ngồi xuống giường bệnh êm ái suy tư . Cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở , một người phụ nữ trung niên bước vào . Dù nhìn bà đã hơn 40 nhưng gương mặt vẫn còn mang nét đẹp tự nhiên hiền từ . Nhất là đôi mắt khi nhìn vào cô mang theo sự kinh ngạc vui mừng khôn xiết . Chưa kịp định hình bà đã lao vào ôm chầm lấy cô
" Tịnh nhi , hu hu ... con làm ta lo quá "
[ Đây là mẹ nguyên chủ tên Dương Mai ]
Cô lẳng lặng nhìn bà , nước mắt bà rơi ướt đẫm vai áo cô . Cô cũng choàng tay ôm lấy bà cười nhẹ
" Mẹ ! Con xin lỗi , là con gái không tốt . Khiến người lo lắng "
" Tốt rồi , con không sao là tốt rồi . Nào , có đói không . Con ngủ nhiều ngày như vậy . Ăn chút cháo đi "
Cô đưa từng muỗng cháo nóng hổi lên miệng , cảm nhận hương vị ấm áp ngọt ngào đang chảy đều ấm áp . Nhìn bà vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng yêu thương mà mỉm cười
" Mẹ ! Con không sao rồi . Con muốn xuất viện , người giúp con nha "
" Nhưng ... " Bà vốn muốn từ chối cho con gái nằm viện để điều dưỡng . Nhưng khi nhìn đến ánh mắt kiên định của cô bà lại thở dài bước đi
[ Nhiệm vụ đầu tiên : Xuất viện hoàn thành ]
Cô lẳng lặng nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ , từng cơn gió mát thổi qua khiến lòng người dễ chịu .
[ Thông báo ký chủ : Nam9 đang tới ]
" Hử ? Nam9 "
Cô bất ngờ với lời nói của tiểu Bát Đản , chưa kịp định hình thì cánh cửa lần nữa bật mở . Một người đàn ông bước vào trong . Mái tóc đen phiêu dật gọn gàng , đôi mắt xanh dương lạnh lẽo âm trầm nhìn cô . Sóng mũi cao . Khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu . Chân mài kiếm đen uy nghiêm , làn da màu lúa mạch khỏe mạnh . Cơ thể là bộ âu phục đen lịch lãm quý phải , khí chất lạnh lùng tỏa ra khắp nơi
" Tôi không ngờ cô tỉnh lại nhanh vậy đấy " Tiếng nói lạnh lùng mang theo khinh bỉ của hắn vang lên
[ Nam9 khá ghét nguyên chủ , vì cứ bị đeo bám ]
" Dương ca , anh đến thăm em sao ? "
Cô nở nụ cười vui vẻ với hắn , nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không như vậy . Nó chỉ như một không gian trống rỗng mà vô định
" Hử ? "
Nhận ra điều gì đó , ánh mắt hắn hiện lên sự dò xét . Nhưng rồi cũng khó chịu nói
" Cô sống dai thật "
Cô đứng lên đi về phía hắn , ôm lấy cơ thể rắn chắt của hắn . Giọng nói nhẹ nhàng như chuông bạc
" Em phải sống chứ , em còn phải ở bên cạnh anh suốt đời nữa mà ... "
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt hắn đang chan chứa sự kinh ngạc .
Thịch
Trái tim hắn bỗng nhiên lệch nhịp , bàng hoàng đẩy cô ra tức giận
" Đúng là lẳng lơ "
Nhìn bóng lưng hắn đang dần biến mất , cô bước lại giường bệnh mà ngồi xuống
[ Ký chủ , cô làm gì vậy ? ]
" Làm nhiệm vụ "
[ Nhưng đâu có nói là quyến rũ nam9 ]
" Rảnh rỗi nên làm thôi . Tôi thích dành nam9 hơn . Tên này cũng không tệ "
[ Ô Mai Chuối 0∆0°°° ]
" Được rồi , ta ngủ đây "
Cô nằm xuống giường bệnh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ . Khóe môi vươn lên nụ cười ý vị ...
_____________
Buổi chiều :
Cô ngước nhìn căn biệt thự nguy nga to lớn trước mặt mà cảm thán .
" Đẹp hật "
" Con còn ngơ ngẩn ở đó làm gì ? Vào đi "
Mẹ cô hiền từ nắm tay cô đi vào , vừa bước vào trong cô đã thấy một dàn người hầu ngay ngắn sếp hàng . Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp uy nghiêm ngồi đó uống trà . Đôi mắt sắt bén nhẹ nhàng lướt về phía cô
" Tịnh nhi về rồi sao ? "
Không cần đoán cô cũng chắc đây chính là vợ cả của ngôi nhà này . Người mẹ thứ hai của cô Hồng Nhung
" Vâng chị ! Con bé mới vừa khỏe lại "
" Hừ ! Tịnh nhi , sao con lại bất cẩn như vậy . Đi quán bar rồi lại đụng xe . Con thật không biết giữ ý tứ "
Dù nghe ra là lời trách móc quan tâm , nhưng cô lại ngửi thấy mùi dao sắt ở đâu đây
" Con xin lỗi , mẹ cả . Tịnh nhi bất cẩn nên mới như vậy . Tịnh nhi tỉnh lại thấy nhớ người nên liền về đây . Người sao lại không vào thăm Tịnh nhi ? " Cô sướt mướt ngồi xuống sô pha ôm cánh tay Hồng Nhung
" Ta có rất nhiều việc cần giải quyết nên không thể vào thăm con . Con không việc gì là ta an tâm rồi . Lần sau cẩn thận , giờ lên phòng đi "
" Vâng ! "
Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước lên phòng , liếc nhẹ về phía bà ta mà đáy mắt xẹt qua tia khinh bỉ . Người hầu trong nhà này thấy cô trở về mà một câu chào hỏi cũng không có . Bà ta thì bận việc gì chứ , chẳng phải đi làm đẹp thì là shopping , du lịch . Giả tạo ...
[ Ừ ừ ! Giả tạo thật "
" Đến lượt ngươi phát biểu ý kiến à ? "
[ … =.=||| ]
Cô nhìn căn phòng được trang trí đơn giản không quá cầu kì mà hài lòng . Đi vào trong thả mình lên chiếc giường rộng lớn mềm mại . Cô quay đầu ngước nhìn ánh chiều tà ngã vàng ấm áp xuyên qua lớp cửa kính trong suốt . Đứng dậy mở tủ đồ để đi tắm thì gương mặt cô bỗng trở nên âm trầm
Trước mắt cô là những bộ quần áo quyến rũ hở hang . Bộ đồ ngủ mỏng manh xuyên thấu .
" Không ngờ sở thích của nguyên chủ thật đặc biệt . Nhưng ta thích ... "
Cô cầm một chiếc váy vào trong rồi tắm rửa ...
Bóng đêm đen tối với những vì sao sáng yếu ớt , ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống mặt đất . Không ngờ cô lại có thể ngủ gật trong nhà tắm như vậy .
Cô bước ra với chiếc váy vàng nhạt ngắn ngang đùi , cơ thể quyến rũ hiện lên sau lớp màng mỏng , phần eo thon gọn như ẩn như hiện . Mái tóc ướt sủng với những giọt nước long lạnh chảy xuống đôi chân trắng nõn không tì vết . Dưới ánh trăng , cô yêu mị xinh đẹp như hồ ly . Ngước nhìn đồng hồ đã điểm 23h đêm ...
" Trễ vậy rồi sao ? "
Cạch !
Cô ngơ ngác quay qua cánh cửa đang bật mở , một người con trai đứng đó . Từng cơn gió nhẹ thổi qua như không gian đang ngưng động lại ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.