Hệ Thống Wechat Thần Cấp Tại Tam Quốc
Chương 14: Chiến thần Lữ Bố hành hạ Quan Trương (2)
Khúc Kính Tiểu Lộ
24/03/2021
Cơ thể Quan Vũ đã bị mất thăng bằng, Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố lại gần trong gang tấc, hắn đã không thể né tránh được nữa. Đối thủ quá mức mạnh mẽ làm lòng kiêu ngạo của Quan Vũ bị phá vỡ!
Đều là người trong nghề như nhau, vừa ra tay liền biết đối phương có phải hàng xịn hay không.
Cả ba chiêu Lữ Bố đều phải đỡ một cách vất vả, điều này nói lên võ nghệ của Quan Vũ vô cùng giỏi. Kinh nghiệm trấn giữ biên ải lâu năm nói cho Lữ Bố biết rằng khi gặp một kẻ dịch như vậy, ngươi tuyệt đối không được nương tay, bằng không người ngã xuống sẽ là ngươi. Bởi vậy hắn quyết tâm dùng một kích chí mạnh để tiễn Quan Vũ về trời.
“Ha ha! Chết cho ta!”
Lữ Bố hung dữ quát to.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, vừa lúc Phương Thiên Họa Kích chỉ còn cách đầu Quan Vũ chưa đến bốn mét, một bầu rượu từ đâu bay đến trúng lưỡi kích và làm lệch hướng công của Lữ Bố.
“Con mẹ ngươi thằng gia nô ba họ này, Yến Nhân Trương Dực Đức ở đây!”
Tiếng gầm lớn như sấm nổ bên tai, Lữ Bố giật mình nhìn sang phía bên kia, một tên da đen trong vô cùng dữ tợn đang lao thẳng về phía hắn. Kẻ đó đội một chiếc mũ bằng sắt và mặc cả giáp sắt, cưỡi ngựa Ô Vân Đạp Tuyết với màu lông cũng đen không kém gì làn da của hắn. Chỉ trong tích tắc Ô Vân Đạp Tuyết chở Trương Phi đến kế bên Lữ Bố, Bát Xà Mâu như một con rắn khát máu lao đâm tới.
*Bát xà mâu là vũ khí nổi danh của Trương Phi, cán dài 2m, lưỡi mâu dài 24cm, có hình uốn lượn như lưỡi rắn. Đây là vũ khí được cải tiến từ xà mâu, chữ bát được thêm vào là do một thế đánh của vũ khí này có thể ép cho đối thủ phải buông vũ khí trong tay.
Thế công của Trương Phi quá nhanh và mạnh ép Lữ Bố phải bỏ qua cơ hội giết Quan Vũ để quay về đỡ đòn. Chỉ trong vài hơi thở, hai bên đã đánh nhau hơn mười chiêu. Lữ Bố chau mày, hắn ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, tên này vừa uống say chắc luôn, phần cổ ửng đó hơn cả mặc của tên cầm đao dài, chẳng qua da hắn quá đen nên Lữ Bố không nhìn rõ.
“Đồ rác rưởi, dám sỉ nhục ta!”
Lữ Bố không biết kỹ năng của Trương Phi cần phải có rượu cho nên cảm thấy đối phương đang dùng lời xấc xượt để khinh bỉ mình, hắn không khỏi nổi giận, Phương Thiên Họa Kích đánh cho Trương Phi liên tục lùi về phía sau.
Keng! Keng!
Trong chớp mắt, cả hai lặng lẽ đánh nhau hơn hai mươi chiêu. Trương Phi kích hoạt đồng thời cả hai kỹ năng ‘Say mê chiến đấu’ và ‘Túy Âm’, sức chiến đấu gia tăng không ngừng nghỉ, Viên Hoàn dùng hệ thống theo dõi, chỉ số vũ lực của Trương Phi đã lên đến 123 điểm. Trần Thọ trong Tam Quốc Chí nhận xét hắn sức địch vạn người chẳng hề sai.
Cùng lúc đó Quan Vũ gặp được đối thủ quá mạnh mẽ, chuyển trạng thái ‘kiêu ngạo’ thành ‘quyết tâm’, tăng thêm 20% chỉ số vũ lực, lúc này hắn đã được 117 điểm vũ lực.
Hai vị đại thần hàng đầu Tam Quốc cùng nhau hợp công, đánh đến hoa rơi nước chảy, vậy mà Lữ Bố vẫn nhàn nhã, gương mặt bình thường như mọi ngày, kích pháp của hắn thậm chí còn vài lần đẩy lùi hai người Quan Trương.
Viên Hoàn vội vàng dùng chức năng quét thần cấp để kiểm tra, lập tức giật nảy mình. Lữ Bố cũng kích hoạt toàn bộ kỹ năng ‘Chiến thần’ và ‘Ác liệt’, chỉ số vũ lực của hắn đã lên đến 135 điểm!
Ôi mẹ ơi, thiên lý ở đâu! Lữ Bố cao hơn Trương Phi 12 điểm, hơn Quan Vũ 18 điểm. Như vậy giả sử Quan Vũ hoặc Trương Phi một mình đối mặt với Lữ Bố, kết cục của họ chỉ có chết. Bây giờ cả hai đang hợp công nên Lữ Bố chẳng làm gì được cả, tuy nhiên họ chỉ đánh ngang sức với Lữ Bố mà thôi.
Chư tướng xung quanh sợ đến ngây người, ánh mắt của bọn họ đều tập trung toàn bộ lên cuộc chiến, thậm chí quên mất cả việc phải gõ trống trợ uy hoặc đứng hò hét vỗ tay. Đây là một trận chiến kinh điển có một không hai, đủ để cho những kẻ tham gia được lưu danh sử sách.
“Thần linh ơi! Họ lợi hại quá!”
“Ta con mẹ nó chưa bao giờ thấy một trận đấu tướng nào kịch liệt như thế này. Vị tướng quân đen thui kia cũng với người mặt đỏ rất mạnh mẽ, nhưng đối thủ của họ lại là Lữ Bố!”
“Bố khỉ, họ đánh nhanh quá nên ta không thể đếm được họ đã ra bao nhiêu chiêu rồi.”
Cót Két!
Đúng vào lúc này cửa thành được mở ra, một viên hổ tướng cầm ngọn giáo Vũ Vương, mặc giáp sư tử, đội mũ Dạ Minh và cưỡi ngựa Thanh Vân Thú chạy lướt qua mặt Lưu Bị.
“Khốn kiếp! Chỉ một gia nô ba họ mà cần đến những hai người hợp công sao? Mặt mũi liên minh đều bị các người làm mất sạch hết rồi! Mau lui ra, nhìn ta trảm hắn đây!”
Đại tướng ra trận luôn làm mọi người quan tâm theo dõi.
Vì hy vọng Lý Tồn Hiếu có thể cất tiếng hót làm chấn động quần hùng, Viên Hoàn đã chui vào hệ thống mua sắm một vài trang bị để đắp lên người hắn. Mặc dù những trang bị này không phải loại xịn sò gì cho cam nhưng ít ra cũng đủ để Lý Tồn Hiếu đá đít Lữ Bố.
Xét riêng về ngọn giáo Vũ Vương, đây là trang bị truyền thuyết. Nghe đồn lúc Đại Vũ trị thủy đã sử dụng để phá núi, đục đá và trấn áp yêu ma quỷ quái dưới đáy biển. Theo dữ liệu của hệ thống cung cấp, ngọn giáo này nặng đến 17kg, người bình thường cầm lên còn khó khăn, chưa kịp múa may quay cuồng đã bị kẻ địch đánh cho mông nở hoa. Nhưng Lý Tồn Hiểu lại có thể cầm nắm bình thường, đủ thấy sức mạnh của hắn phải kinh khủng đến mức nào.
Hí! Hí! Hí!
Thanh Vân Thú vươn bốn vó phóng về phía trước, Lý Tồn Hiếu ngồi trên huơ giáo Vũ Vương hò hét, từng bước di chuyển đều giống như thiên quân vạn mã đánh tới. Những binh sĩ đứng trên tường thành có thể mơ hồ cảm giác mặt đất đang run lên.
Quan Vũ, Trương Phi giật mình.
Thậm chí cả Lữ Bố cũng hoảng sợ!
Liên quân Quan Đông lại có thể tìm được một vị hổ tướng khủng khiếp như thế sao?
Cơ thể Thanh Vân Thú vô cùng to lớn, nó hí dài dậm mạnh chân làm ngựa của Quan Vũ sợ hãi bước lùi về phía sau.
Trên thành ngạc nhiên xì xào bàn tán.
“Vị tướng quân kia chẳng phải là tráng sĩ từng một mình ngăn cản đám trâu điên trong thôn sao?”
“Ấy, ta nhớ ra rồi, chính là hắn, mãnh tướng dưới trướng Viên Hoàn.”
“Viên Hoàn sao? Hắn là con trai Hậu tướng quân Viên Thuật đúng không? Ủa mà người chém Hoa Hùng cũng là Kỷ Linh, một tướng khác ở trong doanh Viên Thuật nhỉ?”
“Hắn đó? Ngươi tin không, Kỷ Linh tướng quân nhờ sự tài bồi chỉ dẫn của Viên Hoàn tướng quân mới có thể chém được Hoa Hùng. Bây giờ vị tướng lạ mặt này tự nhiên xông ra, không lẽ....”
“Hắn muốn trảm Lữ Bố sao?”
Lữ Bố nghe được đối phương muốn đưa hắn về chầu ông bà lập tức giận tím mặt, thừa dịp hai anh em Quan Trương đang phân tâm, dùng kích chấn lui họ rồi bỗng nhiên đá mạnh vào bụng ngựa hét to:
“Cút ra!”
Ôi mẹ ơi, Lữ Bố thẳng tay ném Quan Vũ và Trương Phi sang một bên, xông thẳng đến vị trí của Lý Tồn Hiếu. Hai người sửng sốt, tình cảnh này chẳng khác nào Lữ Bố đang sỉ nhục trình độ của họ.
Bọn ta chưa thua mà? Vì sao không để ý đến bọn ta? Khinh thường? Miệt thị?....
“Kí chủ làm Quan Vũ giật mình, +588 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Trương Phi tức giận, +888 điểm chấn động.”
Không riêng gì hai anh em Quan Trương, kể cả binh sĩ trên tường thành cũng không thể nào tin được. Dưới ánh mắt của hàng vạn chúng sinh, Lý Tồn Hiếu và Lữ Bố húc thẳng vào nhau, ngọn giáo Vũ Vương và Phương Thiên Họa Kích đánh đến tóe cả tia lửa. Từng lớp bụi đất bốc lên cao, lấy hai người làm trung tâm tạo thành một vòng tròn lớn.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng kim loại vang lên chói tai, đôi khi trong lớp bụi đất phát ra từng đốm lửa nhỏ, nhưng tình hình chiến đấu như thế nào không ai thấy rõ được. Liên quân Quan Đông đều chắp tay lại cầu nguyện, nếu ngay cả Lý Tồn Hiếu có sức mạnh của một vị thần cũng bại trận, sĩ khí sẽ giảm sút không phanh.
Đều là người trong nghề như nhau, vừa ra tay liền biết đối phương có phải hàng xịn hay không.
Cả ba chiêu Lữ Bố đều phải đỡ một cách vất vả, điều này nói lên võ nghệ của Quan Vũ vô cùng giỏi. Kinh nghiệm trấn giữ biên ải lâu năm nói cho Lữ Bố biết rằng khi gặp một kẻ dịch như vậy, ngươi tuyệt đối không được nương tay, bằng không người ngã xuống sẽ là ngươi. Bởi vậy hắn quyết tâm dùng một kích chí mạnh để tiễn Quan Vũ về trời.
“Ha ha! Chết cho ta!”
Lữ Bố hung dữ quát to.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, vừa lúc Phương Thiên Họa Kích chỉ còn cách đầu Quan Vũ chưa đến bốn mét, một bầu rượu từ đâu bay đến trúng lưỡi kích và làm lệch hướng công của Lữ Bố.
“Con mẹ ngươi thằng gia nô ba họ này, Yến Nhân Trương Dực Đức ở đây!”
Tiếng gầm lớn như sấm nổ bên tai, Lữ Bố giật mình nhìn sang phía bên kia, một tên da đen trong vô cùng dữ tợn đang lao thẳng về phía hắn. Kẻ đó đội một chiếc mũ bằng sắt và mặc cả giáp sắt, cưỡi ngựa Ô Vân Đạp Tuyết với màu lông cũng đen không kém gì làn da của hắn. Chỉ trong tích tắc Ô Vân Đạp Tuyết chở Trương Phi đến kế bên Lữ Bố, Bát Xà Mâu như một con rắn khát máu lao đâm tới.
*Bát xà mâu là vũ khí nổi danh của Trương Phi, cán dài 2m, lưỡi mâu dài 24cm, có hình uốn lượn như lưỡi rắn. Đây là vũ khí được cải tiến từ xà mâu, chữ bát được thêm vào là do một thế đánh của vũ khí này có thể ép cho đối thủ phải buông vũ khí trong tay.
Thế công của Trương Phi quá nhanh và mạnh ép Lữ Bố phải bỏ qua cơ hội giết Quan Vũ để quay về đỡ đòn. Chỉ trong vài hơi thở, hai bên đã đánh nhau hơn mười chiêu. Lữ Bố chau mày, hắn ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, tên này vừa uống say chắc luôn, phần cổ ửng đó hơn cả mặc của tên cầm đao dài, chẳng qua da hắn quá đen nên Lữ Bố không nhìn rõ.
“Đồ rác rưởi, dám sỉ nhục ta!”
Lữ Bố không biết kỹ năng của Trương Phi cần phải có rượu cho nên cảm thấy đối phương đang dùng lời xấc xượt để khinh bỉ mình, hắn không khỏi nổi giận, Phương Thiên Họa Kích đánh cho Trương Phi liên tục lùi về phía sau.
Keng! Keng!
Trong chớp mắt, cả hai lặng lẽ đánh nhau hơn hai mươi chiêu. Trương Phi kích hoạt đồng thời cả hai kỹ năng ‘Say mê chiến đấu’ và ‘Túy Âm’, sức chiến đấu gia tăng không ngừng nghỉ, Viên Hoàn dùng hệ thống theo dõi, chỉ số vũ lực của Trương Phi đã lên đến 123 điểm. Trần Thọ trong Tam Quốc Chí nhận xét hắn sức địch vạn người chẳng hề sai.
Cùng lúc đó Quan Vũ gặp được đối thủ quá mạnh mẽ, chuyển trạng thái ‘kiêu ngạo’ thành ‘quyết tâm’, tăng thêm 20% chỉ số vũ lực, lúc này hắn đã được 117 điểm vũ lực.
Hai vị đại thần hàng đầu Tam Quốc cùng nhau hợp công, đánh đến hoa rơi nước chảy, vậy mà Lữ Bố vẫn nhàn nhã, gương mặt bình thường như mọi ngày, kích pháp của hắn thậm chí còn vài lần đẩy lùi hai người Quan Trương.
Viên Hoàn vội vàng dùng chức năng quét thần cấp để kiểm tra, lập tức giật nảy mình. Lữ Bố cũng kích hoạt toàn bộ kỹ năng ‘Chiến thần’ và ‘Ác liệt’, chỉ số vũ lực của hắn đã lên đến 135 điểm!
Ôi mẹ ơi, thiên lý ở đâu! Lữ Bố cao hơn Trương Phi 12 điểm, hơn Quan Vũ 18 điểm. Như vậy giả sử Quan Vũ hoặc Trương Phi một mình đối mặt với Lữ Bố, kết cục của họ chỉ có chết. Bây giờ cả hai đang hợp công nên Lữ Bố chẳng làm gì được cả, tuy nhiên họ chỉ đánh ngang sức với Lữ Bố mà thôi.
Chư tướng xung quanh sợ đến ngây người, ánh mắt của bọn họ đều tập trung toàn bộ lên cuộc chiến, thậm chí quên mất cả việc phải gõ trống trợ uy hoặc đứng hò hét vỗ tay. Đây là một trận chiến kinh điển có một không hai, đủ để cho những kẻ tham gia được lưu danh sử sách.
“Thần linh ơi! Họ lợi hại quá!”
“Ta con mẹ nó chưa bao giờ thấy một trận đấu tướng nào kịch liệt như thế này. Vị tướng quân đen thui kia cũng với người mặt đỏ rất mạnh mẽ, nhưng đối thủ của họ lại là Lữ Bố!”
“Bố khỉ, họ đánh nhanh quá nên ta không thể đếm được họ đã ra bao nhiêu chiêu rồi.”
Cót Két!
Đúng vào lúc này cửa thành được mở ra, một viên hổ tướng cầm ngọn giáo Vũ Vương, mặc giáp sư tử, đội mũ Dạ Minh và cưỡi ngựa Thanh Vân Thú chạy lướt qua mặt Lưu Bị.
“Khốn kiếp! Chỉ một gia nô ba họ mà cần đến những hai người hợp công sao? Mặt mũi liên minh đều bị các người làm mất sạch hết rồi! Mau lui ra, nhìn ta trảm hắn đây!”
Đại tướng ra trận luôn làm mọi người quan tâm theo dõi.
Vì hy vọng Lý Tồn Hiếu có thể cất tiếng hót làm chấn động quần hùng, Viên Hoàn đã chui vào hệ thống mua sắm một vài trang bị để đắp lên người hắn. Mặc dù những trang bị này không phải loại xịn sò gì cho cam nhưng ít ra cũng đủ để Lý Tồn Hiếu đá đít Lữ Bố.
Xét riêng về ngọn giáo Vũ Vương, đây là trang bị truyền thuyết. Nghe đồn lúc Đại Vũ trị thủy đã sử dụng để phá núi, đục đá và trấn áp yêu ma quỷ quái dưới đáy biển. Theo dữ liệu của hệ thống cung cấp, ngọn giáo này nặng đến 17kg, người bình thường cầm lên còn khó khăn, chưa kịp múa may quay cuồng đã bị kẻ địch đánh cho mông nở hoa. Nhưng Lý Tồn Hiểu lại có thể cầm nắm bình thường, đủ thấy sức mạnh của hắn phải kinh khủng đến mức nào.
Hí! Hí! Hí!
Thanh Vân Thú vươn bốn vó phóng về phía trước, Lý Tồn Hiếu ngồi trên huơ giáo Vũ Vương hò hét, từng bước di chuyển đều giống như thiên quân vạn mã đánh tới. Những binh sĩ đứng trên tường thành có thể mơ hồ cảm giác mặt đất đang run lên.
Quan Vũ, Trương Phi giật mình.
Thậm chí cả Lữ Bố cũng hoảng sợ!
Liên quân Quan Đông lại có thể tìm được một vị hổ tướng khủng khiếp như thế sao?
Cơ thể Thanh Vân Thú vô cùng to lớn, nó hí dài dậm mạnh chân làm ngựa của Quan Vũ sợ hãi bước lùi về phía sau.
Trên thành ngạc nhiên xì xào bàn tán.
“Vị tướng quân kia chẳng phải là tráng sĩ từng một mình ngăn cản đám trâu điên trong thôn sao?”
“Ấy, ta nhớ ra rồi, chính là hắn, mãnh tướng dưới trướng Viên Hoàn.”
“Viên Hoàn sao? Hắn là con trai Hậu tướng quân Viên Thuật đúng không? Ủa mà người chém Hoa Hùng cũng là Kỷ Linh, một tướng khác ở trong doanh Viên Thuật nhỉ?”
“Hắn đó? Ngươi tin không, Kỷ Linh tướng quân nhờ sự tài bồi chỉ dẫn của Viên Hoàn tướng quân mới có thể chém được Hoa Hùng. Bây giờ vị tướng lạ mặt này tự nhiên xông ra, không lẽ....”
“Hắn muốn trảm Lữ Bố sao?”
Lữ Bố nghe được đối phương muốn đưa hắn về chầu ông bà lập tức giận tím mặt, thừa dịp hai anh em Quan Trương đang phân tâm, dùng kích chấn lui họ rồi bỗng nhiên đá mạnh vào bụng ngựa hét to:
“Cút ra!”
Ôi mẹ ơi, Lữ Bố thẳng tay ném Quan Vũ và Trương Phi sang một bên, xông thẳng đến vị trí của Lý Tồn Hiếu. Hai người sửng sốt, tình cảnh này chẳng khác nào Lữ Bố đang sỉ nhục trình độ của họ.
Bọn ta chưa thua mà? Vì sao không để ý đến bọn ta? Khinh thường? Miệt thị?....
“Kí chủ làm Quan Vũ giật mình, +588 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Trương Phi tức giận, +888 điểm chấn động.”
Không riêng gì hai anh em Quan Trương, kể cả binh sĩ trên tường thành cũng không thể nào tin được. Dưới ánh mắt của hàng vạn chúng sinh, Lý Tồn Hiếu và Lữ Bố húc thẳng vào nhau, ngọn giáo Vũ Vương và Phương Thiên Họa Kích đánh đến tóe cả tia lửa. Từng lớp bụi đất bốc lên cao, lấy hai người làm trung tâm tạo thành một vòng tròn lớn.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng kim loại vang lên chói tai, đôi khi trong lớp bụi đất phát ra từng đốm lửa nhỏ, nhưng tình hình chiến đấu như thế nào không ai thấy rõ được. Liên quân Quan Đông đều chắp tay lại cầu nguyện, nếu ngay cả Lý Tồn Hiếu có sức mạnh của một vị thần cũng bại trận, sĩ khí sẽ giảm sút không phanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.