Hệ Thống Wechat Thần Cấp Tại Tam Quốc
Chương 69: Danh bạ wechat phá tan kế địch
Khúc Kính Tiểu Lộ
27/03/2021
“Ha ha! Nhạn Linh đao của chúa công quả thật thần kì!”
Tưởng Khâm liên tục mở miệng tán thưởng, có vẻ như thằng này đã quên lúc nãy mình tỏ thái độ khinh bỉ cây đao này như thế nào.
“Đúng đó, nếu toàn quân được trang bị loại vũ khí này, chắc chắn sẽ đánh thắng như chẻ tre!”
Tuy Trương Thừa là quan văn, không rành về binh pháp nhưng chỉ cần chuyện gì có lợi với Viên Hoàn, hắn vẫn sẽ mừng rỡ thay cho ngài ấy. Dù sao cha hắn đã đặt hết tâm huyết cả đời lên người kẻ gọi là Viên công tử. Đúng vào lúc này, Ngưu Lực chậm rãi lên tiếng:
“Thưa các vị đại nhân, đao này chỉ mới được rèn sơ qua một lần, còn thiếu hai lần tôi luyện nữa, vì vậy chưa thể đem đi cấp cho các binh sĩ.”
Tưởng Khâm trợn muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, nhảy dựng lên nói lớn:
“Cái gì cơ? Ý ngươi là đao này vẫn chưa được rèn hoàn thành sao? Còn hơi kém nên chưa trang bị cho quân đội được?”
Ngưu Lực bình tĩnh gật đầu:
“Vâng thưa tướng quân, chỗ này chỉ phụ trách phần gia công mài thô và làm nguội mà thôi, còn một khu lò đứng khác chuyên phụ trách việc mài sắt lưỡi đao nữa, phải trải qua hai ba lần gia công tinh tế đến như thế, về sau lưỡi đao mới có thể đưa vào sử dụng.”
Trong lòng Tưởng Khâm có một bầy quạ kêu quang quác bay quanh, con mẹ nó, cái quái gì đang xảy ra thế này? Thanh đao hắn bỏ hết gia tài ra để rèn lên, làm hắn tự hào bao năm nay còn không bằng một cây đao rách của binh sĩ canh cửa! Nói như thế, nếu Nhạn Linh Đao trải qua hai lần rèn nữa sẽ chém đứt bốn mươi miếng giáp gỗ….
Ông trời ơi!
Vừa nãy mình khoác lác cho cố vào, Hoàn Thủ Đao chém được mỗi mười bốn miếng giáp gỗ, vậy mà đi khắp hẻm Hạ Thái oang oang lên mình cầm thần đao, ai dè còn nát bét hơn một thanh nhạn linh đao bình thường chưa được gia công tỉ mỉ.
“Trương đại nhân…. Chúng ta quen nhau bao nhiêu lâu nay, nên thân thiết nhiều hơn, mai mốt lô vũ khí đầu tiên xuất xưởng, hãy để dành cho mạt tướng một thanh đạo nhé!”
Trương Chiêu trong bụng chửi thầm, mẹ nó mấy tháng trước ngươi còn bị chúa công ta túm đầu như chó chết, bây giờ đã thành quen nhau lâu năm? Nhưng hắn vẫn buồn cười, gật đầu đáp:
“Ha ha! Được thôi. Chúa công đang muốn làm ba mươi sáu thanh Nhạn Linh Đao đặc biệt, tương ứng với số Thiên Cương, chuẩn bị để dành thưởng cho các tướng sĩ lập công trong quân đội. Nếu Công Dịch muốn một thanh, cần phải cố gắng nhiều hơn.”
Tưởng Khâm nghe đến cao hứng, giấc mộng lớn nhất đời hắn chính là trở thành một vị tướng quân, cái vụ lập công lĩnh đao này nghe có vẻ hay đấy, rất kiêu hãnh và vinh quang:
“Đại nhân yên tâm, mạt tướng sẽ cố gắng!”
Việc gia công vũ khí hai lần được Viên Hoàn nghiên cứu rất kĩ, ngoài việc cải tiến phương pháp rèn để cho ra sản phẩm chất lượng cao hơn bình thường, hắn cũng chỉnh sửa quy trình làm mát sắt thép, không chỉ dùng nước mát ở suối trên núi, hắn còn cho thêm nước tiểu của gia súc vào đó, nâng cao tính cứng rắn và bền bỉ của vũ khí, khả năng chịu lực ăn mòn, độ giãn nở dẻo dai các thứ, tránh cho lưỡi đao bị gãy, vô cùng thực dụng.
Thu xếp ổn thỏa hết công việc ở xưởng sản xuất vũ khí, Trương Chiêu lập tức ngày đêm hỏa tốc chạy thẳng về Thọ Xuân.
Thời gian trôi như ngựa chạy ngoài đồng, mới chớp mắt mà đã qua ba tháng, lúa mọc cao ngất, có vẻ năm nay dân Dương Châu sẽ được mùa lớn, mỗi ngày họ ngồi ôm bầu nước ngồi trên bờ ruộng, ngắm nhìn những hạt bông lúa vàng ươm và mơ mộng về một tương lai màu hồng. Bây giờ hy vọng sống sót đã ngập tràn trong tâm lý, trăm họ Dương Châu chẳng rỗi hơi cầm gậy gộc lên để đánh nhau với quan binh nữa, đau mông mà chả được gì. Về phần lương thực đang hơi xẹp túi, kệ vậy, nhịn ăn một tí cũng không chết, mỗi bữa bớt lại vài chén.
Một ngày đẹp trời, ngay giữa sảnh nghị sự.
Viên Thuật giận tím người, đứng dậy đá chiếc ghế dài tội nghiệp lăn lông lốc, quát ầm lên:
“Thằng giặc cỏ Lục Khang, cách đây vài năm nó đến đây, cầu xin bản tướng quân cấp cho vài đội quân. Giờ thì hay rồi, đủ lông đủ cánh rồi, dùng thái độ huênh hoang quay sang mượn lương. Mẹ kiếp!”
Diêm Tượng bước lên thưa:
“Bẩm chúa công, không chỉ Lục Khang, bây giờ cả Chu Hân ở Đan Dương, vài ngày trước hắn cũng gửi một bức thư, xin chúa công viện trợ thêm 780 tấn gạo để phát cho dân chúng. Cha con Trần Đăng ở Quảng Lăng cũng phái người tặng chúa công một bức tranh cổ, hy vọng xem đây là món quà đầy thiện ý, nhằm đổi lấy 260 tấn gạo. Họ hứa sang năm xuân về hoa nở, Từ Châu bội thu sẽ lập tức trả lại.
Ngoài ra còn có Thái Thú Nhữ Nam Lưu Dục, kẻ này tự nhận mình thuộc dòng dõi hoàng gia nhà Hán, hắn bảo chúa công phải cung cấp ngay 260 tấn gạo, nếu không sẽ xua quân xuống công thành đoạt lương.”
Viên Thuật càng nghe càng nổi nóng:
“Con mẹ nó! Một đám giặc cướp đê tiện, có bản lĩnh thì tự mình trống lúa, nói chuyện kiểu đó khác gì trấn lột bản tướng quân?”
Xét ra trong lịch sử, Viên Thuật mặc dù giàu có nhưng tính cách hắn lại thuộc dạng keo kiệt, vắt cổ chày ra nước. Hiện nay phương Nam gặp thiên tai, ngoại trừ Cửu Giang quận nhà hắn khôi phục được sản xuất, nhưng khu bên ngoài đều nát bét, đói rách đến cùng cực. Đám chư hầu gian manh như sói bắt đầu tìm cách gặm vài miếng thịt trên người hắn, con mẹ nó có còn thiên lý hay không?
Viên Thuật không hề nghĩ ngợi, trực tiếp khoát tay từ chối, sau đó hỏi các quan:
“Này, các ngươi thì sao, có đề nghị gì không?”
“Chuyện này….”
Họ câm như hến, lúc này ngu ngốc mở miệng chẳng khác nào tìm chết, vì thế rụt rè cúi đầu.
Nhìn cảnh tượng này, Viên Thuật tức đến nổ phổi, há miệng mắng chửi um lên:
“Khốn nạn! Bình thường các ngươi nói nhiều lắm mà? Sao bây giờ cứng họng cả rồi, phế vật, một lũ phế vật!”
Viên Hoàn cũng chẳng chủ động lên tiếng. Dạo gần đây làm việc khá suông sẻ nên bị nhiều người ganh ghét, tiếng nói phản đối hắn càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả Viên Thuật cũng lo lắng, nên lén lút trong bóng tối âm thầm nhắc nhở hắn kiềm chế lại một chút, cứ chừa đường lui cho mình, mai sau còn dễ làm việc, đừng thể hiện quá nhiều.
Ờ, thế thì tốt, ta không thèm quan tâm, cho các ngươi một cơ hội để thể hiện, chứng minh thực lực của mình đủ để chèo chống con thuyền mang tên quận Cửu Giang. Nhưng sự thật chứng minh, đám quan viên cá ướp muối này còn tệ hơn cả trâu ngoài ruộng, chỉ giỏi gây sự sau lưng, trừ cái miệng không xương nhiều đường lắt léo ra, một chút thông minh cũng không có, cứ như quên bỏ muối vào canh vậy. Lúc Viên Thuật đang chăm chú nhìn Viên Hoàn, Tôn Sách đột nhiên mạnh dạn đứng ra ôm quyền nói:
“Bẩm chúa công, mạt tướng Tôn Sách, nguyện thay chúa công xuất chinh Lư Giang, chém chết Lục Khang.”
Viên Thuật giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vui vẻ hô to:
“Hay quá! Có Bá Phù ở đây, thằng nhãi Lục Khang có mười mạng cũng không sống nổi, ta yên tâm rồi. Mà ngoài Bá Phù ra không còn ai có can đảm ra chiến sao?”
Đại Tướng Kiều Nhụy lập tức bước ra, ôm quyền thi lễ:
“Khởi bẩm chúa công, theo ý mạt tướng, người đứng đầu ba quân tốt nhất hãy để cho thiếu chủ tự mình đảm nhiệm mới có thể giải quyết, mạt tướng thỉnh cầu chúa công giao hết binh quyền cho thiếu chủ, để ngài ấy sớm phá tan quân thù.”
Viên Thuật ngu người, Kiều Nhụy mẹ nó muốn chơi trò gì đây? Vài ngày trước còn ôm đùi mình kêu gào Viên Hoàn không tốt, bây giờ mới có chút khó khăn đã xẹp như miếng bánh tráng, quay sang cầu cạnh rồi sao?
Các quan cũng hết cả hồn, chẳng biết trong hồ lô Kiều Nhụy rốt cuộc đang bán thuốc gì, nhưng thấy ánh mắt hắn đầy kiên định, bình tĩnh tự tin không cay cú, liền nhận ra hành động lần này chắc chắn có ý đồ.
Viên Hoàn liếc Kiều Nhụy, trong đầu âm thầm bảo hệ thống mở ngay tin tức trong ba ngày gần đây của thằng này lên để tìm hiểu.
Status ba giây trước:
“Ha ha! Viên tặc, mỗ không tin thằng nhóc như ngươi không trúng kế!”
Status một ngày trước:
“Ha ha! Viên tiên sinh quả thật đã tìm được diệu kế, một khi Viên tặc xuất binh khỏi Thọ Xuân, chắc chắn hắn phải chết!”
Status hai ngày trước:
“Ài! Đúng là ức con mẹ nó chế, một đám lão thần lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa xoay như chong chóng!”
“….”
Chà, muốn đem toàn bộ tướng quân theo phe ta ra khỏi Thọ Xuân sau đó thừa cơ binh biến à? Mưu đồ rất thâm hiểm, giỏi lắm!
Viên Dận!
Kiều Nhụy!
Lôi Bạc!
Trần Lan!
Nhạc Tựu!
Còn Phùng Thị nữa!
Từng người các ngươi đều phải chết!
Tưởng Khâm liên tục mở miệng tán thưởng, có vẻ như thằng này đã quên lúc nãy mình tỏ thái độ khinh bỉ cây đao này như thế nào.
“Đúng đó, nếu toàn quân được trang bị loại vũ khí này, chắc chắn sẽ đánh thắng như chẻ tre!”
Tuy Trương Thừa là quan văn, không rành về binh pháp nhưng chỉ cần chuyện gì có lợi với Viên Hoàn, hắn vẫn sẽ mừng rỡ thay cho ngài ấy. Dù sao cha hắn đã đặt hết tâm huyết cả đời lên người kẻ gọi là Viên công tử. Đúng vào lúc này, Ngưu Lực chậm rãi lên tiếng:
“Thưa các vị đại nhân, đao này chỉ mới được rèn sơ qua một lần, còn thiếu hai lần tôi luyện nữa, vì vậy chưa thể đem đi cấp cho các binh sĩ.”
Tưởng Khâm trợn muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, nhảy dựng lên nói lớn:
“Cái gì cơ? Ý ngươi là đao này vẫn chưa được rèn hoàn thành sao? Còn hơi kém nên chưa trang bị cho quân đội được?”
Ngưu Lực bình tĩnh gật đầu:
“Vâng thưa tướng quân, chỗ này chỉ phụ trách phần gia công mài thô và làm nguội mà thôi, còn một khu lò đứng khác chuyên phụ trách việc mài sắt lưỡi đao nữa, phải trải qua hai ba lần gia công tinh tế đến như thế, về sau lưỡi đao mới có thể đưa vào sử dụng.”
Trong lòng Tưởng Khâm có một bầy quạ kêu quang quác bay quanh, con mẹ nó, cái quái gì đang xảy ra thế này? Thanh đao hắn bỏ hết gia tài ra để rèn lên, làm hắn tự hào bao năm nay còn không bằng một cây đao rách của binh sĩ canh cửa! Nói như thế, nếu Nhạn Linh Đao trải qua hai lần rèn nữa sẽ chém đứt bốn mươi miếng giáp gỗ….
Ông trời ơi!
Vừa nãy mình khoác lác cho cố vào, Hoàn Thủ Đao chém được mỗi mười bốn miếng giáp gỗ, vậy mà đi khắp hẻm Hạ Thái oang oang lên mình cầm thần đao, ai dè còn nát bét hơn một thanh nhạn linh đao bình thường chưa được gia công tỉ mỉ.
“Trương đại nhân…. Chúng ta quen nhau bao nhiêu lâu nay, nên thân thiết nhiều hơn, mai mốt lô vũ khí đầu tiên xuất xưởng, hãy để dành cho mạt tướng một thanh đạo nhé!”
Trương Chiêu trong bụng chửi thầm, mẹ nó mấy tháng trước ngươi còn bị chúa công ta túm đầu như chó chết, bây giờ đã thành quen nhau lâu năm? Nhưng hắn vẫn buồn cười, gật đầu đáp:
“Ha ha! Được thôi. Chúa công đang muốn làm ba mươi sáu thanh Nhạn Linh Đao đặc biệt, tương ứng với số Thiên Cương, chuẩn bị để dành thưởng cho các tướng sĩ lập công trong quân đội. Nếu Công Dịch muốn một thanh, cần phải cố gắng nhiều hơn.”
Tưởng Khâm nghe đến cao hứng, giấc mộng lớn nhất đời hắn chính là trở thành một vị tướng quân, cái vụ lập công lĩnh đao này nghe có vẻ hay đấy, rất kiêu hãnh và vinh quang:
“Đại nhân yên tâm, mạt tướng sẽ cố gắng!”
Việc gia công vũ khí hai lần được Viên Hoàn nghiên cứu rất kĩ, ngoài việc cải tiến phương pháp rèn để cho ra sản phẩm chất lượng cao hơn bình thường, hắn cũng chỉnh sửa quy trình làm mát sắt thép, không chỉ dùng nước mát ở suối trên núi, hắn còn cho thêm nước tiểu của gia súc vào đó, nâng cao tính cứng rắn và bền bỉ của vũ khí, khả năng chịu lực ăn mòn, độ giãn nở dẻo dai các thứ, tránh cho lưỡi đao bị gãy, vô cùng thực dụng.
Thu xếp ổn thỏa hết công việc ở xưởng sản xuất vũ khí, Trương Chiêu lập tức ngày đêm hỏa tốc chạy thẳng về Thọ Xuân.
Thời gian trôi như ngựa chạy ngoài đồng, mới chớp mắt mà đã qua ba tháng, lúa mọc cao ngất, có vẻ năm nay dân Dương Châu sẽ được mùa lớn, mỗi ngày họ ngồi ôm bầu nước ngồi trên bờ ruộng, ngắm nhìn những hạt bông lúa vàng ươm và mơ mộng về một tương lai màu hồng. Bây giờ hy vọng sống sót đã ngập tràn trong tâm lý, trăm họ Dương Châu chẳng rỗi hơi cầm gậy gộc lên để đánh nhau với quan binh nữa, đau mông mà chả được gì. Về phần lương thực đang hơi xẹp túi, kệ vậy, nhịn ăn một tí cũng không chết, mỗi bữa bớt lại vài chén.
Một ngày đẹp trời, ngay giữa sảnh nghị sự.
Viên Thuật giận tím người, đứng dậy đá chiếc ghế dài tội nghiệp lăn lông lốc, quát ầm lên:
“Thằng giặc cỏ Lục Khang, cách đây vài năm nó đến đây, cầu xin bản tướng quân cấp cho vài đội quân. Giờ thì hay rồi, đủ lông đủ cánh rồi, dùng thái độ huênh hoang quay sang mượn lương. Mẹ kiếp!”
Diêm Tượng bước lên thưa:
“Bẩm chúa công, không chỉ Lục Khang, bây giờ cả Chu Hân ở Đan Dương, vài ngày trước hắn cũng gửi một bức thư, xin chúa công viện trợ thêm 780 tấn gạo để phát cho dân chúng. Cha con Trần Đăng ở Quảng Lăng cũng phái người tặng chúa công một bức tranh cổ, hy vọng xem đây là món quà đầy thiện ý, nhằm đổi lấy 260 tấn gạo. Họ hứa sang năm xuân về hoa nở, Từ Châu bội thu sẽ lập tức trả lại.
Ngoài ra còn có Thái Thú Nhữ Nam Lưu Dục, kẻ này tự nhận mình thuộc dòng dõi hoàng gia nhà Hán, hắn bảo chúa công phải cung cấp ngay 260 tấn gạo, nếu không sẽ xua quân xuống công thành đoạt lương.”
Viên Thuật càng nghe càng nổi nóng:
“Con mẹ nó! Một đám giặc cướp đê tiện, có bản lĩnh thì tự mình trống lúa, nói chuyện kiểu đó khác gì trấn lột bản tướng quân?”
Xét ra trong lịch sử, Viên Thuật mặc dù giàu có nhưng tính cách hắn lại thuộc dạng keo kiệt, vắt cổ chày ra nước. Hiện nay phương Nam gặp thiên tai, ngoại trừ Cửu Giang quận nhà hắn khôi phục được sản xuất, nhưng khu bên ngoài đều nát bét, đói rách đến cùng cực. Đám chư hầu gian manh như sói bắt đầu tìm cách gặm vài miếng thịt trên người hắn, con mẹ nó có còn thiên lý hay không?
Viên Thuật không hề nghĩ ngợi, trực tiếp khoát tay từ chối, sau đó hỏi các quan:
“Này, các ngươi thì sao, có đề nghị gì không?”
“Chuyện này….”
Họ câm như hến, lúc này ngu ngốc mở miệng chẳng khác nào tìm chết, vì thế rụt rè cúi đầu.
Nhìn cảnh tượng này, Viên Thuật tức đến nổ phổi, há miệng mắng chửi um lên:
“Khốn nạn! Bình thường các ngươi nói nhiều lắm mà? Sao bây giờ cứng họng cả rồi, phế vật, một lũ phế vật!”
Viên Hoàn cũng chẳng chủ động lên tiếng. Dạo gần đây làm việc khá suông sẻ nên bị nhiều người ganh ghét, tiếng nói phản đối hắn càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả Viên Thuật cũng lo lắng, nên lén lút trong bóng tối âm thầm nhắc nhở hắn kiềm chế lại một chút, cứ chừa đường lui cho mình, mai sau còn dễ làm việc, đừng thể hiện quá nhiều.
Ờ, thế thì tốt, ta không thèm quan tâm, cho các ngươi một cơ hội để thể hiện, chứng minh thực lực của mình đủ để chèo chống con thuyền mang tên quận Cửu Giang. Nhưng sự thật chứng minh, đám quan viên cá ướp muối này còn tệ hơn cả trâu ngoài ruộng, chỉ giỏi gây sự sau lưng, trừ cái miệng không xương nhiều đường lắt léo ra, một chút thông minh cũng không có, cứ như quên bỏ muối vào canh vậy. Lúc Viên Thuật đang chăm chú nhìn Viên Hoàn, Tôn Sách đột nhiên mạnh dạn đứng ra ôm quyền nói:
“Bẩm chúa công, mạt tướng Tôn Sách, nguyện thay chúa công xuất chinh Lư Giang, chém chết Lục Khang.”
Viên Thuật giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vui vẻ hô to:
“Hay quá! Có Bá Phù ở đây, thằng nhãi Lục Khang có mười mạng cũng không sống nổi, ta yên tâm rồi. Mà ngoài Bá Phù ra không còn ai có can đảm ra chiến sao?”
Đại Tướng Kiều Nhụy lập tức bước ra, ôm quyền thi lễ:
“Khởi bẩm chúa công, theo ý mạt tướng, người đứng đầu ba quân tốt nhất hãy để cho thiếu chủ tự mình đảm nhiệm mới có thể giải quyết, mạt tướng thỉnh cầu chúa công giao hết binh quyền cho thiếu chủ, để ngài ấy sớm phá tan quân thù.”
Viên Thuật ngu người, Kiều Nhụy mẹ nó muốn chơi trò gì đây? Vài ngày trước còn ôm đùi mình kêu gào Viên Hoàn không tốt, bây giờ mới có chút khó khăn đã xẹp như miếng bánh tráng, quay sang cầu cạnh rồi sao?
Các quan cũng hết cả hồn, chẳng biết trong hồ lô Kiều Nhụy rốt cuộc đang bán thuốc gì, nhưng thấy ánh mắt hắn đầy kiên định, bình tĩnh tự tin không cay cú, liền nhận ra hành động lần này chắc chắn có ý đồ.
Viên Hoàn liếc Kiều Nhụy, trong đầu âm thầm bảo hệ thống mở ngay tin tức trong ba ngày gần đây của thằng này lên để tìm hiểu.
Status ba giây trước:
“Ha ha! Viên tặc, mỗ không tin thằng nhóc như ngươi không trúng kế!”
Status một ngày trước:
“Ha ha! Viên tiên sinh quả thật đã tìm được diệu kế, một khi Viên tặc xuất binh khỏi Thọ Xuân, chắc chắn hắn phải chết!”
Status hai ngày trước:
“Ài! Đúng là ức con mẹ nó chế, một đám lão thần lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa xoay như chong chóng!”
“….”
Chà, muốn đem toàn bộ tướng quân theo phe ta ra khỏi Thọ Xuân sau đó thừa cơ binh biến à? Mưu đồ rất thâm hiểm, giỏi lắm!
Viên Dận!
Kiều Nhụy!
Lôi Bạc!
Trần Lan!
Nhạc Tựu!
Còn Phùng Thị nữa!
Từng người các ngươi đều phải chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.