Chương 34
Thiên Hạ Thiên
16/11/2020
Không khác sở liệu của Phó Diệc Sâm, ngay khi hắn đi không được bao lâu, nam chính cùng nữ phụ cũng lần lượt rời khỏi bữa tiệc, sau đó không hẹn mà cùng xuất hiện bên cạnh một cái hồ nhỏ dưới tàng cây liễu ngự hoa viên, nhìn nhau không nói nên lời, chỉ có nữ phụ lệ châu như suối. Cùng lúc đó, Phó Diệc Sâm cũng theo lẽ thường thu được âm gợi ý độ hảo cảm của nữ phụ đối với nam phụ giảm giảm giảm, người ta vốn là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, Phó Diệc Sâm cũng hiểu được cách làm của Hiên Viên Tàn Dạ quá không phúc hậu.
Cũng giống như trong kịch bản, ngự hoa viên lớn như vậy, nữ chính tùy tiện đi bộ đánh bậy đánh bạ đến cạnh cái hồ kia, vừa vặn bắt gặp hai người đang hò hẹn. Vì thế nữ chính lập tức cảm thấy, tên Vương gia này ngoài trừ vẻ ngoài yêu nghiệt, quả thật không có chút ưu điểm nào, hoa tâm háo sắc, phong lưu vô độ, một tên cặn bã không sai vào đâu được, đương nhiên, nếu sự kiện ba ba ba đêm hôm đó không bị Phó Diệc Sâm ngăn cản, chỉ sợ nữ chính càng thêm lửa giận ngập trời.
Vì thế vài ngày sau, Phó Diệc Sâm nhận được tin tức Thiên vương phi lén lút xuất phủ, hơn nữa còn rất não tàn để lại cho Lãnh Thiên Thương một phong thư, “hưu phu”. Có thể tưởng tượng được, Lãnh Thiên Thương nhìn thấy sẽ tức giận thành thế nào.
Nữ mật thám vô cùng chuyên nghiệp, bọn họ đem trang giấy chữ như gà bới mà nữ chính lưu lại mô phỏng y hệt rồi nộp lên cho Phó Diệc Sâm, thời điểm Phó Diệc Sâm nhìn đến, liền nhịn không được cười ra tiếng.
Nói là chữ như gà bới, một chút cũng không sai. Nữ chính thân là người hiện đại không quen dùng bút lông có thể hiểu, nhưng dựa vào mấy chữ cái giản thể kia của nàng cũng không khó nhìn ra, chữ nàng quả thật rất xấu, lôm côm như kiến bò. Nhìn đến nội dung, “Lãnh Thiên Thương ngươi hành vi không đứng đắn, hoa tâm háo sắc, du thủ du thực (1)…” Tóm lại, “Không xứng làm phu, ta muốn hưu phu.”
Phó Diệc Sâm thật sự cười ra tiếng, trước không nói cô nương đây quá ấu trĩ, chỉ xét đến hành vi này của nàng. Nàng đại khái cho rằng mình hành xử khác người, không sợ cường quyền, dẫn dắt nữ nhân cổ đại độc lập tự chủ, quyết chí tự cường, đi trên con đường giải phóng tư tưởng phụ nữ. Nhưng trên thực tế, chỉ bằng việc nàng lưu lại bức thư kia, thân là Vương phi một quốc gia, nếu thật ở phong kiến cổ đại, chỉ sợ đã bị chu di cửu tộc rồi.
Có thể đoán được Lãnh Thiên Thương phẫn nộ đến thế nào, dùng cách nói của tác giả chính là, “Chưa từng có nữ nhân nào dám đối đãi với bản vương như vậy, nữ nhân, bản vương sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!”
Vì thế, như trong cốt truyện đã viết, Lãnh Thiên Thương rất nhanh xuất hiện tại hoàng cung, xin phép ra ngoài du ngoạn.
Vài ngày không gặp, Lãnh Thiên Thương ngược lại đã khôi phục dáng vẻ không sợ hãi không gợn sóng, tuy rằng trên mặt vẫn khoác lên dáng vẻ kinh sợ, nhưng Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm giác được đáy mắt y là một mạt thản nhiên, ánh mắt cũng không tận lực lảng tránh hắn như trước, có thể thấy, y đã điều chỉnh tâm tính rất tốt.
Thật ra, Tô Trạm đã không ngừng thôi miên chính mình, mọi chuyện đêm đó chỉ là giấc mộng, hơn nữa khối thân thể này là nam chính tiểu thuyết Lãnh Thiên Thương, không phải là Tô Trạm y, mà tại sao giấc mộng này lại ảnh hưởng lớn với y như vậy à, đơn giản bởi vì đây là một hồi… mộng xuân. Đúng, chính là như vậy, mộng xuân tuy rằng khó quên, nhưng dù sao cũng chỉ là mộng.
Sau một hồi tự thôi miên tư tưởng, Tô Trạm ngạc nhiên phát hiện, thế nhưng thật sự có tác dụng. Cho nên lẽ đương nhiên, Hiên Viên Tàn Dạ chỉ là một nhân vật tiểu thuyết, y sợ gì không dám đối mặt? Y không thể lãng phí thời gian lên một nhân vật hư ảo được, mà phải nhanh chóng nghĩ biện pháp hoàn thành kịch bản, trở lại thế giới thực, đó mới là nơi y thuộc về.
“Thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!” Tô Trạm cúi đầu chắp tay, lời nói khẩn thiết.
Huống hồ, y rất nhanh sẽ rời khỏi kinh thành, tiến vào phần hai tiểu thuyết, phần hành tẩu giang hồ, đồng nghĩa với việc một đoạn thời gian dài y sẽ không cần nhìn thấy người này. Vì thế, Tô Trạm khó có được tự tin mười phần, diễn xuất lại login, hoàn toàn biến thành ảnh đế thong dong bình tĩnh, theo đuổi cực hạn tài năng của bản thân.
Phó Diệc Sâm từ trên cao nhìn xuống, y đại khái nhận thấy mình là người không có tài để dụng, luôn luôn tại kinh thành chơi bời lêu lổng, mấy năm nay gây ra không ít phiền toái cho hoàng thượng, y rất xấu hổ, cho nên muốn đến giang hồ học hỏi, mở rộng kiến thức, đồng thời, cũng để hoàng đế có thời gian thoải mái. Tổng kết bằng hai chữ, xin phép.
“Đi giang hồ rèn luyện?” Qua hơn mười giây, Phó Diệc Sâm mới không nhanh không chậm mở miệng, mang theo chút thăm dò, hoặc càng chuẩn xác mà nói, là nghi ngờ.
“Đúng vậy, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn.” Đoán trước sẽ bị gây khó dễ, bởi vì trong kịch bản có một đoạn như vậy, quả nhiên…
“Giang hồ là nơi hỗn loạn, ” Phó Diệc Sâm thản nhiên nói, “Thiên Thương ngươi thân thể quý giá, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cũng không có võ công, trẫm sao có thể yên tâm để ngươi ra ngoài?” Không đợi Lãnh Thiên Thương trả lời, Phó Diệc Sâm lại tiếp tục nói, “Giang hồ là nơi đao kiếm không có mắt, ngươi tưởng rằng dưới chân thiên tử đều phồn vinh thái bình?”
Trên thực tế, Lãnh Thiên Thương không chỉ có võ công, hơn nữa võ công của y trên giang hồ cũng tuyệt đối có một không hai, cùng Hiên Viên Tàn Dạ không phân cao thấp, giai đoạn trước Lãnh Thiên Thương vẫn luôn muốn ngụy trang, cho nên Phó Diệc Sâm đành phải ra vẻ như không biết.
“Hoàng Thượng không cần lo lắng, ” Tô Trạm ngẩng đầu khẽ cười, “Thần mang theo thân vệ, sẽ không để mình bị vây vào hoàn cảnh nguy hiểm.”
Phó Diệc Sâm vô thức nhíu mày, sẽ không để chính mình lâm vào nguy hiểm? Vậy đêm đó ở thanh lâu bị người hạ dược sao lại không biết? Tuy nghĩ vậy, nhưng Phó Diệc Sâm cũng biết loại tình tiết này là do tác giả tùy hứng đặt ra, hơn nữa thật vất vả mới thoát khỏi không khí xấu hổ, Phó Diệc Sâm không thể mặt dày mày dạn nhắc lại.
Phó Diệc Sâm cuối cùng thở dài, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Lãnh Thiên Thương. Tô Trạm lúc này không tự chủ cứng đờ, bất quá không đợi y phản ứng, Phó Diệc Sâm đã mở miệng nói, “Giang hồ hiểm ác, trẫm sợ Thiên Thương chịu thiệt.”
Phó Diệc Sâm hoàn toàn là một dạng huynh trưởng lo lắng cho đệ đệ, tận tình khuyên bảo, “Như vậy đi, trẫm phái vài đại nội cao thủ đi cùng ngươi, như vậy trẫm cũng yên tâm một chút.”
Ngoài mặt một bộ ta muốn bảo vệ ngươi, chi bằng nói là giám thị, hơn nữa, y không thể cự tuyệt, còn phải mang ơn với hắn, “Đa tạ Hoàng Thượng.” Tô Trạm trong lòng khó hiểu dâng lên cảm giác cạn lời. Cái gì mà bảo Lãnh Thiên Thương phúc hắc, phúc hắc chân chính còn không phải vị trước mặt này sao?
Đứng trước mặt Lãnh Thiên Thương, Phó Diệc Sâm quỷ dị sinh ra ý nghĩ muốn đùa giỡn y, hắn biết loại ý tưởng này rất không phù hợp với tính cách của Hiên Viên Tàn Dạ, lại càng không phải phong cách của hắn, nhưng thật sự không khống chế được. Phó Diệc Sâm đột nhiên tiến lên một bước, mũi giày cơ hồ đụng phải mũi giày Lãnh Thiên Thương, hai người mặt đối mặt cách nhau không quá 5 cm, thậm chí chỉ cần Phó Diệc Sâm hơi cúi đầu, môi có thể chạm nhẹ lên chóp mũi cao thẳng của Lãnh Thiên Thương.
Lúc này, động tác không hề báo trước của Phó Diệc Sâm khiến Lãnh Thiên Thương vô thức trừng lớn hai mắt, đồng thời thân thể hoàn toàn cứng đờ. Phó Diệc Sâm thình lình tiếp cận như vậy, khí tức đập vào mặt làm Lãnh Thiên Thương đang căng cứng theo phản xạ nghiêng người ra sau, vì thế, thân thể thẳng tắp của Lãnh Thiên Thương lảo đảo.
Phó Diệc Sâm nhanh tay lẹ mắt một phen mò đến chế trụ bờ vai y, kết quả phát hiện thân thể Lãnh Thiên Thương càng cứng ngắc, vẫn là cái dạng không dám nhúc nhích.
Phó Diệc Sâm đột nhiên giật mình, rồi sau đó từng chút tới gần, cảm giác rất giống với lần trước không kìm lòng nổi mà hôn Thẩm Thiên Dục, đến khi ánh mắt Lãnh Thiên Thương càng trừng càng lớn, đột nhiên nghiêng đầu tiến sát bên tai Lãnh Thiên Thương, hắn thậm chí có thể cảm nhận được, trong nháy mắt đó Lãnh Thiên Thương hơi hơi thở phào, sau đó thấp giọng nói, “Thiên Thương, ngươi thật sự không biết Thẩm Thiên Dục?”
Quá giống, lần lượt phủ định, nhưng hết lần này đến lần khác lại để hắn nhìn thấy phản ứng giống nhau như đúc của y và Thẩm Thiên Dục. Đối với chuyện này, Phó Diệc Sâm cũng càng ngày càng mơ hồ.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hắn cư nhiên từ trong miệng mật thám nằm vùng ở vương phủ biết được, gần đây Lãnh Thiên Thương đang bí mật điều tra một người, khiến Phó Diệc Sâm khiếp sợ ở chỗ, người này chính là Thẩm Thiên Dục. Không thể không nói, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Lãnh Thiên Thương và Thẩm Thiên Dục không có lấy nửa điểm quan hệ, nhưng phản ứng của y lại quá chân thật.
Phó Diệc Sâm cũng là trăm tư không thể giải. Cho dù phản ứng vừa rồi của y hoàn toàn là một dạng với Thẩm Thiên Dục, nhưng mỗi lần Phó Diệc Sâm nhắc tới Thẩm Thiên Dục, y lại không hề biểu hiện ra nửa điểm nhận thức Thẩm Thiên Dục.
Tô Trạm vừa bị Phó Diệc Sâm dọa sợ, đại não còn chưa load kịp, có thể nói là cả người nửa tỉnh nửa mê, đầu óc theo thói quen không khống chế được toát ra các loại ý tưởng phi thực tế, như là “Tên hoàng đế này thật ra là Gay?” hoặc là “Tên hoàng đế này sẽ không thích nam chính đấy chứ?” Nhất là trong nháy mắt Phó Diệc Sâm ghé sát lỗ tai y, Tô Trạm còn không nhịn được đỏ mặt, y hoàn toàn không biết người này muốn làm gì, hôn sao? Bất quá, ba chữ “Thẩm Thiên Dục” bên tai đã hoàn toàn kéo y về hiện thực, giống như bị đánh đòn một đòn cảnh cáo, Tô Trạm nháy mắt thanh tỉnh.
Đây không phải là lần đầu tiên y nghe được cái tên này từ trong miệng hoàng đế, điều này khiến trong lòng cảm Tô Trạm thấy hoảng hốt khó hiểu, vì thế lý trí đã phóng đến tận đâu nháy mắt quay trở về.
“Thần quả thật không biết Thẩm Thiên Dục mà Hoàng Thượng nói, ” Tô Trạm lấy lại tinh thần, tiến vào trạng thái nhập diễn, “Không biết vị Thẩm Thiên Dục khiến Hoàng Thượng vẫn luôn nhớ mãi không quên, đến cùng là người thế nào?”
Phó Diệc Sâm chân mày cau lại, lần này khôi phục tâm trí thế mà rất nhanh. Hắn ôm bả vai y vỗ nhẹ nhẹ, “Một người bạn cũ của trẫm thôi.” Dứt lời, liền rời xa Lãnh Thiên Thương nửa bước, sau đó lại nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Thương ý vị sâu sa, “Thiên Thương, ngươi cùng y, rất giống nhau.”
Đáy lòng Tô Trạm nghèn nghẹn, thiếu chút nữa ngay cả sắc mặt cũng không khống chế tốt, bất quá, y rất nhanh thu liễm, khom người nói, “Vậy thật đúng là vinh hạnh của thần.”
Phó Diệc Sâm không nói gì, chỉ nghe âm thanh gợi ý từ hệ thống lần thứ hai vang lên.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 2】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: -2】
Âm 5, kết quả này khiến Phó Diệc Sâm thật bất ngờ, từ yến hội lần trước rời đi, sau khi độ hảo cảm nam nữ chính song song hòa âm, độ hảo cảm của nam chính đối với nam phụ vẫn luôn quỷ dị liên tục tăng lên, thẳng đến lúc Lãnh Thiên Thương vừa rồi tiến cung, đã từ âm 15 trực tiếp tăng tới 1, quá ngoài ý muốn, nhưng vừa rồi cũng không biết do nguyên nhân gì, dù sao mức độ hảo cảm lại giảm. Phó Diệc Sâm phỏng đoán, có thể là do nhắc đến mấy cao thủ đại nội kia, dù sao hai người trong lòng đều rõ ràng, tác dụng của bọn họ rốt cuộc là bảo hộ hay giám thị.
Bất quá, không đợi Phó Diệc Sâm mở miệng, Lãnh Thiên Thương liền nói tiếp, “Hoàng Thượng, nếu không còn việc gì, thần xin cáo lui.”
“Ừm.” Phó Diệc Sâm thản nhiên gật gật đầu, còn về phần người giám thị, nhất định vẫn phải phái đi.
Sau khi vung ra phong thư hưu phu hết sức “ngây thơ”, nữ chính từ đó trời cao mặc chim bay. Tác phẩm Mary Sue này được phân thành hai quyển, mà quyển thứ hai, chính là giai đoạn nữ chính chạy khỏi vương phủ bước vào giang hồ quậy trời phá đất.
Cho nên nói, Lãnh Thiên Thương gì mà rèn luyện giang hồ có thêm kiến thức, chẳng qua là y lấy cớ ngàn dặm truy thê thôi, bất quá do nắm rõ toàn bộ kịch bản nên Phó Diệc Sâm tự nhiên cũng biết, chuyến đi lần này của Lãnh Thiên Thương tuyệt đối không chỉ đơn giản là đi tìm nữ chính, mục đích thật sự của y, là bồi dưỡng thế lực.
Sau khi nữ chính rời khỏi vương phủ, biết được mấy ngày gần đây ở Tần Sơn sẽ tổ chức Đại Hội Võ Lâm, vì thế kích động chạy về phía Tần Sơn. Không nói đến phương tiện giao thông ở cổ đại thiếu thốn, từ thành thị này đến thành thị khác, cho dù vung roi thúc ngựa cũng sợ mất đến hai ba tháng, nhưng dưới ngòi bút của tác giả Mary Sue, cho dù là quãng đường từ trời xuống tới đất, cũng chỉ là chuyện của vài ngày mà thôi.
Thú vị ở chỗ, nữ chính trên đường đến Đại Hội Võ Lâm, nàng gặp nam phụ số ba, theo nguyên tác là một mỹ nam, giáo chủ ma giáo – Minh Nguyệt. Thế nhưng đối diện với một đại ma đầu người người nghe tên đã sợ mất mật, nữ chính phát huy đầy đủ khí chất ngốc bạch ngọt, không sợ chết cùng gã kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ, thần kỳ hơn chính là, đối mặt với loại hình thiểu năng trí tuệ như vậy, nam ba luân hãm, hơn nữa còn vô cùng si tình.
Vì thế, khi Lãnh Thiên Thương thiên tân vạn khổ tìm được nữ chính, nàng đang ở cùng một chỗ nam phụ số 3, quan trọng là, vừa vặn nam ba đang bị người đuổi giết, hai người bọn họ đều bị ép lui đến vách huyền nhai sâu vạn trượng.
Đây tựa hồ là lối mòn của đa số tiểu thuyết cổ đại, rơi xuống vực, sau đó ở đáy vực tất có kỳ ngộ, hoặc là nam nữ chính cô nam quả nữ bị vây ở đáy vực lau súng cướp cò, cuối cùng mâu thuẫn đều được giải quyết, tình cảm nhanh chóng nóng lên.
Tiểu thuyết Mary Sue lần này cũng không ngoại lệ, nữ chính cùng nam ba bị đông đảo cao thủ vây công ép đến vách huyền nhai, đúng lúc này nam chính Lãnh Thiên Thương vừa vặn đuổi tới. Mặc dù cao thủ bên người nhiều như mây, nhưng cuối cùng chỉ có mình Vương gia đuổi tới, “hợp lý” vô cùng. Đúng vào thời điểm này, nữ chính vô tình bị đẩy xuống vực sâu, sau đó nam chính vốn đang bùng bùng lửa giận cũng không nghĩ ngợi thả người đuổi theo. Tiếp đến, hai người thân thể tựa như kim cương ngã xuống huyền nhai vạn trượng không chết, bọn họ tỉnh lại nơi đáy vực, cô nam quả nữ nơi hoang dã cầu sinh, vì thế tình cảm chiếm được chất xúc tác mà nhảy vọt.
Nếu như nói vụ việc kê đơn ở thanh lâu kê là khởi điểm cho tình cảm hai người, lần này rơi xuống vực chính là bước ngoặt chuyển biến quan trọng trong tuyến tình cảm của nam nữ chính.
Cho nên nói, trường hợp quan trọng như vậy, sao Phó Diệc Sâm có thể không tham gia chứ? Hiện tại nhiệm vụ của hắn là đúng thời điểm mấu chốt xuất hiện ở vách núi, ngăn cản vụ việc rơi xuống vực, hoặc ngăn cản một trong hai người rơi xuống là được.
Chú thích:
(1) Du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác.
Cũng giống như trong kịch bản, ngự hoa viên lớn như vậy, nữ chính tùy tiện đi bộ đánh bậy đánh bạ đến cạnh cái hồ kia, vừa vặn bắt gặp hai người đang hò hẹn. Vì thế nữ chính lập tức cảm thấy, tên Vương gia này ngoài trừ vẻ ngoài yêu nghiệt, quả thật không có chút ưu điểm nào, hoa tâm háo sắc, phong lưu vô độ, một tên cặn bã không sai vào đâu được, đương nhiên, nếu sự kiện ba ba ba đêm hôm đó không bị Phó Diệc Sâm ngăn cản, chỉ sợ nữ chính càng thêm lửa giận ngập trời.
Vì thế vài ngày sau, Phó Diệc Sâm nhận được tin tức Thiên vương phi lén lút xuất phủ, hơn nữa còn rất não tàn để lại cho Lãnh Thiên Thương một phong thư, “hưu phu”. Có thể tưởng tượng được, Lãnh Thiên Thương nhìn thấy sẽ tức giận thành thế nào.
Nữ mật thám vô cùng chuyên nghiệp, bọn họ đem trang giấy chữ như gà bới mà nữ chính lưu lại mô phỏng y hệt rồi nộp lên cho Phó Diệc Sâm, thời điểm Phó Diệc Sâm nhìn đến, liền nhịn không được cười ra tiếng.
Nói là chữ như gà bới, một chút cũng không sai. Nữ chính thân là người hiện đại không quen dùng bút lông có thể hiểu, nhưng dựa vào mấy chữ cái giản thể kia của nàng cũng không khó nhìn ra, chữ nàng quả thật rất xấu, lôm côm như kiến bò. Nhìn đến nội dung, “Lãnh Thiên Thương ngươi hành vi không đứng đắn, hoa tâm háo sắc, du thủ du thực (1)…” Tóm lại, “Không xứng làm phu, ta muốn hưu phu.”
Phó Diệc Sâm thật sự cười ra tiếng, trước không nói cô nương đây quá ấu trĩ, chỉ xét đến hành vi này của nàng. Nàng đại khái cho rằng mình hành xử khác người, không sợ cường quyền, dẫn dắt nữ nhân cổ đại độc lập tự chủ, quyết chí tự cường, đi trên con đường giải phóng tư tưởng phụ nữ. Nhưng trên thực tế, chỉ bằng việc nàng lưu lại bức thư kia, thân là Vương phi một quốc gia, nếu thật ở phong kiến cổ đại, chỉ sợ đã bị chu di cửu tộc rồi.
Có thể đoán được Lãnh Thiên Thương phẫn nộ đến thế nào, dùng cách nói của tác giả chính là, “Chưa từng có nữ nhân nào dám đối đãi với bản vương như vậy, nữ nhân, bản vương sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!”
Vì thế, như trong cốt truyện đã viết, Lãnh Thiên Thương rất nhanh xuất hiện tại hoàng cung, xin phép ra ngoài du ngoạn.
Vài ngày không gặp, Lãnh Thiên Thương ngược lại đã khôi phục dáng vẻ không sợ hãi không gợn sóng, tuy rằng trên mặt vẫn khoác lên dáng vẻ kinh sợ, nhưng Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm giác được đáy mắt y là một mạt thản nhiên, ánh mắt cũng không tận lực lảng tránh hắn như trước, có thể thấy, y đã điều chỉnh tâm tính rất tốt.
Thật ra, Tô Trạm đã không ngừng thôi miên chính mình, mọi chuyện đêm đó chỉ là giấc mộng, hơn nữa khối thân thể này là nam chính tiểu thuyết Lãnh Thiên Thương, không phải là Tô Trạm y, mà tại sao giấc mộng này lại ảnh hưởng lớn với y như vậy à, đơn giản bởi vì đây là một hồi… mộng xuân. Đúng, chính là như vậy, mộng xuân tuy rằng khó quên, nhưng dù sao cũng chỉ là mộng.
Sau một hồi tự thôi miên tư tưởng, Tô Trạm ngạc nhiên phát hiện, thế nhưng thật sự có tác dụng. Cho nên lẽ đương nhiên, Hiên Viên Tàn Dạ chỉ là một nhân vật tiểu thuyết, y sợ gì không dám đối mặt? Y không thể lãng phí thời gian lên một nhân vật hư ảo được, mà phải nhanh chóng nghĩ biện pháp hoàn thành kịch bản, trở lại thế giới thực, đó mới là nơi y thuộc về.
“Thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!” Tô Trạm cúi đầu chắp tay, lời nói khẩn thiết.
Huống hồ, y rất nhanh sẽ rời khỏi kinh thành, tiến vào phần hai tiểu thuyết, phần hành tẩu giang hồ, đồng nghĩa với việc một đoạn thời gian dài y sẽ không cần nhìn thấy người này. Vì thế, Tô Trạm khó có được tự tin mười phần, diễn xuất lại login, hoàn toàn biến thành ảnh đế thong dong bình tĩnh, theo đuổi cực hạn tài năng của bản thân.
Phó Diệc Sâm từ trên cao nhìn xuống, y đại khái nhận thấy mình là người không có tài để dụng, luôn luôn tại kinh thành chơi bời lêu lổng, mấy năm nay gây ra không ít phiền toái cho hoàng thượng, y rất xấu hổ, cho nên muốn đến giang hồ học hỏi, mở rộng kiến thức, đồng thời, cũng để hoàng đế có thời gian thoải mái. Tổng kết bằng hai chữ, xin phép.
“Đi giang hồ rèn luyện?” Qua hơn mười giây, Phó Diệc Sâm mới không nhanh không chậm mở miệng, mang theo chút thăm dò, hoặc càng chuẩn xác mà nói, là nghi ngờ.
“Đúng vậy, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn.” Đoán trước sẽ bị gây khó dễ, bởi vì trong kịch bản có một đoạn như vậy, quả nhiên…
“Giang hồ là nơi hỗn loạn, ” Phó Diệc Sâm thản nhiên nói, “Thiên Thương ngươi thân thể quý giá, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cũng không có võ công, trẫm sao có thể yên tâm để ngươi ra ngoài?” Không đợi Lãnh Thiên Thương trả lời, Phó Diệc Sâm lại tiếp tục nói, “Giang hồ là nơi đao kiếm không có mắt, ngươi tưởng rằng dưới chân thiên tử đều phồn vinh thái bình?”
Trên thực tế, Lãnh Thiên Thương không chỉ có võ công, hơn nữa võ công của y trên giang hồ cũng tuyệt đối có một không hai, cùng Hiên Viên Tàn Dạ không phân cao thấp, giai đoạn trước Lãnh Thiên Thương vẫn luôn muốn ngụy trang, cho nên Phó Diệc Sâm đành phải ra vẻ như không biết.
“Hoàng Thượng không cần lo lắng, ” Tô Trạm ngẩng đầu khẽ cười, “Thần mang theo thân vệ, sẽ không để mình bị vây vào hoàn cảnh nguy hiểm.”
Phó Diệc Sâm vô thức nhíu mày, sẽ không để chính mình lâm vào nguy hiểm? Vậy đêm đó ở thanh lâu bị người hạ dược sao lại không biết? Tuy nghĩ vậy, nhưng Phó Diệc Sâm cũng biết loại tình tiết này là do tác giả tùy hứng đặt ra, hơn nữa thật vất vả mới thoát khỏi không khí xấu hổ, Phó Diệc Sâm không thể mặt dày mày dạn nhắc lại.
Phó Diệc Sâm cuối cùng thở dài, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Lãnh Thiên Thương. Tô Trạm lúc này không tự chủ cứng đờ, bất quá không đợi y phản ứng, Phó Diệc Sâm đã mở miệng nói, “Giang hồ hiểm ác, trẫm sợ Thiên Thương chịu thiệt.”
Phó Diệc Sâm hoàn toàn là một dạng huynh trưởng lo lắng cho đệ đệ, tận tình khuyên bảo, “Như vậy đi, trẫm phái vài đại nội cao thủ đi cùng ngươi, như vậy trẫm cũng yên tâm một chút.”
Ngoài mặt một bộ ta muốn bảo vệ ngươi, chi bằng nói là giám thị, hơn nữa, y không thể cự tuyệt, còn phải mang ơn với hắn, “Đa tạ Hoàng Thượng.” Tô Trạm trong lòng khó hiểu dâng lên cảm giác cạn lời. Cái gì mà bảo Lãnh Thiên Thương phúc hắc, phúc hắc chân chính còn không phải vị trước mặt này sao?
Đứng trước mặt Lãnh Thiên Thương, Phó Diệc Sâm quỷ dị sinh ra ý nghĩ muốn đùa giỡn y, hắn biết loại ý tưởng này rất không phù hợp với tính cách của Hiên Viên Tàn Dạ, lại càng không phải phong cách của hắn, nhưng thật sự không khống chế được. Phó Diệc Sâm đột nhiên tiến lên một bước, mũi giày cơ hồ đụng phải mũi giày Lãnh Thiên Thương, hai người mặt đối mặt cách nhau không quá 5 cm, thậm chí chỉ cần Phó Diệc Sâm hơi cúi đầu, môi có thể chạm nhẹ lên chóp mũi cao thẳng của Lãnh Thiên Thương.
Lúc này, động tác không hề báo trước của Phó Diệc Sâm khiến Lãnh Thiên Thương vô thức trừng lớn hai mắt, đồng thời thân thể hoàn toàn cứng đờ. Phó Diệc Sâm thình lình tiếp cận như vậy, khí tức đập vào mặt làm Lãnh Thiên Thương đang căng cứng theo phản xạ nghiêng người ra sau, vì thế, thân thể thẳng tắp của Lãnh Thiên Thương lảo đảo.
Phó Diệc Sâm nhanh tay lẹ mắt một phen mò đến chế trụ bờ vai y, kết quả phát hiện thân thể Lãnh Thiên Thương càng cứng ngắc, vẫn là cái dạng không dám nhúc nhích.
Phó Diệc Sâm đột nhiên giật mình, rồi sau đó từng chút tới gần, cảm giác rất giống với lần trước không kìm lòng nổi mà hôn Thẩm Thiên Dục, đến khi ánh mắt Lãnh Thiên Thương càng trừng càng lớn, đột nhiên nghiêng đầu tiến sát bên tai Lãnh Thiên Thương, hắn thậm chí có thể cảm nhận được, trong nháy mắt đó Lãnh Thiên Thương hơi hơi thở phào, sau đó thấp giọng nói, “Thiên Thương, ngươi thật sự không biết Thẩm Thiên Dục?”
Quá giống, lần lượt phủ định, nhưng hết lần này đến lần khác lại để hắn nhìn thấy phản ứng giống nhau như đúc của y và Thẩm Thiên Dục. Đối với chuyện này, Phó Diệc Sâm cũng càng ngày càng mơ hồ.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hắn cư nhiên từ trong miệng mật thám nằm vùng ở vương phủ biết được, gần đây Lãnh Thiên Thương đang bí mật điều tra một người, khiến Phó Diệc Sâm khiếp sợ ở chỗ, người này chính là Thẩm Thiên Dục. Không thể không nói, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Lãnh Thiên Thương và Thẩm Thiên Dục không có lấy nửa điểm quan hệ, nhưng phản ứng của y lại quá chân thật.
Phó Diệc Sâm cũng là trăm tư không thể giải. Cho dù phản ứng vừa rồi của y hoàn toàn là một dạng với Thẩm Thiên Dục, nhưng mỗi lần Phó Diệc Sâm nhắc tới Thẩm Thiên Dục, y lại không hề biểu hiện ra nửa điểm nhận thức Thẩm Thiên Dục.
Tô Trạm vừa bị Phó Diệc Sâm dọa sợ, đại não còn chưa load kịp, có thể nói là cả người nửa tỉnh nửa mê, đầu óc theo thói quen không khống chế được toát ra các loại ý tưởng phi thực tế, như là “Tên hoàng đế này thật ra là Gay?” hoặc là “Tên hoàng đế này sẽ không thích nam chính đấy chứ?” Nhất là trong nháy mắt Phó Diệc Sâm ghé sát lỗ tai y, Tô Trạm còn không nhịn được đỏ mặt, y hoàn toàn không biết người này muốn làm gì, hôn sao? Bất quá, ba chữ “Thẩm Thiên Dục” bên tai đã hoàn toàn kéo y về hiện thực, giống như bị đánh đòn một đòn cảnh cáo, Tô Trạm nháy mắt thanh tỉnh.
Đây không phải là lần đầu tiên y nghe được cái tên này từ trong miệng hoàng đế, điều này khiến trong lòng cảm Tô Trạm thấy hoảng hốt khó hiểu, vì thế lý trí đã phóng đến tận đâu nháy mắt quay trở về.
“Thần quả thật không biết Thẩm Thiên Dục mà Hoàng Thượng nói, ” Tô Trạm lấy lại tinh thần, tiến vào trạng thái nhập diễn, “Không biết vị Thẩm Thiên Dục khiến Hoàng Thượng vẫn luôn nhớ mãi không quên, đến cùng là người thế nào?”
Phó Diệc Sâm chân mày cau lại, lần này khôi phục tâm trí thế mà rất nhanh. Hắn ôm bả vai y vỗ nhẹ nhẹ, “Một người bạn cũ của trẫm thôi.” Dứt lời, liền rời xa Lãnh Thiên Thương nửa bước, sau đó lại nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Thương ý vị sâu sa, “Thiên Thương, ngươi cùng y, rất giống nhau.”
Đáy lòng Tô Trạm nghèn nghẹn, thiếu chút nữa ngay cả sắc mặt cũng không khống chế tốt, bất quá, y rất nhanh thu liễm, khom người nói, “Vậy thật đúng là vinh hạnh của thần.”
Phó Diệc Sâm không nói gì, chỉ nghe âm thanh gợi ý từ hệ thống lần thứ hai vang lên.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 2】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: -2】
Âm 5, kết quả này khiến Phó Diệc Sâm thật bất ngờ, từ yến hội lần trước rời đi, sau khi độ hảo cảm nam nữ chính song song hòa âm, độ hảo cảm của nam chính đối với nam phụ vẫn luôn quỷ dị liên tục tăng lên, thẳng đến lúc Lãnh Thiên Thương vừa rồi tiến cung, đã từ âm 15 trực tiếp tăng tới 1, quá ngoài ý muốn, nhưng vừa rồi cũng không biết do nguyên nhân gì, dù sao mức độ hảo cảm lại giảm. Phó Diệc Sâm phỏng đoán, có thể là do nhắc đến mấy cao thủ đại nội kia, dù sao hai người trong lòng đều rõ ràng, tác dụng của bọn họ rốt cuộc là bảo hộ hay giám thị.
Bất quá, không đợi Phó Diệc Sâm mở miệng, Lãnh Thiên Thương liền nói tiếp, “Hoàng Thượng, nếu không còn việc gì, thần xin cáo lui.”
“Ừm.” Phó Diệc Sâm thản nhiên gật gật đầu, còn về phần người giám thị, nhất định vẫn phải phái đi.
Sau khi vung ra phong thư hưu phu hết sức “ngây thơ”, nữ chính từ đó trời cao mặc chim bay. Tác phẩm Mary Sue này được phân thành hai quyển, mà quyển thứ hai, chính là giai đoạn nữ chính chạy khỏi vương phủ bước vào giang hồ quậy trời phá đất.
Cho nên nói, Lãnh Thiên Thương gì mà rèn luyện giang hồ có thêm kiến thức, chẳng qua là y lấy cớ ngàn dặm truy thê thôi, bất quá do nắm rõ toàn bộ kịch bản nên Phó Diệc Sâm tự nhiên cũng biết, chuyến đi lần này của Lãnh Thiên Thương tuyệt đối không chỉ đơn giản là đi tìm nữ chính, mục đích thật sự của y, là bồi dưỡng thế lực.
Sau khi nữ chính rời khỏi vương phủ, biết được mấy ngày gần đây ở Tần Sơn sẽ tổ chức Đại Hội Võ Lâm, vì thế kích động chạy về phía Tần Sơn. Không nói đến phương tiện giao thông ở cổ đại thiếu thốn, từ thành thị này đến thành thị khác, cho dù vung roi thúc ngựa cũng sợ mất đến hai ba tháng, nhưng dưới ngòi bút của tác giả Mary Sue, cho dù là quãng đường từ trời xuống tới đất, cũng chỉ là chuyện của vài ngày mà thôi.
Thú vị ở chỗ, nữ chính trên đường đến Đại Hội Võ Lâm, nàng gặp nam phụ số ba, theo nguyên tác là một mỹ nam, giáo chủ ma giáo – Minh Nguyệt. Thế nhưng đối diện với một đại ma đầu người người nghe tên đã sợ mất mật, nữ chính phát huy đầy đủ khí chất ngốc bạch ngọt, không sợ chết cùng gã kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ, thần kỳ hơn chính là, đối mặt với loại hình thiểu năng trí tuệ như vậy, nam ba luân hãm, hơn nữa còn vô cùng si tình.
Vì thế, khi Lãnh Thiên Thương thiên tân vạn khổ tìm được nữ chính, nàng đang ở cùng một chỗ nam phụ số 3, quan trọng là, vừa vặn nam ba đang bị người đuổi giết, hai người bọn họ đều bị ép lui đến vách huyền nhai sâu vạn trượng.
Đây tựa hồ là lối mòn của đa số tiểu thuyết cổ đại, rơi xuống vực, sau đó ở đáy vực tất có kỳ ngộ, hoặc là nam nữ chính cô nam quả nữ bị vây ở đáy vực lau súng cướp cò, cuối cùng mâu thuẫn đều được giải quyết, tình cảm nhanh chóng nóng lên.
Tiểu thuyết Mary Sue lần này cũng không ngoại lệ, nữ chính cùng nam ba bị đông đảo cao thủ vây công ép đến vách huyền nhai, đúng lúc này nam chính Lãnh Thiên Thương vừa vặn đuổi tới. Mặc dù cao thủ bên người nhiều như mây, nhưng cuối cùng chỉ có mình Vương gia đuổi tới, “hợp lý” vô cùng. Đúng vào thời điểm này, nữ chính vô tình bị đẩy xuống vực sâu, sau đó nam chính vốn đang bùng bùng lửa giận cũng không nghĩ ngợi thả người đuổi theo. Tiếp đến, hai người thân thể tựa như kim cương ngã xuống huyền nhai vạn trượng không chết, bọn họ tỉnh lại nơi đáy vực, cô nam quả nữ nơi hoang dã cầu sinh, vì thế tình cảm chiếm được chất xúc tác mà nhảy vọt.
Nếu như nói vụ việc kê đơn ở thanh lâu kê là khởi điểm cho tình cảm hai người, lần này rơi xuống vực chính là bước ngoặt chuyển biến quan trọng trong tuyến tình cảm của nam nữ chính.
Cho nên nói, trường hợp quan trọng như vậy, sao Phó Diệc Sâm có thể không tham gia chứ? Hiện tại nhiệm vụ của hắn là đúng thời điểm mấu chốt xuất hiện ở vách núi, ngăn cản vụ việc rơi xuống vực, hoặc ngăn cản một trong hai người rơi xuống là được.
Chú thích:
(1) Du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.