Chương 41
Thiên Hạ Thiên
16/11/2020
Phó Diệc Sâm để Lãnh Thiên Thương hành động bất tiện lưu lại trong động, còn mình thì lăn lộn hang cùng ngõ hẻm tìm thức ăn. Vô cùng thần kỳ, đây là nơi sơn cốc hoang dã, hắn không chỉ tìm thấy hoa quả bốn mùa đa dạng, còn có mấy cây ngô đồng đã ra bắp lớn. Bẻ xuống vài bắp to bằng hai bàn tay người, Phó Diệc Sâm ước chừng sửng sốt vài giây mới dở khóc dở cười trở về.
Táo dại, lê rừng, bưởi và bắp ngô, Phó Diệc Sâm bụng đói kêu vang, không còn hơi sức đâu đi phun tào thường thức phi logic của tác giả, dưới loại tình huống này, phải lấy đầy cái bụng trước đã.
Bất tri bất giác trời đã chạng vạng, lúc Phó Diệc Sâm trở lại sơn động, vừa vặn là lúc tịch dương xuyên qua cửa hang, tà tà chiếu lên người Lãnh Thiên Thương. Y đưa lưng về phía cửa ra, nằm ngủ trên nền lá khô mà trước khi rời đi Phó Diệc Sâm trải ra làm giường, mái tóc màu bạc rối tung, được tịch dương phủ lên, tản ra một loại ánh sáng mềm mại.
Phó Diệc Sâm không kìm lòng nổi phóng nhẹ cước bộ, sau khi đem hoa quả thực vật đặt xuống, tính toán nhóm lửa. Thứ nhất dùng để chiếu sáng; thứ hai, mấy bắp ngô kia phải nướng chín mới ăn được; thứ ba, để giữ ấm buổi tối, không có lửa tuyệt đối không được, nhất là Lãnh Thiên Thương còn đang bị thương.
Phó Diệc Sâm chỉ cần tưởng tượng đến đoạn kịch bản nọ liền có chút… cạn lời. Tác giả Mary Sue đại khái cho rằng bất luận là bị thương kiểu gì, cuối cùng sẽ dẫn đến phát sốt toàn thân lạnh run.
Sau đó, đoạn kịch kinh điển cứ như vậy thuận lý thành chương. Cô nam quả nữ ở chung với nhau, nam chính cả người lạnh run thần chí không rõ đứng giữa ranh giới sống chết, nữ chính sau khi trải qua một phen rối rắm do dự, cuối cùng quyết định dùng thân thể của mình làm ấm, cởi quần áo che lên người mình và nam chính, sau đó…
Cho nên không có lửa không được, nhưng Phó Diệc Sâm lại không có bật lửa. Về điểm này, Phó Diệc Sâm thừa nhận mình sơ sót trong khâu chuẩn bị, hoặc nói hắn quá đề cao sách lược của mình, hắn cho rằng cùng lắm là thất bại, không cứu được nam nữ chính, lại không nghĩ ngay cả bản thân cũng rơi xuống theo.
Cho nên, hiện tại Phó Diệc Sâm đối diện với một đống củi khô, không biết bắt đầu từ đâu, trong đầu tìm tòi phương thức nhóm lửa cổ đại, từ xa xưa là dùng mặt trời, càng về sau thì phát minh ra đá đánh lửa.
Mà dựa trên tình trạng của bọn họ hiện nay, không thể dùng mặt trời lấy lửa, vừa không có công cụ lại không có đủ ánh nắng, dùng đá đánh lửa có vẻ tương đối dễ dàng, nhưng quan trọng là vẫn không có công cụ, kiếm của hai người đều đánh rơi trên mép vực cách đây chín tầng mây, mà kể từ lúc đặt chân xuống dưới này, cũng chưa từng thấy bất luận đồ vật bằng thép nào cả. Vì thế cuối cùng, Phó Diệc Sâm kết luận hắn chỉ có thể tạo ra lửa bằng cách ma sát gỗ.
Tìm thấy đầu gỗ thích hợp, gậy gỗ cùng với cỏ khô, Phó Diệc Sâm hồi tưởng nguyên lý đánh lửa từ sách giáo khoa trong trí nhớ, bắt đầu ra sức chà xát.
Nhưng, nửa giờ qua đi, Phó Diệc Sâm vẫn như cũ chà xát, mấy lần thiếu chút nữa thành công khiến hắn cơ hồ muốn ngừng thở không động, mà lúc này ánh hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất, sơn động chỉ có một cái cửa thông, dần dần trở nên hôn ám.
Lúc này trên khuôn mặt khôi ngô của Phó Diệc Sâm, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương, bởi vì lặp đi lặp lại một hành động phí công vô ích mà ánh mắt trở nên tối đen. Phó Diệc Sâm rõ ràng đã mất đi nhẫn nại, hơn nữa theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phó Diệc Sâm ngày càng nóng vội.
Cũng bởi vì quá chấp nhất với công cuộc tạo lửa, Phó Diệc Sâm không hề hay biết, Tô Trạm nằm ngủ cách đó không xa không biết đã tỉnh dậy từ bao giờ, đã vậy còn bất động thanh sắc xoay người, lúc này hai mắt mở to quan sát hắn.
Tô Trạm bị đau nên tỉnh lại, cơ vai cơ lưng mỏi nhừ, có thể hiểu được đất dưới thân cứng đến thế nào, hơn nữa vừa mở mắt liền thấy xung quanh toàn là thạch bích, nhưng rất nhanh y bị một trận âm thanh xoèn xoẹt phía sau làm cho hoàn toàn tỉnh táo, sau đó quay đầu liền thấy được Hiên Viên Tàn Dạ đang hết sức chuyên chú với mấy thanh gỗ.
Chỉ thấy hắn tùy tiện ngồi dưới đất, nhưng thân hình cao lớn vẫn khí thế ngất trời không thuyên giảm, hết sức chuyên chú nhìn gậy gỗ trong tay, chà xát hết lần này đến lần khác, đôi con ngươi kim sắc cơ hồ mang theo ánh lửa, trong bóng đêm vẫn rạng rỡ sáng ngời như cũ.
Cũng chỉ lúc này, dưới tình huống hắn không hề phát hiện, Tô Trạm mới có cơ hội nhìn lén quang minh chính đại, thậm chí cho dù chỉ là động tác đơn điệu lặp đi lặp lại, Tô Trạm đều xem đến mê mẩn. Bất quá, y rất nhanh phát hiện người này càng ngày càng nhăn chặt mày, trong mắt rõ ràng hiện ra tia phiền não, nhưng dị thường chấp nhất, hoàn toàn một bộ hận không thể đâm xuyên que gỗ.
Rõ ràng là một người đàn ông cường thế, Tô Trạm lại tưởng tượng ra hình ảnh quỷ dị, lúc này hoàng đế chẳng khác nào một đứa trẻ to xác cứng đầu, càng ngoài khả năng càng nhất định phải làm, hơn nữa trên mặt còn hiện ra dáng vẻ thẹn quá thành giận mà không tự biết.
“Hoàng Thượng, ” Tô Trạm nhìn không nổi nữa, chống tay ngồi thẳng lên, sắc mặt rõ ràng hồng hào hơn nhiều, “Đang nhóm lửa ư?” Trong giọng điệu rõ ràng mang theo trêu chọc, không ngờ, người đàn ông mạnh mẽ này, sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.
Đang lúc một sống một chết với mấy que gỗ, Phó Diệc Sâm đột nhiên nghe thấy thanh âm từ Lãnh Thiên Thương, thân thể rõ ràng cứng lại, vừa ngẩng đầu liền thấy được Lãnh Thiên Thương đang nhàn nhã nhìn hắn, Phó Diệc Sâm lập tức mặt tối sầm, hắn đây là… bị người cổ đại cười nhạo sao?
“Ừm.” Phó Diệc Sâm không mặn không nhạt ừ một tiếng, lập tức ném gậy gỗ sang một bên, đứng dậy lấy hai quả táo đưa đến trước mặt Lãnh Thiên Thương, “Trước ăn tạm… quả dại.”
Phản ứng của Phó Diệc Sâm càng khiến Tô Trạm tâm tình sung sướng, ngay cả đau đớn trên đùi cũng không ngăn được y hơi nhoẻn miệng cười.
Phó Diệc Sâm có chút hồ nghi liếc y một cái, “Thấy thế nào?” Vừa nói, vừa nhìn chằm chằm gậy gỗ trên đất đen mặt, rõ ràng hận không thể đem chúng nó phanh thây rồi lại bất đắc dĩ tiếp tục cầm lên.
“Nhờ phúc của hoàng thượng, tốt hơn nhiều.” Tô Trạm sung sướng nói, một bộ hưng phấn bừng bừng.
Lúc này, thân ảnh hai người cũng trở nên mơ hồ, đợi khi màn đêm buông xuống, đón chờ họ không chỉ có bóng tối mà còn rét lạnh.
Phó Diệc Sâm hít sâu vào một hơi, sau đó nhận mệnh lần nữa ngồi xổm, đánh lửa… Nhưng mà, lại mười phút trôi qua, hai lần suýt thành công nhưng cuối cùng lại… tắt ngúm.
Phó Diệc Sâm thổi thổi đến mức thiếu dưỡng khí, dáng vẻ chật vật, mặt tối sầm nhìn chằm chằm gậy gỗ trước mắt, nếu không có Lãnh Thiên Thương, hắn phỏng chừng sẽ một cước đá bay mấy thứ này. Quả thực chưa từng… hoài niệm hiện đại như lúc này. Cũng không phải hắn khuyết thiếu tri thức, Phó Diệc Sâm lựa chọn địa điểm là nơi cửa động thông gió, vừa tránh không để tràn ngập khói trong động, vừa là nơi thoải mái giúp đống lửa cung cấp không khí, nhưng mà… mãi không thành công.
Ngay khi Phó Diệc Sâm đã kiên nhẫn đến cực hạn, Lãnh Thiên Thương vẫn luôn ngồi bên cạnh gặm táo đột nhiên “A” một tiếng, “Hoàng Thượng, thần quên mất, hình như thần có mang theo đá đánh lửa.”
Động tác Phó Diệc Sâm dừng hẳn lại, khóe miệng kéo xuống, một lúc lâu mới đen mặt nhìn Lãnh Thiên Thương đang làm bộ làm tịch nói, “Nhìn trẫm làm chuyện đáng cười, rất vui sao?”
“Thần thật sự quên.” Tô Trạm chột dạ xoay đầu sang một bên, giọng điệu thật vô tội.
Biết rõ sẽ phải ở cùng nữ chính vài ngày, Tô Trạm sao có thể không chuẩn bị đầy đủ? Loại đá đánh lửa này ra ngoài sao có thể thiếu? Còn chủy thủ có thể gây nguy hiểm chết người cho mình lúc rơi xuống, nên y không mang.
Trong bóng tối, Lãnh Thiên Thương rõ ràng vui sướng khi thấy người gặp họa, sau khi Phó Diệc Sâm đen mặt, không hiểu sao cũng nâng lên khóe miệng, quả thật vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Có lửa, toàn bộ sơn động nháy mắt trở nên ấm áp, nhất là khi có ánh sáng, tâm tình cũng không giống. Phó Diệc Sâm nướng ngô, lại cùng nhau chia sẻ quả dại, thi thoảng hai người sẽ đối đáp mấy câu, hình ảnh coi như hài hòa.
Thẳng đến khi Phó Diệc Sâm phát hiện sắc mặt Lãnh Thiên Thương có chút cứng ngắc, đoán chừng bây giờ khoảng mười giờ tối. Phó Diệc Sâm bắt đầu có chút lo lắng, dù sao trong cốt truyện có một đoạn như vậy, Lãnh Thiên Thương do chân bị thương, sau nửa đêm thân thể bắt đầu run cầm cập, sau đó nữ chính trải qua một hồi gian nan vật lộn trong đầu, cuối cùng lựa chọn dùng thân thể… sưởi ấm cho y.
Nhưng rất nhanh, Phó Diệc Sâm phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều, Lãnh Thiên Thương y thật ra, chỉ muốn đi vệ sinh.
“Trẫm ôm ngươi đi.”
“Khoan…”
Phó Diệc Sâm không nói hai lời đã đem người ôm lên tiến ra ngoài, Tô Trạm bị kinh hách chỉ kịp nói ra một chữ “khoan” đã thấy cả người mình bay lên, sau đó cơ thể lập tức đóng băng.
Quả thật mất mặt đến mức đầu ngón chân cũng phải cuộn lại, trong bóng đêm, Tô Trạm hai tay ôm mặt, không, thực ra y đang rất hưởng thụ, một bên xấu hổ một bên hưởng thụ. Dù sao loại chuyện này nếu xảy ra ở thế giới thật, cũng chỉ là mộng tưởng của y, nhưng y hiện tại không những không được biểu hiện ra hưởng thụ, còn phải làm bộ rất không tình nguyện.
Nhưng y không biết, Phó Diệc Sâm vừa thấy bộ dáng chấn kinh của y liền nhịn không được cong khóe môi, nổi lên chút ý đồ xấu, lại có chút nhảy nhót che giấu không được, hắn dường như vô cùng thích nhìn thấy Lãnh Thiên Thương như vậy.
Hậu tri hậu giác, Phó Diệc Sâm cũng phát hiện mình có gì đó không thích hợp, đại khái là từ lần đó giúp y đụng cái đó. Nhưng cho dù ý thức được không đúng, vẫn sẽ vì một vài động tác nhỏ của y mà không kìm được sung sướng, thậm chí có một số biểu tình của y nhìn không biết chán, ví dụ như mỗi khi ôm lấy y, thấy vẻ hốt hoảng của y sau lớp mặt nạ, bộ dáng làm như trấn định, tất cả đều khiến Phó Diệc Sâm không kìm lòng mà mỉm cười, tựa như ánh lửa bập bùng lay động, từng đợt nhảy nhót, thâm tâm cũng không nhịn được vui vẻ.
Đại khái là ngủ quen long sàng thoải mái mềm mại, hoặc do nguyên nhân đặc biệt nào khác, tóm lại, Phó Diệc Sâm mất ngủ, nằm cạnh đống lửa thẳng đến quá nửa đêm vẫn thanh tỉnh như cũ. Quay đầu nhìn Lãnh Thiên Thương cách đó không xa, đưa lưng về phía Phó Diệc Sâm, nhưng nương theo ánh lửa, có thể nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của y, thân thể hơi hơi cuộn lại, là kiểu người khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Trong đầu tự nhiên nghĩ vẩn vơ, so sánh hiện thực cùng với thế giới Mary Sue, hư hư thật thật, có đôi khi căn bản không phân rõ được nơi nào mới là thật, nơi nào là ảo ảnh. Tỷ như Lãnh Thiên Thương bên cạnh, còn có Thẩm Thiên Dục ở thế giới trước, bọn họ đều khiến Phó Diệc Sâm có cảm giác vô cùng chân thật, chân thật đến mức Phó Diệc Sâm nhiều lần quên mất đây là một cuốn tiểu thuyết, còn bọn họ cũng chỉ là nhân vật hư ảo trong tiểu thuyết mà thôi.
Sau đó lại nhớ đến nhưng năm mình lăn lộn trong giới giải trí, nhân sinh thất bại, rồi đến tính cách giống nhau của Thẩm Thiên Dục và Lãnh Thiên Thương, nghĩ đến biến hóa gần đây của mình… Phó Diệc Sâm lăn qua lộn lại càng nghĩ càng loạn, vẫn không tài nào ngủ nổi.
Thẳng đến sau nửa đêm, Phó Diệc Sâm đột nhiên nghe thấy Lãnh Thiên Thương thống khổ than nhẹ. Phó Diệc Sâm theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Thiên Thương đau đớn ôm hai bắp tay cuộn lại, thân thể y thậm chí còn hơi run rẩy.
Phó Diệc Sâm trong lòng cả kinh, giây tiếp theo vội vàng đến gần, nhẹ nhàng đem thân thể y xoay lại. Phó Diệc Sâm giật mình nhìn thấy Lãnh Thiên Thương hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, thần sắc thống khổ.
“Lãnh Thiên Thương, ngươi làm sao vậy?” Phó Diệc Sâm cả kinh, vội vàng đưa tay sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của y, giây tiếp theo liền bị nhiệt độ cơ thể y dọa sợ, thật lạnh.
Vừa vặn đúng lúc này, Lãnh Thiên Thương run rẩy mở mắt, Phó Diệc Sâm chỉ thấy trong đôi mắt lam sắc của y hàm chứa hỗn loạn cùng thống khổ không nói nên lời, đáy mắt y thấu triệt, tựa như biết nói, đáy lòng Phó Diệc Sâm không hiểu sao run lên.
“Lạnh.” Tô Trạm gian nan phun ra một chữ, cảm thấy răng nanh cũng phát run, thân thể lúc lạnh lúc nóng đã hồi lâu, nhưng y vẫn làm lơ, không ngờ đánh giá thấp sức mạnh của cốt truyện, cho đến bây giờ đã hoàn toàn mất khống chế. Tô Trạm vốn định cắn răng chịu đựng, thân là nam chính, chắc sẽ không đến mức chết vì lạnh, mặt khác y cũng không muốn đánh thức người bên cạnh.
Nhưng là, trời biết khi mở mắt nhìn thấy người này, một cỗ ủy khuất không biết từ đâu đến bộc phát, như tại thời điểm khó khăn nhất gặp được người tin cậy trong lòng, nháy mắt đó, ủy khuất và yếu ớt không thể ngăn lại được, toàn bộ phát tiết ra ngoài.
“Lạnh.” Tô Trạm chỉ cảm thấy mũi đau xót, y căn bản không biết thanh âm của mình lúc nãy khiến người ta đau lòng cỡ nào.
Phó Diệc Sâm hoàn toàn bị một Lãnh Thiên Thương như vậy làm cho ngơ ngẩn, hắn cho tới giờ không hề hay biết, ánh mắt của một người đàn ông lại có thể làm cho tim hắn co rút mãnh liệt đến mức độ này, khiến hắn nổi lên xúc động muốn kéo người ôm vào ngực. Phó Diệc không ngăn được mình hoảng sợ.
Táo dại, lê rừng, bưởi và bắp ngô, Phó Diệc Sâm bụng đói kêu vang, không còn hơi sức đâu đi phun tào thường thức phi logic của tác giả, dưới loại tình huống này, phải lấy đầy cái bụng trước đã.
Bất tri bất giác trời đã chạng vạng, lúc Phó Diệc Sâm trở lại sơn động, vừa vặn là lúc tịch dương xuyên qua cửa hang, tà tà chiếu lên người Lãnh Thiên Thương. Y đưa lưng về phía cửa ra, nằm ngủ trên nền lá khô mà trước khi rời đi Phó Diệc Sâm trải ra làm giường, mái tóc màu bạc rối tung, được tịch dương phủ lên, tản ra một loại ánh sáng mềm mại.
Phó Diệc Sâm không kìm lòng nổi phóng nhẹ cước bộ, sau khi đem hoa quả thực vật đặt xuống, tính toán nhóm lửa. Thứ nhất dùng để chiếu sáng; thứ hai, mấy bắp ngô kia phải nướng chín mới ăn được; thứ ba, để giữ ấm buổi tối, không có lửa tuyệt đối không được, nhất là Lãnh Thiên Thương còn đang bị thương.
Phó Diệc Sâm chỉ cần tưởng tượng đến đoạn kịch bản nọ liền có chút… cạn lời. Tác giả Mary Sue đại khái cho rằng bất luận là bị thương kiểu gì, cuối cùng sẽ dẫn đến phát sốt toàn thân lạnh run.
Sau đó, đoạn kịch kinh điển cứ như vậy thuận lý thành chương. Cô nam quả nữ ở chung với nhau, nam chính cả người lạnh run thần chí không rõ đứng giữa ranh giới sống chết, nữ chính sau khi trải qua một phen rối rắm do dự, cuối cùng quyết định dùng thân thể của mình làm ấm, cởi quần áo che lên người mình và nam chính, sau đó…
Cho nên không có lửa không được, nhưng Phó Diệc Sâm lại không có bật lửa. Về điểm này, Phó Diệc Sâm thừa nhận mình sơ sót trong khâu chuẩn bị, hoặc nói hắn quá đề cao sách lược của mình, hắn cho rằng cùng lắm là thất bại, không cứu được nam nữ chính, lại không nghĩ ngay cả bản thân cũng rơi xuống theo.
Cho nên, hiện tại Phó Diệc Sâm đối diện với một đống củi khô, không biết bắt đầu từ đâu, trong đầu tìm tòi phương thức nhóm lửa cổ đại, từ xa xưa là dùng mặt trời, càng về sau thì phát minh ra đá đánh lửa.
Mà dựa trên tình trạng của bọn họ hiện nay, không thể dùng mặt trời lấy lửa, vừa không có công cụ lại không có đủ ánh nắng, dùng đá đánh lửa có vẻ tương đối dễ dàng, nhưng quan trọng là vẫn không có công cụ, kiếm của hai người đều đánh rơi trên mép vực cách đây chín tầng mây, mà kể từ lúc đặt chân xuống dưới này, cũng chưa từng thấy bất luận đồ vật bằng thép nào cả. Vì thế cuối cùng, Phó Diệc Sâm kết luận hắn chỉ có thể tạo ra lửa bằng cách ma sát gỗ.
Tìm thấy đầu gỗ thích hợp, gậy gỗ cùng với cỏ khô, Phó Diệc Sâm hồi tưởng nguyên lý đánh lửa từ sách giáo khoa trong trí nhớ, bắt đầu ra sức chà xát.
Nhưng, nửa giờ qua đi, Phó Diệc Sâm vẫn như cũ chà xát, mấy lần thiếu chút nữa thành công khiến hắn cơ hồ muốn ngừng thở không động, mà lúc này ánh hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất, sơn động chỉ có một cái cửa thông, dần dần trở nên hôn ám.
Lúc này trên khuôn mặt khôi ngô của Phó Diệc Sâm, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương, bởi vì lặp đi lặp lại một hành động phí công vô ích mà ánh mắt trở nên tối đen. Phó Diệc Sâm rõ ràng đã mất đi nhẫn nại, hơn nữa theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phó Diệc Sâm ngày càng nóng vội.
Cũng bởi vì quá chấp nhất với công cuộc tạo lửa, Phó Diệc Sâm không hề hay biết, Tô Trạm nằm ngủ cách đó không xa không biết đã tỉnh dậy từ bao giờ, đã vậy còn bất động thanh sắc xoay người, lúc này hai mắt mở to quan sát hắn.
Tô Trạm bị đau nên tỉnh lại, cơ vai cơ lưng mỏi nhừ, có thể hiểu được đất dưới thân cứng đến thế nào, hơn nữa vừa mở mắt liền thấy xung quanh toàn là thạch bích, nhưng rất nhanh y bị một trận âm thanh xoèn xoẹt phía sau làm cho hoàn toàn tỉnh táo, sau đó quay đầu liền thấy được Hiên Viên Tàn Dạ đang hết sức chuyên chú với mấy thanh gỗ.
Chỉ thấy hắn tùy tiện ngồi dưới đất, nhưng thân hình cao lớn vẫn khí thế ngất trời không thuyên giảm, hết sức chuyên chú nhìn gậy gỗ trong tay, chà xát hết lần này đến lần khác, đôi con ngươi kim sắc cơ hồ mang theo ánh lửa, trong bóng đêm vẫn rạng rỡ sáng ngời như cũ.
Cũng chỉ lúc này, dưới tình huống hắn không hề phát hiện, Tô Trạm mới có cơ hội nhìn lén quang minh chính đại, thậm chí cho dù chỉ là động tác đơn điệu lặp đi lặp lại, Tô Trạm đều xem đến mê mẩn. Bất quá, y rất nhanh phát hiện người này càng ngày càng nhăn chặt mày, trong mắt rõ ràng hiện ra tia phiền não, nhưng dị thường chấp nhất, hoàn toàn một bộ hận không thể đâm xuyên que gỗ.
Rõ ràng là một người đàn ông cường thế, Tô Trạm lại tưởng tượng ra hình ảnh quỷ dị, lúc này hoàng đế chẳng khác nào một đứa trẻ to xác cứng đầu, càng ngoài khả năng càng nhất định phải làm, hơn nữa trên mặt còn hiện ra dáng vẻ thẹn quá thành giận mà không tự biết.
“Hoàng Thượng, ” Tô Trạm nhìn không nổi nữa, chống tay ngồi thẳng lên, sắc mặt rõ ràng hồng hào hơn nhiều, “Đang nhóm lửa ư?” Trong giọng điệu rõ ràng mang theo trêu chọc, không ngờ, người đàn ông mạnh mẽ này, sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.
Đang lúc một sống một chết với mấy que gỗ, Phó Diệc Sâm đột nhiên nghe thấy thanh âm từ Lãnh Thiên Thương, thân thể rõ ràng cứng lại, vừa ngẩng đầu liền thấy được Lãnh Thiên Thương đang nhàn nhã nhìn hắn, Phó Diệc Sâm lập tức mặt tối sầm, hắn đây là… bị người cổ đại cười nhạo sao?
“Ừm.” Phó Diệc Sâm không mặn không nhạt ừ một tiếng, lập tức ném gậy gỗ sang một bên, đứng dậy lấy hai quả táo đưa đến trước mặt Lãnh Thiên Thương, “Trước ăn tạm… quả dại.”
Phản ứng của Phó Diệc Sâm càng khiến Tô Trạm tâm tình sung sướng, ngay cả đau đớn trên đùi cũng không ngăn được y hơi nhoẻn miệng cười.
Phó Diệc Sâm có chút hồ nghi liếc y một cái, “Thấy thế nào?” Vừa nói, vừa nhìn chằm chằm gậy gỗ trên đất đen mặt, rõ ràng hận không thể đem chúng nó phanh thây rồi lại bất đắc dĩ tiếp tục cầm lên.
“Nhờ phúc của hoàng thượng, tốt hơn nhiều.” Tô Trạm sung sướng nói, một bộ hưng phấn bừng bừng.
Lúc này, thân ảnh hai người cũng trở nên mơ hồ, đợi khi màn đêm buông xuống, đón chờ họ không chỉ có bóng tối mà còn rét lạnh.
Phó Diệc Sâm hít sâu vào một hơi, sau đó nhận mệnh lần nữa ngồi xổm, đánh lửa… Nhưng mà, lại mười phút trôi qua, hai lần suýt thành công nhưng cuối cùng lại… tắt ngúm.
Phó Diệc Sâm thổi thổi đến mức thiếu dưỡng khí, dáng vẻ chật vật, mặt tối sầm nhìn chằm chằm gậy gỗ trước mắt, nếu không có Lãnh Thiên Thương, hắn phỏng chừng sẽ một cước đá bay mấy thứ này. Quả thực chưa từng… hoài niệm hiện đại như lúc này. Cũng không phải hắn khuyết thiếu tri thức, Phó Diệc Sâm lựa chọn địa điểm là nơi cửa động thông gió, vừa tránh không để tràn ngập khói trong động, vừa là nơi thoải mái giúp đống lửa cung cấp không khí, nhưng mà… mãi không thành công.
Ngay khi Phó Diệc Sâm đã kiên nhẫn đến cực hạn, Lãnh Thiên Thương vẫn luôn ngồi bên cạnh gặm táo đột nhiên “A” một tiếng, “Hoàng Thượng, thần quên mất, hình như thần có mang theo đá đánh lửa.”
Động tác Phó Diệc Sâm dừng hẳn lại, khóe miệng kéo xuống, một lúc lâu mới đen mặt nhìn Lãnh Thiên Thương đang làm bộ làm tịch nói, “Nhìn trẫm làm chuyện đáng cười, rất vui sao?”
“Thần thật sự quên.” Tô Trạm chột dạ xoay đầu sang một bên, giọng điệu thật vô tội.
Biết rõ sẽ phải ở cùng nữ chính vài ngày, Tô Trạm sao có thể không chuẩn bị đầy đủ? Loại đá đánh lửa này ra ngoài sao có thể thiếu? Còn chủy thủ có thể gây nguy hiểm chết người cho mình lúc rơi xuống, nên y không mang.
Trong bóng tối, Lãnh Thiên Thương rõ ràng vui sướng khi thấy người gặp họa, sau khi Phó Diệc Sâm đen mặt, không hiểu sao cũng nâng lên khóe miệng, quả thật vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Có lửa, toàn bộ sơn động nháy mắt trở nên ấm áp, nhất là khi có ánh sáng, tâm tình cũng không giống. Phó Diệc Sâm nướng ngô, lại cùng nhau chia sẻ quả dại, thi thoảng hai người sẽ đối đáp mấy câu, hình ảnh coi như hài hòa.
Thẳng đến khi Phó Diệc Sâm phát hiện sắc mặt Lãnh Thiên Thương có chút cứng ngắc, đoán chừng bây giờ khoảng mười giờ tối. Phó Diệc Sâm bắt đầu có chút lo lắng, dù sao trong cốt truyện có một đoạn như vậy, Lãnh Thiên Thương do chân bị thương, sau nửa đêm thân thể bắt đầu run cầm cập, sau đó nữ chính trải qua một hồi gian nan vật lộn trong đầu, cuối cùng lựa chọn dùng thân thể… sưởi ấm cho y.
Nhưng rất nhanh, Phó Diệc Sâm phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều, Lãnh Thiên Thương y thật ra, chỉ muốn đi vệ sinh.
“Trẫm ôm ngươi đi.”
“Khoan…”
Phó Diệc Sâm không nói hai lời đã đem người ôm lên tiến ra ngoài, Tô Trạm bị kinh hách chỉ kịp nói ra một chữ “khoan” đã thấy cả người mình bay lên, sau đó cơ thể lập tức đóng băng.
Quả thật mất mặt đến mức đầu ngón chân cũng phải cuộn lại, trong bóng đêm, Tô Trạm hai tay ôm mặt, không, thực ra y đang rất hưởng thụ, một bên xấu hổ một bên hưởng thụ. Dù sao loại chuyện này nếu xảy ra ở thế giới thật, cũng chỉ là mộng tưởng của y, nhưng y hiện tại không những không được biểu hiện ra hưởng thụ, còn phải làm bộ rất không tình nguyện.
Nhưng y không biết, Phó Diệc Sâm vừa thấy bộ dáng chấn kinh của y liền nhịn không được cong khóe môi, nổi lên chút ý đồ xấu, lại có chút nhảy nhót che giấu không được, hắn dường như vô cùng thích nhìn thấy Lãnh Thiên Thương như vậy.
Hậu tri hậu giác, Phó Diệc Sâm cũng phát hiện mình có gì đó không thích hợp, đại khái là từ lần đó giúp y đụng cái đó. Nhưng cho dù ý thức được không đúng, vẫn sẽ vì một vài động tác nhỏ của y mà không kìm được sung sướng, thậm chí có một số biểu tình của y nhìn không biết chán, ví dụ như mỗi khi ôm lấy y, thấy vẻ hốt hoảng của y sau lớp mặt nạ, bộ dáng làm như trấn định, tất cả đều khiến Phó Diệc Sâm không kìm lòng mà mỉm cười, tựa như ánh lửa bập bùng lay động, từng đợt nhảy nhót, thâm tâm cũng không nhịn được vui vẻ.
Đại khái là ngủ quen long sàng thoải mái mềm mại, hoặc do nguyên nhân đặc biệt nào khác, tóm lại, Phó Diệc Sâm mất ngủ, nằm cạnh đống lửa thẳng đến quá nửa đêm vẫn thanh tỉnh như cũ. Quay đầu nhìn Lãnh Thiên Thương cách đó không xa, đưa lưng về phía Phó Diệc Sâm, nhưng nương theo ánh lửa, có thể nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của y, thân thể hơi hơi cuộn lại, là kiểu người khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Trong đầu tự nhiên nghĩ vẩn vơ, so sánh hiện thực cùng với thế giới Mary Sue, hư hư thật thật, có đôi khi căn bản không phân rõ được nơi nào mới là thật, nơi nào là ảo ảnh. Tỷ như Lãnh Thiên Thương bên cạnh, còn có Thẩm Thiên Dục ở thế giới trước, bọn họ đều khiến Phó Diệc Sâm có cảm giác vô cùng chân thật, chân thật đến mức Phó Diệc Sâm nhiều lần quên mất đây là một cuốn tiểu thuyết, còn bọn họ cũng chỉ là nhân vật hư ảo trong tiểu thuyết mà thôi.
Sau đó lại nhớ đến nhưng năm mình lăn lộn trong giới giải trí, nhân sinh thất bại, rồi đến tính cách giống nhau của Thẩm Thiên Dục và Lãnh Thiên Thương, nghĩ đến biến hóa gần đây của mình… Phó Diệc Sâm lăn qua lộn lại càng nghĩ càng loạn, vẫn không tài nào ngủ nổi.
Thẳng đến sau nửa đêm, Phó Diệc Sâm đột nhiên nghe thấy Lãnh Thiên Thương thống khổ than nhẹ. Phó Diệc Sâm theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Thiên Thương đau đớn ôm hai bắp tay cuộn lại, thân thể y thậm chí còn hơi run rẩy.
Phó Diệc Sâm trong lòng cả kinh, giây tiếp theo vội vàng đến gần, nhẹ nhàng đem thân thể y xoay lại. Phó Diệc Sâm giật mình nhìn thấy Lãnh Thiên Thương hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, thần sắc thống khổ.
“Lãnh Thiên Thương, ngươi làm sao vậy?” Phó Diệc Sâm cả kinh, vội vàng đưa tay sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của y, giây tiếp theo liền bị nhiệt độ cơ thể y dọa sợ, thật lạnh.
Vừa vặn đúng lúc này, Lãnh Thiên Thương run rẩy mở mắt, Phó Diệc Sâm chỉ thấy trong đôi mắt lam sắc của y hàm chứa hỗn loạn cùng thống khổ không nói nên lời, đáy mắt y thấu triệt, tựa như biết nói, đáy lòng Phó Diệc Sâm không hiểu sao run lên.
“Lạnh.” Tô Trạm gian nan phun ra một chữ, cảm thấy răng nanh cũng phát run, thân thể lúc lạnh lúc nóng đã hồi lâu, nhưng y vẫn làm lơ, không ngờ đánh giá thấp sức mạnh của cốt truyện, cho đến bây giờ đã hoàn toàn mất khống chế. Tô Trạm vốn định cắn răng chịu đựng, thân là nam chính, chắc sẽ không đến mức chết vì lạnh, mặt khác y cũng không muốn đánh thức người bên cạnh.
Nhưng là, trời biết khi mở mắt nhìn thấy người này, một cỗ ủy khuất không biết từ đâu đến bộc phát, như tại thời điểm khó khăn nhất gặp được người tin cậy trong lòng, nháy mắt đó, ủy khuất và yếu ớt không thể ngăn lại được, toàn bộ phát tiết ra ngoài.
“Lạnh.” Tô Trạm chỉ cảm thấy mũi đau xót, y căn bản không biết thanh âm của mình lúc nãy khiến người ta đau lòng cỡ nào.
Phó Diệc Sâm hoàn toàn bị một Lãnh Thiên Thương như vậy làm cho ngơ ngẩn, hắn cho tới giờ không hề hay biết, ánh mắt của một người đàn ông lại có thể làm cho tim hắn co rút mãnh liệt đến mức độ này, khiến hắn nổi lên xúc động muốn kéo người ôm vào ngực. Phó Diệc không ngăn được mình hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.