Hệ Thống Xuyên Không - Công Lược Nam Thần
Chương 57: Thế giới 3 : đỉnh cao của âm nhạc (7)
Trần Hoàng
04/01/2021
Bố cô nhìn hắn chỉ biết câm nín cũng chỉ lắc đầu thầm nghĩ :
" Đứa con trai này bây giờ mới nhận ra sao , thật là. Từ khi con gái ông nhìn thấy Đường Huyền Vi giết chết hai đứa con của ông thì con gái ông đã rất khác thường rồi. Nói ông hận cô ta không , tất nhiên là hận chứ. Nhưng ông không muốn trả thù bởi vì ông sợ ông sẽ mất đi đứa con gái duy nhất này. Một đứa con nít chỉ mới 10 tuổi mà đã giết hai mạng người , ông cũng đủ biết cô ta nguy hiểm và máu lạnh như thế nào. Từ khi nhận nuôi Lãnh Kỳ , con gái ông cởi mở hơn , thậm chí còn tôn trọng nó , gọi nó hai tiếng " anh hai ". Chỉ là không ngờ đứa con trai nuôi này lại động đến giới hạn của nó . Thậm chí còn có quan hệ yêu đương với người con gái tên Đường Huyền Vi kia. Từ lúc đó nó đã không còn gọi Lãnh Kỳ hai tiếng " anh hai " nữa rồi. Chỉ tiếc là bây giờ đứa con trai này của ông mới nhận ra thì đã quá muộn rồi. Ông vẫn luôn hiểu đứa con gái này nhưng từ ngày hôm ấy , cái ngày mà con gái ông đòi đi du học thì ông đã không còn hiểu được nó nữa rồi. Một năm nay tính tình nó rất khác phải nói là lãnh đạm chỉ là dù ông có cố gắng như thế nào thì cũng không bao giờ đọc được suy nghĩ của nó. Bây giờ đứa con này mới nhận ra , e là quá muộn rồi. "
Ông cười để phá không khí căng thẳng này.
\- Con đừng nói vậy. Dù gì hai đứa cũng là anh em với nhau.
Cô lạnh lùng lên tiếng.
\- Con không có phước phần được làm em gái của Lãnh thiếu đây.
Cô cầm tay Từ Mặc đứng lên nói :
\- Ba , con đi đây. Hôm nào con sẽ đến thăm ba và mẹ.
Ba cô thấy cô không muốn nói ông cũng không trách chỉ trả lời :
\- Ừm.
Cô quay lại nhìn Lãnh Kỳ nói :
\- Chào Lãnh Thiếu , tôi xin phép.
Thấy cô chuẩn bị rời đi anh mới nói :
\- Chào chú , chào Lãnh thiếu.
Rồi cũng theo cô rời khỏi.
Nhìn bóng lưng cô xa dần , lòng anh không hiểu sao có chút khó chịu.
Ba cô nhìn hắn khẽ lắc đầu rồi vỗ vai hắn nói :
\- Muộn rồi.
Ông cũng rời đi , để lại hắn ngồi một mình suy nghĩ :
" Muộn rồi ? thì sao , anh chẳng quan tâm. Cùng lắm cô ta cũng chủ là em gái anh thôi mà. Nhưng mà cũng không phải là anh em ruột. Cô ta làm gì thì có liên quan đến anh sao ? Cô ta chỉ là một người em gái nuôi , còn người anh yêu là Vi Vi không phải Ngọc Tuyền. Mãi mãi không phải Ngọc Tuyền. Cô ta không cần người anh hai như hắn thì hắn cũng chẳng cần người em gái như cô ta."
Nhưng cảm xúc của hắn đang phản bội suy nghĩ của hắn , bây giờ trong lòng hắn giờ cùng khó chịu. Nhưng hắn không quan tâm , hắn gạt bỏ cảm xúc của mình đi rồi rời khỏi Lãnh Gia.
" Đứa con trai này bây giờ mới nhận ra sao , thật là. Từ khi con gái ông nhìn thấy Đường Huyền Vi giết chết hai đứa con của ông thì con gái ông đã rất khác thường rồi. Nói ông hận cô ta không , tất nhiên là hận chứ. Nhưng ông không muốn trả thù bởi vì ông sợ ông sẽ mất đi đứa con gái duy nhất này. Một đứa con nít chỉ mới 10 tuổi mà đã giết hai mạng người , ông cũng đủ biết cô ta nguy hiểm và máu lạnh như thế nào. Từ khi nhận nuôi Lãnh Kỳ , con gái ông cởi mở hơn , thậm chí còn tôn trọng nó , gọi nó hai tiếng " anh hai ". Chỉ là không ngờ đứa con trai nuôi này lại động đến giới hạn của nó . Thậm chí còn có quan hệ yêu đương với người con gái tên Đường Huyền Vi kia. Từ lúc đó nó đã không còn gọi Lãnh Kỳ hai tiếng " anh hai " nữa rồi. Chỉ tiếc là bây giờ đứa con trai này của ông mới nhận ra thì đã quá muộn rồi. Ông vẫn luôn hiểu đứa con gái này nhưng từ ngày hôm ấy , cái ngày mà con gái ông đòi đi du học thì ông đã không còn hiểu được nó nữa rồi. Một năm nay tính tình nó rất khác phải nói là lãnh đạm chỉ là dù ông có cố gắng như thế nào thì cũng không bao giờ đọc được suy nghĩ của nó. Bây giờ đứa con này mới nhận ra , e là quá muộn rồi. "
Ông cười để phá không khí căng thẳng này.
\- Con đừng nói vậy. Dù gì hai đứa cũng là anh em với nhau.
Cô lạnh lùng lên tiếng.
\- Con không có phước phần được làm em gái của Lãnh thiếu đây.
Cô cầm tay Từ Mặc đứng lên nói :
\- Ba , con đi đây. Hôm nào con sẽ đến thăm ba và mẹ.
Ba cô thấy cô không muốn nói ông cũng không trách chỉ trả lời :
\- Ừm.
Cô quay lại nhìn Lãnh Kỳ nói :
\- Chào Lãnh Thiếu , tôi xin phép.
Thấy cô chuẩn bị rời đi anh mới nói :
\- Chào chú , chào Lãnh thiếu.
Rồi cũng theo cô rời khỏi.
Nhìn bóng lưng cô xa dần , lòng anh không hiểu sao có chút khó chịu.
Ba cô nhìn hắn khẽ lắc đầu rồi vỗ vai hắn nói :
\- Muộn rồi.
Ông cũng rời đi , để lại hắn ngồi một mình suy nghĩ :
" Muộn rồi ? thì sao , anh chẳng quan tâm. Cùng lắm cô ta cũng chủ là em gái anh thôi mà. Nhưng mà cũng không phải là anh em ruột. Cô ta làm gì thì có liên quan đến anh sao ? Cô ta chỉ là một người em gái nuôi , còn người anh yêu là Vi Vi không phải Ngọc Tuyền. Mãi mãi không phải Ngọc Tuyền. Cô ta không cần người anh hai như hắn thì hắn cũng chẳng cần người em gái như cô ta."
Nhưng cảm xúc của hắn đang phản bội suy nghĩ của hắn , bây giờ trong lòng hắn giờ cùng khó chịu. Nhưng hắn không quan tâm , hắn gạt bỏ cảm xúc của mình đi rồi rời khỏi Lãnh Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.