Chương 181: Hạ gục Tiên Quân không gần nữ sắc 11
Lam Hề Nhiêu Nhiêu
23/11/2022
"Ân......." Tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt của nam nhân vừa rót vào thân thể, một dòng năng lượng mãnh liệt quét đến, Hợp Hoan công pháp nhanh chóng bắt đầu hấp thu, năng lượng từ huyệt đáy chậu bắt đầu lưu chuyển tới huyệt Bách Hội, chuyển hóa thành linh khí tinh thuần nhất, lan tràn khắp người, từng huyệt đạo, từng kinh mạch, cuối cùng nhập đan điền, từ đan điền lại lần nữa chuyển một nửa vào trong thân thể nam nhân thông qua chỗ giao hợp.
Hấp thu linh lực tinh thuần trả về, Cao Thiên Thần từ từ tỉnh rượu, nhìn gương mặt nàng ửng hồng, thái dương mướt mồ hôi, ánh mắt mê ly, nhịn không được khẽ hôn môi anh đào kiều diễm thủy nộn, "Thật ngoan... Sau này em cứ giữ hết chỗ năng lượng đó nhé, không cần trả lại ta đâu."
"Thiếu Quân?" Phân thân ngây ngốc, vốn dĩ nàng rất miễn cưỡng chuyện làm lô đỉnh cho Thiếu Quân Ma Anh kỳ của Ma giới, không nói tu vi chẳng cao thêm, linh lực lại phải chia ra cho hai người, phải biết là song tu vốn có lợi hơn cho người có tu vi cao hơn, vậy mà hắn lại cho nàng giữ lại toàn bộ năng lượng, chẳng phải là lấy dương bổ âm sao? Đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ quái, Thiếu Quân bá đạo tà khí này chẳng lẽ.... lại thích nàng?!
"Gọi là Thiên Thần!" Cao Thiên Thần thuận thế ôm chặt thiếu nữ ngoan ngoãn rúc vào trong lòng mình trên giường, nơi hạ thân tương liên hoa môi ướt đẫm vẫn còn đang run rẩy, hắn híp mắt, hưởng thụ dư vị vừa rồi, đôi tay thỉnh thoảng vuốt ve da thịt nàng. Mỹ nhân trong lòng da thịt trơn trượt trắng nõn kiều nộn như trẻ con, hắn chậm rãi xoa hai cánh mông thịt tròn trịa.
" Thiên Thần..." Thôi kệ, linh lực tổn thất đối với tu vi của hắn mà nói căn bản không đáng bao nhiêu, chờ tu vi của mình cao thêm sẽ bồi thường hắn. Thiếu nữ ngoan ngoãn dựa vào trong lòng nam nhân, hai cái đùi còn hơi run, sắc mặt vẫn đỏ ửng chưa lui, lười biếng vô lực híp mắt.
Cao Thiên Thần ôm nàng trong lòng, nhịn không được sủng nịch nâng khuôn mặt nhỏ lên in lại một nụ hôn, cười cười nhìn nàng ngượng ngùng, thấp giọng hỏi, "Hôm nay ta uống rượu quá nhiều, động tác thô lỗ, em có đau không?"
"Không đau..." Phân thân ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng trả lời. Nếu không có hắn, thân thể dâʍ đãиɠ do bị du͙ƈ vọиɠ dạy dỗ phỏng chừng đã sớm tra tấn nguyên thân phát điên rồi.
Rõ ràng vẫn là thiếu nữ non nớt, nhưng khi cúi đầu thẹn thùng vũ mị phong tình, thật sự làm Cao Thiên Thần rung động.
Vật đàn ông thật lớn chậm rãi sưng to trong thân thể nàng, bàn tay tà ác của nam nhân đặt trên mông nàng hơi tăng thêm sức, "Sau này ta sẽ gọi em là A Nhiễm... A Nhiễm, chúng ta tiếp tục song tu đi!"
Nam nhân Ma tộc thật thẳng thừng mà! Vật đó đã cứng lên trong tiểu huyệt luôn rồi, thiếu nữ sắc mặt càng thêm ửng hồng, thân thể không tự chủ được rùng mình, "Dạ, nhân gia sẽ hầu hạ ngài..."
Thiếu nữ ngượng ngùng cười, lấy tư thế nam hạ nữ thượng nơi riêng tư tương liên, chủ động ngồi dậy, khóa ngồi trên người nam nhân, đong đưa vòng eo, huyệt khẩu ướŧ áŧ nhẹ nhàng trên dưới vuốt ve thân gậy, hông khẽ nhúc nhích, làm mị thịt gắt gao bao bọc lấy qυყ đầυ cực đại, nhẹ nhàng mút cắn...
Ánh mắt Cao Thiên Thần thâm trầm, du͙ƈ vọиɠ như thủy triều sôi trào lên, hắn nâng khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ tinh xảo, cẩn thận nhìn mỗi biểu tình động lòng người của nàng, ngữ khí hơi trầm xuống, "... Em phải nhớ, không được hoan hảo cùng nam nhân Ma tộc khác!"
Nam nhân chỉ cần chạm qua nàng, sẽ không ai muốn chạm vào người khác nữa.
Thiếu nữ ngước mắt nhìn nam nhân nghiêm túc một cái, ngoan ngoãn đồng ý, "Vâng!"
..........................................................................................................
Khi Nhiễm Tái Tái bị cảm giác từ phân thân truyền đến mà bừng tỉnh, mở to mắt nhìn, nàng liền phát hiện mình đang ở trong tháp cao, toàn thân ấm áp ngâm trong linh tuyền, tạp chất trong cơ thể giống như bị lọc hết, thân thể nhẹ nhàng, xem ra tẩy tủy đã xong, tu vi bị hao tổn không chỉ khôi phục hơn nữa lại tăng lên, đã tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Nàng kinh hỉ chớp chớp mắt, áp đi cảm giác với phân thân, nhìn thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía nàng đứng thẳng ở bên cửa sổ, nàng đứng dậy, niệm Khiết Trần thuật, sửa sang lại mình, mới nhẹ giọng kêu, "Đạo hữu?"
Sùng Lẫm xoay người nhìn về phía nàng, tâm tình tự nhiên yên ổn trở lại, trên mặt lại nhàn nhạt nói, "Cô tỉnh rồi à, tu vi khôi phục hết rồi sao?"
Nhiễm Tái Tái cảm kích nhìn nam nhân, "Tốt rồi, đạo hữu giúp ta qua cửa đúng không? Nhờ ngài lần nữa trợ giúp, không biết đại danh của đạo hữu là gì đây?"
Sùng Lẫm nhìn ánh mắt thanh triệt, khóe mắt lại nhàn nhạt vũ mị phong tình, giật mình... "Ta họ Lâm", nhìn nàng hành lễ, nhẹ giọng gọi hắn là Lhuyệŧ hữu, hơi khó chịu nhíu mày, "Cô đã khôi phục thì đến lấy bảo vật đi, nó ở trong phong ấn bên kia!"
Nhiễm Tái Tái vui sướng, mi mắt cong cong trả lời, "A, vâng!" Xoay người nhìn phong ấn khắc hoa văn kỳ quái, thì thào nói, "Đây là loại phong ấn gì thế này?"
Sùng Lẫm vừa rồi đã xem qua, liền trực tiếp trả lời, "Phong ấn này giống nút khởi động cơ quan, đây là thủy, đây là mộc, thủy mộc tương sinh, thiên phong địa chuyển, hẳn là Thủy Mộc Thiên Công đài!" Nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh đang chăm chú nhìn hắn, vươn tay, mềm nhẹ vận chuyển linh lực liên tiếp dẫn động.
Tiếng tí tách truyền đến, một thạch đài thật lớn chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Trên thạch đài, năm ánh linh lực trong huyền phù, cái thứ nhất là một bộ vũ y của nữ thật là mỹ lệ, dải lụa đều dùng linh ti mềm mại nhất dệt thành. Dùng thần thức tinh tế tiếp xúc, điểm điểm linh quang ánh lên từ từng nếp vải, vũ y này là một linh bảo phòng ngự.
Thứ hai là một đóa tuyết liên trắng tinh, toàn thân tinh oánh như ngọc, hơi ngả bích sắc, mùi hương nồng đậm, tới gần liền cảm thấy toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng, tuyệt đối là linh bảo tẩy tủy cao cấp nhất.
Thứ ba là một cây đàn cổ tạo hình tuyệt đẹp, tay cầm là hoa văn hoa mai, ngọc huy, ngọc chẩn, chân ngọc, long trì hình tròn, phượng chiểu hình chữ nhật, phần đế khắc hai chữ "Ngọc Khê", đây là một Linh Khí.
Thứ tư là một ngọc bài, ôn nhuận trắng mịn, mặt trên có phù chú lóa mắt, bút pháp kỳ lạ, có kỳ hiệu yên ổn thần hồn, cũng là linh bảo hiếm có.
Thứ năm là một viên lôi châu, hoa văn lôi quang trên mặt gồm năm dòng, năm dòng lôi châu đều do luyện khí tông sư chế tác, khí thế lôi đình vạn quân, nhưng chỉ có thể dùng một lần.
Chỗ linh bảo ấy đối với người khác là bảo vật quý hiếm, nhưng với Sùng Lẫm cũng không quá có giá trị, hắn chỉ nhìn lướt qua ngọc bài yên ổn thần hồn cùng đan dược, chẳng còn hứng thú, tùy ý nói, "Cô chọn trước đi."
Nhiễm Tái Tái ức chế kích động trong lòng, nàng nhìn chằm chằm các bảo vật, vừa nghe nam nhân nói, vừa vui sướng vừa chần chờ, "Ta..."
Sùng Lẫm thấy ánh mắt sáng ngời như hoa xuân sáng lạn nở rộ, trong lòng hơi loạn, trên mặt vẫn như cũ tự trấn định, "Cô chọn đi, ta không có hứng thú với mấy thứ này..."
Nhiễm Tái Tái hiểu ra, phải rồi, theo như thân phận thật của hắn mấy thứ linh bảo ở đây đều chẳng hiếm lạ, nàng cố kìm kích động, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm, "Vũ y rất đẹp, còn có cây đàn này..." Đàn cổ rất hữu dụng, cả công cả thủ, vừa để hỗ trợ, vừa có thể trấn hồn.
Nghĩ đến mình có kỹ năng cầm nghệ, Nhiễm Tái Tái càng thích đàn cổ, liền nói thẳng, "Ta lấy vũ y cùng cầm, Lhuyệŧ hữu có thể lấy hết những thứ còn lại."
Hấp thu linh lực tinh thuần trả về, Cao Thiên Thần từ từ tỉnh rượu, nhìn gương mặt nàng ửng hồng, thái dương mướt mồ hôi, ánh mắt mê ly, nhịn không được khẽ hôn môi anh đào kiều diễm thủy nộn, "Thật ngoan... Sau này em cứ giữ hết chỗ năng lượng đó nhé, không cần trả lại ta đâu."
"Thiếu Quân?" Phân thân ngây ngốc, vốn dĩ nàng rất miễn cưỡng chuyện làm lô đỉnh cho Thiếu Quân Ma Anh kỳ của Ma giới, không nói tu vi chẳng cao thêm, linh lực lại phải chia ra cho hai người, phải biết là song tu vốn có lợi hơn cho người có tu vi cao hơn, vậy mà hắn lại cho nàng giữ lại toàn bộ năng lượng, chẳng phải là lấy dương bổ âm sao? Đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ quái, Thiếu Quân bá đạo tà khí này chẳng lẽ.... lại thích nàng?!
"Gọi là Thiên Thần!" Cao Thiên Thần thuận thế ôm chặt thiếu nữ ngoan ngoãn rúc vào trong lòng mình trên giường, nơi hạ thân tương liên hoa môi ướt đẫm vẫn còn đang run rẩy, hắn híp mắt, hưởng thụ dư vị vừa rồi, đôi tay thỉnh thoảng vuốt ve da thịt nàng. Mỹ nhân trong lòng da thịt trơn trượt trắng nõn kiều nộn như trẻ con, hắn chậm rãi xoa hai cánh mông thịt tròn trịa.
" Thiên Thần..." Thôi kệ, linh lực tổn thất đối với tu vi của hắn mà nói căn bản không đáng bao nhiêu, chờ tu vi của mình cao thêm sẽ bồi thường hắn. Thiếu nữ ngoan ngoãn dựa vào trong lòng nam nhân, hai cái đùi còn hơi run, sắc mặt vẫn đỏ ửng chưa lui, lười biếng vô lực híp mắt.
Cao Thiên Thần ôm nàng trong lòng, nhịn không được sủng nịch nâng khuôn mặt nhỏ lên in lại một nụ hôn, cười cười nhìn nàng ngượng ngùng, thấp giọng hỏi, "Hôm nay ta uống rượu quá nhiều, động tác thô lỗ, em có đau không?"
"Không đau..." Phân thân ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng trả lời. Nếu không có hắn, thân thể dâʍ đãиɠ do bị du͙ƈ vọиɠ dạy dỗ phỏng chừng đã sớm tra tấn nguyên thân phát điên rồi.
Rõ ràng vẫn là thiếu nữ non nớt, nhưng khi cúi đầu thẹn thùng vũ mị phong tình, thật sự làm Cao Thiên Thần rung động.
Vật đàn ông thật lớn chậm rãi sưng to trong thân thể nàng, bàn tay tà ác của nam nhân đặt trên mông nàng hơi tăng thêm sức, "Sau này ta sẽ gọi em là A Nhiễm... A Nhiễm, chúng ta tiếp tục song tu đi!"
Nam nhân Ma tộc thật thẳng thừng mà! Vật đó đã cứng lên trong tiểu huyệt luôn rồi, thiếu nữ sắc mặt càng thêm ửng hồng, thân thể không tự chủ được rùng mình, "Dạ, nhân gia sẽ hầu hạ ngài..."
Thiếu nữ ngượng ngùng cười, lấy tư thế nam hạ nữ thượng nơi riêng tư tương liên, chủ động ngồi dậy, khóa ngồi trên người nam nhân, đong đưa vòng eo, huyệt khẩu ướŧ áŧ nhẹ nhàng trên dưới vuốt ve thân gậy, hông khẽ nhúc nhích, làm mị thịt gắt gao bao bọc lấy qυყ đầυ cực đại, nhẹ nhàng mút cắn...
Ánh mắt Cao Thiên Thần thâm trầm, du͙ƈ vọиɠ như thủy triều sôi trào lên, hắn nâng khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ tinh xảo, cẩn thận nhìn mỗi biểu tình động lòng người của nàng, ngữ khí hơi trầm xuống, "... Em phải nhớ, không được hoan hảo cùng nam nhân Ma tộc khác!"
Nam nhân chỉ cần chạm qua nàng, sẽ không ai muốn chạm vào người khác nữa.
Thiếu nữ ngước mắt nhìn nam nhân nghiêm túc một cái, ngoan ngoãn đồng ý, "Vâng!"
..........................................................................................................
Khi Nhiễm Tái Tái bị cảm giác từ phân thân truyền đến mà bừng tỉnh, mở to mắt nhìn, nàng liền phát hiện mình đang ở trong tháp cao, toàn thân ấm áp ngâm trong linh tuyền, tạp chất trong cơ thể giống như bị lọc hết, thân thể nhẹ nhàng, xem ra tẩy tủy đã xong, tu vi bị hao tổn không chỉ khôi phục hơn nữa lại tăng lên, đã tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Nàng kinh hỉ chớp chớp mắt, áp đi cảm giác với phân thân, nhìn thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía nàng đứng thẳng ở bên cửa sổ, nàng đứng dậy, niệm Khiết Trần thuật, sửa sang lại mình, mới nhẹ giọng kêu, "Đạo hữu?"
Sùng Lẫm xoay người nhìn về phía nàng, tâm tình tự nhiên yên ổn trở lại, trên mặt lại nhàn nhạt nói, "Cô tỉnh rồi à, tu vi khôi phục hết rồi sao?"
Nhiễm Tái Tái cảm kích nhìn nam nhân, "Tốt rồi, đạo hữu giúp ta qua cửa đúng không? Nhờ ngài lần nữa trợ giúp, không biết đại danh của đạo hữu là gì đây?"
Sùng Lẫm nhìn ánh mắt thanh triệt, khóe mắt lại nhàn nhạt vũ mị phong tình, giật mình... "Ta họ Lâm", nhìn nàng hành lễ, nhẹ giọng gọi hắn là Lhuyệŧ hữu, hơi khó chịu nhíu mày, "Cô đã khôi phục thì đến lấy bảo vật đi, nó ở trong phong ấn bên kia!"
Nhiễm Tái Tái vui sướng, mi mắt cong cong trả lời, "A, vâng!" Xoay người nhìn phong ấn khắc hoa văn kỳ quái, thì thào nói, "Đây là loại phong ấn gì thế này?"
Sùng Lẫm vừa rồi đã xem qua, liền trực tiếp trả lời, "Phong ấn này giống nút khởi động cơ quan, đây là thủy, đây là mộc, thủy mộc tương sinh, thiên phong địa chuyển, hẳn là Thủy Mộc Thiên Công đài!" Nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh đang chăm chú nhìn hắn, vươn tay, mềm nhẹ vận chuyển linh lực liên tiếp dẫn động.
Tiếng tí tách truyền đến, một thạch đài thật lớn chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Trên thạch đài, năm ánh linh lực trong huyền phù, cái thứ nhất là một bộ vũ y của nữ thật là mỹ lệ, dải lụa đều dùng linh ti mềm mại nhất dệt thành. Dùng thần thức tinh tế tiếp xúc, điểm điểm linh quang ánh lên từ từng nếp vải, vũ y này là một linh bảo phòng ngự.
Thứ hai là một đóa tuyết liên trắng tinh, toàn thân tinh oánh như ngọc, hơi ngả bích sắc, mùi hương nồng đậm, tới gần liền cảm thấy toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng, tuyệt đối là linh bảo tẩy tủy cao cấp nhất.
Thứ ba là một cây đàn cổ tạo hình tuyệt đẹp, tay cầm là hoa văn hoa mai, ngọc huy, ngọc chẩn, chân ngọc, long trì hình tròn, phượng chiểu hình chữ nhật, phần đế khắc hai chữ "Ngọc Khê", đây là một Linh Khí.
Thứ tư là một ngọc bài, ôn nhuận trắng mịn, mặt trên có phù chú lóa mắt, bút pháp kỳ lạ, có kỳ hiệu yên ổn thần hồn, cũng là linh bảo hiếm có.
Thứ năm là một viên lôi châu, hoa văn lôi quang trên mặt gồm năm dòng, năm dòng lôi châu đều do luyện khí tông sư chế tác, khí thế lôi đình vạn quân, nhưng chỉ có thể dùng một lần.
Chỗ linh bảo ấy đối với người khác là bảo vật quý hiếm, nhưng với Sùng Lẫm cũng không quá có giá trị, hắn chỉ nhìn lướt qua ngọc bài yên ổn thần hồn cùng đan dược, chẳng còn hứng thú, tùy ý nói, "Cô chọn trước đi."
Nhiễm Tái Tái ức chế kích động trong lòng, nàng nhìn chằm chằm các bảo vật, vừa nghe nam nhân nói, vừa vui sướng vừa chần chờ, "Ta..."
Sùng Lẫm thấy ánh mắt sáng ngời như hoa xuân sáng lạn nở rộ, trong lòng hơi loạn, trên mặt vẫn như cũ tự trấn định, "Cô chọn đi, ta không có hứng thú với mấy thứ này..."
Nhiễm Tái Tái hiểu ra, phải rồi, theo như thân phận thật của hắn mấy thứ linh bảo ở đây đều chẳng hiếm lạ, nàng cố kìm kích động, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm, "Vũ y rất đẹp, còn có cây đàn này..." Đàn cổ rất hữu dụng, cả công cả thủ, vừa để hỗ trợ, vừa có thể trấn hồn.
Nghĩ đến mình có kỹ năng cầm nghệ, Nhiễm Tái Tái càng thích đàn cổ, liền nói thẳng, "Ta lấy vũ y cùng cầm, Lhuyệŧ hữu có thể lấy hết những thứ còn lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.