Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
Chương 127: Minh Giới - Thần Lan Cung (9)
Hàn Dung Hân
11/07/2023
Chiếc kiệu dừng lại nàng được Tiêu Dạ Thần bế xuống. Trước mặt nàng là
một cánh cửa lớn cao tầm 10 mét đứng treo tấm biển đề là "Thần Lan
Cung". Không khí nơi này u ám tối đen như mực nơi có ánh sáng chính là
hai cái lồng đèn to treo lủng lẳng hai bên.
Trùng tên với tên cung chàng ở hoàng cung chắc là hắn lấy tên ở đây để đặt. Hoa văn trên cửa có hình của 4 thần thú thượng cổ bắt đầu từ cánh cửa bên trái lần lượt là Thanh Long, Bạch Hồ, Chu Tước, Huyền Vũ... đúng rồi ở giữa tựa đề kia còn có hoa văn một con hồ ly 9 đuôi. Kì lạ thật!
- Hạ quan cung nghênh bệ hạ trở về cung.
Đó là giọng của nam nhân...sự chú ý của nàng chuyển dời vào người hắn ta. Y mặc một bộ đồ màu đen trên đầu mọc ra hai cái tai trắng...ồ hoá ra cũng là một đại mĩ nam kìa!
- Sắp xếp lại cung điện trẫm sẽ ở vài ngày.
- Vâng.
Vừa bước vào cửa cảnh vật nhanh chóng thay đổi từ đêm sang ngày. Đập vào mắt nàng chính là một toà cung điện nguy nga còn hơn hoàng cung ở Bắc Minh Quốc. Mọi thứ ở đây đều được làm bằng vàng sáng chói khiến người ta loá cả mắt.
- Nương tử có thích không...Hay là để vi phu tặng nàng vài gươm vàng mang về nhé.
Tiêu Dạ Thần cười rất gian xảo nhìn nàng...hừ hắn định dụ nàng bán thân à.
- Không thèm.
Bà đây đâu có thiếu tiền lúc ở hiện đại ngoài làm xã hội đen nàng còn có mấy chục cái công ty lớn đang hoạt động trên khắp thế giới. Một ngày thu vào mấy trăm triệu tệ nên nàng sớm trở thành một phú bà có tiếng tăm lẫy lừng khắp Bắc Thành. Dù gì nàng cũng sẽ trở về mấy thứ này đâu có đâu có mang về được.
Bỗng từ phía xa xa có một đội quân mặc y phục giống tên nửa người nửa thú vừa nãy cầm kiếm tiến đến đây. Khi gần đến nơi việc đầu tiên họ làm chính là tản ra hai bên một chân quỳ xuống đưa hai tay là hành lễ hô một tiếng "Bái kiến Bệ Hạ".
Tiếp theo đó lại có hai hàng cung nữ mỗi người cầm một chiếc đèn lồng đỏ. Trên đầu bọn họ cũng có tai giống mấy tên kia chỉ là y phục của mấy cung nữ này có màu trắng. Họ nói đã chuẩn bị xong cung điện và sắp xếp chỗ ở cho Thần Quân Thương Diêu và hai vị cô nương mời chàng hồi cung.
Tiêu Dạ Thần đúng là thích khoe khoang quá đi còn bày ra cả trò này nữa.
Nghe họ nói nàng mới để ý hoá ra Bạch Tư Thành là khách vip chỗ này cơ à còn nói phét nàng là đến một lần thế mà cung nữ kia biết cả quý danh của hắn. Đang định hỏi chàng vài câu thì vết thương từ đầu lại nhức nhối cơn đau truyền khắp các dây thần kinh trong não khiến nàng nhíu mày.
Chàng không quan tâm mọi vật xung quanh nữa chỉ ném lại vẻn vẹn một câu "đem đồ trị thương vào Thanh Ly Điện".
...Thanh Ly Điện....
Vừa đặt nàng xuống giường hắn liền nắm lấy cổ tay bắt mạch. Cũng may nàng không trúng độc gì chỉ là ở Ma Cảnh quá lâu hàn khí xâm nhập cơ thể nên vết thương mới nhức. Chỉ thấy hắn ấn vào trán một phát giây sau cơn buồn ngủ ập đến làm nàng díu mắt sau đó chìm vào giấc ngủ.
Két...cửa mở một cung nữ đem đồ sơ cứu vết thương cùng một số thứ thuốc đi vào. Tiêu Dạ Thần chỉ ậm ừ lệnh cho họ lui ra ngoài. Đến khi cửa đóng lại chàng đưa tay lên chạm vào trán nàng từ nơi đó phát ra luồng tiên pháp màu xanh mạnh mẽ bao quanh cơ thể nàng.
Sau một canh giờ Tiêu Dạ Thần rời khỏi phòng cho người canh gác điện Thanh Ly nghiêm ngặt rồi rời đi. 2 canh giờ sau nữa nàng tỉnh lại khung cảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là tấm rèm màu đỏ bao bọc chiếc giường.
Xung quanh căn phòng rất rộng xếp đầy đồ vật kì lạ nàng chưa từng thấy. Màu chủ đạo của căn phòng này là đỏ và vàng y như căn phòng cưới vậy.
Vết thương trên trán đã được băng bó nàng cũng không thấy đau chắc là lúc mình ngủ chàng đã dùng tiên khí chữa trị. Nhưng nơi này có gì đó rất đỗi quen thuộc với nàng... hình như trước kia nàng đã sống ở đây.
Bỗng bên ngoài có tiếng cửa mở tiếp theo sau đó lại là mười cung nữ cầm đủ thứ đồ đi vào.
- Vương phi người tỉnh rồi sao?
Một cung nữ nhanh nhẹn đặt đồ xuống rồi qua kéo ghế cho nàng ngồi. Bọn họ nhận ra nàng...
- Cô là ai? Bổn cung có quen cô à!
- Đúng ạ! Nô tỳ là Tố Ngữ! Một vạn năm trước Bệ hạ với vương phi thành hôn cả lục giới này đều biết. Trước đó ngày nào nương nương cũng tới đây quậy phá nơi ở của bệ hạ nên chúng nô tỳ đã quen người từ lâu.
Đệch! Một vạn năm trước á...trí nhớ của họ cũng tốt quá đi. Khoan...đúng rồi ha nàng có thể hỏi họ về chuyện kiếp trước.
- Vương phi muốn hỏi chuyện 100 năm trước sao? Nô tỳ chỉ biết...
Ngồi nghe cả buổi nàng mới chỉ biết được hoàn cảnh hai người gặp nhau rồi mỗi ngày nàng tới phá hắn thế nào mất những gì đều được bọn họ nhớ như in trong đầu. Ôi giời! Cái quan trọng không thấy cái cô Tố Ngữ này nhắc đến chỉ thấy bọn họ ra sức kể tội nàng thôi.
Nào là ngày thứ nhất nàng đến Điện Tử Y mất 50 món bảo vật, Điện Linh Uyên bị phá tan tành thiệt hại 5000 lượng vàng, Điện Dao Quang bị mất 150 quyển sách y dược 200 quyển bí kíp tu luyện 1532 quyển bị xé rách,...
Chẳng biết kiếp trước nàng uống thuốc gì mà tăng động thế... thảo nào Tiêu Dạ Thần lại ghi thù bắt nàng bồi thường. Mất mặt quá! Còn đâu là hình tượng nữ cường nàng xây dựng bấy năm qua
...- Hết chương 127 -...
Trùng tên với tên cung chàng ở hoàng cung chắc là hắn lấy tên ở đây để đặt. Hoa văn trên cửa có hình của 4 thần thú thượng cổ bắt đầu từ cánh cửa bên trái lần lượt là Thanh Long, Bạch Hồ, Chu Tước, Huyền Vũ... đúng rồi ở giữa tựa đề kia còn có hoa văn một con hồ ly 9 đuôi. Kì lạ thật!
- Hạ quan cung nghênh bệ hạ trở về cung.
Đó là giọng của nam nhân...sự chú ý của nàng chuyển dời vào người hắn ta. Y mặc một bộ đồ màu đen trên đầu mọc ra hai cái tai trắng...ồ hoá ra cũng là một đại mĩ nam kìa!
- Sắp xếp lại cung điện trẫm sẽ ở vài ngày.
- Vâng.
Vừa bước vào cửa cảnh vật nhanh chóng thay đổi từ đêm sang ngày. Đập vào mắt nàng chính là một toà cung điện nguy nga còn hơn hoàng cung ở Bắc Minh Quốc. Mọi thứ ở đây đều được làm bằng vàng sáng chói khiến người ta loá cả mắt.
- Nương tử có thích không...Hay là để vi phu tặng nàng vài gươm vàng mang về nhé.
Tiêu Dạ Thần cười rất gian xảo nhìn nàng...hừ hắn định dụ nàng bán thân à.
- Không thèm.
Bà đây đâu có thiếu tiền lúc ở hiện đại ngoài làm xã hội đen nàng còn có mấy chục cái công ty lớn đang hoạt động trên khắp thế giới. Một ngày thu vào mấy trăm triệu tệ nên nàng sớm trở thành một phú bà có tiếng tăm lẫy lừng khắp Bắc Thành. Dù gì nàng cũng sẽ trở về mấy thứ này đâu có đâu có mang về được.
Bỗng từ phía xa xa có một đội quân mặc y phục giống tên nửa người nửa thú vừa nãy cầm kiếm tiến đến đây. Khi gần đến nơi việc đầu tiên họ làm chính là tản ra hai bên một chân quỳ xuống đưa hai tay là hành lễ hô một tiếng "Bái kiến Bệ Hạ".
Tiếp theo đó lại có hai hàng cung nữ mỗi người cầm một chiếc đèn lồng đỏ. Trên đầu bọn họ cũng có tai giống mấy tên kia chỉ là y phục của mấy cung nữ này có màu trắng. Họ nói đã chuẩn bị xong cung điện và sắp xếp chỗ ở cho Thần Quân Thương Diêu và hai vị cô nương mời chàng hồi cung.
Tiêu Dạ Thần đúng là thích khoe khoang quá đi còn bày ra cả trò này nữa.
Nghe họ nói nàng mới để ý hoá ra Bạch Tư Thành là khách vip chỗ này cơ à còn nói phét nàng là đến một lần thế mà cung nữ kia biết cả quý danh của hắn. Đang định hỏi chàng vài câu thì vết thương từ đầu lại nhức nhối cơn đau truyền khắp các dây thần kinh trong não khiến nàng nhíu mày.
Chàng không quan tâm mọi vật xung quanh nữa chỉ ném lại vẻn vẹn một câu "đem đồ trị thương vào Thanh Ly Điện".
...Thanh Ly Điện....
Vừa đặt nàng xuống giường hắn liền nắm lấy cổ tay bắt mạch. Cũng may nàng không trúng độc gì chỉ là ở Ma Cảnh quá lâu hàn khí xâm nhập cơ thể nên vết thương mới nhức. Chỉ thấy hắn ấn vào trán một phát giây sau cơn buồn ngủ ập đến làm nàng díu mắt sau đó chìm vào giấc ngủ.
Két...cửa mở một cung nữ đem đồ sơ cứu vết thương cùng một số thứ thuốc đi vào. Tiêu Dạ Thần chỉ ậm ừ lệnh cho họ lui ra ngoài. Đến khi cửa đóng lại chàng đưa tay lên chạm vào trán nàng từ nơi đó phát ra luồng tiên pháp màu xanh mạnh mẽ bao quanh cơ thể nàng.
Sau một canh giờ Tiêu Dạ Thần rời khỏi phòng cho người canh gác điện Thanh Ly nghiêm ngặt rồi rời đi. 2 canh giờ sau nữa nàng tỉnh lại khung cảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là tấm rèm màu đỏ bao bọc chiếc giường.
Xung quanh căn phòng rất rộng xếp đầy đồ vật kì lạ nàng chưa từng thấy. Màu chủ đạo của căn phòng này là đỏ và vàng y như căn phòng cưới vậy.
Vết thương trên trán đã được băng bó nàng cũng không thấy đau chắc là lúc mình ngủ chàng đã dùng tiên khí chữa trị. Nhưng nơi này có gì đó rất đỗi quen thuộc với nàng... hình như trước kia nàng đã sống ở đây.
Bỗng bên ngoài có tiếng cửa mở tiếp theo sau đó lại là mười cung nữ cầm đủ thứ đồ đi vào.
- Vương phi người tỉnh rồi sao?
Một cung nữ nhanh nhẹn đặt đồ xuống rồi qua kéo ghế cho nàng ngồi. Bọn họ nhận ra nàng...
- Cô là ai? Bổn cung có quen cô à!
- Đúng ạ! Nô tỳ là Tố Ngữ! Một vạn năm trước Bệ hạ với vương phi thành hôn cả lục giới này đều biết. Trước đó ngày nào nương nương cũng tới đây quậy phá nơi ở của bệ hạ nên chúng nô tỳ đã quen người từ lâu.
Đệch! Một vạn năm trước á...trí nhớ của họ cũng tốt quá đi. Khoan...đúng rồi ha nàng có thể hỏi họ về chuyện kiếp trước.
- Vương phi muốn hỏi chuyện 100 năm trước sao? Nô tỳ chỉ biết...
Ngồi nghe cả buổi nàng mới chỉ biết được hoàn cảnh hai người gặp nhau rồi mỗi ngày nàng tới phá hắn thế nào mất những gì đều được bọn họ nhớ như in trong đầu. Ôi giời! Cái quan trọng không thấy cái cô Tố Ngữ này nhắc đến chỉ thấy bọn họ ra sức kể tội nàng thôi.
Nào là ngày thứ nhất nàng đến Điện Tử Y mất 50 món bảo vật, Điện Linh Uyên bị phá tan tành thiệt hại 5000 lượng vàng, Điện Dao Quang bị mất 150 quyển sách y dược 200 quyển bí kíp tu luyện 1532 quyển bị xé rách,...
Chẳng biết kiếp trước nàng uống thuốc gì mà tăng động thế... thảo nào Tiêu Dạ Thần lại ghi thù bắt nàng bồi thường. Mất mặt quá! Còn đâu là hình tượng nữ cường nàng xây dựng bấy năm qua
...- Hết chương 127 -...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.