Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
Chương 89: Quân cờ!
Hàn Dung Hân
27/05/2023
...Nhà Lao - Hình bộ....
Nhà lao vốn là nơi ngự trị của bóng tối cái ác hoành hành quanh năm bao phủ bởi một luồng ám khí nặng vậy mà không khí bên trong lại khác hẳn.
- Ù rồi...
Nàng nhàn nhạt cất tiếng đưa một hàng bài nhỏ trắng tinh giống nhau y đúc. Đám lính canh gác mắt tròn to nhỏ ngơ ngác nhìn nhau. Đây là ván thứ 23 nàng thắng vừa mới chia bài xong đã ù thật khiến người ta nghi ngờ.
- Ta không chơi nữa! Tiền tiêu vặt hàng tháng đã bị nương nương thắng sạch rồi.
Một tên thua nhiều quá hoá nản đặt bài xuống.
- Ta cũng không chơi nữa...cháy túi rồi.
Còn tên bên kia móc sạch khắp người cũng chẳng moi ra được một đồng nào.
- Thấy chưa...lão đại của ta lợi hại không?
Bạch Tiểu Yên cười ha hả thích thú gom hết đống tiền thắng lại. Đột nhiên một thông báo của hệ thống hiện lên..." Cảnh báo điểm thiện cảm giảm còn 70...60...50%...chỉ số ghen tăng 20%"
Cái gì vậy? Hắn hắc hoá? Rõ ràng vừa nãy còn bình thường mà sao điểm thiện cảm của nàng lại giảm.
- Tiểu Yên! Trả tiền cho họ đi mau theo mình ra khỏi đây nhanh.
Nàng lôi hết đống tiền bạc của lính canh gác ra trả cho họ sau đó kéo Bạch Tiểu Yên đi.
- Nhưng... tiền đó...
Bạch Tiểu Yên vẫn không nỡ từ bỏ đống vàng bạc kia chần chừ mãi.
- Còn không đi à hay muốn ở đây.
Nàng trực tiếp thả tay cô ấy ra khoanh tay đứng một chỗ.
- Đi thì đi.
Vừa ra khỏi cửa nhà lao thì phía xa xa đằng kia đã có một chiếc kiệu xa hoa lộng lẫy đang chờ bên kia đoán rằng chắc chàng đến rồi. Nhận tin tức cũng nhanh đấy!
Bạch Tiểu Yên thấy nàng cứ nhìn chằm chằm chiếc kiệu bên đó bất giác nhìn theo. Cô ấy nhận ra người ngồi trên kiệu! Là nam nhân xuất hiện hôm đó cứu nàng đi... chắc chắn hắn là nam chính của thế giới này Bắc Minh Đế Phong Lan Thần.
- Lão đại! Hắn... tới đón cậu à.
Bạch Tiểu Yên ghé sát tai nàng thì thầm trong lòng có chút lo sợ. Hôm đó cậu ấy cũng hoảng sợ trước con người của chàng bởi khi đó hắn đang mất lí trí. Nếu hắn thật sự phát điên thế giới này sẽ sụp đổ.
- Cậu về trước đi.
Dứt lời nàng đi thẳng về phía chiếc kiệu đang chờ bên kia nhẹ nhàng ngồi vào trong kiệu. Chưa kịp ngồi xuống chàng đã đưa tay kéo nàng vào thẳng lòng mình đưa những ngón tay dài lặng thầm vuốt ve khuôn mặt không tì vết của nàng.
- Bệ hạ... tới đón thần thiếp?
Chắc hẳn chuyện nàng trốn ra khỏi cung đã bị lộ ngay cả gặp tên vương gia ngoại tộc kia hắn còn biết mà.
- Ly Nhi... nàng muốn làm gì?
Phong Lan Thần đúng là rất thông minh chỉ liếc một cái đã nhận ra được điểm đáng nghi tiếc là hắn không thể đoán được bước đi của nàng mà nàng lại hiểu rất rõ suy nghĩ của chàng.
- Bổn cung phải hỏi chàng mới đúng rốt cuộc bệ hạ đã làm gì... với kí ức kiếp trước của ta.
Nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào đôi mắt thâm sâu của chàng. Nó thật sự quá sâu thẳm tối tăm nàng chẳng thể nhìn thấu được nó.
Đúng vậy! Trong thời gian hôn mê nàng đã khôi phục được 1 chút kí ức nhớ từ kiếp trước nhưng nó căn bản quá thiếu xót có một số sự việc không đúng cho lắm.
- Nàng nhớ ra rồi.
Ngữ điệu này của chàng có vẻ cũng chẳng bất ngờ dường như đã chuẩn bị từ trước.
- Chưa nhớ! Nhưng... chàng yên tâm ta sẽ tự có cách khôi phục trí nhớ. Tốt nhất chàng đừng lừa ta... khởi kiệu.
Ánh mắt nàng đanh lại như lưỡi dao hai mặt bất cứ lúc nào cũng có thể làm tổn thương người sử dụng. Kiệu vừa mới đi được vài bước thì chàng lên tiếng.
- Nàng cố ý tiếp cận Thất Cảnh Trần là vì lệnh bài đó.
Đột nhiên chàng đổi chủ đề thay đổi hẳn không khí trong đó.
- Không liên quan tới chàng. Bớt lảm nhảm lại.
Nàng lạnh giọng cự tuyệt khiến chàng không thể ngồi yên.
- Hàn Dung Ly! Trẫm cảnh báo nàng tránh xa hắn ra.
Nhắc đến Tư Vương Thất Cảnh Trần là chỉ số ghen của tên khốn này lại tăng đột biến. Hắn ghen tuông mù quáng gì chứ cũng đâu phải nàng ngoại tình cắm cho hắn cái sừng đội mũ xanh cho chàng đâu.
- Cảnh báo là việc của chàng đừng lôi tên ta ra. Bổn cung chưa tính sổ vụ chàng dùng tiên pháp bẻ cong kí ức của ta đâu?
Lí lẽ át lí luận Phong Lan Thần lần này thì nghẹn họng rồi.
- Sao nàng biết?
Chàng nửa tin nửa ngờ lời nàng vừa nói.
- Câm... miệng...lại. Nếu không ta sẽ đạp chàng khỏi kiệu.
Nàng hơi cáu trực tiếp túm lấy xiêm y chàng kéo mạnh giọng điệu uy hiếp chàng.
- Vi phu vừa cứu nàng xong nương tử muốn lấy oán trả ơn? Có điều nàng nghĩ mình nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
Phong Lan Thần rất hưởng thụ mặc cho nàng làm gì thì làm khuôn mặt chàng rất bình thản như chưa có chuyện gì.
- Tiên khí của chàng bây giờ chưa nổi 2 phần muốn áp chế ta về tu thêm mấy nghìn năm nữa đi.
Vừa dứt lời nàng thả tay ra trở về vị trí ngồi. Phong Lan Thần cũng rất bất ngờ xem ra chàng chưa thực sự hiểu hết về nàng. Tính toán được mọi chuyện sảy ra ngay cả mạng sống của mình nàng tính cũng rất chuẩn xác có thể thấy nàng không đơn giản.
Thậm chí có lúc chàng cũng cảm thấy nàng của hai kiếp như hai người khác nhau. Nhan sắc giống như hai giọt nước nhưng mỗi người một tính. Cứ ngỡ mọi chuyện được chàng nắm chặt trong tay ai ngờ chàng chỉ là quân cờ được nàng điều khiển.
...- Hết chương 89 -...
Nhà lao vốn là nơi ngự trị của bóng tối cái ác hoành hành quanh năm bao phủ bởi một luồng ám khí nặng vậy mà không khí bên trong lại khác hẳn.
- Ù rồi...
Nàng nhàn nhạt cất tiếng đưa một hàng bài nhỏ trắng tinh giống nhau y đúc. Đám lính canh gác mắt tròn to nhỏ ngơ ngác nhìn nhau. Đây là ván thứ 23 nàng thắng vừa mới chia bài xong đã ù thật khiến người ta nghi ngờ.
- Ta không chơi nữa! Tiền tiêu vặt hàng tháng đã bị nương nương thắng sạch rồi.
Một tên thua nhiều quá hoá nản đặt bài xuống.
- Ta cũng không chơi nữa...cháy túi rồi.
Còn tên bên kia móc sạch khắp người cũng chẳng moi ra được một đồng nào.
- Thấy chưa...lão đại của ta lợi hại không?
Bạch Tiểu Yên cười ha hả thích thú gom hết đống tiền thắng lại. Đột nhiên một thông báo của hệ thống hiện lên..." Cảnh báo điểm thiện cảm giảm còn 70...60...50%...chỉ số ghen tăng 20%"
Cái gì vậy? Hắn hắc hoá? Rõ ràng vừa nãy còn bình thường mà sao điểm thiện cảm của nàng lại giảm.
- Tiểu Yên! Trả tiền cho họ đi mau theo mình ra khỏi đây nhanh.
Nàng lôi hết đống tiền bạc của lính canh gác ra trả cho họ sau đó kéo Bạch Tiểu Yên đi.
- Nhưng... tiền đó...
Bạch Tiểu Yên vẫn không nỡ từ bỏ đống vàng bạc kia chần chừ mãi.
- Còn không đi à hay muốn ở đây.
Nàng trực tiếp thả tay cô ấy ra khoanh tay đứng một chỗ.
- Đi thì đi.
Vừa ra khỏi cửa nhà lao thì phía xa xa đằng kia đã có một chiếc kiệu xa hoa lộng lẫy đang chờ bên kia đoán rằng chắc chàng đến rồi. Nhận tin tức cũng nhanh đấy!
Bạch Tiểu Yên thấy nàng cứ nhìn chằm chằm chiếc kiệu bên đó bất giác nhìn theo. Cô ấy nhận ra người ngồi trên kiệu! Là nam nhân xuất hiện hôm đó cứu nàng đi... chắc chắn hắn là nam chính của thế giới này Bắc Minh Đế Phong Lan Thần.
- Lão đại! Hắn... tới đón cậu à.
Bạch Tiểu Yên ghé sát tai nàng thì thầm trong lòng có chút lo sợ. Hôm đó cậu ấy cũng hoảng sợ trước con người của chàng bởi khi đó hắn đang mất lí trí. Nếu hắn thật sự phát điên thế giới này sẽ sụp đổ.
- Cậu về trước đi.
Dứt lời nàng đi thẳng về phía chiếc kiệu đang chờ bên kia nhẹ nhàng ngồi vào trong kiệu. Chưa kịp ngồi xuống chàng đã đưa tay kéo nàng vào thẳng lòng mình đưa những ngón tay dài lặng thầm vuốt ve khuôn mặt không tì vết của nàng.
- Bệ hạ... tới đón thần thiếp?
Chắc hẳn chuyện nàng trốn ra khỏi cung đã bị lộ ngay cả gặp tên vương gia ngoại tộc kia hắn còn biết mà.
- Ly Nhi... nàng muốn làm gì?
Phong Lan Thần đúng là rất thông minh chỉ liếc một cái đã nhận ra được điểm đáng nghi tiếc là hắn không thể đoán được bước đi của nàng mà nàng lại hiểu rất rõ suy nghĩ của chàng.
- Bổn cung phải hỏi chàng mới đúng rốt cuộc bệ hạ đã làm gì... với kí ức kiếp trước của ta.
Nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào đôi mắt thâm sâu của chàng. Nó thật sự quá sâu thẳm tối tăm nàng chẳng thể nhìn thấu được nó.
Đúng vậy! Trong thời gian hôn mê nàng đã khôi phục được 1 chút kí ức nhớ từ kiếp trước nhưng nó căn bản quá thiếu xót có một số sự việc không đúng cho lắm.
- Nàng nhớ ra rồi.
Ngữ điệu này của chàng có vẻ cũng chẳng bất ngờ dường như đã chuẩn bị từ trước.
- Chưa nhớ! Nhưng... chàng yên tâm ta sẽ tự có cách khôi phục trí nhớ. Tốt nhất chàng đừng lừa ta... khởi kiệu.
Ánh mắt nàng đanh lại như lưỡi dao hai mặt bất cứ lúc nào cũng có thể làm tổn thương người sử dụng. Kiệu vừa mới đi được vài bước thì chàng lên tiếng.
- Nàng cố ý tiếp cận Thất Cảnh Trần là vì lệnh bài đó.
Đột nhiên chàng đổi chủ đề thay đổi hẳn không khí trong đó.
- Không liên quan tới chàng. Bớt lảm nhảm lại.
Nàng lạnh giọng cự tuyệt khiến chàng không thể ngồi yên.
- Hàn Dung Ly! Trẫm cảnh báo nàng tránh xa hắn ra.
Nhắc đến Tư Vương Thất Cảnh Trần là chỉ số ghen của tên khốn này lại tăng đột biến. Hắn ghen tuông mù quáng gì chứ cũng đâu phải nàng ngoại tình cắm cho hắn cái sừng đội mũ xanh cho chàng đâu.
- Cảnh báo là việc của chàng đừng lôi tên ta ra. Bổn cung chưa tính sổ vụ chàng dùng tiên pháp bẻ cong kí ức của ta đâu?
Lí lẽ át lí luận Phong Lan Thần lần này thì nghẹn họng rồi.
- Sao nàng biết?
Chàng nửa tin nửa ngờ lời nàng vừa nói.
- Câm... miệng...lại. Nếu không ta sẽ đạp chàng khỏi kiệu.
Nàng hơi cáu trực tiếp túm lấy xiêm y chàng kéo mạnh giọng điệu uy hiếp chàng.
- Vi phu vừa cứu nàng xong nương tử muốn lấy oán trả ơn? Có điều nàng nghĩ mình nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
Phong Lan Thần rất hưởng thụ mặc cho nàng làm gì thì làm khuôn mặt chàng rất bình thản như chưa có chuyện gì.
- Tiên khí của chàng bây giờ chưa nổi 2 phần muốn áp chế ta về tu thêm mấy nghìn năm nữa đi.
Vừa dứt lời nàng thả tay ra trở về vị trí ngồi. Phong Lan Thần cũng rất bất ngờ xem ra chàng chưa thực sự hiểu hết về nàng. Tính toán được mọi chuyện sảy ra ngay cả mạng sống của mình nàng tính cũng rất chuẩn xác có thể thấy nàng không đơn giản.
Thậm chí có lúc chàng cũng cảm thấy nàng của hai kiếp như hai người khác nhau. Nhan sắc giống như hai giọt nước nhưng mỗi người một tính. Cứ ngỡ mọi chuyện được chàng nắm chặt trong tay ai ngờ chàng chỉ là quân cờ được nàng điều khiển.
...- Hết chương 89 -...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.