Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 240: Chương 241: Kiến Tập Tự Dưỡng (1)
Mặc Linh
13/06/2018
"Tích tắc..."
Tiếng đồng hồ chuyển động qua lại, một tiếng nối tiếp một tiếng, vang lên trong căn phòng trống trải.
Minh Thù có chút chua xót mở mắt, cổ họng khô khốc đến khó chịu, trong bụng không có cái gì lót dạ khiến cô có cảm giác như sắp chết.
Cô ở một căn phòng không lớn, rèm cửa kéo lại khá tối, nhìn cách trang trí dường như là phòng của con trai. Minh Thù thử ngồi xuống, ngoài cảm giác đói bụng ra không có cảm giác gì khác nữa.
Mặc kệ đang ở đâu cứ ăn trước đã. Minh Thù xuống giường từ từ bước ra ngoài.
Bên ngoài là phòng khách, không có phòng thừa. Phòng khách cũng không có ai, cô trực tiếp bước đến tủ lạnh thì thấy bên trong có một chút đồ ăn. Minh Thù lấy đồ ra ăn rất nhanh nhưng cô phát hiện có gì đó kì lạ.
Hình như không có bất kỳ mùi vị gì, nhạt như nước ốc, sau khi ăn vào còn có chút khó chịu.
Cơ thể này.
Minh Thù nhìn chằm chằm vào bàn tay, tay rất bình thường nhưng hơi nhỏ. Chỗ cổ tay có hình xăm một đóa tường vi đỏ tươi, trông rất sống động. Màu đỏ dường như kích thích đến Minh Thù, cô có chút chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
Trẫm có một ý nghĩ táo bạo.
Minh Thù buông đồ ăn đi tới bên cửa sổ kéo màn cửa ra, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến cô thấy hơi khó chịu. Da bắt đầu xuất hiện thay đổi, trời nóng như thiêu đốt, trong lòng cô chán ghét không rõ. Trời nóng như muốn thiêu đốt, cảm giác này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thật sự là Huyết tộc rồi.
Đối với Huyết tộc mà nói, họ không có cách tiêu hóa đồ ăn của con người, ăn nhiều sẽ xảy ra chuyện. Dù cho cô có thể ăn, nhưng cơ thể này không tiếp nhận thức ăn, không chừng nếu ăn sẽ xảy ra vấn đề.
Thế giới này còn đáng sợ hơn cả ngày tận thế.
"Hài Hòa Hiệu, ta phải đổi nhà ăn."
Hài Hòa Hiệu không để ý tới Minh Thù, nhanh chóng bỏ chạy.
...
Nữ chính giả ở thế giới này tên Mễ Lạp, Huyết tộc thuần chủng là người tái sinh.
Theo thường lệ thì Mễ Lạp thân là nữ phụ thích nam chính, nhưng nam chính chỉ thích nữ chính, cho nên Mễ Lạp đi tìm cái chết.
Sau khi sống lại, Mễ Lạp gặp một tên Huyết tộc gian xảo, cô được tên Huyết tộc này cưng chiều đến tận trời, dù cô có làm ra chuyện tày trời gì đi nữa, thì hắn vẫn giúp cô dọn dẹp mọi chuyện.
Nguyên chủ tên gọi là Vi Hề, nữ vương Huyết tộc.
Năm 2222 công nguyên Vi Hề lãnh đạo Huyết tộc đi đánh con người. Ở trận chiến ấy, vô số người và Huyết tộc bị giết chết. Thân vương Louis cùng con người liên kết trấn áp Vi Hề.
Vi Hề trọng thương lâm vào ngủ say, đến khi cô tỉnh lại đã là ba trăm năm sau.
Cuộc đại chiến ấy đã làm xáo trộn ranh giới của Huyết tộc và con người, nên loài người và huyết tộc ký kết "hiệp ước tồn tại đồng thời của Huyết tộc và con người" nhằm chung sống hòa bình với nhau. Từ đó con người và Huyết tộc cùng tồn tại trong một thế giới lấy ban ngày làm ranh giới.
Ban ngày là thời gian của con người, ban đêm là thời gian của Huyết tộc.
Sau khi Vi Hề tỉnh lại, phát hiện thế giới thay đổi mà lực lượng của cô cũng biến mất không dấu vết. Vì muốn tìm lại thuộc hạ của cô mà Vi Hề đã ở lại thế giới con người, sau đó có cơ duyên được theo học học viện Tường Vi.
Học viện Tường Vi là trường học mà Huyết tộc và con người cùng nhau học tập.
Ba trăm năm trôi qua, dù cho cô là nữ vương Huyết tộc, nhưng cô không có sức mạnh lại không có thuộc hạ, đôi khi cô còn không bằng một Huyết tộc bình thường.
Vi Hề lẻn vào trường học không bao lâu thì Mễ Lạp lại tìm đến cửa, không biết vì sao Mễ Lạp muốn đẩy Vi Hề vào chỗ chết, đã nhiều lần muốn giết chết Vi Hề.
Vi Hề thân là nữ vương lại lãnh đạo Huyết tộc đánh con người, cô có thể bị Mễ Lạp bắt nạt như vậy sao?
Đương nhiên không cam lòng.
Vì vậy, sau vài lần Vi Hề rơi vào đường cùng, bắt đầu dùng một cách thức đã bị cấm để nâng cao sức mạnh của bản thân, từ đó đi lên con đường thênh thang của người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng phương pháp của Vi Hề không chỉ con người khinh bỏ, mà ngay cả đồng loại Huyết tộc cũng khinh bỉ. Cuối cùng, Mễ Lạp lấy danh diệt trừ tên bại hoại của Huyết tộc, đã cho người đuổi bắt cô khiến cô chết vô cùng thảm.
Minh Thù lại thật sự chán ghét. Nữ vương trở thành như vậy thực sự không có vấn đề sao?
Trẫm rất đói!
Cô nhìn đồ ăn trên bàn, mặc kệ đi chết thì chết, dù sao không ăn cô cũng sẽ bị chết đói.
Minh Thù xé bao bì, bỏ đồ ăn vào miệng.
Không có hương vị...
Không có hương vị...
Còn thất vọng hơn cả những món đồ ăn không có hương vị.
Trời muốn diệt trẫm.
Máu...
Minh Thù bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô muốn uống máu.
Cửa bị người khác đẩy ra.
Minh Thù hé mắt thấy người bước vào là một chàng trai, nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, trên gương mặt đẹp trai không có biểu cảm gì ngoài lạnh nhạt.
Dường như hắn phát hiện Minh Thù ngồi trên sô pha, hắn ngẩng đầu lên, nhìn qua bên này.
Ánh mắt Minh Thù nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của hắn, cô dường như có thể nghe âm thanh chuyển động của huyết mạch, cô liếm liếm bờ môi hơi khô.
Thật là đói.
Máu...
Máu tươi!
Trong nháy mắt khi chàng trai đi tới, Minh Thù bổ nhào về phía hắn. Chàng trai không đề phòng bị cô tấn công ngã nhào trên ghế sô pha bên kia.
Minh Thù đè phía trên hắn, há miệng cắn cổ hắn.
Nhưng chàng trai đợi rất lâu cũng không thấy cô cắn, hắn kéo kéo áo:
"Cắn."
Càng lúc Minh Thù càng khó thở, nhưng từ từ bình tĩnh lại. Cô đứng dậy khỏi người chàng trai quay về ghế sô pha, không có sức lực hỏi:
"Ngươi là ai?"
Trong trí nhớ nguyên chủ không có người này.
Khoảng thời gian này là lúc nguyên chủ mới vào trường học, nhưng bởi vì sau mấy ngày không có đồ ăn còn bị mấy Huyết tộc khác bắt nạt nên bị ngất đi.
Chàng trai chỉnh sửa quần áo, nhặt chiếc túi vừa rơi trên mặt đất đưa đến trước mặt cô.
Bên trong là vài túi máu, không biết chàng trai lấy ở đâu ra. Hiện nay, Huyết tộc cứ vô tư sinh sống cho nên Huyết tộc và con người cũng không còn xa lạ.
Cho nên nam sinh lấy túi máu cũng không có gì kỳ lạ.
Thấy máu Minh Thù không nhịn được nuốt nước bọt, mắt phát sáng.
Thực sự là rất đói.
Minh Thù nhìn chàng trai vài lần, hắn cúi đầu sửa lại cái bàn. Minh Thù cầm lấy túi máu, hương vị máu tươi thật tuyệt vời.
Minh Thù ăn liên tục ba túi, rồi vươn tay sờ đến túi máu cuối cùng.
Đột nhiên, chàng trai đưa tay đè lại: "Tiết kiệm."
Ý này có nghĩa là hãy tiết kiệm đồ ăn.
"Đói."
Minh Thù nhìn chằm chằm túi máu.
Lúc có thể ăn no nên ăn nhiều hơn một chút, không chừng sau này lại bị bỏ đói.
Tuy rằng Huyết tộc rất nhiều, nhưng căn cứ vào hiệp ước nếu Huyết tộc tùy tiện ra tay với con người sẽ phải chịu phạt. Chàng trai nhíu mày có chút chần chờ buông tay, hắn nhìn Minh Thù giải quyết xong túi máu cuối cùng.
Tiếng đồng hồ chuyển động qua lại, một tiếng nối tiếp một tiếng, vang lên trong căn phòng trống trải.
Minh Thù có chút chua xót mở mắt, cổ họng khô khốc đến khó chịu, trong bụng không có cái gì lót dạ khiến cô có cảm giác như sắp chết.
Cô ở một căn phòng không lớn, rèm cửa kéo lại khá tối, nhìn cách trang trí dường như là phòng của con trai. Minh Thù thử ngồi xuống, ngoài cảm giác đói bụng ra không có cảm giác gì khác nữa.
Mặc kệ đang ở đâu cứ ăn trước đã. Minh Thù xuống giường từ từ bước ra ngoài.
Bên ngoài là phòng khách, không có phòng thừa. Phòng khách cũng không có ai, cô trực tiếp bước đến tủ lạnh thì thấy bên trong có một chút đồ ăn. Minh Thù lấy đồ ra ăn rất nhanh nhưng cô phát hiện có gì đó kì lạ.
Hình như không có bất kỳ mùi vị gì, nhạt như nước ốc, sau khi ăn vào còn có chút khó chịu.
Cơ thể này.
Minh Thù nhìn chằm chằm vào bàn tay, tay rất bình thường nhưng hơi nhỏ. Chỗ cổ tay có hình xăm một đóa tường vi đỏ tươi, trông rất sống động. Màu đỏ dường như kích thích đến Minh Thù, cô có chút chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
Trẫm có một ý nghĩ táo bạo.
Minh Thù buông đồ ăn đi tới bên cửa sổ kéo màn cửa ra, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến cô thấy hơi khó chịu. Da bắt đầu xuất hiện thay đổi, trời nóng như thiêu đốt, trong lòng cô chán ghét không rõ. Trời nóng như muốn thiêu đốt, cảm giác này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thật sự là Huyết tộc rồi.
Đối với Huyết tộc mà nói, họ không có cách tiêu hóa đồ ăn của con người, ăn nhiều sẽ xảy ra chuyện. Dù cho cô có thể ăn, nhưng cơ thể này không tiếp nhận thức ăn, không chừng nếu ăn sẽ xảy ra vấn đề.
Thế giới này còn đáng sợ hơn cả ngày tận thế.
"Hài Hòa Hiệu, ta phải đổi nhà ăn."
Hài Hòa Hiệu không để ý tới Minh Thù, nhanh chóng bỏ chạy.
...
Nữ chính giả ở thế giới này tên Mễ Lạp, Huyết tộc thuần chủng là người tái sinh.
Theo thường lệ thì Mễ Lạp thân là nữ phụ thích nam chính, nhưng nam chính chỉ thích nữ chính, cho nên Mễ Lạp đi tìm cái chết.
Sau khi sống lại, Mễ Lạp gặp một tên Huyết tộc gian xảo, cô được tên Huyết tộc này cưng chiều đến tận trời, dù cô có làm ra chuyện tày trời gì đi nữa, thì hắn vẫn giúp cô dọn dẹp mọi chuyện.
Nguyên chủ tên gọi là Vi Hề, nữ vương Huyết tộc.
Năm 2222 công nguyên Vi Hề lãnh đạo Huyết tộc đi đánh con người. Ở trận chiến ấy, vô số người và Huyết tộc bị giết chết. Thân vương Louis cùng con người liên kết trấn áp Vi Hề.
Vi Hề trọng thương lâm vào ngủ say, đến khi cô tỉnh lại đã là ba trăm năm sau.
Cuộc đại chiến ấy đã làm xáo trộn ranh giới của Huyết tộc và con người, nên loài người và huyết tộc ký kết "hiệp ước tồn tại đồng thời của Huyết tộc và con người" nhằm chung sống hòa bình với nhau. Từ đó con người và Huyết tộc cùng tồn tại trong một thế giới lấy ban ngày làm ranh giới.
Ban ngày là thời gian của con người, ban đêm là thời gian của Huyết tộc.
Sau khi Vi Hề tỉnh lại, phát hiện thế giới thay đổi mà lực lượng của cô cũng biến mất không dấu vết. Vì muốn tìm lại thuộc hạ của cô mà Vi Hề đã ở lại thế giới con người, sau đó có cơ duyên được theo học học viện Tường Vi.
Học viện Tường Vi là trường học mà Huyết tộc và con người cùng nhau học tập.
Ba trăm năm trôi qua, dù cho cô là nữ vương Huyết tộc, nhưng cô không có sức mạnh lại không có thuộc hạ, đôi khi cô còn không bằng một Huyết tộc bình thường.
Vi Hề lẻn vào trường học không bao lâu thì Mễ Lạp lại tìm đến cửa, không biết vì sao Mễ Lạp muốn đẩy Vi Hề vào chỗ chết, đã nhiều lần muốn giết chết Vi Hề.
Vi Hề thân là nữ vương lại lãnh đạo Huyết tộc đánh con người, cô có thể bị Mễ Lạp bắt nạt như vậy sao?
Đương nhiên không cam lòng.
Vì vậy, sau vài lần Vi Hề rơi vào đường cùng, bắt đầu dùng một cách thức đã bị cấm để nâng cao sức mạnh của bản thân, từ đó đi lên con đường thênh thang của người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng phương pháp của Vi Hề không chỉ con người khinh bỏ, mà ngay cả đồng loại Huyết tộc cũng khinh bỉ. Cuối cùng, Mễ Lạp lấy danh diệt trừ tên bại hoại của Huyết tộc, đã cho người đuổi bắt cô khiến cô chết vô cùng thảm.
Minh Thù lại thật sự chán ghét. Nữ vương trở thành như vậy thực sự không có vấn đề sao?
Trẫm rất đói!
Cô nhìn đồ ăn trên bàn, mặc kệ đi chết thì chết, dù sao không ăn cô cũng sẽ bị chết đói.
Minh Thù xé bao bì, bỏ đồ ăn vào miệng.
Không có hương vị...
Không có hương vị...
Còn thất vọng hơn cả những món đồ ăn không có hương vị.
Trời muốn diệt trẫm.
Máu...
Minh Thù bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô muốn uống máu.
Cửa bị người khác đẩy ra.
Minh Thù hé mắt thấy người bước vào là một chàng trai, nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, trên gương mặt đẹp trai không có biểu cảm gì ngoài lạnh nhạt.
Dường như hắn phát hiện Minh Thù ngồi trên sô pha, hắn ngẩng đầu lên, nhìn qua bên này.
Ánh mắt Minh Thù nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của hắn, cô dường như có thể nghe âm thanh chuyển động của huyết mạch, cô liếm liếm bờ môi hơi khô.
Thật là đói.
Máu...
Máu tươi!
Trong nháy mắt khi chàng trai đi tới, Minh Thù bổ nhào về phía hắn. Chàng trai không đề phòng bị cô tấn công ngã nhào trên ghế sô pha bên kia.
Minh Thù đè phía trên hắn, há miệng cắn cổ hắn.
Nhưng chàng trai đợi rất lâu cũng không thấy cô cắn, hắn kéo kéo áo:
"Cắn."
Càng lúc Minh Thù càng khó thở, nhưng từ từ bình tĩnh lại. Cô đứng dậy khỏi người chàng trai quay về ghế sô pha, không có sức lực hỏi:
"Ngươi là ai?"
Trong trí nhớ nguyên chủ không có người này.
Khoảng thời gian này là lúc nguyên chủ mới vào trường học, nhưng bởi vì sau mấy ngày không có đồ ăn còn bị mấy Huyết tộc khác bắt nạt nên bị ngất đi.
Chàng trai chỉnh sửa quần áo, nhặt chiếc túi vừa rơi trên mặt đất đưa đến trước mặt cô.
Bên trong là vài túi máu, không biết chàng trai lấy ở đâu ra. Hiện nay, Huyết tộc cứ vô tư sinh sống cho nên Huyết tộc và con người cũng không còn xa lạ.
Cho nên nam sinh lấy túi máu cũng không có gì kỳ lạ.
Thấy máu Minh Thù không nhịn được nuốt nước bọt, mắt phát sáng.
Thực sự là rất đói.
Minh Thù nhìn chàng trai vài lần, hắn cúi đầu sửa lại cái bàn. Minh Thù cầm lấy túi máu, hương vị máu tươi thật tuyệt vời.
Minh Thù ăn liên tục ba túi, rồi vươn tay sờ đến túi máu cuối cùng.
Đột nhiên, chàng trai đưa tay đè lại: "Tiết kiệm."
Ý này có nghĩa là hãy tiết kiệm đồ ăn.
"Đói."
Minh Thù nhìn chằm chằm túi máu.
Lúc có thể ăn no nên ăn nhiều hơn một chút, không chừng sau này lại bị bỏ đói.
Tuy rằng Huyết tộc rất nhiều, nhưng căn cứ vào hiệp ước nếu Huyết tộc tùy tiện ra tay với con người sẽ phải chịu phạt. Chàng trai nhíu mày có chút chần chờ buông tay, hắn nhìn Minh Thù giải quyết xong túi máu cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.