Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 251: Chương 252: Kiến Tập Tự Dưỡng (12)
Mặc Linh
13/06/2018
Minh Thù muốn tìm người tên Leon, hắn là người rất trung thành với nguyên chủ, mặc dù là sau khi nguyên chủ hắc hóa, nhưng hắn vẫn luôn trung thành với nguyên chủ.
Chuyện năm đó, chắc hẳn hắn biết chút gì đó.
Đồ chơi ở tầng sáu cao cấp hơn phía dưới rất nhiều, người ra vào cũng có khí chất hơn.
Thẻ đen đương nhiên tương xứng với thân phận, nhưng từ tầng sáu trở lên sẽ không kiểm tra, chỉ cần có thẻ là có thể vào.
Cửu Long Hí Châu (*).
Minh Thù nhìn chằm chằm tên phòng, vừa nãy cô gái kia nói ở đây.
Cô đẩy cửa, cửa phòng dễ dàng mở, tình huống bên trong cực kỳ... chấn động.
Hoàn toàn không hổ danh thành ngữ Cửu Long Hí Châu.
"Khụ!"
Minh Thù hắng giọng: "Trước tiên, hãy dừng lại đã ở đây có trẻ vị thành niên.”
Tiếng động trong phòng đột nhiên biến mất.
Chàng trai trên sô pha híp mắt nhìn qua, ôm vai một cô gái, cười nói:
"Ở chỗ các em cũng thu nhận trẻ vị thành niên sao?"
"Không có, em chưa từng thấy cô ấy."
"Em gái đi nhầm chỗ sao?"
"Em gái đừng chạy loạn, mau trở về tìm người nhà em đi."
Đám phụ nữ trêu đùa.
Minh Thù mỉm cười: "Leon, đã lâu không gặp."
Đôi mắt chàng trai híp lại, hắn buông tay đang ôm cô gái ra nói:
"Các người ra ngoài trước."
"Phó thiếu..."
Bọn họ cố gắng nán lại.
"Ngoan, lát nữa đi tìm các em!"
Chàng trai cười phóng đãng vuốt mặt bọn họ.
"Vậy được rồi."
"Phó thiếu đừng quên."
"Đi thôi, đi thôi."
Bọn họ uốn éo người ra ngoài, còn rất cẩn thận đóng cửa lại.
Chàng trai ngồi xuống sô pha thuận tay chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch, ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm nhìn Minh Thù:
"Cô là ai?"
Đã lâu, hắn không dùng tên Leon này.
Cô gái đối diện nhìn khá quen, nhưng hắn lại không nhớ ra.
Minh Thù khom lưng đặt một tay lên bàn, ngẩng đầu cười khẽ.
"Vi Hề, chủ của cậu.”
...
Leon dẫn Minh Thù rời khỏi phòng, sắc mặt hắn vẫn phóng đãng như cũ, lúc đi ngang qua các cô gái còn trêu đùa vài câu.
Nhưng khi nhìn Minh Thù, rõ ràng là kính trọng.
Ba trăm năm
Hắn đợi ba trăm năm.
Rốt cuộc chủ nhân của hắn cũng đã đã trở về.
Nhưng mà...
Dường như cô đã ôn hòa đi rất nhiều, không có sắc bén như trước đây, cả người đều hiện lên sự mỏng manh, sức sống vô hạn.
"Bên này..."
Leon thấy Minh Thù đi sai hướng nhanh chóng nhắc nhở.
"Ai nói tôi muốn xuống dưới?"
Minh Thù nghiêng đầu nhìn Leon.
Leon nghi hoặc.
Minh Thù nhìn lên lầu: "Đã tới rồi cũng nên có một món quà gặp mặt chứ?"
"Nơi này là địa bàn của Louis..."
Leon nhíu mày.
"Hắn thì sao, chiếm đồ của ta, còn không cho ta trả thù một chút?"
Leon tựa như biết Minh Thù nói đồ là cái gì, đôi mắt lạnh lùng:
"Ta sẽ thay chủ nhân lấy lại thứ thuộc về người."
"Chúng ta phá nhà trước."
Minh Thù khoái trá quyết định.
Leon: "..."
Ở đây canh phòng cẩn mật, không thể lên trên, phá nổ thế nào?
Minh Thù dẫn hắn đi vào nơi hẻo lánh, tách khỏi bảo vệ, tiến vào nhà vệ sinh.
Cô lấy thú nhỏ ra, Leon vô cùng hốt hoảng.
Dạo gần đây chủ nhân của hắn, đã gặp phải chuyện gì?
Con vật đủ màu sắc này là cái quái gì?
Để làm gì!
Thú nhỏ dùng móng vuốt chạm vào Minh Thù, dáng vẻ rất không thoải mái. Từ khi đến chỗ này, cô không lấy thú nhỏ ra.
Chính cô không có ăn, sao có thể cho nó ăn!
Lấy công trả thù riêng!
Bây giờ còn quấy rối nó ngủ, sẽ không tốt đâu!
Minh Thù rung rung con thú nhỏ, rất nhiều thứ rớt xuống, trong đó có một đồ vật rơi quá nhanh, Minh Thù liền nhanh chóng bỏ vào lại.
Leon: "..."
Tuy rằng chỉ liếc mắt, nhưng hắn không nhìn lầm, cái này hẳn là vũ khí hạt nhân?
Ừ, còn có đồ ăn... Bên trong có vũ khí hạt nhân còn kèm đồ ăn?
Xin lỗi, ba trăm năm không gặp, hắn có thể phải đổi mới cách nhìn với chủ nhân của mình.
Thú nhỏ giãy giụa, Minh Thù tìm được vật mình muốn, lúc này mới đem thú nhỏ thả lại trên vai, thú nhỏ nằm ngơ ngác.
Thật choáng váng.
Minh Thù ngồi xổm dưới đất mân mê một hồi, sau khi lắp ráp xong nhìn Leon, đem đồ vật đặt nơi kín đáo trong WC.
"Đi thôi."
Leon: "..."
Xong rồi?
"Không phải cậu muốn ở chỗ này, chờ bị nổ thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó tôi nhặt xác cho cậu chứ?"
Leon lắc đầu, đương nhiên không!
Minh Thù không lập tức kích nổ, mà là ngồi xổm bên ngoài đợi đến ban ngày ở đây không kinh doanh, chờ bên ngoài cửa treo biển đóng cửa, lại đợi thêm mấy tiếng đồng hồ Minh Thù mới âm thầm kích nổ.
"Ầm!"
Khu giải trí Thiên Đường từ tầng sáu trở lên bị khói đặc bao phủ, không có đá vụn rơi xuống, cũng không có vật kỳ quái, tầng lầu phía trên cứ biến mất như vậy.
Đủ loại tiếng động vang lên.
Minh Thù dựa vào xe Leon, nhìn cửa khu giải trí bị người đẩy ra, tên bảo vệ dẫn một người đàn ông đi ra.
Minh Thù huýt sáo một tiếng.
Không biết tên này nghe thấy hay cảm nhận được, nhìn sang phía Minh Thù.
Ánh mắt tên này vô cùng sắc bén, trông như lưỡi dao.
Nhưng Minh Thù chỉ mỉm cười, thậm chí còn vẫy tay một cái, cô nhấc chân đi qua bên kia.
Cô đứng cách tên kia năm mét, giọng nói thanh thúy xuyên qua đống hỗn độn, lọt vào tai hắn:
"Louis, ta đã trở về, không chào đón ta vui vẻ một chút sao?"
Kéo giá trị thù hận, đương nhiên phải làm đến thỏa thích.
"Vi Hề."
Tên này gọi tên cô, giọng nói hạ thấp, không dao động.
Khác với vẻ lạnh lùng ngây ngô của Hạ Phù, tên này giống như trải qua vô số chiến tranh, cứng rắn cao ngạo.
Người thường đứng trước mặt hắn sẽ lạnh run.
"Cô thật sự không chết."
Minh Thù chớp mắt: "Đương nhiên không chết, ta là chủ nhân sao dễ chết vậy được. Sợ hãi không, bất ngờ không?"
Minh Thù nhìn về bầu trời cuồn cuộn bụi mù:
"Được rồi, lễ gặp mặt của ta, có thích không?"
Khí lạnh của tên này càng lúc càng lạnh.
"Tức giận là được rồi."
Thấy người đàn ông đối diện giận tái mặt, Minh Thù tiếp tục nói:
"Chỉ cần anh tức giận, ta càng hài lòng."
Louis nhìn cô gái đối diện, khóe miệng nhếch lên ý cười chán ghét:
"Nhiều năm không gặp, dáng vẻ cô thay đổi rồi."
"Rồi anh sẽ phát hiện, ta không chỉ thay đổi dáng vẻ, ta còn trở nên thông minh."
Minh Thù tự luyến gạt tóc trên trán, sau đó phất tay một cái:
"Lần sau, lễ vật ta sẽ cho anh càng tốt hơn nữa, nhưng anh nhất định phải nhớ tức giận lên nhé, càng giận sẽ càng đẹp trai."
Không hận trẫm, thì sẽ uổng phí thời gian của trẫm.
Leon lái xe ngang qua người Louis, ánh mắt hắn âm trầm nhìn bọn họ biến mất trong dòng xe.
"Chủ nhân... Người đúng là điên rồi."
Xe chạy thật xa, Leon mới nói: "Cô biết hiện tại hắn có bao nhiêu gia sản và thế lực không?"
"Sao ta phải sợ hắn."
Minh Thù cắn miệng túi máu: "Hắn có bản lĩnh thì cho nổ trường học đi, ta trao giải cho hắn."
Leon: "..."
Nói không chừng Louis làm thật.
***
(*) Cửu long hí châu: Miêu tả chín con rồng đang đùa giỡn với ngọc lửa.
Chuyện năm đó, chắc hẳn hắn biết chút gì đó.
Đồ chơi ở tầng sáu cao cấp hơn phía dưới rất nhiều, người ra vào cũng có khí chất hơn.
Thẻ đen đương nhiên tương xứng với thân phận, nhưng từ tầng sáu trở lên sẽ không kiểm tra, chỉ cần có thẻ là có thể vào.
Cửu Long Hí Châu (*).
Minh Thù nhìn chằm chằm tên phòng, vừa nãy cô gái kia nói ở đây.
Cô đẩy cửa, cửa phòng dễ dàng mở, tình huống bên trong cực kỳ... chấn động.
Hoàn toàn không hổ danh thành ngữ Cửu Long Hí Châu.
"Khụ!"
Minh Thù hắng giọng: "Trước tiên, hãy dừng lại đã ở đây có trẻ vị thành niên.”
Tiếng động trong phòng đột nhiên biến mất.
Chàng trai trên sô pha híp mắt nhìn qua, ôm vai một cô gái, cười nói:
"Ở chỗ các em cũng thu nhận trẻ vị thành niên sao?"
"Không có, em chưa từng thấy cô ấy."
"Em gái đi nhầm chỗ sao?"
"Em gái đừng chạy loạn, mau trở về tìm người nhà em đi."
Đám phụ nữ trêu đùa.
Minh Thù mỉm cười: "Leon, đã lâu không gặp."
Đôi mắt chàng trai híp lại, hắn buông tay đang ôm cô gái ra nói:
"Các người ra ngoài trước."
"Phó thiếu..."
Bọn họ cố gắng nán lại.
"Ngoan, lát nữa đi tìm các em!"
Chàng trai cười phóng đãng vuốt mặt bọn họ.
"Vậy được rồi."
"Phó thiếu đừng quên."
"Đi thôi, đi thôi."
Bọn họ uốn éo người ra ngoài, còn rất cẩn thận đóng cửa lại.
Chàng trai ngồi xuống sô pha thuận tay chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch, ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm nhìn Minh Thù:
"Cô là ai?"
Đã lâu, hắn không dùng tên Leon này.
Cô gái đối diện nhìn khá quen, nhưng hắn lại không nhớ ra.
Minh Thù khom lưng đặt một tay lên bàn, ngẩng đầu cười khẽ.
"Vi Hề, chủ của cậu.”
...
Leon dẫn Minh Thù rời khỏi phòng, sắc mặt hắn vẫn phóng đãng như cũ, lúc đi ngang qua các cô gái còn trêu đùa vài câu.
Nhưng khi nhìn Minh Thù, rõ ràng là kính trọng.
Ba trăm năm
Hắn đợi ba trăm năm.
Rốt cuộc chủ nhân của hắn cũng đã đã trở về.
Nhưng mà...
Dường như cô đã ôn hòa đi rất nhiều, không có sắc bén như trước đây, cả người đều hiện lên sự mỏng manh, sức sống vô hạn.
"Bên này..."
Leon thấy Minh Thù đi sai hướng nhanh chóng nhắc nhở.
"Ai nói tôi muốn xuống dưới?"
Minh Thù nghiêng đầu nhìn Leon.
Leon nghi hoặc.
Minh Thù nhìn lên lầu: "Đã tới rồi cũng nên có một món quà gặp mặt chứ?"
"Nơi này là địa bàn của Louis..."
Leon nhíu mày.
"Hắn thì sao, chiếm đồ của ta, còn không cho ta trả thù một chút?"
Leon tựa như biết Minh Thù nói đồ là cái gì, đôi mắt lạnh lùng:
"Ta sẽ thay chủ nhân lấy lại thứ thuộc về người."
"Chúng ta phá nhà trước."
Minh Thù khoái trá quyết định.
Leon: "..."
Ở đây canh phòng cẩn mật, không thể lên trên, phá nổ thế nào?
Minh Thù dẫn hắn đi vào nơi hẻo lánh, tách khỏi bảo vệ, tiến vào nhà vệ sinh.
Cô lấy thú nhỏ ra, Leon vô cùng hốt hoảng.
Dạo gần đây chủ nhân của hắn, đã gặp phải chuyện gì?
Con vật đủ màu sắc này là cái quái gì?
Để làm gì!
Thú nhỏ dùng móng vuốt chạm vào Minh Thù, dáng vẻ rất không thoải mái. Từ khi đến chỗ này, cô không lấy thú nhỏ ra.
Chính cô không có ăn, sao có thể cho nó ăn!
Lấy công trả thù riêng!
Bây giờ còn quấy rối nó ngủ, sẽ không tốt đâu!
Minh Thù rung rung con thú nhỏ, rất nhiều thứ rớt xuống, trong đó có một đồ vật rơi quá nhanh, Minh Thù liền nhanh chóng bỏ vào lại.
Leon: "..."
Tuy rằng chỉ liếc mắt, nhưng hắn không nhìn lầm, cái này hẳn là vũ khí hạt nhân?
Ừ, còn có đồ ăn... Bên trong có vũ khí hạt nhân còn kèm đồ ăn?
Xin lỗi, ba trăm năm không gặp, hắn có thể phải đổi mới cách nhìn với chủ nhân của mình.
Thú nhỏ giãy giụa, Minh Thù tìm được vật mình muốn, lúc này mới đem thú nhỏ thả lại trên vai, thú nhỏ nằm ngơ ngác.
Thật choáng váng.
Minh Thù ngồi xổm dưới đất mân mê một hồi, sau khi lắp ráp xong nhìn Leon, đem đồ vật đặt nơi kín đáo trong WC.
"Đi thôi."
Leon: "..."
Xong rồi?
"Không phải cậu muốn ở chỗ này, chờ bị nổ thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó tôi nhặt xác cho cậu chứ?"
Leon lắc đầu, đương nhiên không!
Minh Thù không lập tức kích nổ, mà là ngồi xổm bên ngoài đợi đến ban ngày ở đây không kinh doanh, chờ bên ngoài cửa treo biển đóng cửa, lại đợi thêm mấy tiếng đồng hồ Minh Thù mới âm thầm kích nổ.
"Ầm!"
Khu giải trí Thiên Đường từ tầng sáu trở lên bị khói đặc bao phủ, không có đá vụn rơi xuống, cũng không có vật kỳ quái, tầng lầu phía trên cứ biến mất như vậy.
Đủ loại tiếng động vang lên.
Minh Thù dựa vào xe Leon, nhìn cửa khu giải trí bị người đẩy ra, tên bảo vệ dẫn một người đàn ông đi ra.
Minh Thù huýt sáo một tiếng.
Không biết tên này nghe thấy hay cảm nhận được, nhìn sang phía Minh Thù.
Ánh mắt tên này vô cùng sắc bén, trông như lưỡi dao.
Nhưng Minh Thù chỉ mỉm cười, thậm chí còn vẫy tay một cái, cô nhấc chân đi qua bên kia.
Cô đứng cách tên kia năm mét, giọng nói thanh thúy xuyên qua đống hỗn độn, lọt vào tai hắn:
"Louis, ta đã trở về, không chào đón ta vui vẻ một chút sao?"
Kéo giá trị thù hận, đương nhiên phải làm đến thỏa thích.
"Vi Hề."
Tên này gọi tên cô, giọng nói hạ thấp, không dao động.
Khác với vẻ lạnh lùng ngây ngô của Hạ Phù, tên này giống như trải qua vô số chiến tranh, cứng rắn cao ngạo.
Người thường đứng trước mặt hắn sẽ lạnh run.
"Cô thật sự không chết."
Minh Thù chớp mắt: "Đương nhiên không chết, ta là chủ nhân sao dễ chết vậy được. Sợ hãi không, bất ngờ không?"
Minh Thù nhìn về bầu trời cuồn cuộn bụi mù:
"Được rồi, lễ gặp mặt của ta, có thích không?"
Khí lạnh của tên này càng lúc càng lạnh.
"Tức giận là được rồi."
Thấy người đàn ông đối diện giận tái mặt, Minh Thù tiếp tục nói:
"Chỉ cần anh tức giận, ta càng hài lòng."
Louis nhìn cô gái đối diện, khóe miệng nhếch lên ý cười chán ghét:
"Nhiều năm không gặp, dáng vẻ cô thay đổi rồi."
"Rồi anh sẽ phát hiện, ta không chỉ thay đổi dáng vẻ, ta còn trở nên thông minh."
Minh Thù tự luyến gạt tóc trên trán, sau đó phất tay một cái:
"Lần sau, lễ vật ta sẽ cho anh càng tốt hơn nữa, nhưng anh nhất định phải nhớ tức giận lên nhé, càng giận sẽ càng đẹp trai."
Không hận trẫm, thì sẽ uổng phí thời gian của trẫm.
Leon lái xe ngang qua người Louis, ánh mắt hắn âm trầm nhìn bọn họ biến mất trong dòng xe.
"Chủ nhân... Người đúng là điên rồi."
Xe chạy thật xa, Leon mới nói: "Cô biết hiện tại hắn có bao nhiêu gia sản và thế lực không?"
"Sao ta phải sợ hắn."
Minh Thù cắn miệng túi máu: "Hắn có bản lĩnh thì cho nổ trường học đi, ta trao giải cho hắn."
Leon: "..."
Nói không chừng Louis làm thật.
***
(*) Cửu long hí châu: Miêu tả chín con rồng đang đùa giỡn với ngọc lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.