Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 329: Chương 330: Hoàn Lương Hằng Ngày (13)
Mặc Linh
13/06/2018
Tin tức Ngũ Tuyệt Thần Giáo muốn thống nhất giang hồ, nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ võ lâm.
Ngũ Tuyệt Thần Giáo biến mất hai mươi năm, nay lại trở về trở thành đề tài nóng hổi. Những người không biết sự tích của Ngũ Tuyệt Thần Giáo, dựa vào những lời lan truyền dân gian, đã có sự hiểu rõ nhất định với tà ma ngoại đạo Ngũ Tuyệt Thần Giáo này.
Nghe đồn Ngũ Tuyệt Thần Giáo không chuyện ác nào không làm, giết người cướp của, không có chuyện bọn họ không làm được.
Trong nháy mắt, toàn bộ võ lâm đều bàn tán nên làm gì bây giờ.
Minh Thù quá nổi bật nên đuổi đám giáo chúng dễ nhận thấy đi, một mình bỏ chạy, ai ngờ phía sau còn một Phong Bắc lẽo đẽo bám đuôi.
"Phong điện chủ, ngươi theo ta, ta cũng không nói ngươi biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở chỗ nào."
Vì trẫm cũng không biết.
"Ta có thời gian."
Chúng ta liền dây dưa, xem ai dây dưa hơn ai.
Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người nàng hắn nhất định phải xem, dù không ở chỗ của nàng, nói không chừng nàng cũng sẽ đi tìm.
Phong Bắc hạ quyết tâm, kéo áo choàng không nhanh không chậm đi theo Minh Thù.
Minh Thù quay đầu lại, liếc hắn một cái: "Ngươi không nóng sao?"
Hiện tại đã là tháng năm, hắn còn mặc một áo choàng như thế.
Minh Thù đổi đề tài khá nhanh, Phong Bắc sửng sốt một chút, giây sau mới lắc đầu: "Không nóng."
"Hiện tại ta là đối tượng bị đuổi giết, ngươi theo ta sẽ xui xẻo."
Minh Thù liền quay về đề tài ban đầu.
Phong Bắc: "..."
Có thể nói chuyện phiếm đàng hoàng không!
"Theo ngươi có cơ hội lấy Ngũ Tuyệt Bảo Điển lớn hơn, không phải sao?"
Cho rằng lão tử muốn theo ngươi sao?
Một đám bệnh thần kinh, sau này hắn có bệnh gì đều tại đám bệnh thần kinh này giày vò mà ra, hắn phải xin trợ cấp lao động.
"Ngươi muốn Ngũ Tuyệt Bảo Điển đến như vậy?"
"Ừm."
Minh Thù tươi cười xán lạn: "Ta sẽ không cho ngươi."
Chờ trẫm tìm được Ngũ Tuyệt Bảo Điển sẽ hủy diệt, tức chết đám yêu tinh các ngươi.
"..."
Đến lúc đó lão tử không biết cướp sao? Ngây thơ quá!
Chạy một ngày đường nên Minh Thù dừng lại nghỉ ngơi, Phong Bắc đi dạo một vòng bên ngoài, dường như đang đảm bảo an toàn.
Hắn phát hiện Minh Thù không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, muốn nghỉ liền nghỉ không hề phòng bị.
Dù phía trước có người đánh nhau nhưng nàng hạ quyết tâm muốn đi qua, cũng sẽ không dừng lại.
Người này quá tùy hứng.
Nói cách khác chính là quá tự phụ.
Hắn quay trở về, Minh Thù đã đốt xong lửa nướng một con gà rừng, ngọn lửa sáng ngời toát ra trong mắt nàng, chăm chú nhìn gà rừng giống như đó là bảo thạch.
Ánh mắt Phong Bắc lướt qua điểm yếu của nàng, trong đầu nghĩ một trăm phương pháp giết chết Minh Thù.
Bàn tay dưới áo choàng hắn nắm chặt, lặng lẽ bước hai bước sang bên kia.
Dường như Minh Thù không phát hiện, vẫn nhìn chằm chằm gà rừng gác trên lửa.
Phong Bắc thở ra một hơi, đi tới ngồi xuống: "Ngươi không sợ có người đánh lén ngươi?"
"Không phải là có Phong điện chủ chống đỡ sao, ta có thể chạy trước. Nếu Phong điện chủ chết trước ta sẽ nhặt xác cho ngươi, sẽ không trở thành cô hồn dã quỷ đâu, Phong điện chủ yên tâm."
Hắn yên tâm cái quái gì?
Yên tâm thế nào!
Trong lòng Phong Bắc bùng nổ muốn chém người, nét mặt lại không chút thay đổi: "Nghe như thế có vẻ ta phải cám ơn Mộ giáo chủ?"
Minh Thù nghiêng đầu, nhếch môi cười nhạt: "Đừng khách sáo."
Phong Bắc: "..."
Có câu chửi nhất định phải nói.
Minh Thù căn bản không định chia thức ăn cho Phong Bắc, Phong Bắc chỉ có thể trơ mắt nhìn: "Mộ giáo chủ, chẳng lẽ ngươi không định chia đồ ăn cho ta?"
Phong Bắc hiếm khi thấy sự đề phòng trên mặt Minh Thù, nàng che đồ ăn: "Tại sao ta phải chia cho ngươi, ngươi muốn ăn thì tự mình làm đi."
Theo trẫm chính là muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm à?
Đừng có mơ!
Đây là của trẫm.
Phong Bắc: "..."
Lão tử ra cửa đều có người phục vụ, thiết lập của người này không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn gì, tự mình làm con khỉ!
Tiêu rồi, lão tử có thể bị chết đó.
Phong Bắc đứng dậy ra ngoài một vòng, xung quanh càng không có gì có thể ăn, cũng không biết nàng bắt gà rừng ở chỗ nào.
Hắn tức giận quay về, ôm bụng ngồi bên cạnh.
...
Ngày hôm sau vừa tờ mờ sáng, Minh Thù tiếp tục chạy đi.
Phong Bắc cho rằng rất nhanh sẽ gặp được thành trì nhưng mà cũng không có, Minh Thù toàn đi đường núi, cực kỳ khó đi.
Không có thành trì, trấn nhỏ cũng được!
Cuối cùng, Phong Bắc hạ thấp yêu cầu xuống thôn xóm nhưng vẫn không thấy.
Bước chân Phong Bắc càng ngày càng chậm, Minh Thù nhiều lần quay đầu lại nhìn hắn: "Phong điện chủ, nếu như theo không kịp mau chóng quay về đi."
Phong Bắc kéo kéo khóe miệng không trả lời nàng, nhưng bước chân nhanh hơn đuổi theo tốc độ của nàng.
Lại đi thêm một đoạn, trước mặt Phong Bắc đột nhiên tươi sáng rộng mở, phía trước xuất hiện một thôn xóm.
Phong Bắc cho rằng Minh Thù sẽ đi tiếp về phía trước, còn nghĩ phải trộm chạy vào thôn, không ngờ nàng lại đi về hướng của thôn xóm.
Minh Thù không đi vào thôn mà ở bên ngoài nghỉ ngơi.
Phong Bắc thừa dịp nàng không chú ý, vào thôn đổi một ít đồ ăn, có thể là vì thôn này không có ai đến một người xa lạ như Phong Bắc khiến cho toàn thể thôn dân chú ý, đặc biệt là các cô nương trẻ tuổi vây xung quanh hắn nhìn chằm chằm.
Các cô nương nơi này vô cùng dũng mãnh, nhìn không hợp là muốn ra tay.
Phong Bắc có hơi chật vật từ trong thôn đi ra, Minh Thù cười như không cười nhìn hắn: "Hay là Phong điện chủ ở rể tại đây đi?"
Phong Bắc nhìn thôn dân sắp đuổi tới, bước chân nhanh hơn, lúc đi ngang qua Minh Thù nhanh chóng kéo nàng chạy.
Tay Phong Bắc thật lạnh, lòng bàn tay nhẵn nhụi không có bất kỳ vết chai nào, sờ sờ giống như tay một cô nương.
Chờ chạy ra được một khoảng, Phong Bắc buông tay Minh Thù.
Lòng bàn tay Minh Thù không còn cảm giác mát rượi như trước, nàng hơi siết chặt nhíu mày nhìn Phong Bắc: "Ngươi vào thôn làm gì?"
"Ngươi mặc kệ ta."
Có thể nói cho nàng biết mình vào thôn đổi đồ ăn sao? Đương nhiên không thể!
Lão tử có tôn nghiêm!
"Hừ. Phong điện chủ sẽ không coi trọng cô nương nhà ai chứ? Chạy cái gì, ta thấy cô nương này lớn lên cũng rất được."
"Ha ha."
Phong Bắc nhịn không được cười nhạt, cười xong liền nhanh chóng thu lại: "Ta không giống Mộ giáo chủ, không có ham muốn kia."
Tuy Phong Bắc không nói rõ, nhưng ám chỉ cái gì Minh Thù hiểu rõ.
Minh Thù cười đến thong dong: "Đêm hôm đó, xem ra ta chưa làm gì với Phong điện chủ, Phong điện chủ rất thất vọng phải không?"
Phong Bắc: "..."
Ai thất vọng!
Bình tĩnh.
Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân!
...
Tĩnh Nguyên Thành.
Phong Bắc thấy một thành lớn, cho tới bây giờ chưa từng thấy thảm thương như thế này, hắn không bao giờ muốn chạy cùng nữ nhân kia nữa, quá ngược đãi rồi.
Chuyện đầu tiên khi Minh Thù vào thành... Tìm tửu lâu ăn gì đó.
Ăn xong, Minh Thù ngồi trong tửu lâu nghỉ ngơi một lúc, sau đó từ từ đi về một hướng trong thành.
Phong Bắc biết có người truyền tin cho nàng, từ khi bắt đầu vào thành không hề ngừng lại. Tuy rằng rất bí mật nhưng hắn vẫn phát hiện.
Nàng đang tìm cái gì đó...
Hoặc là nói.
Tìm người.
Phong Bắc nhìn đình viện trước mặt, lại nhìn nữ nhân gõ cửa.
"Kẽo kẹt."
Cửa gỗ mở ra.
Mở cửa là một bà lão mặt đầy nếp nhăn, già nua, một đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm Minh Thù, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Tìm ai."
"Mua tin."
Bà lão hừ một tiếng: "Vào đi."
Phong Bắc cũng muốn vào theo lại bị bà lão ngăn cản, giọng rất hung hăng hỏi hắn:
"Ngươi làm gì?"
Minh Thù cũng không có ý nói giúp hắn, Phong Bắc không thể làm gì khác hơn là nói theo Minh Thù:
"Mua tin."
Ngũ Tuyệt Thần Giáo biến mất hai mươi năm, nay lại trở về trở thành đề tài nóng hổi. Những người không biết sự tích của Ngũ Tuyệt Thần Giáo, dựa vào những lời lan truyền dân gian, đã có sự hiểu rõ nhất định với tà ma ngoại đạo Ngũ Tuyệt Thần Giáo này.
Nghe đồn Ngũ Tuyệt Thần Giáo không chuyện ác nào không làm, giết người cướp của, không có chuyện bọn họ không làm được.
Trong nháy mắt, toàn bộ võ lâm đều bàn tán nên làm gì bây giờ.
Minh Thù quá nổi bật nên đuổi đám giáo chúng dễ nhận thấy đi, một mình bỏ chạy, ai ngờ phía sau còn một Phong Bắc lẽo đẽo bám đuôi.
"Phong điện chủ, ngươi theo ta, ta cũng không nói ngươi biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở chỗ nào."
Vì trẫm cũng không biết.
"Ta có thời gian."
Chúng ta liền dây dưa, xem ai dây dưa hơn ai.
Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người nàng hắn nhất định phải xem, dù không ở chỗ của nàng, nói không chừng nàng cũng sẽ đi tìm.
Phong Bắc hạ quyết tâm, kéo áo choàng không nhanh không chậm đi theo Minh Thù.
Minh Thù quay đầu lại, liếc hắn một cái: "Ngươi không nóng sao?"
Hiện tại đã là tháng năm, hắn còn mặc một áo choàng như thế.
Minh Thù đổi đề tài khá nhanh, Phong Bắc sửng sốt một chút, giây sau mới lắc đầu: "Không nóng."
"Hiện tại ta là đối tượng bị đuổi giết, ngươi theo ta sẽ xui xẻo."
Minh Thù liền quay về đề tài ban đầu.
Phong Bắc: "..."
Có thể nói chuyện phiếm đàng hoàng không!
"Theo ngươi có cơ hội lấy Ngũ Tuyệt Bảo Điển lớn hơn, không phải sao?"
Cho rằng lão tử muốn theo ngươi sao?
Một đám bệnh thần kinh, sau này hắn có bệnh gì đều tại đám bệnh thần kinh này giày vò mà ra, hắn phải xin trợ cấp lao động.
"Ngươi muốn Ngũ Tuyệt Bảo Điển đến như vậy?"
"Ừm."
Minh Thù tươi cười xán lạn: "Ta sẽ không cho ngươi."
Chờ trẫm tìm được Ngũ Tuyệt Bảo Điển sẽ hủy diệt, tức chết đám yêu tinh các ngươi.
"..."
Đến lúc đó lão tử không biết cướp sao? Ngây thơ quá!
Chạy một ngày đường nên Minh Thù dừng lại nghỉ ngơi, Phong Bắc đi dạo một vòng bên ngoài, dường như đang đảm bảo an toàn.
Hắn phát hiện Minh Thù không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, muốn nghỉ liền nghỉ không hề phòng bị.
Dù phía trước có người đánh nhau nhưng nàng hạ quyết tâm muốn đi qua, cũng sẽ không dừng lại.
Người này quá tùy hứng.
Nói cách khác chính là quá tự phụ.
Hắn quay trở về, Minh Thù đã đốt xong lửa nướng một con gà rừng, ngọn lửa sáng ngời toát ra trong mắt nàng, chăm chú nhìn gà rừng giống như đó là bảo thạch.
Ánh mắt Phong Bắc lướt qua điểm yếu của nàng, trong đầu nghĩ một trăm phương pháp giết chết Minh Thù.
Bàn tay dưới áo choàng hắn nắm chặt, lặng lẽ bước hai bước sang bên kia.
Dường như Minh Thù không phát hiện, vẫn nhìn chằm chằm gà rừng gác trên lửa.
Phong Bắc thở ra một hơi, đi tới ngồi xuống: "Ngươi không sợ có người đánh lén ngươi?"
"Không phải là có Phong điện chủ chống đỡ sao, ta có thể chạy trước. Nếu Phong điện chủ chết trước ta sẽ nhặt xác cho ngươi, sẽ không trở thành cô hồn dã quỷ đâu, Phong điện chủ yên tâm."
Hắn yên tâm cái quái gì?
Yên tâm thế nào!
Trong lòng Phong Bắc bùng nổ muốn chém người, nét mặt lại không chút thay đổi: "Nghe như thế có vẻ ta phải cám ơn Mộ giáo chủ?"
Minh Thù nghiêng đầu, nhếch môi cười nhạt: "Đừng khách sáo."
Phong Bắc: "..."
Có câu chửi nhất định phải nói.
Minh Thù căn bản không định chia thức ăn cho Phong Bắc, Phong Bắc chỉ có thể trơ mắt nhìn: "Mộ giáo chủ, chẳng lẽ ngươi không định chia đồ ăn cho ta?"
Phong Bắc hiếm khi thấy sự đề phòng trên mặt Minh Thù, nàng che đồ ăn: "Tại sao ta phải chia cho ngươi, ngươi muốn ăn thì tự mình làm đi."
Theo trẫm chính là muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm à?
Đừng có mơ!
Đây là của trẫm.
Phong Bắc: "..."
Lão tử ra cửa đều có người phục vụ, thiết lập của người này không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn gì, tự mình làm con khỉ!
Tiêu rồi, lão tử có thể bị chết đó.
Phong Bắc đứng dậy ra ngoài một vòng, xung quanh càng không có gì có thể ăn, cũng không biết nàng bắt gà rừng ở chỗ nào.
Hắn tức giận quay về, ôm bụng ngồi bên cạnh.
...
Ngày hôm sau vừa tờ mờ sáng, Minh Thù tiếp tục chạy đi.
Phong Bắc cho rằng rất nhanh sẽ gặp được thành trì nhưng mà cũng không có, Minh Thù toàn đi đường núi, cực kỳ khó đi.
Không có thành trì, trấn nhỏ cũng được!
Cuối cùng, Phong Bắc hạ thấp yêu cầu xuống thôn xóm nhưng vẫn không thấy.
Bước chân Phong Bắc càng ngày càng chậm, Minh Thù nhiều lần quay đầu lại nhìn hắn: "Phong điện chủ, nếu như theo không kịp mau chóng quay về đi."
Phong Bắc kéo kéo khóe miệng không trả lời nàng, nhưng bước chân nhanh hơn đuổi theo tốc độ của nàng.
Lại đi thêm một đoạn, trước mặt Phong Bắc đột nhiên tươi sáng rộng mở, phía trước xuất hiện một thôn xóm.
Phong Bắc cho rằng Minh Thù sẽ đi tiếp về phía trước, còn nghĩ phải trộm chạy vào thôn, không ngờ nàng lại đi về hướng của thôn xóm.
Minh Thù không đi vào thôn mà ở bên ngoài nghỉ ngơi.
Phong Bắc thừa dịp nàng không chú ý, vào thôn đổi một ít đồ ăn, có thể là vì thôn này không có ai đến một người xa lạ như Phong Bắc khiến cho toàn thể thôn dân chú ý, đặc biệt là các cô nương trẻ tuổi vây xung quanh hắn nhìn chằm chằm.
Các cô nương nơi này vô cùng dũng mãnh, nhìn không hợp là muốn ra tay.
Phong Bắc có hơi chật vật từ trong thôn đi ra, Minh Thù cười như không cười nhìn hắn: "Hay là Phong điện chủ ở rể tại đây đi?"
Phong Bắc nhìn thôn dân sắp đuổi tới, bước chân nhanh hơn, lúc đi ngang qua Minh Thù nhanh chóng kéo nàng chạy.
Tay Phong Bắc thật lạnh, lòng bàn tay nhẵn nhụi không có bất kỳ vết chai nào, sờ sờ giống như tay một cô nương.
Chờ chạy ra được một khoảng, Phong Bắc buông tay Minh Thù.
Lòng bàn tay Minh Thù không còn cảm giác mát rượi như trước, nàng hơi siết chặt nhíu mày nhìn Phong Bắc: "Ngươi vào thôn làm gì?"
"Ngươi mặc kệ ta."
Có thể nói cho nàng biết mình vào thôn đổi đồ ăn sao? Đương nhiên không thể!
Lão tử có tôn nghiêm!
"Hừ. Phong điện chủ sẽ không coi trọng cô nương nhà ai chứ? Chạy cái gì, ta thấy cô nương này lớn lên cũng rất được."
"Ha ha."
Phong Bắc nhịn không được cười nhạt, cười xong liền nhanh chóng thu lại: "Ta không giống Mộ giáo chủ, không có ham muốn kia."
Tuy Phong Bắc không nói rõ, nhưng ám chỉ cái gì Minh Thù hiểu rõ.
Minh Thù cười đến thong dong: "Đêm hôm đó, xem ra ta chưa làm gì với Phong điện chủ, Phong điện chủ rất thất vọng phải không?"
Phong Bắc: "..."
Ai thất vọng!
Bình tĩnh.
Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân!
...
Tĩnh Nguyên Thành.
Phong Bắc thấy một thành lớn, cho tới bây giờ chưa từng thấy thảm thương như thế này, hắn không bao giờ muốn chạy cùng nữ nhân kia nữa, quá ngược đãi rồi.
Chuyện đầu tiên khi Minh Thù vào thành... Tìm tửu lâu ăn gì đó.
Ăn xong, Minh Thù ngồi trong tửu lâu nghỉ ngơi một lúc, sau đó từ từ đi về một hướng trong thành.
Phong Bắc biết có người truyền tin cho nàng, từ khi bắt đầu vào thành không hề ngừng lại. Tuy rằng rất bí mật nhưng hắn vẫn phát hiện.
Nàng đang tìm cái gì đó...
Hoặc là nói.
Tìm người.
Phong Bắc nhìn đình viện trước mặt, lại nhìn nữ nhân gõ cửa.
"Kẽo kẹt."
Cửa gỗ mở ra.
Mở cửa là một bà lão mặt đầy nếp nhăn, già nua, một đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm Minh Thù, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Tìm ai."
"Mua tin."
Bà lão hừ một tiếng: "Vào đi."
Phong Bắc cũng muốn vào theo lại bị bà lão ngăn cản, giọng rất hung hăng hỏi hắn:
"Ngươi làm gì?"
Minh Thù cũng không có ý nói giúp hắn, Phong Bắc không thể làm gì khác hơn là nói theo Minh Thù:
"Mua tin."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.