Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 398: Chương 399: Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (5)
Mặc Linh
13/06/2018
"Không dám không dám, đại nhân ta không dám chạy." Hồng y nữ quỷ dùng sức lắc đầu, hiện tại ả đâu dám chạy!
Minh Thù cười gật đầu: "Ừ, dám chạy ta sẽ đánh gãy chân của ngươi."
Minh Thù ăn miếng trái cây cuối cùng, cười xán lạn: "Ta đánh gãy chân, chưa chắc có thể liền lại được đâu."
Trẫm không giống với những con quỷ khác.
"..."
Hồng y nữ quỷ cũng không dám có suy nghĩ khác, ngoan ngoãn đứng trước mặt Minh Thù.
"Xe của ta, còn có người trong đó nữa, mang trở lại cho ta."
Bóng tối xung quanh Minh Thù biến mất, vẫn là con phố vừa rồi. Lúc này cô đứng ở giữa đường, xe đậu ở cách đó không xa, đèn xe bật sáng bao phủ một bóng người đang chật vật đang cầm kiếm gỗ đào chém lung tung.
Tạ Hồi như cảm giác được điều gì, đột nhiên xoay người, kiếm gỗ đào nhắm thẳng về phía Minh Thù, hét lớn: "Hay cho tên tiểu quỷ nhà ngươi, dám tính kế với ta!”
Tạ Hồi giơ kiếm gỗ đào xông tới, Minh Thù ngăn hắn lại, Tạ Hồi kêu to: "Xem ta bắt con tiểu quỷ này!"
Minh Thù đẩy hắn lui về phía sau.
"Ngươi xong chưa?"
Tạ Hồi tằng hắng một cái, sửa sang lại quần áo, hất tóc.
"Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi."
Hồng y nữ quỷ: “..."
Minh Thù: "..."
Thần kinh.
"Sao cô không bắt ả lại?" Tạ Hồi quay người về phía Minh Thù nói:
"Đây là lệ quỷ, ta thấy chí ít cũng hai trăm năm rồi."
Minh Thù mỉm cười, đi qua bên cạnh hắn rồi lên xe. Hồng y nữ quỷ tự giác đi theo, sau đó còn quay lại nhìn Tạ Hồi cười quỷ dị.
Tạ Hồi chỉ cảm thấy xung quanh gió lạnh thổi vù vù, hắn giơ kiếm gỗ đào ngắm nhìn bốn phía, trong miệng vừa lẩm bẩm vừa lên xe.
Hồng y nữ quỷ rất yên lặng ngồi ở đằng sau. Minh Thù đang cầm trái cây gặm, cô ăn trái cây cả đêm vậy mà lấy mãi vẫn chưa hết, không bao giờ hết sao?
Tạ Hồi nổ máy nhưng chưa đi được bao xa, xe lại chợt dừng lại.
Chỉ thấy phía trước lóe ra ánh lửa, một chiếc xe buýt ở giữa đường, xăng rỉ trên mặt đất, cách đó không xa có tia lửa, có thể sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Xung quanh xe tất cả đều là âm khí giống như âm khí trên người hồng y nữ quỷ ngồi phía sau.
Hồng y nữ quỷ thấy ánh mắt Minh Thù xẹt qua, co rúm người lại giải thích: "Trước khi mọi người tới, ta cảm giác trong xe này có một con bé ăn rất ngon, cho nên chỉ tiện tay..."
Có điểu ả còn chưa ra tay, sát tinh Minh Thù đã tới rồi cho nên xe này mới đậu ở đây.
Minh Thù suy nghĩ một chút, mở cửa xe đi xuống.
Đây là một chiếc xe buýt vận chuyển hành khách, từ bên ngoài không nhìn thấy động tĩnh bên trong, không biết người ở bên trong đã chết hay chỉ bị hôn mê.
"Cứu người!" Tạ Hồi vừa gọi điện thoại vừa mang theo kiếm gỗ đào vọt tới.
Minh Thù dựa vào cửa xe, sai nữ hồng y quỷ: "Ngươi đem con bé mà ngươi bảo ngon ra đây."
Hồng y nữ quỷ đáp một tiếng rồi bay ra khỏi xe.
Ầm một tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn, tiếp theo một cô bé mặc váy trắng từ từ bay lên từ cửa sổ. Tạ Hồi thở hổn hển kéo người ở trong xe ra, thấy hồng y nữ quỷ chỉ nhẹ nhàng như vậy mà đem được người ra, suýt chút nữa tức đến mức hộc máu. Tại sao người và quỷ lại khác biệt lớn như vậy chứ?
Đôi mắt cô bé váy trắng nhắm chặt, có vẻ rất đau đớn, trong tay nắm chặt một khối ngọc đã vỡ. Hồng y nữ quỷ nhìn cô bé với vẻ thèm thuồng.
"Thích không?"
Giọng nói êm ái vang lên, hồng y nữ quỷ gật đầu liên tục không ngừng, xém tý nữa là chảy cả nước miếng.
"Thích, mùi trên người nó chỉ có thể là đại bổ."
Minh Thù vuốt vuốt tóc cô bé váy trắng, mỉm cười nhìn hồng y nữ quỷ.
"Tốt, chăm sóc cho cô bé thật cẩn thận. Nếu như cô bé thiếu một sợi tóc, ta sẽ bẻ gãy chân của ngươi.
Đây chính là nữ chính, có lẽ sẽ là đồ ăn ngon.
Thành quỷ đã rất khó khăn nên phải tìm một ít đồ ăn ngon.
Hồng y nữ quỷ nhìn nụ cười xán lạn của người trước mặt cô bé, ả dường như cảm giác được ác ý sâu đậm từ bên trong.
Biết rõ ả thích con người này, còn cố ý để ả trông coi, thật đáng ghét!
Hồng y nữ quỷ nhìn nữ chính Tô Đồng mà chảy cả nước miếng, Minh Thù đứng bên ngoài nhìn Tạ Hồi cứu người từ trong xe đi ra.
“Cô nên qua đây giúp đỡ đi!”
Tạ Hồi nhìn Minh Thù hét lên.
Minh Thù nở nụ cười nhu hòa.
"Ta chỉ quản những việc sau khi chết, những việc khi còn sống ta mặc kệ."
Tạ Hồi biết địa phủ có quy củ của địa phủ, có điều…
"Vậy sao cô còn cứu người kia? Cứu một người cũng là cứu, cứu hai người cũng là cứu."
"Ta chỉ muốn cứu một người." Ngươi cho rằng ai ai cũng đều là nữ chính, đáng để trẫm đi cứu sao?
Tạ Hồi: "..."
Tạ Hồi cũng không nói nhảm với Minh Thù, tiếp tục ra bên ngoài cứu người. Hắn đã kéo ra sáu người, ngay khi Tạ Hồi chuẩn bị quay trở lại, dưới xe buýt bất ngờ bắn ra những tia lừa, trong khoảnh khắc bùng lên ngọn lửa lớn.
Rồi một tiếng nổ lớn vang lên, Tạ Hồi nếu không chạy nhanh thì cũng bị nổ trúng.
Tạ Hồi đứng bên ngoài ngọn lửa lau mồ hôi trên đầu.
Hắn quay đầu, Minh Thù vẫn đứng nguyên chỗ cũ, độ cong khóe miệng chưa từng thay đổi giống như một bức vẽ.
-
Xe cứu thương và xe cứu hỏa hú còi đến, đám cháy nhanh chóng bị dập tắt. Bên trong có lẽ không còn người sống, cũng chỉ có những người được hắn cứu ra trước đó là còn sống.
Tạ Hồi và những người này cùng được đưa tới bệnh viện thành phố Đông Hoa, Tô Đồng tất nhiên cũng được xe cứu thương mang đi.
"Đại nhân." Thẩm Hàm Nguyệt tìm được Minh Thù tại cửa bệnh viện.
"Giải quyết xong rồi sao?"
"Đưa xe chuyển phát nhanh này trở về địa phủ trước." Minh Thù phân phó đâu vào đấy.
"Tạm thời không biết có còn xảy ra chuyện gì không, người đứng sau màn còn chưa tìm được, chẳng qua chỉ bắt được một tiểu quỷ."
Thẩm Hàm Nguyệt đã thấy lệ quỷ đang lơ lửng cách Minh Thù không xa. Bởi vì ả rất sợ Minh Thù nên khi Thẩm Hàm Nguyệt thấy ả mới không lập tức ra tay.
"Rõ." Thẩm Hàm Nguyệt đón lấy chiếc xe chuyển phát nhanh. "Đại nhân, bây giờ ngài..."
"Có việc ta sẽ liên hệ với cô." Minh Thù cắt lời Thẩm Hàm Nguyệt, quay đầu mỉm cười.
"Nhớ kỹ mỗi ngày đều đốt cho ta đồ ăn ngon, càng nhiều càng tốt, đừng bao giờ quên."
"Vâng…"
Minh Thù bay vào bệnh viện, hồng y nữ quỷ như một làn khói đuổi kịp Minh Thù.
Bệnh viện có âm khí rất nặng, hồng y nữ quỷ rất thích nơi đây, bay lên bay xuống.
"Cô bé kia ở chỗ nào?"
"Đã chuyển tới phòng bệnh, cô ta không có gì đáng ngại.” Hồng y nữ quỷ bay tới phía trước Minh Thù dẫn đường.
Tạ Hồi ngồi ở ngoài phòng bệnh để tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, ánh mắt quét qua Minh Thù đang mang hồng y nữ quỷ vào bên cạnh phòng bệnh, đứng lên một cách vô thức.
Người của địa phủ và lệ quỷ làm bạn có vẻ kỳ quái, có điều nghĩ đến việc cô ta là An Ca, Tạ Hồi mới tỉnh táo một chút.
Trong phòng bệnh.
Sắc mặt Tô Đồng tái nhợt nằm trong phòng bệnh, phía trên có vài con tiểu quỷ đang lơ lửng. Minh Thù đi vào, đám quỷ này thấy con quỷ mới vào lợi hại hơn so với bọn chúng, lập tức chạy về phía các góc tường.
Hẳn là không có gì đáng ngại, chỉ là ngọc của nữ chính vỡ rồi nên đã dẫn những tiểu quỷ này tới đây, có thể thấy nữ chính có điểm khác biệt.
"Em gái tôi không sao chứ, sao lại xảy ra tai nạn xe chứ? "
Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng của một nam một nữ nói chuyện với nhau.
"Ngươi ở đây trông coi cô bé, không cho phép con quỷ nào tới gần nó, hiểu chưa?"
Quỷ ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Hồng y nữ quỷ ra dấu là mình biết rồi.
Minh Thù cười gật đầu: "Ừ, dám chạy ta sẽ đánh gãy chân của ngươi."
Minh Thù ăn miếng trái cây cuối cùng, cười xán lạn: "Ta đánh gãy chân, chưa chắc có thể liền lại được đâu."
Trẫm không giống với những con quỷ khác.
"..."
Hồng y nữ quỷ cũng không dám có suy nghĩ khác, ngoan ngoãn đứng trước mặt Minh Thù.
"Xe của ta, còn có người trong đó nữa, mang trở lại cho ta."
Bóng tối xung quanh Minh Thù biến mất, vẫn là con phố vừa rồi. Lúc này cô đứng ở giữa đường, xe đậu ở cách đó không xa, đèn xe bật sáng bao phủ một bóng người đang chật vật đang cầm kiếm gỗ đào chém lung tung.
Tạ Hồi như cảm giác được điều gì, đột nhiên xoay người, kiếm gỗ đào nhắm thẳng về phía Minh Thù, hét lớn: "Hay cho tên tiểu quỷ nhà ngươi, dám tính kế với ta!”
Tạ Hồi giơ kiếm gỗ đào xông tới, Minh Thù ngăn hắn lại, Tạ Hồi kêu to: "Xem ta bắt con tiểu quỷ này!"
Minh Thù đẩy hắn lui về phía sau.
"Ngươi xong chưa?"
Tạ Hồi tằng hắng một cái, sửa sang lại quần áo, hất tóc.
"Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi."
Hồng y nữ quỷ: “..."
Minh Thù: "..."
Thần kinh.
"Sao cô không bắt ả lại?" Tạ Hồi quay người về phía Minh Thù nói:
"Đây là lệ quỷ, ta thấy chí ít cũng hai trăm năm rồi."
Minh Thù mỉm cười, đi qua bên cạnh hắn rồi lên xe. Hồng y nữ quỷ tự giác đi theo, sau đó còn quay lại nhìn Tạ Hồi cười quỷ dị.
Tạ Hồi chỉ cảm thấy xung quanh gió lạnh thổi vù vù, hắn giơ kiếm gỗ đào ngắm nhìn bốn phía, trong miệng vừa lẩm bẩm vừa lên xe.
Hồng y nữ quỷ rất yên lặng ngồi ở đằng sau. Minh Thù đang cầm trái cây gặm, cô ăn trái cây cả đêm vậy mà lấy mãi vẫn chưa hết, không bao giờ hết sao?
Tạ Hồi nổ máy nhưng chưa đi được bao xa, xe lại chợt dừng lại.
Chỉ thấy phía trước lóe ra ánh lửa, một chiếc xe buýt ở giữa đường, xăng rỉ trên mặt đất, cách đó không xa có tia lửa, có thể sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Xung quanh xe tất cả đều là âm khí giống như âm khí trên người hồng y nữ quỷ ngồi phía sau.
Hồng y nữ quỷ thấy ánh mắt Minh Thù xẹt qua, co rúm người lại giải thích: "Trước khi mọi người tới, ta cảm giác trong xe này có một con bé ăn rất ngon, cho nên chỉ tiện tay..."
Có điểu ả còn chưa ra tay, sát tinh Minh Thù đã tới rồi cho nên xe này mới đậu ở đây.
Minh Thù suy nghĩ một chút, mở cửa xe đi xuống.
Đây là một chiếc xe buýt vận chuyển hành khách, từ bên ngoài không nhìn thấy động tĩnh bên trong, không biết người ở bên trong đã chết hay chỉ bị hôn mê.
"Cứu người!" Tạ Hồi vừa gọi điện thoại vừa mang theo kiếm gỗ đào vọt tới.
Minh Thù dựa vào cửa xe, sai nữ hồng y quỷ: "Ngươi đem con bé mà ngươi bảo ngon ra đây."
Hồng y nữ quỷ đáp một tiếng rồi bay ra khỏi xe.
Ầm một tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn, tiếp theo một cô bé mặc váy trắng từ từ bay lên từ cửa sổ. Tạ Hồi thở hổn hển kéo người ở trong xe ra, thấy hồng y nữ quỷ chỉ nhẹ nhàng như vậy mà đem được người ra, suýt chút nữa tức đến mức hộc máu. Tại sao người và quỷ lại khác biệt lớn như vậy chứ?
Đôi mắt cô bé váy trắng nhắm chặt, có vẻ rất đau đớn, trong tay nắm chặt một khối ngọc đã vỡ. Hồng y nữ quỷ nhìn cô bé với vẻ thèm thuồng.
"Thích không?"
Giọng nói êm ái vang lên, hồng y nữ quỷ gật đầu liên tục không ngừng, xém tý nữa là chảy cả nước miếng.
"Thích, mùi trên người nó chỉ có thể là đại bổ."
Minh Thù vuốt vuốt tóc cô bé váy trắng, mỉm cười nhìn hồng y nữ quỷ.
"Tốt, chăm sóc cho cô bé thật cẩn thận. Nếu như cô bé thiếu một sợi tóc, ta sẽ bẻ gãy chân của ngươi.
Đây chính là nữ chính, có lẽ sẽ là đồ ăn ngon.
Thành quỷ đã rất khó khăn nên phải tìm một ít đồ ăn ngon.
Hồng y nữ quỷ nhìn nụ cười xán lạn của người trước mặt cô bé, ả dường như cảm giác được ác ý sâu đậm từ bên trong.
Biết rõ ả thích con người này, còn cố ý để ả trông coi, thật đáng ghét!
Hồng y nữ quỷ nhìn nữ chính Tô Đồng mà chảy cả nước miếng, Minh Thù đứng bên ngoài nhìn Tạ Hồi cứu người từ trong xe đi ra.
“Cô nên qua đây giúp đỡ đi!”
Tạ Hồi nhìn Minh Thù hét lên.
Minh Thù nở nụ cười nhu hòa.
"Ta chỉ quản những việc sau khi chết, những việc khi còn sống ta mặc kệ."
Tạ Hồi biết địa phủ có quy củ của địa phủ, có điều…
"Vậy sao cô còn cứu người kia? Cứu một người cũng là cứu, cứu hai người cũng là cứu."
"Ta chỉ muốn cứu một người." Ngươi cho rằng ai ai cũng đều là nữ chính, đáng để trẫm đi cứu sao?
Tạ Hồi: "..."
Tạ Hồi cũng không nói nhảm với Minh Thù, tiếp tục ra bên ngoài cứu người. Hắn đã kéo ra sáu người, ngay khi Tạ Hồi chuẩn bị quay trở lại, dưới xe buýt bất ngờ bắn ra những tia lừa, trong khoảnh khắc bùng lên ngọn lửa lớn.
Rồi một tiếng nổ lớn vang lên, Tạ Hồi nếu không chạy nhanh thì cũng bị nổ trúng.
Tạ Hồi đứng bên ngoài ngọn lửa lau mồ hôi trên đầu.
Hắn quay đầu, Minh Thù vẫn đứng nguyên chỗ cũ, độ cong khóe miệng chưa từng thay đổi giống như một bức vẽ.
-
Xe cứu thương và xe cứu hỏa hú còi đến, đám cháy nhanh chóng bị dập tắt. Bên trong có lẽ không còn người sống, cũng chỉ có những người được hắn cứu ra trước đó là còn sống.
Tạ Hồi và những người này cùng được đưa tới bệnh viện thành phố Đông Hoa, Tô Đồng tất nhiên cũng được xe cứu thương mang đi.
"Đại nhân." Thẩm Hàm Nguyệt tìm được Minh Thù tại cửa bệnh viện.
"Giải quyết xong rồi sao?"
"Đưa xe chuyển phát nhanh này trở về địa phủ trước." Minh Thù phân phó đâu vào đấy.
"Tạm thời không biết có còn xảy ra chuyện gì không, người đứng sau màn còn chưa tìm được, chẳng qua chỉ bắt được một tiểu quỷ."
Thẩm Hàm Nguyệt đã thấy lệ quỷ đang lơ lửng cách Minh Thù không xa. Bởi vì ả rất sợ Minh Thù nên khi Thẩm Hàm Nguyệt thấy ả mới không lập tức ra tay.
"Rõ." Thẩm Hàm Nguyệt đón lấy chiếc xe chuyển phát nhanh. "Đại nhân, bây giờ ngài..."
"Có việc ta sẽ liên hệ với cô." Minh Thù cắt lời Thẩm Hàm Nguyệt, quay đầu mỉm cười.
"Nhớ kỹ mỗi ngày đều đốt cho ta đồ ăn ngon, càng nhiều càng tốt, đừng bao giờ quên."
"Vâng…"
Minh Thù bay vào bệnh viện, hồng y nữ quỷ như một làn khói đuổi kịp Minh Thù.
Bệnh viện có âm khí rất nặng, hồng y nữ quỷ rất thích nơi đây, bay lên bay xuống.
"Cô bé kia ở chỗ nào?"
"Đã chuyển tới phòng bệnh, cô ta không có gì đáng ngại.” Hồng y nữ quỷ bay tới phía trước Minh Thù dẫn đường.
Tạ Hồi ngồi ở ngoài phòng bệnh để tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, ánh mắt quét qua Minh Thù đang mang hồng y nữ quỷ vào bên cạnh phòng bệnh, đứng lên một cách vô thức.
Người của địa phủ và lệ quỷ làm bạn có vẻ kỳ quái, có điều nghĩ đến việc cô ta là An Ca, Tạ Hồi mới tỉnh táo một chút.
Trong phòng bệnh.
Sắc mặt Tô Đồng tái nhợt nằm trong phòng bệnh, phía trên có vài con tiểu quỷ đang lơ lửng. Minh Thù đi vào, đám quỷ này thấy con quỷ mới vào lợi hại hơn so với bọn chúng, lập tức chạy về phía các góc tường.
Hẳn là không có gì đáng ngại, chỉ là ngọc của nữ chính vỡ rồi nên đã dẫn những tiểu quỷ này tới đây, có thể thấy nữ chính có điểm khác biệt.
"Em gái tôi không sao chứ, sao lại xảy ra tai nạn xe chứ? "
Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng của một nam một nữ nói chuyện với nhau.
"Ngươi ở đây trông coi cô bé, không cho phép con quỷ nào tới gần nó, hiểu chưa?"
Quỷ ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Hồng y nữ quỷ ra dấu là mình biết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.