Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 1567: CUỐI CÙNG ĐÃ GẶP TRI DIỆP (xong)
Mặc Linh
30/07/2019
Trận tuyết lớn đầu tiên đột nhiên ập tới, tất cả mọi người đều chưa kịp chuẩn bị.
Gió lạnh gào thét trên bầu trời của thành phố.
Minh Thù che lấy cổ áo đi vào khu nội trú.
Trên giường bệnh, Ôn Quân sắc mặt cực kém nằm ở đó.
Ba ngày trước, Ôn Quân xảy ra một trận tai nạn giao thông.
Lúc ấy Ôn Quân kịp thời tránh được.
Mặc dù bị đụng vào nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Minh Thù đi vào, ánh mắt hắn ngoan lệ như đao quét tới.
"Ma đầu!"
"Ôi." Minh Thù buông tay đang che cổ áo xuống: "Ngươi cũng khôi phục rất nhanh!"
Ôn Quân cọ một cái ngồi dậy, liên lụy đến vết thương lại hít một ngụm khí lạnh.
"Ngươi dẫn ta về, cần phải đối phó ta như vậy!?" Có bao nhiêu thù! Có bao nhiêu thù a!
"Ai, không có cách nào." Minh Thù bất đắc dĩ: "Ngươi còn khí số, ta cũng không mang ngươi đi được."
"..." Tên vương bát đản nào quy định!
Ôn Quân nhìn chằm chằm Minh Thù: "Cuối cùng những thế lực kia nhằm vào ta, có phải kà ngươi giở trò quỷ hay không."
"Đúng vậy a."
Ôn Quân cắn răng: "Hèn hạ!"
Minh Thù nở nụ cười xán lạn: "Ma đầu ài, không hèn hạ sao có thể làm ma đầu, ta hèn hạ ta kiêu ngạo!"
Ôn Quân: "..."
Không cách nào phản bác cũng cảm thấy rất có đạo lý là xảy ra chuyện gì?
Nhất định là ma đầu sai!
"Ta vẫn chưa muốn trở về." Ôn Quân đột nhiên bắt đầu diễn kịch: "Ngươi cho ta ở lại một lúc, trở về chính là nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, xem như đều là ngươi quen, ngươi giơ cao đánh khẽ."
"Vừa rồi ngươi gọi ta là ma đầu."
"Ta gọi sao? Không có, ta không có! Tuyệt đối không phải ta!"
"Ngươi chạy thì làm sao bây giờ?"
"Ta có thể chạy thoát khỏi ngươi sao?"
Minh Thù lấy kim sắc ra, mỉm cười: "Không được, ta thế nhưng là ma đầu, không thể mềm lòng."
"..."
-
Tin tức tổng giám đốc Ôn Quân của tập đoàn Thụy Kim lâm vào hôn mê, đời này có thể không tỉnh lại đi dạo trên hot search một vòng liền bị một chuyện khác ép xuống.
Vốn là tham quan nào đó mua hung thủ giết người, một tay che trời, bất chấp vương pháp.
Bây giờ bị tố cáo, chứng cứ vô cùng xác thực.
Liên lụy quá nhiều người, phía trên yêu cầu điều tra rõ.
Trong lúc nhất thời bên trong thành phố đều là sợ bóng sợ gió trông gà hoá cuốc.
"Cô đã nói đem đồ vật giao cho chúng tôi!!" Đại huynh đệ lúc này đang cùng Minh Thù nói dốc.
"Đúng vậy, không phải tôi đã cho các anh sao?" Minh Thù một mặt đương nhiên.
"Cô..." Đại huynh đệ tức giận muốn chết: "Những chuyện bên ngoài là xảy ra chuyện gì?"
"Há, tôi cũng không nói sẽ không tố cáo a."
"..."
Xem như cô lợi hại!
"Chạy mau đi, bằng không lát nữa liền có người đến bắt các anh."
Đại huynh đệ căng thẳng nhìn xung quanh một chút: "Cô cũng có phần, cô cho rằng cô có thể thoát được?"
Minh Thù cười tủm tỉm hỏi: "Tôi làm cái gì?"
Đại huynh đệ gầm thét: "Cô có súng!"
Minh Thù càng cười đến xán lạn: "Anh có chứng cứ sao?"
Đại huynh đệ: "..."
Hình như không có.
Hắn chỉ là nhìn thấy qua mà thôi, có câu nói miệng không bằng chứng cứ.
Coi như hắn nói với cảnh sát, nếu không có chứng cứ cũng sẽ không làm gì được cô.
Đại huynh đệ chỉ vào Minh Thù, ngón tay run rẩy một hồi lâu liền quay người chạy.
-
Minh Thù quay người lên lầu, tại cầu thang thấy được Tông Ngộ chỉ mang một chiếc áo len.
Minh Thù tiến lên đem khăn quàng cổ đeo lên cho hắn: "Cứ như vậy ra ngoài, anh muốn bị cảm để đến bệnh viện thể nghiệm một chút các món ăn xa hoa sao?"
Khăn quàng cổ còn lưu lại nhiệt độ của cô, Tông Ngộ đang lạnh như băng lập tức ấm áp.
Tông Ngộ nhìn ra bên ngoài, tuyết lớn đầy trời, một mảnh trắng xóa.
"Đi."
Tông Ngộ bị Minh Thù dắt lên lầu, ấn vào ghế sô pha dùng chăn lông bọc lấy.
Cô ôm hắn: "Nghĩ gì thế?"
Tay chân Tông Ngộ đều bị quấn, không thể gõ chữ, chỉ có thể nhìn Minh Thù.
"Có phải là cảm thấy chuyện tôi làm rất xấu?" Minh Thù đối đầu với ánh mắt của hắn, đuôi lông mày khẽ nhếch.
Tông Ngộ lắc đầu.
Mặc kệ cô làm gì, hắn đều có thể tiếp nhận.
Minh Thù đột nhiên đẩy hắn nằm xuống ghế sa lon, Tông Ngộ hạ mắt, khuôn mặt của Minh Thù phóng đại trước mặt hắn.
Cô nhẹ nhàng đụng lên cánh môi hắn.
Giống như chuồn chuồn lướt qua.
Hô hấp của Tông Ngộ hơi dừng lại, tim đập rộn lên, huyết dịch trong cơ thể bắt đầu sôi trào.
Minh Thù chống đỡ ghế sô pha, giật chăn lông trên người hắn bọc mình lại.
Thân thể hai người chạm vào nhau, Minh Thù cười một chút: "Muốn không?"
Tông Ngộ gật đầu.
Minh Thù đưa tay che mắt hắn lại, cánh môi ấm áp hôn xuống.
-
Âm thanh tuyết rơi vang bên tai Tông Ngộ.
Hắn có chút động đậy cánh tay, trong phòng chỉ có một mình hắn, nhiệt độ bên cạnh đã lạnh, không biết cô đã rời đi bao lâu.
Tông Ngộ đưa tay sờ điện thoại nhìn thời gian.
Ánh mắt lại rơi vào cổ tay.
Trên cổ tay trắng nõn mang theo một chuỗi vòng tay, mỗi một hạt châu đều đẹp đẽ đến không cách nào bắt bẻ, thoáng như chòm sao rực rỡ.
Đây là cái gì?
Tông Ngộ ấn mở điện thoại nhắn tin cho Minh Thù.
Bên kia một lúc lâu mới trả lại.
"Rút thưởng ở cuộc họp mặt hằng năm của công ty."
"..."
Hắn nhớ kỹ trước đó quả thật cô có tham gia cuộc họp mặt hằng năm của công ty, nhưng rút thưởng lúc nào?
"Em đang ở đâu?"
"Ăn sáng a, hôm nay tuyết rơi đầy đường, anh đừng ra ngoài, lát nữa tôi mang bánh bao về cho anh."
"..."
Khóe miệng Tông Ngộ co giật một chút.
Có thể cho hắn một cái bánh bao, hắn có phải là nên cám ơn trời đất, cuối cùng cô còn chưa quên người bạn trai như hắn cũng cần ăn cái gì.
Tông Ngộ xuống giường rửa mặt, thu thập xong đã là nửa giờ sau.
Đúng lúc chuông cửa vang lên.
Tông Ngộ cho là Minh Thù quên mang theo chìa khoá, đi ra mở cửa lại phát hiện là Liễu Tri Hàn.
Tông Ngộ không hề nghĩ ngợi trực tiếp đóng cửa.
"A Ngộ A Ngộ! Đừng a!" Liễu Tri Hàn giữ chặt khung cửa, mắt thấy sắp kẹp tới tay, Tông Ngộ mới nới lỏng lực đạo.
Tông Ngộ lấy điện thoại ra gõ chữ: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
"Tôi theo dõi Ngải Diệp hơn mấy tháng, nha đầu kia thật ranh ma, hắc hắc." Liễu Tri Hàn chen vào, ánh mắt đảo quanh nhà: "Cô ấy không ở nhà?"
Cha mẹ Tông Ngộ chết sớm, vẫn luôn sống cùng chị gái.
Chị gái cũng là nữ cường nhân, rất nhanh liền tích lũy ra một phần gia nghiệp.
Đáng tiếc...
Số mệnh không tốt.
Sau khi chị gái chết, Tông Ngộ liền bán sạch những vật kia, tự mình dọn nhà, bọn hắn ai cũng không biết hắn chuyển đến nơi nào.
"A Ngộ, cậu thật sự thích Ngải Diệp?"
Tông Ngộ trầm mặc gật đầu.
"Mặc dù tôi cảm thấy cô ấy có chút..." Liễu Tri Hàn không tìm được từ để hình dung: "Ài, được rồi, dù sao cậu vui vẻ là được."
Liễu Tri Hàn chính là tới xem người anh em của hắn một chút, biểu đạt một chút tình anh em.
Xem xong hắn liền chuẩn bị rời đi, bằng không khi nữ nhân kia trở về hắn lại bị chụp lên cái mũ "cong".
"Tôi đi đây..."
Ánh mắt Liễu Tri Hàn đột nhiên rơi vào cổ tay Tông Ngộ.
Áo len màu trắng, hạt châu trên cổ tay càng nổi bật hơn.
"Cái này..."
Tông Ngộ tròng mắt nhìn một chút.
Dùng điện thoại gõ ra mấy chữ: "Cô ấy cho."
Liễu Tri Hàn thần sắc cổ quái một chút, cười khan một tiếng: "A a a, tôi đi đây."
Liễu Tri Hàn xuống lầu, ngồi vào bên trong một chiếc xe.
"Ngộ ca ca thế nào?" Trên tay lái phụ, Khương Tiểu Thải đỏ vành mắt hỏi.
"Rất tốt." Liễu Tri Hàn nói: "Sau này em cũng đừng nhớ hắn."
"..."
"Đừng khóc!" Liễu Tri Hàn im lặng: "Bà cô nhỏ, người không biết còn tưởng rằng anh ức hiếp em!"
"Ngộ ca ca sẽ hạnh phúc chứ?" Khương Tiểu Thải khóc thút thít.
"Sẽ sẽ sẽ..."
Chuỗi vòng tay kia nghe nói là số lượng có hạn, có tiền cũng mua không được, nhưng ngụ ý vô cùng tốt —— Anh là mặt trời của em.
*
Vi diện thứ 44 hoàn tất.
Vị diện này... Kỳ thật viết cũng nhanh! Nhảy qua đi!
Gió lạnh gào thét trên bầu trời của thành phố.
Minh Thù che lấy cổ áo đi vào khu nội trú.
Trên giường bệnh, Ôn Quân sắc mặt cực kém nằm ở đó.
Ba ngày trước, Ôn Quân xảy ra một trận tai nạn giao thông.
Lúc ấy Ôn Quân kịp thời tránh được.
Mặc dù bị đụng vào nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Minh Thù đi vào, ánh mắt hắn ngoan lệ như đao quét tới.
"Ma đầu!"
"Ôi." Minh Thù buông tay đang che cổ áo xuống: "Ngươi cũng khôi phục rất nhanh!"
Ôn Quân cọ một cái ngồi dậy, liên lụy đến vết thương lại hít một ngụm khí lạnh.
"Ngươi dẫn ta về, cần phải đối phó ta như vậy!?" Có bao nhiêu thù! Có bao nhiêu thù a!
"Ai, không có cách nào." Minh Thù bất đắc dĩ: "Ngươi còn khí số, ta cũng không mang ngươi đi được."
"..." Tên vương bát đản nào quy định!
Ôn Quân nhìn chằm chằm Minh Thù: "Cuối cùng những thế lực kia nhằm vào ta, có phải kà ngươi giở trò quỷ hay không."
"Đúng vậy a."
Ôn Quân cắn răng: "Hèn hạ!"
Minh Thù nở nụ cười xán lạn: "Ma đầu ài, không hèn hạ sao có thể làm ma đầu, ta hèn hạ ta kiêu ngạo!"
Ôn Quân: "..."
Không cách nào phản bác cũng cảm thấy rất có đạo lý là xảy ra chuyện gì?
Nhất định là ma đầu sai!
"Ta vẫn chưa muốn trở về." Ôn Quân đột nhiên bắt đầu diễn kịch: "Ngươi cho ta ở lại một lúc, trở về chính là nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, xem như đều là ngươi quen, ngươi giơ cao đánh khẽ."
"Vừa rồi ngươi gọi ta là ma đầu."
"Ta gọi sao? Không có, ta không có! Tuyệt đối không phải ta!"
"Ngươi chạy thì làm sao bây giờ?"
"Ta có thể chạy thoát khỏi ngươi sao?"
Minh Thù lấy kim sắc ra, mỉm cười: "Không được, ta thế nhưng là ma đầu, không thể mềm lòng."
"..."
-
Tin tức tổng giám đốc Ôn Quân của tập đoàn Thụy Kim lâm vào hôn mê, đời này có thể không tỉnh lại đi dạo trên hot search một vòng liền bị một chuyện khác ép xuống.
Vốn là tham quan nào đó mua hung thủ giết người, một tay che trời, bất chấp vương pháp.
Bây giờ bị tố cáo, chứng cứ vô cùng xác thực.
Liên lụy quá nhiều người, phía trên yêu cầu điều tra rõ.
Trong lúc nhất thời bên trong thành phố đều là sợ bóng sợ gió trông gà hoá cuốc.
"Cô đã nói đem đồ vật giao cho chúng tôi!!" Đại huynh đệ lúc này đang cùng Minh Thù nói dốc.
"Đúng vậy, không phải tôi đã cho các anh sao?" Minh Thù một mặt đương nhiên.
"Cô..." Đại huynh đệ tức giận muốn chết: "Những chuyện bên ngoài là xảy ra chuyện gì?"
"Há, tôi cũng không nói sẽ không tố cáo a."
"..."
Xem như cô lợi hại!
"Chạy mau đi, bằng không lát nữa liền có người đến bắt các anh."
Đại huynh đệ căng thẳng nhìn xung quanh một chút: "Cô cũng có phần, cô cho rằng cô có thể thoát được?"
Minh Thù cười tủm tỉm hỏi: "Tôi làm cái gì?"
Đại huynh đệ gầm thét: "Cô có súng!"
Minh Thù càng cười đến xán lạn: "Anh có chứng cứ sao?"
Đại huynh đệ: "..."
Hình như không có.
Hắn chỉ là nhìn thấy qua mà thôi, có câu nói miệng không bằng chứng cứ.
Coi như hắn nói với cảnh sát, nếu không có chứng cứ cũng sẽ không làm gì được cô.
Đại huynh đệ chỉ vào Minh Thù, ngón tay run rẩy một hồi lâu liền quay người chạy.
-
Minh Thù quay người lên lầu, tại cầu thang thấy được Tông Ngộ chỉ mang một chiếc áo len.
Minh Thù tiến lên đem khăn quàng cổ đeo lên cho hắn: "Cứ như vậy ra ngoài, anh muốn bị cảm để đến bệnh viện thể nghiệm một chút các món ăn xa hoa sao?"
Khăn quàng cổ còn lưu lại nhiệt độ của cô, Tông Ngộ đang lạnh như băng lập tức ấm áp.
Tông Ngộ nhìn ra bên ngoài, tuyết lớn đầy trời, một mảnh trắng xóa.
"Đi."
Tông Ngộ bị Minh Thù dắt lên lầu, ấn vào ghế sô pha dùng chăn lông bọc lấy.
Cô ôm hắn: "Nghĩ gì thế?"
Tay chân Tông Ngộ đều bị quấn, không thể gõ chữ, chỉ có thể nhìn Minh Thù.
"Có phải là cảm thấy chuyện tôi làm rất xấu?" Minh Thù đối đầu với ánh mắt của hắn, đuôi lông mày khẽ nhếch.
Tông Ngộ lắc đầu.
Mặc kệ cô làm gì, hắn đều có thể tiếp nhận.
Minh Thù đột nhiên đẩy hắn nằm xuống ghế sa lon, Tông Ngộ hạ mắt, khuôn mặt của Minh Thù phóng đại trước mặt hắn.
Cô nhẹ nhàng đụng lên cánh môi hắn.
Giống như chuồn chuồn lướt qua.
Hô hấp của Tông Ngộ hơi dừng lại, tim đập rộn lên, huyết dịch trong cơ thể bắt đầu sôi trào.
Minh Thù chống đỡ ghế sô pha, giật chăn lông trên người hắn bọc mình lại.
Thân thể hai người chạm vào nhau, Minh Thù cười một chút: "Muốn không?"
Tông Ngộ gật đầu.
Minh Thù đưa tay che mắt hắn lại, cánh môi ấm áp hôn xuống.
-
Âm thanh tuyết rơi vang bên tai Tông Ngộ.
Hắn có chút động đậy cánh tay, trong phòng chỉ có một mình hắn, nhiệt độ bên cạnh đã lạnh, không biết cô đã rời đi bao lâu.
Tông Ngộ đưa tay sờ điện thoại nhìn thời gian.
Ánh mắt lại rơi vào cổ tay.
Trên cổ tay trắng nõn mang theo một chuỗi vòng tay, mỗi một hạt châu đều đẹp đẽ đến không cách nào bắt bẻ, thoáng như chòm sao rực rỡ.
Đây là cái gì?
Tông Ngộ ấn mở điện thoại nhắn tin cho Minh Thù.
Bên kia một lúc lâu mới trả lại.
"Rút thưởng ở cuộc họp mặt hằng năm của công ty."
"..."
Hắn nhớ kỹ trước đó quả thật cô có tham gia cuộc họp mặt hằng năm của công ty, nhưng rút thưởng lúc nào?
"Em đang ở đâu?"
"Ăn sáng a, hôm nay tuyết rơi đầy đường, anh đừng ra ngoài, lát nữa tôi mang bánh bao về cho anh."
"..."
Khóe miệng Tông Ngộ co giật một chút.
Có thể cho hắn một cái bánh bao, hắn có phải là nên cám ơn trời đất, cuối cùng cô còn chưa quên người bạn trai như hắn cũng cần ăn cái gì.
Tông Ngộ xuống giường rửa mặt, thu thập xong đã là nửa giờ sau.
Đúng lúc chuông cửa vang lên.
Tông Ngộ cho là Minh Thù quên mang theo chìa khoá, đi ra mở cửa lại phát hiện là Liễu Tri Hàn.
Tông Ngộ không hề nghĩ ngợi trực tiếp đóng cửa.
"A Ngộ A Ngộ! Đừng a!" Liễu Tri Hàn giữ chặt khung cửa, mắt thấy sắp kẹp tới tay, Tông Ngộ mới nới lỏng lực đạo.
Tông Ngộ lấy điện thoại ra gõ chữ: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
"Tôi theo dõi Ngải Diệp hơn mấy tháng, nha đầu kia thật ranh ma, hắc hắc." Liễu Tri Hàn chen vào, ánh mắt đảo quanh nhà: "Cô ấy không ở nhà?"
Cha mẹ Tông Ngộ chết sớm, vẫn luôn sống cùng chị gái.
Chị gái cũng là nữ cường nhân, rất nhanh liền tích lũy ra một phần gia nghiệp.
Đáng tiếc...
Số mệnh không tốt.
Sau khi chị gái chết, Tông Ngộ liền bán sạch những vật kia, tự mình dọn nhà, bọn hắn ai cũng không biết hắn chuyển đến nơi nào.
"A Ngộ, cậu thật sự thích Ngải Diệp?"
Tông Ngộ trầm mặc gật đầu.
"Mặc dù tôi cảm thấy cô ấy có chút..." Liễu Tri Hàn không tìm được từ để hình dung: "Ài, được rồi, dù sao cậu vui vẻ là được."
Liễu Tri Hàn chính là tới xem người anh em của hắn một chút, biểu đạt một chút tình anh em.
Xem xong hắn liền chuẩn bị rời đi, bằng không khi nữ nhân kia trở về hắn lại bị chụp lên cái mũ "cong".
"Tôi đi đây..."
Ánh mắt Liễu Tri Hàn đột nhiên rơi vào cổ tay Tông Ngộ.
Áo len màu trắng, hạt châu trên cổ tay càng nổi bật hơn.
"Cái này..."
Tông Ngộ tròng mắt nhìn một chút.
Dùng điện thoại gõ ra mấy chữ: "Cô ấy cho."
Liễu Tri Hàn thần sắc cổ quái một chút, cười khan một tiếng: "A a a, tôi đi đây."
Liễu Tri Hàn xuống lầu, ngồi vào bên trong một chiếc xe.
"Ngộ ca ca thế nào?" Trên tay lái phụ, Khương Tiểu Thải đỏ vành mắt hỏi.
"Rất tốt." Liễu Tri Hàn nói: "Sau này em cũng đừng nhớ hắn."
"..."
"Đừng khóc!" Liễu Tri Hàn im lặng: "Bà cô nhỏ, người không biết còn tưởng rằng anh ức hiếp em!"
"Ngộ ca ca sẽ hạnh phúc chứ?" Khương Tiểu Thải khóc thút thít.
"Sẽ sẽ sẽ..."
Chuỗi vòng tay kia nghe nói là số lượng có hạn, có tiền cũng mua không được, nhưng ngụ ý vô cùng tốt —— Anh là mặt trời của em.
*
Vi diện thứ 44 hoàn tất.
Vị diện này... Kỳ thật viết cũng nhanh! Nhảy qua đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.