Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 1175: Gian hùng giữa đường (5)
Mặc Linh
05/11/2018
Thẩm Ngọc lấy lý do thân thể Minh Thù bị thương, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt thân thể khỏe lại rồi hãy vào triều.
Không cần nửa đêm canh ba rời giường, Minh Thù đương nhiên không khách khí.
Hôm nay nàng kéo Cảnh Du lại: "Đi thăm dò thông tin của Thẩm Ngôn."
Cảnh Du sửng sốt, một lúc lâu mới nhớ ra Thẩm Ngôn là tên của vị Tứ điện hạ đã chết.
"Đại nhân... người đã quên rồi sao, Tứ điện hạ đã qua đời."
Ngay sau khi bệ hạ đăng cơ không lâu, tứ điện hạ đã bị người ta ám sát trúng độc.
"Không đâu." Nữ chính sao có thể chết như vậy được, phải tin tưởng vào hào quang của nữ chính: "Đi điều tra xem, nàng ta nhất định còn sống, mang nàng ta trở về."
Cảnh Du: "…"
Đại nhân có phải điên rồi hay không!
Hay là đi mời một đại phu về xem thử!
Nhưng đại phu được mời tới kiểm tra, kết luận sau cùng cũng chỉ là thừa tướng đại nhân của bọn họ có chút khí hư, có thể là do bị thương bồi bổ là được rồi.
Cảnh Du luôn cảm thấy không thích hợp.
Trước kia đại nhân làm gì có chuyện lúc nào cũng cười…
Lúc mới trở về còn rất tốt, sao chỉ trong một buổi tối…
Đại nhân sẽ không bị cái gì kỳ lạ ám vào chứ?
Minh Thù nhìn Cảnh Du mời hết đại phu lại lén đi mời đạo sĩ, dày vò một hồi Minh Thù vẫn như vậy.
Cảnh Du mang tới một chậu gỗ: "Đại nhân, ta hầu hạ người tắm rửa nhé?"
Minh Thù biết nàng ta nghi ngờ mình, cũng không nói gì đi vào bồn tắm, Cảnh Du hầu hạ Minh Thù cởi quần áo, ánh mắt của nàng dừng trên phía sau lưng Minh Thù chốc lát.
Nơi đó có hai vết thương cũ, lúc trước bị ám sát lưu lại.
Cảnh Du xác định vết thương không phải làm giả, cũng không có chỗ nào kỳ lạ lại càng thấy mơ hồ.
Đây đúng là đại nhân nhà nàng…
Nhưng sao lại thay đổi kỳ lạ như thế?
Đợi tắm xong, Minh Thù hỏi nàng chính sự: "Tìm người thế nào rồi?"
Cảnh Du ho một tiếng, cúi đầu che giấu: "Đại nhân, người vì sao cho rằng Tứ điện hạ còn sống?"
"Nàng chắc chắn còn sống… không tìm được sao?"
Cảnh Du lắc đầu.
Bọn họ căn bản không biết tìm như thế nào, một điểm manh mối cũng không có, cho dù Tứ điện hạ còn sống đi chăng nữa, lỡ đâu bây giờ Tứ điện hạ đã không còn ở hoàng thành, Phượng Kỳ quốc lớn như vậy, bọn họ làm sao tìm được?
"Tiếp tục tìm."
Minh Thù cũng muốn hỏi Hài Hòa Hiệu.
Nhưng mà Hài Hòa Hiệu là hệ thống rất có nguyên tắc, trừ khi nó chủ động nói cho, hoặc là có tình huống liên quan tới giá trị thù hận, bằng không hỏi cái gì cũng không nói.
Người khác đều dựa vào hệ thống.
Cái hệ thống này của trẫm, một điểm tác dụng cũng không có.
-
Nghe nói cuối cùng Lý đại nhân bị đày đi biên cương, Thẩm Ngọc không thể không xử lý hắn, có đôi khi mặt ngoài vẫn phải làm cho đầy đủ.
Minh Thù dưỡng thương cũng khá tốt, trong cung truyền đến tin tức sẽ tổ chức tiệc ăn mừng công khai cho nàng.
Còn bữa tiệc ăn mừng này, rốt cuộc là có mục đích gì khác không tạm thời còn không biết.
Minh Thù vui vẻ đồng ý.
Ngự trù trong cung cũng không phải thổi phồng.
Nếu như ăn ngon, trẫm cũng có thể có lý do tạo phản…
[Ký chủ, nếu cô tạo phản nhiệm vụ coi như thất bại.]
Trẫm có thể để người khác làm nữ hoàng.
[…] Vì đầu bếp tạo phản, rất Minh Thù!
[Ký chủ xem chút tiểu yêu tinh đánh lộn, yên tĩnh một chút.]
Minh Thù: "…" Có một cái hệ thống bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng kiếm cớ bảo trẫm thả tiểu yêu tinh ra đánh nhau thì biết phải làm sao bây giờ.
Minh Thù đến bữa tiệc đã có không ít người tới.
Rõ ràng tiệc ăn mừng lần này có thể mang theo người nhà, ở trong sân ngoài các đại thần còn có chính phu, con gái của các đại thần trông rất náo nhiệt.
Nguyên chủ không có chính phu, cũng không có thị quân, chỉ có mấy thiếu niên thanh tú nhưng nguyên chủ đều không động tới bọn họ.
Lúc vừa mới thấy cảnh như thế này còn có chút mới mẻ.
Y phục của nam nhân đa số rất diễm lệ, thanh lịch, cũng mang theo một số đồ trang sức có điều rất ít.
Đánh phấn bôi son cũng có, nhưng đa số vẫn là mặt mộc, bám vào bên cạnh vợ mình nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng.
Minh Thù đi tới, có không ít nam nhân nhìn nàng, nguyên chủ bình thường đã hết sức đẹp mắt, cộng thêm chức quan thừa tướng, ngoại trừ trong hoàng cung nguyên chủ chính là người tình trong mộng trong lòng vô số nam nhân.
Có đại thần tới trò chuyện: "Thừa tướng, vết thương của người tốt lên rồi chứ?"
Minh Thù liếc mắt nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: "Không tốt ngươi có cho ta nhân sâm ngàn năm bồi bổ không?"
Lúc Cảnh Du muốn ngăn lại đã không kịp.
Những đại nhân gần đây tới thăm bệnh, ngoại trừ mấy đại thần ở phe bọn họ, không có một đại thần nào khác tới thăm.
Nụ cười trên mặt đại thần cứng đờ.
Nhân sâm ngàn năm ngươi cho rằng là cải trắng trên đường… Không phải, lời như vậy mà nàng ta cũng có thể nói ra sao.
"Thừa tướng đại nhân thật biết nói đùa, nếu như vi thần có thể tìm được nhân sâm ngàn năm, chắc chắn sẽ hiếu kính với thừa tướng đại nhân." Ở trong quan trường hỗn độn, làm gì có ai không qua lại những lời xã giao.
"Chờ ngươi tìm được sợ rằng ta đây đã nằm dưới ba tấc đất rồi."
"…" Đây chính là chính ngươi nói, không liên quan gì tới ta!
Minh Thù đuổi mấy đại thần tới bắt chuyện đi, cuối cùng cũng không ai tiến lên nữa.
Nàng mang theo người hầu Cảnh Du đi tới giữa sân ngồi xuống.
Trên bàn nhỏ có bày điểm tâm, hoa quả và rượu, Minh Thù ngồi xuống cũng không khách khí cứ thế bắt đầu ăn.
Phùng các lão mang theo một thiếu niên tuổi còn trẻ khuôn mặt rất đẹp tiến đến, trên người thiếu niên mặc một bộ y phục lịch lãm màu trắng, lúc đi lại phiêu dật như tiên.
Từ khi thiếu niên này xuất hiện, Minh Thù liền phát hiện giữa sân không ít đại thần đều nhìn lại.
Mà những nam nhân còn lại, đối với thiếu niên này ít nhiều lộ ra biểu cảm ghen tỵ.
"Đó là Thược Dược phải không?"
"Thược Dược là ai?"
"Thược Dược ngươi cũng không biết sao? Đứng đầu bảng trong Bách Yến lâu, được vinh danh là đệ nhất mỹ nhân của hoàng thành chúng ta."
"Không phải chỉ là một người theo phục dịch sao… Đệ nhất mỹ nhân cái gì chứ…"
Xung quanh tiếng bàn tán không ngừng, thiếu niên dáng người rất cao, nhìn kiên cường nhưng tay áo hắn đã hạ xuống nắm chặt thành quyền, biểu hiện sự lo lắng rất rõ ràng.
Ánh mắt Minh Thù nhìn lướt qua, nhan sắc đúng thật rất vượt trội, cộng thêm một thân khí chất hèn gì thu hút sự chú ý.
Phùng các lão ngược lại không hề e ngại Minh Thù, mang theo người thiếu niên kia tiến lên: "Thừa tướng, vài ngày trước ta có đắc tội xin ngài đừng để trong lòng, mọi người đều là vì Phượng Kỳ quốc cả."
Minh Thù hơi ngửa đầu nhìn nàng: "Thật có lỗi, bổn tướng cứ thích để trong lòng."
Phùng các lão: "…"
Nàng chủ động cầu hoà, vậy mà không thèm cảm kích!
Trên khuôn mặt cứng đờ của Phùng các lão vẫn tiếp tục nụ cười: "Hay là như vậy đi, vì để bày tỏ lòng thành, ta đưa Thược Dược cho thừa tướng được không?"
Thiếu niên vừa nghe xong, dường như có hơi kinh ngạc, hắn muốn duy trì vẻ ngạo mạn của mình, nhưng lại không thể không khuất phục vận mệnh, toát ra vẻ yếu đuối khiến người ta rất muốn ôm hắn vào trong lồng ngực mà an ủi cho thật tốt.
Phùng các lão tiếp tục nói: "Thừa tướng giữ mình trong sạch có lẽ không biết tới Thược Dược, hắn chính là đệ nhất mỹ nam của hoàng thành chúng ta, ngày hôm nay ta cố ý đưa hắn đến chính là để nhận lỗi với thừa tướng. Người yên tâm, Thược Dược vẫn còn sạch sẽ."
Phùng các lão nắm cánh tay thiếu niên, kéo cánh tay áo trắng như tuyết lên, trên cánh tay có một chấm như thủ cung sa xuất hiện.
Minh Thù nheo mắt, quả nhiên thế giới rất thần kỳ.
Phùng các lão cho rằng Minh Thù có hứng thú, đẩy thiếu niên một cái, thiếu niên lảo đảo ngã về phía Minh Thù.
Nàng cũng không tin mỹ nam xinh đẹp như vậy, nàng ta có thể không động tâm sao?
Cảnh Du thay Minh Thù đỡ lấy thiếu niên, Minh Thù cầm ly rượu khóe miệng tràn ngập ý cười: "Hoa dại bên đường ta không hái." Mãi đến khi Thược Dược bị Phùng các lão kéo theo ngồi xuống, hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Mặc dù hắn rất chán ghét việc phải mang mặt ra rêu rao thế này, nhưng hắn cũng biết lúc những người ở đây nhìn thấy hắn không ai có thể cưỡng lại được.
Nhưng nàng…
"Đừng nhìn nữa, người ta không thèm ngươi." Phùng các lão khoác tay lên hông thiếu niên: "Vốn cũng không nỡ, nàng không muốn cũng tốt."
Thược Dược nhìn khuôn mặt Phùng các lão có vẻ hơi mập, trong lòng hơi cảm thấy buồn nôn.
Nếu để hắn giao ra lần đầu của hắn, hắn tình nguyện chọn người kia.
"Bệ hạ đến"
Thẩm Ngọc bị một đám người vây quanh tiến đến, đi cùng với nàng còn có Đoan Mộc Thư đang mặc cung trang hoàng phu.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, bị Thẩm Ngọc ôm nhìn như cái xác không hồn đi lên vị trí cao nhất.
Sau khi Thẩm Ngọc phong Đoan Mộc Thư làm hoàng phu, hầu như không cho hắn đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người ồn ào thi nhau hành lễ, Thẩm Ngọc nhìn Minh Thù vẫn ngồi im không có động tĩnh gì: "Thừa tướng, ngươi có bất mãn gì đối với ta sao?"
"Không có." Minh Thù nghiêng đầu: "Bệ hạ phải tự tin lên, người đáng yêu như vậy, ta sao có thể có gì bất mãn đối với người chứ."
Mọi người: "…"
Vừa rồi thừa tướng đùa giỡn bệ hạ sao?
"Thừa tướng, ngươi đang nói bậy nói bạ cái gì thế!" Thẩm Ngọc cao giọng quát lớn.
"Khen bệ hạ."
"…"
Thẩm Ngọc cảm giác bây giờ mình không thể nhìn thẳng vào vị thừa tướng này.
Nàng cố gắng kéo căng khuôn mặt: "Nhìn thấy trẫm sao không hành lễ?"
"Bệ hạ, tiên hoàng cho phép ta không cần phải quỳ nếu không phải ở trường hợp đặc biệt." Cảnh gia có tư cách như vậy, trước khi Thẩm Ngọc phát tác, Minh Thù đưa hai tay lên trên không, khua khua: "Chào bệ hạ."
Lời nói của Thẩm Ngọc đến khóe miệng rồi cũng chỉ có thể nuốt trở về.
Ngay cả một cơ hội gây chuyện cũng chưa từng lưu lại cho nàng.
Minh Thù lại cười híp mắt nói: "Kỳ thực ta làm vậy chỉ là muốn gây chú ý với bệ hạ."
Thẩm Ngọc đang nắm tay Đoan Mộc Thư run một cái.
Lời này nếu như là một nam nhân nói ra, nàng sẽ không cảm thấy kỳ lạ nhưng đây là một nữ nhân!
Dùng giọng điệu thế này, nói ra những lời như vậy, Thẩm Ngọc cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Đoan Mộc Thư hơi liếc mắt nhìn nữ nhân ngồi phía dưới, đây chính là thừa tướng của Phượng Kỳ quốc.
Trên người nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, tại triều đình của Phượng Kỳ quốc chỉ có thừa tướng mới có thể mặc y phục màu sắc loại này, đại diện của việc nàng tôn quý vô song.
"Ngày hôm nay thừa tướng là nhân vật chính vì thừa tướng ăn mừng, lần này Phượng Kỳ đại thắng là công lao của Thừa tướng, mọi người cứ tự nhiên không cần phải để ý đến trẫm."
Phía dưới các đại thần liền phụ họa theo, sau đó là những tiếng chúc mừng Minh Thù.
Thẩm Ngọc lại nói hai câu, mọi người bắt đầu thân thiện.
Những việc như thế này tất nhiên sẽ có múa hát. Những thiếu niên ca hát kia cũng có thể tiến lên biểu diễn tài nghệ, nói không chừng có thể tìm được một nhân duyên tốt.
Minh Thù đã giải quyết xong điểm tâm trên bàn của mình, nàng nhìn sang điểm tâm của Phùng các lão ngồi bên cạnh.
Xê dịch sát lại gần: "Phùng các lão."
Phùng các lão: "…"
Phùng các lão nhìn lại một cách kỳ lạ: "Thừa tướng?"
Không phải nàng ta đã nghĩ thông rồi, muốn có Thược Dược chứ?
Nếu như nàng thực sự mở miệng, nàng đành phải đưa cho…
Ngẫm lại thật là đau lòng.
Tiểu mỹ nam này, nàng muốn nếm thử đầu tiên.
Minh Thù nhìn cũng chưa từng nhìn Thược Dược đang ngồi bên cạnh: "Ngươi có ăn điểm tâm không?"
Phùng các lão nhìn điểm tâm của mình trên bàn, không rõ ràng lắm lắc đầu.
"Vậy ta không khách khí."
Phùng các lão nhìn Minh Thù lấy điểm tâm của nàng mang đi…
Phùng các lão: "???"
Nói chuyện với nàng, chính là vì đồ ăn?
Phủ Thừa tướng nghèo đói đến mức không có cơm ăn rồi?
Không phải!
Ta với ngươi thân thiết lắm sao? Tốt xấu gì cũng là đối lập nhau, bộ dạng tự nhiên của ngươi như vậy là có ý gì? Chúng ta là đối thủ một mất một còn! Đối thủ một mất một còn đấy!
"Thừa tướng cũng không còn nhỏ tuổi nữa rồi, cũng nên có người để thích."
Thẩm Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Có thì sao, không có thì sao?"
"Thừa tướng, ngươi ăn nói với bệ hạ như thế sao?"
Có đại thần nghe không quen giọng điệu của Minh Thù, tuy giọng nói của nàng mang theo ý cười, nhưng luôn khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Thẩm Ngọc giơ tay lên, ý bảo mình cũng không thèm để ý: "Thừa tướng nếu như đã thích người nào đó, trẫm có thể làm chủ cho thừa tướng, lần này ngươi lập công những ban thưởng khác với ngươi mà nói cũng không còn lực hấp dẫn."
"Không có."
Thẩm Ngọc nhìn về phía Phùng các lão: "Thược Dược công tử này trẫm cũng có nghe nói tới, bây giờ được gặp đúng thật là thiếu niên tuấn tú. Thừa tướng có thấy thích không?"
"Bệ hạ, người thật quan tâm tới hôn sự của ta quá!"
Thẩm Ngọc chắc chắn sẽ không cho phép nàng cưới một nam nhân có địa vị cao, nhưng lại không thể tùy tiện qua loa tắc trách, mà danh tiếng của Thược Dược lại rất thích hợp.
Nhưng nếu như nàng thực sự mang người này về, không biết bên ngoài sẽ nói gì.
Huống chi với nam nhân, nàng chỉ cần có một tiểu yêu tinh là đủ rồi.
"Thừa tướng cảm thấy trẫm đang xen vào chuyện của người khác?"
"Bệ hạ biết là tốt rồi."
Cảnh Du nghe Minh Thù trả lời, ở phía sau vô cùng hoảng sợ, rất lo lắng ngay sau đó bệ hạ sẽ cho người lôi ra ngoài phạt đánh.
Các đại thần còn lại coi như không nghe thấy.
Những việc như thế này không phải những tôm tép như bọn họ có thể xen vào.
Nhưng Thẩm Ngọc chỉ sầm mặt xuống, sau đó cười bỏ qua không định truy cứu.
Thẩm Ngọc không ngừng nhắc nhở chính mình, chỉ cần có thể thu những đại thần ủng hộ nàng về dưới trướng, hoặc là đổi những người đó đi.
Không có dòng dõi Cảnh gia chức vị cực cao đằng sau, Cảnh Sắt chẳng được tính là gì.
Thẩm Ngọc không lên tiếng nữa, bầu không khí có chút lo lắng từ từ trở lại không khí lúc trước.
Toàn bộ thời gian của bữa tiệc Minh Thù chỉ tủm tỉm cười, trên cơ bản người ta không tìm nàng, nàng cũng sẽ không đi gây sự, yên tĩnh ăn mấy thứ linh tinh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mấy người nhảy múa trên sân.
"Nghe nói Thược Dược công tử múa rất đẹp, không biết hôm nay có thể may mắn thấy một lần không."
Giữa sân chẳng biết lúc nào có một tiểu công tử đang đứng, lúc này sắc mặt kiêu căng nhìn về phía Phùng các lão.
Người là do Phùng các lão mang tới, tiểu công tử cũng rất hiểu chuyện: "Phùng các lão và thừa tướng có muốn xem không?"
"Ta?" Minh Thù tự nhiên bị gọi tên ngẩng đầu: "Không có hứng thú. "
Tiểu công tử nghẹn lời, nhưng khi nhìn tới gương mặt Minh Thù lại áp chế bất mãn trở về.
Minh Thù có thể không hề có áp lực tâm lý nói thẳng là không có hứng thú, nhưng Phùng các lão không được chỉ có thể bảo Thược Dược đi lên.
Thược Dược cúi đầu, đáp một tiếng "vâng" nhè nhẹ đi ra giữa sân.
Vị tiểu công tử kia lui về chỗ của mình, vị trí kia ít nhất là gia quyến của quan nhị phẩm.
Thược Dược vừa đứng lại, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tiểu công tử thấy vậy sắc mặt cũng bất ngờ.
Tiếng sáo trúc vang lên.
Thân hình Thược Dược theo âm thanh nhảy múa, tay áo bồng bềnh nhẹ nhàng phiêu dật.
"Keng."
Âm thanh đồ sứ vỡ tan đột nhiên vang lên cắt đứt điệu múa của Thược Dược, hắn lo lắng đứng tại chỗ.
Tầm mắt mọi người lúc này đều nhìn lên phía trên.
Phía trên Đoan Mộc Thư đứng lên, đồ bị vỡ chắc là do Thẩm Ngọc ném chén trà, trên mu bàn tay của nàng còn dính lá trà.
Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn chén trà vỡ tan: "Đoan Mộc Thư, ngươi đừng tưởng rằng trẫm không thể bỏ ngươi."
"Ồ, vậy ngươi tìm người khác đi." Giọng nói Đoan Mộc Thư lạnh lùng.
Khiêu khích Thẩm Ngọc như vậy, cũng chỉ có vị hoàng phu Đoan Mộc Thư này dám.
Thẩm Ngọc lần này đã thực sự phát cáu: "Được."
Nàng quay đầu nhìn về phía Thược Dược đang đứng trên sân: "Sắc phong Thược Dược làm Hoàng quý quân."
Đoan Mộc Thư nghe vậy cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại cứ thế đi thẳng về phía trước.
Tình cảnh rơi vào trong yên tĩnh lạ thường.
Không cần nửa đêm canh ba rời giường, Minh Thù đương nhiên không khách khí.
Hôm nay nàng kéo Cảnh Du lại: "Đi thăm dò thông tin của Thẩm Ngôn."
Cảnh Du sửng sốt, một lúc lâu mới nhớ ra Thẩm Ngôn là tên của vị Tứ điện hạ đã chết.
"Đại nhân... người đã quên rồi sao, Tứ điện hạ đã qua đời."
Ngay sau khi bệ hạ đăng cơ không lâu, tứ điện hạ đã bị người ta ám sát trúng độc.
"Không đâu." Nữ chính sao có thể chết như vậy được, phải tin tưởng vào hào quang của nữ chính: "Đi điều tra xem, nàng ta nhất định còn sống, mang nàng ta trở về."
Cảnh Du: "…"
Đại nhân có phải điên rồi hay không!
Hay là đi mời một đại phu về xem thử!
Nhưng đại phu được mời tới kiểm tra, kết luận sau cùng cũng chỉ là thừa tướng đại nhân của bọn họ có chút khí hư, có thể là do bị thương bồi bổ là được rồi.
Cảnh Du luôn cảm thấy không thích hợp.
Trước kia đại nhân làm gì có chuyện lúc nào cũng cười…
Lúc mới trở về còn rất tốt, sao chỉ trong một buổi tối…
Đại nhân sẽ không bị cái gì kỳ lạ ám vào chứ?
Minh Thù nhìn Cảnh Du mời hết đại phu lại lén đi mời đạo sĩ, dày vò một hồi Minh Thù vẫn như vậy.
Cảnh Du mang tới một chậu gỗ: "Đại nhân, ta hầu hạ người tắm rửa nhé?"
Minh Thù biết nàng ta nghi ngờ mình, cũng không nói gì đi vào bồn tắm, Cảnh Du hầu hạ Minh Thù cởi quần áo, ánh mắt của nàng dừng trên phía sau lưng Minh Thù chốc lát.
Nơi đó có hai vết thương cũ, lúc trước bị ám sát lưu lại.
Cảnh Du xác định vết thương không phải làm giả, cũng không có chỗ nào kỳ lạ lại càng thấy mơ hồ.
Đây đúng là đại nhân nhà nàng…
Nhưng sao lại thay đổi kỳ lạ như thế?
Đợi tắm xong, Minh Thù hỏi nàng chính sự: "Tìm người thế nào rồi?"
Cảnh Du ho một tiếng, cúi đầu che giấu: "Đại nhân, người vì sao cho rằng Tứ điện hạ còn sống?"
"Nàng chắc chắn còn sống… không tìm được sao?"
Cảnh Du lắc đầu.
Bọn họ căn bản không biết tìm như thế nào, một điểm manh mối cũng không có, cho dù Tứ điện hạ còn sống đi chăng nữa, lỡ đâu bây giờ Tứ điện hạ đã không còn ở hoàng thành, Phượng Kỳ quốc lớn như vậy, bọn họ làm sao tìm được?
"Tiếp tục tìm."
Minh Thù cũng muốn hỏi Hài Hòa Hiệu.
Nhưng mà Hài Hòa Hiệu là hệ thống rất có nguyên tắc, trừ khi nó chủ động nói cho, hoặc là có tình huống liên quan tới giá trị thù hận, bằng không hỏi cái gì cũng không nói.
Người khác đều dựa vào hệ thống.
Cái hệ thống này của trẫm, một điểm tác dụng cũng không có.
-
Nghe nói cuối cùng Lý đại nhân bị đày đi biên cương, Thẩm Ngọc không thể không xử lý hắn, có đôi khi mặt ngoài vẫn phải làm cho đầy đủ.
Minh Thù dưỡng thương cũng khá tốt, trong cung truyền đến tin tức sẽ tổ chức tiệc ăn mừng công khai cho nàng.
Còn bữa tiệc ăn mừng này, rốt cuộc là có mục đích gì khác không tạm thời còn không biết.
Minh Thù vui vẻ đồng ý.
Ngự trù trong cung cũng không phải thổi phồng.
Nếu như ăn ngon, trẫm cũng có thể có lý do tạo phản…
[Ký chủ, nếu cô tạo phản nhiệm vụ coi như thất bại.]
Trẫm có thể để người khác làm nữ hoàng.
[…] Vì đầu bếp tạo phản, rất Minh Thù!
[Ký chủ xem chút tiểu yêu tinh đánh lộn, yên tĩnh một chút.]
Minh Thù: "…" Có một cái hệ thống bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng kiếm cớ bảo trẫm thả tiểu yêu tinh ra đánh nhau thì biết phải làm sao bây giờ.
Minh Thù đến bữa tiệc đã có không ít người tới.
Rõ ràng tiệc ăn mừng lần này có thể mang theo người nhà, ở trong sân ngoài các đại thần còn có chính phu, con gái của các đại thần trông rất náo nhiệt.
Nguyên chủ không có chính phu, cũng không có thị quân, chỉ có mấy thiếu niên thanh tú nhưng nguyên chủ đều không động tới bọn họ.
Lúc vừa mới thấy cảnh như thế này còn có chút mới mẻ.
Y phục của nam nhân đa số rất diễm lệ, thanh lịch, cũng mang theo một số đồ trang sức có điều rất ít.
Đánh phấn bôi son cũng có, nhưng đa số vẫn là mặt mộc, bám vào bên cạnh vợ mình nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng.
Minh Thù đi tới, có không ít nam nhân nhìn nàng, nguyên chủ bình thường đã hết sức đẹp mắt, cộng thêm chức quan thừa tướng, ngoại trừ trong hoàng cung nguyên chủ chính là người tình trong mộng trong lòng vô số nam nhân.
Có đại thần tới trò chuyện: "Thừa tướng, vết thương của người tốt lên rồi chứ?"
Minh Thù liếc mắt nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: "Không tốt ngươi có cho ta nhân sâm ngàn năm bồi bổ không?"
Lúc Cảnh Du muốn ngăn lại đã không kịp.
Những đại nhân gần đây tới thăm bệnh, ngoại trừ mấy đại thần ở phe bọn họ, không có một đại thần nào khác tới thăm.
Nụ cười trên mặt đại thần cứng đờ.
Nhân sâm ngàn năm ngươi cho rằng là cải trắng trên đường… Không phải, lời như vậy mà nàng ta cũng có thể nói ra sao.
"Thừa tướng đại nhân thật biết nói đùa, nếu như vi thần có thể tìm được nhân sâm ngàn năm, chắc chắn sẽ hiếu kính với thừa tướng đại nhân." Ở trong quan trường hỗn độn, làm gì có ai không qua lại những lời xã giao.
"Chờ ngươi tìm được sợ rằng ta đây đã nằm dưới ba tấc đất rồi."
"…" Đây chính là chính ngươi nói, không liên quan gì tới ta!
Minh Thù đuổi mấy đại thần tới bắt chuyện đi, cuối cùng cũng không ai tiến lên nữa.
Nàng mang theo người hầu Cảnh Du đi tới giữa sân ngồi xuống.
Trên bàn nhỏ có bày điểm tâm, hoa quả và rượu, Minh Thù ngồi xuống cũng không khách khí cứ thế bắt đầu ăn.
Phùng các lão mang theo một thiếu niên tuổi còn trẻ khuôn mặt rất đẹp tiến đến, trên người thiếu niên mặc một bộ y phục lịch lãm màu trắng, lúc đi lại phiêu dật như tiên.
Từ khi thiếu niên này xuất hiện, Minh Thù liền phát hiện giữa sân không ít đại thần đều nhìn lại.
Mà những nam nhân còn lại, đối với thiếu niên này ít nhiều lộ ra biểu cảm ghen tỵ.
"Đó là Thược Dược phải không?"
"Thược Dược là ai?"
"Thược Dược ngươi cũng không biết sao? Đứng đầu bảng trong Bách Yến lâu, được vinh danh là đệ nhất mỹ nhân của hoàng thành chúng ta."
"Không phải chỉ là một người theo phục dịch sao… Đệ nhất mỹ nhân cái gì chứ…"
Xung quanh tiếng bàn tán không ngừng, thiếu niên dáng người rất cao, nhìn kiên cường nhưng tay áo hắn đã hạ xuống nắm chặt thành quyền, biểu hiện sự lo lắng rất rõ ràng.
Ánh mắt Minh Thù nhìn lướt qua, nhan sắc đúng thật rất vượt trội, cộng thêm một thân khí chất hèn gì thu hút sự chú ý.
Phùng các lão ngược lại không hề e ngại Minh Thù, mang theo người thiếu niên kia tiến lên: "Thừa tướng, vài ngày trước ta có đắc tội xin ngài đừng để trong lòng, mọi người đều là vì Phượng Kỳ quốc cả."
Minh Thù hơi ngửa đầu nhìn nàng: "Thật có lỗi, bổn tướng cứ thích để trong lòng."
Phùng các lão: "…"
Nàng chủ động cầu hoà, vậy mà không thèm cảm kích!
Trên khuôn mặt cứng đờ của Phùng các lão vẫn tiếp tục nụ cười: "Hay là như vậy đi, vì để bày tỏ lòng thành, ta đưa Thược Dược cho thừa tướng được không?"
Thiếu niên vừa nghe xong, dường như có hơi kinh ngạc, hắn muốn duy trì vẻ ngạo mạn của mình, nhưng lại không thể không khuất phục vận mệnh, toát ra vẻ yếu đuối khiến người ta rất muốn ôm hắn vào trong lồng ngực mà an ủi cho thật tốt.
Phùng các lão tiếp tục nói: "Thừa tướng giữ mình trong sạch có lẽ không biết tới Thược Dược, hắn chính là đệ nhất mỹ nam của hoàng thành chúng ta, ngày hôm nay ta cố ý đưa hắn đến chính là để nhận lỗi với thừa tướng. Người yên tâm, Thược Dược vẫn còn sạch sẽ."
Phùng các lão nắm cánh tay thiếu niên, kéo cánh tay áo trắng như tuyết lên, trên cánh tay có một chấm như thủ cung sa xuất hiện.
Minh Thù nheo mắt, quả nhiên thế giới rất thần kỳ.
Phùng các lão cho rằng Minh Thù có hứng thú, đẩy thiếu niên một cái, thiếu niên lảo đảo ngã về phía Minh Thù.
Nàng cũng không tin mỹ nam xinh đẹp như vậy, nàng ta có thể không động tâm sao?
Cảnh Du thay Minh Thù đỡ lấy thiếu niên, Minh Thù cầm ly rượu khóe miệng tràn ngập ý cười: "Hoa dại bên đường ta không hái." Mãi đến khi Thược Dược bị Phùng các lão kéo theo ngồi xuống, hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Mặc dù hắn rất chán ghét việc phải mang mặt ra rêu rao thế này, nhưng hắn cũng biết lúc những người ở đây nhìn thấy hắn không ai có thể cưỡng lại được.
Nhưng nàng…
"Đừng nhìn nữa, người ta không thèm ngươi." Phùng các lão khoác tay lên hông thiếu niên: "Vốn cũng không nỡ, nàng không muốn cũng tốt."
Thược Dược nhìn khuôn mặt Phùng các lão có vẻ hơi mập, trong lòng hơi cảm thấy buồn nôn.
Nếu để hắn giao ra lần đầu của hắn, hắn tình nguyện chọn người kia.
"Bệ hạ đến"
Thẩm Ngọc bị một đám người vây quanh tiến đến, đi cùng với nàng còn có Đoan Mộc Thư đang mặc cung trang hoàng phu.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, bị Thẩm Ngọc ôm nhìn như cái xác không hồn đi lên vị trí cao nhất.
Sau khi Thẩm Ngọc phong Đoan Mộc Thư làm hoàng phu, hầu như không cho hắn đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người ồn ào thi nhau hành lễ, Thẩm Ngọc nhìn Minh Thù vẫn ngồi im không có động tĩnh gì: "Thừa tướng, ngươi có bất mãn gì đối với ta sao?"
"Không có." Minh Thù nghiêng đầu: "Bệ hạ phải tự tin lên, người đáng yêu như vậy, ta sao có thể có gì bất mãn đối với người chứ."
Mọi người: "…"
Vừa rồi thừa tướng đùa giỡn bệ hạ sao?
"Thừa tướng, ngươi đang nói bậy nói bạ cái gì thế!" Thẩm Ngọc cao giọng quát lớn.
"Khen bệ hạ."
"…"
Thẩm Ngọc cảm giác bây giờ mình không thể nhìn thẳng vào vị thừa tướng này.
Nàng cố gắng kéo căng khuôn mặt: "Nhìn thấy trẫm sao không hành lễ?"
"Bệ hạ, tiên hoàng cho phép ta không cần phải quỳ nếu không phải ở trường hợp đặc biệt." Cảnh gia có tư cách như vậy, trước khi Thẩm Ngọc phát tác, Minh Thù đưa hai tay lên trên không, khua khua: "Chào bệ hạ."
Lời nói của Thẩm Ngọc đến khóe miệng rồi cũng chỉ có thể nuốt trở về.
Ngay cả một cơ hội gây chuyện cũng chưa từng lưu lại cho nàng.
Minh Thù lại cười híp mắt nói: "Kỳ thực ta làm vậy chỉ là muốn gây chú ý với bệ hạ."
Thẩm Ngọc đang nắm tay Đoan Mộc Thư run một cái.
Lời này nếu như là một nam nhân nói ra, nàng sẽ không cảm thấy kỳ lạ nhưng đây là một nữ nhân!
Dùng giọng điệu thế này, nói ra những lời như vậy, Thẩm Ngọc cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Đoan Mộc Thư hơi liếc mắt nhìn nữ nhân ngồi phía dưới, đây chính là thừa tướng của Phượng Kỳ quốc.
Trên người nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, tại triều đình của Phượng Kỳ quốc chỉ có thừa tướng mới có thể mặc y phục màu sắc loại này, đại diện của việc nàng tôn quý vô song.
"Ngày hôm nay thừa tướng là nhân vật chính vì thừa tướng ăn mừng, lần này Phượng Kỳ đại thắng là công lao của Thừa tướng, mọi người cứ tự nhiên không cần phải để ý đến trẫm."
Phía dưới các đại thần liền phụ họa theo, sau đó là những tiếng chúc mừng Minh Thù.
Thẩm Ngọc lại nói hai câu, mọi người bắt đầu thân thiện.
Những việc như thế này tất nhiên sẽ có múa hát. Những thiếu niên ca hát kia cũng có thể tiến lên biểu diễn tài nghệ, nói không chừng có thể tìm được một nhân duyên tốt.
Minh Thù đã giải quyết xong điểm tâm trên bàn của mình, nàng nhìn sang điểm tâm của Phùng các lão ngồi bên cạnh.
Xê dịch sát lại gần: "Phùng các lão."
Phùng các lão: "…"
Phùng các lão nhìn lại một cách kỳ lạ: "Thừa tướng?"
Không phải nàng ta đã nghĩ thông rồi, muốn có Thược Dược chứ?
Nếu như nàng thực sự mở miệng, nàng đành phải đưa cho…
Ngẫm lại thật là đau lòng.
Tiểu mỹ nam này, nàng muốn nếm thử đầu tiên.
Minh Thù nhìn cũng chưa từng nhìn Thược Dược đang ngồi bên cạnh: "Ngươi có ăn điểm tâm không?"
Phùng các lão nhìn điểm tâm của mình trên bàn, không rõ ràng lắm lắc đầu.
"Vậy ta không khách khí."
Phùng các lão nhìn Minh Thù lấy điểm tâm của nàng mang đi…
Phùng các lão: "???"
Nói chuyện với nàng, chính là vì đồ ăn?
Phủ Thừa tướng nghèo đói đến mức không có cơm ăn rồi?
Không phải!
Ta với ngươi thân thiết lắm sao? Tốt xấu gì cũng là đối lập nhau, bộ dạng tự nhiên của ngươi như vậy là có ý gì? Chúng ta là đối thủ một mất một còn! Đối thủ một mất một còn đấy!
"Thừa tướng cũng không còn nhỏ tuổi nữa rồi, cũng nên có người để thích."
Thẩm Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Có thì sao, không có thì sao?"
"Thừa tướng, ngươi ăn nói với bệ hạ như thế sao?"
Có đại thần nghe không quen giọng điệu của Minh Thù, tuy giọng nói của nàng mang theo ý cười, nhưng luôn khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Thẩm Ngọc giơ tay lên, ý bảo mình cũng không thèm để ý: "Thừa tướng nếu như đã thích người nào đó, trẫm có thể làm chủ cho thừa tướng, lần này ngươi lập công những ban thưởng khác với ngươi mà nói cũng không còn lực hấp dẫn."
"Không có."
Thẩm Ngọc nhìn về phía Phùng các lão: "Thược Dược công tử này trẫm cũng có nghe nói tới, bây giờ được gặp đúng thật là thiếu niên tuấn tú. Thừa tướng có thấy thích không?"
"Bệ hạ, người thật quan tâm tới hôn sự của ta quá!"
Thẩm Ngọc chắc chắn sẽ không cho phép nàng cưới một nam nhân có địa vị cao, nhưng lại không thể tùy tiện qua loa tắc trách, mà danh tiếng của Thược Dược lại rất thích hợp.
Nhưng nếu như nàng thực sự mang người này về, không biết bên ngoài sẽ nói gì.
Huống chi với nam nhân, nàng chỉ cần có một tiểu yêu tinh là đủ rồi.
"Thừa tướng cảm thấy trẫm đang xen vào chuyện của người khác?"
"Bệ hạ biết là tốt rồi."
Cảnh Du nghe Minh Thù trả lời, ở phía sau vô cùng hoảng sợ, rất lo lắng ngay sau đó bệ hạ sẽ cho người lôi ra ngoài phạt đánh.
Các đại thần còn lại coi như không nghe thấy.
Những việc như thế này không phải những tôm tép như bọn họ có thể xen vào.
Nhưng Thẩm Ngọc chỉ sầm mặt xuống, sau đó cười bỏ qua không định truy cứu.
Thẩm Ngọc không ngừng nhắc nhở chính mình, chỉ cần có thể thu những đại thần ủng hộ nàng về dưới trướng, hoặc là đổi những người đó đi.
Không có dòng dõi Cảnh gia chức vị cực cao đằng sau, Cảnh Sắt chẳng được tính là gì.
Thẩm Ngọc không lên tiếng nữa, bầu không khí có chút lo lắng từ từ trở lại không khí lúc trước.
Toàn bộ thời gian của bữa tiệc Minh Thù chỉ tủm tỉm cười, trên cơ bản người ta không tìm nàng, nàng cũng sẽ không đi gây sự, yên tĩnh ăn mấy thứ linh tinh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mấy người nhảy múa trên sân.
"Nghe nói Thược Dược công tử múa rất đẹp, không biết hôm nay có thể may mắn thấy một lần không."
Giữa sân chẳng biết lúc nào có một tiểu công tử đang đứng, lúc này sắc mặt kiêu căng nhìn về phía Phùng các lão.
Người là do Phùng các lão mang tới, tiểu công tử cũng rất hiểu chuyện: "Phùng các lão và thừa tướng có muốn xem không?"
"Ta?" Minh Thù tự nhiên bị gọi tên ngẩng đầu: "Không có hứng thú. "
Tiểu công tử nghẹn lời, nhưng khi nhìn tới gương mặt Minh Thù lại áp chế bất mãn trở về.
Minh Thù có thể không hề có áp lực tâm lý nói thẳng là không có hứng thú, nhưng Phùng các lão không được chỉ có thể bảo Thược Dược đi lên.
Thược Dược cúi đầu, đáp một tiếng "vâng" nhè nhẹ đi ra giữa sân.
Vị tiểu công tử kia lui về chỗ của mình, vị trí kia ít nhất là gia quyến của quan nhị phẩm.
Thược Dược vừa đứng lại, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tiểu công tử thấy vậy sắc mặt cũng bất ngờ.
Tiếng sáo trúc vang lên.
Thân hình Thược Dược theo âm thanh nhảy múa, tay áo bồng bềnh nhẹ nhàng phiêu dật.
"Keng."
Âm thanh đồ sứ vỡ tan đột nhiên vang lên cắt đứt điệu múa của Thược Dược, hắn lo lắng đứng tại chỗ.
Tầm mắt mọi người lúc này đều nhìn lên phía trên.
Phía trên Đoan Mộc Thư đứng lên, đồ bị vỡ chắc là do Thẩm Ngọc ném chén trà, trên mu bàn tay của nàng còn dính lá trà.
Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn chén trà vỡ tan: "Đoan Mộc Thư, ngươi đừng tưởng rằng trẫm không thể bỏ ngươi."
"Ồ, vậy ngươi tìm người khác đi." Giọng nói Đoan Mộc Thư lạnh lùng.
Khiêu khích Thẩm Ngọc như vậy, cũng chỉ có vị hoàng phu Đoan Mộc Thư này dám.
Thẩm Ngọc lần này đã thực sự phát cáu: "Được."
Nàng quay đầu nhìn về phía Thược Dược đang đứng trên sân: "Sắc phong Thược Dược làm Hoàng quý quân."
Đoan Mộc Thư nghe vậy cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại cứ thế đi thẳng về phía trước.
Tình cảnh rơi vào trong yên tĩnh lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.