Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 614: Giới thượng lưu thật phức tạp (37)
Mặc Linh
16/07/2018
"Sau đó còn có người tới tìm tôi đòi tiền."
Hoắc Đình tiếp tục nói: "Nếu như chỉ là Hứa Bắc nói như vậy, tôi sẽ không tin, nhưng người tới tìm tôi cũng nói giống như Hứa Bắc, trên tay hắn còn có chứng cứ. Hạ Liên nếu như không phải là tôi, cô bây giờ đã xong rồi."
Đáy mắt Hạ Liên tỏ ra khiếp sợ và đầy thù hận, Hoắc Đình nhìn không thương xót.
Hoắc Đình nói: "Tôi vẫn cảm thấy cô rất thông minh, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái đơn thuần, làm sao cô có thể làm ra những việc như vậy?"
Ở trong lòng Hoắc Đình, hắn có thể làm ra những việc như vậy, nhưng người hắn thích không thể, cô không thể là một người độc ác.
Nếu như sớm biết Hạ Liên là người như vậy, hắn căn bản sẽ không nảy sinh cái gì với cô.
Chỉ cần nghĩ tới việc Hạ Liên lúc bên cạnh mình có dáng vẻ đơn thuần vô hại, nhưng sau lưng lại làm ra loại chuyện như vậy, Hoắc Đình không nhịn được mà tức giận.
Hạ Liên bối rối nắm lấy tay Hoắc Đình: "Anh hãy nghe em nói đã, em cũng là bị bắt buộc thôi, Hứa Bắc và Lục Chước đều muốn hại chết em, em không có cách nào khác..."
"Hạ Liên, nghĩ lại tình cảm trước kia của chúng ta, về sau đừng tới tìm tôi nữa." Hoắc Đình rút tay về, giọng nói thờ ơ.
"Hoắc Đình... Anh... Anh không thể đối xử với em như vậy."
"Xuống xe."
"Hoắc Đình, anh không phải nói thích em sao? Sao anh có thể đối với em như vậy, anh không thể..."
"Xuống xe!"
Hạ Liên bị Hoắc Đình đuổi khỏi xe, cô đứng trên con đường hoang tàn vắng vẻ, trên mặt còn mang theo nước mắt đờ đẫn nhìn về phương xa.
-
Việc Hoắc Đình làm cũng không tính là tuyệt tình, cho cô tiền, đưa cho cô người đại diện. Hạ Liên biết Hoắc Đình đã quyết tâm muốn cùng mình phân rõ giới hạn, cô sa sút tinh thần một thời gian sau đó chủ động liên lạc với người đại diện.
Giới giải trí một năm trước và giới giải trí một năm sau hoàn toàn khác nhau.
Hạ Liên đột nhiên trở về, có chút không thích ứng được.
Trong tay người đại diện không có nhiều hợp đồng, Hạ Liên đột nhiên trở lại chỉ diễn vị trí diễn viên phụ, gương mặt Hạ Liên bây giờ không có cách nào làm ra biểu cảm phong phú, tất cả những lời kịch tương đối quan trọng đều không đến lượt cô.
"Ồ, là Lục Chước, không ngờ anh ta quay phim ngay bên cạnh chúng ta, mình có thể tiếp cận anh ấy rồi, thật hạnh phúc!"
"Cô bây giờ mới biết à? Ngày hôm qua tôi đã biết rồi, bộ phim này là giải trí Cổ Kim chuyên vì Lục Chước mà đầu tư đó."
"Hứa tổng và Lục Chước có ở cùng một chỗ không?"
"Hẳn là... ở cùng một chỗ? Giải trí Cổ Kim nhiều lần vì Lục Chước chèn ép người khác, nếu không ở cùng một chỗ thì sao có thể làm như vậy được?"
Hạ Liên nghe những diễn viên phụ bên cạnh nói chuyện, cảm xúc của cô từng chút từng chút tối xuống.
Đoàn phim bên cạnh là Lục Chước, khiến cho tiến độ bên này chậm lại không ít.
Hạ Liên quay xong đi ra, đoàn phim bên cạnh vẫn còn đang quay, cô thừa lúc tổ đạo cụ dọn đồ lẻn vào.
Cô quan sát bên trong một lúc, không thấy Lục Chước đâu.
"Cô đang nhìn cái gì thế?"
Bên cạnh Hạ Liên đột nhiên có một người đứng cạnh, cô bị dọa cho giật mình quay đầu lại. Lục Chước dựa vào giá đỡ đạo cụ, sắc mặt không thay đổi nhìn cô.
Hạ Liên dường như trở lại gian nhà kia, Lục Chước cũng là dùng vẻ mặt như thế nhìn cô, sau đó... Muốn giết cô.
Nghĩ đến mình bây giờ khuôn mặt đã khác, Hạ Liên cố gắng thay đổi giọng nói: "Không nhìn cái gì cả."
Lục Chước nhấc chân đi về phía cô, Hạ Liên cảm thấy có một áp lực đè lên trên người cô, đáng sợ vô cùng, không khí trong phổi chớp mắt như bị rút sạch sẽ, dường như có bàn tay vô hình bóp lấy cổ cô không thể thở nổi.
"Cậu Lục, xe của Hứa tổng đến rồi."
Bên ngoài giá đỡ đạo cụ có người gọi hắn.
Lục Chước dừng bước, khóe miệng khẽ mỉm, rõ ràng là đang cười nhưng Hạ Liên lại không thể nhìn ra được một chút cười nào trên khuôn mặt đó, chỉ có thờ ơ...
"Coi như cô may mắn." Lục Chước nói.
Hạ Liên nhìn Lục Chước và trợ lý rời đi, hắn ngay cả kính râm cũng không đeo lên cứ như vậy đi ra, bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai.
Chân Hạ Liên cứng nhắc đi ra ngoài, có mấy chiếc xe đậu bên ngoài, các vệ sĩ hợp lại tạo thành một con đường cho hắn đi, hắn trông giống như vương tử từ trong cung đình đi ra, mọi hoạt động đều thu hút sự chú ý của người khác.
Xe bên kia có một cô gái đang đứng, cô nhìn Lục Chước trên mặt nở nụ cười êm ái.
Lục Chước tiến lên ôm lấy cô gái rồi hôn lên trán, sau đó hai người mới lên xe, biến mất trong tiếng thét chói tai của người hâm mộ.
Hạ Liên bám vào tường, móng tay bị gãy vì dùng sức.
Vì sao tất cả mọi người đều được sống tốt như vậy, chỉ có mình cô chật vật đến không chịu nổi!
Cô ta nên là người cuối cùng nở nụ cười!
Hạ Liên như người mất hồn trở về, nàng rời khỏi đoàn phim và đi tới một quán bar.
Trong quán bar nhảy múa điên cuồng, Hạ Liên gạt tay một gã đàn ông không có ý tốt, ngồi một mình trong góc.
Một người đàn ông đi qua trước mặt cô, không quá một phút người đó quay lại, hai mắt hắn đánh giá cẩn thận Hạ Liên, ngồi trước mặt cô giọng nói kỳ lạ: "Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Cút!"
"Cút? Hạ tiểu thư, cô còn nợ tiền của tôi đấy. Hạ tiểu thư, không phải là muốn quỵt nợ đấy chứ?"
Giây thần kinh nào đó của Hạ Liên bị kích thích, cô ngẩng đầu lên tia sáng lờ mờ, nhưng người đối diện là người nào đó trong trí nhớ, cô chợt đứng lên.
"Hạ tiểu thư, sao nhìn thấy tôi lại hoảng hốt như vậy?" Giọng người kia như ma quỷ tiến vào trong đầu Hạ Liên: "Tôi không chết, Hạ tiểu thư có phải rất bất ngờ không."
Hạ Liên nhớ tới lời Hoắc Đình nói, hắn nói có người cho hắn xem chứng cứ.
Vụ nổ lớn như vậy, cô may mắn không chết, người này tất nhiên cũng không chết thậm chí nhìn qua cũng không có gì khác lúc trước.
Hạ Liên ổn định tâm tình, cảnh giác hỏi: "Anh muốn thế nào?"
"Thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý này Hạ tiểu thư cũng không hiểu sao?"
"Năm trăm ngàn, tôi ngày mai mang đến cho anh." Hạ Liên lập tức nói.
"Năm trăm ngàn?" Sắc mặt người đàn ông đột nhiên tối xuống: "Hạ tiểu thư cũng quá khinh người."
"Lúc trước đã nói rồi, anh đừng nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của."
"Ba triệu, cho Hạ tiểu thư một ngày, ngày mai vào giờ này vẫn là ở đây, Hạ tiểu thư không đến, có lẽ Hạ tiểu thư sẽ phải làm khách ở cục cảnh sát."
Trước đây Hạ Liên chạy nhanh, trốn ra nước ngoài. Nhưng hắn không may như vậy, bị người phụ nữ kia kia bắt lấy, hắn vốn bên trong vụ nổ bị thương một chân, còn bị người phụ nữ kia cho người đánh đập một trận, hắn có thể còn sống sót là do mạng hắn lớn.
Hắn không làm gì được người phụ nữ kia, ai biết ngày hôm nay may mắn gặp được Hạ Liên.
Vài triệu là giá rẻ cho Hạ Liên rồi.
Người đó nói xong, đứng dậy rời đi.
Hạ Liên phát hiện hắn bước đi khập khiễng, hơn nữa khí thế trên người cũng không giống trước đây có thể lên mặt dọa người, giống như là hổ bị người khác nhổ răng.
Ba triệu.
Hoắc Đình cho cô cũng khá nhiều tiền nhưng cô không thể ở lại Hạ gia, cho nên đã phải mua một căn phòng, gần đây cũng tiêu hết không ít, phải cho đi ba triệu tiền trên tay cô cũng còn lại không nhiều lắm.
Nhưng nếu không cho, lỡ đâu gã đàn ông kia thực sự tố cáo cô thì phải làm sao bây giờ?
Thuê người bắt cóc đây là phạm pháp.
Càng chưa nói tới vụ nổ trước đây còn có người chết.
Hoắc Đình tiếp tục nói: "Nếu như chỉ là Hứa Bắc nói như vậy, tôi sẽ không tin, nhưng người tới tìm tôi cũng nói giống như Hứa Bắc, trên tay hắn còn có chứng cứ. Hạ Liên nếu như không phải là tôi, cô bây giờ đã xong rồi."
Đáy mắt Hạ Liên tỏ ra khiếp sợ và đầy thù hận, Hoắc Đình nhìn không thương xót.
Hoắc Đình nói: "Tôi vẫn cảm thấy cô rất thông minh, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái đơn thuần, làm sao cô có thể làm ra những việc như vậy?"
Ở trong lòng Hoắc Đình, hắn có thể làm ra những việc như vậy, nhưng người hắn thích không thể, cô không thể là một người độc ác.
Nếu như sớm biết Hạ Liên là người như vậy, hắn căn bản sẽ không nảy sinh cái gì với cô.
Chỉ cần nghĩ tới việc Hạ Liên lúc bên cạnh mình có dáng vẻ đơn thuần vô hại, nhưng sau lưng lại làm ra loại chuyện như vậy, Hoắc Đình không nhịn được mà tức giận.
Hạ Liên bối rối nắm lấy tay Hoắc Đình: "Anh hãy nghe em nói đã, em cũng là bị bắt buộc thôi, Hứa Bắc và Lục Chước đều muốn hại chết em, em không có cách nào khác..."
"Hạ Liên, nghĩ lại tình cảm trước kia của chúng ta, về sau đừng tới tìm tôi nữa." Hoắc Đình rút tay về, giọng nói thờ ơ.
"Hoắc Đình... Anh... Anh không thể đối xử với em như vậy."
"Xuống xe."
"Hoắc Đình, anh không phải nói thích em sao? Sao anh có thể đối với em như vậy, anh không thể..."
"Xuống xe!"
Hạ Liên bị Hoắc Đình đuổi khỏi xe, cô đứng trên con đường hoang tàn vắng vẻ, trên mặt còn mang theo nước mắt đờ đẫn nhìn về phương xa.
-
Việc Hoắc Đình làm cũng không tính là tuyệt tình, cho cô tiền, đưa cho cô người đại diện. Hạ Liên biết Hoắc Đình đã quyết tâm muốn cùng mình phân rõ giới hạn, cô sa sút tinh thần một thời gian sau đó chủ động liên lạc với người đại diện.
Giới giải trí một năm trước và giới giải trí một năm sau hoàn toàn khác nhau.
Hạ Liên đột nhiên trở về, có chút không thích ứng được.
Trong tay người đại diện không có nhiều hợp đồng, Hạ Liên đột nhiên trở lại chỉ diễn vị trí diễn viên phụ, gương mặt Hạ Liên bây giờ không có cách nào làm ra biểu cảm phong phú, tất cả những lời kịch tương đối quan trọng đều không đến lượt cô.
"Ồ, là Lục Chước, không ngờ anh ta quay phim ngay bên cạnh chúng ta, mình có thể tiếp cận anh ấy rồi, thật hạnh phúc!"
"Cô bây giờ mới biết à? Ngày hôm qua tôi đã biết rồi, bộ phim này là giải trí Cổ Kim chuyên vì Lục Chước mà đầu tư đó."
"Hứa tổng và Lục Chước có ở cùng một chỗ không?"
"Hẳn là... ở cùng một chỗ? Giải trí Cổ Kim nhiều lần vì Lục Chước chèn ép người khác, nếu không ở cùng một chỗ thì sao có thể làm như vậy được?"
Hạ Liên nghe những diễn viên phụ bên cạnh nói chuyện, cảm xúc của cô từng chút từng chút tối xuống.
Đoàn phim bên cạnh là Lục Chước, khiến cho tiến độ bên này chậm lại không ít.
Hạ Liên quay xong đi ra, đoàn phim bên cạnh vẫn còn đang quay, cô thừa lúc tổ đạo cụ dọn đồ lẻn vào.
Cô quan sát bên trong một lúc, không thấy Lục Chước đâu.
"Cô đang nhìn cái gì thế?"
Bên cạnh Hạ Liên đột nhiên có một người đứng cạnh, cô bị dọa cho giật mình quay đầu lại. Lục Chước dựa vào giá đỡ đạo cụ, sắc mặt không thay đổi nhìn cô.
Hạ Liên dường như trở lại gian nhà kia, Lục Chước cũng là dùng vẻ mặt như thế nhìn cô, sau đó... Muốn giết cô.
Nghĩ đến mình bây giờ khuôn mặt đã khác, Hạ Liên cố gắng thay đổi giọng nói: "Không nhìn cái gì cả."
Lục Chước nhấc chân đi về phía cô, Hạ Liên cảm thấy có một áp lực đè lên trên người cô, đáng sợ vô cùng, không khí trong phổi chớp mắt như bị rút sạch sẽ, dường như có bàn tay vô hình bóp lấy cổ cô không thể thở nổi.
"Cậu Lục, xe của Hứa tổng đến rồi."
Bên ngoài giá đỡ đạo cụ có người gọi hắn.
Lục Chước dừng bước, khóe miệng khẽ mỉm, rõ ràng là đang cười nhưng Hạ Liên lại không thể nhìn ra được một chút cười nào trên khuôn mặt đó, chỉ có thờ ơ...
"Coi như cô may mắn." Lục Chước nói.
Hạ Liên nhìn Lục Chước và trợ lý rời đi, hắn ngay cả kính râm cũng không đeo lên cứ như vậy đi ra, bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai.
Chân Hạ Liên cứng nhắc đi ra ngoài, có mấy chiếc xe đậu bên ngoài, các vệ sĩ hợp lại tạo thành một con đường cho hắn đi, hắn trông giống như vương tử từ trong cung đình đi ra, mọi hoạt động đều thu hút sự chú ý của người khác.
Xe bên kia có một cô gái đang đứng, cô nhìn Lục Chước trên mặt nở nụ cười êm ái.
Lục Chước tiến lên ôm lấy cô gái rồi hôn lên trán, sau đó hai người mới lên xe, biến mất trong tiếng thét chói tai của người hâm mộ.
Hạ Liên bám vào tường, móng tay bị gãy vì dùng sức.
Vì sao tất cả mọi người đều được sống tốt như vậy, chỉ có mình cô chật vật đến không chịu nổi!
Cô ta nên là người cuối cùng nở nụ cười!
Hạ Liên như người mất hồn trở về, nàng rời khỏi đoàn phim và đi tới một quán bar.
Trong quán bar nhảy múa điên cuồng, Hạ Liên gạt tay một gã đàn ông không có ý tốt, ngồi một mình trong góc.
Một người đàn ông đi qua trước mặt cô, không quá một phút người đó quay lại, hai mắt hắn đánh giá cẩn thận Hạ Liên, ngồi trước mặt cô giọng nói kỳ lạ: "Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Cút!"
"Cút? Hạ tiểu thư, cô còn nợ tiền của tôi đấy. Hạ tiểu thư, không phải là muốn quỵt nợ đấy chứ?"
Giây thần kinh nào đó của Hạ Liên bị kích thích, cô ngẩng đầu lên tia sáng lờ mờ, nhưng người đối diện là người nào đó trong trí nhớ, cô chợt đứng lên.
"Hạ tiểu thư, sao nhìn thấy tôi lại hoảng hốt như vậy?" Giọng người kia như ma quỷ tiến vào trong đầu Hạ Liên: "Tôi không chết, Hạ tiểu thư có phải rất bất ngờ không."
Hạ Liên nhớ tới lời Hoắc Đình nói, hắn nói có người cho hắn xem chứng cứ.
Vụ nổ lớn như vậy, cô may mắn không chết, người này tất nhiên cũng không chết thậm chí nhìn qua cũng không có gì khác lúc trước.
Hạ Liên ổn định tâm tình, cảnh giác hỏi: "Anh muốn thế nào?"
"Thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý này Hạ tiểu thư cũng không hiểu sao?"
"Năm trăm ngàn, tôi ngày mai mang đến cho anh." Hạ Liên lập tức nói.
"Năm trăm ngàn?" Sắc mặt người đàn ông đột nhiên tối xuống: "Hạ tiểu thư cũng quá khinh người."
"Lúc trước đã nói rồi, anh đừng nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của."
"Ba triệu, cho Hạ tiểu thư một ngày, ngày mai vào giờ này vẫn là ở đây, Hạ tiểu thư không đến, có lẽ Hạ tiểu thư sẽ phải làm khách ở cục cảnh sát."
Trước đây Hạ Liên chạy nhanh, trốn ra nước ngoài. Nhưng hắn không may như vậy, bị người phụ nữ kia kia bắt lấy, hắn vốn bên trong vụ nổ bị thương một chân, còn bị người phụ nữ kia cho người đánh đập một trận, hắn có thể còn sống sót là do mạng hắn lớn.
Hắn không làm gì được người phụ nữ kia, ai biết ngày hôm nay may mắn gặp được Hạ Liên.
Vài triệu là giá rẻ cho Hạ Liên rồi.
Người đó nói xong, đứng dậy rời đi.
Hạ Liên phát hiện hắn bước đi khập khiễng, hơn nữa khí thế trên người cũng không giống trước đây có thể lên mặt dọa người, giống như là hổ bị người khác nhổ răng.
Ba triệu.
Hoắc Đình cho cô cũng khá nhiều tiền nhưng cô không thể ở lại Hạ gia, cho nên đã phải mua một căn phòng, gần đây cũng tiêu hết không ít, phải cho đi ba triệu tiền trên tay cô cũng còn lại không nhiều lắm.
Nhưng nếu không cho, lỡ đâu gã đàn ông kia thực sự tố cáo cô thì phải làm sao bây giờ?
Thuê người bắt cóc đây là phạm pháp.
Càng chưa nói tới vụ nổ trước đây còn có người chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.