Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 665: Khinh nhược trình quy (12)
Mặc Linh
27/07/2018
Minh Thù nghe một lúc, hoa màu trong thôn bởi vì sâu bệnh nghiêm trọng nên hiện tại cũng sắp chết.
Không phải chỉ có ở chỗ này mà những thôn gần đó đều như thế, mọi người thu hoạch không tốt một chút nào.
Sản lượng cây nông nghiệp hiện tại đã thấp, nhưng lần này vì sâu bệnh lại càng thấp hơn.
Thôn dân ai ai cũng kêu khổ, nhưng còn cách nào khác nữa, sâu bệnh khó lòng phòng tránh, dù cho bọn họ có bảo vệ ruộng đất cũng không được.
Việc này không liên quan gì đến Minh Thù nên nàng ăn xong chỉ phủi mông đi.
Quay về Liễu phủ thì phát hiện Liễu phủ cũng đang thảo luận về sâu bệnh.
Sâu bệnh thời hiện đại không phải vấn đề gì to tát, nhưng vào tình thế này lại là vấn đề quan trọng, hơn nữa năm nay chuyện này lại càng khó khăn hơn.
Đa số những mảnh đất trong thôn đều là của Liễu phủ, những thôn dân này đang giúp Liễu phủ gieo hạt, cho nên tổn thất lớn nhất vẫn là Liễu phủ.
Hai ngày kế tiếp, gần như toàn thôn dân đều đang thảo luận sâu bệnh.
Minh Thù ngồi xổm bờ ruộng trên, chống cằm coi Tần Linh mân mê trên mặt đất: "Ngươi bắt như thế, chẳng phải ngày mai lại có nữa hay sao? Lãng phí thời gian, còn không bằng làm cho ta ăn."
"Những lương thực này dùng để bảo đảm cho cuộc sống năm sau, làm sao có thể mặc kệ?" Tần Linh trả lời: "Nhị tiểu thư ngươi đi về trước đi, ta làm xong sẽ quay về."
Minh Thù bắt một con châu chấu: "Cái này không phải có thể ăn sao?"
Tần Linh quay đầu thấy Minh Thù, một lát mới nói: "Có thể ăn nhưng ăn không ngon."
Thời hiện đại có thể làm ra các món ngon, nhưng thời này... chắc cũng không có gì ngon.
Minh Thù cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có ý định ăn côn trùng, nàng có đùi gà ăn tại sao phải ăn thứ này.
Minh Thù ném châu chấu xuống, nói: "Ta có thể nuôi ngươi, dù ngươi không thu hoạch được cũng sẽ không chết đói."
"Phụt."
Tần Linh từ trong ruộng đi ra, nàng xoa xoa mồ hôi trên trán: "Nhị tiểu thư, ngươi nói như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm, tuy chúng ta đều là nữ nhân, nhưng ngươi nói chuyện vẫn nên chú ý một chút, bị người khác nghe thấy loan truyền bậy bạ sẽ không tốt."
Nếu không phải là mấy ngày gần đây đã thăm dò vì sao nàng ta luôn đi theo mình, thì có lẽ Tần Linh sẽ cảm giác nàng ta thích mình.
"Sợ cái gì, có thể nói ta trở thành nam nhân sao?" Minh Thù lơ đãng nói.
Tần Linh bật cười, nàng đi tới bờ ruộng ngồi xuống nghỉ ngơi, câu được câu không nói chuyện với Minh Thù.
"Những côn trùng này gọi là châu chấu, năng lực sinh sản rất tốt, nếu cứ để như thế thì sớm muộn gì nó cũng sẽ ăn sạch hoa màu." Tần Linh lo lắng.
Nàng không quá rành về việc trồng hoa màu, nhưng nhìn cha mẹ nàng như vậy, nàng cũng phải giúp họ nghĩ biện pháp.
Minh Thù không yên lòng nghe Tần Linh nói.
Khi nào có thể về ăn cơm.
Ngày hôm nay ngươi làm cái gì cho ta ăn?
"A!"
Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, những người trong ruộng nhao nhao nhìn bên kia.
"Xảy ra chuyện gì?" Tần Linh cũng đứng lên.
Chỉ thấy một người nam nhân từ trong đất lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, trong miệng hô to: "Chết người rồi, chết người rồi."
Chết người rồi?
-
Người chết chính là vợ của Liễu Tam, cũng chính là người chỉ ra và xác nhận Liễu Tâm Duyệt tại từ đường lần trước.
Minh Thù đứng ở bên ngoài nhìn vào, trên thi thể người chết đang đắp một lớp cỏ, còn có rất nhiều châu chấu, nữa thân bị chìm trong bùn đất.
Liễu Tâm Duyệt không có gan to như vậy, trực tiếp giết người?
Chuyện giết người lớn như vậy nên thôn dân đã chạy đi báo quan.
Quan binh hùng dũng bước tới, xua đuổi những thôn dân đang vây quanh ra, tất cả mọi người bị bắt chạy đến một bên thửa ruộng.
"Tên khốn kiếp nào làm, đừng để cho ta biết... Mẹ mấy đứa nhỏ, nàng chết thật thảm! Quan gia, ngài cần phải làm chủ cho chúng tôi... " Liễu Tam vừa chửi vừa khóc nói.
Quan binh đã đem thi thể từ trong ruộng kéo ra ngoài, đem tới đường lớn.
Quan huyện bụng phệ, ngày thường quan uy mười phần, nhưng ngày hôm nay lại vô cùng cẩn thận đi phía sau một vị công tử trẻ tuổi.
Công tử trẻ tuổi ước chừng khoảng cỡ hai mươi bốn, mặc bộ trang phục màu trắng, đầu đội ngọc Quan, khí chất như hoa, vừa nhìn là biết không phải người thường.
Hắn vô cùng thanh cao, trông giống như những vị công tử trong những bộ phim, ngôn ngữ cử chỉ đều lộ ra sự tự cao tự đại, nhưng lại cười khá phong trần, chắc chắn là con nhà giàu.
"Người kia là ai? Thật là đẹp... "
"Ngay cả quan huyện cũng cẩn thận như vậy, nhất định là quan cao chức lớn."
"Ta còn chưa thấy qua dáng vẻ thận trọng như vậy của quan huyện, người này chức cao thế nào?
Thôn dân xì xào bàn tán thảo luận, suy đoán thân phận của công tử trẻ tuổi.
Công tử trẻ tuổi không hề xuống phía dưới, không chú ý đứng cách thi thể xa mười mấy mét, cũng không biết là đau thương hay cười nhạo: "Một nơi thế này cũng có người chết, thật là ly kỳ."
Quan huyện: "..."
Quan huyện hắng giọng một cái, lên tiếng hỏi quan sai bên kia: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đại nhân." Một người trong đó quan sai chạy tới: "Trình công tử."
Công tử trẻ tuổi ôm cánh tay, không hề phản ứng gì.
Quan sai biết người trước mặt thân phận không tầm thường, không trả lời câu hỏi của mình, lập tức tiếp tục trả lời vấn đề của quan huyện: "Người chết là người trong thôn Vân Lý, người kia là chồng của nàng, người chết bị người khác giết chết ném xuống ruộng, khi thôn dân đang làm việc thì phát hiện, hiện trường ngoại trừ thi thể ra thì không phát hiện cái gì khả nghi."
Có người đứng bên cạnh nên quan huyện không dám làm gì ngu ngốc, âm thầm lau mồ hôi lạnh: "Người cuối cùng thấy người bị hại là ai?"
"Là chồng của người bị hại, Liễu Tam." Quan sai trả lời: "Tối hôm qua Liễu Tam và mấy người trong thôn lên núi săn bắn, lúc rời đi người bị hại có tiễn hắn. Sau đó không ai trong thôn thấy người bị hại nữa."
Quan huyện hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng không có kết quả gì.
Quan huyện kêu người hỏi tất cả thôn dân, Minh Thù cũng không ngoại lệ, thế nhưng nàng và người bị hại không quen không biết nên cũng không hỏi được gì.
"Nhị tiểu thư Liễu gia, ngươi tới đây một chút." Đột nhiên quan huyện vẫy tay với Minh Thù, nếu không phải là người bên cạnh nhắc nhở thì hắn cũng chưa nhận ra được, đó là Nhị tiểu thư Liễu gia.
Dáng dấp thật đẹp....
Các thôn dân nhao nhao nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù đầu tiên là sửng sốt, đáy mắt nhàn nhạt rung động, sau đó ngậm cây cỏ từ từ bước qua.
Muốn đi qua đó phải đi ngang người chết, Minh Thù nhìn không chớp mắt, thậm chí khóe miệng cười nhạt bước đi vô cùng ổn.
"Có việc gì?"
Nàng đánh giá vị công tử đối diện, sau đó liền dời mắt đi.
Quan huyện nói: "Nhị tiểu thư Liễu gia, đây là Trình công tử... từ kinh thành tới, hắn muốn đi Liễu phủ, làm phiền ngươi dẫn đường được không?"
Minh Thù không nói mà cười, lông mày cong cong như trăng non: "Căn nhà xa hoa nhất lộng lẫy nhất, còn cần phải dẫn đường sao?"
Đâu có người nào dám ở ngay trước mặt hắn nói như vậy, quan huyện thật muốn nổi giận, lại nghĩ tới hiện tại ở bên cạnh có người, nên chỉ có thể nói: "Trình công tử đây là lần đầu tiên tới, trong thôn đường đi rất phức tạp sợ đi lạc đường, Nhị tiểu thư dẫn đường cho Trình công tử đi sẽ tiện hơn."
Mặc dù không dám tức giận, nhưng câu nói kế tiếp khá bực dọc.
"Không đi." Minh Thù mỉm cười từ chối: "Ta muốn xem các ngươi phá án."
Quan huyện: "..."
Người chết thì có gì để nhìn!
Đây là người từ kinh thành tới!
Con nha đầu chết tiệt kia không biết nặng nhẹ, hắn đi Liễu phủ chính là may mắn của nhà ngươi!
"Không sao cả, đợi chuyện này kết thúc cũng được." Trình Quy ngăn quan huyện lại.
Minh Thù cười, không có phản ứng gì với lời nói của hắn, xoay người đi về phái thôn dân kia.
Người ta đã nói vậy rồi thì quan huyện có thể nói cái gì nữa, chỉ có thể ở đáy lòng thầm mắng Minh Thù không biết trời cao đất rộng.
Cũng không biết Liễu phủ đã tích đức gì, khiến quan lớn từ kinh thành tới đích thân tìm bọn họ.
Không phải chỉ có ở chỗ này mà những thôn gần đó đều như thế, mọi người thu hoạch không tốt một chút nào.
Sản lượng cây nông nghiệp hiện tại đã thấp, nhưng lần này vì sâu bệnh lại càng thấp hơn.
Thôn dân ai ai cũng kêu khổ, nhưng còn cách nào khác nữa, sâu bệnh khó lòng phòng tránh, dù cho bọn họ có bảo vệ ruộng đất cũng không được.
Việc này không liên quan gì đến Minh Thù nên nàng ăn xong chỉ phủi mông đi.
Quay về Liễu phủ thì phát hiện Liễu phủ cũng đang thảo luận về sâu bệnh.
Sâu bệnh thời hiện đại không phải vấn đề gì to tát, nhưng vào tình thế này lại là vấn đề quan trọng, hơn nữa năm nay chuyện này lại càng khó khăn hơn.
Đa số những mảnh đất trong thôn đều là của Liễu phủ, những thôn dân này đang giúp Liễu phủ gieo hạt, cho nên tổn thất lớn nhất vẫn là Liễu phủ.
Hai ngày kế tiếp, gần như toàn thôn dân đều đang thảo luận sâu bệnh.
Minh Thù ngồi xổm bờ ruộng trên, chống cằm coi Tần Linh mân mê trên mặt đất: "Ngươi bắt như thế, chẳng phải ngày mai lại có nữa hay sao? Lãng phí thời gian, còn không bằng làm cho ta ăn."
"Những lương thực này dùng để bảo đảm cho cuộc sống năm sau, làm sao có thể mặc kệ?" Tần Linh trả lời: "Nhị tiểu thư ngươi đi về trước đi, ta làm xong sẽ quay về."
Minh Thù bắt một con châu chấu: "Cái này không phải có thể ăn sao?"
Tần Linh quay đầu thấy Minh Thù, một lát mới nói: "Có thể ăn nhưng ăn không ngon."
Thời hiện đại có thể làm ra các món ngon, nhưng thời này... chắc cũng không có gì ngon.
Minh Thù cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có ý định ăn côn trùng, nàng có đùi gà ăn tại sao phải ăn thứ này.
Minh Thù ném châu chấu xuống, nói: "Ta có thể nuôi ngươi, dù ngươi không thu hoạch được cũng sẽ không chết đói."
"Phụt."
Tần Linh từ trong ruộng đi ra, nàng xoa xoa mồ hôi trên trán: "Nhị tiểu thư, ngươi nói như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm, tuy chúng ta đều là nữ nhân, nhưng ngươi nói chuyện vẫn nên chú ý một chút, bị người khác nghe thấy loan truyền bậy bạ sẽ không tốt."
Nếu không phải là mấy ngày gần đây đã thăm dò vì sao nàng ta luôn đi theo mình, thì có lẽ Tần Linh sẽ cảm giác nàng ta thích mình.
"Sợ cái gì, có thể nói ta trở thành nam nhân sao?" Minh Thù lơ đãng nói.
Tần Linh bật cười, nàng đi tới bờ ruộng ngồi xuống nghỉ ngơi, câu được câu không nói chuyện với Minh Thù.
"Những côn trùng này gọi là châu chấu, năng lực sinh sản rất tốt, nếu cứ để như thế thì sớm muộn gì nó cũng sẽ ăn sạch hoa màu." Tần Linh lo lắng.
Nàng không quá rành về việc trồng hoa màu, nhưng nhìn cha mẹ nàng như vậy, nàng cũng phải giúp họ nghĩ biện pháp.
Minh Thù không yên lòng nghe Tần Linh nói.
Khi nào có thể về ăn cơm.
Ngày hôm nay ngươi làm cái gì cho ta ăn?
"A!"
Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, những người trong ruộng nhao nhao nhìn bên kia.
"Xảy ra chuyện gì?" Tần Linh cũng đứng lên.
Chỉ thấy một người nam nhân từ trong đất lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, trong miệng hô to: "Chết người rồi, chết người rồi."
Chết người rồi?
-
Người chết chính là vợ của Liễu Tam, cũng chính là người chỉ ra và xác nhận Liễu Tâm Duyệt tại từ đường lần trước.
Minh Thù đứng ở bên ngoài nhìn vào, trên thi thể người chết đang đắp một lớp cỏ, còn có rất nhiều châu chấu, nữa thân bị chìm trong bùn đất.
Liễu Tâm Duyệt không có gan to như vậy, trực tiếp giết người?
Chuyện giết người lớn như vậy nên thôn dân đã chạy đi báo quan.
Quan binh hùng dũng bước tới, xua đuổi những thôn dân đang vây quanh ra, tất cả mọi người bị bắt chạy đến một bên thửa ruộng.
"Tên khốn kiếp nào làm, đừng để cho ta biết... Mẹ mấy đứa nhỏ, nàng chết thật thảm! Quan gia, ngài cần phải làm chủ cho chúng tôi... " Liễu Tam vừa chửi vừa khóc nói.
Quan binh đã đem thi thể từ trong ruộng kéo ra ngoài, đem tới đường lớn.
Quan huyện bụng phệ, ngày thường quan uy mười phần, nhưng ngày hôm nay lại vô cùng cẩn thận đi phía sau một vị công tử trẻ tuổi.
Công tử trẻ tuổi ước chừng khoảng cỡ hai mươi bốn, mặc bộ trang phục màu trắng, đầu đội ngọc Quan, khí chất như hoa, vừa nhìn là biết không phải người thường.
Hắn vô cùng thanh cao, trông giống như những vị công tử trong những bộ phim, ngôn ngữ cử chỉ đều lộ ra sự tự cao tự đại, nhưng lại cười khá phong trần, chắc chắn là con nhà giàu.
"Người kia là ai? Thật là đẹp... "
"Ngay cả quan huyện cũng cẩn thận như vậy, nhất định là quan cao chức lớn."
"Ta còn chưa thấy qua dáng vẻ thận trọng như vậy của quan huyện, người này chức cao thế nào?
Thôn dân xì xào bàn tán thảo luận, suy đoán thân phận của công tử trẻ tuổi.
Công tử trẻ tuổi không hề xuống phía dưới, không chú ý đứng cách thi thể xa mười mấy mét, cũng không biết là đau thương hay cười nhạo: "Một nơi thế này cũng có người chết, thật là ly kỳ."
Quan huyện: "..."
Quan huyện hắng giọng một cái, lên tiếng hỏi quan sai bên kia: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đại nhân." Một người trong đó quan sai chạy tới: "Trình công tử."
Công tử trẻ tuổi ôm cánh tay, không hề phản ứng gì.
Quan sai biết người trước mặt thân phận không tầm thường, không trả lời câu hỏi của mình, lập tức tiếp tục trả lời vấn đề của quan huyện: "Người chết là người trong thôn Vân Lý, người kia là chồng của nàng, người chết bị người khác giết chết ném xuống ruộng, khi thôn dân đang làm việc thì phát hiện, hiện trường ngoại trừ thi thể ra thì không phát hiện cái gì khả nghi."
Có người đứng bên cạnh nên quan huyện không dám làm gì ngu ngốc, âm thầm lau mồ hôi lạnh: "Người cuối cùng thấy người bị hại là ai?"
"Là chồng của người bị hại, Liễu Tam." Quan sai trả lời: "Tối hôm qua Liễu Tam và mấy người trong thôn lên núi săn bắn, lúc rời đi người bị hại có tiễn hắn. Sau đó không ai trong thôn thấy người bị hại nữa."
Quan huyện hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng không có kết quả gì.
Quan huyện kêu người hỏi tất cả thôn dân, Minh Thù cũng không ngoại lệ, thế nhưng nàng và người bị hại không quen không biết nên cũng không hỏi được gì.
"Nhị tiểu thư Liễu gia, ngươi tới đây một chút." Đột nhiên quan huyện vẫy tay với Minh Thù, nếu không phải là người bên cạnh nhắc nhở thì hắn cũng chưa nhận ra được, đó là Nhị tiểu thư Liễu gia.
Dáng dấp thật đẹp....
Các thôn dân nhao nhao nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù đầu tiên là sửng sốt, đáy mắt nhàn nhạt rung động, sau đó ngậm cây cỏ từ từ bước qua.
Muốn đi qua đó phải đi ngang người chết, Minh Thù nhìn không chớp mắt, thậm chí khóe miệng cười nhạt bước đi vô cùng ổn.
"Có việc gì?"
Nàng đánh giá vị công tử đối diện, sau đó liền dời mắt đi.
Quan huyện nói: "Nhị tiểu thư Liễu gia, đây là Trình công tử... từ kinh thành tới, hắn muốn đi Liễu phủ, làm phiền ngươi dẫn đường được không?"
Minh Thù không nói mà cười, lông mày cong cong như trăng non: "Căn nhà xa hoa nhất lộng lẫy nhất, còn cần phải dẫn đường sao?"
Đâu có người nào dám ở ngay trước mặt hắn nói như vậy, quan huyện thật muốn nổi giận, lại nghĩ tới hiện tại ở bên cạnh có người, nên chỉ có thể nói: "Trình công tử đây là lần đầu tiên tới, trong thôn đường đi rất phức tạp sợ đi lạc đường, Nhị tiểu thư dẫn đường cho Trình công tử đi sẽ tiện hơn."
Mặc dù không dám tức giận, nhưng câu nói kế tiếp khá bực dọc.
"Không đi." Minh Thù mỉm cười từ chối: "Ta muốn xem các ngươi phá án."
Quan huyện: "..."
Người chết thì có gì để nhìn!
Đây là người từ kinh thành tới!
Con nha đầu chết tiệt kia không biết nặng nhẹ, hắn đi Liễu phủ chính là may mắn của nhà ngươi!
"Không sao cả, đợi chuyện này kết thúc cũng được." Trình Quy ngăn quan huyện lại.
Minh Thù cười, không có phản ứng gì với lời nói của hắn, xoay người đi về phái thôn dân kia.
Người ta đã nói vậy rồi thì quan huyện có thể nói cái gì nữa, chỉ có thể ở đáy lòng thầm mắng Minh Thù không biết trời cao đất rộng.
Cũng không biết Liễu phủ đã tích đức gì, khiến quan lớn từ kinh thành tới đích thân tìm bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.