Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 721: Lão sư không chịu lấy chồng (39)
Mặc Linh
06/08/2018
Vì An Khả Khả mang thai nên được đón về nhà họ Bùi, nhưng thời gian ở nhà họ Bùi, An Khả Khả cũng không được tốt lắm.
Bà Bùi không đối đãi tốt với cô, dẫn đến người ở nhà họ Bùi cũng làm theo.
Lúc Bùi Cẩn ở nhà còn đỡ, bà Bùi biết đóng kịch không làm khó dễ An Khả Khả.
Thế nhưng Bùi Cẩn vừa đi, bà Bùi bắt đầu lật mặt làm khó cô ta, mặc dù không dằn vặt trên thân thể nhưng về tinh thần cũng khó mà khiến người ta chịu được.
An Khả Khả nghĩ chi bằng trước đây cô trực tiếp lấy tiền rời đi, đứa bé này cô cũng không muốn sinh... Cô còn trẻ như vậy, sao có thể cứ sinh con như vậy.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn, cô đã ở nhà họ Bùi.
"Thực sự coi mình là chủ rồi, ngồi ở chỗ này làm cái gì?" Bà Bùi chanh chua nói, An Khả Khả nhanh chóng đứng dậy, đứng sang một bên.
"Bác gái, đây chính là Khả Khả sao?"
Giọng nói cô gái nhẹ nhàng vang lên, mang theo vài phần hiếu kỳ và tò mò.
An Khả Khả ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên cạnh bà Bùi còn có một cô gái khuôn mặt xinh đẹp, một thân hàng hiệu, khí chất cao quý nho nhã, khóe miệng cười chúm chím nhìn cô.
"Đừng để ý tới cô ta, một đứa không biết trời cao đất rộng..." Bà Bùi là ngại vì cô gái đó ở đây, đem lời khó nghe nuốt trở vào: "Đi, bác dẫn con đi xem phòng đàn, khi còn bé mọi người cùng nhau đánh đàn, các con chắc có rất nhiều điểm chung để nói."
An Khả Khả nhìn bà Bùi dẫn theo cô gái rời đi.
Bà Bùi từ đó cùng cô gái kia ở trên lầu không xuống lại, An Khả Khả một mình ăn bữa cơm.
"Cô gái vừa rồi bà chủ dẫn về là ai vậy? Thật xinh đẹp, so với An Khả Khả kia có khí chất hơn nhiều."
"Người ta mới là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, dĩ nhiên không thể so sánh với loại con riêng An Khả Khả này rồi." Bà Bùi sớm đã đem thân phận An Khả Khả phanh phui, tôi tớ trong nhà đều biết.
Con gái riêng chính là tiểu tam sinh ra, trong tiềm thức một số người đều sẽ chán ghét.
"Cô biết cô ta sao?"
"Tôi ở nhà họ Bùi làm lâu như vậy, đương nhiên biết." Người ở hơi kiêu ngạo: "Tôi nói cho mọi người nghe, vị tiểu thư này là thanh mai trúc mã cùng cậu chủ chúng ta đó. Nhưng thân thể vị tiểu thư này không tốt lắm, ra nước ngoài chữa bệnh, hiện tại chắc là khỏi hẳn nên trở về. Nếu không phải như vậy, ở đâu có phần An Khả Khả."
"Vậy bây giờ cô ấy đã trở về, cậu chủ có thể... Cậu chủ ở cùng vị tiểu thư này, tôi hai tay tán thành, thật xứng đôi."
"Đúng vậy, đâu giống như An Khả Khả..."
"Còn nhỏ đã mang thai, thực sự là không biết xấu hổ, cậu chủ nhất định là bị cô ta lừa rồi."
"Cạch!" An Khả Khả thật sự là nghe không vào nữa, buông đũa: "Mọi người nói đủ chưa?"
Thanh mai trúc mã, lại là thanh mai trúc mã, Bùi Cẩn làm sao nhiều thanh mai trúc mã như vậy!
Một Doãn Tiểu Tiểu, giờ lại tới thêm một người!
Bùi Cẩn và Doãn Tiểu Tiểu, còn có cô gái này đều là cùng nhau lớn lên, nhưng mà Bùi Cẩn không thích Doãn Tiểu Tiểu từ nhỏ chỉ nghịch ngợm gây sự, chống đối người lớn mang theo Bùi Cẩn làm loạn, cảm thấy cô không có tính tình con gái.
Nhưng là đối với cô gái từ nhỏ nhã nhặn lịch sự hiền hòa lại rất thích.
Đám người ở xì xào bàn tán liếc mắt nhìn An Khả Khả bên kia, mỗi người khinh bỉ liếc một cái, tản ra làm việc của mình.
Từ sau khi cô gái kia tới, trong biệt thự bắt đầu truyền đi tin tức Bùi Cẩn ở cùng cô ta.
Bà Bùi còn cố ý để cho Bùi Cẩn và cô gái kia gặp mặt, Bùi Cẩn đối với cô gái đó biểu hiện rất quen thuộc, biết cô ta thích gì, không thích cái gì...
Hôm nay, Bùi Cẩn ăn cơm ở nhà, Thanh Mai cũng được Bà Bùi mời tới rồi.
An Khả Khả ngồi bên cạnh Bùi Cẩn, cúi đầu ăn cơm, nghe Bùi Cẩn và Thanh Mai nói chuyện trên trời dưới đất, rất không vui.
"Em ăn no rồi." An Khả Khả buông đũa: "A Cẩn, em hơi khó chịu, anh đưa em đi bệnh viện một chuyến đi."
"Cẩn nhi cũng còn chưa ăn xong, sao cô không biết chăm sóc Cẩn nhi như thế, cả ngày nó theo ba nó học tập rất mệt, cô tự mình đi bệnh viện là được."
Bùi Cẩn còn chưa lên tiếng, bà Bùi đã lên tiếng.
Vẫn là giọng nói chanh chua.
"Khả Khả khó chịu, anh Cẩn đưa cô ấy đi một chút đi, không nên để xảy ra chuyện." Thanh Mai rất quan tâm nói giúp An Khả Khả.
Bùi Cẩn hơi khó xử: "Anh một lát nữa còn phải cùng ba đi dự một hội nghị, Khả Khả, em bảo người làm cùng em đi có được hay không?"
An Khả Khả nhìn ba người trên bàn, đáy lòng nín thở, cô tức giận đứng dậy rời đi.
"Khả Khả..."
"Cẩn nhi ngồi xuống!"
"Bác gái, để cho anh Cẩn đi xem một chút đi."
"Xem cái gì mà xem, cô ta cả ngày không hề làm gì, còn có thể có chuyện gì, nào chúng ta ăn đừng để ý tới cô ta."
Giọng nói bà Bùi vang ra khỏi phòng ăn, An Khả Khả đều có thể nghe.
Cô hy vọng Bùi Cẩn có thể đuổi theo cô ta đi ra, đáng tiếc không có.
Từ khi cô có thai, sau khi cấm chuyện kia, Bùi Cẩn đối với cô càng ngày càng lạnh nhạt.
An Khả Khả ở bên ngoài dạo qua một vòng, chờ cô trở lại vừa lúc gặp phải Thanh Mai từ bên ngoài biệt thự đi ra.
Thanh Mai nhìn cô gật đầu, đi ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua cô, An Khả Khả nghe giọng Thanh Mai: "Bùi Cẩn là của tôi."
An Khả Khả có chút kinh ngạc xoay người, Thanh Mai vẫn như cũ mang theo nụ cười nhã nhặn, một giây kế tiếp biểu cảm của cô ta chuyển thành hoảng sợ, duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, thân thể cũng ngã xuống.
Theo bản năng, An Khả Khả muốn tóm lấy cô ta, lại bị cô ta đẩy ra.
Thân thể An Khả Khả lui về phía sau lảo đảo mấy bước, Thanh Mai được Bùi Cẩn đón lấy.
"An Khả Khả, Thanh Mai có bệnh tim, sao em có thể đẩy Thanh Mai?" Bùi Cẩn nghiêm nghị trách mắng An Khả Khả.
"Em không có..." An Khả Khả nói.
"Thanh Mai? Thanh Mai em có làm sao không?"
"Anh Cẩn..." Thanh Mai ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
"Anh đưa em đi bệnh viện." Bùi Cẩn bế Thanh Mai, hoàn toàn không nghe An Khả Khả giải thích, nhanh chóng rời đi.
Bùi Cẩn rất khuya mới vừa về, vào lúc ban đêm hai người ầm ĩ một trận.
Sau đó Bùi Cẩn mỗi ngày đến bệnh viện thăm Thanh Mai, quan hệ hai người tiến triển nhanh chóng, An Khả Khả bất kể làm cái gì, lúc này đối với Bùi Cẩn xem ra đều là sai.
Hai người cãi nhau, không tiếp xúc thân thể, Bùi Cẩn đối với An Khả Khả càng ngày càng lạnh nhạt, hắn không rõ trước đây tại sao lại thích An Khả Khả.
An Khả Khả gần sinh, Bùi vẫn hẹn hò với Thanh Mai.
Sau khi sinh con, bà Bùi liền nhờ bệnh viện làm giám định ADN, kết quả giám định rất nhanh đến tay bà Bùi.
Đứa bé không phải của Bùi Cẩn.
Kết quả này làm cho tính tình Bùi Cẩn hoàn toàn bộc phát, nổi giận với An Khả Khả, An Khả Khả cũng không ngờ đứa bé không phải của Bùi Cẩn.
Một hồi lâu cô mới nhớ lại, có lần cô và Du Viễn đều uống say, không dùng biện pháp an toàn sau đó lại cùng Bùi Cẩn... thời gian cũng gần nhau.
An Khả Khả bị bỏ lại ở bệnh viện, ngay cả tiền thuốc men cũng không được trả giúp.
An Khả Khả bán của cải trên người lấy tiền mặt, chỉ gom đủ tiền thuốc men xuất viện, cô ôm con đi tìm Bùi Cẩn nhưng mà Bùi Cẩn tránh không gặp.
Bà Bùi càng khỏi phải nói, cô gái không trong sạch như cô lại tuyệt đối không có khả năng vào được cửa nhà họ Bùi.
Bà Bùi không đối đãi tốt với cô, dẫn đến người ở nhà họ Bùi cũng làm theo.
Lúc Bùi Cẩn ở nhà còn đỡ, bà Bùi biết đóng kịch không làm khó dễ An Khả Khả.
Thế nhưng Bùi Cẩn vừa đi, bà Bùi bắt đầu lật mặt làm khó cô ta, mặc dù không dằn vặt trên thân thể nhưng về tinh thần cũng khó mà khiến người ta chịu được.
An Khả Khả nghĩ chi bằng trước đây cô trực tiếp lấy tiền rời đi, đứa bé này cô cũng không muốn sinh... Cô còn trẻ như vậy, sao có thể cứ sinh con như vậy.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn, cô đã ở nhà họ Bùi.
"Thực sự coi mình là chủ rồi, ngồi ở chỗ này làm cái gì?" Bà Bùi chanh chua nói, An Khả Khả nhanh chóng đứng dậy, đứng sang một bên.
"Bác gái, đây chính là Khả Khả sao?"
Giọng nói cô gái nhẹ nhàng vang lên, mang theo vài phần hiếu kỳ và tò mò.
An Khả Khả ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên cạnh bà Bùi còn có một cô gái khuôn mặt xinh đẹp, một thân hàng hiệu, khí chất cao quý nho nhã, khóe miệng cười chúm chím nhìn cô.
"Đừng để ý tới cô ta, một đứa không biết trời cao đất rộng..." Bà Bùi là ngại vì cô gái đó ở đây, đem lời khó nghe nuốt trở vào: "Đi, bác dẫn con đi xem phòng đàn, khi còn bé mọi người cùng nhau đánh đàn, các con chắc có rất nhiều điểm chung để nói."
An Khả Khả nhìn bà Bùi dẫn theo cô gái rời đi.
Bà Bùi từ đó cùng cô gái kia ở trên lầu không xuống lại, An Khả Khả một mình ăn bữa cơm.
"Cô gái vừa rồi bà chủ dẫn về là ai vậy? Thật xinh đẹp, so với An Khả Khả kia có khí chất hơn nhiều."
"Người ta mới là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, dĩ nhiên không thể so sánh với loại con riêng An Khả Khả này rồi." Bà Bùi sớm đã đem thân phận An Khả Khả phanh phui, tôi tớ trong nhà đều biết.
Con gái riêng chính là tiểu tam sinh ra, trong tiềm thức một số người đều sẽ chán ghét.
"Cô biết cô ta sao?"
"Tôi ở nhà họ Bùi làm lâu như vậy, đương nhiên biết." Người ở hơi kiêu ngạo: "Tôi nói cho mọi người nghe, vị tiểu thư này là thanh mai trúc mã cùng cậu chủ chúng ta đó. Nhưng thân thể vị tiểu thư này không tốt lắm, ra nước ngoài chữa bệnh, hiện tại chắc là khỏi hẳn nên trở về. Nếu không phải như vậy, ở đâu có phần An Khả Khả."
"Vậy bây giờ cô ấy đã trở về, cậu chủ có thể... Cậu chủ ở cùng vị tiểu thư này, tôi hai tay tán thành, thật xứng đôi."
"Đúng vậy, đâu giống như An Khả Khả..."
"Còn nhỏ đã mang thai, thực sự là không biết xấu hổ, cậu chủ nhất định là bị cô ta lừa rồi."
"Cạch!" An Khả Khả thật sự là nghe không vào nữa, buông đũa: "Mọi người nói đủ chưa?"
Thanh mai trúc mã, lại là thanh mai trúc mã, Bùi Cẩn làm sao nhiều thanh mai trúc mã như vậy!
Một Doãn Tiểu Tiểu, giờ lại tới thêm một người!
Bùi Cẩn và Doãn Tiểu Tiểu, còn có cô gái này đều là cùng nhau lớn lên, nhưng mà Bùi Cẩn không thích Doãn Tiểu Tiểu từ nhỏ chỉ nghịch ngợm gây sự, chống đối người lớn mang theo Bùi Cẩn làm loạn, cảm thấy cô không có tính tình con gái.
Nhưng là đối với cô gái từ nhỏ nhã nhặn lịch sự hiền hòa lại rất thích.
Đám người ở xì xào bàn tán liếc mắt nhìn An Khả Khả bên kia, mỗi người khinh bỉ liếc một cái, tản ra làm việc của mình.
Từ sau khi cô gái kia tới, trong biệt thự bắt đầu truyền đi tin tức Bùi Cẩn ở cùng cô ta.
Bà Bùi còn cố ý để cho Bùi Cẩn và cô gái kia gặp mặt, Bùi Cẩn đối với cô gái đó biểu hiện rất quen thuộc, biết cô ta thích gì, không thích cái gì...
Hôm nay, Bùi Cẩn ăn cơm ở nhà, Thanh Mai cũng được Bà Bùi mời tới rồi.
An Khả Khả ngồi bên cạnh Bùi Cẩn, cúi đầu ăn cơm, nghe Bùi Cẩn và Thanh Mai nói chuyện trên trời dưới đất, rất không vui.
"Em ăn no rồi." An Khả Khả buông đũa: "A Cẩn, em hơi khó chịu, anh đưa em đi bệnh viện một chuyến đi."
"Cẩn nhi cũng còn chưa ăn xong, sao cô không biết chăm sóc Cẩn nhi như thế, cả ngày nó theo ba nó học tập rất mệt, cô tự mình đi bệnh viện là được."
Bùi Cẩn còn chưa lên tiếng, bà Bùi đã lên tiếng.
Vẫn là giọng nói chanh chua.
"Khả Khả khó chịu, anh Cẩn đưa cô ấy đi một chút đi, không nên để xảy ra chuyện." Thanh Mai rất quan tâm nói giúp An Khả Khả.
Bùi Cẩn hơi khó xử: "Anh một lát nữa còn phải cùng ba đi dự một hội nghị, Khả Khả, em bảo người làm cùng em đi có được hay không?"
An Khả Khả nhìn ba người trên bàn, đáy lòng nín thở, cô tức giận đứng dậy rời đi.
"Khả Khả..."
"Cẩn nhi ngồi xuống!"
"Bác gái, để cho anh Cẩn đi xem một chút đi."
"Xem cái gì mà xem, cô ta cả ngày không hề làm gì, còn có thể có chuyện gì, nào chúng ta ăn đừng để ý tới cô ta."
Giọng nói bà Bùi vang ra khỏi phòng ăn, An Khả Khả đều có thể nghe.
Cô hy vọng Bùi Cẩn có thể đuổi theo cô ta đi ra, đáng tiếc không có.
Từ khi cô có thai, sau khi cấm chuyện kia, Bùi Cẩn đối với cô càng ngày càng lạnh nhạt.
An Khả Khả ở bên ngoài dạo qua một vòng, chờ cô trở lại vừa lúc gặp phải Thanh Mai từ bên ngoài biệt thự đi ra.
Thanh Mai nhìn cô gật đầu, đi ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua cô, An Khả Khả nghe giọng Thanh Mai: "Bùi Cẩn là của tôi."
An Khả Khả có chút kinh ngạc xoay người, Thanh Mai vẫn như cũ mang theo nụ cười nhã nhặn, một giây kế tiếp biểu cảm của cô ta chuyển thành hoảng sợ, duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, thân thể cũng ngã xuống.
Theo bản năng, An Khả Khả muốn tóm lấy cô ta, lại bị cô ta đẩy ra.
Thân thể An Khả Khả lui về phía sau lảo đảo mấy bước, Thanh Mai được Bùi Cẩn đón lấy.
"An Khả Khả, Thanh Mai có bệnh tim, sao em có thể đẩy Thanh Mai?" Bùi Cẩn nghiêm nghị trách mắng An Khả Khả.
"Em không có..." An Khả Khả nói.
"Thanh Mai? Thanh Mai em có làm sao không?"
"Anh Cẩn..." Thanh Mai ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
"Anh đưa em đi bệnh viện." Bùi Cẩn bế Thanh Mai, hoàn toàn không nghe An Khả Khả giải thích, nhanh chóng rời đi.
Bùi Cẩn rất khuya mới vừa về, vào lúc ban đêm hai người ầm ĩ một trận.
Sau đó Bùi Cẩn mỗi ngày đến bệnh viện thăm Thanh Mai, quan hệ hai người tiến triển nhanh chóng, An Khả Khả bất kể làm cái gì, lúc này đối với Bùi Cẩn xem ra đều là sai.
Hai người cãi nhau, không tiếp xúc thân thể, Bùi Cẩn đối với An Khả Khả càng ngày càng lạnh nhạt, hắn không rõ trước đây tại sao lại thích An Khả Khả.
An Khả Khả gần sinh, Bùi vẫn hẹn hò với Thanh Mai.
Sau khi sinh con, bà Bùi liền nhờ bệnh viện làm giám định ADN, kết quả giám định rất nhanh đến tay bà Bùi.
Đứa bé không phải của Bùi Cẩn.
Kết quả này làm cho tính tình Bùi Cẩn hoàn toàn bộc phát, nổi giận với An Khả Khả, An Khả Khả cũng không ngờ đứa bé không phải của Bùi Cẩn.
Một hồi lâu cô mới nhớ lại, có lần cô và Du Viễn đều uống say, không dùng biện pháp an toàn sau đó lại cùng Bùi Cẩn... thời gian cũng gần nhau.
An Khả Khả bị bỏ lại ở bệnh viện, ngay cả tiền thuốc men cũng không được trả giúp.
An Khả Khả bán của cải trên người lấy tiền mặt, chỉ gom đủ tiền thuốc men xuất viện, cô ôm con đi tìm Bùi Cẩn nhưng mà Bùi Cẩn tránh không gặp.
Bà Bùi càng khỏi phải nói, cô gái không trong sạch như cô lại tuyệt đối không có khả năng vào được cửa nhà họ Bùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.