Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 965: Minh chủ chỉ giáo (10)
Mặc Linh
18/09/2018
Trác công tử bị đánh bay, rớt trúng sạp hàng trên phố, sột soạt một lúc
mới rơi xuống đất, ở trong đống hàng không thấy động đậy.
Minh Thù đặt cây chùy xuống đất, giữ cây chùy gọi: “Bánh Bao, Bánh Bao, Bánh Bao...”
Thật là hao tổn sức lực.
Cây chùy này nặng quá...
“Minh chủ, sao vậy?”
“Bánh Bao.”
“Minh chủ, tôi đây.”
“Ăn bánh bao!”
Bánh Bao: “…” Cho nên rốt cuộc sao hắn lại có cái danh hiệu này chứ?
Bánh bao đi bên cạnh tìm bánh bao cho minh chủ, Minh Thù vừa gặm, vừa nhìn Kim thiếu gia đổi đồ ăn vặt bên kia còn chưa có giải quyết.
“Ngươi ổn không đó?” Minh Thù la lớn về phía Kim thiếu gia: “Một nữ nhân cũng không đối phó được.”
Kim thiếu gia trừng mắt liếc Minh Thù, hai tay nắm thành quyền, hét lớn một tiếng tiến về phía Khương Linh.
Kim thiếu gia cậy vào sức mạnh, Khương Linh phòng bị không chắc hoàn toàn bị đánh bay, rơi xuống chỗ Trác công tử làm bạn với hắn.
“Hừm!”
Kim thiếu gia vung ống tay áo, thả lỏng hai tay ra.
Người hầu run rẩy lấy chiến bào vàng lóng lánh của hắn để lên thân thể hắn, bộ dạng rất giống hoàng đế đăng cơ.
Minh Thù liếc mắt nhìn Khương Linh bên đó, mỉm cười nói: “Chuyện ngày hôm nay đều do ta gây ra, ngươi có gì không hài lòng trực tiếp tìm ta.”
Hận ta đi, trẫm không ngại.
Khương Linh che ngực được Trác công tử đỡ lên, ánh mắt đầy lạnh lẽo như đánh nhau ở giữa không trung với Minh Thù, đùng đùng giao chiến.
Sắc mặt Trác công tử rất khó coi, hắn nhớ sau khi hắn trở thành đệ nhất kiếm khách, chưa thua ai hơn nữa lại thua thảm hại thế này.
Bánh bao: “…”
Minh chủ điên rồi sao?
Việc hôm nay sao lại là minh chủ gây ra chứ!
Rõ ràng chính là bọn họ không nhường đường rồi đánh nhau, sao lại liên quan đến chúng ta nhỉ!
Minh chủ không muốn làm lớn chuyện.
Kim thiếu gia nhìn Minh Thù, minh chủ này thật không ngờ lại giúp mình, mọi lỗi lầm đều nhận hết lên người.
Kim thiếu gia cảm thấy bản thân có chút không hiểu chuyện.
Hắn mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Đứng đó làm gì, còn không đi?”
“Ồ…” Kim quản gia hộ tống Kim thiếu gia lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Chu hộ pháp âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Minh chủ tại nhiệm, không dễ bắt nạt đâu!
Trở về nhất định phải nói cho môn chủ biết.
“Minh chủ, mời bên này...”
Chu hộ pháp nhanh chóng lên phía trước dẫn đường.
-
Minh Thù vào Phi Hổ môn, về lời đồn nàng ở chợ cũng là do dân chúng truyền ra.
Đương nhiên đa số cho rằng, nàng giúp công tử nhà Kim gia ức hiếp người ta thật là quá đáng.
Minh chủ sao có thể bất công như vậy.
Dư luận hầu như nghiêng về một phía.
“Minh chủ, có hài lòng với căn nhà này không?” Chu hộ pháp dẫn Minh Thù vào nhà, cẩn thận hỏi.
“Ừm.” Minh Thù liếc một cái: “Có nhà bếp không?”
“Có…” Chu hộ pháp liên tục gật đầu.
Có nhà bếp là được, nếu không... vua đầu bếp sao có thể phát huy tài năng.
Chu hộ pháp giới thiệu sơ lược về Phi Hổ môn với Minh Thù, nói một chút sau đó mới rời đi.
Bánh Bao sắp xếp người dọn dẹp lại phòng cho Minh Thù, những người còn lại đều tự tìm chỗ ở.
Minh Thù ở phòng bếp nhỏ, nói chuyện cùng vua đầu bếp một chút xem buổi tối ăn cái gì, sau đó trở về phòng.
Trong phòng chỉ có một người, đang trải giường chiếu.
“Tại sao ngươi ở đây?”
Người trải giường chiếu bị dọa giật mình, tay run run chăn rớt xuống, hắn cúi thấp đầu không dám nhìn Minh Thù.
“Ta, ta tới trải giường chiếu.”
“Ta đang hỏi sao ngươi lại ở đây? Ai cho ngươi tới?”
“Ta... tự ta tới.” Dung Ly ngẩng đầu, giống như chắc chắn quyết định: “Ta muốn đi theo minh chủ.”
“Theo ta? Đi theo ta làm gì?”
Dung Ly chấp hai tay lại phía trước, nắn nắn ngón tay: “Minh chủ hãy thu nhận ta, ta muốn làm việc cho minh chủ, báo đáp minh chủ.”
“Báo đáp ta?”
Minh Thù cười nhẹ một tiếng.
Dung Ly nhìn nàng đang đi tới phía mình, xoay người ngồi ở mép giường, hai tay chống về phía sau: “Làm sao báo đáp? Một chút chuyện nhỏ ngươi cũng làm không được, ta thấy ngươi không phải báo đáp ta, ngươi là đang lãng phí tiền của của phủ minh chủ ta.”
Dung Ly bối rối, móng tay bóp bóp vào giữa khe ngón tay cái và ngon tay trỏ, để lại vô số dấu ngón tay.
Hắn do dự một lát, từ từ đến gần Minh Thù.
Khuỵ đầu gối xuống giường, thân thể nghiêng qua phía Minh Thù.
Hơi thở thiếu niên mát lạnh, trước tiên hắn hôn khóe môi Minh Thù thấy Minh Thù không có phản đối, từ từ ngậm cánh môi nàng.
Nụ hôn của thiếu niên đầy tình cảm lại hơi lo sợ.
Cuối cùng cả người nằm trong lòng Minh Thù như chó con, ngoại trừ gặm cắn nhẹ nhàng cũng không có động tác gì khác.
“Minh chủ đừng đuổi ta đi có được không?” Một lát, hắn dán vào cánh môi Minh Thù, dùng giọng điệu cầu xin nói: “Minh chủ mà đuổi ta đi, ta cũng không còn chỗ nào để đi nữa.”
Minh Thù giữ cánh tay của hắn, đẩy hắn về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Cho nên ngươi vì ở lại, có thể bán đứng thân thể?”
“Không... Không phải.” Thiếu niên lắc đầu.
“Vậy ngươi đang làm gì đây?”
“Là... vì là người...” Thiếu niên thấp giọng nói: “Người khác ta sẽ không như vậy.”
Minh Thù buông lỏng ngón tay, choàng qua hông của hắn, ôm lấy hắn: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai?”
“Ta...” Thiếu niên nhìn Minh Thù: “Ta nói rồi, ngươi còn đuổi ta đi không?”
“Vậy phải xem thân phận của ngươi có quá phiền phức không.” Minh Thù cười: "Quá phiền phức, ta sẽ không giúp."
Thiếu niên viết lên mặt nỗi thất vọng: “Minh chủ không cần hỏi nữa, ta xin thề sẽ không mang lại phiền phức cho minh chủ.”
Một giây kế tiếp, hắn cầm lấy cánh tay Minh Thù: “Minh chủ đừng đuổi ta đi có được không? Cái gì ta cũng làm được.”
“Làm cái gì cũng được?”
Thiếu niên mạnh mẽ gật đầu.
Minh Thù đột nhiên xoay người, đè hắn dưới thân thể: “Như thế này cũng được?”
Đôi mắt thiếu niên trong suốt, hơi giãy dụa cuối cùng khuất phục, sắc mặt hắn đỏ lên gật đầu.
Chủ động tự tay kéo vạt áo Minh Thù.
Minh Thù sắp bị hắn chọc tức chết rồi, tiểu yêu tinh lần này không còn giữ hình tượng gì nữa.
“Minh chủ, Phi Hổ môn sắp xếp...”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Bánh Bao nhìn tình cảnh trong phòng, đứng đơ người ở cửa.
Không khí dường như ngưng lại.
“... Kỳ lạ, sao minh chủ không ở trong phòng, nhất định là đi tìm đầu bếp rồi.” Bánh Bao lẩm bẩm lui ra, đóng cửa phòng lại.
Đóng cửa xong, Bánh Bao vỗ ngực thở dốc.
Ai bảo ngươi không gõ cửa!
Ai bảo ngươi nhanh tay!
Hù chết ta mà.
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân minh chủ và Trác công tử hủy hôn ước?
Trong phòng.
Minh Thù đè tay Dung Ly lại, ngăn động tác của hắn, buông hắn ra đứng lên: “Đi hỏi đầu bếp điểm tâm đã làm xong chưa.”
Dung Ly nằm trên giường chớp mắt: “Minh chủ...”
“Làm sao, chút chuyện này cũng không làm được? Muốn ta đưa ngươi lên bàn thờ mà thờ sao?”
Dung Ly tay chân luống cuống đứng lên: “Ta đi ngay đây.”
Hắn mở cửa phòng ra, Bánh Bao còn đứng ở ngoài.
Hai người nhìn nhau, Dung Ly cúi đầu xuống nhanh chóng đi vào nhà bếp.
Bánh Bao lắc mình vào phòng.
“Minh chủ... Cái đó...” Ánh mắt Bánh Bao chạy loạn: “Bên Phi Hổ môn sắp xếp ba ngày sau nghị sự với các môn phái, bảo thuộc hạ tới hỏi minh chủ, có ý kiến gì không.”
“Không có.”
“Vậy thuộc hạ đi báo lại.” Bánh Bao lui ra bên ngoài.
“Đứng lại.”
“…” Tiêu rồi.
Bánh Bao quay lại, vuốt vuốt cằm hỏi: “Minh... minh chủ, còn có gì căn dặn?”
“Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì?”
Bánh Bao đưa tay lên thề: “Thuộc hạ cái gì cũng không thấy.”
Minh Thù cười híp mắt: “Lui xuống đi.”
Minh Thù đặt cây chùy xuống đất, giữ cây chùy gọi: “Bánh Bao, Bánh Bao, Bánh Bao...”
Thật là hao tổn sức lực.
Cây chùy này nặng quá...
“Minh chủ, sao vậy?”
“Bánh Bao.”
“Minh chủ, tôi đây.”
“Ăn bánh bao!”
Bánh Bao: “…” Cho nên rốt cuộc sao hắn lại có cái danh hiệu này chứ?
Bánh bao đi bên cạnh tìm bánh bao cho minh chủ, Minh Thù vừa gặm, vừa nhìn Kim thiếu gia đổi đồ ăn vặt bên kia còn chưa có giải quyết.
“Ngươi ổn không đó?” Minh Thù la lớn về phía Kim thiếu gia: “Một nữ nhân cũng không đối phó được.”
Kim thiếu gia trừng mắt liếc Minh Thù, hai tay nắm thành quyền, hét lớn một tiếng tiến về phía Khương Linh.
Kim thiếu gia cậy vào sức mạnh, Khương Linh phòng bị không chắc hoàn toàn bị đánh bay, rơi xuống chỗ Trác công tử làm bạn với hắn.
“Hừm!”
Kim thiếu gia vung ống tay áo, thả lỏng hai tay ra.
Người hầu run rẩy lấy chiến bào vàng lóng lánh của hắn để lên thân thể hắn, bộ dạng rất giống hoàng đế đăng cơ.
Minh Thù liếc mắt nhìn Khương Linh bên đó, mỉm cười nói: “Chuyện ngày hôm nay đều do ta gây ra, ngươi có gì không hài lòng trực tiếp tìm ta.”
Hận ta đi, trẫm không ngại.
Khương Linh che ngực được Trác công tử đỡ lên, ánh mắt đầy lạnh lẽo như đánh nhau ở giữa không trung với Minh Thù, đùng đùng giao chiến.
Sắc mặt Trác công tử rất khó coi, hắn nhớ sau khi hắn trở thành đệ nhất kiếm khách, chưa thua ai hơn nữa lại thua thảm hại thế này.
Bánh bao: “…”
Minh chủ điên rồi sao?
Việc hôm nay sao lại là minh chủ gây ra chứ!
Rõ ràng chính là bọn họ không nhường đường rồi đánh nhau, sao lại liên quan đến chúng ta nhỉ!
Minh chủ không muốn làm lớn chuyện.
Kim thiếu gia nhìn Minh Thù, minh chủ này thật không ngờ lại giúp mình, mọi lỗi lầm đều nhận hết lên người.
Kim thiếu gia cảm thấy bản thân có chút không hiểu chuyện.
Hắn mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Đứng đó làm gì, còn không đi?”
“Ồ…” Kim quản gia hộ tống Kim thiếu gia lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Chu hộ pháp âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Minh chủ tại nhiệm, không dễ bắt nạt đâu!
Trở về nhất định phải nói cho môn chủ biết.
“Minh chủ, mời bên này...”
Chu hộ pháp nhanh chóng lên phía trước dẫn đường.
-
Minh Thù vào Phi Hổ môn, về lời đồn nàng ở chợ cũng là do dân chúng truyền ra.
Đương nhiên đa số cho rằng, nàng giúp công tử nhà Kim gia ức hiếp người ta thật là quá đáng.
Minh chủ sao có thể bất công như vậy.
Dư luận hầu như nghiêng về một phía.
“Minh chủ, có hài lòng với căn nhà này không?” Chu hộ pháp dẫn Minh Thù vào nhà, cẩn thận hỏi.
“Ừm.” Minh Thù liếc một cái: “Có nhà bếp không?”
“Có…” Chu hộ pháp liên tục gật đầu.
Có nhà bếp là được, nếu không... vua đầu bếp sao có thể phát huy tài năng.
Chu hộ pháp giới thiệu sơ lược về Phi Hổ môn với Minh Thù, nói một chút sau đó mới rời đi.
Bánh Bao sắp xếp người dọn dẹp lại phòng cho Minh Thù, những người còn lại đều tự tìm chỗ ở.
Minh Thù ở phòng bếp nhỏ, nói chuyện cùng vua đầu bếp một chút xem buổi tối ăn cái gì, sau đó trở về phòng.
Trong phòng chỉ có một người, đang trải giường chiếu.
“Tại sao ngươi ở đây?”
Người trải giường chiếu bị dọa giật mình, tay run run chăn rớt xuống, hắn cúi thấp đầu không dám nhìn Minh Thù.
“Ta, ta tới trải giường chiếu.”
“Ta đang hỏi sao ngươi lại ở đây? Ai cho ngươi tới?”
“Ta... tự ta tới.” Dung Ly ngẩng đầu, giống như chắc chắn quyết định: “Ta muốn đi theo minh chủ.”
“Theo ta? Đi theo ta làm gì?”
Dung Ly chấp hai tay lại phía trước, nắn nắn ngón tay: “Minh chủ hãy thu nhận ta, ta muốn làm việc cho minh chủ, báo đáp minh chủ.”
“Báo đáp ta?”
Minh Thù cười nhẹ một tiếng.
Dung Ly nhìn nàng đang đi tới phía mình, xoay người ngồi ở mép giường, hai tay chống về phía sau: “Làm sao báo đáp? Một chút chuyện nhỏ ngươi cũng làm không được, ta thấy ngươi không phải báo đáp ta, ngươi là đang lãng phí tiền của của phủ minh chủ ta.”
Dung Ly bối rối, móng tay bóp bóp vào giữa khe ngón tay cái và ngon tay trỏ, để lại vô số dấu ngón tay.
Hắn do dự một lát, từ từ đến gần Minh Thù.
Khuỵ đầu gối xuống giường, thân thể nghiêng qua phía Minh Thù.
Hơi thở thiếu niên mát lạnh, trước tiên hắn hôn khóe môi Minh Thù thấy Minh Thù không có phản đối, từ từ ngậm cánh môi nàng.
Nụ hôn của thiếu niên đầy tình cảm lại hơi lo sợ.
Cuối cùng cả người nằm trong lòng Minh Thù như chó con, ngoại trừ gặm cắn nhẹ nhàng cũng không có động tác gì khác.
“Minh chủ đừng đuổi ta đi có được không?” Một lát, hắn dán vào cánh môi Minh Thù, dùng giọng điệu cầu xin nói: “Minh chủ mà đuổi ta đi, ta cũng không còn chỗ nào để đi nữa.”
Minh Thù giữ cánh tay của hắn, đẩy hắn về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Cho nên ngươi vì ở lại, có thể bán đứng thân thể?”
“Không... Không phải.” Thiếu niên lắc đầu.
“Vậy ngươi đang làm gì đây?”
“Là... vì là người...” Thiếu niên thấp giọng nói: “Người khác ta sẽ không như vậy.”
Minh Thù buông lỏng ngón tay, choàng qua hông của hắn, ôm lấy hắn: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai?”
“Ta...” Thiếu niên nhìn Minh Thù: “Ta nói rồi, ngươi còn đuổi ta đi không?”
“Vậy phải xem thân phận của ngươi có quá phiền phức không.” Minh Thù cười: "Quá phiền phức, ta sẽ không giúp."
Thiếu niên viết lên mặt nỗi thất vọng: “Minh chủ không cần hỏi nữa, ta xin thề sẽ không mang lại phiền phức cho minh chủ.”
Một giây kế tiếp, hắn cầm lấy cánh tay Minh Thù: “Minh chủ đừng đuổi ta đi có được không? Cái gì ta cũng làm được.”
“Làm cái gì cũng được?”
Thiếu niên mạnh mẽ gật đầu.
Minh Thù đột nhiên xoay người, đè hắn dưới thân thể: “Như thế này cũng được?”
Đôi mắt thiếu niên trong suốt, hơi giãy dụa cuối cùng khuất phục, sắc mặt hắn đỏ lên gật đầu.
Chủ động tự tay kéo vạt áo Minh Thù.
Minh Thù sắp bị hắn chọc tức chết rồi, tiểu yêu tinh lần này không còn giữ hình tượng gì nữa.
“Minh chủ, Phi Hổ môn sắp xếp...”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Bánh Bao nhìn tình cảnh trong phòng, đứng đơ người ở cửa.
Không khí dường như ngưng lại.
“... Kỳ lạ, sao minh chủ không ở trong phòng, nhất định là đi tìm đầu bếp rồi.” Bánh Bao lẩm bẩm lui ra, đóng cửa phòng lại.
Đóng cửa xong, Bánh Bao vỗ ngực thở dốc.
Ai bảo ngươi không gõ cửa!
Ai bảo ngươi nhanh tay!
Hù chết ta mà.
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân minh chủ và Trác công tử hủy hôn ước?
Trong phòng.
Minh Thù đè tay Dung Ly lại, ngăn động tác của hắn, buông hắn ra đứng lên: “Đi hỏi đầu bếp điểm tâm đã làm xong chưa.”
Dung Ly nằm trên giường chớp mắt: “Minh chủ...”
“Làm sao, chút chuyện này cũng không làm được? Muốn ta đưa ngươi lên bàn thờ mà thờ sao?”
Dung Ly tay chân luống cuống đứng lên: “Ta đi ngay đây.”
Hắn mở cửa phòng ra, Bánh Bao còn đứng ở ngoài.
Hai người nhìn nhau, Dung Ly cúi đầu xuống nhanh chóng đi vào nhà bếp.
Bánh Bao lắc mình vào phòng.
“Minh chủ... Cái đó...” Ánh mắt Bánh Bao chạy loạn: “Bên Phi Hổ môn sắp xếp ba ngày sau nghị sự với các môn phái, bảo thuộc hạ tới hỏi minh chủ, có ý kiến gì không.”
“Không có.”
“Vậy thuộc hạ đi báo lại.” Bánh Bao lui ra bên ngoài.
“Đứng lại.”
“…” Tiêu rồi.
Bánh Bao quay lại, vuốt vuốt cằm hỏi: “Minh... minh chủ, còn có gì căn dặn?”
“Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì?”
Bánh Bao đưa tay lên thề: “Thuộc hạ cái gì cũng không thấy.”
Minh Thù cười híp mắt: “Lui xuống đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.