Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 1430: Quy tắc cương thi (7)
Mặc Linh
30/07/2019
Trên xích sắt giống như có một đàn kiến, từng người từng người bò lên.
Bọn hắn tranh nhau chen lấn trèo lên trên, quá nhiều người, xích sắt không chịu được lắc lư, có người không giỏi trèo xích sắt liền trực tiếp rơi xuống.
Người rơi xuống sẽ bị bọ cạp bao phủ.
Minh Thù vung những con bọ cạp kia ra rồi đến một sợi dây xích khác, không biết có phải thấy cô lợi hại hay không mà đằng sau lại có hai tên theo đuôi cô.
Hai người kia như bão đoàn theo sát Minh Thù.
Minh Thù liếc nhìn bọ họ một cái, nắm lấy xích sắt trèo lên trước.
Minh Thù vừa đi, đám bọ cạp liền điên cuồng tràn qua, hai người kia lập tức nắm lấy xích sắt theo sau.
Tình huống của bên kia liền không tốt như Minh Thù bên này, đại lực lượng bọ cạp công kích bọn hắn, thỉnh thoảng sẽ có người kêu thảm.
Xích sắt chỉ đến tầng thứ sáu, Minh Thù nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống trên sạn đạo.
Bọ cạp còn chưa lên tới, lúc này sạn đạo nhìn qua rất an toàn.
Cô nhìn quanh bốn phía một chút, thuận tiện tìm lối ra của sạn đạo.
Mấy người đầu tiên trèo lên bên kia cũng đã đến tầng thứ sáu, những người còn sống khác cùng các đạo sĩ cũng dồn dập đi lên.
"Đi mau." Tu Luân một bên chém bọ cạp đang bò lên, một bên thúc giục bọn hắn.
Có người phát hiện đi theo Minh Thù an toàn nhất liền dồn dập đi gần lại về phía cô.
"Cô chờ một chút... Cô chậm một chút!" Minh Thù đột nhiên bị người ta túm lại, Đan Bích Vân thở hỗn hển nói: "Chúng tôi đi theo không kịp."
Minh Thù đột nhiên bị túm một cái, quần áo xém chút đều bị cô ta kéo xuống.
Cô kéo quần áo trở lại, xoay người cười một tiếng: "Vị tiểu thư này."
Đan Bích Vân sửng sốt một chút, giờ phút này cô lại còn có thể cười được. Cho dù nụ cười của cô ôn nhu nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị.
"Nếu cô không theo kịp, có thể không đi theo tôi."
Thanh âm của nữ tử nhẹ nhàng chậm rãi êm tai, nhưng lời cô nói làm cho người ta không rét mà run.
Đan Bích Vân trừng lớn mắt: "Cô..."
Minh Thù kéo dài khoảng cách cùng cô ta, chém con bọ cạp cản đường phía trước: "Các người theo kịp là vận khí các người tốt khi gặp được tôi, các người không theo kịp, tôi cũng không có nghĩa vụ cứu các người."
"Người này làm sao lại như vậy..."
"Tôi và các người không cùng một phe, cô đừng hi vọng vào tôi." Minh Thù cắt đứt cô ta: "Mọi người tự cầu phúc, chúc các người may mắn."
Cô không đuổi bọn họ đi, không có nghĩa là cô sẽ xen vào việc của người khác cứu bọn họ.
Minh Thù nói xong liền tăng thêm tốc độ phóng tới lối ra cách đó không xa.
Đan Bích Vân bị người ta đẩy một chút, lảo đảo đuổi theo.
Đan Bích Vân phẫn nộ trong lòng, rõ ràng cô có năng lực đối phó đám bọ cạp kia, vì sao cô không cùng những đạo sĩ kia đối phó?
-
Trăng ẩn sao thưa.
Trong núi gió lạnh ào ào, bóng cây giống như quái vật giương nanh múa vuốt hoành trên mặt đất.
Nơi bị sụp đổ có một cái đầu ngóc lên, tiếp theo là một người từ trong khe hở chui ra ngoài, chính là Minh Thù.
Cô giẫm lên đá vụn nhảy đến nơi an toàn.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba...
Tiếp theo là bốn phía dần dần sáng ngời, tiếng người dần dần nổi lên.
Người phía trên tê liệt nằm trên mặt đất, lần nữa thấy ánh mặt trời,vui mừng sống sót sau tai nạn.
Các đạo sĩ đi lên cuối cùng, có người bị thương được người ta vịn ngồi vào một bên, từng người đều lộ ra sự chật vật không chịu nổi.
Trên người Minh Thù ngoại trừ một chút tro bụi so với bọn hắn quả thực chính là người của hai quốc gia.
"Bọn chúng có thể đuổi theo không?"
Tán cây bị gió đêm thổi sàn sạt vang lên ma sát màng nhĩ của mọi người, một đường lan tràn đến đáy lòng, sự sợ hãi không ngừng sinh sôi.
Nơi bị sụp đổ đen nhánh, không ai biết đám bọ cạp kia có đuổi theo hay không.
Không phải bọn hắn không muốn chạy.
Là thật sự không còn khí lực.
Bọn hắn an tĩnh đợi một lát, sau khi thấy nơi sụp đổ không có gì dị thường mới thở phào.
"Sao nơi này lại biến thành như vậy..." Có người kịp phản ứng từ trong nỗi sợ, bọn hắn đã ở đây lâu như vậy, tại sao lại không thấy ai?
"Người đâu?"
"Bọn hắn đã đi đâu? Hẳn là vì doanh trại bị sập nên dời tới nơi khác chứ?"
Doanh trại cùng thời điểm bọn hắn rời đi khác nhau rất lớn, một mảnh hỗn độn, quan trọng nhất chính là không thấy bất kỳ ai.
Đường truyền tin của bọn họ đều bị hỏng ở phía dưới, không liên lạc được với phía trên.
Không biết phía trên đã xảy ra chuyện gì, có thể coi là doanh trại bị sập chuyển đến nơi khác cũng không có khả năng không nghĩ biện pháp cứu bọn họ, một người cũng đều không lưu lại nơi này.
Có người kéo lấy thân thể mỏi mệt đi kiểm tra doanh trại, cuối cùng đạt được một kết luận nặng nề: "Thiết bị thông tin vẫn còn, tất cả mọi thứ đều ở đây, còn có mấy bát mì tôm vừa nấu còn chưa kịp ăn, bọn hắn... Mất tích."
Đám người vừa thoát được một kiếp đưa mắt nhìn nhau.
Thật vất vả mới thoát khỏi phía dưới, người của doanh trại lại mất tích?
Tu Luân tiến lên trước: "Tầm Y, ngươi xuống sau chúng ta, doanh trại đã xảy ra chuyện gì?"
Minh Thù đang sờ bánh bích quy, bị điểm tên, cô mờ mịt nhìn qua: "Sao ta biết có chuyện gì xảy ra?"
"Ngươi xuống sau chúng ta!" Tu Luân nói: "Thời điểm ngươi xuống, doanh trại đã biến thành như vậy?"
Minh Thù đột nhiên tỉnh táo lại: "Ngươi nghi ngờ ta làm?"
Tu Luân không có phủ nhận.
Doanh trại có người trông coi, không có khả năng để cô tùy tiện xuống dưới.
Mà cô trong mắt các đạo sĩ chính là yêu đạo, bại hoại, cặn bã... Người của doanh trại mất tích, có thể có quan hệ cùng cô hay không?
Một đạo sĩ nào đó gầm thét: "Ngươi xuống sau chúng ta, doanh trại xảy ra chuyện gì, chính ngươi rõ ràng nhất."
Minh Thù lại kéo giá trị hận thù quen thuộc, lười nhác giải thích, cô giật giật khóe miệng: "Ngươi có chứng cứ sao?"
Doanh trại không nhìn ra bất kỳ vết tích đánh nhau gì.
Mà lại đêm hôm khuya khoắt, cơ hồ cái gì cũng không thấy rõ, lúc này muốn tìm chứng cứ cũng rất khó.
"Những người kia ở đâu? Cô đã làm gì bọn họ!?" Đan Bích Vân trước đó bị chọc tức nên nhìn Minh Thù rất không vừa mắt.
"Sao tôi biết, có lẽ bị ăn đi." Những người kia hẳn là đều xuống phía dưới, bất quá làm sao lại xuống dưới... Có chút khó hiểu.
Lúc ấy cô chỉ nghe thấy thanh âm đổ sụp, không có nghe thấy tiếng kêu thảm hoặc là thanh âm của bọn hắn.
Xuống dưới liền nhìn thấy những người kia...
Cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, dù sao cũng chưa từng gặp những thứ kỳ quái gì.
Minh Thù lại cúi đầu nhìn kiếm trong tay mình, có lẽ là bởi vì thanh kiếm này ở đây nên thứ ẩn núp trong bóng tối mới không dám lộ diện
Đan Bích Vân quát lớn: "Không phải cô làm ra sao?Sao cô lại không biết?"
Minh Thù ngữ khí vô tội: "Ài, tôi cũng chưa nói qua, là tự cô nói."
Đan Bích Vân: "..." ·
Minh Thù lui đến một nơi tối hơn: "Chúng ta hiện tại là xã hội pháp trị, không có chứng cứ các người có thể làm gì tôi?"
"Tầm Y!"
"Không chơi cùng các người nữa, nếu có chứng cứ, hoan nghênh đến Vô Lượng sơn bắt tôi." Thanh âm của Minh Thù du du dương dương từ trong rừng rậm xuyên qua.
"Tầm Y ngươi đứng lại!" Tu Luân đuổi theo Minh Thù.
Nhưng chờ hắn đuổi tới, bên kia đã không còn bóng người.
"Đạo trưởng, có phải là nữ nhân vừa rồi làm không?" Có người nhỏ giọng hỏi.
Tu Luân nhíu mày, nhưng vẫn giải thích một câu: "Không nhất định, chuyện này chưa có chứng cứ, không thể kết luận."
Hắn nghi ngờ cô chỉ bởi vì cô là hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng hắn cũng sẽ không cứ như vậy định tội cho cô, không thì bọn hắn cùng tà đạo như cô có khác gì nhau.
***Mọi người góp ý dùm tớ là ở vi diện này cách xưng hô của Thù thúc và các đạo sĩ cùng tiểu yêu tinh sẽ là ta - ngươi, còn các nhân vật hiện đại sẽ là cách xưng hôi tôi bình thường có được không ạ, vì hình như vi diện này Ngự Thẩm là người của thời kỳ cổ đại a!!! Mọi người góp ý nhé ***
Bọn hắn tranh nhau chen lấn trèo lên trên, quá nhiều người, xích sắt không chịu được lắc lư, có người không giỏi trèo xích sắt liền trực tiếp rơi xuống.
Người rơi xuống sẽ bị bọ cạp bao phủ.
Minh Thù vung những con bọ cạp kia ra rồi đến một sợi dây xích khác, không biết có phải thấy cô lợi hại hay không mà đằng sau lại có hai tên theo đuôi cô.
Hai người kia như bão đoàn theo sát Minh Thù.
Minh Thù liếc nhìn bọ họ một cái, nắm lấy xích sắt trèo lên trước.
Minh Thù vừa đi, đám bọ cạp liền điên cuồng tràn qua, hai người kia lập tức nắm lấy xích sắt theo sau.
Tình huống của bên kia liền không tốt như Minh Thù bên này, đại lực lượng bọ cạp công kích bọn hắn, thỉnh thoảng sẽ có người kêu thảm.
Xích sắt chỉ đến tầng thứ sáu, Minh Thù nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống trên sạn đạo.
Bọ cạp còn chưa lên tới, lúc này sạn đạo nhìn qua rất an toàn.
Cô nhìn quanh bốn phía một chút, thuận tiện tìm lối ra của sạn đạo.
Mấy người đầu tiên trèo lên bên kia cũng đã đến tầng thứ sáu, những người còn sống khác cùng các đạo sĩ cũng dồn dập đi lên.
"Đi mau." Tu Luân một bên chém bọ cạp đang bò lên, một bên thúc giục bọn hắn.
Có người phát hiện đi theo Minh Thù an toàn nhất liền dồn dập đi gần lại về phía cô.
"Cô chờ một chút... Cô chậm một chút!" Minh Thù đột nhiên bị người ta túm lại, Đan Bích Vân thở hỗn hển nói: "Chúng tôi đi theo không kịp."
Minh Thù đột nhiên bị túm một cái, quần áo xém chút đều bị cô ta kéo xuống.
Cô kéo quần áo trở lại, xoay người cười một tiếng: "Vị tiểu thư này."
Đan Bích Vân sửng sốt một chút, giờ phút này cô lại còn có thể cười được. Cho dù nụ cười của cô ôn nhu nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị.
"Nếu cô không theo kịp, có thể không đi theo tôi."
Thanh âm của nữ tử nhẹ nhàng chậm rãi êm tai, nhưng lời cô nói làm cho người ta không rét mà run.
Đan Bích Vân trừng lớn mắt: "Cô..."
Minh Thù kéo dài khoảng cách cùng cô ta, chém con bọ cạp cản đường phía trước: "Các người theo kịp là vận khí các người tốt khi gặp được tôi, các người không theo kịp, tôi cũng không có nghĩa vụ cứu các người."
"Người này làm sao lại như vậy..."
"Tôi và các người không cùng một phe, cô đừng hi vọng vào tôi." Minh Thù cắt đứt cô ta: "Mọi người tự cầu phúc, chúc các người may mắn."
Cô không đuổi bọn họ đi, không có nghĩa là cô sẽ xen vào việc của người khác cứu bọn họ.
Minh Thù nói xong liền tăng thêm tốc độ phóng tới lối ra cách đó không xa.
Đan Bích Vân bị người ta đẩy một chút, lảo đảo đuổi theo.
Đan Bích Vân phẫn nộ trong lòng, rõ ràng cô có năng lực đối phó đám bọ cạp kia, vì sao cô không cùng những đạo sĩ kia đối phó?
-
Trăng ẩn sao thưa.
Trong núi gió lạnh ào ào, bóng cây giống như quái vật giương nanh múa vuốt hoành trên mặt đất.
Nơi bị sụp đổ có một cái đầu ngóc lên, tiếp theo là một người từ trong khe hở chui ra ngoài, chính là Minh Thù.
Cô giẫm lên đá vụn nhảy đến nơi an toàn.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba...
Tiếp theo là bốn phía dần dần sáng ngời, tiếng người dần dần nổi lên.
Người phía trên tê liệt nằm trên mặt đất, lần nữa thấy ánh mặt trời,vui mừng sống sót sau tai nạn.
Các đạo sĩ đi lên cuối cùng, có người bị thương được người ta vịn ngồi vào một bên, từng người đều lộ ra sự chật vật không chịu nổi.
Trên người Minh Thù ngoại trừ một chút tro bụi so với bọn hắn quả thực chính là người của hai quốc gia.
"Bọn chúng có thể đuổi theo không?"
Tán cây bị gió đêm thổi sàn sạt vang lên ma sát màng nhĩ của mọi người, một đường lan tràn đến đáy lòng, sự sợ hãi không ngừng sinh sôi.
Nơi bị sụp đổ đen nhánh, không ai biết đám bọ cạp kia có đuổi theo hay không.
Không phải bọn hắn không muốn chạy.
Là thật sự không còn khí lực.
Bọn hắn an tĩnh đợi một lát, sau khi thấy nơi sụp đổ không có gì dị thường mới thở phào.
"Sao nơi này lại biến thành như vậy..." Có người kịp phản ứng từ trong nỗi sợ, bọn hắn đã ở đây lâu như vậy, tại sao lại không thấy ai?
"Người đâu?"
"Bọn hắn đã đi đâu? Hẳn là vì doanh trại bị sập nên dời tới nơi khác chứ?"
Doanh trại cùng thời điểm bọn hắn rời đi khác nhau rất lớn, một mảnh hỗn độn, quan trọng nhất chính là không thấy bất kỳ ai.
Đường truyền tin của bọn họ đều bị hỏng ở phía dưới, không liên lạc được với phía trên.
Không biết phía trên đã xảy ra chuyện gì, có thể coi là doanh trại bị sập chuyển đến nơi khác cũng không có khả năng không nghĩ biện pháp cứu bọn họ, một người cũng đều không lưu lại nơi này.
Có người kéo lấy thân thể mỏi mệt đi kiểm tra doanh trại, cuối cùng đạt được một kết luận nặng nề: "Thiết bị thông tin vẫn còn, tất cả mọi thứ đều ở đây, còn có mấy bát mì tôm vừa nấu còn chưa kịp ăn, bọn hắn... Mất tích."
Đám người vừa thoát được một kiếp đưa mắt nhìn nhau.
Thật vất vả mới thoát khỏi phía dưới, người của doanh trại lại mất tích?
Tu Luân tiến lên trước: "Tầm Y, ngươi xuống sau chúng ta, doanh trại đã xảy ra chuyện gì?"
Minh Thù đang sờ bánh bích quy, bị điểm tên, cô mờ mịt nhìn qua: "Sao ta biết có chuyện gì xảy ra?"
"Ngươi xuống sau chúng ta!" Tu Luân nói: "Thời điểm ngươi xuống, doanh trại đã biến thành như vậy?"
Minh Thù đột nhiên tỉnh táo lại: "Ngươi nghi ngờ ta làm?"
Tu Luân không có phủ nhận.
Doanh trại có người trông coi, không có khả năng để cô tùy tiện xuống dưới.
Mà cô trong mắt các đạo sĩ chính là yêu đạo, bại hoại, cặn bã... Người của doanh trại mất tích, có thể có quan hệ cùng cô hay không?
Một đạo sĩ nào đó gầm thét: "Ngươi xuống sau chúng ta, doanh trại xảy ra chuyện gì, chính ngươi rõ ràng nhất."
Minh Thù lại kéo giá trị hận thù quen thuộc, lười nhác giải thích, cô giật giật khóe miệng: "Ngươi có chứng cứ sao?"
Doanh trại không nhìn ra bất kỳ vết tích đánh nhau gì.
Mà lại đêm hôm khuya khoắt, cơ hồ cái gì cũng không thấy rõ, lúc này muốn tìm chứng cứ cũng rất khó.
"Những người kia ở đâu? Cô đã làm gì bọn họ!?" Đan Bích Vân trước đó bị chọc tức nên nhìn Minh Thù rất không vừa mắt.
"Sao tôi biết, có lẽ bị ăn đi." Những người kia hẳn là đều xuống phía dưới, bất quá làm sao lại xuống dưới... Có chút khó hiểu.
Lúc ấy cô chỉ nghe thấy thanh âm đổ sụp, không có nghe thấy tiếng kêu thảm hoặc là thanh âm của bọn hắn.
Xuống dưới liền nhìn thấy những người kia...
Cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, dù sao cũng chưa từng gặp những thứ kỳ quái gì.
Minh Thù lại cúi đầu nhìn kiếm trong tay mình, có lẽ là bởi vì thanh kiếm này ở đây nên thứ ẩn núp trong bóng tối mới không dám lộ diện
Đan Bích Vân quát lớn: "Không phải cô làm ra sao?Sao cô lại không biết?"
Minh Thù ngữ khí vô tội: "Ài, tôi cũng chưa nói qua, là tự cô nói."
Đan Bích Vân: "..." ·
Minh Thù lui đến một nơi tối hơn: "Chúng ta hiện tại là xã hội pháp trị, không có chứng cứ các người có thể làm gì tôi?"
"Tầm Y!"
"Không chơi cùng các người nữa, nếu có chứng cứ, hoan nghênh đến Vô Lượng sơn bắt tôi." Thanh âm của Minh Thù du du dương dương từ trong rừng rậm xuyên qua.
"Tầm Y ngươi đứng lại!" Tu Luân đuổi theo Minh Thù.
Nhưng chờ hắn đuổi tới, bên kia đã không còn bóng người.
"Đạo trưởng, có phải là nữ nhân vừa rồi làm không?" Có người nhỏ giọng hỏi.
Tu Luân nhíu mày, nhưng vẫn giải thích một câu: "Không nhất định, chuyện này chưa có chứng cứ, không thể kết luận."
Hắn nghi ngờ cô chỉ bởi vì cô là hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng hắn cũng sẽ không cứ như vậy định tội cho cô, không thì bọn hắn cùng tà đạo như cô có khác gì nhau.
***Mọi người góp ý dùm tớ là ở vi diện này cách xưng hô của Thù thúc và các đạo sĩ cùng tiểu yêu tinh sẽ là ta - ngươi, còn các nhân vật hiện đại sẽ là cách xưng hôi tôi bình thường có được không ạ, vì hình như vi diện này Ngự Thẩm là người của thời kỳ cổ đại a!!! Mọi người góp ý nhé ***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.