Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 1373: Sát thủ tối thượng (18)
Mặc Linh
28/07/2019
Thiếu nữ ngồi trên ghế, cánh môi cô rơi vào vết thương bên hông nam nhân, nhẹ nhàng hôn đến mấy lần.
Thiếu nữ dời bàn tay ôm lấy cổ nam nhân.
Nam nhân giống như như con rối, theo lực lượng của cô cúi người xuống.
Hô hấp giao hòa trong nháy mắt, Tuyên Ca giật mình thức tỉnh, khuôn mặt cô phóng đại trước mặt.
Cô đang làm cái gì?
Tuyên Ca tựa hồ quên thở, cứ như vậy sững sờ nhìn cô, mặc cho cô đối với mình muốn làm gì thì làm.
Thịch ——
Thịch thịch ——
Thịch thịch thịch ——
Liền xem như lần thứ nhất hắn hoàn thành nhiệm vụ thì tim cũng không đập kịch liệt như thế này.
Hắn hẳn là nên đẩy cô ra.
Đúng!
Đẩy cô ra!
Tuyên Ca đặt tay lên vai Minh Thù nhưng hắn không có cách nào dùng sức, lực lượng toàn thân lúc này giống như bị phong ấn lại.
Tuyên Ca chẳng biết đã thay đổi vị trí lúc nào, phía sau lưng dựa vào cái bàn.
Cánh môi Minh Thù dời khỏi cánh môi hắn, rơi vào khóe môi hắn, cái cằm, rồi di chuyển qua cổ.
Ranh năng có chút bén nhọn khẽ cắn chặt yết hầu hắn.
Tuyên Ca tê cả da đầu: "Thư Nhiên..."
Minh Thù cởi cúc áo sơ mi, hôn đến xương quai xanh của hắn.
Tuyên Ca có chút chật vật dùng tay chống đỡ cái bàn, có chút ngửa ra sau, hắn thở một hơi, trong lòng quyết định đẩy cô ra.
Lập tức lập tức.
Thế nhưng là hắn không có.
Thẳng đến chiếc cúc áo sơ mi cuối cùng bị mở ra, hắn cũng không có đẩy cô ra.
Cuối cùng Minh Thù hôn vào vết thương bên hông hắn.
Có lẽ là bởi vì vừa ra da non nên rất mẫn cảm, nụ hôn của cô nóng bỏng như là mang theo tia lửa.
Minh Thù ôm eo hắn, mặt dán vào ngực hắn: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ luôn bình tĩnh như vậy, xem ra cũng không phải nha."
Nhịp tim đang đập mạnh của Tuyên Ca bình phục lại: "... Cô có ý gì?"
Minh Thù ngửa đầu: "Tôi muốn nhìn một chút rốt cuộc anh có những cảm xúc khác hay không."
Tuyên Ca ghé mắt, trong chiếc gương bên cạnh, áo hắn nửa mở bị thiếu nữ ôm, trên lồng ngực có vết đỏ mập mờ.
Thần sắc chật vật trước nay chưa từng có.
Khí lực bị phong ấn lúc này phảng phất trở về trong cơ thể, hắn đẩy Minh Thù ra, cài lại quần áo.
"Thư Nhiên tiểu thư hài lòng chưa?"
Minh Thù dựa vào thành ghế: "Coi như hài lòng."
Tuyên Ca rủ mắt, thanh âm có vẻ khàn giọng trầm thấp: "Đó là vinh hạnh của tôi."
Hắn quay người rời đi.
Từ lúc mới bắt đầu chính là lỗi của hắn, hắn hẳn là nên đẩy cô ra ngay lập tức.
"Thầy."
Thanh âm thanh thuý của thiếu nữ vang lên.
Tay Tuyên Ca có chút dùng sức mở cửa phòng: "Còn có việc?"
"Lớp học yêu đương này, thầy có dạy không?"
Tuyên Ca có chút cứng ngắc quay đầu.
Nhịp tim đập đùng đùng giống như muốn nhảy ra từ trong thân thể hắn.
Cô...
Thiếu nữ chậm rĩa đứng dậy đi đến hắn trước mặt, chống một tay lên cửa: "Thầy?"
Tuyên Ca theo bản năng lui về sau, đem chính mình lách vào khe cửa: "Tôi.... Không dạy qua."
Minh Thù cười khẽ: "Tôi cũng chưa có học qua."
Lý trí nói cho hắn biết cái này không đúng, hắn cùng cô căn bản không phải người của một thế giới.
Thế nhưng khi Minh Thù hôn hắn lần nữa, hắn cũng không thể đẩy cô ra.
Hắn không đẩy cô ra được.
Tuyên Ca buông thõng tay, hơi khẽ nâng lên, chần chờ hồi lâu cuối cùng vẫn rũ xuống.
Cốc cốc ——
"Tiểu thư, tôi mang bữa tối cho cô."
Động tác của Minh Thù dừng lại, cánh môi dán lên hắn cũng không có dịch chuyển khỏi, trực tiếp lên tiếng.
"Để bên ngoài đi, lát nữa tôi lấy vào."
Người hầu đáp một tiếng.
Bên ngoài thỉnh thoảng có âm thanh vang lên, Minh Thù phối hợp thanh âm kia rồi hôn hắn.
Cách một cánh cửa, mặc dù không nhìn thấy nhưng Tuyên Ca vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mãi đến khi thanh âm bên ngoài biến mất, sau khi đám người hầu rời đi, thân thể căng cứng của Tuyên Ca mới có chút buông lỏng.
Lúc giết người, hắn cũng không có khẩn trương như vậy.
Minh Thù buông hắn ra, cười mà như không cười nhìn hắn: "Thầy cũng rất dễ bị gạt, Sát Thủ như các người đều dễ lừa gạt như vậy sao?"
Tuyên Ca nhíu mày, không rõ câu nói này là có ý gì.
"Vừa rồi tôi lừa anh." Minh Thù bắt đầu tìm đường chết: "Bất quá là muốn nhìn một chút anh có dễ lừa gạt hay không."
Tuyên Ca liếc nhìn cô một cái, rất nhạt rất nhẹ.
Sau đó...
Kéo cửa đi ra.
Minh Thù: "..."
Không có xù lông?
Ta phi!!
Hắn lui đến hành lang, gằn từng chữ một: "Tôi tưởng thật, tô sẽ dạy em thật tốt, Thư Nhiên tiểu thư."
Bốn chữ dạy em thật tốt được nhấn đến khá nặng.
"Nếu để tôi phát hiện em cùng nam nhân khác lui tới, tôi sẽ dùng biện pháp của tôi giải quyết."
Minh Thù: "..."
Cái này cùng người vừa rồi có chút không hợp a!!
Cuối cùng kia là uy hiếp sao?
Tiểu yêu tinh cũng dám uy hiếp trẫm!
Minh Thù nhìn Tuyên Ca rời đi, cuối cùng cảm thấy nên ăn no bụng rồi nói tiếp.
Ban đêm Minh Thù tìm đồ ăn vặt trong cặp sách, phát hiện bức thư tình bị cô lãng quên kia, lúc này mới phản ứng được chuyện tiểu yêu tinh cường điệu trước đó.
Cô cũng không nhớ rõ mình bỏ bức thư này vào cặp lúc nào.
Đoán chừng là thời điểm bỏ đồ ăn vặt vào bị lẫn lộn...
-
Cuối tuần.
Minh Thù ngủ đến hơn mười giờ mới chóng mặt xuống lầu, cô ăn điểm tâm xong lại từ từ lên lầu chuẩn bị ngủ tiếp.
Tuyên Ca đang đứng trên bậc thang ngăn cô lại.
"Làm... Cái gì?"
Tuyên Ca cùng trước đó tựa hồ không có gì khác biệt, đầu ngón tay kẹp lấy một bức thư màu đen, hững hờ đưa qua.
Minh Thù: "..."
Cái này là cái gì?
Thư khiêu chiến?
Giấy thông báo tử vong?
Trẫm chẳng phải chỉ chọc giận ngươi một chút sao?
Tuyên Ca thấy Minh Thù không nhận, trực tiếp cầm tay cô đặt vào, sau đó vượt qua cô đi xuống lầu.
Minh Thù: "???"
Bức thư màu đen rất lạnh lẽo, Minh Thù quay đầu nhìn bậc thang, ngờ vực mở thư ra.
Giấy viết thư cũng là màu đen.
Chữ viết màu trắng.
Kiểu chữ giống như máy in ra, từng chữ đẹp đến để cho người ta muốn cất giữ.
Minh Thù cẩn thận đọc hai lần.
Xác định đây là một bức thư tình... Hả? Thư tình?
Tiểu yêu tinh viết cho cô.
Bất quá tại sao lại chọn màu đen?
Nào có thư tình dùng màu đen!!
Bệnh tâm thần a!!
Minh Thù cầm thư trở về phòng tiện tay ném lên giường, một lát sau lại đem thư cất kỹ.
Cuối tuần cũng cần học thêm, Tuyên Ca cầm mấy đề bài tới.
Minh Thù quan sát hắn một hồi, phát hiện tên sát thủ đại nhân này thần sắc không có nửa phần biến hóa, giống như người lúc trước đưa thư tình cho cô là người khác.
"Kiểm tra một chút, xem gần đây em học được như thế nào."
Đem bài thi phóng tới trước mặt Minh Thù, hắn lười nhác ngồi xuống ghế.
Minh Thù nhìn thấy bài thi liền đau đầu, muốn viết thật nhiều chữ...
"Không làm có được hay không?" Minh Thù cùng Tuyên Ca thương lượng: "Hôm nay cuối tuần a, tôi không muốn bị học tập nô dịch."
Trẫm muốn sủng hạnh đồ ăn vặt.
"Tôi muốn chịu trách nhiệm với em." Tuyên Ca nói: "Làm nhanh lên."
Minh Thù: "..."
Trẫm không cần ngươi chịu trách nhiệm!
Xin rời khỏi đây!
Quyết đấu đi!
Minh Thù ngắm hắn hai lần, cầm bút đứng dậy.
Tuyên Ca nhìn cô, cô kéo tay hắn ra ngồi vào trong ngực hắn.
Tuyên Ca: "..."
Minh Thù đem bài thi kéo qua, đau đầu bắt đầu loại bỏ câu trả lời chính xác.
*
Bạn trai ôm làm bài tập, ngọt không ngọt không! Làm bài tập cũng có mùi vị yêu đương~
Thiếu nữ dời bàn tay ôm lấy cổ nam nhân.
Nam nhân giống như như con rối, theo lực lượng của cô cúi người xuống.
Hô hấp giao hòa trong nháy mắt, Tuyên Ca giật mình thức tỉnh, khuôn mặt cô phóng đại trước mặt.
Cô đang làm cái gì?
Tuyên Ca tựa hồ quên thở, cứ như vậy sững sờ nhìn cô, mặc cho cô đối với mình muốn làm gì thì làm.
Thịch ——
Thịch thịch ——
Thịch thịch thịch ——
Liền xem như lần thứ nhất hắn hoàn thành nhiệm vụ thì tim cũng không đập kịch liệt như thế này.
Hắn hẳn là nên đẩy cô ra.
Đúng!
Đẩy cô ra!
Tuyên Ca đặt tay lên vai Minh Thù nhưng hắn không có cách nào dùng sức, lực lượng toàn thân lúc này giống như bị phong ấn lại.
Tuyên Ca chẳng biết đã thay đổi vị trí lúc nào, phía sau lưng dựa vào cái bàn.
Cánh môi Minh Thù dời khỏi cánh môi hắn, rơi vào khóe môi hắn, cái cằm, rồi di chuyển qua cổ.
Ranh năng có chút bén nhọn khẽ cắn chặt yết hầu hắn.
Tuyên Ca tê cả da đầu: "Thư Nhiên..."
Minh Thù cởi cúc áo sơ mi, hôn đến xương quai xanh của hắn.
Tuyên Ca có chút chật vật dùng tay chống đỡ cái bàn, có chút ngửa ra sau, hắn thở một hơi, trong lòng quyết định đẩy cô ra.
Lập tức lập tức.
Thế nhưng là hắn không có.
Thẳng đến chiếc cúc áo sơ mi cuối cùng bị mở ra, hắn cũng không có đẩy cô ra.
Cuối cùng Minh Thù hôn vào vết thương bên hông hắn.
Có lẽ là bởi vì vừa ra da non nên rất mẫn cảm, nụ hôn của cô nóng bỏng như là mang theo tia lửa.
Minh Thù ôm eo hắn, mặt dán vào ngực hắn: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ luôn bình tĩnh như vậy, xem ra cũng không phải nha."
Nhịp tim đang đập mạnh của Tuyên Ca bình phục lại: "... Cô có ý gì?"
Minh Thù ngửa đầu: "Tôi muốn nhìn một chút rốt cuộc anh có những cảm xúc khác hay không."
Tuyên Ca ghé mắt, trong chiếc gương bên cạnh, áo hắn nửa mở bị thiếu nữ ôm, trên lồng ngực có vết đỏ mập mờ.
Thần sắc chật vật trước nay chưa từng có.
Khí lực bị phong ấn lúc này phảng phất trở về trong cơ thể, hắn đẩy Minh Thù ra, cài lại quần áo.
"Thư Nhiên tiểu thư hài lòng chưa?"
Minh Thù dựa vào thành ghế: "Coi như hài lòng."
Tuyên Ca rủ mắt, thanh âm có vẻ khàn giọng trầm thấp: "Đó là vinh hạnh của tôi."
Hắn quay người rời đi.
Từ lúc mới bắt đầu chính là lỗi của hắn, hắn hẳn là nên đẩy cô ra ngay lập tức.
"Thầy."
Thanh âm thanh thuý của thiếu nữ vang lên.
Tay Tuyên Ca có chút dùng sức mở cửa phòng: "Còn có việc?"
"Lớp học yêu đương này, thầy có dạy không?"
Tuyên Ca có chút cứng ngắc quay đầu.
Nhịp tim đập đùng đùng giống như muốn nhảy ra từ trong thân thể hắn.
Cô...
Thiếu nữ chậm rĩa đứng dậy đi đến hắn trước mặt, chống một tay lên cửa: "Thầy?"
Tuyên Ca theo bản năng lui về sau, đem chính mình lách vào khe cửa: "Tôi.... Không dạy qua."
Minh Thù cười khẽ: "Tôi cũng chưa có học qua."
Lý trí nói cho hắn biết cái này không đúng, hắn cùng cô căn bản không phải người của một thế giới.
Thế nhưng khi Minh Thù hôn hắn lần nữa, hắn cũng không thể đẩy cô ra.
Hắn không đẩy cô ra được.
Tuyên Ca buông thõng tay, hơi khẽ nâng lên, chần chờ hồi lâu cuối cùng vẫn rũ xuống.
Cốc cốc ——
"Tiểu thư, tôi mang bữa tối cho cô."
Động tác của Minh Thù dừng lại, cánh môi dán lên hắn cũng không có dịch chuyển khỏi, trực tiếp lên tiếng.
"Để bên ngoài đi, lát nữa tôi lấy vào."
Người hầu đáp một tiếng.
Bên ngoài thỉnh thoảng có âm thanh vang lên, Minh Thù phối hợp thanh âm kia rồi hôn hắn.
Cách một cánh cửa, mặc dù không nhìn thấy nhưng Tuyên Ca vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mãi đến khi thanh âm bên ngoài biến mất, sau khi đám người hầu rời đi, thân thể căng cứng của Tuyên Ca mới có chút buông lỏng.
Lúc giết người, hắn cũng không có khẩn trương như vậy.
Minh Thù buông hắn ra, cười mà như không cười nhìn hắn: "Thầy cũng rất dễ bị gạt, Sát Thủ như các người đều dễ lừa gạt như vậy sao?"
Tuyên Ca nhíu mày, không rõ câu nói này là có ý gì.
"Vừa rồi tôi lừa anh." Minh Thù bắt đầu tìm đường chết: "Bất quá là muốn nhìn một chút anh có dễ lừa gạt hay không."
Tuyên Ca liếc nhìn cô một cái, rất nhạt rất nhẹ.
Sau đó...
Kéo cửa đi ra.
Minh Thù: "..."
Không có xù lông?
Ta phi!!
Hắn lui đến hành lang, gằn từng chữ một: "Tôi tưởng thật, tô sẽ dạy em thật tốt, Thư Nhiên tiểu thư."
Bốn chữ dạy em thật tốt được nhấn đến khá nặng.
"Nếu để tôi phát hiện em cùng nam nhân khác lui tới, tôi sẽ dùng biện pháp của tôi giải quyết."
Minh Thù: "..."
Cái này cùng người vừa rồi có chút không hợp a!!
Cuối cùng kia là uy hiếp sao?
Tiểu yêu tinh cũng dám uy hiếp trẫm!
Minh Thù nhìn Tuyên Ca rời đi, cuối cùng cảm thấy nên ăn no bụng rồi nói tiếp.
Ban đêm Minh Thù tìm đồ ăn vặt trong cặp sách, phát hiện bức thư tình bị cô lãng quên kia, lúc này mới phản ứng được chuyện tiểu yêu tinh cường điệu trước đó.
Cô cũng không nhớ rõ mình bỏ bức thư này vào cặp lúc nào.
Đoán chừng là thời điểm bỏ đồ ăn vặt vào bị lẫn lộn...
-
Cuối tuần.
Minh Thù ngủ đến hơn mười giờ mới chóng mặt xuống lầu, cô ăn điểm tâm xong lại từ từ lên lầu chuẩn bị ngủ tiếp.
Tuyên Ca đang đứng trên bậc thang ngăn cô lại.
"Làm... Cái gì?"
Tuyên Ca cùng trước đó tựa hồ không có gì khác biệt, đầu ngón tay kẹp lấy một bức thư màu đen, hững hờ đưa qua.
Minh Thù: "..."
Cái này là cái gì?
Thư khiêu chiến?
Giấy thông báo tử vong?
Trẫm chẳng phải chỉ chọc giận ngươi một chút sao?
Tuyên Ca thấy Minh Thù không nhận, trực tiếp cầm tay cô đặt vào, sau đó vượt qua cô đi xuống lầu.
Minh Thù: "???"
Bức thư màu đen rất lạnh lẽo, Minh Thù quay đầu nhìn bậc thang, ngờ vực mở thư ra.
Giấy viết thư cũng là màu đen.
Chữ viết màu trắng.
Kiểu chữ giống như máy in ra, từng chữ đẹp đến để cho người ta muốn cất giữ.
Minh Thù cẩn thận đọc hai lần.
Xác định đây là một bức thư tình... Hả? Thư tình?
Tiểu yêu tinh viết cho cô.
Bất quá tại sao lại chọn màu đen?
Nào có thư tình dùng màu đen!!
Bệnh tâm thần a!!
Minh Thù cầm thư trở về phòng tiện tay ném lên giường, một lát sau lại đem thư cất kỹ.
Cuối tuần cũng cần học thêm, Tuyên Ca cầm mấy đề bài tới.
Minh Thù quan sát hắn một hồi, phát hiện tên sát thủ đại nhân này thần sắc không có nửa phần biến hóa, giống như người lúc trước đưa thư tình cho cô là người khác.
"Kiểm tra một chút, xem gần đây em học được như thế nào."
Đem bài thi phóng tới trước mặt Minh Thù, hắn lười nhác ngồi xuống ghế.
Minh Thù nhìn thấy bài thi liền đau đầu, muốn viết thật nhiều chữ...
"Không làm có được hay không?" Minh Thù cùng Tuyên Ca thương lượng: "Hôm nay cuối tuần a, tôi không muốn bị học tập nô dịch."
Trẫm muốn sủng hạnh đồ ăn vặt.
"Tôi muốn chịu trách nhiệm với em." Tuyên Ca nói: "Làm nhanh lên."
Minh Thù: "..."
Trẫm không cần ngươi chịu trách nhiệm!
Xin rời khỏi đây!
Quyết đấu đi!
Minh Thù ngắm hắn hai lần, cầm bút đứng dậy.
Tuyên Ca nhìn cô, cô kéo tay hắn ra ngồi vào trong ngực hắn.
Tuyên Ca: "..."
Minh Thù đem bài thi kéo qua, đau đầu bắt đầu loại bỏ câu trả lời chính xác.
*
Bạn trai ôm làm bài tập, ngọt không ngọt không! Làm bài tập cũng có mùi vị yêu đương~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.