Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1292: Thiên khải chi đạo (16)

Mặc Linh

28/07/2019

Minh Thù quyết định trước tiên ăn một chút gì đó rồi đi xem tiểu yêu tinh.

Vạn Kính Sơn rất nhiều thứ cũng không thể ăn, toàn cái quái gì nào là mở trí, đồ chơi có thể nói chuyện.

Không!

Toàn bộ Vạn Kính Giới không có nhiều thứ ăn được.

Bởi vì linh khí quá mức dồi dào, dẫn đến những thứ kia không dùng để tu luyện, tùy tiện tìm một chỗ an tĩnh nằm mấy năm, khai trí biến hóa đều không phải không thể.

Kỳ thật ở đây Minh Thù cũng không cần ăn bao nhiêu thứ.

Bất quá đã thành thói quen, giống như không ăn chút gì đó sẽ có lỗi với dạ dày của mình.

Minh Thù tìm một ít trái cây mài răng, vừa vặn Tụ Hoan bên kia đã chuẩn bị xong.

Cô đi vào phòng tìm tiểu yêu tinh.

Ném ở đây?

Cô rất nguyện ý, nhưng tiểu yêu tinh nguyện ý không?

"Tôn chủ."

Minh Thù ra hiệu bọn họ xuống dưới, đẩy cửa đi vào phòng.

Kỳ Ngự sắc mặt khó coi đang ngâm mình bên trong thùng tắm.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thù, lửa giận bên trong mang theo sự ủy khuất.

Minh Thù nín cười: "Đừng yếu ớt như thế a, không phải chỉ là một chút máu, một nam nhân như anh còn chưa thấy qua máu sao?"

Kỳ Ngự cắn răng: "Tôi chưa bao giờ tắm máu!"

Minh Thù hừ nhẹ một tiếng: "Yếu ớt."

Kỳ Ngự: "???"

Ai mẹ nó yếu ớt?

Ai mẹ nó yếu ớt!!

Minh Thù cầm quần áo: "Được rồi, đi thôi"

Kỳ Ngự ngồi trong nước không nhúc nhích, rất không vui vẻ nói: "Em hôn tôi một cái."

"Không hôn."

"Không hôn tôi không đi."

"Ha, vậy tôi đi đây." Thẳng nam Thù bỏ quần áo xuống: "Tôi lúc nào trở về không nhất định, anh cứ đợi ở chỗ này đi."

Minh Thù tâm tình vui vẻ rời khỏi phòng.

Rất thích xem dáng vẻ tiểu yêu tinh xù lông, đáng yêu.

Kỳ Ngự: "..."

CMN!!

Ngươi cho lão tử trở về!

Soạt ——

Kỳ Ngự từ trong nước ra, vội vàng mặc quần áo.



Hắn chạy ra khỏi phòng, phát hiện Minh Thù đang đứng ở bên ngoài cùng Tụ Hoan nói chuyện.

Hắn lập tức chậm dần tốc độ, giả dạng mình tuyệt đối không phải dáng vẻ hoảng hốt.

Tụ Hoan nhìn Kỳ Ngự một chút, hơi cúi người rồi vội vàng rời đi.

Minh Thù quay người nhìn hắn.

Quần áo có chút loạn, giày cũng không mang, chân trần giẫm trên mặt đất, vạt áo che lại mu bàn chân chỉ lộ ra mấy cái ngón chân.

Minh Thù: "..."

Hắn ngẩng đầu nhìn Minh Thù, ưỡn lưng đến vô cùng thẳng.

Nhìn cái gì vậy!

Lão tử mới không phải đuổi theo ngươi.

Ý kia còn xém chút viết ở trên mặt, Minh Thù nghẹn họng, cô vào phòng lấy giày ra.

Kỳ Ngự lúc này mới phát hiện mình không xỏ giày.

"..." Kỳ Ngự ánh mắt dao động, trấn định kiếm cớ: "Tôi cảm thấy không mang giày rất mát mẻ."

Minh Thù cười như không cười: "Đúng vậy a, sáng mai anh liền không xuống được giường, tôi vẫn nên chuẩn bị trước cho anh một cái quan tài thế nào?"

Minh Thù ngồi xổm người xuống, vén vạt áo hắn lên: "Nhấc chân."

Kỳ Ngự: "..."

Kỳ Ngự có xúc động muốn cướp lại tự mang, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi nhấc chân.

Hắn trừng mắt nhìn người mang giày cho mình, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Từ sau khi mẹ hắn chết cũng không có ai tốt với hắn như vậy.

Trong lòng hắn hơi chua chát, nhưng nhiều hơn là vui mừng.

Hắn thật sự rất thích người trước mặt này.

Điểm nào cũng thích.

Minh Thù xỏ giày, chỉnh lại y phục của hắn, thẳng đến toàn bộ thoả đáng mới hơi lui một bước: "Anh đại biểu cho Vạn Kính Sơn của tôi, không nên ở bên ngoài làm cho tôi mất mặt."

Kỳ Ngự: "..." Vẫn là bóp chết cô ấy đi!

Cảm động cái gì, đều là giả!

Loại người này đến cùng là làm sao tìm được đối tượng!!

Đáng đời độc thân!

Kỳ Ngự tức giận đến nỗi đã quên đi mình mới là đối tượng của cô.

-

Tháp Thiên Khải ở nơi giao giới giữa ba đại lục, chỗ kia không có bất kỳ đại lục nào quản lý.

Bởi vì bản chất đặc thù của Tháp Thiên Khải nên xây một mình trong quảng trường, quảng trường to lớn cơ hồ không thấy đỉnh.

Mà trên quảng trường, thứ đang treo lơ lửng giữa trời mới là Tháp Thiên Khải.

Tháp Thiên Khải hình tròn, bề ngoài là màu vàng kim nhàn nhạt, lúc này giống như một vật phát sáng không ngừng liên tục tản ra kim quang.

Bình thường Tháp Thiên Khải không phát sáng, chỉ có thời điểm Tháp Thiên Khải mở ra mới phát ra kim quang.



Tháp Thiên Khải từ đâu tới cũng không ai rõ, phảng phất khi Vạn Kính Giới tồn tại nó đã ở đó.

Mà liên quan tới tác dụng của Tháp Thiên Khải cũng không ai có thể nói rõ. Chỉ biết bên trong Tháp Thiên Khải có cất giấu các loại bí bảo lợi hại.

Nếu ai có thể có được đồ vật trong Tháp Thiên Khải, có khi sẽ trở thành một người trên vạn người.

Giờ phút này trên quảng trường có không ít người, người của tam đại lục nhận được tin Tháp Thiên Khải mở ra liền dồn dập lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến, tốp năm tốp ba bão đoàn đứng đấy.

Tam phương đại lục phân chia khá là rõ ràng, phía bắc mỗi người chiếm một phương, còn lại nam phương cũng chính là đối diện cửa vào tháp kia.

Tháp Thiên Khải mở ra, nhưng cửa tháp không có mở, ai biết bên trong sẽ xuất hiện thứ gì.

Các âm thanh trò chuyện không ngừng vang lên.

"Nghe nói người của Sùng Thiên đã tiến vào, chúng ta còn phải đợi ở đây sao?"

"Không phải cứ như vậy đi vào sao?"

"Ai biết tình huống bên trong như thế nào, Sùng Thiên nguyện ý dẫn đầu, tạm thời vẫn là yên lặng theo dõi diễn biến đi."

"Tháp Thiên Khải không phải..." Người kia tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại hơi thấp thỏm ngắm nhìn bốn phía, hạ giọng: "Các đã ngươi nghe qua một tin đồn chưa?"

Lập tức có người truy vấn: "Tin đồn gì?"

Liên quan tới lời đồn của Tháp Thiên Khải bọn hắn nghe qua không ít, bất quá đại đa số đều là nói bừa.

Nhưng cái này cũng không trở ngại bọn hắn bát quái.

Người kia vẫy gọi, ra hiệu mọi người dựa vào gần một chút: "Vạn Kính Giới đã từng chỉ có một đại lục, đó chính là đại lục Huyền Tử..."

"Việc này trẻ em 3 tuổi của Vạn Kính Giới đều biết, ngươi chớ nói nhảm." Tính tình nóng nảy không muốn nghe nói nhảm, thúc giục hắn vào vấn đề chính.

Người kia nói: "Đã từng là đại lục Huyền Tử thống lĩnh toàn bộ Vạn Kính Giới, lúc Vạn Kính Giới của chúng ta ở thời kì mạnh mẽ nhất, thế nhưng về sau đại lục Huyền Tử phân liệt... Ta nghe nói, chính là có liên quan đến Tháp Thiên Khải."

Người bên cạnh hào hứng: "Quan hệ thế nào?"

Người kia lại hỏi: "Cuộc chiến U Thủy, các ngươi có ai biết?"

Tất cả mọi người có chút mờ mịt, bọn hắn biết hầu như không có cuộc chiến U Thủy.

Thấy mọi người lắc đầu, người kia liên có cảm giác ưu việt: "U Thủy này... Chính là nơi chúng ta đang đứng lúc này."

Đám người trừng lớn mắt nhìn dưới chân bọn họ.

Dưới đất là một tảng đá màu xanh nhạt, mỗi một khối lớn nhỏ không kém bao nhiêu, từ vị trí của bọn họ nhìn về nơi xa căn bản không thấy điểm cuối cùng.

Nơi này lớn đến quá mức.

Nơi này là ai xây tựa hồ cũng không cách nào tra được lịch sử cặn kẻ.

Tất cả mọi người đều cho là là Tháp Thiên Khải ở chỗ này...

"U Thủy... Là nước sao?" Bọn hắn hiện tại sẽ không đứng trên nước chứ?

Người kia nhún vai: "Cái này ta cũng không biết."

Có người hỏi: "Cuộc chiến U Thủy kia là cái gì?"

"Cuộc chiến U Thủy là cái gì ta không biết, nhưng sau khi xảy ra cuộc chiến U Thủy, Vạn Kính Giới liền chia thành ba phần thiên hạ, đại lục Huyền Tử bị chia cắt, từ đây biến thành tam đại lục."

Người nói chuyện dừng một chút: "Các ngươi ngẫm lại xem, Tháp Thiên Khải cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi vị trí, cuộc chiến U Thủy khẳng định có liên quan tới Tháp Thiên Khải."

Này cũng không sai, vật đổi sao dời, nhưng vị trí của Tháp Thiên Khải chưa hề phát sinh qua biến hóa.

Nói cách khác, Vạn Kính Giới, ba phần thiên hạ đều có quan hệ cùng Tháp Thiên khải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook