Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 1491: Truyền thuyết người cá (38)
Mặc Linh
30/07/2019
An Liễm có chút nhịn không được.
Thân thể của hắn lung lay một chút, nhưng vẫn cắn răng kiên trì đến cuối cùng.
Ngay tại thời điểm hắn cảm thấy mình sắp không được, mu bàn tay đột nhiên bị người ta nâng lên, có người từ phía sau vòng lấy hắn, ổn định thân thể của hắn.
Sau lưng rơi vòng một thân thể ấm áp.
An Liễm phảng phất có thể nghe thấy nhịp tim đang đập mạnh của người phía sau.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Tại sao cô lại tới đây...
Sau khi ý nghĩ này của An Liễm hiện lên liền rất gấp gáp.
Nhưng hắn còn chưa kịp đem ý nghĩ này của mình biểu đạt ra.
Lực lượng có chút tương tự cùng bảo hạp từ tay Minh Thù truyền đến mu bàn tay hắn, cuối cùng bị bảo hạp hấp thu.
Đáy lòng của hắn chấn kinh.
Nhưng rất nhanh liền buông lỏng xuống.
Hắn muốn mở mắt ra.
Thế nhưng hiện tại không thể, hắn tập trung tinh thần tiếp tục niệm một đoạn cuối cùng.
Trong màn mưa.
Nữ sinh từ phía sau ôm lấy thiếu niên.
Hình tượng mông lung thêm mấy phần đẹp đẽ.
-
"Ba."
Hộp trong tay thiếu niên tự động khép lại.
Thân thể An Liễm bất lực trượt xuống, Minh Thù để hắn ngồi dưới đất.
Hắn có chút gian nan ngẩng đầu, xuyên qua màn mưa nhìn người ôm mình.
Hắn khẽ nâng tay lên, tựa hồ muốn sờ mặt Minh Thù, nhưng nâng lên được một nửa lại không có khí lực rũ xuống dưới.
Minh Thù tiếp được tay của hắn, nhẹ nhàng nắm chặt.
Nhưng mở miệng lại không khách khí: "Có phải cậu có tật xấu gì hay không? Con người cho cậu cái gì tốt để cậu liều mạng như vậy?"
Bọn họ đến cùng ai mới là con người?
Cô thân là một con người đứng đắn cũng không có tích cực như vậy.
An Liễm khẽ lắc đầu: "Tôi không phải vì con người."
Hắn đối với con người không có hảo cảm.
Trừ cô...
Hắn là vì tộc người cá.
Chiến tranh dài dằng dặc này, hắn muốn dừng lại.
"Vậy cậu cũng có bệnh." Minh Thù không chấp nhận lời giải thích.
"..."
Bàn tay Minh Thù dán sau lưng hắn, liên tục không ngừng truyền lực lượng vào thân thể hắn.
An Liễm cảm giác dễ chịu rất nhiều.
Hắn chậm chậm hỏi: "Vì sao em có được lực lượng giống như bảo hạp?"
"Bảo hạp?" Minh Thù nhìn về phía chiếc hộp hắn còn ôm lấy: "Là cái hộp rách này sao? Bất quá chỉ là linh khí thiên địa mà thôi, không có cái gì hiếm lạ."
Trước đó tìm tới hắn, cô đã nhìn thấy linh khí phóng lên tận trời, phỏng đoán một chút hẳn là hắn cho nên thuận theo tìm đến đây.
An Liễm: "..."
Bọn họ là người của cùng một thế giới sao?
Trên thế giới này, ai có được lực lượng như vậy?
Bảo hạp của An Liễm là từ trong tay thủ lĩnh của tộc người cá đời trước, đồng thời còn kế thừa bí quyết sử dụng nó.
Hắn cũng không biết bảo hạp này là từ đâu tới.
Tộc người cá đều truyền rằng bảo hạp có thần biển chi lực...
"Tốt hơn một chút không?"
An Liễm định thần lại, thử hoạt động cánh tay một chút, gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."
Minh Thù đỡ hắn dậy, mưa quá lớn, cộng thêm thanh âm sóng biển mãnh liệt bên kia truyền đến, đám người đứng khá xa lúc này tựa hồ mới phát hiện có thêm một người.
Trước đó An Liễm để bọn hắn đứng xa một chút.
Lúc này cũng không đoái hoài tới lời căn dặn của An Liễm, cấp tốc xúm lại.
"An Liễm tiên sinh, đây là..."
Tới gần, thấy rõ người này là ai, đám người trầm mặc.
Người này vẫn luôn đi theo An Liễm, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Con người êm đẹp lại làm bạn cùng người cá.
Bất quá thời kỳ mấu chốt như thế, không ai dám đem lời này nói lung tung, chỉ là dùng ánh mắt cùng hành vi biểu thị bọn hắn đối với Minh Thù có sự nghi hoặc cùng kỳ quái.
"Không có việc gì, đi về trước đi." An Liễm nói một tiếng.
Tiếng mưa rơi làm thanh âm của hắn vỡ vụn, người đối diện cũng chỉ nghe thấy hai chữ trở về.
Hắn nhìn mưa đang rơi to, dắt cuống họng rống: "Xong rồi?Mưa này làm sao vẫn chưa ngừng?"
An Liễm: "Đến giờ liền sẽ ngừng."
Nam nhân không nghe rõ: "Cậu nói cái gì?"
An Liễm không còn khí lực rống cùng hắn.
Minh Thù chỉ có thể nói đỡ cho hắn: "Không nhìn thấy hắn rất không thoải mái sao? Tránh ra!"
An Liễm: "..."
Đây là thay hắn nói sao?
Đối phương mặc dù có chút nghi hoặc nhưng lúc này vẫn rời đi trước thì tương đối tốt hơn.
Bọn hắn xuống núi lái xe trở lại trụ sở trước đó, thế nhưng đi đến một nửa liền phát hiện nước biển đã vọt lên.
Bọn hắn liền quay đầu lại chỗ cũ.
Tới nơi, đối phương liền muốn lôi kéo An Liễm hỏi chuyện nhưng bị rống cho Minh Thù dừng lại, cuối cùng hậm hực chuẩn bị cho bọn hắn một cái phòng.
Minh Thù đưa An Liễm tới bồn tắm trong, để hắn nằm dễ chịu hơn một chút, sờ sờ đầu hắn: "Nghỉ ngơi thật tốt."
An Liễm nắm lấy tay của cô: "Ở bên cạnh tôi."
"... Cậu là trẻ con sao?" Trẫm rất đói! Trẫm phải đi sủng hạnh hải sản, ai muốn ở bên cạnh ngươi!!
Minh Thù muốn hất tay ra.
An Liễm cố chấp lôi kéo cô.
Minh Thù: "..."
Vì đồ ăn vặt!
Minh Thù vội vàng dỗ dành hắn nghỉ ngơi.
An Liễm là thật sự mệt mỏi, có Minh Thù ở bên cạnh, hắn rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Minh Thù thận trọng rút tay ra, quan sát hắn một lúc, thấy hắn không tỉnh liền xoay người hôn lên mi tâm hắn một chút, cuối cùng lại rơi trên cánh môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua.
Cô nhấc chân rời khỏi phòng.
Hải sản!
Trẫm đến đây!
-
An Liễm mở bảo hạp ra, nước mưa chứa đại lượng linh khí rơi xuống có thể tiêu diệt virus.
Cái này có chút thần kỳ, nhưng xác thực có thể.
Tộc người cá lần trước chính là mở bảo hạp ra mới có thể cứu vớt tộc người cá.
Bất quá virus lần này bị Dạ Ảnh cải tiến qua, đến cùng có được hay không vẫn chưa có kết quả.
Mà mỗi lần mở bảo hạp ra đều là mỗi lần người cá gặp nguy hiểm...
"An Liễm tiên sinh."
Nam nhân trực tiếp đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo vẻ giận dữ cùng háo sắc, lớn giọng rống.
"Mưa đã rơi một ngày một đêm, đường ven biển toàn bộ bị dìm ngập, khi nào mới có thể ngừng?"
"Anh rống với hắn cái gì?" Minh Thù từ ngoài cửa tiến vào: "Không nói chuyện bình thường được sao?"
Tiểu yêu tinh của trẫm là người ngươi có thể tùy tiện rống sao?!
Nam nhân: "..."
Dòng nước ấm từ đáy lòng An Liễm lững lờ trôi qua, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ nhạt.
Nam nhân quyết định không để ý con người phản đồ này.
Hắn đem ánh mắt lần nữa chuyển đến An Liễm: "An Liễm tiên sinh, xin trả lời vấn đề của tôi, mưa lúc nào mới có thể ngừng?"
An Liễm ngồi trên ghế, đuôi cá được dùng chăn mỏng đắp, chỉ lộ ra một chút chóp đuôi màu trắng bạc.
"Thời điểm nên ngừng liền sẽ ngừng."
Nam nhân trừng lớn mắt, câu trả lời này cùng không trả lời khác nhau ở chỗ nào?
Hắn có chút tức giận chất vấn: "An Liễm tiên sinh đây là có ý gì? Gần đường ven biển còn có rất nhiều người, mà cứ tiếp tục như thế, thành trấn gần đây đều sẽ bị bao phủ."
An Liễm thoáng giương mắt, con ngươi trong suốt đối đầu với tầm mắt của nam nhân, kéo căng lấy khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, gằn từng chữ một: "Trong giao dịch của chúng ta không có việc tôi phải phụ trách với sống chết của con người, điểm này hi vọng anh rõ ràng."
Dung mạo xinh đẹp của An Liễm sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn dễ bị ức hiếp.
Nhưng vào giờ phút này, nam nhân từ trên người hắn cảm nhận được một cỗ áp lực.
Hắn là người cá.
Là thủ lĩnh của tộc người cá.
Đây mới là tư thái hắn nên có.
Thân thể của hắn lung lay một chút, nhưng vẫn cắn răng kiên trì đến cuối cùng.
Ngay tại thời điểm hắn cảm thấy mình sắp không được, mu bàn tay đột nhiên bị người ta nâng lên, có người từ phía sau vòng lấy hắn, ổn định thân thể của hắn.
Sau lưng rơi vòng một thân thể ấm áp.
An Liễm phảng phất có thể nghe thấy nhịp tim đang đập mạnh của người phía sau.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Tại sao cô lại tới đây...
Sau khi ý nghĩ này của An Liễm hiện lên liền rất gấp gáp.
Nhưng hắn còn chưa kịp đem ý nghĩ này của mình biểu đạt ra.
Lực lượng có chút tương tự cùng bảo hạp từ tay Minh Thù truyền đến mu bàn tay hắn, cuối cùng bị bảo hạp hấp thu.
Đáy lòng của hắn chấn kinh.
Nhưng rất nhanh liền buông lỏng xuống.
Hắn muốn mở mắt ra.
Thế nhưng hiện tại không thể, hắn tập trung tinh thần tiếp tục niệm một đoạn cuối cùng.
Trong màn mưa.
Nữ sinh từ phía sau ôm lấy thiếu niên.
Hình tượng mông lung thêm mấy phần đẹp đẽ.
-
"Ba."
Hộp trong tay thiếu niên tự động khép lại.
Thân thể An Liễm bất lực trượt xuống, Minh Thù để hắn ngồi dưới đất.
Hắn có chút gian nan ngẩng đầu, xuyên qua màn mưa nhìn người ôm mình.
Hắn khẽ nâng tay lên, tựa hồ muốn sờ mặt Minh Thù, nhưng nâng lên được một nửa lại không có khí lực rũ xuống dưới.
Minh Thù tiếp được tay của hắn, nhẹ nhàng nắm chặt.
Nhưng mở miệng lại không khách khí: "Có phải cậu có tật xấu gì hay không? Con người cho cậu cái gì tốt để cậu liều mạng như vậy?"
Bọn họ đến cùng ai mới là con người?
Cô thân là một con người đứng đắn cũng không có tích cực như vậy.
An Liễm khẽ lắc đầu: "Tôi không phải vì con người."
Hắn đối với con người không có hảo cảm.
Trừ cô...
Hắn là vì tộc người cá.
Chiến tranh dài dằng dặc này, hắn muốn dừng lại.
"Vậy cậu cũng có bệnh." Minh Thù không chấp nhận lời giải thích.
"..."
Bàn tay Minh Thù dán sau lưng hắn, liên tục không ngừng truyền lực lượng vào thân thể hắn.
An Liễm cảm giác dễ chịu rất nhiều.
Hắn chậm chậm hỏi: "Vì sao em có được lực lượng giống như bảo hạp?"
"Bảo hạp?" Minh Thù nhìn về phía chiếc hộp hắn còn ôm lấy: "Là cái hộp rách này sao? Bất quá chỉ là linh khí thiên địa mà thôi, không có cái gì hiếm lạ."
Trước đó tìm tới hắn, cô đã nhìn thấy linh khí phóng lên tận trời, phỏng đoán một chút hẳn là hắn cho nên thuận theo tìm đến đây.
An Liễm: "..."
Bọn họ là người của cùng một thế giới sao?
Trên thế giới này, ai có được lực lượng như vậy?
Bảo hạp của An Liễm là từ trong tay thủ lĩnh của tộc người cá đời trước, đồng thời còn kế thừa bí quyết sử dụng nó.
Hắn cũng không biết bảo hạp này là từ đâu tới.
Tộc người cá đều truyền rằng bảo hạp có thần biển chi lực...
"Tốt hơn một chút không?"
An Liễm định thần lại, thử hoạt động cánh tay một chút, gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."
Minh Thù đỡ hắn dậy, mưa quá lớn, cộng thêm thanh âm sóng biển mãnh liệt bên kia truyền đến, đám người đứng khá xa lúc này tựa hồ mới phát hiện có thêm một người.
Trước đó An Liễm để bọn hắn đứng xa một chút.
Lúc này cũng không đoái hoài tới lời căn dặn của An Liễm, cấp tốc xúm lại.
"An Liễm tiên sinh, đây là..."
Tới gần, thấy rõ người này là ai, đám người trầm mặc.
Người này vẫn luôn đi theo An Liễm, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Con người êm đẹp lại làm bạn cùng người cá.
Bất quá thời kỳ mấu chốt như thế, không ai dám đem lời này nói lung tung, chỉ là dùng ánh mắt cùng hành vi biểu thị bọn hắn đối với Minh Thù có sự nghi hoặc cùng kỳ quái.
"Không có việc gì, đi về trước đi." An Liễm nói một tiếng.
Tiếng mưa rơi làm thanh âm của hắn vỡ vụn, người đối diện cũng chỉ nghe thấy hai chữ trở về.
Hắn nhìn mưa đang rơi to, dắt cuống họng rống: "Xong rồi?Mưa này làm sao vẫn chưa ngừng?"
An Liễm: "Đến giờ liền sẽ ngừng."
Nam nhân không nghe rõ: "Cậu nói cái gì?"
An Liễm không còn khí lực rống cùng hắn.
Minh Thù chỉ có thể nói đỡ cho hắn: "Không nhìn thấy hắn rất không thoải mái sao? Tránh ra!"
An Liễm: "..."
Đây là thay hắn nói sao?
Đối phương mặc dù có chút nghi hoặc nhưng lúc này vẫn rời đi trước thì tương đối tốt hơn.
Bọn hắn xuống núi lái xe trở lại trụ sở trước đó, thế nhưng đi đến một nửa liền phát hiện nước biển đã vọt lên.
Bọn hắn liền quay đầu lại chỗ cũ.
Tới nơi, đối phương liền muốn lôi kéo An Liễm hỏi chuyện nhưng bị rống cho Minh Thù dừng lại, cuối cùng hậm hực chuẩn bị cho bọn hắn một cái phòng.
Minh Thù đưa An Liễm tới bồn tắm trong, để hắn nằm dễ chịu hơn một chút, sờ sờ đầu hắn: "Nghỉ ngơi thật tốt."
An Liễm nắm lấy tay của cô: "Ở bên cạnh tôi."
"... Cậu là trẻ con sao?" Trẫm rất đói! Trẫm phải đi sủng hạnh hải sản, ai muốn ở bên cạnh ngươi!!
Minh Thù muốn hất tay ra.
An Liễm cố chấp lôi kéo cô.
Minh Thù: "..."
Vì đồ ăn vặt!
Minh Thù vội vàng dỗ dành hắn nghỉ ngơi.
An Liễm là thật sự mệt mỏi, có Minh Thù ở bên cạnh, hắn rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Minh Thù thận trọng rút tay ra, quan sát hắn một lúc, thấy hắn không tỉnh liền xoay người hôn lên mi tâm hắn một chút, cuối cùng lại rơi trên cánh môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua.
Cô nhấc chân rời khỏi phòng.
Hải sản!
Trẫm đến đây!
-
An Liễm mở bảo hạp ra, nước mưa chứa đại lượng linh khí rơi xuống có thể tiêu diệt virus.
Cái này có chút thần kỳ, nhưng xác thực có thể.
Tộc người cá lần trước chính là mở bảo hạp ra mới có thể cứu vớt tộc người cá.
Bất quá virus lần này bị Dạ Ảnh cải tiến qua, đến cùng có được hay không vẫn chưa có kết quả.
Mà mỗi lần mở bảo hạp ra đều là mỗi lần người cá gặp nguy hiểm...
"An Liễm tiên sinh."
Nam nhân trực tiếp đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo vẻ giận dữ cùng háo sắc, lớn giọng rống.
"Mưa đã rơi một ngày một đêm, đường ven biển toàn bộ bị dìm ngập, khi nào mới có thể ngừng?"
"Anh rống với hắn cái gì?" Minh Thù từ ngoài cửa tiến vào: "Không nói chuyện bình thường được sao?"
Tiểu yêu tinh của trẫm là người ngươi có thể tùy tiện rống sao?!
Nam nhân: "..."
Dòng nước ấm từ đáy lòng An Liễm lững lờ trôi qua, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ nhạt.
Nam nhân quyết định không để ý con người phản đồ này.
Hắn đem ánh mắt lần nữa chuyển đến An Liễm: "An Liễm tiên sinh, xin trả lời vấn đề của tôi, mưa lúc nào mới có thể ngừng?"
An Liễm ngồi trên ghế, đuôi cá được dùng chăn mỏng đắp, chỉ lộ ra một chút chóp đuôi màu trắng bạc.
"Thời điểm nên ngừng liền sẽ ngừng."
Nam nhân trừng lớn mắt, câu trả lời này cùng không trả lời khác nhau ở chỗ nào?
Hắn có chút tức giận chất vấn: "An Liễm tiên sinh đây là có ý gì? Gần đường ven biển còn có rất nhiều người, mà cứ tiếp tục như thế, thành trấn gần đây đều sẽ bị bao phủ."
An Liễm thoáng giương mắt, con ngươi trong suốt đối đầu với tầm mắt của nam nhân, kéo căng lấy khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, gằn từng chữ một: "Trong giao dịch của chúng ta không có việc tôi phải phụ trách với sống chết của con người, điểm này hi vọng anh rõ ràng."
Dung mạo xinh đẹp của An Liễm sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn dễ bị ức hiếp.
Nhưng vào giờ phút này, nam nhân từ trên người hắn cảm nhận được một cỗ áp lực.
Hắn là người cá.
Là thủ lĩnh của tộc người cá.
Đây mới là tư thái hắn nên có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.