Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 1461: Truyền thuyết người cá (8)
Mặc Linh
30/07/2019
Minh Thù xử lý vết thương cho hắn.
Cũng không biết thuốc của con người đối với người cá có hữu dụng hay không, có thể bị nhiễm trùng hay không...
Minh Thù nhìn thuốc trong tay, không dám bôi lên vết thương của hắn.
"Người cá dùng cái gì để trị liệu vết thương?" Minh Thù hỏi hắn.
Thiếu niên liếc nhìn cô một cái, một lát sau lại gục đầu xuống, một vài sợi tóc bạc ngăn trở ánh mắt của hắn: "Một loại tảo biển."
Minh Thù bỏ thuốc xuống, hỏi hắn hình dạng cụ thể là thế nào.
Sau đó Minh Thù một lần nữa mở nước để hắn nằm vào.
Sau đó cô rời khỏi.
Cửa phòng vệ sinh hơi mở, hắn có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của cô.
Thiếu niên hơi há môi, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Con người đều không phải người tốt.
Xem bọn hắn như hàng hóa để mua bán.
Thiếu niên dò xét bốn phía, phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Nhưng hắn nhìn lên mặt đất, cơ hồ đuôi cá cũng không có tác dụng gì, hắn phiền muộn giương cái đuôi lên.
-
Thiếu niên nằm trong bồn tắm ngủ say, đột nhiên hắn giống như cảm ứng được cái gì từ trong bồn tắm ngồi dậy nhìn về một hướng nào đó.
Bên ngoài thủy tinh trong suốt có người tiến vào.
Không phải người trước kia.
"Tìm được rồi."
Người võ trang đầy đủ đứng bên ngoài phòng vệ sinh nói với người phía sau.
Thiếu niên cọ lấy thân thể ngồi vào nơi hẻo lánh, ánh mắt hung ác âm trầm nhìn chằm chằm. bọn hắn.
"Mang đi."
Người bên ngoài đè lên tay nắm của cửa thủy tinh, trong nháy mắt hắn đụng tới tay nắm, cả người đều giật như bị điện giật, run rẩy không thôi.
Bất quá hai giây liền ngã xuống đất không dậy nổi.
Thứ đủ loại màu sắc từ dưới chân hắn nhảy dựng lên đụng vào người phía sau.
Người kia bị đâm một cái đến lảo đảo, lại không nhìn thấy là cái gì liền lấy sung ra nhắm vào hư không.
"Sao vậy?"
"Có cái gì đụng tôi."
"Gì chứ, không phát hiện có vật sống khác..."
"Khẳng định có!"
Người trong phòng đều đang cảnh giác nhìn xung quanh căn phòng, thế nhưng bốn phía cũng không có bất kỳ sinh vật gì.
"A!"
Sau lưng chết lặng, hắn ngã nhào xuống đất, một thứ bảy màu từ trên bả vai hắn lăn xuống, người kia trừng lớn mắt, cái này là thứ đồ chơi gì?
Thứ bảy màu nhảy lên một người khác.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngã xuống đất, người canh chừng bên ngoài nghe thấy động tĩnh tiến vào cũng bị thú nhỏ đụng đến nằm trên mặt đất.
Thú nhỏ run run lông.
Lăn đến một bên phòng tắm, từ khe hở dưới đất đem mình chen vào.
Thiếu niên nhìn thấy bánh trôi mềm nhũn bảy màu nằm rạp trên mặt đất chậm rãi có hình dạng.
Con ngươi đen như đá quý đối đầu với ánh mắt của hắn.
Thiếu niên: "..." Cái này là cái gì?
Thú nhỏ dò xét hắn một chút, xác định không có vấn đề gì lại từ khe hở chen ra ngoài.
Thiếu niên loáng thoáng nhìn thấy nó lăn một vòng trong phòng sau đó nhảy lên mặt bàn ngồi, nhìn qua hơi đáng yêu.
Thế nhưng những người đang nằm trên mặt đất cho thấy nó tuyệt đối không đáng yêu.
Những người nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hắn cũng biết tình huống của bọn họ là như thế nào.
Thời điểm Minh Thù trở về nhìn thấy chính là một đống người nằm đầy mặt đất.
Trước đó thú nhỏ đã thông báo với cô, Minh Thù cũng chẳng suy nghĩ gì, trấn định nhảy qua người bọn đi qua.
Lúc này bên ngoài sắc trời đã sáng, ánh sáng chiếu vào phòng vệ sinh sáng trưng.
Minh Thù đẩy cửa phòng tắm đi vào, trong phòng tắm một mảnh hỗn độn, không ít thứ rơi trên mặt đất.
Thiếu niên đang ghé vào mép bồn tắm, nghe thấy thanh âm liền lập tức bừng tỉnh.
Vầng sáng màu bạc có chút mở ra:"Cô..."
"Là cái này sao?"
Minh Thù đưa tảo biển trong tay cho hắn xem.
Thiếu niên nhìn tảo biển trong tay cô, trong lòng chấn kinh, làm sao cô tìm được... Thời gian ngắn như vậy?
"Là cái này sao?"
Thiếu niên gật gật đầu.
Minh Thù ôm hắn ra "Trực tiếp bôi lên?"
Thiếu niên tiếp tục gật đầu.
Minh Thù nghiền nát tảo biển rồi bôi lên vết thương của hắn.
Bôi thuốc xong, Minh Thù ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn hắn: "Những người bên ngoài là tới tìm cậu?"
Thiếu niên gật đầu.
"Cậu trừ gật đầu còn biết cái gì?" Có phải ngươi không biết nói chuyện đâu chứ!
Thiếu niên lắc đầu.
"..."
Ngươi trâu bò!
Ngươi có cái đuôi ngươi liền trâu bò!
"Bọn hắn tìm cậu làm gì? Muốn ăn cậu sao?"
"Con người bắt chúng tôi làm gì, cô không biết sao?"
"Tôi không có bắt cậu, tôi nên tính là người cứu cậu, cậu cho rằng bị người khác mua đi sẽ có đãi ngộ như vậy?"
"..." Thiếu niên trầm mặc.
Người cá bị con người bắt lại không phải để thưởng thức tìm niềm vui, mà là bị giết hại.
Giống như cô...
Nhưng cũng không bài trừ việc cô có mục đích khác.
Không thể tin tưởng cô.
Con người cũng không thể tin tưởng!
Minh Thù một mặt ngươi kiếm lời: "Cậu nên thỏa mãn đi."
"Chừng nào thì cô thả tôi ra"
Minh Thù nhíu mày: "Cậu là do tôi mua, tại sao tôi phải thả cậu? Cậu đừng suy nghĩ, đời này cũng không thể thả."
Trẫm là dùng máu để đổi!
Làm sao có thể tùy tiện thả?
Không thể nào.
Đời này cũng không thể.
"..." Nói nhiều như vậy, còn không phải cũng giống như những người khác sao.
Thiếu niên nhìn ra bên ngoài, đáy mắt nhiễm lên một tầng u ám: "Cô cũng thấy người muốn bắt tôi rất nhiều, những người kia không phải cô có thể đối phó được."
Minh Thù lau lau tay đứng lên, từ trên cao nhìn hắn.
"Trừ phi tôi không muốn cậu, nếu không thì không ai có thể mang cậu đi từ trong tay tôi."
Đáy lòng thiếu niên đột nhiên run lên.
Cô không muốn hắn...
Không biết vì sao khi nghe thấy câu này hắn rất khó chịu.
Phi!
Tại sao hắn lại suy nghĩ cái này?
"Trước đó cậu muốn chạy?" Minh Thù nhìn mặt đất bừa bộn, ngữ khí bình thản.
"Các người không có một thứ nào tốt." Vì sao hắn không chạy? Thế nhưng hắn cũng không chạy được!
"Hừm, tôi là người." Trẫm làm sao có thể là đồ vật!
"???"
Mặc dù không hiểu cô đang nói cái gì nhưng cũng không trở ngại việc hắn chán ghét cô.
Thiếu niên biểu lộ hung ác nhưng cũng không không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.
Dáng dấp tốt chính là tùy hứng.
Hung dữ cũng đẹp mắt như vậy.
Minh Thù biết hắn sẽ không nói nên cũng không hỏi, trực tiếp ra ngoài trói đám người kia lại.
Trên mặt đất còn sót lại cây súng, Minh Thù nhặt lên xem, chuẩn bị buông xuống lại đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, lại cầm lên nhìn kỹ vài lần.
Súng của quân đội?
Triều Tiến là người của quân đội, nguyên chủ từng thấy Triều Tiến mang súng trở về, trên mặt súng có ám tiêu như vậy.
Minh Thù nhìn về hướng phòng tắm một chút.
Đuôi cá màu trắng bạc của tiểu yêu tinh nhìn thật ngon... Rất ít khi thấy được.
Nhưng người của quân đội bắt người cần phải lén lút như vậy sao?
Chẳng lẽ không nên trực tiếp phát cho cô một lệnh bắt giữ, nói cô trái với pháp luật sao?
Nhất định không phải kẻ tốt lành gì!
Minh Thù đánh một người trong đó tỉnh lại, cô đánh nửa ngày hắn mới tỉnh lại, Minh Thù có chút im lặng nhìn về phía thú nhỏ.
Ngươi đã làm gì bọn hắn?
Thú nhỏ lẩm bẩm: "Ồn ào quá, liền để bọn hắn câm miệng."
"..."
Minh Thù nắm chặt người đang yếu ớt tỉnh lại: "Đừng ngủ, rời giường đi."
Đối phương còn có chút choáng, ánh mắt đều là một mảnh mơ hồ, chỉ nghe thấy thanh âm dễ nghe của cô gái.
Một lát sau trước mắt hắn mới rõ ràng, tiểu cô nương lạ lẫm xinh đẹp đang phóng khoáng đứng trước mặt mình, trong tay còn cầm một cây súng.
"..."
Xảy ra chuyện gì?
Hắn là ai?
Hắn ở đâu?
Hắn đang làm gì?
Cũng không biết thuốc của con người đối với người cá có hữu dụng hay không, có thể bị nhiễm trùng hay không...
Minh Thù nhìn thuốc trong tay, không dám bôi lên vết thương của hắn.
"Người cá dùng cái gì để trị liệu vết thương?" Minh Thù hỏi hắn.
Thiếu niên liếc nhìn cô một cái, một lát sau lại gục đầu xuống, một vài sợi tóc bạc ngăn trở ánh mắt của hắn: "Một loại tảo biển."
Minh Thù bỏ thuốc xuống, hỏi hắn hình dạng cụ thể là thế nào.
Sau đó Minh Thù một lần nữa mở nước để hắn nằm vào.
Sau đó cô rời khỏi.
Cửa phòng vệ sinh hơi mở, hắn có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của cô.
Thiếu niên hơi há môi, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Con người đều không phải người tốt.
Xem bọn hắn như hàng hóa để mua bán.
Thiếu niên dò xét bốn phía, phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Nhưng hắn nhìn lên mặt đất, cơ hồ đuôi cá cũng không có tác dụng gì, hắn phiền muộn giương cái đuôi lên.
-
Thiếu niên nằm trong bồn tắm ngủ say, đột nhiên hắn giống như cảm ứng được cái gì từ trong bồn tắm ngồi dậy nhìn về một hướng nào đó.
Bên ngoài thủy tinh trong suốt có người tiến vào.
Không phải người trước kia.
"Tìm được rồi."
Người võ trang đầy đủ đứng bên ngoài phòng vệ sinh nói với người phía sau.
Thiếu niên cọ lấy thân thể ngồi vào nơi hẻo lánh, ánh mắt hung ác âm trầm nhìn chằm chằm. bọn hắn.
"Mang đi."
Người bên ngoài đè lên tay nắm của cửa thủy tinh, trong nháy mắt hắn đụng tới tay nắm, cả người đều giật như bị điện giật, run rẩy không thôi.
Bất quá hai giây liền ngã xuống đất không dậy nổi.
Thứ đủ loại màu sắc từ dưới chân hắn nhảy dựng lên đụng vào người phía sau.
Người kia bị đâm một cái đến lảo đảo, lại không nhìn thấy là cái gì liền lấy sung ra nhắm vào hư không.
"Sao vậy?"
"Có cái gì đụng tôi."
"Gì chứ, không phát hiện có vật sống khác..."
"Khẳng định có!"
Người trong phòng đều đang cảnh giác nhìn xung quanh căn phòng, thế nhưng bốn phía cũng không có bất kỳ sinh vật gì.
"A!"
Sau lưng chết lặng, hắn ngã nhào xuống đất, một thứ bảy màu từ trên bả vai hắn lăn xuống, người kia trừng lớn mắt, cái này là thứ đồ chơi gì?
Thứ bảy màu nhảy lên một người khác.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngã xuống đất, người canh chừng bên ngoài nghe thấy động tĩnh tiến vào cũng bị thú nhỏ đụng đến nằm trên mặt đất.
Thú nhỏ run run lông.
Lăn đến một bên phòng tắm, từ khe hở dưới đất đem mình chen vào.
Thiếu niên nhìn thấy bánh trôi mềm nhũn bảy màu nằm rạp trên mặt đất chậm rãi có hình dạng.
Con ngươi đen như đá quý đối đầu với ánh mắt của hắn.
Thiếu niên: "..." Cái này là cái gì?
Thú nhỏ dò xét hắn một chút, xác định không có vấn đề gì lại từ khe hở chen ra ngoài.
Thiếu niên loáng thoáng nhìn thấy nó lăn một vòng trong phòng sau đó nhảy lên mặt bàn ngồi, nhìn qua hơi đáng yêu.
Thế nhưng những người đang nằm trên mặt đất cho thấy nó tuyệt đối không đáng yêu.
Những người nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hắn cũng biết tình huống của bọn họ là như thế nào.
Thời điểm Minh Thù trở về nhìn thấy chính là một đống người nằm đầy mặt đất.
Trước đó thú nhỏ đã thông báo với cô, Minh Thù cũng chẳng suy nghĩ gì, trấn định nhảy qua người bọn đi qua.
Lúc này bên ngoài sắc trời đã sáng, ánh sáng chiếu vào phòng vệ sinh sáng trưng.
Minh Thù đẩy cửa phòng tắm đi vào, trong phòng tắm một mảnh hỗn độn, không ít thứ rơi trên mặt đất.
Thiếu niên đang ghé vào mép bồn tắm, nghe thấy thanh âm liền lập tức bừng tỉnh.
Vầng sáng màu bạc có chút mở ra:"Cô..."
"Là cái này sao?"
Minh Thù đưa tảo biển trong tay cho hắn xem.
Thiếu niên nhìn tảo biển trong tay cô, trong lòng chấn kinh, làm sao cô tìm được... Thời gian ngắn như vậy?
"Là cái này sao?"
Thiếu niên gật gật đầu.
Minh Thù ôm hắn ra "Trực tiếp bôi lên?"
Thiếu niên tiếp tục gật đầu.
Minh Thù nghiền nát tảo biển rồi bôi lên vết thương của hắn.
Bôi thuốc xong, Minh Thù ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn hắn: "Những người bên ngoài là tới tìm cậu?"
Thiếu niên gật đầu.
"Cậu trừ gật đầu còn biết cái gì?" Có phải ngươi không biết nói chuyện đâu chứ!
Thiếu niên lắc đầu.
"..."
Ngươi trâu bò!
Ngươi có cái đuôi ngươi liền trâu bò!
"Bọn hắn tìm cậu làm gì? Muốn ăn cậu sao?"
"Con người bắt chúng tôi làm gì, cô không biết sao?"
"Tôi không có bắt cậu, tôi nên tính là người cứu cậu, cậu cho rằng bị người khác mua đi sẽ có đãi ngộ như vậy?"
"..." Thiếu niên trầm mặc.
Người cá bị con người bắt lại không phải để thưởng thức tìm niềm vui, mà là bị giết hại.
Giống như cô...
Nhưng cũng không bài trừ việc cô có mục đích khác.
Không thể tin tưởng cô.
Con người cũng không thể tin tưởng!
Minh Thù một mặt ngươi kiếm lời: "Cậu nên thỏa mãn đi."
"Chừng nào thì cô thả tôi ra"
Minh Thù nhíu mày: "Cậu là do tôi mua, tại sao tôi phải thả cậu? Cậu đừng suy nghĩ, đời này cũng không thể thả."
Trẫm là dùng máu để đổi!
Làm sao có thể tùy tiện thả?
Không thể nào.
Đời này cũng không thể.
"..." Nói nhiều như vậy, còn không phải cũng giống như những người khác sao.
Thiếu niên nhìn ra bên ngoài, đáy mắt nhiễm lên một tầng u ám: "Cô cũng thấy người muốn bắt tôi rất nhiều, những người kia không phải cô có thể đối phó được."
Minh Thù lau lau tay đứng lên, từ trên cao nhìn hắn.
"Trừ phi tôi không muốn cậu, nếu không thì không ai có thể mang cậu đi từ trong tay tôi."
Đáy lòng thiếu niên đột nhiên run lên.
Cô không muốn hắn...
Không biết vì sao khi nghe thấy câu này hắn rất khó chịu.
Phi!
Tại sao hắn lại suy nghĩ cái này?
"Trước đó cậu muốn chạy?" Minh Thù nhìn mặt đất bừa bộn, ngữ khí bình thản.
"Các người không có một thứ nào tốt." Vì sao hắn không chạy? Thế nhưng hắn cũng không chạy được!
"Hừm, tôi là người." Trẫm làm sao có thể là đồ vật!
"???"
Mặc dù không hiểu cô đang nói cái gì nhưng cũng không trở ngại việc hắn chán ghét cô.
Thiếu niên biểu lộ hung ác nhưng cũng không không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.
Dáng dấp tốt chính là tùy hứng.
Hung dữ cũng đẹp mắt như vậy.
Minh Thù biết hắn sẽ không nói nên cũng không hỏi, trực tiếp ra ngoài trói đám người kia lại.
Trên mặt đất còn sót lại cây súng, Minh Thù nhặt lên xem, chuẩn bị buông xuống lại đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, lại cầm lên nhìn kỹ vài lần.
Súng của quân đội?
Triều Tiến là người của quân đội, nguyên chủ từng thấy Triều Tiến mang súng trở về, trên mặt súng có ám tiêu như vậy.
Minh Thù nhìn về hướng phòng tắm một chút.
Đuôi cá màu trắng bạc của tiểu yêu tinh nhìn thật ngon... Rất ít khi thấy được.
Nhưng người của quân đội bắt người cần phải lén lút như vậy sao?
Chẳng lẽ không nên trực tiếp phát cho cô một lệnh bắt giữ, nói cô trái với pháp luật sao?
Nhất định không phải kẻ tốt lành gì!
Minh Thù đánh một người trong đó tỉnh lại, cô đánh nửa ngày hắn mới tỉnh lại, Minh Thù có chút im lặng nhìn về phía thú nhỏ.
Ngươi đã làm gì bọn hắn?
Thú nhỏ lẩm bẩm: "Ồn ào quá, liền để bọn hắn câm miệng."
"..."
Minh Thù nắm chặt người đang yếu ớt tỉnh lại: "Đừng ngủ, rời giường đi."
Đối phương còn có chút choáng, ánh mắt đều là một mảnh mơ hồ, chỉ nghe thấy thanh âm dễ nghe của cô gái.
Một lát sau trước mắt hắn mới rõ ràng, tiểu cô nương lạ lẫm xinh đẹp đang phóng khoáng đứng trước mặt mình, trong tay còn cầm một cây súng.
"..."
Xảy ra chuyện gì?
Hắn là ai?
Hắn ở đâu?
Hắn đang làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.