Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 1255: Tuân lệnh darling (13)
Mặc Linh
28/07/2019
Độ Kỷ tại khu Đông Thành chính là nhà giàu nhất, người ta muốn dẫn đầu xây phòng tuyến, ai có thể phản đối?
Cho dù có thanh âm phản đối cuối cùng cũng xem như không có.
Đương nhiên cái mọi người quan tâm nhất là thành lập phòng tuyến có lợi ích gì?
Phòng ai vậy?
Đối diện phòng chính là bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn muốn phòng đám người giàu có đối diện kia sao?
Đùa gì thế...
Đang lúc mọi người không hiểu suy đoán bên trên, động tác của Độ Kỷ rất nhanh.
Phòng tuyến kỳ thật chính là một bức tường mà thôi, Độ Kỷ tuyển người, không bao lâu liền đem tường xây lên.
Về sau ra vào khu Đông Thành chỉ có mấy cái cửa.
Khu Tây Thành đều cảm thấy người đối diện nhất định là điên rồi.
Trước kia bọn họ đề phòng khu Đông Thành giống như phòng trộm, sợ những người mặt chuột sống ở nơi rác rưởi này trộm tới bọn họ bên kia.
Bây giờ bên đối diện lại xây phòng tuyến.
Bọn họ không phải điên rồi thì là cái gì?
Nhưng rất nhanh khu Đông Thành ra ngoài thông báo, liền để bọn khu Tây Thành tự cho là cao cao tại thượng, ngăn nắp xinh đẹp trợn tròn mắt.
Về sau ra vào khu Đông Thành chẳng những giống khu Tây Thành cần giao nạp tiền đặt cọc, còn phải cần điền đơn xin.
Mà những hàng hóa muốn ra vào khu Đông Thành cần phải giao tiền.
Khu Tây Thành kỳ thật không có nhiều người biết đến khu Đông Thành, nhưng về sau hết thảy tuổi thọ giao dịch bọn họ đều giao tận nhà.
Nói cách khác...
Bọn họ không đến khu Đông Thành không được.
Về phần những hãng kia, khu Tây Thành bên trong ăn dùng bao nhiêu thứ đều là từ những hãng này ra?
Đồ vật bị kẹt ở bên trong không ra được, đây không phải giống như cùng cạn lương thực sao?
Thời điểm các đại lão khu Đông Thành phát hiện Độ Kỷ đang khống chế toàn bộ khu Đông Thành thì đã chậm.
Toàn bộ phòng tuyến đều là người của Độ Kỷ, bọn họ tìm tới cửa gây sự, cuối cùng không phải là bị đánh ra ngoài, chính là bị dao động đến làm theo.
Mà Khôn ca bên kia cũng có chút sửng sờ, hiện tại toàn bộ khu Đông Thành ra vào xét duyệt đều bị Độ Kỷ khống chế. Muốn giao dịch với người mua chỉ có thể theo Độ Kỷ bên kia phân phối xuống.
Tuổi thọ giao dịch yêu cầu tự mình làm tại chỗ, cầm thẻ mới có hiệu lực.
Bọn hắn muốn lén giao dịch căn bản không có khả năng.
Cái này mẹ nó quả thật là xong rồi!
Trước đó còn cảm thấy Độ Kỷ sắp xong đời, Khôn ca có chút hoài nghi nhân sinh.
Lúc trước tại sao hắn lại không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy?
Khu Đông Thành vẫn luôn bị khu Tây Thành mắng là rác rưởi, nhưng những thứ cần thiết của khu Tây Thành kia không phải là bị bọn họ khống chế sao?
Minh Thù hình dung khu Tây Thành như thế này —— mắng rác rưởi, nhưng lại muốn tìm thức ăn bên trong đám rác rưởi, không phải là ngu ngốc sao?
-
"Darling, em thật lợi hại, thật muốn cho em hôn hôn... Trước cứ để đó đi."
Diệp Tịch ngồi trên ghế lão đại của Minh Thù khen cô, thần sắc có chút phóng đãng, phảng phất như một kẻ phong lưu đang đùa giỡn phụ nữ.
Nếu không phải có giá trị nhan sắc chống đỡ, quả thật không có cách nào nhìn.
Minh Thù đau đầu, tiểu yêu tinh này...
Nghĩ đến chuyện tuổi thọ của hắn, Minh Thù càng đau đầu hơn, gần đây cô đã hỏi qua không ít người, đều chưa thấy qua loại tình huống như hắn.
"Cậu đừng có làm lộn xộn đồ của tôi."
Diệp Tịch giơ tay lên, buông văn kiện xuống trên bàn: "Darling, hôm nay tôi ra ngoài, bọn họ đều chỉ trỏ tôi, em đã nói với bọn họ cái gì sao?"
"Tôi nói cậu là tiểu bạch kiểm tôi bao nuôi."
"Bao nuôi tiểu bạch kiểm..." Diệp Tịch như có điều suy nghĩ.
"..." Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài.
"Darling, có phải nên để tôi thực hiện chức trách của một tiểu bạch kiểm hay không?"
Minh Thù xém chút không đứng vững, biết ngay là từ miệng hắn nói ra không có câu nào đúng đắn.
Minh Thù đi tới cửa, đột nhiên xoay người trở lại.
Cô chống đỡ mặt bàn, xoay người nhìn chằm chằm Diệp Tịch: "Nếu cướp đoạt tuổi thọ đối với cậu không có bất kỳ tác dụng gì, vì sao đêm hôm đó còn cướp đoạt tuổi thọ của người kia?"
Diệp Tịch thoáng ngẩng đầu, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai hôn lên môi Minh Thù một cái.
Minh Thù: "..."
Xong chưa!!!
Minh Thù đột nhiên đưa tay ấn hắn vào trong ghế, cúi đầu hôn xuống, trước đó đều là Diệp Tịch hôn trộm, cũng không có đặc biệt hôn sâu vào.
Minh Thù ép cánh môi hắn trằn trọc hai cái, đầu lưỡi nhô ra quét một vòng trên môi hắn.
Diệp Tịch trừng mắt, tựa hồ không rõ tại sao Minh Thù đột nhiên hôn mình.
Nhưng rất nhanh hắn liền nhắm mắt lại, có chút hé miệng, tại trên cánh môi hắn tìm kiếm mềm mại, giống như cá bơi trượt vào, quấn quanh đầu lưỡi hắn.
Mấy phút sau Minh Thù lui ra nhưng cũng không kéo dài khoảng cách, cánh môi hai người vẫn còn dán vào nhau.
Cô lại mổ nhẹ mấy cái: "Hôn xong rồi? Trả lời vấn đề của tôi."
"Cái gì... Vấn đề gì?" Diệp Tịch đầu óc hỗn loạn, sớm đã quên vấn đề gì.
"Đêm hôm đó tại sao cậu còn muốn cướp đoạt tuổi thọ của người kia?"
"Cái kia a..." Diệp Tịch hạ mắt: "Thiếu tôi đương nhiên phải lấy lại, coi như đối với tôi vô dụng cũng không thể cho người khác."
"Cậu làm thế nào để phân chia tuổi thọ chuẩn xác?" Người bình thường căn bản không làm được, bằng không thì đối với những người mua bán tuổi thọ như cô cũng không tồn tại.
"Không biết, chính là nghĩ một chút liền có thể rồi."
Minh Thù nhíu mày.
Diệp Tịch đưa tay vuốt chân mày của cô: "Tôi thích nhìn em cười."
"Cậu mẹ nó sẽ phải chết!"
Minh Thù đột nhiên bộc phát cảm xúc làm Diệp Tịch sửng sốt.
Nói là bộc phát cảm xúc cũng không chính xác, chẳng qua là ngữ khí tăng thêm không ít.
Nhưng không giống cô lúc bình thường lắm.
Minh Thù đột nhiên đưa tay che mắt hắn, cánh môi lần nữa bị bao phủ.
-
Minh Thù rời khỏi phòng làm việc, có chút phun ra một ngụm khí lạnh, cô lấy điện thoại ra tìm tới một dãy số nằm tận ở hàng chót.
Ghi chú —— lão ba nhặt được.
Trước đó Minh Thù đã gọi qua nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Cô lần nữa gọi lại.
Vốn cho rằng sẽ nghe thấy thanh âm lạnh lùng nhắc nhở tắt máy, nhưng không nghĩ tới lần này lại gọi được.
Mười mấy giây sau điện thoại được kết nối.
Giọng nói phóng khoáng truyền tới: "Khuê nữ a, gọi điện thoại cho cha làm gì? Độ Kỷ phá sản?"
"..." Cái này mẹ nó là cha ruột đó!"Cha, con có việc muốn hỏi người."
"Chuyện gì? Mau nói mau nói, cha con đang trải qua thời điểm quan trọng nhất cuộc đời đây."
Minh Thù nghe thấy âm thanh đánh mạt chược trong điện thoại.
Minh Thù hít sâu một hơi, đem tình huống của Diệp Tịch nói một lần.
Tình huống của Độ Kỷ nguyên chủ kỳ thật rất nhiều điểm không rõ ràng, tỉ như những tấm thẻ kia, tại sao bọn họ bên này lại có kỹ thuật cướp đoạt tuổi thọ của người khác chuẩn xác, vân vân...
"Con xác định hắn không phải bởi vì cướp đoạt tuổi thọ vượt qua giá trị tuổi thọ cao nhất?" Lão ba hỏi: "Bính bính bính!"
Khóe miệng Minh Thù giật một cái: "Con xác định không phải."
"Còn có triệu chứng khác không?"
"Hắn có thể cướp đoạt chuẩn xác giá trị tuổi thọ của người khác."
"Tám vạn!" Lão ba dành thời gian trả lời: "Nếu là như vậy, cái kia cha muốn khuyên con một câu...
Minh Thù nín thở chờ đợi.
"Tranh thủ thời gian hưởng thụ cuộc sống đi! Đồng loạt! Ha ha ha ha... Tút tút tút..."
Minh Thù gọi điện cả một ngày, vừa nói một lời đã dập máy.
Minh Thù: "??"
Cái gì gọi là tranh thủ thời gian hưởng thụ cuộc sống chứ?
Cô tiếp tục gọi lần nữa vẫn có tiếng đổ chuông, thế nhưng không ai nhận, liên tục hai lần sau liền tắt máy.
Minh Thù: "..."
Phượng thương bảo kiếm phiên bản dài trăm mét của trẫm đâu!
Trẫm muốn đi diệt thân đại nghĩa!
*
Lão ba: A, nhặt được khuê nữ luôn quấy rầy ta đánh mạt chược!
Cho dù có thanh âm phản đối cuối cùng cũng xem như không có.
Đương nhiên cái mọi người quan tâm nhất là thành lập phòng tuyến có lợi ích gì?
Phòng ai vậy?
Đối diện phòng chính là bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn muốn phòng đám người giàu có đối diện kia sao?
Đùa gì thế...
Đang lúc mọi người không hiểu suy đoán bên trên, động tác của Độ Kỷ rất nhanh.
Phòng tuyến kỳ thật chính là một bức tường mà thôi, Độ Kỷ tuyển người, không bao lâu liền đem tường xây lên.
Về sau ra vào khu Đông Thành chỉ có mấy cái cửa.
Khu Tây Thành đều cảm thấy người đối diện nhất định là điên rồi.
Trước kia bọn họ đề phòng khu Đông Thành giống như phòng trộm, sợ những người mặt chuột sống ở nơi rác rưởi này trộm tới bọn họ bên kia.
Bây giờ bên đối diện lại xây phòng tuyến.
Bọn họ không phải điên rồi thì là cái gì?
Nhưng rất nhanh khu Đông Thành ra ngoài thông báo, liền để bọn khu Tây Thành tự cho là cao cao tại thượng, ngăn nắp xinh đẹp trợn tròn mắt.
Về sau ra vào khu Đông Thành chẳng những giống khu Tây Thành cần giao nạp tiền đặt cọc, còn phải cần điền đơn xin.
Mà những hàng hóa muốn ra vào khu Đông Thành cần phải giao tiền.
Khu Tây Thành kỳ thật không có nhiều người biết đến khu Đông Thành, nhưng về sau hết thảy tuổi thọ giao dịch bọn họ đều giao tận nhà.
Nói cách khác...
Bọn họ không đến khu Đông Thành không được.
Về phần những hãng kia, khu Tây Thành bên trong ăn dùng bao nhiêu thứ đều là từ những hãng này ra?
Đồ vật bị kẹt ở bên trong không ra được, đây không phải giống như cùng cạn lương thực sao?
Thời điểm các đại lão khu Đông Thành phát hiện Độ Kỷ đang khống chế toàn bộ khu Đông Thành thì đã chậm.
Toàn bộ phòng tuyến đều là người của Độ Kỷ, bọn họ tìm tới cửa gây sự, cuối cùng không phải là bị đánh ra ngoài, chính là bị dao động đến làm theo.
Mà Khôn ca bên kia cũng có chút sửng sờ, hiện tại toàn bộ khu Đông Thành ra vào xét duyệt đều bị Độ Kỷ khống chế. Muốn giao dịch với người mua chỉ có thể theo Độ Kỷ bên kia phân phối xuống.
Tuổi thọ giao dịch yêu cầu tự mình làm tại chỗ, cầm thẻ mới có hiệu lực.
Bọn hắn muốn lén giao dịch căn bản không có khả năng.
Cái này mẹ nó quả thật là xong rồi!
Trước đó còn cảm thấy Độ Kỷ sắp xong đời, Khôn ca có chút hoài nghi nhân sinh.
Lúc trước tại sao hắn lại không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy?
Khu Đông Thành vẫn luôn bị khu Tây Thành mắng là rác rưởi, nhưng những thứ cần thiết của khu Tây Thành kia không phải là bị bọn họ khống chế sao?
Minh Thù hình dung khu Tây Thành như thế này —— mắng rác rưởi, nhưng lại muốn tìm thức ăn bên trong đám rác rưởi, không phải là ngu ngốc sao?
-
"Darling, em thật lợi hại, thật muốn cho em hôn hôn... Trước cứ để đó đi."
Diệp Tịch ngồi trên ghế lão đại của Minh Thù khen cô, thần sắc có chút phóng đãng, phảng phất như một kẻ phong lưu đang đùa giỡn phụ nữ.
Nếu không phải có giá trị nhan sắc chống đỡ, quả thật không có cách nào nhìn.
Minh Thù đau đầu, tiểu yêu tinh này...
Nghĩ đến chuyện tuổi thọ của hắn, Minh Thù càng đau đầu hơn, gần đây cô đã hỏi qua không ít người, đều chưa thấy qua loại tình huống như hắn.
"Cậu đừng có làm lộn xộn đồ của tôi."
Diệp Tịch giơ tay lên, buông văn kiện xuống trên bàn: "Darling, hôm nay tôi ra ngoài, bọn họ đều chỉ trỏ tôi, em đã nói với bọn họ cái gì sao?"
"Tôi nói cậu là tiểu bạch kiểm tôi bao nuôi."
"Bao nuôi tiểu bạch kiểm..." Diệp Tịch như có điều suy nghĩ.
"..." Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài.
"Darling, có phải nên để tôi thực hiện chức trách của một tiểu bạch kiểm hay không?"
Minh Thù xém chút không đứng vững, biết ngay là từ miệng hắn nói ra không có câu nào đúng đắn.
Minh Thù đi tới cửa, đột nhiên xoay người trở lại.
Cô chống đỡ mặt bàn, xoay người nhìn chằm chằm Diệp Tịch: "Nếu cướp đoạt tuổi thọ đối với cậu không có bất kỳ tác dụng gì, vì sao đêm hôm đó còn cướp đoạt tuổi thọ của người kia?"
Diệp Tịch thoáng ngẩng đầu, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai hôn lên môi Minh Thù một cái.
Minh Thù: "..."
Xong chưa!!!
Minh Thù đột nhiên đưa tay ấn hắn vào trong ghế, cúi đầu hôn xuống, trước đó đều là Diệp Tịch hôn trộm, cũng không có đặc biệt hôn sâu vào.
Minh Thù ép cánh môi hắn trằn trọc hai cái, đầu lưỡi nhô ra quét một vòng trên môi hắn.
Diệp Tịch trừng mắt, tựa hồ không rõ tại sao Minh Thù đột nhiên hôn mình.
Nhưng rất nhanh hắn liền nhắm mắt lại, có chút hé miệng, tại trên cánh môi hắn tìm kiếm mềm mại, giống như cá bơi trượt vào, quấn quanh đầu lưỡi hắn.
Mấy phút sau Minh Thù lui ra nhưng cũng không kéo dài khoảng cách, cánh môi hai người vẫn còn dán vào nhau.
Cô lại mổ nhẹ mấy cái: "Hôn xong rồi? Trả lời vấn đề của tôi."
"Cái gì... Vấn đề gì?" Diệp Tịch đầu óc hỗn loạn, sớm đã quên vấn đề gì.
"Đêm hôm đó tại sao cậu còn muốn cướp đoạt tuổi thọ của người kia?"
"Cái kia a..." Diệp Tịch hạ mắt: "Thiếu tôi đương nhiên phải lấy lại, coi như đối với tôi vô dụng cũng không thể cho người khác."
"Cậu làm thế nào để phân chia tuổi thọ chuẩn xác?" Người bình thường căn bản không làm được, bằng không thì đối với những người mua bán tuổi thọ như cô cũng không tồn tại.
"Không biết, chính là nghĩ một chút liền có thể rồi."
Minh Thù nhíu mày.
Diệp Tịch đưa tay vuốt chân mày của cô: "Tôi thích nhìn em cười."
"Cậu mẹ nó sẽ phải chết!"
Minh Thù đột nhiên bộc phát cảm xúc làm Diệp Tịch sửng sốt.
Nói là bộc phát cảm xúc cũng không chính xác, chẳng qua là ngữ khí tăng thêm không ít.
Nhưng không giống cô lúc bình thường lắm.
Minh Thù đột nhiên đưa tay che mắt hắn, cánh môi lần nữa bị bao phủ.
-
Minh Thù rời khỏi phòng làm việc, có chút phun ra một ngụm khí lạnh, cô lấy điện thoại ra tìm tới một dãy số nằm tận ở hàng chót.
Ghi chú —— lão ba nhặt được.
Trước đó Minh Thù đã gọi qua nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Cô lần nữa gọi lại.
Vốn cho rằng sẽ nghe thấy thanh âm lạnh lùng nhắc nhở tắt máy, nhưng không nghĩ tới lần này lại gọi được.
Mười mấy giây sau điện thoại được kết nối.
Giọng nói phóng khoáng truyền tới: "Khuê nữ a, gọi điện thoại cho cha làm gì? Độ Kỷ phá sản?"
"..." Cái này mẹ nó là cha ruột đó!"Cha, con có việc muốn hỏi người."
"Chuyện gì? Mau nói mau nói, cha con đang trải qua thời điểm quan trọng nhất cuộc đời đây."
Minh Thù nghe thấy âm thanh đánh mạt chược trong điện thoại.
Minh Thù hít sâu một hơi, đem tình huống của Diệp Tịch nói một lần.
Tình huống của Độ Kỷ nguyên chủ kỳ thật rất nhiều điểm không rõ ràng, tỉ như những tấm thẻ kia, tại sao bọn họ bên này lại có kỹ thuật cướp đoạt tuổi thọ của người khác chuẩn xác, vân vân...
"Con xác định hắn không phải bởi vì cướp đoạt tuổi thọ vượt qua giá trị tuổi thọ cao nhất?" Lão ba hỏi: "Bính bính bính!"
Khóe miệng Minh Thù giật một cái: "Con xác định không phải."
"Còn có triệu chứng khác không?"
"Hắn có thể cướp đoạt chuẩn xác giá trị tuổi thọ của người khác."
"Tám vạn!" Lão ba dành thời gian trả lời: "Nếu là như vậy, cái kia cha muốn khuyên con một câu...
Minh Thù nín thở chờ đợi.
"Tranh thủ thời gian hưởng thụ cuộc sống đi! Đồng loạt! Ha ha ha ha... Tút tút tút..."
Minh Thù gọi điện cả một ngày, vừa nói một lời đã dập máy.
Minh Thù: "??"
Cái gì gọi là tranh thủ thời gian hưởng thụ cuộc sống chứ?
Cô tiếp tục gọi lần nữa vẫn có tiếng đổ chuông, thế nhưng không ai nhận, liên tục hai lần sau liền tắt máy.
Minh Thù: "..."
Phượng thương bảo kiếm phiên bản dài trăm mét của trẫm đâu!
Trẫm muốn đi diệt thân đại nghĩa!
*
Lão ba: A, nhặt được khuê nữ luôn quấy rầy ta đánh mạt chược!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.