[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về!
Chương 39:
Tử Y Y
04/01/2021
Long Quân Dao mấy ngày gần đây không có việc gì làm ngoài ăn xong lại nằm nên đã có chút buồn chán. Cô muốn có thứ gì đó làm để hoạt động gân cốt nhưng rồi nghĩ mãi cũng chẳng ra.
Thế nhưng nghĩ thêm một lúc thì trong đầu cô bỗng hiện lên vài chi tiết bên trong cốt truyện.
Cuối đông, biên cương xảy ra biến động nên Long lão tướng quân cùng Long Thần Vũ lại phải xuất chinh.
Vừa nhớ đến đó thì bỗng trong đầu cô chợt lóe lên vài ý tưởng hay ho. Lúc này, Long Quân Dao kêu gọi hệ thống bắt nó online
“2503, bây giờ đang là mùa gì?”
\[Bây giờ đang là cuối thu.\]
“Cảm ơn!”
\[Ký chủ, cô hỏi mùa có gì không?\] Hệ thống bỗng có cảm giác chẳng lành nên phải hỏi tiếp.
“Không có gì! Đừng nghĩ nhiều!”
Hệ thống nó làm sao không nghĩ nhiều cho mà được. Vì ký chủ có bao giờ cư xử như người bình thường đâu cơ chứ. Nói nó không lo lắng, không nghĩ nhiều thì đó chính là nói dối.
Mặc kệ hệ thống đang mang theo một bầu trời lo lắng và không ngừng suy nghĩ linh tinh, Long Quân Dao vẫn cứ bình thản nằm trên tháp nhâm nhi một ít điểm tâm.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trời ngày càng trở lạnh thì Long Quân Dao càng lười ra ngoài, nhưng nghĩ đến cũng gần đến thời điểm phụ thân và đại ca phải xuất chinh nên cô lúc này đã bắt đầu cho Hoa Nhi may một hai cái áo choàng lông giữ ấm.
Cứ nghĩ đến cuối đông thì ngoài biên cương mới xảy ra biến động nhưng trớ trêu làm sao nó lại xảy ra nhanh hơn.
Nghe được tin cha và anh trai sắp ra chiến trường, Long Quân Dao liền gấp rút đến tìm Lãnh Viêm và yêu cầu hắn cho mình có thể thân chinh ra chiến trường cùng hai vị tướng quân.
Ban đầu Lãnh Viêm vẫn còn ngập ngừng chưa trả lời, hắn nói rằng sẽ suy nghĩ kỹ hơn rồi mới đưa ra đáp án cho Long Quân Dao.
Lãnh Viêm khi này đã cùng thụ chính làm lành, với mức độ tin tưởng đối với người yêu nên hắn liền kể lại những chuyện này cho Tiểu Ngư nghe.
Nghe xong, Tiểu Ngư liền làm ra gương mặt sáng suốt như vừa nghĩ ra được một kế hay rồi nói nhỏ thì thầm vào tai Lãnh Viêm:
“Hoàng thượng, người nghĩ xem. Nếu như để nàng ta đích thân ra ngoài chiến trường rồi sau đó chúng ta cho thích khách giết chết nàng, thì chẳng phải mệnh đế vương kia nàng ta sẽ không được hưởng. Và người vẫn giữ vững được ngai vàng hay sao. Chưa kể, nếu thuận lợi thì chúng ta còn có thể một tay tóm gọn được Long gia nữa cơ.”
Lãnh Viêm tiếp nhận ý kiến của thụ chính, hắn bỗng liếc mắt nhìn Tiểu Ngư đầy thâm ý rồi chợt ôm y vào lòng cười lớn.
“Đúng là chỉ có Tiểu Ngư biết lo nghĩ cho trẫm!”
Và sau đó là màn trụy lạc của cả hai ở bên trong ngự thư phòng.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong khi hai nhân vật chính đang mây mưa với nhau, thì Long Quân Dao bên trong Phượng Hoàng cung hắt hơi điên cuồng.
Đến khi dừng lại được thì cô liền thấp giọng mắng chửi. Không biết tên khốn nào đang nói xấu cô.
Cơn hắt hơi vừa dừng được thì khoảng một canh giờ sau thì thái giám thân cận của tên Lãnh Viêm từ bên ngoài đẩy cửa bước vào rồi hô lớn:
“Hoàng hậu nương nương xin tiếp chỉ!”
Long Quân Dao từ trên tháp mỹ nhân bước xuống hành lễ rồi tên thái giám bắt đầu nhìn chiếu chỉ rồi đọc lớn:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hoàng hậu nương nương yêu dân như con, vì nước quên mình. Nay trẫm chuẩn tấu cho nàng cùng với hai vị Long tướng quân ra ngoài biên cương chống giặc ngoại xâm. Khâm thử!”
Thái giám dứt lời, Long Quân Dao đứng lên tiến đến gần tiếp nhận chiếu chỉ .
Còn tên thái giám sau khi xong việc liền nhanh chân rời khỏi Phượng Hoàng cung.
Long Quân Dao tâm trạng vui vẻ quay sang căn dặn Hoa Nhi chuẩn bị một ít đồ dùng cần thiết để lên đường.
Cô thì cao hứng vui vẻ, thế nhưng Hoa Nhi lại cứ nghĩ cô bị tên nam sủng ấy khiến cho mất hết ý chí nên đã nghĩ quẩn đến việc ra chiến trường. Bởi vì nàng biết rõ hoàng hậu nương nương yêu hoàng thượng đến dường nào.
“Hoàng hậu nương nương, xin người đừng nghĩ quẩn. Tên nam sủng ấy thì có gì bằng người cơ chứ. Chẳng qua hoàng thượng nhất thời bị hắn mê hoặc mà thôi.” Hoa Nhi hai mắt đỏ lên, mi tâm đã cau chặt lại rồi nói.
“Hoa Nhi, em nói cái gì vậy? Ta nghĩ quẩn gì chứ, chẳng qua là ta đã cảm thấy chán khi cứ phải ở lỳ trong chốn hậu cung này rồi. Thôi đừng chậm trễ nữa, em hãy đi thu dọn vài thứ cần thiết để chuẩn bị lên đường đi.”
“Nương nương...” Vẫn còn định nói gì đó nhưng rồi Hoa Nhi chợt im lặng rồi ngoan ngoãn đi chuẩn bị hành lý để Long Quân Dao ra ngoài sa trường.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trước ngày lên đường, công chính Lãnh Hàn bỗng đến tìm Long Quân Dao nói vài lời tạm biệt cùng mấy lời khuyên cô nên hãy cẩn thận. Nhất là đối với tên Lãnh Viêm.
Còn Lãnh Hàn hắn ta đã không còn qua lại với thụ chính nữa, hắn quyết định sẽ đến một tỉnh thành khác sinh sống hoặc là sẽ đi du ngoạn sơn thủy.
Long Quân Dao khi này vừa nghe tên công chính này nói sẽ đi du ngoạn trong khi Long gia của cô lại phải ra ngoài biên cương dẹp loạn quân giặc, thì không thể nào không bất mãn cho được. Nhưng rồi cô cũng thu lại mấy cái suy nghĩ như là muốn xiên tên trước mắt lại mà chuẩn bị cho những thứ cần thiết cho chuyến đi xa sắp đến.
Còn về thụ chính, y vốn dĩ không muốn vuột mất tên công chính Lãnh Hàn này ra khỏi tay, nhưng chẳng qua hắn không muốn gần y nữa nên Tiểu Ngư cũng đành hết cách.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
P.S: À chuyện thì cũng không có gì, chỉ là tôi muốn PR một chút cho bộ truyện ngắn "Yêu anh đến kiệt sức" vừa mới đăng thôi. Nếu mọi người có ai thích đọc ngược thì có thể search nó và đọc một chút. Cảm ơn mọi người đã luôn chiếu cố! ❤
Thế nhưng nghĩ thêm một lúc thì trong đầu cô bỗng hiện lên vài chi tiết bên trong cốt truyện.
Cuối đông, biên cương xảy ra biến động nên Long lão tướng quân cùng Long Thần Vũ lại phải xuất chinh.
Vừa nhớ đến đó thì bỗng trong đầu cô chợt lóe lên vài ý tưởng hay ho. Lúc này, Long Quân Dao kêu gọi hệ thống bắt nó online
“2503, bây giờ đang là mùa gì?”
\[Bây giờ đang là cuối thu.\]
“Cảm ơn!”
\[Ký chủ, cô hỏi mùa có gì không?\] Hệ thống bỗng có cảm giác chẳng lành nên phải hỏi tiếp.
“Không có gì! Đừng nghĩ nhiều!”
Hệ thống nó làm sao không nghĩ nhiều cho mà được. Vì ký chủ có bao giờ cư xử như người bình thường đâu cơ chứ. Nói nó không lo lắng, không nghĩ nhiều thì đó chính là nói dối.
Mặc kệ hệ thống đang mang theo một bầu trời lo lắng và không ngừng suy nghĩ linh tinh, Long Quân Dao vẫn cứ bình thản nằm trên tháp nhâm nhi một ít điểm tâm.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trời ngày càng trở lạnh thì Long Quân Dao càng lười ra ngoài, nhưng nghĩ đến cũng gần đến thời điểm phụ thân và đại ca phải xuất chinh nên cô lúc này đã bắt đầu cho Hoa Nhi may một hai cái áo choàng lông giữ ấm.
Cứ nghĩ đến cuối đông thì ngoài biên cương mới xảy ra biến động nhưng trớ trêu làm sao nó lại xảy ra nhanh hơn.
Nghe được tin cha và anh trai sắp ra chiến trường, Long Quân Dao liền gấp rút đến tìm Lãnh Viêm và yêu cầu hắn cho mình có thể thân chinh ra chiến trường cùng hai vị tướng quân.
Ban đầu Lãnh Viêm vẫn còn ngập ngừng chưa trả lời, hắn nói rằng sẽ suy nghĩ kỹ hơn rồi mới đưa ra đáp án cho Long Quân Dao.
Lãnh Viêm khi này đã cùng thụ chính làm lành, với mức độ tin tưởng đối với người yêu nên hắn liền kể lại những chuyện này cho Tiểu Ngư nghe.
Nghe xong, Tiểu Ngư liền làm ra gương mặt sáng suốt như vừa nghĩ ra được một kế hay rồi nói nhỏ thì thầm vào tai Lãnh Viêm:
“Hoàng thượng, người nghĩ xem. Nếu như để nàng ta đích thân ra ngoài chiến trường rồi sau đó chúng ta cho thích khách giết chết nàng, thì chẳng phải mệnh đế vương kia nàng ta sẽ không được hưởng. Và người vẫn giữ vững được ngai vàng hay sao. Chưa kể, nếu thuận lợi thì chúng ta còn có thể một tay tóm gọn được Long gia nữa cơ.”
Lãnh Viêm tiếp nhận ý kiến của thụ chính, hắn bỗng liếc mắt nhìn Tiểu Ngư đầy thâm ý rồi chợt ôm y vào lòng cười lớn.
“Đúng là chỉ có Tiểu Ngư biết lo nghĩ cho trẫm!”
Và sau đó là màn trụy lạc của cả hai ở bên trong ngự thư phòng.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong khi hai nhân vật chính đang mây mưa với nhau, thì Long Quân Dao bên trong Phượng Hoàng cung hắt hơi điên cuồng.
Đến khi dừng lại được thì cô liền thấp giọng mắng chửi. Không biết tên khốn nào đang nói xấu cô.
Cơn hắt hơi vừa dừng được thì khoảng một canh giờ sau thì thái giám thân cận của tên Lãnh Viêm từ bên ngoài đẩy cửa bước vào rồi hô lớn:
“Hoàng hậu nương nương xin tiếp chỉ!”
Long Quân Dao từ trên tháp mỹ nhân bước xuống hành lễ rồi tên thái giám bắt đầu nhìn chiếu chỉ rồi đọc lớn:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hoàng hậu nương nương yêu dân như con, vì nước quên mình. Nay trẫm chuẩn tấu cho nàng cùng với hai vị Long tướng quân ra ngoài biên cương chống giặc ngoại xâm. Khâm thử!”
Thái giám dứt lời, Long Quân Dao đứng lên tiến đến gần tiếp nhận chiếu chỉ .
Còn tên thái giám sau khi xong việc liền nhanh chân rời khỏi Phượng Hoàng cung.
Long Quân Dao tâm trạng vui vẻ quay sang căn dặn Hoa Nhi chuẩn bị một ít đồ dùng cần thiết để lên đường.
Cô thì cao hứng vui vẻ, thế nhưng Hoa Nhi lại cứ nghĩ cô bị tên nam sủng ấy khiến cho mất hết ý chí nên đã nghĩ quẩn đến việc ra chiến trường. Bởi vì nàng biết rõ hoàng hậu nương nương yêu hoàng thượng đến dường nào.
“Hoàng hậu nương nương, xin người đừng nghĩ quẩn. Tên nam sủng ấy thì có gì bằng người cơ chứ. Chẳng qua hoàng thượng nhất thời bị hắn mê hoặc mà thôi.” Hoa Nhi hai mắt đỏ lên, mi tâm đã cau chặt lại rồi nói.
“Hoa Nhi, em nói cái gì vậy? Ta nghĩ quẩn gì chứ, chẳng qua là ta đã cảm thấy chán khi cứ phải ở lỳ trong chốn hậu cung này rồi. Thôi đừng chậm trễ nữa, em hãy đi thu dọn vài thứ cần thiết để chuẩn bị lên đường đi.”
“Nương nương...” Vẫn còn định nói gì đó nhưng rồi Hoa Nhi chợt im lặng rồi ngoan ngoãn đi chuẩn bị hành lý để Long Quân Dao ra ngoài sa trường.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trước ngày lên đường, công chính Lãnh Hàn bỗng đến tìm Long Quân Dao nói vài lời tạm biệt cùng mấy lời khuyên cô nên hãy cẩn thận. Nhất là đối với tên Lãnh Viêm.
Còn Lãnh Hàn hắn ta đã không còn qua lại với thụ chính nữa, hắn quyết định sẽ đến một tỉnh thành khác sinh sống hoặc là sẽ đi du ngoạn sơn thủy.
Long Quân Dao khi này vừa nghe tên công chính này nói sẽ đi du ngoạn trong khi Long gia của cô lại phải ra ngoài biên cương dẹp loạn quân giặc, thì không thể nào không bất mãn cho được. Nhưng rồi cô cũng thu lại mấy cái suy nghĩ như là muốn xiên tên trước mắt lại mà chuẩn bị cho những thứ cần thiết cho chuyến đi xa sắp đến.
Còn về thụ chính, y vốn dĩ không muốn vuột mất tên công chính Lãnh Hàn này ra khỏi tay, nhưng chẳng qua hắn không muốn gần y nữa nên Tiểu Ngư cũng đành hết cách.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
P.S: À chuyện thì cũng không có gì, chỉ là tôi muốn PR một chút cho bộ truyện ngắn "Yêu anh đến kiệt sức" vừa mới đăng thôi. Nếu mọi người có ai thích đọc ngược thì có thể search nó và đọc một chút. Cảm ơn mọi người đã luôn chiếu cố! ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.