Hệ Thống Xuyên Nhanh: Tán Tỉnh Boss Phản Diện
Chương 43:
Tg Tần Nguyên
18/09/2021
Những lời nói của Tư Vân Tà không ngừng quanh quẩn bên tai cô, còn không đợi cô kêu được tiếng nào, toàn bộ đều đã bị nuốt xuống.
Vòng eo mảnh khảnh bị ôm chặt, ôm chặt đến mức như muốn khảm cô vào trong thân thể mình.
Điên rồi, điên rồi!
Người này đúng là điên rồi!
Đôi tay chặn trước ngực anh vừa mới nhúc nhích đã bị anh mạnh mẽ ngăn lại.
Đổi lấy là nụ hôn càng thêm hung hăng hơn.
Trong đầu Tuyên Vân Chi như biến thành hồ nhão. Sao lại biến thành tình huống như bây giờ thế?
Không phải vừa rồi còn đang bôi thuốc và nói về chuyện của Nam Cung Vũ sao?
Cô không phản kháng được, cũng không thể phản kháng.
Đang vào lúc bầu không khí nóng bỏng mập mờ thì cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Giọng nói Đường Nhất vào đúng lúc này vang lên:
“Tuyên tiểu thư, thiếu gia Lãnh gia tặng cô một phần lễ vật.”
Giọng nói anh ta vang lên, liền nghe được một tiếng “rầm”, giống như một bình hoa vừa đập vào cửa phòng, rồi rơi xuống, lập tức vỡ tan tành, theo đó là một tiếng quát.
“Cút!”
Đường Nhất sửng sốt, sau đó lập tức biết mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Lập tức nói.
“Xin lỗi, tiên sinh.”
Ai mà biết được tiên sinh còn chưa đi chứ?
Từ lúc ở chỗ Nam Cung Vũ về đến bây giờ đã qua một tiếng đồng hồ.
Nhưng mà Tuyên Vân Chi rất muốn cảm ơn Đường Nhất.
Đầu óc cô rất thông minh.
“Đợi một lát! Người ở cửa đợi một lát!”
Cơ hồ là cô đã dùng toàn bộ sức lực để giữ người lại.
Đồng thời cũng thấy được Tư Vân Tà đang đè ở trước người cô sắc mặt vô cùng âm trầm.
Theo đó, một bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng hung hăng giữ cằm cô, nâng lên.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt u ám, đôi môi mỏng đột nhiên nhếch lên lộ ra nụ cười, mang theo vẻ tà mị.
“Sao? Còn muốn anh ta vào đây nhìn à? Nếu em không ngại thì tôi cũng không còn lời nào để nói.”
Vừa dứt lời, quần của cô đột nhiên bị một tiếng xé rách.
Tuyên Vân Chi đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Đồ điên!”
Giọng nói vừa vang lên, tay cũng vung ra, mang theo đầu ngón tay sáng bóng đánh về phía cổ anh.
Thân hình Tư Vân Tà lập tức nghiêng một cái.
Tuyên Vân Chi nhân cơ hội anh buông lỏng khống chế mà túm lấy khăn tắm ở dưới đấy quấn quanh người mình lại.
Chỉ là cô đã xem nhẹ Tư Vân Tà.
Vì thế, cô vừa quấn khăn tắm xong, sắp xuống giường, cổ chân trơn bóng bị một bàn tay nắm lấy, kéo mạnh khiến cô loạng choạng suýt ngã trở lại giường.
“Muốn chạy đi đâu?”
Giọng nói đầy mị lực vang lên bên tai cô.
Cô xoay người, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đầy tính công kích ngồi ở mép giường.
“Anh khi dễ một cô gái thì có bản lĩnh gì!”
Vào lúc cô phát hiện mình không có cách nào chạy thoát được thì liền mất lý trí chửi ầm lên.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, mang theo một vẻ tà mị khó diễn tả thành lời.
“Tôi cũng chưa thấy qua có người phụ nữ nào khỏa thân mà vẫn không có chút xấu hổ nào.”
Nói xong, bàn tay nắm chặt mắt cá chân của cô cũng buông ra.
Đôi chân thon dài gác lên nhau, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tuyên gia dạy dỗ em như thế nào.”
“Hả?”
Cô thấy mình thoát khỏi nguy hiểm, lập tức thở phào một hơi.
Chỉ thấy Tư Vân Tà một tay chống đầu, thanh âm lười biếng.
“Dưới vẻ ngoài của thiên kim tiểu thư mang theo một tâm hồn không hề sợ gì. Chà, thú vị.”
Vòng eo mảnh khảnh bị ôm chặt, ôm chặt đến mức như muốn khảm cô vào trong thân thể mình.
Điên rồi, điên rồi!
Người này đúng là điên rồi!
Đôi tay chặn trước ngực anh vừa mới nhúc nhích đã bị anh mạnh mẽ ngăn lại.
Đổi lấy là nụ hôn càng thêm hung hăng hơn.
Trong đầu Tuyên Vân Chi như biến thành hồ nhão. Sao lại biến thành tình huống như bây giờ thế?
Không phải vừa rồi còn đang bôi thuốc và nói về chuyện của Nam Cung Vũ sao?
Cô không phản kháng được, cũng không thể phản kháng.
Đang vào lúc bầu không khí nóng bỏng mập mờ thì cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Giọng nói Đường Nhất vào đúng lúc này vang lên:
“Tuyên tiểu thư, thiếu gia Lãnh gia tặng cô một phần lễ vật.”
Giọng nói anh ta vang lên, liền nghe được một tiếng “rầm”, giống như một bình hoa vừa đập vào cửa phòng, rồi rơi xuống, lập tức vỡ tan tành, theo đó là một tiếng quát.
“Cút!”
Đường Nhất sửng sốt, sau đó lập tức biết mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Lập tức nói.
“Xin lỗi, tiên sinh.”
Ai mà biết được tiên sinh còn chưa đi chứ?
Từ lúc ở chỗ Nam Cung Vũ về đến bây giờ đã qua một tiếng đồng hồ.
Nhưng mà Tuyên Vân Chi rất muốn cảm ơn Đường Nhất.
Đầu óc cô rất thông minh.
“Đợi một lát! Người ở cửa đợi một lát!”
Cơ hồ là cô đã dùng toàn bộ sức lực để giữ người lại.
Đồng thời cũng thấy được Tư Vân Tà đang đè ở trước người cô sắc mặt vô cùng âm trầm.
Theo đó, một bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng hung hăng giữ cằm cô, nâng lên.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt u ám, đôi môi mỏng đột nhiên nhếch lên lộ ra nụ cười, mang theo vẻ tà mị.
“Sao? Còn muốn anh ta vào đây nhìn à? Nếu em không ngại thì tôi cũng không còn lời nào để nói.”
Vừa dứt lời, quần của cô đột nhiên bị một tiếng xé rách.
Tuyên Vân Chi đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Đồ điên!”
Giọng nói vừa vang lên, tay cũng vung ra, mang theo đầu ngón tay sáng bóng đánh về phía cổ anh.
Thân hình Tư Vân Tà lập tức nghiêng một cái.
Tuyên Vân Chi nhân cơ hội anh buông lỏng khống chế mà túm lấy khăn tắm ở dưới đấy quấn quanh người mình lại.
Chỉ là cô đã xem nhẹ Tư Vân Tà.
Vì thế, cô vừa quấn khăn tắm xong, sắp xuống giường, cổ chân trơn bóng bị một bàn tay nắm lấy, kéo mạnh khiến cô loạng choạng suýt ngã trở lại giường.
“Muốn chạy đi đâu?”
Giọng nói đầy mị lực vang lên bên tai cô.
Cô xoay người, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đầy tính công kích ngồi ở mép giường.
“Anh khi dễ một cô gái thì có bản lĩnh gì!”
Vào lúc cô phát hiện mình không có cách nào chạy thoát được thì liền mất lý trí chửi ầm lên.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, mang theo một vẻ tà mị khó diễn tả thành lời.
“Tôi cũng chưa thấy qua có người phụ nữ nào khỏa thân mà vẫn không có chút xấu hổ nào.”
Nói xong, bàn tay nắm chặt mắt cá chân của cô cũng buông ra.
Đôi chân thon dài gác lên nhau, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tuyên gia dạy dỗ em như thế nào.”
“Hả?”
Cô thấy mình thoát khỏi nguy hiểm, lập tức thở phào một hơi.
Chỉ thấy Tư Vân Tà một tay chống đầu, thanh âm lười biếng.
“Dưới vẻ ngoài của thiên kim tiểu thư mang theo một tâm hồn không hề sợ gì. Chà, thú vị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.