Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 109: Hức nghiệp ám vệ không dễ làm (13)
Vanilla Jeje
24/06/2020
Bách Hiểu Minh mặc hỉ phục đứng trước cổng, bên trong vương phủ một mảnh đèn hoa đỏ thẫm, tầm mắt thi thoảng lại liếc nhìn về một phía, đôi môi hơi mím lại. Độ này đã vào cuối hè ở Hoài Lạc, ánh nắng mặt trời không quá nóng bức, nhưng vẫn đủ để bức người khác chảy mồ hôi. Những kẻ có võ công dùng nội lực để giữ mát còn đỡ, đám người hầu bình thường thỉnh thoảng lại phải len lén lấy khăn tay ra chùi, trong lòng cầu mong vương phi nhanh chóng đến.
"Vương gia! Không xong rồi!" Lục Thanh Lục Mậu từ xa chạy tới truyền báo.
Một tiếng kêu này không thể nào báo tin tức tốt lành gì. Diệu vương cố gắng bình tĩnh tâm tình, trấn định hết mức có thể: "Có chuyện gì?"
"Lâm công... vương phi, vương phi bị bắt cóc rồi!"
Xung quanh ào ạt những tiếng bàn tán xôn xao. Bách Hiểu Minh không tài nào chịu nổi, một chưởng đập xuống, cột đá ngay bên cạnh vỡ nát thành mảnh vụn: "Bắt cóc là có chuyện gì?! Chẳng phải ta đã cho hộ vệ đi trông chừng rồi sao?!"
"Thời điểm chúng ta đến biệt viện, phát hiện tất cả mọi người đều đã bị giết chết, kể cả người chúng ta gài vào. Kiệu phu lẽ ra mang vương phi đến vương phủ lại được tìm thấy xác trong sài phòng. Thuộc hạ cho rằng bọn chúng ban đầu giả dạng kiệu phu để mang vương phi đi, sau đó giết người diệt khẩu..."
"Còn đứng đây làm gì nữa, mau cho người đi tìm!" Hai mắt Bách Hiểu Minh đỏ ngầu, nộ khí xung thiên nắm chặt tay, "Nếu vương phi xảy ra chuyện gì, các ngươi liền đi theo bồi hắn!"
Lục Thanh Lục Mậu cúi đầu vâng lệnh, trong lòng không khỏi hối hận. Đêm hôm qua vì để giữ đúng nghi lễ thành thân, bọn họ ngăn cản vương gia không đến biệt viện. Người ở biệt viện cũng đều là thuộc hạ của bọn hắn. Tưởng đâu bảo vệ được vương phi an toàn, không ngờ lại xảy ra cơ sự này. Cho dù có tìm được vương phi về, Lục Thanh Lục Mậu cảm thấy mình có dùng cái mạng này để trả giá vẫn chưa đủ.
Thủ vệ tản ra tìm tung tích, Bách Hiểu Minh trong lòng rối bời không yên, đi đến chuồng ngựa dắt ra con hắc mã thân quen của hắn, tự mình tham gia vào cuộc tìm kiếm. Quản gia cùng đám người hầu thì ở lại vương phủ trấn an nhóm khách khứa kia, đồng thời cũng đảm bảo không có kẻ nào rời đi được.
Vương phi mất tích, bất kỳ ai hiện nay ở Hoài Lạc đều rất có thể là hung thủ đứng sau màn. Trước khi mọi chuyện điều tra rõ ràng, Bách Hiểu Minh sẽ không bỏ qua bất cứ ai.
Tầm nửa canh giờ sau, Lục Thanh mang tin tức tốt lành trở về: "Vương gia! Đã tìm thấy tung tích của vương phi!"
Bách Hiểu Minh không nói hai lời, liền thúc ngựa chạy theo hắn. Đến một bãi đất trống giữa rừng, hắn nhìn thấy rõ một cỗ kiệu hoa bị bỏ lại nơi đó, bên trong trống rỗng, Lục Mậu đang tra xét, thời điểm bước ra ngoài trên tay cầm theo một lư hương nhỏ: "Vương gia, ngài nhìn xem! Đây là Nhập Mộng Hương!"
Nhập Mộng Hương, công hiệu như tên, có thể khiến người trong trạng thái tỉnh táo nhất rơi vào giấc ngủ. Loại hương này thường được dùng cho các bệnh nhân bị chứng mất ngủ, hoặc trong trạng thái lo âu tột độ. Bởi vì không phải là độc, cho nên cũng không có thuốc giải.
Nếu đối phương dùng thuốc mê đánh ngất Lâm Mặc xong mang cậu đi, như vậy chứng tỏ bọn chúng vẫn chưa có ý định xuống tay với cậu. Bách Hiểu Minh siết chặt dây cương, trong ánh mắt lấy lại được vài phần hy vọng: "Tìm ra được phương hướng chưa?"
"Nhìn dấu vết để lại, đối phương hẳn đi về phía Đông."
"Người đâu! Tập trung toàn bộ nhân thủ đi về phía Đông! Nhớ rõ an nguy của vương phi là trên hết!"
"Tuân lệnh!"
Tiếng vó ngựa ào ào đạp lên đất bằng, xôn xao cả một vùng rừng rậm âm u. Bách Hiểu Minh lòng nóng như lửa đốt, không ngừng tự trấn an chính mình, Lâm Mặc nhất định sẽ không có chuyện gì.
*****
"Hiên ca..." Lâm Mặc nhìn nam nhân mải mê lau chủy thủ ngoài động, trong lòng trăm mối ngôn ngang chưa giải quyết được phải lên tiếng.
Sau khi Nhan Hạc Hiên giới thiệu mình với cậu xong, y cởi trói cho cậu, sau đó còn tìm cho cậu một y phục lành lặn khác thay vào. Y bảo nơi này không an toàn, cho nên cả hai đã một đường trên lưng ngựa chạy miệt mài vào sâu trong núi.
Kỳ thực Lâm Mặc chẳng hề biết rốt cuộc Nhan Hạc Hiên muốn làm gì, từ đầu đến cuối cậu đều bị vây trong trạng thái u mê. Nhưng có lẽ do tâm lý gà con, người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi mở mắt chính là y, liền vô điều kiện tin tưởng nghe theo.
Chạy mất cả canh giờ, trời cũng đã sắp tối. Nhan Hạc Hiên kiếm được một hang động để cả hai tạm dừng chân qua đêm.
Nhan Hạc Hiên đang ngồi lau máu trên chủy thủ, hơi nâng đầu liếc mắt nhìn sang: "Có chuyện?"
"À... Tôi có hơi thắc mắc chút..." Lâm Mặc gãi gãi đầu, không biết bắt đầu từ đâu, "Vì sao tôi lại đột nhiên đi tới nơi này? Cơ thể này của ai? Hơn nữa vì sao phải giết chết Bách Hiểu Minh?"
Nhan Hạc Hiên hơi câu lên khóe môi, ánh mắt hơi chút lạnh lẽo điên cuồng nhìn về phía cậu. Lâm Mặc rùng mình nhìn kỹ lại lần nữa, chỉ thấy gương mặt đối phương vẫn nhàn nhạt như cũ.
"Vì sao cậu lại đến đây, tôi không trả lời được. Nhưng hai câu còn lại thì có thể." Nhan Hạc Hiên nhấc tay lên, đặt trước trán cậu.
Lâm Mặc chỉ cảm thấy một trận quay cuồng. Cậu nhìn lại một đoạn ký ức, mà nhân vật chính trong đó chính là thân xác mình đang dùng hiện tại. Cơ thể của cậu thế nhưng là một ám vệ tên Thập Nhất, lại còn là một ám vệ si tình say mê chủ nhân của mình. Cố tình chủ nhân của cậu Diệu vương Bách Hiểu Minh lại là một tên tra đến không thể tra hơn, không những không đáp lại tình cảm còn dùng đủ loại biện pháp hành hạ Thập Nhất. Chỉ đứng ngoài nhìn vào thôi Lâm Mặc đã thấy đau đến rùng mình rồi, thật không hiểu nguyên thân làm thế nào chịu đựng được. Cuối cùng Thập Nhất vì đỡ thay cho người này mũi tên mà chết, có thể nói một đời thê thảm hết sức.
"Cậu thấy rồi đó, Bách Hiểu Minh là một tên tra nam giẫm đạp lên tình cảm người khác. Thập Nhất sau khi chết đi chuyển tình yêu sang thù hận, nguyện vọng duy nhất chính là giết chết hắn. Mà cậu vì vậy mới nhận được nhiệm vụ này."
Vừa mới tiếp nhận một lượng ký ức không phải của mình xong, Lâm mặc hãy còn hoang mang. Cậu nghe Nhan Hạc Hiên giải thích như thế, cảm thấy vô cùng chí lý, loại tra nam như Diệu vương đúng là không xứng đáng với tình yêu của Thập Nhất. Nhưng sâu thẳm trong lòng cậu lại có chút nảy sinh hoài nghi nho nhỏ, nguyện vọng duy nhất của Thập Nhất chính là giết chết Diệu vương ư? Thế nhưng vì sao thời điểm khi nãy trong ký ức, cậu cảm thấy hắn vô cùng hạnh phúc vì có thể bảo vệ vương gia khỏi mũi tên đó, hoàn toàn không hề giống người mang lòng thù hận. Tuy rằng lời lẽ này có chút tổn thương nhưng Lâm Mặc cảm thấy loại người ngu trung còn si tình như Thập Nhất, chịu bấy nhiêu khổ sở còn không oán hận, chết thay cho đối phương thì có là gì.
Nhưng cậu nhanh chóng phủi những suy nghĩ linh tinh đó đi. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cậu liền có thể quay trở về, hơn nữa Nhan Hạc Hiên cũng đã nói đây không phải một thế giới thực thụ, sau khi cậu giết chết Bách Hiểu Minh y sẽ thay cậu xóa ký ức nơi đây, như vậy cậu cũng không cần mang nỗi mặc cảm giết người sống lại. Điều kiện tốt đến nhường này, cậu còn có gì để băn khoăn.
"Nhưng mà Hiên ca..." Lâm Mặc hơi lo lắng, lông mi run run, "Tôi từ trước đến giờ ngay cả một con gà cũng chưa từng giết, thật sự đủ khả năng giết người sao?"
"Đương nhiên là được." Nhan Hạc Hiên vẫn rất bình tĩnh giải thích cho cậu, "Cơ thể này của cậu vốn là một ám vệ, thể lực cùng kỹ năng đều còn nguyên vẹn, cậu chỉ cần luyện tập thử vài lần nhất định sẽ sớm thuần thục."
Lâm mặc thủ đưa tay nhấc chân, quả thực cơ thể này so với cái cơ thể trước kia của cậu thì tốt hơn nhiều lắm, cho dù là độ dẻo dai hay thể lực cũng khiến người hâm mộ. Cậu thử dựa theo ký ức nguyên thân mình thu được mà đánh ra một quyền, do là lần đầu tiên nên không chuẩn xác lắm, nhưng lực đạo cũng được bảy tám phần nguyên bản.
"Được rồi, bây giờ cậu thử tấn công tôi xem." Nhan Hạc Hiên đứng lên, khoanh tay đứng chờ.
"Sẽ không làm anh bị thương đi?" Lâm Mặc dò hỏi.
"Đương nhiên là có thể." Nhan Hạc Hiên cười nhạt, cách để một người bị thương ngoại trừ trực tiếp ra tay còn có nhiều biện pháp khác lắm. Bất quá Lâm Mặc hẳn là người duy nhất từ trước đến nay có thể khiến hắn bị thương mà thôi.
Lâm Mặc không hiểu ẩn ý trong đó, có hơi ngại ngùng cảm thấy bản thân quá mức tự tin rồi. Một kẻ gà mờ vừa mới xuyên đến thế giới này chưa được hai mươi tư giờ như cậu thì có thể làm ai bị thương cơ chứ. Huống hồ Nhan Hạc Hiên đã bảo cậu làm vậy, tự nhiên y có biện pháp của mình.
Quả nhiên dù có ký ức nguyên thân, Lâm Mặc vẫn không tài nào đánh trúng được Nhan Hạc Hiên dù chỉ một quyền. Hai người giao đấu qua lại một hồi, Nhan Hạc Hiên hãy còn ung dung, Lâm Mặc vì không quen phương pháp chiến đấu nên lãng phí nhiều thể lực, đã bắt đầu thở dốc.
"Hộc hộc..." Lâm Mặc cong người thở dốc, "Hiên ca... Anh lợi hại thật..."
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Mặc, dẫu biết cậu không cố tình nói ra mấy lời ám muội, hoàn toàn do y tự nghĩ nhiều, Nhan Hạc Hiên vẫn không thể kiềm chế được xao động trong lòng mình. Y hơi dời tầm mắt sang chỗ khác, thanh bằng đáp: "Cũng bình thường thôi."
"Phù..." Lâm Mặc cầm túi nước bên cạnh uống ừng ực một hơi, sau khi uống xong mới một lần nữa cảm giác sống lại, "Đúng rồi, tôi quên hỏi anh tại sao cũng ở đây? Có phải anh cũng đan chấp hành nhiệm vụ nào đó không? Hay là..."
Nói tới đây, ánh mắt cậu liếc nhìn từ đầu tới chân đối phương: "... Có phải anh là hệ thống của tôi không?!"
Có điều hệ thống không phải là những cục tròn tròn vuông vuông, hoặc không thì cũng là một bé trai bé gái manh manh sao? Vị Nhan Hạc Hiên này vừa nhìn đã thấy cao hơn cậu, thân thủ lại còn lợi hại vô cùng!
Nhan Hạc Hiên đối với suy nghĩ của cậu chỉ hơi chùng xuống ánh mắt, chậm rãi đáp: "Không, tôi không phải hệ thống của cậu."
"Thế à?" Lâm Mặc có chút thất vọng ngồi xuống một tảng đá, mặt đá thô ráp khiến cậu ê cả mông, thầm hoài niệm ghế sofa của xã hội hiện đại biết bao nhiêu.
Trên cành cây cao lủng lẳng một quả táo, Nhan Hạc Hiên chuẩn xác ném chủy thủ, cuống táo đứt lìa rơi xuống, sau đó tung người lên tóm lấy, lại nhẹ nhàng đáp xuống. Một chuỗi động tác nhanh gọn lại uyển chuyển khiến Lâm Mặc không khỏi trầm trồ khen thưởng.
"Tôi đến đây là để tìm một người." Nhan Hạc Hiên lúc này đã cầm trái táo ngồi xuống, bắt đầu dùng một thanh chủy thủ khác gọt vỏ táo.
"Thế anh tìm được chưa?" Lâm Mặc có chút tò mò hỏi.
"Tìm được rồi." Nói đến đây, khóe miệng Nhan Hạc Hiên hơi cong lên, nhưng rất nhanh liền quay trở về cung độ bình thường, "Nhưng em ấy không muốn theo tôi trở về."
"Vì sao a?"
"Bởi vì em ấy đã mất hết trí nhớ, không còn nhớ rõ tôi là ai." Vỏ táo loạt xoạt rơi xuống đất theo lời Nhan Hạc Hiên.
Thật là một câu chuyện cẩu huyết mà. Lâm Mặc cảm thấy thương cảm cho Nhan Hạc Hiên, vỗ vỗ vai y nói: "Không sao, nhất định một ngày nào đó cậu ta sẽ nhớ ra."
"Nhưng cho dù có nhớ ra, em ấy vẫn sẽ không theo tôi quay về." Thời điểm tay Lâm Mặc chạm đến lưng Nhan Hạc Hiên, y thoáng cứng đờ người trong phút chốc.
Lâm Mặc lại một lần nữa buồn bực không hiểu ra sao, nhớ ra rồi vẫn không muốn quay trở về, như vậy là ý gì?
Nhan Hạc Hiên dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, nhẹ nhàng đáp: "Bởi vì trong lòng em ấy hiện tại đã có một người khác. Dù có nhớ lại tất cả, em ấy vẫn sẽ chọn người kia chứ không phải tôi."
Hóa ra một cuộc tình tay ba! Máu bát quái của Lâm Mặc bắt đầu tăng cao, nhưng nghĩ tới mình cùng đối phương chưa quen nhau bao lâu, nếu tiếp tục tọc mạch có vẻ không tốt lắm. Nào ngờ Nhan Hạc Hiên dường như đã mở khóa van cảm xúc của mình, y vẫn tiếp tục từ tốn kể: "Trước kia tôi, em ấy cùng một tên khác là bạn thân với nhau. Chúng tôi đều không có cha mẹ, vì vậy xem nhau như những người thân duy nhất, sống chết vì nhau. Ngay cả quãng thời gian tồi tệ nhất trong quá khứ, chúng tôi cũng đều đã vượt qua. Thời điểm được tự do, tôi cứ nghĩ rằng rốt cuộc tôi cũng đã có cơ hội ở bên cạnh em, chăm sóc cho em suốt đời. Thế nhưng..."
Giọng y hơi nghiến lại, quả táo trong tay bị tàn nhẫn bổ ra làm đôi. Lâm Mặc ngồi bên cạnh dỏng tai lên nghe, trong lòng sốt ruột muốn chết, thầm nghĩ thế nhưng cái gì? Kể chuyện mà chỉ nói một nửa xong còn lấp lửng đoạn quan trọng nhất là vô cùng thiếu đánh đó có biết không?
"Sau đó hắn lại xuất hiện." Trong giọng nói của Nhan Hạc Hiên lộ rõ sự thù địch, "Em ấy rất ngây thơ, căn bản chẳng biết lòng người hiểm độc gì cả. Cứ thế, tên khốn kia lừa gạt em ấy, khiến em ấy say mê hắn. Ngay cả bạn thân của chúng tôi cuối cùng cũng ủng hộ em ấy đến với hắn. Thời điểm đó tôi không biết nói rõ tâm trạng của mình ra sao, chỉ có thể giả vờ vui vẻ mà nhìn em hạnh phúc bên người khác. Thậm chí tôi đã từng nghĩ rằng nếu hắn thật sự có thể đem lại cho em thứ em muốn, như vậy tôi đứng nhìn từ xa cũng được."
"Nhưng tên khốn đó không làm được. Hắn khiến em ấy phải chịu đựng khổ sở, mệt mỏi và đau đớn. Em ấy lại quá lương thiện, luôn giấu kín trong lòng không nói ra. Mỗi lần tôi nhìn những gánh nặng em đang phải gánh chịu, tôi chỉ muốn giết chết hắn, xóa đi hết ký ức của em. Nhưng sau đó tôi lại không thể, bởi vì tôi biết em yêu hắn, yêu hơn chính bản thân mình. Cuối cùng hai người cũng chia tay, em như người mất hồn, tôi nhìn em mà đau xót. Tôi thầm nghĩ nhất định phải nói cho em biết tâm ý của mình. Đáng tiếc, tôi lại đánh giá thấp tình yêu của em dành cho hắn."
Sau đó thì thế nào?! Có biết sau mỗi từ "đáng tiếc" đều là một câu chuyện lâm li bi đát hay không?! Lâm Mặc không nhịn được, vừa muốn hối y kể nhanh cho xong, lại vừa cố giấu giếm sự tò mò của mình.
Nhưng lần này Nhan Hạc Hiên dường như không định kể tiếp nữa. Y ném quả táo đã gọt vỏ, cắt đều đặn thành từng mảnh sang cho Lâm Mặc: "Đây, cho cậu."
"Cảm ơn." Lâm Mặc luống cuống chụp lấy, nhét vào miệng ăn. Cậu không giỏi gọt vỏ trái cây, nhưng lại không ăn được quả còn nguyên vỏ. Nhan Hạc Hiên thật tốt bụng, còn giúp cậu gọt vỏ giùm.
Khoan đã... Nhưng hình như cậu chưa từng nói với y rằng mình không thích ăn vỏ mà nhỉ? Lâm Mặc buồn bực gãi gãi đầu, sau đó mặc kệ. Chắc là đối phương rảnh rỗi nên tiện tay làm thôi.
Nhan Hạc Hiên im lặng nhìn Lâm Mặc ăn táo, đôi mắt hơi nheo lại. Kỳ thực có nhiều thứ y vẫn chưa nói cho cậu biết. Ví dụ như mất trí nhớ cũng không sao, không nhớ ra chuyện trước kia cũng chẳng hề gì. Quan trọng chính là xóa sổ sự tồn tại của nam nhân kia mà thôi.
*****
Thời điểm Bách Hiểu Minh chạy đến được căn cứ bí mật của Thần vương, cách từ phía xa đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Mùi máu như đánh thức sự sợ hãi của hắn, khiến hắn hoang mang tột độ. Rốt cuộc Lâm Mặc có bị thương hay không? Bọn chúng có làm gì cậu hay không?
Xung quanh căn cứ rải rác vài ba xác chết, nhìn y phục chúng mặc thì nhất định là người của Thần vương.
"Vương gia, có chút kỳ quái." Lục Thanh giữ vững tỉnh táo nhảy xuống khỏi ngựa, bước vào tra xét.
Bách Hiểu Minh không chờ được, mặc kệ khuyên can của thủ hạ bước vào theo. Cửa còn đóng ban đầu mùi không tỏa ra nhiều lắm, nhưng thời điểm mở cửa ra, mùi máu tanh theo đó lan ra ngoài, đám thủ hạ đã quen nhìn thấy máu tươi cũng không nhịn được hơi nhíu mày.
Mặc dù không biết là ai làm, nhưng thủ đoạn kẻ này thật sự ngoan độc, một chiêu liền lấy mạng. Hơn nữa sau khi so sánh vết thương trên các xác chết, bọn họ rút ra kết luận những thi thể này đều bị giết bởi chung một loại vũ khí, hơn nữa nhìn vào lực đạo cùng thủ pháp thì nhất định do một người gây ra.
Lục Mậu kéo ra được xác chết của Thần vương, hai mắt y vẫn còn trợn trừng mở to, tựa như không hiểu vì sao lại chết. Sau đó hắn liếc mắt nhìn thấy một thi thể khác, vội vàng hô to: "Kia không phải cổ sư Phạm Khắc Lai Âu sao!"
Gã cổ sư là do mất máu quá nhiều mà chết, đôi mắt cũng như Thần vương mở to, cái miệng há rộng. Người gã gầy khô quắt queo, tựa như một thân cây bị rút cạn nguồn nước, tấm áo bào đen phủ bên ngoài nhiễm máu ướt đẫm.
Phạm Khắc Lai Âu là người phía Tây vực, nơi đó nổi tiếng huyền bí với các loại thuật pháp bàng môn tà đạo như vu thuật, cổ thuật,... Kỳ thực dân chúng bình thường đều không biết những thứ đó như mọi người nghĩ, chỉ có một vài môn phái nhỏ ở nơi thâm sâu hẻo lánh còn truyền dạy mà thôi. Đa số vu sư cổ sư đều lựa chọn ở lại Tây vực, rất hiếm trường hợp như Phạm Khắc Lai Âu rời khỏi môn đạo. Cổ trùng của gã đều hút máu tươi mà sống, bản thân gã ra tay tàn độc hại chết không biết bao nhiêu bá tánh, khi ấy tiên hoàng còn tại vị, Thần vương hãy còn là Đại hoàng tử, y xin phép phụ hoàng cho mình giải quyết vấn nạn này. Tiên hoàng phê duyệt, Thần vương sau đó không biết dùng cách gì, Phạm Khắc Lai Âu quả nhiên bị bắt lại không gây chuyện được nữa.
Loại người nguy hiểm như gã, lẽ ra đã sớm bị xử tử từ lâu, chỉ không ngờ Thần vương bị thuật pháp của gã hấp dẫn, bước vào đường tà đạo, không những không giết gã như yêu cầu của tiên hoàng, trái lại còn lén lút tha cho gã một mạng, biến gã trở thành thuộc hạ của mình, cung cấp người sống làm nguyên liệu nuôi trùng cùng thử độc cho Phạm Khắc Lai Âu.
Thời điểm Phạm Khắc Lai Âu bị bắt, dân chúng đổ xô chạy ra xem, cho nên rất nhiều người biết gương mặt của gã. Hơn nữa diện mạo gã đậm nét Tây vực, khác xa người ở đây, dù đã qua nhiều năm nhưng Lục Mậu chỉ hơi liếc nhìn liền phát hiện.
"Quả nhiên ác giả ác báo." Lục Thanh nhíu mày quăng một câu như vậy, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Kiểm kê tổng số xác chết, tính cả Thần vương cùng gã cổ sư kia thì hết thảy hai mươi ba người, không có Lâm Mặc. Này cũng không biết là tin vui hay tin buồn. Bách Hiểu Minh trầm ngâm nhìn đám thi thể, quay sang hỏi: "Lần trước ngươi đến thám thính Thần vương, Vô Diện đoàn của y có bao nhiêu người?"
Sự tồn tại của Vô Diện đoàn, Bách Hiểu Minh biết, hoàng thượng cũng biết, chỉ Thần vương không biết rằng bọn họ đều đã biết mà thôi.
"Bẩm vương gia, là chín." Lục Thanh nhớ kỹ lại nói ra con số, "Bình thường Vô Diện đoàn hẳn có mười người, nhưng hôm ấy thuộc hạ thám thính biết được một trong số bọn chúng lúc thi hành nhiệm vụ thì bất hạnh bỏ mình, cho nên hiện tại chỉ còn chín người."
Mặt nạ của Vô Diện đoàn không phải mặt nạ thường, mà là mặt nạ làm từ sắt, sau đó nung nóng dán lên mặt đối phương, cả đời cũng không gỡ ra được. Bách Hiểu Minh nhìn một vòng, giọng nói hạ xuống: "Ở đây chỉ có tám người."
Mọi người sửng sốt đếm lại, quả nhiên chỉ còn có tám người đang đeo mặt nạ. Tìm kiếm một hồi liền phát hiện bên dưới thế nhưng còn có một gian phòng tối khác. Ban đầu bọn họ cũng không để ý đến nơi này còn có mật đạo, sau khi tìm ra được liền ùa xuống. Một trong số bọn họ hô to: "Là hỉ phục của vương phi!"
Sắc mặt Bách Hiểu Minh trắng bệch lao đến xem xét, phát hiện bộ hỉ phục đỏ bị ném lại, người thì không thấy đâu. Bên cạnh là một cái mặt nạ trắng, giống với tám người trên kia, lại cũng không thấy người đâu.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào..." Có tiếng thì thào nho nhỏ, dường như không hiểu mô tê gì cả.
Thần vương muốn bắt cóc vương phi, bọn họ còn có thể lý giải. Nhưng vì sao đột nhiên trong số Vô Diện đoàn lại có kẻ làm phản, giết hết những người còn lại còn đem vương phi chạy trốn? Ngay cả Bách Hiểu Minh cũng không hiểu rõ mục đích của đối phương là gì. Chẳng lẽ còn có một thế lực thứ ba đứng nhìn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi? Bất quá dựa theo tình hình này, tám chín phần mười Lâm Mặc của hắn vẫn còn sống.
Gánh nặng như được giải tỏa một chút, Bách Hiểu Minh cầm hỉ phục lên, trong ánh mắt đều là sát khí: "Tiếp tục truy tìm!"
"Rõ!"
Thủ hạ của Bách Hiểu Minh một lần nữa tản ra lần theo dấu vết, liền phát hiện dấu chân ngựa, hơn nữa còn là chạy lên núi. Nhìn thấy sắc trời đã sắp tối, ngọn núi kia không dễ đi chút nào, Lục Thanh có chút lo lắng, đề nghị cho người bao vây dưới chân núi, dù sao tên kia cũng không thể trong thời gian ngắn vậy đã vượt qua ngọn núi. Chỉ cần trước khi bình minh lên bọn họ cho người bao vây xong, như vậy y có chạy đàng trời cũng không thoát. Bách Hiểu Minh đồng ý với phương pháp đó, thế nhưng vẫn muốn tự mình lên núi.
"Vương gia! Đường núi nơi này ban đêm cực kỳ nguy hiểm!"
Đây cũng không phải Lục Thanh nói quá. Ngọn núi này tên Nhất Thiên Căn, cao hơn nghìn trượng, đường lối gập ghềnh khó đi, thứ dữ rập rình khắp mọi nơi. Nhưng đó chưa phải điểm đáng sợ nhất. Núi Nhất Thiên Căn có độ dốc cao, vực sâu hun hút khắp nơi, bước nhầm một bước liền tan xương nát thịt. Chưa kể nếu chẳng may đổ mưa, núi đá sẽ bị sạt lở, khiến con đường vốn đã nguy hiểm càng thêm chết người.
"Những kẻ khác ở dưới chân núi bao vây, đến rạng sáng ngày mai vẫn chưa thấy chúng ta xuống thì dẫn thêm hai mươi người lên tiếp ứng. Còn hiện tại ta, Lục Thanh cùng Lục Mậu sẽ lên núi trước." Bách Hiểu Minh quét mắt nhìn một vòng, không ai dám phản đối.
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Đứng dưới chân núi vây bắt đương nhiên là biện pháp an toàn nhất, nhưng hắn làm sao có thể an tâm để Lâm Mặc một mình cùng một kẻ xa lạ. Hơn nữa tên điên đó còn vừa mới giết hai mươi ba người cả thảy. Loại thuộc hạ ngay cả chủ nhân của mình cùng dám xuống tay, như vậy tuyệt đối không thể đoán trước được y muốn gì.
Dẫn theo nhiều người càng thêm bất tiện, nguy cơ tai nạn càng cao, Bách Hiểu Minh quyết định chỉ đi một mình cùng hai thuộc hạ thân tín nhất, ý đồ lặng lẽ giải cứu Lâm Mặc ra ngoài. An nguy của cậu vẫn là mục tiêu quan trọng nhất của hắn.
Trên núi, Lâm Mặc hãy còn chọc chọc đống lửa, chỉ thấy Nhan Hạc Hiên kéo xuống một đống cành lá che trước cửa động, tò mò hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Tối nay trời sẽ có mưa, như vậy sẽ giữ ấm hơn."
Lâm Mặc ngước nhìn bầu trời đêm trong vắt bên ngoài, ngay cả một chút mây cũng không có, thật không hiểu có điểm nào giống như trời sắp có mưa: "Nhìn không giống sắp mưa a."
Nhan Hạc Hiên làm xong chuyện thì bước vào động, ngồi xuống ngay đống lửa, vô tình hay cố ý thế nào chỉ cách Lâm Mặc có vài đốt ngón tay: "Nhất định sẽ mưa."
Cho dù không mưa, y vẫn có vô số cách khiến trời đổ mưa. Nhan Hạc Hiên mỉm cười nhìn những dòng số liệu chỉ có mình y nhìn thấy, không chút do dự thay đổi chúng.
Mặc dù thứ này có lẽ chưa đủ giết chết hắn, nhưng gây một chút phiền toái nho nhỏ y cũng không ngại.
Bách Hiểu Minh cùng hai thuộc hạ thân tính của mình đang lao đi, trên trời đột nhiên đoàng một tiếng, sét đánh xuống cháy đen gốc cây ngay sau lưng bọn họ. Cuồng phong kéo đến, cả một mảnh rừng xung quanh như cùng đứng lên nhảy múa, tiếng lá đập vào nhau rào rạt khắp mọi nơi.
"Kỳ quái! Rõ ràng khi nãy trời còn trong..." Lục Thanh vừa ngẩng đầu lên, một giọt nước từ trên cao đã rơi xuống ngay vai hắn.
Không kịp bọn họ nhiều lời, mưa sầm sập đổ xuống như thác lũ. Cơn mưa lớn đến bất thường, ngay cả muốn nhìn rõ phía trước thôi cũng khó khăn. Đám ngựa chạy nhanh, nước mưa trơn trượt khiến chúng nhiều lần suýt té. Nguy hiểm nhất chính là khi bọn họ lao qua một vách núi, phía trên lăn xuống một tảng đá to như căn nhà, may mà cả ba người bọn họ đều thiện võ nghệ mới tránh né được, bằng không đã bỏ mạng dưới tảng đá kia rồi.
"Vương gia! Trời mưa lại tối thật sự không phù hợp lên đường!" Lục Thanh không ngại chết, nhưng hắn tuyệt đối không thể để vương gia chết, vì thế hết lời ngăn cản.
Mưa ồ ồ che lấp gần hết âm thanh, Bách Hiểu Minh chỉ nhìn thấy thuộc hạ của mình toàn thân ướt sũng đang nói cái gì đó. Bất quá dù không nghe thấy, hắn cũng đoán được đối phương muốn nói gì.
Sắc mặt Bách Hiểu Minh không tốt đẹp gì cho cam, nhưng chính hắn cũng biết lúc này còn đi tiếp không phải lựa chọn khôn ngoan: "Tìm chỗ tạm dừng chân. Hết mưa lại tiếp tục lên đường."
Lục Thanh còn tưởng đâu không thuyết phục được hắn, nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Trên núi có rất nhiều hang đá, rất nhanh họ liền kiếm được một cái đủ rộng cho ba người. Lúc này trời mưa tầm tã, không thể này chạy đi kiếm củi được, mà dù có thì củi cũng bị ướt, bọn họ dù lạnh cũng chỉ có thể dùng nội lực tự giữ ấm chính mình.
Lâm Mặc nằm ngủ trên đỉnh núi lại không may mắn được như thế. Tuy cơ thể này có nội lực, cậu cũng đã nắm giữ cách vận dụng, nhưng lúc ngủ thỉnh thoảng lại do thói quen mà quên không vận chuyển, nội lực không lưu chuyển để sưởi ấm nữa, chẳng mấy chốc lại giật mình tỉnh dậy vì lạnh.
Động tĩnh của cậu không thoát khỏi mắt Nhan Hạc Hiên. Hay nói đúng hơn, chỉ cần cậu làm ra một cử động nhỏ thôi, y liền mở mắt tỉnh táo vô cùng tựa như không hề ngủ, thấy cậu nằm yên trở lại mới tiếp tục nhắm mắt.
Hành vi này khiến Lâm Mặc có cảm giác như bị một con mèo theo dõi. Nhưng cậu cũng đâu phải chuột a! Lâm Mặc tự suy ngẫm trong lòng, Nhan Hạc Hiên đối xử với cậu rất tốt, người ta chẳng qua tính tình có hơi kỳ quái mà thôi, không cần nghĩ quá nhiều.
Kỳ thực thời điểm Nhan Hạc Hiên truyền lại cho cậu ký ức của nguyên thân, Lâm Mặc vẫn còn vô số thắc mắc cùng nghi vấn. Nhưng cậu quyết định không hỏi ra. Chính Lâm Mặc cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy, cậu chỉ cảm giác nếu tiếp tục đào sâu hơn sẽ không gặp được chuyện tốt lành gì. Nhan Hạc Hiên thoạt nhìn không giống người xấu, còn tận tâm hỗ trợ cậu làm nhiệm vụ, theo tính cách của Lâm Mặc hẳn là sẽ vô cùng cảm tạ biết ơn hắn. Vậy mà không hiểu sao cậu lại dư ra một tia nghi ngờ, luôn cảm thấy dường như Nhan Hạc Hiên giấu mình việc gì.
Lỗ hổng trong những lời nói của y không phải không có, chẳng qua Lâm Mặc làm như không biết mà thôi. Một phần cũng vì cậu cho rằng Nhan Hạc Hiên không có lý gì đi lừa gạt người như cậu. Trên người cậu không có thứ gì đáng giá để y bịa ra cả một câu chuyện như thế. Hơn nữa trong lời y nói, khẳng định cũng phải có vài phần sự thật.
Đầu óc Lâm Mặc quay mòng mòng, một hồi mệt mỏi lại thiếp ngủ đi, hai tay nắm chặt cũng buông lỏng ra.
Đợi Lâm Mặc lần này ngủ say thật rồi, Nhan Hạc Hiên mới mở mắt rời khỏi vị trí của mình, tiến đến gần bên cậu.
"Em lại đang suy nghĩ những gì nữa vậy?" Y nhỏ giọng nói khẽ, ngón tay mơn trớn da thịt bên gò má của cậu, gẩy nhẹ một lọn tóc đen rũ xuống, "Tại sao lại không hỏi?"
Chỉ cần em hỏi, tôi nhất định sẽ nói thật.
Nhưng Lâm Mặc thà ôm những nghi ngờ đó trong lòng, cũng không chịu hỏi y. Mặc dù thừa biết đó chỉ là hành vi tự bảo vệ chính mình do chưa hoàn toàn cảm thấy tin tưởng đối phương của cậu, Nhan Hạc Hiên vẫn không khỏi khó chịu.
"Tôi thật ghen tỵ với Hạ Duệ." Nhan Hạc Hiên hơi cúi đầu xuống phần hõm vai của cậu, giữa môi và da chỉ cách một đoạn nhỏ, "Dường như hắn không cần làm bất cứ điều gì, em cũng đều sẽ vô điều kiện tin tưởng hắn."
Rào rào...
Màn mưa bạc bên ngoài không ngừng giội xuống, như muốn tẩy rửa ngọn núi này, mở màn cho hồi cuối vở kịch.
Tác giả có lời muốn nói: Ây đừng vội trách công quân là tra nam, đây chỉ mới là lời nói một chiều của Nhan Hạc Hiên thôi. Tuy rằng công quân đúng là có là vài chuyện có lỗi với Lâm Mặc thật, nhưng không đến nỗi bị mắng là tra đâu (chắc vậy)
"Vương gia! Không xong rồi!" Lục Thanh Lục Mậu từ xa chạy tới truyền báo.
Một tiếng kêu này không thể nào báo tin tức tốt lành gì. Diệu vương cố gắng bình tĩnh tâm tình, trấn định hết mức có thể: "Có chuyện gì?"
"Lâm công... vương phi, vương phi bị bắt cóc rồi!"
Xung quanh ào ạt những tiếng bàn tán xôn xao. Bách Hiểu Minh không tài nào chịu nổi, một chưởng đập xuống, cột đá ngay bên cạnh vỡ nát thành mảnh vụn: "Bắt cóc là có chuyện gì?! Chẳng phải ta đã cho hộ vệ đi trông chừng rồi sao?!"
"Thời điểm chúng ta đến biệt viện, phát hiện tất cả mọi người đều đã bị giết chết, kể cả người chúng ta gài vào. Kiệu phu lẽ ra mang vương phi đến vương phủ lại được tìm thấy xác trong sài phòng. Thuộc hạ cho rằng bọn chúng ban đầu giả dạng kiệu phu để mang vương phi đi, sau đó giết người diệt khẩu..."
"Còn đứng đây làm gì nữa, mau cho người đi tìm!" Hai mắt Bách Hiểu Minh đỏ ngầu, nộ khí xung thiên nắm chặt tay, "Nếu vương phi xảy ra chuyện gì, các ngươi liền đi theo bồi hắn!"
Lục Thanh Lục Mậu cúi đầu vâng lệnh, trong lòng không khỏi hối hận. Đêm hôm qua vì để giữ đúng nghi lễ thành thân, bọn họ ngăn cản vương gia không đến biệt viện. Người ở biệt viện cũng đều là thuộc hạ của bọn hắn. Tưởng đâu bảo vệ được vương phi an toàn, không ngờ lại xảy ra cơ sự này. Cho dù có tìm được vương phi về, Lục Thanh Lục Mậu cảm thấy mình có dùng cái mạng này để trả giá vẫn chưa đủ.
Thủ vệ tản ra tìm tung tích, Bách Hiểu Minh trong lòng rối bời không yên, đi đến chuồng ngựa dắt ra con hắc mã thân quen của hắn, tự mình tham gia vào cuộc tìm kiếm. Quản gia cùng đám người hầu thì ở lại vương phủ trấn an nhóm khách khứa kia, đồng thời cũng đảm bảo không có kẻ nào rời đi được.
Vương phi mất tích, bất kỳ ai hiện nay ở Hoài Lạc đều rất có thể là hung thủ đứng sau màn. Trước khi mọi chuyện điều tra rõ ràng, Bách Hiểu Minh sẽ không bỏ qua bất cứ ai.
Tầm nửa canh giờ sau, Lục Thanh mang tin tức tốt lành trở về: "Vương gia! Đã tìm thấy tung tích của vương phi!"
Bách Hiểu Minh không nói hai lời, liền thúc ngựa chạy theo hắn. Đến một bãi đất trống giữa rừng, hắn nhìn thấy rõ một cỗ kiệu hoa bị bỏ lại nơi đó, bên trong trống rỗng, Lục Mậu đang tra xét, thời điểm bước ra ngoài trên tay cầm theo một lư hương nhỏ: "Vương gia, ngài nhìn xem! Đây là Nhập Mộng Hương!"
Nhập Mộng Hương, công hiệu như tên, có thể khiến người trong trạng thái tỉnh táo nhất rơi vào giấc ngủ. Loại hương này thường được dùng cho các bệnh nhân bị chứng mất ngủ, hoặc trong trạng thái lo âu tột độ. Bởi vì không phải là độc, cho nên cũng không có thuốc giải.
Nếu đối phương dùng thuốc mê đánh ngất Lâm Mặc xong mang cậu đi, như vậy chứng tỏ bọn chúng vẫn chưa có ý định xuống tay với cậu. Bách Hiểu Minh siết chặt dây cương, trong ánh mắt lấy lại được vài phần hy vọng: "Tìm ra được phương hướng chưa?"
"Nhìn dấu vết để lại, đối phương hẳn đi về phía Đông."
"Người đâu! Tập trung toàn bộ nhân thủ đi về phía Đông! Nhớ rõ an nguy của vương phi là trên hết!"
"Tuân lệnh!"
Tiếng vó ngựa ào ào đạp lên đất bằng, xôn xao cả một vùng rừng rậm âm u. Bách Hiểu Minh lòng nóng như lửa đốt, không ngừng tự trấn an chính mình, Lâm Mặc nhất định sẽ không có chuyện gì.
*****
"Hiên ca..." Lâm Mặc nhìn nam nhân mải mê lau chủy thủ ngoài động, trong lòng trăm mối ngôn ngang chưa giải quyết được phải lên tiếng.
Sau khi Nhan Hạc Hiên giới thiệu mình với cậu xong, y cởi trói cho cậu, sau đó còn tìm cho cậu một y phục lành lặn khác thay vào. Y bảo nơi này không an toàn, cho nên cả hai đã một đường trên lưng ngựa chạy miệt mài vào sâu trong núi.
Kỳ thực Lâm Mặc chẳng hề biết rốt cuộc Nhan Hạc Hiên muốn làm gì, từ đầu đến cuối cậu đều bị vây trong trạng thái u mê. Nhưng có lẽ do tâm lý gà con, người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi mở mắt chính là y, liền vô điều kiện tin tưởng nghe theo.
Chạy mất cả canh giờ, trời cũng đã sắp tối. Nhan Hạc Hiên kiếm được một hang động để cả hai tạm dừng chân qua đêm.
Nhan Hạc Hiên đang ngồi lau máu trên chủy thủ, hơi nâng đầu liếc mắt nhìn sang: "Có chuyện?"
"À... Tôi có hơi thắc mắc chút..." Lâm Mặc gãi gãi đầu, không biết bắt đầu từ đâu, "Vì sao tôi lại đột nhiên đi tới nơi này? Cơ thể này của ai? Hơn nữa vì sao phải giết chết Bách Hiểu Minh?"
Nhan Hạc Hiên hơi câu lên khóe môi, ánh mắt hơi chút lạnh lẽo điên cuồng nhìn về phía cậu. Lâm Mặc rùng mình nhìn kỹ lại lần nữa, chỉ thấy gương mặt đối phương vẫn nhàn nhạt như cũ.
"Vì sao cậu lại đến đây, tôi không trả lời được. Nhưng hai câu còn lại thì có thể." Nhan Hạc Hiên nhấc tay lên, đặt trước trán cậu.
Lâm Mặc chỉ cảm thấy một trận quay cuồng. Cậu nhìn lại một đoạn ký ức, mà nhân vật chính trong đó chính là thân xác mình đang dùng hiện tại. Cơ thể của cậu thế nhưng là một ám vệ tên Thập Nhất, lại còn là một ám vệ si tình say mê chủ nhân của mình. Cố tình chủ nhân của cậu Diệu vương Bách Hiểu Minh lại là một tên tra đến không thể tra hơn, không những không đáp lại tình cảm còn dùng đủ loại biện pháp hành hạ Thập Nhất. Chỉ đứng ngoài nhìn vào thôi Lâm Mặc đã thấy đau đến rùng mình rồi, thật không hiểu nguyên thân làm thế nào chịu đựng được. Cuối cùng Thập Nhất vì đỡ thay cho người này mũi tên mà chết, có thể nói một đời thê thảm hết sức.
"Cậu thấy rồi đó, Bách Hiểu Minh là một tên tra nam giẫm đạp lên tình cảm người khác. Thập Nhất sau khi chết đi chuyển tình yêu sang thù hận, nguyện vọng duy nhất chính là giết chết hắn. Mà cậu vì vậy mới nhận được nhiệm vụ này."
Vừa mới tiếp nhận một lượng ký ức không phải của mình xong, Lâm mặc hãy còn hoang mang. Cậu nghe Nhan Hạc Hiên giải thích như thế, cảm thấy vô cùng chí lý, loại tra nam như Diệu vương đúng là không xứng đáng với tình yêu của Thập Nhất. Nhưng sâu thẳm trong lòng cậu lại có chút nảy sinh hoài nghi nho nhỏ, nguyện vọng duy nhất của Thập Nhất chính là giết chết Diệu vương ư? Thế nhưng vì sao thời điểm khi nãy trong ký ức, cậu cảm thấy hắn vô cùng hạnh phúc vì có thể bảo vệ vương gia khỏi mũi tên đó, hoàn toàn không hề giống người mang lòng thù hận. Tuy rằng lời lẽ này có chút tổn thương nhưng Lâm Mặc cảm thấy loại người ngu trung còn si tình như Thập Nhất, chịu bấy nhiêu khổ sở còn không oán hận, chết thay cho đối phương thì có là gì.
Nhưng cậu nhanh chóng phủi những suy nghĩ linh tinh đó đi. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cậu liền có thể quay trở về, hơn nữa Nhan Hạc Hiên cũng đã nói đây không phải một thế giới thực thụ, sau khi cậu giết chết Bách Hiểu Minh y sẽ thay cậu xóa ký ức nơi đây, như vậy cậu cũng không cần mang nỗi mặc cảm giết người sống lại. Điều kiện tốt đến nhường này, cậu còn có gì để băn khoăn.
"Nhưng mà Hiên ca..." Lâm Mặc hơi lo lắng, lông mi run run, "Tôi từ trước đến giờ ngay cả một con gà cũng chưa từng giết, thật sự đủ khả năng giết người sao?"
"Đương nhiên là được." Nhan Hạc Hiên vẫn rất bình tĩnh giải thích cho cậu, "Cơ thể này của cậu vốn là một ám vệ, thể lực cùng kỹ năng đều còn nguyên vẹn, cậu chỉ cần luyện tập thử vài lần nhất định sẽ sớm thuần thục."
Lâm mặc thủ đưa tay nhấc chân, quả thực cơ thể này so với cái cơ thể trước kia của cậu thì tốt hơn nhiều lắm, cho dù là độ dẻo dai hay thể lực cũng khiến người hâm mộ. Cậu thử dựa theo ký ức nguyên thân mình thu được mà đánh ra một quyền, do là lần đầu tiên nên không chuẩn xác lắm, nhưng lực đạo cũng được bảy tám phần nguyên bản.
"Được rồi, bây giờ cậu thử tấn công tôi xem." Nhan Hạc Hiên đứng lên, khoanh tay đứng chờ.
"Sẽ không làm anh bị thương đi?" Lâm Mặc dò hỏi.
"Đương nhiên là có thể." Nhan Hạc Hiên cười nhạt, cách để một người bị thương ngoại trừ trực tiếp ra tay còn có nhiều biện pháp khác lắm. Bất quá Lâm Mặc hẳn là người duy nhất từ trước đến nay có thể khiến hắn bị thương mà thôi.
Lâm Mặc không hiểu ẩn ý trong đó, có hơi ngại ngùng cảm thấy bản thân quá mức tự tin rồi. Một kẻ gà mờ vừa mới xuyên đến thế giới này chưa được hai mươi tư giờ như cậu thì có thể làm ai bị thương cơ chứ. Huống hồ Nhan Hạc Hiên đã bảo cậu làm vậy, tự nhiên y có biện pháp của mình.
Quả nhiên dù có ký ức nguyên thân, Lâm Mặc vẫn không tài nào đánh trúng được Nhan Hạc Hiên dù chỉ một quyền. Hai người giao đấu qua lại một hồi, Nhan Hạc Hiên hãy còn ung dung, Lâm Mặc vì không quen phương pháp chiến đấu nên lãng phí nhiều thể lực, đã bắt đầu thở dốc.
"Hộc hộc..." Lâm Mặc cong người thở dốc, "Hiên ca... Anh lợi hại thật..."
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Mặc, dẫu biết cậu không cố tình nói ra mấy lời ám muội, hoàn toàn do y tự nghĩ nhiều, Nhan Hạc Hiên vẫn không thể kiềm chế được xao động trong lòng mình. Y hơi dời tầm mắt sang chỗ khác, thanh bằng đáp: "Cũng bình thường thôi."
"Phù..." Lâm Mặc cầm túi nước bên cạnh uống ừng ực một hơi, sau khi uống xong mới một lần nữa cảm giác sống lại, "Đúng rồi, tôi quên hỏi anh tại sao cũng ở đây? Có phải anh cũng đan chấp hành nhiệm vụ nào đó không? Hay là..."
Nói tới đây, ánh mắt cậu liếc nhìn từ đầu tới chân đối phương: "... Có phải anh là hệ thống của tôi không?!"
Có điều hệ thống không phải là những cục tròn tròn vuông vuông, hoặc không thì cũng là một bé trai bé gái manh manh sao? Vị Nhan Hạc Hiên này vừa nhìn đã thấy cao hơn cậu, thân thủ lại còn lợi hại vô cùng!
Nhan Hạc Hiên đối với suy nghĩ của cậu chỉ hơi chùng xuống ánh mắt, chậm rãi đáp: "Không, tôi không phải hệ thống của cậu."
"Thế à?" Lâm Mặc có chút thất vọng ngồi xuống một tảng đá, mặt đá thô ráp khiến cậu ê cả mông, thầm hoài niệm ghế sofa của xã hội hiện đại biết bao nhiêu.
Trên cành cây cao lủng lẳng một quả táo, Nhan Hạc Hiên chuẩn xác ném chủy thủ, cuống táo đứt lìa rơi xuống, sau đó tung người lên tóm lấy, lại nhẹ nhàng đáp xuống. Một chuỗi động tác nhanh gọn lại uyển chuyển khiến Lâm Mặc không khỏi trầm trồ khen thưởng.
"Tôi đến đây là để tìm một người." Nhan Hạc Hiên lúc này đã cầm trái táo ngồi xuống, bắt đầu dùng một thanh chủy thủ khác gọt vỏ táo.
"Thế anh tìm được chưa?" Lâm Mặc có chút tò mò hỏi.
"Tìm được rồi." Nói đến đây, khóe miệng Nhan Hạc Hiên hơi cong lên, nhưng rất nhanh liền quay trở về cung độ bình thường, "Nhưng em ấy không muốn theo tôi trở về."
"Vì sao a?"
"Bởi vì em ấy đã mất hết trí nhớ, không còn nhớ rõ tôi là ai." Vỏ táo loạt xoạt rơi xuống đất theo lời Nhan Hạc Hiên.
Thật là một câu chuyện cẩu huyết mà. Lâm Mặc cảm thấy thương cảm cho Nhan Hạc Hiên, vỗ vỗ vai y nói: "Không sao, nhất định một ngày nào đó cậu ta sẽ nhớ ra."
"Nhưng cho dù có nhớ ra, em ấy vẫn sẽ không theo tôi quay về." Thời điểm tay Lâm Mặc chạm đến lưng Nhan Hạc Hiên, y thoáng cứng đờ người trong phút chốc.
Lâm Mặc lại một lần nữa buồn bực không hiểu ra sao, nhớ ra rồi vẫn không muốn quay trở về, như vậy là ý gì?
Nhan Hạc Hiên dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, nhẹ nhàng đáp: "Bởi vì trong lòng em ấy hiện tại đã có một người khác. Dù có nhớ lại tất cả, em ấy vẫn sẽ chọn người kia chứ không phải tôi."
Hóa ra một cuộc tình tay ba! Máu bát quái của Lâm Mặc bắt đầu tăng cao, nhưng nghĩ tới mình cùng đối phương chưa quen nhau bao lâu, nếu tiếp tục tọc mạch có vẻ không tốt lắm. Nào ngờ Nhan Hạc Hiên dường như đã mở khóa van cảm xúc của mình, y vẫn tiếp tục từ tốn kể: "Trước kia tôi, em ấy cùng một tên khác là bạn thân với nhau. Chúng tôi đều không có cha mẹ, vì vậy xem nhau như những người thân duy nhất, sống chết vì nhau. Ngay cả quãng thời gian tồi tệ nhất trong quá khứ, chúng tôi cũng đều đã vượt qua. Thời điểm được tự do, tôi cứ nghĩ rằng rốt cuộc tôi cũng đã có cơ hội ở bên cạnh em, chăm sóc cho em suốt đời. Thế nhưng..."
Giọng y hơi nghiến lại, quả táo trong tay bị tàn nhẫn bổ ra làm đôi. Lâm Mặc ngồi bên cạnh dỏng tai lên nghe, trong lòng sốt ruột muốn chết, thầm nghĩ thế nhưng cái gì? Kể chuyện mà chỉ nói một nửa xong còn lấp lửng đoạn quan trọng nhất là vô cùng thiếu đánh đó có biết không?
"Sau đó hắn lại xuất hiện." Trong giọng nói của Nhan Hạc Hiên lộ rõ sự thù địch, "Em ấy rất ngây thơ, căn bản chẳng biết lòng người hiểm độc gì cả. Cứ thế, tên khốn kia lừa gạt em ấy, khiến em ấy say mê hắn. Ngay cả bạn thân của chúng tôi cuối cùng cũng ủng hộ em ấy đến với hắn. Thời điểm đó tôi không biết nói rõ tâm trạng của mình ra sao, chỉ có thể giả vờ vui vẻ mà nhìn em hạnh phúc bên người khác. Thậm chí tôi đã từng nghĩ rằng nếu hắn thật sự có thể đem lại cho em thứ em muốn, như vậy tôi đứng nhìn từ xa cũng được."
"Nhưng tên khốn đó không làm được. Hắn khiến em ấy phải chịu đựng khổ sở, mệt mỏi và đau đớn. Em ấy lại quá lương thiện, luôn giấu kín trong lòng không nói ra. Mỗi lần tôi nhìn những gánh nặng em đang phải gánh chịu, tôi chỉ muốn giết chết hắn, xóa đi hết ký ức của em. Nhưng sau đó tôi lại không thể, bởi vì tôi biết em yêu hắn, yêu hơn chính bản thân mình. Cuối cùng hai người cũng chia tay, em như người mất hồn, tôi nhìn em mà đau xót. Tôi thầm nghĩ nhất định phải nói cho em biết tâm ý của mình. Đáng tiếc, tôi lại đánh giá thấp tình yêu của em dành cho hắn."
Sau đó thì thế nào?! Có biết sau mỗi từ "đáng tiếc" đều là một câu chuyện lâm li bi đát hay không?! Lâm Mặc không nhịn được, vừa muốn hối y kể nhanh cho xong, lại vừa cố giấu giếm sự tò mò của mình.
Nhưng lần này Nhan Hạc Hiên dường như không định kể tiếp nữa. Y ném quả táo đã gọt vỏ, cắt đều đặn thành từng mảnh sang cho Lâm Mặc: "Đây, cho cậu."
"Cảm ơn." Lâm Mặc luống cuống chụp lấy, nhét vào miệng ăn. Cậu không giỏi gọt vỏ trái cây, nhưng lại không ăn được quả còn nguyên vỏ. Nhan Hạc Hiên thật tốt bụng, còn giúp cậu gọt vỏ giùm.
Khoan đã... Nhưng hình như cậu chưa từng nói với y rằng mình không thích ăn vỏ mà nhỉ? Lâm Mặc buồn bực gãi gãi đầu, sau đó mặc kệ. Chắc là đối phương rảnh rỗi nên tiện tay làm thôi.
Nhan Hạc Hiên im lặng nhìn Lâm Mặc ăn táo, đôi mắt hơi nheo lại. Kỳ thực có nhiều thứ y vẫn chưa nói cho cậu biết. Ví dụ như mất trí nhớ cũng không sao, không nhớ ra chuyện trước kia cũng chẳng hề gì. Quan trọng chính là xóa sổ sự tồn tại của nam nhân kia mà thôi.
*****
Thời điểm Bách Hiểu Minh chạy đến được căn cứ bí mật của Thần vương, cách từ phía xa đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Mùi máu như đánh thức sự sợ hãi của hắn, khiến hắn hoang mang tột độ. Rốt cuộc Lâm Mặc có bị thương hay không? Bọn chúng có làm gì cậu hay không?
Xung quanh căn cứ rải rác vài ba xác chết, nhìn y phục chúng mặc thì nhất định là người của Thần vương.
"Vương gia, có chút kỳ quái." Lục Thanh giữ vững tỉnh táo nhảy xuống khỏi ngựa, bước vào tra xét.
Bách Hiểu Minh không chờ được, mặc kệ khuyên can của thủ hạ bước vào theo. Cửa còn đóng ban đầu mùi không tỏa ra nhiều lắm, nhưng thời điểm mở cửa ra, mùi máu tanh theo đó lan ra ngoài, đám thủ hạ đã quen nhìn thấy máu tươi cũng không nhịn được hơi nhíu mày.
Mặc dù không biết là ai làm, nhưng thủ đoạn kẻ này thật sự ngoan độc, một chiêu liền lấy mạng. Hơn nữa sau khi so sánh vết thương trên các xác chết, bọn họ rút ra kết luận những thi thể này đều bị giết bởi chung một loại vũ khí, hơn nữa nhìn vào lực đạo cùng thủ pháp thì nhất định do một người gây ra.
Lục Mậu kéo ra được xác chết của Thần vương, hai mắt y vẫn còn trợn trừng mở to, tựa như không hiểu vì sao lại chết. Sau đó hắn liếc mắt nhìn thấy một thi thể khác, vội vàng hô to: "Kia không phải cổ sư Phạm Khắc Lai Âu sao!"
Gã cổ sư là do mất máu quá nhiều mà chết, đôi mắt cũng như Thần vương mở to, cái miệng há rộng. Người gã gầy khô quắt queo, tựa như một thân cây bị rút cạn nguồn nước, tấm áo bào đen phủ bên ngoài nhiễm máu ướt đẫm.
Phạm Khắc Lai Âu là người phía Tây vực, nơi đó nổi tiếng huyền bí với các loại thuật pháp bàng môn tà đạo như vu thuật, cổ thuật,... Kỳ thực dân chúng bình thường đều không biết những thứ đó như mọi người nghĩ, chỉ có một vài môn phái nhỏ ở nơi thâm sâu hẻo lánh còn truyền dạy mà thôi. Đa số vu sư cổ sư đều lựa chọn ở lại Tây vực, rất hiếm trường hợp như Phạm Khắc Lai Âu rời khỏi môn đạo. Cổ trùng của gã đều hút máu tươi mà sống, bản thân gã ra tay tàn độc hại chết không biết bao nhiêu bá tánh, khi ấy tiên hoàng còn tại vị, Thần vương hãy còn là Đại hoàng tử, y xin phép phụ hoàng cho mình giải quyết vấn nạn này. Tiên hoàng phê duyệt, Thần vương sau đó không biết dùng cách gì, Phạm Khắc Lai Âu quả nhiên bị bắt lại không gây chuyện được nữa.
Loại người nguy hiểm như gã, lẽ ra đã sớm bị xử tử từ lâu, chỉ không ngờ Thần vương bị thuật pháp của gã hấp dẫn, bước vào đường tà đạo, không những không giết gã như yêu cầu của tiên hoàng, trái lại còn lén lút tha cho gã một mạng, biến gã trở thành thuộc hạ của mình, cung cấp người sống làm nguyên liệu nuôi trùng cùng thử độc cho Phạm Khắc Lai Âu.
Thời điểm Phạm Khắc Lai Âu bị bắt, dân chúng đổ xô chạy ra xem, cho nên rất nhiều người biết gương mặt của gã. Hơn nữa diện mạo gã đậm nét Tây vực, khác xa người ở đây, dù đã qua nhiều năm nhưng Lục Mậu chỉ hơi liếc nhìn liền phát hiện.
"Quả nhiên ác giả ác báo." Lục Thanh nhíu mày quăng một câu như vậy, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Kiểm kê tổng số xác chết, tính cả Thần vương cùng gã cổ sư kia thì hết thảy hai mươi ba người, không có Lâm Mặc. Này cũng không biết là tin vui hay tin buồn. Bách Hiểu Minh trầm ngâm nhìn đám thi thể, quay sang hỏi: "Lần trước ngươi đến thám thính Thần vương, Vô Diện đoàn của y có bao nhiêu người?"
Sự tồn tại của Vô Diện đoàn, Bách Hiểu Minh biết, hoàng thượng cũng biết, chỉ Thần vương không biết rằng bọn họ đều đã biết mà thôi.
"Bẩm vương gia, là chín." Lục Thanh nhớ kỹ lại nói ra con số, "Bình thường Vô Diện đoàn hẳn có mười người, nhưng hôm ấy thuộc hạ thám thính biết được một trong số bọn chúng lúc thi hành nhiệm vụ thì bất hạnh bỏ mình, cho nên hiện tại chỉ còn chín người."
Mặt nạ của Vô Diện đoàn không phải mặt nạ thường, mà là mặt nạ làm từ sắt, sau đó nung nóng dán lên mặt đối phương, cả đời cũng không gỡ ra được. Bách Hiểu Minh nhìn một vòng, giọng nói hạ xuống: "Ở đây chỉ có tám người."
Mọi người sửng sốt đếm lại, quả nhiên chỉ còn có tám người đang đeo mặt nạ. Tìm kiếm một hồi liền phát hiện bên dưới thế nhưng còn có một gian phòng tối khác. Ban đầu bọn họ cũng không để ý đến nơi này còn có mật đạo, sau khi tìm ra được liền ùa xuống. Một trong số bọn họ hô to: "Là hỉ phục của vương phi!"
Sắc mặt Bách Hiểu Minh trắng bệch lao đến xem xét, phát hiện bộ hỉ phục đỏ bị ném lại, người thì không thấy đâu. Bên cạnh là một cái mặt nạ trắng, giống với tám người trên kia, lại cũng không thấy người đâu.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào..." Có tiếng thì thào nho nhỏ, dường như không hiểu mô tê gì cả.
Thần vương muốn bắt cóc vương phi, bọn họ còn có thể lý giải. Nhưng vì sao đột nhiên trong số Vô Diện đoàn lại có kẻ làm phản, giết hết những người còn lại còn đem vương phi chạy trốn? Ngay cả Bách Hiểu Minh cũng không hiểu rõ mục đích của đối phương là gì. Chẳng lẽ còn có một thế lực thứ ba đứng nhìn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi? Bất quá dựa theo tình hình này, tám chín phần mười Lâm Mặc của hắn vẫn còn sống.
Gánh nặng như được giải tỏa một chút, Bách Hiểu Minh cầm hỉ phục lên, trong ánh mắt đều là sát khí: "Tiếp tục truy tìm!"
"Rõ!"
Thủ hạ của Bách Hiểu Minh một lần nữa tản ra lần theo dấu vết, liền phát hiện dấu chân ngựa, hơn nữa còn là chạy lên núi. Nhìn thấy sắc trời đã sắp tối, ngọn núi kia không dễ đi chút nào, Lục Thanh có chút lo lắng, đề nghị cho người bao vây dưới chân núi, dù sao tên kia cũng không thể trong thời gian ngắn vậy đã vượt qua ngọn núi. Chỉ cần trước khi bình minh lên bọn họ cho người bao vây xong, như vậy y có chạy đàng trời cũng không thoát. Bách Hiểu Minh đồng ý với phương pháp đó, thế nhưng vẫn muốn tự mình lên núi.
"Vương gia! Đường núi nơi này ban đêm cực kỳ nguy hiểm!"
Đây cũng không phải Lục Thanh nói quá. Ngọn núi này tên Nhất Thiên Căn, cao hơn nghìn trượng, đường lối gập ghềnh khó đi, thứ dữ rập rình khắp mọi nơi. Nhưng đó chưa phải điểm đáng sợ nhất. Núi Nhất Thiên Căn có độ dốc cao, vực sâu hun hút khắp nơi, bước nhầm một bước liền tan xương nát thịt. Chưa kể nếu chẳng may đổ mưa, núi đá sẽ bị sạt lở, khiến con đường vốn đã nguy hiểm càng thêm chết người.
"Những kẻ khác ở dưới chân núi bao vây, đến rạng sáng ngày mai vẫn chưa thấy chúng ta xuống thì dẫn thêm hai mươi người lên tiếp ứng. Còn hiện tại ta, Lục Thanh cùng Lục Mậu sẽ lên núi trước." Bách Hiểu Minh quét mắt nhìn một vòng, không ai dám phản đối.
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Đứng dưới chân núi vây bắt đương nhiên là biện pháp an toàn nhất, nhưng hắn làm sao có thể an tâm để Lâm Mặc một mình cùng một kẻ xa lạ. Hơn nữa tên điên đó còn vừa mới giết hai mươi ba người cả thảy. Loại thuộc hạ ngay cả chủ nhân của mình cùng dám xuống tay, như vậy tuyệt đối không thể đoán trước được y muốn gì.
Dẫn theo nhiều người càng thêm bất tiện, nguy cơ tai nạn càng cao, Bách Hiểu Minh quyết định chỉ đi một mình cùng hai thuộc hạ thân tín nhất, ý đồ lặng lẽ giải cứu Lâm Mặc ra ngoài. An nguy của cậu vẫn là mục tiêu quan trọng nhất của hắn.
Trên núi, Lâm Mặc hãy còn chọc chọc đống lửa, chỉ thấy Nhan Hạc Hiên kéo xuống một đống cành lá che trước cửa động, tò mò hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Tối nay trời sẽ có mưa, như vậy sẽ giữ ấm hơn."
Lâm Mặc ngước nhìn bầu trời đêm trong vắt bên ngoài, ngay cả một chút mây cũng không có, thật không hiểu có điểm nào giống như trời sắp có mưa: "Nhìn không giống sắp mưa a."
Nhan Hạc Hiên làm xong chuyện thì bước vào động, ngồi xuống ngay đống lửa, vô tình hay cố ý thế nào chỉ cách Lâm Mặc có vài đốt ngón tay: "Nhất định sẽ mưa."
Cho dù không mưa, y vẫn có vô số cách khiến trời đổ mưa. Nhan Hạc Hiên mỉm cười nhìn những dòng số liệu chỉ có mình y nhìn thấy, không chút do dự thay đổi chúng.
Mặc dù thứ này có lẽ chưa đủ giết chết hắn, nhưng gây một chút phiền toái nho nhỏ y cũng không ngại.
Bách Hiểu Minh cùng hai thuộc hạ thân tính của mình đang lao đi, trên trời đột nhiên đoàng một tiếng, sét đánh xuống cháy đen gốc cây ngay sau lưng bọn họ. Cuồng phong kéo đến, cả một mảnh rừng xung quanh như cùng đứng lên nhảy múa, tiếng lá đập vào nhau rào rạt khắp mọi nơi.
"Kỳ quái! Rõ ràng khi nãy trời còn trong..." Lục Thanh vừa ngẩng đầu lên, một giọt nước từ trên cao đã rơi xuống ngay vai hắn.
Không kịp bọn họ nhiều lời, mưa sầm sập đổ xuống như thác lũ. Cơn mưa lớn đến bất thường, ngay cả muốn nhìn rõ phía trước thôi cũng khó khăn. Đám ngựa chạy nhanh, nước mưa trơn trượt khiến chúng nhiều lần suýt té. Nguy hiểm nhất chính là khi bọn họ lao qua một vách núi, phía trên lăn xuống một tảng đá to như căn nhà, may mà cả ba người bọn họ đều thiện võ nghệ mới tránh né được, bằng không đã bỏ mạng dưới tảng đá kia rồi.
"Vương gia! Trời mưa lại tối thật sự không phù hợp lên đường!" Lục Thanh không ngại chết, nhưng hắn tuyệt đối không thể để vương gia chết, vì thế hết lời ngăn cản.
Mưa ồ ồ che lấp gần hết âm thanh, Bách Hiểu Minh chỉ nhìn thấy thuộc hạ của mình toàn thân ướt sũng đang nói cái gì đó. Bất quá dù không nghe thấy, hắn cũng đoán được đối phương muốn nói gì.
Sắc mặt Bách Hiểu Minh không tốt đẹp gì cho cam, nhưng chính hắn cũng biết lúc này còn đi tiếp không phải lựa chọn khôn ngoan: "Tìm chỗ tạm dừng chân. Hết mưa lại tiếp tục lên đường."
Lục Thanh còn tưởng đâu không thuyết phục được hắn, nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Trên núi có rất nhiều hang đá, rất nhanh họ liền kiếm được một cái đủ rộng cho ba người. Lúc này trời mưa tầm tã, không thể này chạy đi kiếm củi được, mà dù có thì củi cũng bị ướt, bọn họ dù lạnh cũng chỉ có thể dùng nội lực tự giữ ấm chính mình.
Lâm Mặc nằm ngủ trên đỉnh núi lại không may mắn được như thế. Tuy cơ thể này có nội lực, cậu cũng đã nắm giữ cách vận dụng, nhưng lúc ngủ thỉnh thoảng lại do thói quen mà quên không vận chuyển, nội lực không lưu chuyển để sưởi ấm nữa, chẳng mấy chốc lại giật mình tỉnh dậy vì lạnh.
Động tĩnh của cậu không thoát khỏi mắt Nhan Hạc Hiên. Hay nói đúng hơn, chỉ cần cậu làm ra một cử động nhỏ thôi, y liền mở mắt tỉnh táo vô cùng tựa như không hề ngủ, thấy cậu nằm yên trở lại mới tiếp tục nhắm mắt.
Hành vi này khiến Lâm Mặc có cảm giác như bị một con mèo theo dõi. Nhưng cậu cũng đâu phải chuột a! Lâm Mặc tự suy ngẫm trong lòng, Nhan Hạc Hiên đối xử với cậu rất tốt, người ta chẳng qua tính tình có hơi kỳ quái mà thôi, không cần nghĩ quá nhiều.
Kỳ thực thời điểm Nhan Hạc Hiên truyền lại cho cậu ký ức của nguyên thân, Lâm Mặc vẫn còn vô số thắc mắc cùng nghi vấn. Nhưng cậu quyết định không hỏi ra. Chính Lâm Mặc cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy, cậu chỉ cảm giác nếu tiếp tục đào sâu hơn sẽ không gặp được chuyện tốt lành gì. Nhan Hạc Hiên thoạt nhìn không giống người xấu, còn tận tâm hỗ trợ cậu làm nhiệm vụ, theo tính cách của Lâm Mặc hẳn là sẽ vô cùng cảm tạ biết ơn hắn. Vậy mà không hiểu sao cậu lại dư ra một tia nghi ngờ, luôn cảm thấy dường như Nhan Hạc Hiên giấu mình việc gì.
Lỗ hổng trong những lời nói của y không phải không có, chẳng qua Lâm Mặc làm như không biết mà thôi. Một phần cũng vì cậu cho rằng Nhan Hạc Hiên không có lý gì đi lừa gạt người như cậu. Trên người cậu không có thứ gì đáng giá để y bịa ra cả một câu chuyện như thế. Hơn nữa trong lời y nói, khẳng định cũng phải có vài phần sự thật.
Đầu óc Lâm Mặc quay mòng mòng, một hồi mệt mỏi lại thiếp ngủ đi, hai tay nắm chặt cũng buông lỏng ra.
Đợi Lâm Mặc lần này ngủ say thật rồi, Nhan Hạc Hiên mới mở mắt rời khỏi vị trí của mình, tiến đến gần bên cậu.
"Em lại đang suy nghĩ những gì nữa vậy?" Y nhỏ giọng nói khẽ, ngón tay mơn trớn da thịt bên gò má của cậu, gẩy nhẹ một lọn tóc đen rũ xuống, "Tại sao lại không hỏi?"
Chỉ cần em hỏi, tôi nhất định sẽ nói thật.
Nhưng Lâm Mặc thà ôm những nghi ngờ đó trong lòng, cũng không chịu hỏi y. Mặc dù thừa biết đó chỉ là hành vi tự bảo vệ chính mình do chưa hoàn toàn cảm thấy tin tưởng đối phương của cậu, Nhan Hạc Hiên vẫn không khỏi khó chịu.
"Tôi thật ghen tỵ với Hạ Duệ." Nhan Hạc Hiên hơi cúi đầu xuống phần hõm vai của cậu, giữa môi và da chỉ cách một đoạn nhỏ, "Dường như hắn không cần làm bất cứ điều gì, em cũng đều sẽ vô điều kiện tin tưởng hắn."
Rào rào...
Màn mưa bạc bên ngoài không ngừng giội xuống, như muốn tẩy rửa ngọn núi này, mở màn cho hồi cuối vở kịch.
Tác giả có lời muốn nói: Ây đừng vội trách công quân là tra nam, đây chỉ mới là lời nói một chiều của Nhan Hạc Hiên thôi. Tuy rằng công quân đúng là có là vài chuyện có lỗi với Lâm Mặc thật, nhưng không đến nỗi bị mắng là tra đâu (chắc vậy)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.