Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 155: Ký ức bị đánh mất (7)
Vanilla Jeje
24/06/2020
Nhìn thấy Lâm Mặc bộ dạng chẳng khác gì gặp đại địch, hệt như con thỏ nhỏ run rẩy chỉ muốn bỏ trốn vào hang ngay lập tức, Hạ Duệ không khỏi bất đắc dĩ: "Tôi cũng không ăn cậu, sợ cái gì?"
"Không có, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi." Miệng thì nói thế chứ trong lòng Lâm Mặc đã hoảng sợ mà gào thét rồi!
Bởi vì trước khi khởi hành Lâm Mặc vô tình nhắc đến chuyện cầu viện quân đội, khiến cho Mục Thanh Hoài không khỏi quan ngại cậu làm ra hành động ngu ngốc gì đấy, lập tức giáo huấn mấy tiếng đồng hồ liền. Ngay cả Nhan Hạc Hiên bình thường vẫn luôn trái ý Mục Thanh Hoài vậy mà cũng gật đầu tán thành, mặc cho cậu dùng ánh mắt cầu xin thế nào cũng không buồn cứu cậu khỏi bài giảng dài dòng lê thê đó.
Theo như Mục Thanh Hoài nói, quân đội tuy theo chủ nghĩa bác ái hòa bình đề cao nhân quyền, nhưng những thứ quyền lợi kia cũng chỉ dành cho nhân loại chân chính! Còn loại người nhân tạo như bọn họ từ khi sinh ra ngay cả một tờ giấy khai sinh cũng không có, nói thẳng ra chẳng khác gì nhập cư bất hợp pháp, quân đội không có nghĩa vụ phải bảo vệ họ! Nếu phải đưa ra lựa chọn giữa nhân loại cùng người nhân tạo, đảm bảo phía quân đội sẽ ưu tiên nhân loại hơn, bọn họ đừng có mơ mà chiếm được cảm thông nào!
Đã vậy, Mục Thanh Hoài còn lôi ra một mớ tư liệu đào được trên quang não, thông báo cho cậu biết vị chỉ huy kỳ này của chiến dịch bọn họ là một thiếu tướng trẻ tuổi nhưng đã sớm lập không ít công trạng. Giữa cái thời đại hòa bình này khi mà các quốc gia không còn đánh đánh giết giết nữa, quân đội quả thực chỉ duy trì nhằm mục đích tạo nên một lá chắn về mặt tinh thần cho người dân. Tuy nhiên vị thiếu tướng kia cũng không phải bao cỏ, hắn chính là ngạnh sinh sinh tóm lấy không ít hung thủ đào phạm nguy hiểm, cũng từng tham gia không ít chiến dịch ngoài vũ trụ, hoàn toàn nằm bên ngoài khái niệm "hiền lành, nhân hậu, bác ái" của quân đội.
"Nếu cậu để lộ bản thân là người nhân tạo, có lẽ hắn sẽ cảm thông giúp đỡ, cũng có thể hắn chỉ đơn thuần bắt giam cậu lại tra khảo. Tuy nhiên, cho dù là trường hợp nào nó đều ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta cả." Mục Thanh Hoài chốt lại một câu cuối.
Lời này quả thật kèm Lâm Mặc đến gắt gao. Cậu không sợ chết, cũng không sợ bị phát hiện, thứ duy nhất khiến cậu lo lắng chính là bản thân vụng về vô dụng làm đổ vỡ kế hoạch của Mục Thanh Hoài và Nhan Hạc Hiên.
Cho nên hiện tại đứng đối diện Hạ Duệ, Lâm Mặc quả thực sắp không diễn nổi. Huống hồ khí tràng người này quá mạnh, so với con gà bệnh quanh năm ở trong phòng nghiên cứu như cậu thì áp đảo hơn nhiều, cậu có cảm giác chỉ cần đứng lâu trước mặt hắn một chút thôi sẽ chẳng khác gì củ hành bị lột ra từng lớp từng lớp, không tài nào che giấu nổi điều gì.
[Phi thuyền chuẩn bị cất cánh, đề nghị tất cả những người không có phận sự quay trở về phòng. Nhắc lại, phi thuyền chuẩn bị cất cánh...]
Âm thanh thông báo lạnh lẽo cứng nhắc phát ra từ loa ngoài hành lang, Hạ Duệ cúi đầu nhìn quang não cá nhân một chút, quả nhiên chỉ còn mười lăm phút nữa đến giờ khởi hành. Hắn đem cậu vào phòng, hỏi: "Đã từng đi phi thuyền bao giờ chưa?"
Lâm Mặc lắc đầu.
Hạ Duệ đương nhiên cũng không quá ngạc nhiên, dẫu rằng phi thuyền đã phổ biến hơn trước kia rất nhiều nhưng thời đại này không phải ai cũng có đủ điều kiện để đi một lần. Huống hồ ngoại trừ Trái Đất ra thì bọn họ chưa khai phá thêm được hành tinh nào, có ra ngoài vũ trụ cũng chẳng có gì thú vị mà làm, du lịch vũ trụ vẫn chưa thu hút được nhiều người lắm.
Bản thân Hạ Duệ nếu không phải vì làm nhiệm vụ, e rằng cả đời cũng không mấy lần bước chân lên phi thuyền.
"Đây là phi thuyền tối tân nhất của quân bộ, cho nên trong quá trình cất cánh rung chạm gì đó tương đối nhỏ, chỉ cần cậu không chạy nhảy lung tung sẽ không sao. Sau khi ra khỏi tầng khí quyển, hệ thống sẽ tự động bật trọng lực nhân tạo, nhưng nếu giả như vì lý do gì đó mà hệ thống không hoạt động thì cậu có thể tự mở bằng cách gạt cái cần này." Hạ Duệ tỉ mỉ nói cho cậu nghe những điểm chính yếu quan trọng khi khởi hành, "Tuyệt đối không được rời khỏi phòng cho đến khi nghe thông báo. Bất kỳ ai vi phạm đều sẽ bị xử phạt theo quân quy, rõ chưa?"
"Rõ." Lâm Mặc thầm nghĩ cậu cũng chẳng có lý do gì để lang thang bên ngoài khi phi thuyền đang cất cánh cả. Dẫu cho cậu chưa từng đi phi thuyền bao giờ thì mấy cái kiến thức phổ thông này cũng phải biết.
"Tạm thời giường... chỉ có một cái." Vốn dĩ phòng này chỉ dành riêng cho hắn, cho nên cũng không ai chuẩn bị thêm một cái giường, "Cậu mệt thì cứ nằm ngủ, không cần lo lắng. Nhà vệ sinh ở bên tay trái, tủ đồ bên phải, được rồi, tạm thời chỉ cần nhớ nhiêu đó là được."
Hắn lại nhìn quang não. Chỉ còn mười phút. Hạ Duệ không dây dưa thêm nữa, sau khi giúp Lâm Mặc khiêng hành lý vào thì rời đi.
Đối với việc đối phương không ở lại, Lâm Mặc ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ tới chuyện rất có thể vài canh giờ nữa liền có thể đổi sang phòng khác, cậu quyết định tạm khoan lấy hành lý ra, ngược lại vẫn để nguyên mọi thứ như cũ, nếu có rời đi thì cũng có thể dọn dẹp mau lẹ.
Mặc dù đối phương bảo cậu cứ tự nhiên mà nằm ngủ, Lâm Mặc vẫn không lớn gan đến như vậy. Hạ Duệ là thiếu tướng, đây còn là phòng riêng của hắn, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết khẳng định giường này là giường cá nhân, cậu tự tiện bò lên mà nằm không tốt chút nào. Ở viện nghiên cứu Lâm Mặc từng thấy qua một số nghiên cứu viên khiết phích cực kỳ, cơ hồ luôn mang găng tay trong mọi trường hợp, chỉ cần bị người khác chạm vào đồ vật của mình liền khó chịu không thôi, một số người mẫn cảm quá mức thậm chí còn phải thay mới.
Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên không đến nỗi như vậy, nhưng ba người bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy rồi, đến giờ vẫn chưa từng nằm ngủ trên giường nhau lần nào, cho nên Lâm Mặc đối với chuyện ngủ trên giường cá nhân người khác đặc biệt nhạy cảm.
Cậu nhàm chán nhìn đồng hồ quang não, dự định lấy vật Mục Thanh Hoài đưa mình ra xem xét, lại sực nhớ ra nơi này có khả năng vẫn có camera. Lâm Mặc trong lòng toát mồ hôi hột, may mà trước khi đi đã được Mục Thanh Hoài dặn dò, cũng tại bao nhiêu năm qua đều có hắn cùng Nhan Hạc Hiên qua mặt giám thị, cho nên cậu mới bất cẩn như vậy.
Phi thuyền bắt đầu khởi hành, thân phi thuyền có hơi rung lắc, nhưng quả nhiên như Hạ Duệ nói trước đó, biên động không tính là lớn, ngoại trừ chút cảm giác nhận thức được chuyện gì đang xảy ra ra thì không còn gì nữa.
Thậm chí, Lâm Mặc còn có thể vô cùng ung dung đi lại trong phòng. Cậu phát hiện cửa sổ đã bị khóa, e rằng phải đợi đến khi phi thuyền ra ngoài vũ trụ rồi mới được mở lên.
Toàn bộ quá trình cất cánh không quá lâu, chưa đầy ba mươi phút Lâm Mặc đã nghe thông báo từ phi thuyền rằng bọn họ có thể tự do hoạt động.
Sờ sờ cái bụng đói meo của mình, Lâm Mặc bật bản đồ trên quang não lên tìm đường đến nhà ăn. Người nhân tạo không cần ăn đầy đủ dưỡng chất như nhân loại, chỉ cần dịch dinh dưỡng do viện nghiên cứu chế tạo ra bổ sung mỗi tháng một lần là đủ, thế nhưng bình thường vẫn phải ăn chút gì đó để cơ thể có năng lượng hoạt động. Tất nhiên viện nghiên cứu sẽ không hào phóng đến mức cho bọn họ ăn gà giòn với heo quay, cho nên mười sáu năm nay Lâm Mặc cùng những người khác đều uống các túi dinh dưỡng tổng hợp sống qua ngày.
Thế nên khi cậu đến nhà ăn, phát hiện toàn bộ đều là dịch dinh dưỡng dạng lỏng đều không cảm thấy có gì không phù hợp, nhưng những người khác lại không bình tĩnh được như cậu. Bất quá bọn họ cũng hiểu nhiệm vụ lần này phải kéo dài mấy tháng, thậm chí mấy năm, nhân số trên thuyền lại đông đảo, đem theo dịch dinh dưỡng diện tích nhỏ lại cung cấp nhiều năng lượng đương nhiên thỏa đáng hơn một đống rau củ quả cùng thịt cá tươi sống rồi.
"Vị thịt bò? Vị dâu tây? Vị nhiệt đới nóng bỏng cuồng cháy?" Lâm Mặc hoang mang nhìn menu trước mặt.
Hóa ra dịch dinh dưỡng còn có thể có nhiều vị đến như vậy sao?! Lâm Mặc có cảm giác chính mình vừa mở ra một cánh cửa đến thế giới mới!
Cậu vội vã chọn lấy một túi dịch dinh dưỡng dâu tây, vỏ túi màu hồng phấn đáng yêu, ống hút cắm vào màu đỏ rực, bìa ngoài ghi rõ hai từ "DÂU TÂY" còn có hình trái dâu minh họa kèm theo, khác xa loại túi dinh dưỡng một màu trắng đơn điệu ở viện bọn họ.
Lâm Mặc hút một ngụm, cảm thấy đầu lưỡi mình nổ tung rồi!
Cư-nhiên-ngon-đến-như-vậy!
Bình thường Lâm Mặc không chán ghét cũng chẳng ưa thích gì món dịch dinh dưỡng trong viện nghiên cứu, cậu uống nó mỗi ngày chẳng qua để cung cấp đủ năng lượng cho cơ thể hoạt động mà thôi. Mỹ thực là một khái niệm xa hoa đối với người nhân tạo, cho nên Lâm Mặc chỉ vừa mới nếm được dịch dinh dưỡng vị dâu tây thôi đã cảm thấy đây là thứ ngon nhất trên đời!
Lần đầu tiên trong hơn mười sáu năm sống trên đời, Lâm Mặc uống hết một túi dịch dinh dưỡng lại vẫn còn thòm thèm muốn uống thêm. Thế nhưng dù luyến tiếc đến đâu cậu vẫn tự biết khắc chế. Quân quy đã đề ra mỗi người chỉ có thể nhận một phần dịch dinh dưỡng mỗi bữa, một ngày hai bữa, tuyệt đối không ngoại lệ. Việc đưa ra luật kiểm soát nghiêm khắc như vậy âu cũng do hành trình bọn họ dài, nhiệm vụ nếu gặp chuyện bất trắc gì không biết đến bao giờ mới xong, chỉ có thể làm như thế để đảm bảo có đầy đủ lương thực cho đến khi quay trở về.
Lúc cậu quay lại phòng, Hạ Duệ vẫn còn chưa về.
Điều này đẩy Lâm Mặc vào tình huống khó xử. Cậu không thể cứ ngồi đợi hắn mãi được, nhưng nếu bảo cậu tự tiện dùng đồ đạc của người ta cậu lại không dám.
Chí ít... cũng có thể tắm đi? Lâm Mặc ngửi ngửi quần áo của mình có mùi bản thân liền cảm thấy khó chịu, ở viện nghiên cứu bọn họ có máy giặt tự động nên luôn tắm và giặt quần áo mỗi ngày, mà từ sáng tới giờ cậu vẫn chưa rửa ráy được tí nào.
Cùng lắm tắm xong thì lau gọn nhà vệ sinh trao trả lại cho khổ chủ, hẳn vị thiếu tướng kia cũng sẽ không quá phản cảm. Nghĩ vậy, Lâm Mặc vơ lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Kết quả chính là, lúc Hạ Duệ trở về, liền nghe thấy trong phòng có tiếng động lạ. Âm thanh phát ra từ trong nhà tắm, Hạ Duệ từ trước đến giờ toàn một mình một phòng nên quên khuấy sự tồn tại của Lâm Mặc, cứ như thế mở cửa ra.
Ngay lúc hắn nhìn thấy Lâm Mặc hắn ngay lập tức hối hận vì hành vi lỗ mãng của mình rồi, may mà dường như đối phương cũng chẳng quan tâm lắm, nghe âm thanh mở cửa chỉ hơi giật mình ngẩng đầu lên, rụt rè hỏi hắn: "Thiếu tướng, anh muốn dùng nhà vệ sinh à?"
"... Cậu làm gì ở đây?"
Hạ Duệ đương nhiên không ngu ngốc đến nỗi không nghĩ tới chuyện Lâm Mặc dùng nhà vệ sinh để tắm rửa. Nhưng xét theo cảnh quan hắn nhìn thấy, hiện tại trong phòng tắm mù mịt hơi nước, Lâm Mặc lại chỉ quấn một cái khăn duy nhất, lúc hắn mở cửa ra còn đang quỳ gối, mông hơi nhấc lên, tựa như đang tìm kiếm thứ gì.
"Tôi mới tắm xong, khi nãy lỡ tay làm rơi xà phòng xuống gầm tủ, nên..." Càng nói giọng Lâm Mặc càng nhỏ.
"Được rồi, cậu ra ngoài đi." Hạ Duệ cắt ngang.
"A?"
"Ra ngoài."
Hắn mạnh mẽ đẩy cậu ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng tắm lại, mặc cho Lâm Mặc hỗn độn trước gió.
Đây là... chẳng lẽ bản thân bị ghét bỏ rồi sao? Nhớ đến gương mặt lạnh lùng đến muốn giết người của Hạ Duệ, Lâm Mặc thật khóc không ra nước mắt. Cậu thực sự không cố ý, chẳng qua do chưa quen lắm với trọng lực nhân tạo trên phi thuyền nên mới tuột tay làm rơi xà phòng thôi. Vốn định mau mau tắm rửa thu dọn xong liền ra, xui xẻo thế nào lại để cho Hạ Duệ bắt gặp.
Kỳ thực Hạ Duệ đuổi Lâm Mặc ra ngoài không phải chỉ vấn đề nhỏ nhặt như nhặt xà phòng, mặc dù ở trong một vài trường hợp thì chuyện đó cũng không tính là nhỏ gì. Hắn cũng có chút khiết phích, nhưng phòng tắm của hắn xưa này chỉ dùng sữa tắm chứ không dùng xà phòng, cho nên thứ kia hẳn cũng do Lâm Mặc tự đem theo, tự nhiên hắn không có quyền ý kiến.
Vấn đề nằm ở chỗ... Hạ Duệ là gay.
Ở thời đại này xã hội tương đối khoan dung đối với các loại xu hướng tính dục, gay cũng chẳng bị kỳ thị gì, cho dù quân đội có biết giới tính thật của Hạ Duệ thì việc đó không ảnh hưởng mấy đường thăng quan tiến chức của hắn. Thế nhưng từ trước đến nay Hạ Duệ là người công tư phân biệt rõ ràng, do đó hắn tuyệt đối không phát sinh bất kỳ quan hệ mập mờ nào đối với cấp dưới của mình để tránh lời ra lời vào. Công việc hắn bận rộn lại thêm phần nguy hiểm, vì vậy hắn không có thời gian xem mắt hẹn hò ai, thành ra công chúng cũng không biết rõ lắm về tính hướng của hắn.
Nhưng cho dù hắn là xử nam đi chăng nữa thì hắn cũng không phải không biết gì, ngược lại khi nhìn thấy cái eo gầy mảnh khảnh cùng vòng mông căng tròn bên dưới lớp khăn tắm quấn quanh hông của Lâm Mặc, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng dấy lên chút lửa nóng.
Bất quá đấy là phản ứng sinh lý hoàn toàn tự nhiên, chứ bản thân Hạ Duệ không hề có ý đồ gì đối với Lâm Mặc, chỉ là có hơi ngượng ngùng nên mới lạnh mặt đuổi cậu ra ngoài mà thôi.
Cho dù thân thể Lâm Mặc thoạt nhìn vừa trắng lại xúc cảm cực tốt đi chăng nữa thì không có tình yêu làm tiền đề, Hạ Duệ cũng chẳng dấy nổi bao nhiêu hứng thú dục vọng. Hắn thở dài cảm thấy khi nãy dường như bản thân có phần hơi quá đáng, không biết có dọa sợ vị nghiên cứu viên kia không, dù sao thoạt nhìn cậu ta thật nhút nhát lại rụt rè.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa kính thoạt nghe thập phần chậm chạp, hệt như người gõ nửa muốn gọi người bên trong nửa lại không muốn làm kinh động đến người ta. Hạ Duệ bình tĩnh xuống, lại nghe từ bên ngoài truyền đến thanh âm tội nghiệp của người kia: "Thiếu tướng, tôi biết sai rồi, ngài đuổi tôi ra khỏi phòng cũng được, nhưng mà trước hết cho tôi lấy lại bộ quần áo để ở trong đó được không?"
Lâm Mặc chỉ đem theo đúng có hai bộ đồ, một bộ mặc trên người và một bộ dùng để thay. Bộ đồ mặc trên người đã sớm ném vào máy giặt, bộ dùng để thay vốn mang vào phòng tắm, còn chưa kịp thay đã bị đuổi ra rồi, cậu chỉ có thể bơ vơ quấn khăn tắm đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Cửa mở ra, gương mặt Hạ Duệ xuất hiện phía sau, thần sắc có chút khó hiểu. Hắn cầm trên tay một bộ quần áo ném qua cho cậu: "Mặc vào."
"Cảm ơn." Lâm Mặc lí nhí cảm tạ, sau đó dùng tốc độ sấm chớp thay đồ vào.
Hạ Duệ cũng rời khỏi nhà vệ sinh, trông thấy Lâm Mặc không kiêng dè gì thay đồ ngay trước mặt mình, trong lòng sầu não buồn phiền một trận không thôi.
Tên nhóc con này thật không biết phòng bị người khác gì cả, là do cậu ta quá ngây thơ hay quá ngu ngốc vậy?
Đúng thế, trong mắt Hạ Duệ đã leo lên chức thiếu tướng thì Lâm Mặc ba mươi hai tuổi chẳng khác gì nhóc con. Trong xã hội bọn họ, ba mươi tuổi mới thành niên, ba mươi hai tuổi coi như mới bước chân ra đời lăn lộn chút thôi, nếu hắn trước kia vừa thành niên liền kết hôn sớm nói không chừng con cũng lớn bằng cậu rồi.
Chỉ là theo tuổi thọ gia tăng, con người không nguyện ý kết hôn sớm như trước nữa, cho nên sáu, bảy mươi tuổi vẫn còn độc thân là chuyện bình thường, chỉ là ở độ tuổi như Hạ Duệ đến nay vẫn còn chưa trải nghiệm yêu đương thì bất quá hơi hiếm thấy.
"... Cậu chỉ có mỗi hai bộ đồ thôi sao?" Hạ Duệ cố gắng đổi trọng tâm sang chuyện khác để không phải suy nghĩ linh tinh nữa.
"Đúng vậy." Lâm Mặc gật gật đầu.
Người trong viện nghiên cứu quanh năm suốt tháng chỉ mặc đúng một loại đồng phục thống nhất, chỉ khác nhau số đo thôi, cho nên hai bộ cũng đủ dùng. Kỳ thực ban đầu cậu định đem tới bốn, năm bộ phòng hờ, nhưng vì để nhét thêm cái máy của Mục Thanh Hoài vào Lâm Mặc không thể không lấy bớt ra, chỉ chừa lại cho bản thân một bộ mặc trên người cùng một bộ mang theo. Bình thường cậu với những người khác đều là vừa thay ra liền ném vào máy giặt luôn, máy móc hiện đại chỉ cần một tiếng là quần áo vừa sạch lại sấy khô đến thẳng thớm, cho nên Lâm Mặc cảm thấy hai bộ thì hai bộ, chẳng sao cả.
Hạ Duệ nghe được câu trả lời không khỏi ngạc nhiên. Hắn chỉ mặc mỗi quân trang, trong tủ đồ tối thiểu cũng phải có tới bảy, tám bộ quần áo, mà người này thoạt nhìn còn nhỏ tuổi lại sống khắc khổ như thế, cư nhiên chỉ đem có hai bộ đồ.
Sau đó, hắn nhìn thấy Lâm Mặc cặm cụi gom đồ đạc vào vali, mà nói đúng ra vali của cậu vốn chưa hề giải ra, hệt như chực chờ bất kỳ lúc nào cũng rời đi được.
Hạ Duệ đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng: "Cậu định làm gì?"
"Tôi... Không phải anh nói rằng tôi chuyển sang phòng khác sao?" Lâm Mặc khựng lại động tác trên tay, cúi đầu tránh né ánh mắt hắn.
"Tôi nói như vậy bao giờ?"
"Thì anh bảo về sau sẽ có người sắp xếp chỗ khác cho tôi mà..." Lâm Mặc càng nói nhận ra thần sắc trên mặt Hạ Duệ không vui vẻ lắm, giọng nói cũng theo đó bất giác nhỏ dần đi.
Hình như hắn đúng là có nói như thế, nhưng đó đâu có nghĩa là hắn đuổi người! Hạ Duệ thở dài một hơi, trực tiếp ném một quả bom tới: "Phi thuyền kín phòng rồi, cậu chỉ có thể ở đây với tôi thôi."
Ầm ầm ầm! Không ngoài dự đoán, Lâm Mặc thiếu điều lăn ra ngất xỉu ngay tại chỗ!
Có trời mới biết khi nãy lúc thu dọn hành lý cậu vui vẻ đến cỡ nào, nghĩ rằng không cần phải giáp mặt vị thiếu tướng siêu cấp đáng sợ này nữa trong lòng liền nhảy nhót đến muốn thăng hoa, cư nhiên đối phương lại ném cho cậu tin dữ này!
"... Thật sự không còn phòng trống nào ư?" Lâm Mặc cố vớt vát chút hy vọng cuối.
"Nếu muốn thì cậu ngủ trong phòng nhiên liệu cũng được."
Lâm Mặc toan gật đầu bảo dù là phòng nhiên liệu cũng tốt! Thế nhưng cậu nhìn sắc mặt Hạ Duệ, lòng có dự cảm nếu mình nói ra câu đó tương lai đột nhiên u ám đi nhiều, trực giác dự báo khiến cậu phá lệ dối lòng nói: "Tôi cảm thấy như hiện tại là thích hợp nhất rồi."
Coi như còn có chút đầu óc, nếu cậu ta còn tiếp tục khăng khăng rời đi thì Hạ Duệ cũng không buồn hạ bậc thang làm chi. Bất quá hắn không khỏi nghi ngờ bản thân liệu có quá mức đáng sợ hay không, vì sao lại khiến Lâm Mặc có thái độ tránh né sợ sệt như vậy.
Ngẫm tới sau này hai người còn ở chung phòng với nhau mấy tháng trước khi đến được hành tinh kia, Hạ Duệ càng muốn quan hệ giữa bọn họ hòa thuận một chút thì hơn. Hạ Duệ cũng không phải đồ ngốc, leo lên được tới cái ghế thiếu tướng thì chút kỹ năng giao tiếp sơ đẳng đương nhiên phải có, cho nên rất nhanh liền thành công khiến Lâm Mặc cởi mở hơn. Ngay cả Lâm Mặc cũng không nhận ra chính mình so với ban đầu gặp đối phương đã bớt tránh né cùng hoang mang hơn nhiều.
Với lại Hạ Duệ cũng đã âm thầm thu liễm khí tức quá mức áp bức của mình, Lâm Mặc chỉ đột nhiên cảm thấy bầu không khí không còn nặng nề như ban đầu, tự động nâng cao độ hảo cảm của bản thân với người ta.
Nhìn đồng hồ, Hạ Duệ sực nhớ mà hỏi: "Cậu đã ăn uống gì chưa?"
Nhắc tới đồ ăn, hai mắt Lâm Mặc không khỏi tỏa sáng: "Ăn rồi! Đồ ăn trên phi thuyền thực sự rất ngon!"
Đầu óc Hạ Duệ không khỏi đơ ra trong ba giây. Ngon?
Mặc dù hắn là quân nhân, uống dịch dinh dưỡng thành quen, thì đấy cũng do hoàn cảnh bắt buộc, chứ nếu bảo hắn khen những món đó ngon có hơi trái lòng quá rồi. Huống hồ cũng chỉ có thời điểm làm nhiệm vụ hắn mới phải sống kham khổ như thế, chứ gia đình hắn ở Trái Đất coi như thuộc dạng phú quý, thức ăn hàng ngày đều là loại tươi mới thơm ngon nhất.
Lâm Mặc lần đầu tiên trải nghiệm được dịch dinh dưỡng thơm ngon như vậy, vì muốn thiết lập tình hữu nghị đối với người bạn cùng phòng thoạt nhìn không dễ ở chung này mà cực lực đề cử một phen: "Dịch dinh dưỡng vị dâu đặc biệt đậm đà thơm ngon, tôi uống hết vẫn còn thấy thèm, anh nếu có cơ hội nên thử qua."
Bởi vì gương mặt Lâm Mặc quá sức thành thật, lời nói của cậu tự nhiên đáng tin vô cùng, khiến cho Hạ Duệ không nhịn được tối đó gọi một phần dịch dinh dưỡng vị dâu, cầm lấy cái túi hồng in hình quả dâu dễ thương kia mang đi trong cái nhìn muốn rớt cặp mắt của bao nhiêu vị quân nhân khác.
Nam nhân thích dâu không phải vấn đề, vấn đề ở chỗ từ trước đến nay thiếu tướng chẳng phải ghét nhất mấy thứ ngọt ngọt dính dính sao, vì cái gì đột nhiên lại đổi khẩu vị hôm nay?!
Hạ Duệ một phút bốc đồng chọn vị dâu, kết quả mới uống một ngụm đã bị cái hương vị nhạt nhẽo nửa ngọt nửa lạt pha với độ đặc sệt như súp cua của dịch dinh dưỡng khiến đầu lưỡi của hắn thật muốn mất luôn vị giác.
Ngon?! Cái thứ này ngon chỗ nào?!
Kết quả tối hôm đó, Lâm Mặc ôm vẻ mặt chưa thỏa mãn về phòng, kể cho Hạ Duệ nghe dịch dinh dưỡng vị dâu thật tuyệt vời, tiếc rằng mỗi người chỉ có thể nhận một phần.
Hạ Duệ có chút hoài nghi không biết dịch dinh dưỡng mà mình uống cùng thứ Lâm Mặc uống có phải một không nữa.
Hắn cầm lấy túi dịch dinh dưỡng uống dở ra: "Cậu nói là vị này?"
Lâm Mặc nhìn thấy thiết kế quen thuộc, hai mắt lấp lánh như sao trên trời: "Đúng đúng, chính là nó. Vị thật ngon có phải không?"
Hạ Duệ muốn nói không, nhưng nhìn vào gương mặt háo hức kia lại không nỡ, cảm thấy nếu mình mà thật sự nói vậy thì chẳng khác gì một tên cặn bã đang phá nát niềm vui của một đứa trẻ cả, cắn răng bẻ cong sự thật một chút: "Cũng tạm được."
Nói rồi, hắn dúi túi dịch dinh dưỡng vào tay cậu: "Nếu cậu thích như vậy thì cầm lấy đi."
"Anh... anh thật sự cho tôi?" Lâm Mặc không tin nổi, phải hỏi lần nữa để xác nhận.
Bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, đối phương lại sẵn lòng nhường cho cậu đồ ăn chỉ vì cậu thích, Lâm Mặc cảm thấy thế giới này đều trở nên mơ hồ cả rồi! Dù sao trong lòng Lâm Mặc cảm thấy dịch dinh dưỡng ngon đến như vậy, mỗi người lại chỉ có thể uống ngày hai cữ, nếu còn có tâm nhường cho người khác khẳng định đối phương phải có tấm lòng nhân hậu bác ái vô cùng!
"Đúng vậy, cứ tự nhiên." Nếu Hạ Duệ mà đọc được suy nghĩ trong lòng Lâm Mặc, khẳng định sẽ nói cho cậu ta biết bất kỳ ai trên phi thuyền này cũng sẽ sẵn lòng ném cái túi dịch dinh dưỡng của bản thân cho cậu trong hoàn cảnh bình thường.
Đã nếm trải qua mỹ thực, tự nhiên không ai chịu đựng nổi cái hương vị lờ lợ phát ngán của dịch dinh dưỡng cả.
"Cảm ơn anh!" Lâm Mặc vui vẻ tiếp lấy.
Quả nhiên tư liệu nói không sao, quân đội đúng là theo phương hướng hiền lành, bác ái, nhân đạo thật. Hạ Duệ thân là thiếu tướng nhưng lại hoàn toàn không có chút kiêu kỳ nào, còn tốt bụng chia sẻ đồ ăn với cậu, thật sự là người tốt mà!
Nhưng cho dù trong lòng phát cho Hạ Duệ một tấm thẻ người tốt, Lâm Mặc tuyệt đối cũng sẽ không ngu ngốc đến độ kể cho hắn nghe tất cả mọi chuyện.
Tối hôm đó, Lâm Mặc nhận được hai tin nhắn, một cái của Mục Thanh Hoài, một cái từ Nhan Hạc Hiên, từ máy nhắn tin Hoài Hoài đưa cho cậu ban đầu. Có lẽ do khoảng cách giữa phi thuyền cùng Trái Đất vẫn chưa quá xa, cho nên bất quá cậu mới rời đi có một ngày tin đã truyền đến rồi.
"Tình hình thế nào? Bạn cùng phòng của cậu ra sao, có ăn hiếp cậu không? Ăn hiếp có nghĩa là làm những chuyện mà tôi hay làm với cậu đấy, nhưng mà tôi làm thì được, còn người khác làm gọi là ăn hiếp. Nếu có tên nào dám làm vậy với cậu thì không cần nhẫn, ngay lập tức xử lý hắn! Có điều cũng đừng có ngu ngốc đến độ đánh nhau ngay thanh thiên bạch nhật, coi như khó chịu cách mấy cũng phải chờ lúc không người mà giết người diệt khẩu, rõ chưa? Tôi gửi cho cậu 101 phương pháp nghịch tập ngược tra cùng pháo hôi, gặp phải những thể loại đó lập tức áp dụng ngay tức khắc..." (Lược bỏ 5000 từ)
Dài dòng thế này, cho dù không nhìn chữ ký cũng biết ngay của Mục Thanh Hoài. Tin thứ hai lại ngắn gọn hơn nhiều.
"Giữ gìn sức khỏe, thượng lộ bình an."
Phong cách ngắn gọn, khẳng định do Nhan Hạc Hiên xuất ra. Lâm Mặc vui sướng nhìn chằm chằm cả hai tin nhắn, sau đó chậm rãi gõ tin phục hồi.
"Hoài Hoài, Nhan ca.
Tớ hiện tại rất khỏe, đồ ăn trên phi thuyền đặc biệt ngon! Bọn họ có món tên dịch dinh dưỡng vị dâu tây đấy! Ôi trời ơi, họ thêm vị dâu tây vào dịch dinh dưỡng, sao nhân loại có thể nghĩ ra những chuyện tuyệt vời như vậy nhỉ? Tớ chưa từng ăn dâu tây thật bao giờ, nhưng chỉ cần nếm thử dịch dinh dưỡng ở đây thôi cũng cảm giác được nó ngon đến thế nào! Ngày mai tớ sẽ thử vị xoài, và cả vị cam, và cả vị đào nữa! Giá như có thể đem một ít về cho hai người thì tốt rồi.
Bạn cùng phòng với tớ thoạt nhìn có hơi lạnh lùng, như Nhan ca vậy, nhưng mà hắn thực tế tâm địa rất tốt, hôm nay còn nhường dịch dinh dưỡng dâu tây cho tớ nữa! Có điều tớ sẽ cẩn thận, không làm lộ chuyện cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của hai cậu đâu!"
Nhân gửi xong, Lâm Mặc an tâm cất đi, trong lòng như vừa được lấp đầy bởi tình thương. Mới rời khỏi hai người bọn họ có hơn một ngày thôi, cậu đã có loại cảm giác thương nhớ vô cùng, chỉ ước gì sớm gặp lại bọn họ rồi!
Thói quen đi ngủ của Lâm Mặc rất tốt, không giống Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên thường xuyên thức trắng đêm làm việc, cậu là vị trợ tá rảnh rỗi nhất cái viện nghiên cứu này, cho nên buổi tối nếu không đọc sách Lâm Mặc thường lên giường sớm. Có điều lúc này đây cậu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng!
Trong phòng này chỉ có một cái giường!
Làm sao đây, thoạt nhìn cái giường kia cũng không đặc biệt rộng, nằm một người thì dễ chịu, nhưng hai người ngược lại có chút chật chội...
Hạ Duệ tắm rửa xong đi ra, thấy Lâm Mặc cứ trừng mắt nhìn cái giường rồi lại xoắn xuýt, trong lòng tràn ngập thắc mắc. Hắn bước tới gần, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Giường... sợ rằng không đủ chỗ."
Hạ Duệ không khỏi buồn cười, hóa ra là lo lắng vấn đề này sao. Hắn tiến đến bên cạnh tủ đầu giường, kéo lên một bàn điều khiển, sau đó tùy tiện nhấn vài nút, chiếc giường vốn yên tĩnh nằm đấy đột nhiên kéo dài ra gấp đôi!
Lấy chiều dài này, coi như Lâm Mặc cùng Hạ Duệ nằm chung giường vẫn có thể thoải mái cử động mà không cần sợ va trúng nhau.
Lâm Mặc leo giường vừa nhắm mắt liền ngủ, tư thế hết sức đàng hoàng. Từ trước đến nay cậu nằm ngủ không lăn lộn bao giờ, cho nên hết sức an tâm rằng chính mình sẽ không nhào qua phía Hạ Duệ.
Đáng thương thay cho Lâm Mặc, tuy rằng cậu lúc bình thường ngủ nghiêm chỉnh, thế nhưng địa điểm hiện tại cũng không phải mặt đất bằng phẳng.
Tối hôm ấy phi thuyền bất chợt gặp phải một tảng thiên thạch không xác định, bắt buộc phải nghiêng trái để né tránh. Chuyện này cũng không tính như xôn xao lớn gì, ai du hành vũ trụ thường xuyên đều đã sớm quen. Cũng vì lý do đó, giường ngủ trong phi thuyền đều có màn chắn vô hình ở bốn mặt, đảm bảo cho dù phi thuyền có nghiêng ngả thế nào người nằm trên giường đều có thể đảm bảo không té rớt xuống đất.
Có điều giường mà Lâm Mặc với Hạ Duệ nằm kỳ thực cũng chỉ là một cái giường kéo dài ra gấp đôi, có lá chắn hai bên, nhưng lại không có lá chắn ở giữa. Hạ Duệ sớm có kinh nghiệm nên không có việc gì, Lâm Mặc ngủ say lại không phòng bị, kết quả khi phi thuyền nghiêng liền lăn thẳng về phía Hạ Duệ.
Hạ Duệ thân là quân nhân, giác quan nhạy bén, ngay từ khi cảm nhận được có vật thể tiến đến gần mình liền tỉnh rồi, mà phát hiện ra "vật thể" này thế nhưng lại là cậu nghiên cứu viên ngốc nghếch đang ngủ đến mơ hồ kia thì không khỏi dở khóc dở cười. Mấy lần đầu hắn còn chịu khó đẩy Lâm Mặc về lại vị trí cũ, bất quá bị vài lần liên tiếp như thế, hắn quyết định mặc kệ, kết quả hai người nằm dán sát vào nhau, hơi thở phập phồng lên xuống đều có thể cảm nhận được, Hạ Duệ cũng theo đó một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói: Nếu người đó không phải Lâm Mặc, Hạ Duệ sẽ không dễ dàng đối tốt, cũng không dễ dàng tiếp xúc tứ chi như vậy. Tương tự ngược lại, nếu đối phương không phải Hạ Duệ, Lâm Mặc sẽ không nhanh như vậy liền nảy sinh hảo cảm, trong lòng bất giác nảy sinh tin tưởng vào nhau.
Nói tóm lại vận mệnh đã sớm quyết, để yêu đương thì còn cần một quá trình dài, nhưng dây tơ hồng ngay từ đầu đã trói lấy cả hai rồi.
"Không có, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi." Miệng thì nói thế chứ trong lòng Lâm Mặc đã hoảng sợ mà gào thét rồi!
Bởi vì trước khi khởi hành Lâm Mặc vô tình nhắc đến chuyện cầu viện quân đội, khiến cho Mục Thanh Hoài không khỏi quan ngại cậu làm ra hành động ngu ngốc gì đấy, lập tức giáo huấn mấy tiếng đồng hồ liền. Ngay cả Nhan Hạc Hiên bình thường vẫn luôn trái ý Mục Thanh Hoài vậy mà cũng gật đầu tán thành, mặc cho cậu dùng ánh mắt cầu xin thế nào cũng không buồn cứu cậu khỏi bài giảng dài dòng lê thê đó.
Theo như Mục Thanh Hoài nói, quân đội tuy theo chủ nghĩa bác ái hòa bình đề cao nhân quyền, nhưng những thứ quyền lợi kia cũng chỉ dành cho nhân loại chân chính! Còn loại người nhân tạo như bọn họ từ khi sinh ra ngay cả một tờ giấy khai sinh cũng không có, nói thẳng ra chẳng khác gì nhập cư bất hợp pháp, quân đội không có nghĩa vụ phải bảo vệ họ! Nếu phải đưa ra lựa chọn giữa nhân loại cùng người nhân tạo, đảm bảo phía quân đội sẽ ưu tiên nhân loại hơn, bọn họ đừng có mơ mà chiếm được cảm thông nào!
Đã vậy, Mục Thanh Hoài còn lôi ra một mớ tư liệu đào được trên quang não, thông báo cho cậu biết vị chỉ huy kỳ này của chiến dịch bọn họ là một thiếu tướng trẻ tuổi nhưng đã sớm lập không ít công trạng. Giữa cái thời đại hòa bình này khi mà các quốc gia không còn đánh đánh giết giết nữa, quân đội quả thực chỉ duy trì nhằm mục đích tạo nên một lá chắn về mặt tinh thần cho người dân. Tuy nhiên vị thiếu tướng kia cũng không phải bao cỏ, hắn chính là ngạnh sinh sinh tóm lấy không ít hung thủ đào phạm nguy hiểm, cũng từng tham gia không ít chiến dịch ngoài vũ trụ, hoàn toàn nằm bên ngoài khái niệm "hiền lành, nhân hậu, bác ái" của quân đội.
"Nếu cậu để lộ bản thân là người nhân tạo, có lẽ hắn sẽ cảm thông giúp đỡ, cũng có thể hắn chỉ đơn thuần bắt giam cậu lại tra khảo. Tuy nhiên, cho dù là trường hợp nào nó đều ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta cả." Mục Thanh Hoài chốt lại một câu cuối.
Lời này quả thật kèm Lâm Mặc đến gắt gao. Cậu không sợ chết, cũng không sợ bị phát hiện, thứ duy nhất khiến cậu lo lắng chính là bản thân vụng về vô dụng làm đổ vỡ kế hoạch của Mục Thanh Hoài và Nhan Hạc Hiên.
Cho nên hiện tại đứng đối diện Hạ Duệ, Lâm Mặc quả thực sắp không diễn nổi. Huống hồ khí tràng người này quá mạnh, so với con gà bệnh quanh năm ở trong phòng nghiên cứu như cậu thì áp đảo hơn nhiều, cậu có cảm giác chỉ cần đứng lâu trước mặt hắn một chút thôi sẽ chẳng khác gì củ hành bị lột ra từng lớp từng lớp, không tài nào che giấu nổi điều gì.
[Phi thuyền chuẩn bị cất cánh, đề nghị tất cả những người không có phận sự quay trở về phòng. Nhắc lại, phi thuyền chuẩn bị cất cánh...]
Âm thanh thông báo lạnh lẽo cứng nhắc phát ra từ loa ngoài hành lang, Hạ Duệ cúi đầu nhìn quang não cá nhân một chút, quả nhiên chỉ còn mười lăm phút nữa đến giờ khởi hành. Hắn đem cậu vào phòng, hỏi: "Đã từng đi phi thuyền bao giờ chưa?"
Lâm Mặc lắc đầu.
Hạ Duệ đương nhiên cũng không quá ngạc nhiên, dẫu rằng phi thuyền đã phổ biến hơn trước kia rất nhiều nhưng thời đại này không phải ai cũng có đủ điều kiện để đi một lần. Huống hồ ngoại trừ Trái Đất ra thì bọn họ chưa khai phá thêm được hành tinh nào, có ra ngoài vũ trụ cũng chẳng có gì thú vị mà làm, du lịch vũ trụ vẫn chưa thu hút được nhiều người lắm.
Bản thân Hạ Duệ nếu không phải vì làm nhiệm vụ, e rằng cả đời cũng không mấy lần bước chân lên phi thuyền.
"Đây là phi thuyền tối tân nhất của quân bộ, cho nên trong quá trình cất cánh rung chạm gì đó tương đối nhỏ, chỉ cần cậu không chạy nhảy lung tung sẽ không sao. Sau khi ra khỏi tầng khí quyển, hệ thống sẽ tự động bật trọng lực nhân tạo, nhưng nếu giả như vì lý do gì đó mà hệ thống không hoạt động thì cậu có thể tự mở bằng cách gạt cái cần này." Hạ Duệ tỉ mỉ nói cho cậu nghe những điểm chính yếu quan trọng khi khởi hành, "Tuyệt đối không được rời khỏi phòng cho đến khi nghe thông báo. Bất kỳ ai vi phạm đều sẽ bị xử phạt theo quân quy, rõ chưa?"
"Rõ." Lâm Mặc thầm nghĩ cậu cũng chẳng có lý do gì để lang thang bên ngoài khi phi thuyền đang cất cánh cả. Dẫu cho cậu chưa từng đi phi thuyền bao giờ thì mấy cái kiến thức phổ thông này cũng phải biết.
"Tạm thời giường... chỉ có một cái." Vốn dĩ phòng này chỉ dành riêng cho hắn, cho nên cũng không ai chuẩn bị thêm một cái giường, "Cậu mệt thì cứ nằm ngủ, không cần lo lắng. Nhà vệ sinh ở bên tay trái, tủ đồ bên phải, được rồi, tạm thời chỉ cần nhớ nhiêu đó là được."
Hắn lại nhìn quang não. Chỉ còn mười phút. Hạ Duệ không dây dưa thêm nữa, sau khi giúp Lâm Mặc khiêng hành lý vào thì rời đi.
Đối với việc đối phương không ở lại, Lâm Mặc ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ tới chuyện rất có thể vài canh giờ nữa liền có thể đổi sang phòng khác, cậu quyết định tạm khoan lấy hành lý ra, ngược lại vẫn để nguyên mọi thứ như cũ, nếu có rời đi thì cũng có thể dọn dẹp mau lẹ.
Mặc dù đối phương bảo cậu cứ tự nhiên mà nằm ngủ, Lâm Mặc vẫn không lớn gan đến như vậy. Hạ Duệ là thiếu tướng, đây còn là phòng riêng của hắn, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết khẳng định giường này là giường cá nhân, cậu tự tiện bò lên mà nằm không tốt chút nào. Ở viện nghiên cứu Lâm Mặc từng thấy qua một số nghiên cứu viên khiết phích cực kỳ, cơ hồ luôn mang găng tay trong mọi trường hợp, chỉ cần bị người khác chạm vào đồ vật của mình liền khó chịu không thôi, một số người mẫn cảm quá mức thậm chí còn phải thay mới.
Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên không đến nỗi như vậy, nhưng ba người bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy rồi, đến giờ vẫn chưa từng nằm ngủ trên giường nhau lần nào, cho nên Lâm Mặc đối với chuyện ngủ trên giường cá nhân người khác đặc biệt nhạy cảm.
Cậu nhàm chán nhìn đồng hồ quang não, dự định lấy vật Mục Thanh Hoài đưa mình ra xem xét, lại sực nhớ ra nơi này có khả năng vẫn có camera. Lâm Mặc trong lòng toát mồ hôi hột, may mà trước khi đi đã được Mục Thanh Hoài dặn dò, cũng tại bao nhiêu năm qua đều có hắn cùng Nhan Hạc Hiên qua mặt giám thị, cho nên cậu mới bất cẩn như vậy.
Phi thuyền bắt đầu khởi hành, thân phi thuyền có hơi rung lắc, nhưng quả nhiên như Hạ Duệ nói trước đó, biên động không tính là lớn, ngoại trừ chút cảm giác nhận thức được chuyện gì đang xảy ra ra thì không còn gì nữa.
Thậm chí, Lâm Mặc còn có thể vô cùng ung dung đi lại trong phòng. Cậu phát hiện cửa sổ đã bị khóa, e rằng phải đợi đến khi phi thuyền ra ngoài vũ trụ rồi mới được mở lên.
Toàn bộ quá trình cất cánh không quá lâu, chưa đầy ba mươi phút Lâm Mặc đã nghe thông báo từ phi thuyền rằng bọn họ có thể tự do hoạt động.
Sờ sờ cái bụng đói meo của mình, Lâm Mặc bật bản đồ trên quang não lên tìm đường đến nhà ăn. Người nhân tạo không cần ăn đầy đủ dưỡng chất như nhân loại, chỉ cần dịch dinh dưỡng do viện nghiên cứu chế tạo ra bổ sung mỗi tháng một lần là đủ, thế nhưng bình thường vẫn phải ăn chút gì đó để cơ thể có năng lượng hoạt động. Tất nhiên viện nghiên cứu sẽ không hào phóng đến mức cho bọn họ ăn gà giòn với heo quay, cho nên mười sáu năm nay Lâm Mặc cùng những người khác đều uống các túi dinh dưỡng tổng hợp sống qua ngày.
Thế nên khi cậu đến nhà ăn, phát hiện toàn bộ đều là dịch dinh dưỡng dạng lỏng đều không cảm thấy có gì không phù hợp, nhưng những người khác lại không bình tĩnh được như cậu. Bất quá bọn họ cũng hiểu nhiệm vụ lần này phải kéo dài mấy tháng, thậm chí mấy năm, nhân số trên thuyền lại đông đảo, đem theo dịch dinh dưỡng diện tích nhỏ lại cung cấp nhiều năng lượng đương nhiên thỏa đáng hơn một đống rau củ quả cùng thịt cá tươi sống rồi.
"Vị thịt bò? Vị dâu tây? Vị nhiệt đới nóng bỏng cuồng cháy?" Lâm Mặc hoang mang nhìn menu trước mặt.
Hóa ra dịch dinh dưỡng còn có thể có nhiều vị đến như vậy sao?! Lâm Mặc có cảm giác chính mình vừa mở ra một cánh cửa đến thế giới mới!
Cậu vội vã chọn lấy một túi dịch dinh dưỡng dâu tây, vỏ túi màu hồng phấn đáng yêu, ống hút cắm vào màu đỏ rực, bìa ngoài ghi rõ hai từ "DÂU TÂY" còn có hình trái dâu minh họa kèm theo, khác xa loại túi dinh dưỡng một màu trắng đơn điệu ở viện bọn họ.
Lâm Mặc hút một ngụm, cảm thấy đầu lưỡi mình nổ tung rồi!
Cư-nhiên-ngon-đến-như-vậy!
Bình thường Lâm Mặc không chán ghét cũng chẳng ưa thích gì món dịch dinh dưỡng trong viện nghiên cứu, cậu uống nó mỗi ngày chẳng qua để cung cấp đủ năng lượng cho cơ thể hoạt động mà thôi. Mỹ thực là một khái niệm xa hoa đối với người nhân tạo, cho nên Lâm Mặc chỉ vừa mới nếm được dịch dinh dưỡng vị dâu tây thôi đã cảm thấy đây là thứ ngon nhất trên đời!
Lần đầu tiên trong hơn mười sáu năm sống trên đời, Lâm Mặc uống hết một túi dịch dinh dưỡng lại vẫn còn thòm thèm muốn uống thêm. Thế nhưng dù luyến tiếc đến đâu cậu vẫn tự biết khắc chế. Quân quy đã đề ra mỗi người chỉ có thể nhận một phần dịch dinh dưỡng mỗi bữa, một ngày hai bữa, tuyệt đối không ngoại lệ. Việc đưa ra luật kiểm soát nghiêm khắc như vậy âu cũng do hành trình bọn họ dài, nhiệm vụ nếu gặp chuyện bất trắc gì không biết đến bao giờ mới xong, chỉ có thể làm như thế để đảm bảo có đầy đủ lương thực cho đến khi quay trở về.
Lúc cậu quay lại phòng, Hạ Duệ vẫn còn chưa về.
Điều này đẩy Lâm Mặc vào tình huống khó xử. Cậu không thể cứ ngồi đợi hắn mãi được, nhưng nếu bảo cậu tự tiện dùng đồ đạc của người ta cậu lại không dám.
Chí ít... cũng có thể tắm đi? Lâm Mặc ngửi ngửi quần áo của mình có mùi bản thân liền cảm thấy khó chịu, ở viện nghiên cứu bọn họ có máy giặt tự động nên luôn tắm và giặt quần áo mỗi ngày, mà từ sáng tới giờ cậu vẫn chưa rửa ráy được tí nào.
Cùng lắm tắm xong thì lau gọn nhà vệ sinh trao trả lại cho khổ chủ, hẳn vị thiếu tướng kia cũng sẽ không quá phản cảm. Nghĩ vậy, Lâm Mặc vơ lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Kết quả chính là, lúc Hạ Duệ trở về, liền nghe thấy trong phòng có tiếng động lạ. Âm thanh phát ra từ trong nhà tắm, Hạ Duệ từ trước đến giờ toàn một mình một phòng nên quên khuấy sự tồn tại của Lâm Mặc, cứ như thế mở cửa ra.
Ngay lúc hắn nhìn thấy Lâm Mặc hắn ngay lập tức hối hận vì hành vi lỗ mãng của mình rồi, may mà dường như đối phương cũng chẳng quan tâm lắm, nghe âm thanh mở cửa chỉ hơi giật mình ngẩng đầu lên, rụt rè hỏi hắn: "Thiếu tướng, anh muốn dùng nhà vệ sinh à?"
"... Cậu làm gì ở đây?"
Hạ Duệ đương nhiên không ngu ngốc đến nỗi không nghĩ tới chuyện Lâm Mặc dùng nhà vệ sinh để tắm rửa. Nhưng xét theo cảnh quan hắn nhìn thấy, hiện tại trong phòng tắm mù mịt hơi nước, Lâm Mặc lại chỉ quấn một cái khăn duy nhất, lúc hắn mở cửa ra còn đang quỳ gối, mông hơi nhấc lên, tựa như đang tìm kiếm thứ gì.
"Tôi mới tắm xong, khi nãy lỡ tay làm rơi xà phòng xuống gầm tủ, nên..." Càng nói giọng Lâm Mặc càng nhỏ.
"Được rồi, cậu ra ngoài đi." Hạ Duệ cắt ngang.
"A?"
"Ra ngoài."
Hắn mạnh mẽ đẩy cậu ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng tắm lại, mặc cho Lâm Mặc hỗn độn trước gió.
Đây là... chẳng lẽ bản thân bị ghét bỏ rồi sao? Nhớ đến gương mặt lạnh lùng đến muốn giết người của Hạ Duệ, Lâm Mặc thật khóc không ra nước mắt. Cậu thực sự không cố ý, chẳng qua do chưa quen lắm với trọng lực nhân tạo trên phi thuyền nên mới tuột tay làm rơi xà phòng thôi. Vốn định mau mau tắm rửa thu dọn xong liền ra, xui xẻo thế nào lại để cho Hạ Duệ bắt gặp.
Kỳ thực Hạ Duệ đuổi Lâm Mặc ra ngoài không phải chỉ vấn đề nhỏ nhặt như nhặt xà phòng, mặc dù ở trong một vài trường hợp thì chuyện đó cũng không tính là nhỏ gì. Hắn cũng có chút khiết phích, nhưng phòng tắm của hắn xưa này chỉ dùng sữa tắm chứ không dùng xà phòng, cho nên thứ kia hẳn cũng do Lâm Mặc tự đem theo, tự nhiên hắn không có quyền ý kiến.
Vấn đề nằm ở chỗ... Hạ Duệ là gay.
Ở thời đại này xã hội tương đối khoan dung đối với các loại xu hướng tính dục, gay cũng chẳng bị kỳ thị gì, cho dù quân đội có biết giới tính thật của Hạ Duệ thì việc đó không ảnh hưởng mấy đường thăng quan tiến chức của hắn. Thế nhưng từ trước đến nay Hạ Duệ là người công tư phân biệt rõ ràng, do đó hắn tuyệt đối không phát sinh bất kỳ quan hệ mập mờ nào đối với cấp dưới của mình để tránh lời ra lời vào. Công việc hắn bận rộn lại thêm phần nguy hiểm, vì vậy hắn không có thời gian xem mắt hẹn hò ai, thành ra công chúng cũng không biết rõ lắm về tính hướng của hắn.
Nhưng cho dù hắn là xử nam đi chăng nữa thì hắn cũng không phải không biết gì, ngược lại khi nhìn thấy cái eo gầy mảnh khảnh cùng vòng mông căng tròn bên dưới lớp khăn tắm quấn quanh hông của Lâm Mặc, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng dấy lên chút lửa nóng.
Bất quá đấy là phản ứng sinh lý hoàn toàn tự nhiên, chứ bản thân Hạ Duệ không hề có ý đồ gì đối với Lâm Mặc, chỉ là có hơi ngượng ngùng nên mới lạnh mặt đuổi cậu ra ngoài mà thôi.
Cho dù thân thể Lâm Mặc thoạt nhìn vừa trắng lại xúc cảm cực tốt đi chăng nữa thì không có tình yêu làm tiền đề, Hạ Duệ cũng chẳng dấy nổi bao nhiêu hứng thú dục vọng. Hắn thở dài cảm thấy khi nãy dường như bản thân có phần hơi quá đáng, không biết có dọa sợ vị nghiên cứu viên kia không, dù sao thoạt nhìn cậu ta thật nhút nhát lại rụt rè.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa kính thoạt nghe thập phần chậm chạp, hệt như người gõ nửa muốn gọi người bên trong nửa lại không muốn làm kinh động đến người ta. Hạ Duệ bình tĩnh xuống, lại nghe từ bên ngoài truyền đến thanh âm tội nghiệp của người kia: "Thiếu tướng, tôi biết sai rồi, ngài đuổi tôi ra khỏi phòng cũng được, nhưng mà trước hết cho tôi lấy lại bộ quần áo để ở trong đó được không?"
Lâm Mặc chỉ đem theo đúng có hai bộ đồ, một bộ mặc trên người và một bộ dùng để thay. Bộ đồ mặc trên người đã sớm ném vào máy giặt, bộ dùng để thay vốn mang vào phòng tắm, còn chưa kịp thay đã bị đuổi ra rồi, cậu chỉ có thể bơ vơ quấn khăn tắm đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Cửa mở ra, gương mặt Hạ Duệ xuất hiện phía sau, thần sắc có chút khó hiểu. Hắn cầm trên tay một bộ quần áo ném qua cho cậu: "Mặc vào."
"Cảm ơn." Lâm Mặc lí nhí cảm tạ, sau đó dùng tốc độ sấm chớp thay đồ vào.
Hạ Duệ cũng rời khỏi nhà vệ sinh, trông thấy Lâm Mặc không kiêng dè gì thay đồ ngay trước mặt mình, trong lòng sầu não buồn phiền một trận không thôi.
Tên nhóc con này thật không biết phòng bị người khác gì cả, là do cậu ta quá ngây thơ hay quá ngu ngốc vậy?
Đúng thế, trong mắt Hạ Duệ đã leo lên chức thiếu tướng thì Lâm Mặc ba mươi hai tuổi chẳng khác gì nhóc con. Trong xã hội bọn họ, ba mươi tuổi mới thành niên, ba mươi hai tuổi coi như mới bước chân ra đời lăn lộn chút thôi, nếu hắn trước kia vừa thành niên liền kết hôn sớm nói không chừng con cũng lớn bằng cậu rồi.
Chỉ là theo tuổi thọ gia tăng, con người không nguyện ý kết hôn sớm như trước nữa, cho nên sáu, bảy mươi tuổi vẫn còn độc thân là chuyện bình thường, chỉ là ở độ tuổi như Hạ Duệ đến nay vẫn còn chưa trải nghiệm yêu đương thì bất quá hơi hiếm thấy.
"... Cậu chỉ có mỗi hai bộ đồ thôi sao?" Hạ Duệ cố gắng đổi trọng tâm sang chuyện khác để không phải suy nghĩ linh tinh nữa.
"Đúng vậy." Lâm Mặc gật gật đầu.
Người trong viện nghiên cứu quanh năm suốt tháng chỉ mặc đúng một loại đồng phục thống nhất, chỉ khác nhau số đo thôi, cho nên hai bộ cũng đủ dùng. Kỳ thực ban đầu cậu định đem tới bốn, năm bộ phòng hờ, nhưng vì để nhét thêm cái máy của Mục Thanh Hoài vào Lâm Mặc không thể không lấy bớt ra, chỉ chừa lại cho bản thân một bộ mặc trên người cùng một bộ mang theo. Bình thường cậu với những người khác đều là vừa thay ra liền ném vào máy giặt luôn, máy móc hiện đại chỉ cần một tiếng là quần áo vừa sạch lại sấy khô đến thẳng thớm, cho nên Lâm Mặc cảm thấy hai bộ thì hai bộ, chẳng sao cả.
Hạ Duệ nghe được câu trả lời không khỏi ngạc nhiên. Hắn chỉ mặc mỗi quân trang, trong tủ đồ tối thiểu cũng phải có tới bảy, tám bộ quần áo, mà người này thoạt nhìn còn nhỏ tuổi lại sống khắc khổ như thế, cư nhiên chỉ đem có hai bộ đồ.
Sau đó, hắn nhìn thấy Lâm Mặc cặm cụi gom đồ đạc vào vali, mà nói đúng ra vali của cậu vốn chưa hề giải ra, hệt như chực chờ bất kỳ lúc nào cũng rời đi được.
Hạ Duệ đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng: "Cậu định làm gì?"
"Tôi... Không phải anh nói rằng tôi chuyển sang phòng khác sao?" Lâm Mặc khựng lại động tác trên tay, cúi đầu tránh né ánh mắt hắn.
"Tôi nói như vậy bao giờ?"
"Thì anh bảo về sau sẽ có người sắp xếp chỗ khác cho tôi mà..." Lâm Mặc càng nói nhận ra thần sắc trên mặt Hạ Duệ không vui vẻ lắm, giọng nói cũng theo đó bất giác nhỏ dần đi.
Hình như hắn đúng là có nói như thế, nhưng đó đâu có nghĩa là hắn đuổi người! Hạ Duệ thở dài một hơi, trực tiếp ném một quả bom tới: "Phi thuyền kín phòng rồi, cậu chỉ có thể ở đây với tôi thôi."
Ầm ầm ầm! Không ngoài dự đoán, Lâm Mặc thiếu điều lăn ra ngất xỉu ngay tại chỗ!
Có trời mới biết khi nãy lúc thu dọn hành lý cậu vui vẻ đến cỡ nào, nghĩ rằng không cần phải giáp mặt vị thiếu tướng siêu cấp đáng sợ này nữa trong lòng liền nhảy nhót đến muốn thăng hoa, cư nhiên đối phương lại ném cho cậu tin dữ này!
"... Thật sự không còn phòng trống nào ư?" Lâm Mặc cố vớt vát chút hy vọng cuối.
"Nếu muốn thì cậu ngủ trong phòng nhiên liệu cũng được."
Lâm Mặc toan gật đầu bảo dù là phòng nhiên liệu cũng tốt! Thế nhưng cậu nhìn sắc mặt Hạ Duệ, lòng có dự cảm nếu mình nói ra câu đó tương lai đột nhiên u ám đi nhiều, trực giác dự báo khiến cậu phá lệ dối lòng nói: "Tôi cảm thấy như hiện tại là thích hợp nhất rồi."
Coi như còn có chút đầu óc, nếu cậu ta còn tiếp tục khăng khăng rời đi thì Hạ Duệ cũng không buồn hạ bậc thang làm chi. Bất quá hắn không khỏi nghi ngờ bản thân liệu có quá mức đáng sợ hay không, vì sao lại khiến Lâm Mặc có thái độ tránh né sợ sệt như vậy.
Ngẫm tới sau này hai người còn ở chung phòng với nhau mấy tháng trước khi đến được hành tinh kia, Hạ Duệ càng muốn quan hệ giữa bọn họ hòa thuận một chút thì hơn. Hạ Duệ cũng không phải đồ ngốc, leo lên được tới cái ghế thiếu tướng thì chút kỹ năng giao tiếp sơ đẳng đương nhiên phải có, cho nên rất nhanh liền thành công khiến Lâm Mặc cởi mở hơn. Ngay cả Lâm Mặc cũng không nhận ra chính mình so với ban đầu gặp đối phương đã bớt tránh né cùng hoang mang hơn nhiều.
Với lại Hạ Duệ cũng đã âm thầm thu liễm khí tức quá mức áp bức của mình, Lâm Mặc chỉ đột nhiên cảm thấy bầu không khí không còn nặng nề như ban đầu, tự động nâng cao độ hảo cảm của bản thân với người ta.
Nhìn đồng hồ, Hạ Duệ sực nhớ mà hỏi: "Cậu đã ăn uống gì chưa?"
Nhắc tới đồ ăn, hai mắt Lâm Mặc không khỏi tỏa sáng: "Ăn rồi! Đồ ăn trên phi thuyền thực sự rất ngon!"
Đầu óc Hạ Duệ không khỏi đơ ra trong ba giây. Ngon?
Mặc dù hắn là quân nhân, uống dịch dinh dưỡng thành quen, thì đấy cũng do hoàn cảnh bắt buộc, chứ nếu bảo hắn khen những món đó ngon có hơi trái lòng quá rồi. Huống hồ cũng chỉ có thời điểm làm nhiệm vụ hắn mới phải sống kham khổ như thế, chứ gia đình hắn ở Trái Đất coi như thuộc dạng phú quý, thức ăn hàng ngày đều là loại tươi mới thơm ngon nhất.
Lâm Mặc lần đầu tiên trải nghiệm được dịch dinh dưỡng thơm ngon như vậy, vì muốn thiết lập tình hữu nghị đối với người bạn cùng phòng thoạt nhìn không dễ ở chung này mà cực lực đề cử một phen: "Dịch dinh dưỡng vị dâu đặc biệt đậm đà thơm ngon, tôi uống hết vẫn còn thấy thèm, anh nếu có cơ hội nên thử qua."
Bởi vì gương mặt Lâm Mặc quá sức thành thật, lời nói của cậu tự nhiên đáng tin vô cùng, khiến cho Hạ Duệ không nhịn được tối đó gọi một phần dịch dinh dưỡng vị dâu, cầm lấy cái túi hồng in hình quả dâu dễ thương kia mang đi trong cái nhìn muốn rớt cặp mắt của bao nhiêu vị quân nhân khác.
Nam nhân thích dâu không phải vấn đề, vấn đề ở chỗ từ trước đến nay thiếu tướng chẳng phải ghét nhất mấy thứ ngọt ngọt dính dính sao, vì cái gì đột nhiên lại đổi khẩu vị hôm nay?!
Hạ Duệ một phút bốc đồng chọn vị dâu, kết quả mới uống một ngụm đã bị cái hương vị nhạt nhẽo nửa ngọt nửa lạt pha với độ đặc sệt như súp cua của dịch dinh dưỡng khiến đầu lưỡi của hắn thật muốn mất luôn vị giác.
Ngon?! Cái thứ này ngon chỗ nào?!
Kết quả tối hôm đó, Lâm Mặc ôm vẻ mặt chưa thỏa mãn về phòng, kể cho Hạ Duệ nghe dịch dinh dưỡng vị dâu thật tuyệt vời, tiếc rằng mỗi người chỉ có thể nhận một phần.
Hạ Duệ có chút hoài nghi không biết dịch dinh dưỡng mà mình uống cùng thứ Lâm Mặc uống có phải một không nữa.
Hắn cầm lấy túi dịch dinh dưỡng uống dở ra: "Cậu nói là vị này?"
Lâm Mặc nhìn thấy thiết kế quen thuộc, hai mắt lấp lánh như sao trên trời: "Đúng đúng, chính là nó. Vị thật ngon có phải không?"
Hạ Duệ muốn nói không, nhưng nhìn vào gương mặt háo hức kia lại không nỡ, cảm thấy nếu mình mà thật sự nói vậy thì chẳng khác gì một tên cặn bã đang phá nát niềm vui của một đứa trẻ cả, cắn răng bẻ cong sự thật một chút: "Cũng tạm được."
Nói rồi, hắn dúi túi dịch dinh dưỡng vào tay cậu: "Nếu cậu thích như vậy thì cầm lấy đi."
"Anh... anh thật sự cho tôi?" Lâm Mặc không tin nổi, phải hỏi lần nữa để xác nhận.
Bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, đối phương lại sẵn lòng nhường cho cậu đồ ăn chỉ vì cậu thích, Lâm Mặc cảm thấy thế giới này đều trở nên mơ hồ cả rồi! Dù sao trong lòng Lâm Mặc cảm thấy dịch dinh dưỡng ngon đến như vậy, mỗi người lại chỉ có thể uống ngày hai cữ, nếu còn có tâm nhường cho người khác khẳng định đối phương phải có tấm lòng nhân hậu bác ái vô cùng!
"Đúng vậy, cứ tự nhiên." Nếu Hạ Duệ mà đọc được suy nghĩ trong lòng Lâm Mặc, khẳng định sẽ nói cho cậu ta biết bất kỳ ai trên phi thuyền này cũng sẽ sẵn lòng ném cái túi dịch dinh dưỡng của bản thân cho cậu trong hoàn cảnh bình thường.
Đã nếm trải qua mỹ thực, tự nhiên không ai chịu đựng nổi cái hương vị lờ lợ phát ngán của dịch dinh dưỡng cả.
"Cảm ơn anh!" Lâm Mặc vui vẻ tiếp lấy.
Quả nhiên tư liệu nói không sao, quân đội đúng là theo phương hướng hiền lành, bác ái, nhân đạo thật. Hạ Duệ thân là thiếu tướng nhưng lại hoàn toàn không có chút kiêu kỳ nào, còn tốt bụng chia sẻ đồ ăn với cậu, thật sự là người tốt mà!
Nhưng cho dù trong lòng phát cho Hạ Duệ một tấm thẻ người tốt, Lâm Mặc tuyệt đối cũng sẽ không ngu ngốc đến độ kể cho hắn nghe tất cả mọi chuyện.
Tối hôm đó, Lâm Mặc nhận được hai tin nhắn, một cái của Mục Thanh Hoài, một cái từ Nhan Hạc Hiên, từ máy nhắn tin Hoài Hoài đưa cho cậu ban đầu. Có lẽ do khoảng cách giữa phi thuyền cùng Trái Đất vẫn chưa quá xa, cho nên bất quá cậu mới rời đi có một ngày tin đã truyền đến rồi.
"Tình hình thế nào? Bạn cùng phòng của cậu ra sao, có ăn hiếp cậu không? Ăn hiếp có nghĩa là làm những chuyện mà tôi hay làm với cậu đấy, nhưng mà tôi làm thì được, còn người khác làm gọi là ăn hiếp. Nếu có tên nào dám làm vậy với cậu thì không cần nhẫn, ngay lập tức xử lý hắn! Có điều cũng đừng có ngu ngốc đến độ đánh nhau ngay thanh thiên bạch nhật, coi như khó chịu cách mấy cũng phải chờ lúc không người mà giết người diệt khẩu, rõ chưa? Tôi gửi cho cậu 101 phương pháp nghịch tập ngược tra cùng pháo hôi, gặp phải những thể loại đó lập tức áp dụng ngay tức khắc..." (Lược bỏ 5000 từ)
Dài dòng thế này, cho dù không nhìn chữ ký cũng biết ngay của Mục Thanh Hoài. Tin thứ hai lại ngắn gọn hơn nhiều.
"Giữ gìn sức khỏe, thượng lộ bình an."
Phong cách ngắn gọn, khẳng định do Nhan Hạc Hiên xuất ra. Lâm Mặc vui sướng nhìn chằm chằm cả hai tin nhắn, sau đó chậm rãi gõ tin phục hồi.
"Hoài Hoài, Nhan ca.
Tớ hiện tại rất khỏe, đồ ăn trên phi thuyền đặc biệt ngon! Bọn họ có món tên dịch dinh dưỡng vị dâu tây đấy! Ôi trời ơi, họ thêm vị dâu tây vào dịch dinh dưỡng, sao nhân loại có thể nghĩ ra những chuyện tuyệt vời như vậy nhỉ? Tớ chưa từng ăn dâu tây thật bao giờ, nhưng chỉ cần nếm thử dịch dinh dưỡng ở đây thôi cũng cảm giác được nó ngon đến thế nào! Ngày mai tớ sẽ thử vị xoài, và cả vị cam, và cả vị đào nữa! Giá như có thể đem một ít về cho hai người thì tốt rồi.
Bạn cùng phòng với tớ thoạt nhìn có hơi lạnh lùng, như Nhan ca vậy, nhưng mà hắn thực tế tâm địa rất tốt, hôm nay còn nhường dịch dinh dưỡng dâu tây cho tớ nữa! Có điều tớ sẽ cẩn thận, không làm lộ chuyện cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của hai cậu đâu!"
Nhân gửi xong, Lâm Mặc an tâm cất đi, trong lòng như vừa được lấp đầy bởi tình thương. Mới rời khỏi hai người bọn họ có hơn một ngày thôi, cậu đã có loại cảm giác thương nhớ vô cùng, chỉ ước gì sớm gặp lại bọn họ rồi!
Thói quen đi ngủ của Lâm Mặc rất tốt, không giống Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên thường xuyên thức trắng đêm làm việc, cậu là vị trợ tá rảnh rỗi nhất cái viện nghiên cứu này, cho nên buổi tối nếu không đọc sách Lâm Mặc thường lên giường sớm. Có điều lúc này đây cậu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng!
Trong phòng này chỉ có một cái giường!
Làm sao đây, thoạt nhìn cái giường kia cũng không đặc biệt rộng, nằm một người thì dễ chịu, nhưng hai người ngược lại có chút chật chội...
Hạ Duệ tắm rửa xong đi ra, thấy Lâm Mặc cứ trừng mắt nhìn cái giường rồi lại xoắn xuýt, trong lòng tràn ngập thắc mắc. Hắn bước tới gần, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Giường... sợ rằng không đủ chỗ."
Hạ Duệ không khỏi buồn cười, hóa ra là lo lắng vấn đề này sao. Hắn tiến đến bên cạnh tủ đầu giường, kéo lên một bàn điều khiển, sau đó tùy tiện nhấn vài nút, chiếc giường vốn yên tĩnh nằm đấy đột nhiên kéo dài ra gấp đôi!
Lấy chiều dài này, coi như Lâm Mặc cùng Hạ Duệ nằm chung giường vẫn có thể thoải mái cử động mà không cần sợ va trúng nhau.
Lâm Mặc leo giường vừa nhắm mắt liền ngủ, tư thế hết sức đàng hoàng. Từ trước đến nay cậu nằm ngủ không lăn lộn bao giờ, cho nên hết sức an tâm rằng chính mình sẽ không nhào qua phía Hạ Duệ.
Đáng thương thay cho Lâm Mặc, tuy rằng cậu lúc bình thường ngủ nghiêm chỉnh, thế nhưng địa điểm hiện tại cũng không phải mặt đất bằng phẳng.
Tối hôm ấy phi thuyền bất chợt gặp phải một tảng thiên thạch không xác định, bắt buộc phải nghiêng trái để né tránh. Chuyện này cũng không tính như xôn xao lớn gì, ai du hành vũ trụ thường xuyên đều đã sớm quen. Cũng vì lý do đó, giường ngủ trong phi thuyền đều có màn chắn vô hình ở bốn mặt, đảm bảo cho dù phi thuyền có nghiêng ngả thế nào người nằm trên giường đều có thể đảm bảo không té rớt xuống đất.
Có điều giường mà Lâm Mặc với Hạ Duệ nằm kỳ thực cũng chỉ là một cái giường kéo dài ra gấp đôi, có lá chắn hai bên, nhưng lại không có lá chắn ở giữa. Hạ Duệ sớm có kinh nghiệm nên không có việc gì, Lâm Mặc ngủ say lại không phòng bị, kết quả khi phi thuyền nghiêng liền lăn thẳng về phía Hạ Duệ.
Hạ Duệ thân là quân nhân, giác quan nhạy bén, ngay từ khi cảm nhận được có vật thể tiến đến gần mình liền tỉnh rồi, mà phát hiện ra "vật thể" này thế nhưng lại là cậu nghiên cứu viên ngốc nghếch đang ngủ đến mơ hồ kia thì không khỏi dở khóc dở cười. Mấy lần đầu hắn còn chịu khó đẩy Lâm Mặc về lại vị trí cũ, bất quá bị vài lần liên tiếp như thế, hắn quyết định mặc kệ, kết quả hai người nằm dán sát vào nhau, hơi thở phập phồng lên xuống đều có thể cảm nhận được, Hạ Duệ cũng theo đó một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói: Nếu người đó không phải Lâm Mặc, Hạ Duệ sẽ không dễ dàng đối tốt, cũng không dễ dàng tiếp xúc tứ chi như vậy. Tương tự ngược lại, nếu đối phương không phải Hạ Duệ, Lâm Mặc sẽ không nhanh như vậy liền nảy sinh hảo cảm, trong lòng bất giác nảy sinh tin tưởng vào nhau.
Nói tóm lại vận mệnh đã sớm quyết, để yêu đương thì còn cần một quá trình dài, nhưng dây tơ hồng ngay từ đầu đã trói lấy cả hai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.