Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 93: Quang minh thánh tử là bạch liên hoa (13)
Vanilla Jeje
24/06/2020
Quán trọ ở đại lục này đều có chung một đặc điểm: mỗi phòng chỉ một giường. Nếu ngươi muốn nằm hai giường, vậy thì kêu hai phòng. Chỉ gọi một phòng đồng nghĩa dùng chung một giường.
Bình thường nếu là bạn bè, đương nhiên phải phân phòng. Bất quá trong trường hợp mang theo người hầu, đa phần sẽ ở chung phòng để hầu hạ cho chủ nhân, một số chủ nhân tính khiết phích cao thì thuê phòng khác cho người hầu ở, hoặc để cho hắn ngủ chuồng ngựa.
Vì vậy khi thần Hắc Ám quang minh chính đại mang Lâm Mặc vào phòng, những người khác dù thấy cũng không có gì làm ngạc nhiên.
Lâm Mặc hiện tại chính là tiểu tín đồ ngoan không thể ngoan hơn của thần Hắc Ám, vừa vào phòng thu dọn xong đồ đạc liền lấy Hắc Ám quỷ kinh ra bắt đầu cầu nguyện.
Mọi khi thần Hắc Ám rất hưởng thụ loại hoạt động này, trong lúc cầu nguyện còn có thể hôn hôn sờ mó các kiểu khiến tiểu nô lệ thẹn thùng đỏ mặt. Tuy rằng hắn vẫn chưa vượt qua bóng ma tâm lý để làm bước cuối cùng, nhưng cả hai đều thật sự cầm súng ra trận, mỗi một lần cầu nguyện chính là sảng khoái không thôi.
"Ân... Giữ lấy linh, linh hồn sa đọa... A... Giải phóng... phóng dục vọng bản thân... ưm..."
Lâm Mặc quần áo đã xộc xệch, hai gò má đỏ bừng như trái cà chua chín, hai mắt lại cố gắng tập trung lên câu chữ trên sách.
"Tiếp tục." Thần Hắc Ám nhấn mạnh một cái, ra lệnh.
Mệnh căn đột ngột nhận kích thích lớn, Lâm Mặc liền hưng phấn đến muốn bắn ra. Thế nhưng sau lưng cậu chính là tên bại hoại cố tình không cho phép cậu bắn trước khi đọc xong quỷ kinh, Lâm Mặc chỉ có thể nghẹn ngào dời sự chú ý lên kinh sách.
"... Chà, chà... đạp tấm thân này... Ân... Giam cầm... cầm tù... ngô... Dùng ngọn roi đó quất lên... Dục hỏa, hỏa... ưm... giải phóng..."
Càng về sau tiếng đọc càng lí nhí, mà tiếng rên rỉ ngày càng nhiều. Thần Hắc Ám có thể cảm nhận được cơ thể của tiểu nô lệ đã gần như mềm nhũn, ngay cả mệnh căn của hắn cũng phồng to không chịu nổi. Cậu ngồi ở trong lòng hắn, ngoài miệng rên rỉ đọc kinh, cái mông tròn đầy đặn lại cứ cạ lên chỗ nào đấy, quả thực chính là một loại hành hạ.
Bất quá vẫn như mọi khi, thần Hắc Ám để cho tiểu nô lệ phóng thích trước, sau đó tự mình dùng sức mạnh để kiềm nén hạ hỏa sau.
Lâm Mặc rốt cuộc cũng được bắn ra, sảng khoái không thôi, liếc mắt nhìn thấy đũng quần đối phương đã căng lên, mà đối phương lại không hề có ý muốn tiếp tục, trong lòng khó nói nên lời. Xem tình hình này, hẳn là sẽ tự mình giải quyết đi. Lâm Mặc cảm thấy, nếu cứ như vậy hắn khó mà thoải mái được. Thân là người yêu, chỉ một mình bản thân sướng mà đối phương lại phải nhịn, cậu cảm thấy thiếu trách nhiệm vô cùng!
Cậu đột nhiên cúi người xuống, kéo vạt áo cùng quần hắn xuống, môi anh đào hé ra ngậm vào. Thần Hắc Ám hiển nhiên không ngờ bị động tác của cậu dọa sợ, quát to: "Nhả ra!"
Lâm Mặc bướng bỉnh không nghe, đầu lưỡi bắt đầu len lỏi liếm láp xung quanh trụ căn. Tuy rằng đã lăn giường không biết bao nhiêu lần, nhưng từ trước đến giờ cậu chỉ toàn được nam nhân khẩu giao cho, còn bản thân vẫn là lần đầu tiên. Cho nên động tác của Lâm Mặc trúc trắc thiếu kinh nghiệm, đa phần dựa theo ký ức trước kia mà bắt chước.
Nhưng cho dù là vậy, cũng đủ để thần Hắc Ám phát điên. Tiểu huynh đệ nằm trong khoang miệng ấm áp của người hắn yêu thích, nhanh chóng lại to ra. Kích thước của nó có hơi lớn, cho nên Lâm Mặc phải cố hết sức mới ngậm vào được. Cậu cử động miệng lên xuống, cố gắng hầu hạ hắn thoải mái nhất có thể.
Tiếng thở dốc ồ ồ vang lên khắp căn phòng, may mà trước đó thần Hắc Ám đã giăng sẵn kết giới cách âm, bằng không ngay cả khách dưới đại sảnh e rằng cũng nghe được tiếng hai người hoan hảo.
Thần Hắc Ám đạt đến cao trào, sung sướng đê mê khiến hắn quên béng mất, cứ như thế phun trào ngay trong miệng Lâm Mặc. Bị tập kích bất ngờ, Lâm Mặc ho sù sụ vì sặc, miệng buông dương v*t ra, mơ hồ có thể thấy chất lỏng trắng bên trong khoang miệng.
Cậu ho nhiều như vậy, thần Hắc Ám không thể không chú ý tới. Hắn vội vã cúi người xuống bế cậu lên kiểm tra, thấy cậu ho đến cả vành mắt ngậm nước liền hối hận không thôi, ôn nhu gạt lệ đi, lại dùng ma pháp rót một ly nước đưa cho cậu.
"Mau súc miệng rồi phun ra."
Tuy rằng mùi vị tinh dịch không ngon lành chút nào, bất quá cũng đã nuốt vào gần hết, nếu bắt cậu ói ra, vậy chẳng phải càng khốn khổ hơn sao. Lâm Mặc nhận lấy ly nước, một hơi uống cạn, nuốt hết tất cả vào bụng mình.
Thần Hắc Ám nhìn thấy tiểu nô lệ không nghe lời, tức giận gõ trán cậu: "Ngươi đây là muốn tạo phản rồi phải không?"
Tuy rằng hắn gõ thật nhẹ, nhưng cơ thể hắn vốn tạo nên từ xương rồng là loại vật liệu cứng cáp nhất, da Lâm Mặc lại rất mềm mại dễ để lại dấu, cho nên mơ hồ có thể nhìn thấy chút vết màu đỏ hiện lên trên trán.
Lâm Mặc cảm thấy thật ủy khuất, rõ ràng cậu vất vả phục vụ đối phương như vậy, lại còn bị mắng, liền muốn trêu chọc hắn một phen cho hả giận: "Chủ nhân... ngài không thích sao?"
Thần Hắc Ám thật muốn nói thích, nhưng lại cảm thấy nói ra như vậy mất mặt vô cùng, cư nhiên lại bị tiểu nô lệ ngậm mút đến bắn! Lại còn là tập kích bất ngờ! Quả thật không có chút phong độ chủ nhân nào!
Thật đúng là đồ muộn tao! Bao nhiêu thế giới chữa cũng không khỏi! Nghĩ vậy, Lâm Mặc càng muốn kích thích hắn thêm chút, không báo trước xoạch xoạch quỳ gối xuống dập đầu: "Ta biết sai rồi! Sau này ta sẽ không dám tự chủ trương như vậy nữa! Chủ nhân... Ngô!"
Tuy rằng Lâm Mặc chỉ làm bộ là chính, ngay cả cái trán còn chưa kịp đập xuống đất đã bị thần Hắc Ám túm lấy kéo lên, nhưng trong mắt hắn tiểu nô lệ sao lại ngốc nghếch như vậy! Trán sắp sưng to đỏ tấy thành một mảnh rồi kìa!
"Ngu ngốc! Ai kêu ngươi làm vậy!" Hắn chính là đau lòng không thôi, hai mắt nhìn chằm chằm cái trán tưởng chừng như có thể đục được cái lỗ trên đó.
Dục vọng khó nhịn, thần Hắc Ám liền không kiêng dè gì, đè tiểu nô lệ xuống giường, gặm cắn cái miệng nhỏ của cậu. Có điều khi nãy khẩu giao khá lâu nên miệng tiểu nô lệ cũng đều mỏi cả, cho nên thần Hắc Ám không dằn vặt nhiều liền buông ra.
"Sau này không được tùy tiện làm bản thân bị thương nữa." Hắn nghiêm túc ra lệnh.
Tim Lâm Mặc sắp mềm nhũn rồi, trong lòng cậu hệt như được nước ấm giội rửa qua, chớp mắt đáp: "Vâng."
Hoạt động không lành mạnh một hồi, cả hai lại đứng đắn như Liễu Hạ Huệ mà ngủ chung một giường.
Nhiệt độ cơ thể thần Hắc Ám rất thấp, nhưng không biết có phải do ảo giác của tình yêu hay không, Lâm Mặc luôn cảm thấy ngủ trong vòng tay của hắn ấm áp êm ái vô cùng. Chóp mũi đối diện với lồng ngực để mở, nhiệt khí liên tục phả vào, chọc cho tim thần Hắc Ám ngứa ngáy không thôi. Nhưng hắn vẫn đợi tiểu nô lệ ngủ yên rồi, mới hơi xoay chuyển cơ thể, để cho mình có thể nhìn thấy toàn bộ thụy nhan của cậu.
Tiểu nô lệ trước kia có mái tóc vàng óng ánh như ánh mặt trời, đẹp mắt vô cùng. Mà tiểu nô lệ bây giờ một đầu thuần tóc đen, lại vẫn xinh đẹp không thôi.
Ngón tay của thần Hắc Ám quấn quanh sợi tóc, một lọn rồi lại một lọn, chơi như nghiện không hề buồn chán chút nào.
Mục đích của bọn họ lần này chính là quả sinh mệnh, cho nên thần Hắc Ám cùng Lâm Mặc cũng không chần chừ lâu tại quán trọ này, ngày hôm sau liền lên đường.
Lối vào Tinh Linh tộc sâu trong rừng rậm, nhiều cạm bẫy vô cùng. Thế nhưng Lâm Mặc tỏ vẻ cậu có bàn tay vàng bản đồ của hệ thống, bẫy rập gì đó vân vân chỉ là mây bay. Vì vậy cả hai đi nửa ngày trời, ngay cả một con thú hoang cũng không gặp phải, càng đừng nói động trúng cơ quan nào.
"Nô lệ, ngươi biết đường sao?" Ánh mắt thần Hắc Ám tràn ngập nghi ngờ nhìn cậu.
Tinh Linh tộc nằm ở đâu, cho dù là cách đây năm ngàn năm trước thần Hắc Ám cũng không biết. Chủng tộc này xa cách thế gian, đại chiến Thần Ma năm đó không tham dự, từ trước đến nay hành tung bí mật, rất ít khi xuất hiện bên ngoài. Hắn đã dự định thăm dò xung quanh khu rừng nơi được xem là có khả năng nhất dẫn vào địa bàn Tinh Linh tộc này, thế nhưng hành vi của tiểu nô lệ vẫn khiến hắn kinh ngạc, thật giống như cậu biết rõ đường vào.
Lâm Mặc biết việc này một lời khó giải thích hết, có điều công phu nói dối của cậu càng ngày càng tăng, mặt không đỏ tim không đập đáp: "Không biết nữa, đột nhiên có cảm giác như đã từng đi đến nơi này."
Câu trả lời của cậu khiến thần Hắc Ám có chút khựng lại. Lẽ nào... tiểu nô lệ nhớ ra điều gì?
Lần đầu tiên thần Hắc Ám gặp Lâm Mặc chính là lúc cậu mười lăm tuổi tham gia kỳ thi đầu vào của Học viện Ma pháp Hoàng gia, từ sau đó liền bám theo đến tận bây giờ. Vì vậy nếu hỏi hắn chuyện của cậu từ năm mười lăm tuổi đến giờ, hắn có thể kể nhất thanh nhị sở.
Nhưng mười lăm năm trước đó, Lâm Mặc chưa bao giờ chủ động đề cập qua, mà thần Hắc Ám cũng không hỏi, cho nên hắn quả thực không biết rốt cuộc cậu đã trải qua những gì.
Cũng chính vì điều này mà Lâm Mặc mới dám tự tin nói dối không lo bị vạch trần. Dù sao bây giờ cậu chính là Eclipse đã quên hết mọi chuyện, thần Hắc Ám có muốn tìm người truy hỏi thì nên đi tìm Helios mới đúng.
Kỳ thực sau khi nghe được câu trả lời của cậu, thần Hắc Ám hoàn toàn quên béng nghi ngờ trước đó của mình, trái lại trong lòng xuất hiện một loại lo lắng mơ hồ khác. Một năm qua hắn cùng tiểu nô lệ vẫn luôn bình yên ở bên nhau, không hề nghe thấy cậu nhắc gì tới quá khứ. Nhưng cũng có thể vì hắn luôn tận lực tránh né đề tài này. Hiện tại cả hai người bọn họ một lần nữa quay trở về, liệu tiểu nô lệ có bị những thứ này kích thích nhớ ra mọi chuyện hay không?
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra! Ánh mắt thần Hắc Ám lóe lên quang mang, bằng mọi giá tuyệt đối không thể để cậu khám phá ra sự thật!
Cả hai đi một đoạn, thần Hắc Ám bất ngờ kéo cậu lại, Lâm Mặc bị vùi vào lồng ngực hắn, chưa kịp hỏi tại sao, đã nhìn thấy hắn đưa ngón tay lên ý chỉ im lặng.
Lúc này cậu nheo mắt nhìn kỹ, mới phát hiện ra bên kia có hai bóng người loáng thoáng!
Thuật ẩn thân của thần Hắc Ám nếu triển khai vào ban đêm quả thực chính là hòa vào làm một với màn đêm, không có đối thủ. Nhưng hiện tại đang buổi sáng, mặt trời vẫn còn gay gắt, ma pháp của hắn do đó liền bị ảnh hưởng theo. Để đảm bảo không bị phát hiện, bọn họ cần phải đứng cách đó một khoảng nhất định.
Chết tiệt! Nếu như là thần thể, ánh mặt trời nhỏ nhoi này sao có thể ảnh hưởng đến hắn!
Lâm Mặc cảm nhận được tâm tình không tốt của hắn, ôn nhu vỗ về an ủi không một tiếng động. Khoảng cách này kỳ thực không quá xa, đủ để hai người họ nghe rõ nhìn rõ rồi.
Đối diện bọn họ chính là một nam nhân cao lớn, da trắng như tuyết, mái tóc bạc dài buộc lại hờ hững bằng một sợi dây trắng xõa xuống tận lưng, cằm nhọn mặt thon, quả thực mỹ mạo mười phần. Dựa vào nhan sắc kinh diễm cùng đôi tai nhọn kia của y, Lâm Mặc có thể khẳng định đây nhất định chính là Mashuu, tinh linh đã phản bội tộc nhân đánh cắp quả sinh mệnh.
Chủng tộc Tinh Linh tuổi thọ dài lâu, nhan sắc mỹ lệ, lại có lực tương tác với nguyên tố ma pháp rất cao, quả thực khiến các chủng tộc khác phải đố kỵ. Nhưng ngược lại bọn họ có một điểm chí mạng, đó chính là không thể tự mình sinh sản đời sau. Hai tinh linh cho dù có kết thành bạn lữ, ư ư a a gì đó cũng không mang thai được. Còn Andrew lại là trường hợp ngoại lệ, bởi vì phụ thân y là nhân loại, cho nên khi kết hợp cùng mẫu thân tinh linh của y vẫn có thể sinh ra y. Bất quá tinh linh sẽ không tùy tiện tìm nhân loại để giao phối chỉ để sinh ra đời sau, tính khiết phích của bọn họ đứng nhất đại lục này, trừ phi thật sự có tình cảm, bằng không họ kiên quyết không vì lý do "sinh sản đời sau" mà quơ đại một người.
Vì vậy, mọi tinh linh được sinh ra trong tộc đều nhờ vào mẫu thụ. Mẫu thụ chính là cây thần của Tinh Linh tộc, được tất cả mọi tinh linh sùng bái tôn kính. Cứ cách một trăm năm, mẫu thụ sẽ kết quả một lần, sinh ra các tiểu tinh linh. Số lượng cùng chất lượng tinh linh tùy thuộc vào tình trạng của mẫu thụ, cho nên các tinh linh trong tộc luôn cố gắng hết sức bảo vệ mẫu thụ.
Mà cứ cách một ngàn năm, mẫu thụ sẽ kết ra một quả sinh mệnh. Đây là thánh quả không chỉ riêng với Tinh Linh tộc, mà còn là thứ khiến bao kẻ khác điên cuồng theo đuổi. Quả sinh mệnh chính là linh đan diệu dược có thể trị bách bệnh, cải lão hoàn đồng, kéo dài tuổi thọ, thậm chí cải tử hồi sinh!
Bất quá những thứ đó đối với Tinh Linh tộc đều không có ý nghĩa gì, bất luận nhan sắc, sức mạnh hay tuổi thọ, bọn họ đều có cả. Thứ khiến bọn họ tôn thờ quả sinh mệnh, chính là vì nó có khả năng sản sinh ra một mẫu thụ khác! Chỉ cần quả sinh mệnh còn, cho dù mẫu thụ có chết đi vẫn có cơ hội trồng lại một mẫu thụ mới!
Mashuu chính là một tinh linh trưởng thành đã hơn trăm tuổi. Khác với phần lớn những tinh linh khác yêu thiên nhiên hòa bình ghét chiến tranh, y lại là một kẻ theo phái chủ chiến. Y luôn cảm thấy Tinh Linh quá mềm yếu, dẫn đến hậu quả tộc nhân phải trốn chui trốn nhũi trong rừng. Rõ ràng bọn họ mang huyết thống cao quý, năng lực mạnh mẽ, lẽ ra nên là sinh vật đứng trên đỉnh đầu mọi giống loài khác! Vì vậy Mashuu luôn chán ghét nhân loại, cảm thấy bọn họ chẳng khác gì sâu bọ dưới chân y, muốn biến họ thành nô lệ của Tinh Linh tộc.
Có điều các tinh linh đều rất hiền hòa, cho nên đa phần phản đối ý kiến gây chiến vô cớ này của y. Rõ ràng đang sống yên lành, đột nhiên đi phát động chiến tranh, này chẳng phải tự làm khổ nhau sao. Tinh Linh tộc đã ít người như thế, mỗi một tinh linh ngã xuống sẽ là tổn thất đến nhường nào!
Dần dà, Mashuu bị thái độ của tộc nhân cùng trưởng lão làm cho tức giận. Y cảm thấy chính bọn họ đã khiến Tinh Linh tộc suy yếu như bây giờ, liền lên kế hoạch soán ngôi đạt vị, trở thành thủ lĩnh Tinh Linh tộc. Nhưng một mình y không có biện pháp, vì vậy đành bắt tay hợp tác cùng một gã pháp sư vong linh. Pháp sư vong linh này hứa rằng sẽ hỗ trợ y thượng vị thành công, đổi lại Mashuu phải trả thù lao cho gã bằng quả sinh mệnh.
Gã pháp sư vong linh kia trùm choàng đen kín cả người, lại quay lưng về phía bọn họ cho nên Lâm Mặc không nhìn thấy được mặt mũi của gã. Nhưng dựa vào giọng nói của gã, cậu đoán rằng tên pháp sư vong linh này cũng không còn trẻ trung gì.
"Rốt cuộc chừng nào ngươi mới ra tay?!" Mashuu tức giận trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn pháp sư vong linh.
"Bình tĩnh, chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai liền xong. Vì sao ngươi đột nhiên gấp gáp như vậy?"
"Hừ! Cách đây vài ngày trước trong Tinh Linh tộc xuất hiện một đứa con hoang! Rác rưởi ghê tởm! Thế nhưng trưởng lão cùng những kẻ khác lại chào đón nó!" Hai mắt y đỏ bừng lên, "Thật quá nhục nhã, ta không tài nào chịu nổi! Cứ mỗi lần nhìn thấy mặt NÓ, ta chỉ muốn giết chết nỗi ô nhục này!"
Thái độ của tinh linh đối với nhân loại không mặn không nhạt, nói thẳng ra là không quan tâm. Sự xuất hiện của Andrew tại Tinh Linh tộc quả thực có hơi khuấy động một chút, nhưng rốt cuộc cũng không dậy nổi bao nhiêu gợn sóng. Hầu hết các tinh linh vẫn chào đón y, bởi vì mẹ y Elina là một nữ tinh linh dịu dàng được nhiều người yêu mến. Bất quá cũng không có nghĩa họ thực sự coi Andrew như người một nhà, cùng lắm thì một vị khách ở trọ vài ngày mà thôi.
Có điều tính khiết phích cộng chủ nghĩa thuần huyết của Mashuu quá cao, khiến y không dung nổi hạt cát là Andrew đây. Theo cách nhìn của y, Tinh Linh tộc chính là điên hết rồi! Lẽ ra bọn họ nên giết chết tiểu tạp chủng này, xóa đi nhục nhã của Tinh Linh tộc mới đúng!
Gã pháp sư vong linh kia ngược lại không hề nổi nóng. Này cũng đương nhiên, chuyện Tinh Linh tộc thì can hệ gì đến gã, mục tiêu của gã là quả sinh mệnh cơ. Nghe Mashuu nói như vậy, cơ linh vừa động, hai mắt gã lóe sáng: "Kỳ thực cũng không phải không trị được tên đó."
"Ồ?" Mashuu ngừng tiếng mắng chửi lại, nhìn gã, "Ngươi có biện pháp gì sao?"
"Như chúng ta đã thỏa thuận ban đầu, ngươi mang cho ta quả sinh mệnh, ta giúp ngươi chiếm lấy vị trí thủ lĩnh Tinh Linh tộc. Ngươi nghĩ xem, nếu như quả sinh mệnh biến mất vừa lúc tên tạp chủng đó tiến vào Tinh Linh tộc, mọi người sẽ nghĩ thế nào?"
Hai mắt Mashuu tỏa sáng! Tại sao y không nghĩ ra sớm hơn! Đúng vậy, nếu quả sinh mệnh đột nhiên biến mất, thì giữa một tên tiểu tạp chủng cùng một tinh linh thuần huyết lâu năm như y đây, ai cũng thừa biết Tinh Linh tộc sẽ nghiêng về phía nào.
"Cách này rất hay, một mũi tên liền trúng hai con nhạn." Mashuu không nhịn được khen ngợi.
Hai người bàn bạc kế hoạch thêm hồi lâu, sau đó liền ai quay về nơi người nấy, biến mất cực nhanh, lại hoàn toàn không hay biết toàn bộ cuộc đối thoại của mình đều đã rơi vào tai người khác.
Thần Hắc Ám trầm ngâm nhìn phương hướng Mashuu rời đi, mở miệng hỏi: "Đuổi theo?"
Lâm Mặc trái lại không quản Mashuu, tầm mắt lại dời về phía tên pháp sư vong linh kia biến mất: "Không, bám theo gã kia."
Theo đúng cốt truyện, quả sinh mệnh dù thế nào cũng sẽ rơi vào tay gã pháp sư vong linh, như vậy bọn họ không cần mệt nhọc chen chân vào làm gì, chỉ cần giăng bẫy đợi sẵn đến phút cuối cùng, sau đó một lưới tóm gọn là xong.
Còn về việc số phận của Mashuu cùng nhân vật chính ra sao, Lâm Mặc tỏ vẻ chẳng phải dựa vào kịch bản gốc đã quá rõ ràng rồi sao, còn có thể thế nào nữa.
Thần Hắc Ám mặc dù không biết kịch bản, nhưng đầu óc hắn suy nghĩ trong chốc lát cũng hiểu ra bảy, tám phần kế hoạch của cậu: "Được lắm, đây gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng đi."
"Đúng vậy." Lâm Mặc vui vẻ thưởng cho người yêu một nụ hôn, liếc mắt trộm nhìn liền thấy khóe miệng hắn cong hết cả lên.
Bởi vì gã kia là một pháp sư vong linh, chuyên hấp thụ nguyên tố bóng tối để tu luyện, cho nên ngay cả khi gã đã cố che dấu hành tung, thì thần Hắc Ám thân là kẻ sinh ra từ nguyên tố bóng tối vẫn cảm nhận được khí tức còn sót lại. Hắn một tay ôm dưới mông tiểu nô lệ liền lập tức vụt bay đi lần theo hướng đi của gã, tìm đến được một cái hang động.
Ngoài cửa động có hạ cấm chế, bất quá trình độ đối phương chỉ tương đương Pháp sư Cao cấp, mấy trò vặt vãnh này đối với thần Hắc Ám không là vấn đề gì. Nhưng phá vỡ thì dễ, hàn gắn mới khó, để tránh cho bứt dây động rừng, Lâm Mặc ngăn cản hắn, ý bảo cứ tạm thời để yên, đợi đến khi quả sinh mệnh đến tay gã rồi hẳn ra tay.
Mọi chuyện đều thuận lợi theo đúng kế hoạch, êm xuôi đến độ Lâm Mặc còn ngỡ đâu nguyên liệu cuối cùng này có thể dễ dàng lấy vào tay. Nhưng trên đời có câu vạn sự vô nhất thất, có lẽ cậu ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ gặp phải nhân vật chính.
Chẳng phải một cuộc gặp gỡ oanh oanh động động gì cho cam. Lâm Mặc lúc ở trong rừng vô tình dính phải nhựa một loại cây, liền bảo thần Hắc Ám chờ cậu lội xuống suối rửa sạch một lát. Kết quả chính là vừa mới đặt chân tới bên suối, liền nhìn thấy Andrew đi ra từ sau hòn đá phía bên kia bờ mắt tròn mắt dẹt nhìn mình.
Gặp phải tình cảnh này, Lâm Mặc sững sờ không biết nói gì. Mà Andrew ban đầu cũng chưa nhận ra cậu, chỉ ngạc nhiên vì sao trong rừng lại xuất hiện một nhân loại.
"Ngươi là..."
"A!" Lâm Mặc không muốn nói nhiều thêm, liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy, "Ta chỉ vô tình đi lạc vào đây thôi, cáo từ."
Bề ngoài của cậu đã dùng ma pháp che giấu bảy, tám phần, nhưng giọng nói vẫn như cũ, vì thế Andrew nghe xong liền sững người ra, không thể tin được bật miệng thốt lên: "... Helios?"
Mà ngay lúc này đây, thần Hắc Ám nghe được tiếng động cũng đã lao sang. Tình cảnh liền biến thành thế chân vạc, Lâm Mặc lúng túng đứng ở giữa không biết nên giải quyết như thế nào cho ổn thỏa, lại không chọc giận người yêu, liền một bộ ngây thơ ngơ ngác: "Helios là ai? Có phải ngươi nhận lầm người rồi không?"
Andrew càng nghe càng khẳng định đối phương chính là Helios, dù sao y ở chung phòng với cậu ta năm năm, không có khả năng nhận lầm được. Nhưng nhìn bộ dáng của cậu, dường như thật sự không biết y là ai.
Ánh mắt Andrew dời sang người đàn ông cường thế bên cạnh. Đúng vậy, là cường thế. Cho dù hắn chỉ đứng yên ở phía xa, Andrew cũng đã cảm nhận được một luồng áp bức vô hình.
Nam nhân thần bí bước tới gần thiếu niên hãy còn đang ngơ ngác, tự nhiên ôm eo cậu, giọng nói lạnh băng: "Chúng ta về thôi."
Sau đó, hắn không nhiều lời thêm một câu, lập tức mang cả hai ra khỏi đây, để lại Andrew trơ trọi một mình.
Bản thân Andrew cảm thấy tình huống lúc này thật quỷ dị. Đột nhiên gặp lại vị thánh tử lẽ ra đã chết, đối phương lại giống như quên mất tất cả, hơn nữa bên cạnh cậu còn có một nam nhân xa lạ,... Những chuyện này liên tục ập tới, khiến Andrew mất cả khả năng tự hỏi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ là... Quang Minh giáo đình đã nói dối sao? Andrew hãy còn nhớ rõ, thời điểm Helios mất tích, bọn họ công khai tìm kiếm, ba tháng sau đó tuyên bố thánh tử đã qua đời, đem thân xác đi hỏa táng. Nhưng Helios hôm nay đứng trước mặt y vẫn còn nguyên vẹn, tuy bề ngoài có chút khác biệt, nhưng giọng nói đó không thể sai đi đâu được.
Quả nhiên là một đám thối tha chỉ biết tranh quyền đoạt vị. Andrew cười gằn, cảm thấy Quang Minh giáo đình mục rữa, chẳng trách vì sao Raymore nói rằng hoàng gia luôn muốn thanh tẩy từ trên xuống dưới giáo đình. Nói không chừng việc Helios biến thành bộ dạng này còn có công lao của bọn họ.
Andrew tuy là pháp sư hệ quang, nhưng y cảm thấy bản thân không hề có bất kỳ nghĩa vụ gì đối với thần Quang Minh, càng đừng nói là Quang Minh giáo đình. Nếu chuyện của Helios có liên quan đến tranh quyền đoạt vị ở giáo đình, Andrew khẳng định sẽ không nhúng tay vào, tránh cho bản thân lại bị liên lụy.
Vì vậy chuyện ngày hôm nay, sau khi quay trở về y không kể với bất kỳ ai, hệt như mọi chuyện chưa từng phát sinh.
Thần Hắc Ám lửa giận phừng phừng ôm tiểu nô lệ bay vào một động núi khác, buông tay thả cậu xuống, ngữ điệu mang theo tức tối: "Nói! Vì sao không cho ta giết y?!"
Eclipse của hắn không thể nào biết đến Andrew, chỉ có Helios mới có quen hệ với y. Nhưng vừa nãy khi hắn định ra tay, tiểu nô lệ lại lén lút ở sau lưng kéo áo hắn, tỏ vẻ không nên động thủ.
Từ trước tới nay tiểu nô lệ sẽ không vì bất cứ ai cầu xin đột nhiên làm ra hành động như vậy, thần Hắc Ám đương nhiên cảm thấy có nguy cơ cực cao!
Hắn vẫn chưa quên tiểu nô lệ trước kia yêu thích Andrew đến thế nào đâu!
"Ta... Ta chỉ là..." Lâm Mặc bị buông xuống bất ngờ, còn đang lắp bắp đã bị thần Hắc Ám lần nữa cắt ngang.
"Có phải ngươi đã nhớ ra điều gì không?! Đúng không?!"
Hắn không kiềm chế được, suýt chút nữa đã trực tiếp dùng ma pháp thăm dò ký ức trong não cậu. May mà hắn còn đủ tỉnh táo nhận ra hành vi này có thể khiến não bộ tiểu nô lệ tổn thương, liền nhanh chóng dừng lại.
"Không có, ta không biết gì cả..." Tiểu nô lệ òa khóc nức nở, "Ta thật sự không quen biết y..."
Nước mắt đối với nam nhân luôn là vũ khí công kích hiệu quả, miễn là nam nhân dó thực sự quan tâm người rơi lệ. Thần Hắc Ám thấy cậu khóc thảm thương, cơn giận bay biến, luống cuống vuốt ve: "Ta không nghi ngờ ngươi đâu, thật sự, ngươi... đừng khóc."
"Ngài nói dối." Tiểu nô lệ chớp chớp mắt, hạt lệ châu trong suốt rơi xuống, "Rõ ràng khi nãy ngài còn vô cớ mắng ta."
"Là ta không đúng." Thần Hắc Ám không chút do dự nhận sai.
Hai tay hắn vòng qua eo cậu, khiến cậu hơi kiễng chân lên, xiết chặt lại thở dài: "Eclipse, ta chỉ là quá sợ hãi ngươi sẽ rời ta mà đi."
"Làm sao có thể." Tiể nô lệ cọ cọ đầu vào ngực hắn, ôn nhu nói, "Ta sao có thể vứt bỏ chủ nhân. Không có ngài, Eclipse chẳng có gì cả."
Không, đấy là do ngươi không biết, thần Hắc Ám đau khổ mà nghĩ. Nếu không có ta, ngươi chính là một thánh tử cao cao tại thượng, được muôn vàn người tôn thờ. Ngươi có thể giữ nguyên tâm hồn cùng thân thể trong sạch của mình để cống hiến cả đời cho việc sám hối cầu nguyện. Ngươi được ở trong cung điện xa hoa nhất, mặc xiêm y lộng lẫy nhất, ăn những thứ ngon mới mẻ nhất.
Mà khi ngươi ở cùng ta, ngươi chỉ có một tòa cung điện rách nát sâu dưới lòng đất quanh năm không thấy ánh mặt trời, cùng xương khô và vong hồn làm bạn. Ngươi muôn đời đều sẽ chịu phỉ nhổ của thế nhân, trở thành bùn lầy nhơ bẩn mà ngươi từng căm ghét nhất.
Chính ta đã cướp đoạt hết tất cả mọi thứ của ngươi. Hắn đưa hai tay lên đặt bên má tiểu nô lệ, hung hăng dùng lưỡi của mình một lần nữa công thành đoạt đất bên trong khoang miệng đối phương.
Nhưng ta không hối hận vì điều đó. Ta chỉ hối hận rằng vì sao chính mình không thể gặp ngươi sớm hơn, như vậy từ giây phút ngươi sinh ra, ta chính là toàn bộ thế giới của ngươi. Ta ghen tỵ với bất kỳ kẻ nào có được sự chú ý của ngươi, cho dù là thần Quang MInh trên cao, hay là một Andrew nhỏ bé.
"Sau này không cho tùy tiện nói chuyện với người lạ." Thần Hắc Ám nghiêm túc căn dặn, "Như thế rất nguy hiểm. Rõ chưa?"
Mùi giấm nồng nặc như thế, Lâm Mặc làm sao không ngửi thấy. Cậu hơi cắn nhẹ môi của thần Hắc Ám một cái, âm thanh ngọt ngào lại trong trẻo vang lên: "Đã hiểu."
"Nô lệ chết tiệt, lại câu dẫn ta." Thần Hắc Ám không nhịn được bắt đầu đè cậu ra lột quần áo làm vai chuyện không hài hòa.
Mấy ngày nay nhờ việc tìm quả sinh mệnh hắn đã tự tin hơn chút, dục hỏa đốt người muốn đè tiểu nô lệ ra ăn sạch sẽ mà thôi. Bất quá hắn vẫn kiên nhẫn, dùng tay giải quyết cho cậu. Không cần vội, địa điểm không thích hợp. Hơn nữa đợi đến khi hắn đạt được thần thể rồi, tính phúc còn lo sợ thiếu thốn sao.
Vài ngày sau đó, trên dưới Tinh Linh tộc đều nhận được tin dữ: quả sinh mệnh biến mất rồi!
Tam trưởng lão là người chịu trách nhiệm giám sát nơi thờ quả sinh mệnh mỗi ngày, đột nhiên xảy ra mất cắp, ông là người đầu tiên phát hiện ra, cơ hồ sắp phát điên!
Mà toàn bộ tộc nhân Tinh Linh tộc, sau khi nghe được tin này tâm trạng cũng không hề khá hơn bao nhiêu! Đấy chính là quả sinh mệnh duy nhất bọn họ có a! Muốn đợi mẫu thụ thai nghén dựng dục ra quả sinh mệnh tiếp theo e rằng còn phải tốn hơn tám trăm năm nữa! Trong tám trăm năm này, bọn họ làm sao có thể đảm bảo mẫu thụ bình yên vô sự trải qua đây?!
Đây là việc lớn, các tinh linh dù ngày thường ưa thích đánh đàn ca hát tao nhã, thì giờ phút này đều tập trung lại để truy tìm tung tích quả sinh mệnh.
Andrew khi nghe tin này, suy nghĩ đầu tiên chính là phiền phức to rồi. Quả nhiên khi y vừa đặt chân tới điểm hội họp, Mashuu liền đứng lên chỉ thẳng tay vào y quát to: "Tiểu tạp chủng! Mau lấy quả sinh mệnh ra đây trả lại cho chúng ta!"
Các tinh linh theo tiếng quát của hắn đồng loạt quay đầu, trong ánh mắt hiện lên đủ loại cảm xúc. Có phẫn hận, có nghi ngờ, có mơ hồ,... tóm lại rất nhiều thần sắc, nhưng không có bao nhiêu thiện cảm.
"Ngươi có bằng chứng gì không?" Andrew lạnh lùng liếc mắt nhìn Mashuu.
"Đừng nói nhảm! Trước khi ngươi đến đây, quả sinh mệnh vẫn luôn bình yên vô sự! Đột nhiên sau khi ngươi tới vài ngày quả sinh mệnh đã bị đánh cắp, không phải ngươi làm thì ai làm?!"
"Chỉ bằng vào chừng này đã tùy tiện buộc tội kẻ khác, đầu óc ngươi có vấn đề à."
"Ngươi..." Mashuu nghẹn đỏ gương mặt xinh đẹp, đập bàn mạnh một cái, chỉ trong tích tắc tay đã rút cung cùng tên từ sau lưng, nhắm thẳng về phía Andrew, "Loại tạp chủng bạch nhãn lang như ngươi, còn không bằng dùng sinh mệnh để tạ tội với Tinh Linh tộc!
"Dừng lại!" Đại trưởng lão nhìn không nổi một màn này, không vui lên tiếng, "Mashuu, ta hiểu ngươi lo lắng cho Tinh Linh tộc, nhưng cái ngươi gọi là bằng chứng hoàn toàn không chứng minh được điều giả cả."
"Đại trưởng lão, chẳng phải hai hôm trước ngài vừa mới dắt y đi xem quả sinh mệnh sao?"
Lời nói này thành công đem lực chú ý cùng cừu hận tiếp tục đổ lên đầu hai bên. Andrew không nhìn được cách đối nhân xử thế như vậy, trực tiếp ra mặt: "Mashuu, ngươi luôn miệng nói ta là kẻ trộm, nhưng theo ta ngươi mới càng giống hung thủ hơn!"
"Ngươi nói cái gì?! Một tên lai tạp như ngươi mà cũng dám..."
"Nếu ngươi không phải hung thủ, vì sao ta vừa bước vào hội nghị, ngay cả bằng chừng cũng không có liền nhảy ra kết luận ta là kẻ làm việc đó? Sau đó ngươi yêu cầu ta giao ra quả sinh mệnh, lại không đợi ta giải thích xong đã đòi giết chết ta. Này không phải quá bất bình thường sao?" Andrew ngừng lại một chút lấy hơi, nói tiếp, "Hay nói đúng hơn, ngươi đang muốn giết người diệt khẩu, dùng cái chết của ta lấp liếm cho hành vi phạm tội của ngươi?"
Nghe Andrew phân tích, các tinh linh cũng cảm thấy có lý, nhất thời mơ hồ không biết nên tin tưởng ai.
Kỳ thực Andrew cũng không hoàn toàn chắc chắn Mashuu là kẻ ăn trộm quả sinh mệnh, chẳng qua thấy y cứ một hai dồn mình vào đường cùng, liền dùng ngay những lý lẽ đó đàn áp lại đối phương.
"Nói bậy! Ta sao có thể..."
"Đủ rồi! Mashuu ngươi quá nóng nảy, tốt nhất nên tự mình kiềm chế bản thân." Đại trưởng lão nhíu mày nói, "Còn Andrew, nếu như ngươi không có bằng chứng gì, việc ngươi buộc tội y cũng xem như vô căn cứ."
Andrew nhún vai, dù sao y cũng không thật sự quan tâm vấn đề này, chẳng qua đột nhiên bị người nghi ngờ, trong lòng không khỏi khó chịu thôi.
"Trước khi mọi việc được điều tra xong, chúng ta không thể tùy tiện cáo buộc bất cứ ai. Mashuu, ngươi quay về phòng tĩnh tâm đi. Còn Andrew, lát nữa ngươi tới nhà gặp ta."
Mashuu há to miệng, thở hồng hộc, hai mắt tràn ngập tơ máu liếc một vòng xung quanh, nắm tay nắm chặt, ném một cái liếc nhìn khinh thường về phía Andrew: "Ngươi cứ chờ đấy!"
Đợi đến khi y nắm được thực quyền trong tay, kẻ đầu tiên bị y giết chết khẳng định chính là tên tiểu tử lai tạp làm dơ bẩn dòng máu tinh linh thuần khiết này!
Bình thường nếu là bạn bè, đương nhiên phải phân phòng. Bất quá trong trường hợp mang theo người hầu, đa phần sẽ ở chung phòng để hầu hạ cho chủ nhân, một số chủ nhân tính khiết phích cao thì thuê phòng khác cho người hầu ở, hoặc để cho hắn ngủ chuồng ngựa.
Vì vậy khi thần Hắc Ám quang minh chính đại mang Lâm Mặc vào phòng, những người khác dù thấy cũng không có gì làm ngạc nhiên.
Lâm Mặc hiện tại chính là tiểu tín đồ ngoan không thể ngoan hơn của thần Hắc Ám, vừa vào phòng thu dọn xong đồ đạc liền lấy Hắc Ám quỷ kinh ra bắt đầu cầu nguyện.
Mọi khi thần Hắc Ám rất hưởng thụ loại hoạt động này, trong lúc cầu nguyện còn có thể hôn hôn sờ mó các kiểu khiến tiểu nô lệ thẹn thùng đỏ mặt. Tuy rằng hắn vẫn chưa vượt qua bóng ma tâm lý để làm bước cuối cùng, nhưng cả hai đều thật sự cầm súng ra trận, mỗi một lần cầu nguyện chính là sảng khoái không thôi.
"Ân... Giữ lấy linh, linh hồn sa đọa... A... Giải phóng... phóng dục vọng bản thân... ưm..."
Lâm Mặc quần áo đã xộc xệch, hai gò má đỏ bừng như trái cà chua chín, hai mắt lại cố gắng tập trung lên câu chữ trên sách.
"Tiếp tục." Thần Hắc Ám nhấn mạnh một cái, ra lệnh.
Mệnh căn đột ngột nhận kích thích lớn, Lâm Mặc liền hưng phấn đến muốn bắn ra. Thế nhưng sau lưng cậu chính là tên bại hoại cố tình không cho phép cậu bắn trước khi đọc xong quỷ kinh, Lâm Mặc chỉ có thể nghẹn ngào dời sự chú ý lên kinh sách.
"... Chà, chà... đạp tấm thân này... Ân... Giam cầm... cầm tù... ngô... Dùng ngọn roi đó quất lên... Dục hỏa, hỏa... ưm... giải phóng..."
Càng về sau tiếng đọc càng lí nhí, mà tiếng rên rỉ ngày càng nhiều. Thần Hắc Ám có thể cảm nhận được cơ thể của tiểu nô lệ đã gần như mềm nhũn, ngay cả mệnh căn của hắn cũng phồng to không chịu nổi. Cậu ngồi ở trong lòng hắn, ngoài miệng rên rỉ đọc kinh, cái mông tròn đầy đặn lại cứ cạ lên chỗ nào đấy, quả thực chính là một loại hành hạ.
Bất quá vẫn như mọi khi, thần Hắc Ám để cho tiểu nô lệ phóng thích trước, sau đó tự mình dùng sức mạnh để kiềm nén hạ hỏa sau.
Lâm Mặc rốt cuộc cũng được bắn ra, sảng khoái không thôi, liếc mắt nhìn thấy đũng quần đối phương đã căng lên, mà đối phương lại không hề có ý muốn tiếp tục, trong lòng khó nói nên lời. Xem tình hình này, hẳn là sẽ tự mình giải quyết đi. Lâm Mặc cảm thấy, nếu cứ như vậy hắn khó mà thoải mái được. Thân là người yêu, chỉ một mình bản thân sướng mà đối phương lại phải nhịn, cậu cảm thấy thiếu trách nhiệm vô cùng!
Cậu đột nhiên cúi người xuống, kéo vạt áo cùng quần hắn xuống, môi anh đào hé ra ngậm vào. Thần Hắc Ám hiển nhiên không ngờ bị động tác của cậu dọa sợ, quát to: "Nhả ra!"
Lâm Mặc bướng bỉnh không nghe, đầu lưỡi bắt đầu len lỏi liếm láp xung quanh trụ căn. Tuy rằng đã lăn giường không biết bao nhiêu lần, nhưng từ trước đến giờ cậu chỉ toàn được nam nhân khẩu giao cho, còn bản thân vẫn là lần đầu tiên. Cho nên động tác của Lâm Mặc trúc trắc thiếu kinh nghiệm, đa phần dựa theo ký ức trước kia mà bắt chước.
Nhưng cho dù là vậy, cũng đủ để thần Hắc Ám phát điên. Tiểu huynh đệ nằm trong khoang miệng ấm áp của người hắn yêu thích, nhanh chóng lại to ra. Kích thước của nó có hơi lớn, cho nên Lâm Mặc phải cố hết sức mới ngậm vào được. Cậu cử động miệng lên xuống, cố gắng hầu hạ hắn thoải mái nhất có thể.
Tiếng thở dốc ồ ồ vang lên khắp căn phòng, may mà trước đó thần Hắc Ám đã giăng sẵn kết giới cách âm, bằng không ngay cả khách dưới đại sảnh e rằng cũng nghe được tiếng hai người hoan hảo.
Thần Hắc Ám đạt đến cao trào, sung sướng đê mê khiến hắn quên béng mất, cứ như thế phun trào ngay trong miệng Lâm Mặc. Bị tập kích bất ngờ, Lâm Mặc ho sù sụ vì sặc, miệng buông dương v*t ra, mơ hồ có thể thấy chất lỏng trắng bên trong khoang miệng.
Cậu ho nhiều như vậy, thần Hắc Ám không thể không chú ý tới. Hắn vội vã cúi người xuống bế cậu lên kiểm tra, thấy cậu ho đến cả vành mắt ngậm nước liền hối hận không thôi, ôn nhu gạt lệ đi, lại dùng ma pháp rót một ly nước đưa cho cậu.
"Mau súc miệng rồi phun ra."
Tuy rằng mùi vị tinh dịch không ngon lành chút nào, bất quá cũng đã nuốt vào gần hết, nếu bắt cậu ói ra, vậy chẳng phải càng khốn khổ hơn sao. Lâm Mặc nhận lấy ly nước, một hơi uống cạn, nuốt hết tất cả vào bụng mình.
Thần Hắc Ám nhìn thấy tiểu nô lệ không nghe lời, tức giận gõ trán cậu: "Ngươi đây là muốn tạo phản rồi phải không?"
Tuy rằng hắn gõ thật nhẹ, nhưng cơ thể hắn vốn tạo nên từ xương rồng là loại vật liệu cứng cáp nhất, da Lâm Mặc lại rất mềm mại dễ để lại dấu, cho nên mơ hồ có thể nhìn thấy chút vết màu đỏ hiện lên trên trán.
Lâm Mặc cảm thấy thật ủy khuất, rõ ràng cậu vất vả phục vụ đối phương như vậy, lại còn bị mắng, liền muốn trêu chọc hắn một phen cho hả giận: "Chủ nhân... ngài không thích sao?"
Thần Hắc Ám thật muốn nói thích, nhưng lại cảm thấy nói ra như vậy mất mặt vô cùng, cư nhiên lại bị tiểu nô lệ ngậm mút đến bắn! Lại còn là tập kích bất ngờ! Quả thật không có chút phong độ chủ nhân nào!
Thật đúng là đồ muộn tao! Bao nhiêu thế giới chữa cũng không khỏi! Nghĩ vậy, Lâm Mặc càng muốn kích thích hắn thêm chút, không báo trước xoạch xoạch quỳ gối xuống dập đầu: "Ta biết sai rồi! Sau này ta sẽ không dám tự chủ trương như vậy nữa! Chủ nhân... Ngô!"
Tuy rằng Lâm Mặc chỉ làm bộ là chính, ngay cả cái trán còn chưa kịp đập xuống đất đã bị thần Hắc Ám túm lấy kéo lên, nhưng trong mắt hắn tiểu nô lệ sao lại ngốc nghếch như vậy! Trán sắp sưng to đỏ tấy thành một mảnh rồi kìa!
"Ngu ngốc! Ai kêu ngươi làm vậy!" Hắn chính là đau lòng không thôi, hai mắt nhìn chằm chằm cái trán tưởng chừng như có thể đục được cái lỗ trên đó.
Dục vọng khó nhịn, thần Hắc Ám liền không kiêng dè gì, đè tiểu nô lệ xuống giường, gặm cắn cái miệng nhỏ của cậu. Có điều khi nãy khẩu giao khá lâu nên miệng tiểu nô lệ cũng đều mỏi cả, cho nên thần Hắc Ám không dằn vặt nhiều liền buông ra.
"Sau này không được tùy tiện làm bản thân bị thương nữa." Hắn nghiêm túc ra lệnh.
Tim Lâm Mặc sắp mềm nhũn rồi, trong lòng cậu hệt như được nước ấm giội rửa qua, chớp mắt đáp: "Vâng."
Hoạt động không lành mạnh một hồi, cả hai lại đứng đắn như Liễu Hạ Huệ mà ngủ chung một giường.
Nhiệt độ cơ thể thần Hắc Ám rất thấp, nhưng không biết có phải do ảo giác của tình yêu hay không, Lâm Mặc luôn cảm thấy ngủ trong vòng tay của hắn ấm áp êm ái vô cùng. Chóp mũi đối diện với lồng ngực để mở, nhiệt khí liên tục phả vào, chọc cho tim thần Hắc Ám ngứa ngáy không thôi. Nhưng hắn vẫn đợi tiểu nô lệ ngủ yên rồi, mới hơi xoay chuyển cơ thể, để cho mình có thể nhìn thấy toàn bộ thụy nhan của cậu.
Tiểu nô lệ trước kia có mái tóc vàng óng ánh như ánh mặt trời, đẹp mắt vô cùng. Mà tiểu nô lệ bây giờ một đầu thuần tóc đen, lại vẫn xinh đẹp không thôi.
Ngón tay của thần Hắc Ám quấn quanh sợi tóc, một lọn rồi lại một lọn, chơi như nghiện không hề buồn chán chút nào.
Mục đích của bọn họ lần này chính là quả sinh mệnh, cho nên thần Hắc Ám cùng Lâm Mặc cũng không chần chừ lâu tại quán trọ này, ngày hôm sau liền lên đường.
Lối vào Tinh Linh tộc sâu trong rừng rậm, nhiều cạm bẫy vô cùng. Thế nhưng Lâm Mặc tỏ vẻ cậu có bàn tay vàng bản đồ của hệ thống, bẫy rập gì đó vân vân chỉ là mây bay. Vì vậy cả hai đi nửa ngày trời, ngay cả một con thú hoang cũng không gặp phải, càng đừng nói động trúng cơ quan nào.
"Nô lệ, ngươi biết đường sao?" Ánh mắt thần Hắc Ám tràn ngập nghi ngờ nhìn cậu.
Tinh Linh tộc nằm ở đâu, cho dù là cách đây năm ngàn năm trước thần Hắc Ám cũng không biết. Chủng tộc này xa cách thế gian, đại chiến Thần Ma năm đó không tham dự, từ trước đến nay hành tung bí mật, rất ít khi xuất hiện bên ngoài. Hắn đã dự định thăm dò xung quanh khu rừng nơi được xem là có khả năng nhất dẫn vào địa bàn Tinh Linh tộc này, thế nhưng hành vi của tiểu nô lệ vẫn khiến hắn kinh ngạc, thật giống như cậu biết rõ đường vào.
Lâm Mặc biết việc này một lời khó giải thích hết, có điều công phu nói dối của cậu càng ngày càng tăng, mặt không đỏ tim không đập đáp: "Không biết nữa, đột nhiên có cảm giác như đã từng đi đến nơi này."
Câu trả lời của cậu khiến thần Hắc Ám có chút khựng lại. Lẽ nào... tiểu nô lệ nhớ ra điều gì?
Lần đầu tiên thần Hắc Ám gặp Lâm Mặc chính là lúc cậu mười lăm tuổi tham gia kỳ thi đầu vào của Học viện Ma pháp Hoàng gia, từ sau đó liền bám theo đến tận bây giờ. Vì vậy nếu hỏi hắn chuyện của cậu từ năm mười lăm tuổi đến giờ, hắn có thể kể nhất thanh nhị sở.
Nhưng mười lăm năm trước đó, Lâm Mặc chưa bao giờ chủ động đề cập qua, mà thần Hắc Ám cũng không hỏi, cho nên hắn quả thực không biết rốt cuộc cậu đã trải qua những gì.
Cũng chính vì điều này mà Lâm Mặc mới dám tự tin nói dối không lo bị vạch trần. Dù sao bây giờ cậu chính là Eclipse đã quên hết mọi chuyện, thần Hắc Ám có muốn tìm người truy hỏi thì nên đi tìm Helios mới đúng.
Kỳ thực sau khi nghe được câu trả lời của cậu, thần Hắc Ám hoàn toàn quên béng nghi ngờ trước đó của mình, trái lại trong lòng xuất hiện một loại lo lắng mơ hồ khác. Một năm qua hắn cùng tiểu nô lệ vẫn luôn bình yên ở bên nhau, không hề nghe thấy cậu nhắc gì tới quá khứ. Nhưng cũng có thể vì hắn luôn tận lực tránh né đề tài này. Hiện tại cả hai người bọn họ một lần nữa quay trở về, liệu tiểu nô lệ có bị những thứ này kích thích nhớ ra mọi chuyện hay không?
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra! Ánh mắt thần Hắc Ám lóe lên quang mang, bằng mọi giá tuyệt đối không thể để cậu khám phá ra sự thật!
Cả hai đi một đoạn, thần Hắc Ám bất ngờ kéo cậu lại, Lâm Mặc bị vùi vào lồng ngực hắn, chưa kịp hỏi tại sao, đã nhìn thấy hắn đưa ngón tay lên ý chỉ im lặng.
Lúc này cậu nheo mắt nhìn kỹ, mới phát hiện ra bên kia có hai bóng người loáng thoáng!
Thuật ẩn thân của thần Hắc Ám nếu triển khai vào ban đêm quả thực chính là hòa vào làm một với màn đêm, không có đối thủ. Nhưng hiện tại đang buổi sáng, mặt trời vẫn còn gay gắt, ma pháp của hắn do đó liền bị ảnh hưởng theo. Để đảm bảo không bị phát hiện, bọn họ cần phải đứng cách đó một khoảng nhất định.
Chết tiệt! Nếu như là thần thể, ánh mặt trời nhỏ nhoi này sao có thể ảnh hưởng đến hắn!
Lâm Mặc cảm nhận được tâm tình không tốt của hắn, ôn nhu vỗ về an ủi không một tiếng động. Khoảng cách này kỳ thực không quá xa, đủ để hai người họ nghe rõ nhìn rõ rồi.
Đối diện bọn họ chính là một nam nhân cao lớn, da trắng như tuyết, mái tóc bạc dài buộc lại hờ hững bằng một sợi dây trắng xõa xuống tận lưng, cằm nhọn mặt thon, quả thực mỹ mạo mười phần. Dựa vào nhan sắc kinh diễm cùng đôi tai nhọn kia của y, Lâm Mặc có thể khẳng định đây nhất định chính là Mashuu, tinh linh đã phản bội tộc nhân đánh cắp quả sinh mệnh.
Chủng tộc Tinh Linh tuổi thọ dài lâu, nhan sắc mỹ lệ, lại có lực tương tác với nguyên tố ma pháp rất cao, quả thực khiến các chủng tộc khác phải đố kỵ. Nhưng ngược lại bọn họ có một điểm chí mạng, đó chính là không thể tự mình sinh sản đời sau. Hai tinh linh cho dù có kết thành bạn lữ, ư ư a a gì đó cũng không mang thai được. Còn Andrew lại là trường hợp ngoại lệ, bởi vì phụ thân y là nhân loại, cho nên khi kết hợp cùng mẫu thân tinh linh của y vẫn có thể sinh ra y. Bất quá tinh linh sẽ không tùy tiện tìm nhân loại để giao phối chỉ để sinh ra đời sau, tính khiết phích của bọn họ đứng nhất đại lục này, trừ phi thật sự có tình cảm, bằng không họ kiên quyết không vì lý do "sinh sản đời sau" mà quơ đại một người.
Vì vậy, mọi tinh linh được sinh ra trong tộc đều nhờ vào mẫu thụ. Mẫu thụ chính là cây thần của Tinh Linh tộc, được tất cả mọi tinh linh sùng bái tôn kính. Cứ cách một trăm năm, mẫu thụ sẽ kết quả một lần, sinh ra các tiểu tinh linh. Số lượng cùng chất lượng tinh linh tùy thuộc vào tình trạng của mẫu thụ, cho nên các tinh linh trong tộc luôn cố gắng hết sức bảo vệ mẫu thụ.
Mà cứ cách một ngàn năm, mẫu thụ sẽ kết ra một quả sinh mệnh. Đây là thánh quả không chỉ riêng với Tinh Linh tộc, mà còn là thứ khiến bao kẻ khác điên cuồng theo đuổi. Quả sinh mệnh chính là linh đan diệu dược có thể trị bách bệnh, cải lão hoàn đồng, kéo dài tuổi thọ, thậm chí cải tử hồi sinh!
Bất quá những thứ đó đối với Tinh Linh tộc đều không có ý nghĩa gì, bất luận nhan sắc, sức mạnh hay tuổi thọ, bọn họ đều có cả. Thứ khiến bọn họ tôn thờ quả sinh mệnh, chính là vì nó có khả năng sản sinh ra một mẫu thụ khác! Chỉ cần quả sinh mệnh còn, cho dù mẫu thụ có chết đi vẫn có cơ hội trồng lại một mẫu thụ mới!
Mashuu chính là một tinh linh trưởng thành đã hơn trăm tuổi. Khác với phần lớn những tinh linh khác yêu thiên nhiên hòa bình ghét chiến tranh, y lại là một kẻ theo phái chủ chiến. Y luôn cảm thấy Tinh Linh quá mềm yếu, dẫn đến hậu quả tộc nhân phải trốn chui trốn nhũi trong rừng. Rõ ràng bọn họ mang huyết thống cao quý, năng lực mạnh mẽ, lẽ ra nên là sinh vật đứng trên đỉnh đầu mọi giống loài khác! Vì vậy Mashuu luôn chán ghét nhân loại, cảm thấy bọn họ chẳng khác gì sâu bọ dưới chân y, muốn biến họ thành nô lệ của Tinh Linh tộc.
Có điều các tinh linh đều rất hiền hòa, cho nên đa phần phản đối ý kiến gây chiến vô cớ này của y. Rõ ràng đang sống yên lành, đột nhiên đi phát động chiến tranh, này chẳng phải tự làm khổ nhau sao. Tinh Linh tộc đã ít người như thế, mỗi một tinh linh ngã xuống sẽ là tổn thất đến nhường nào!
Dần dà, Mashuu bị thái độ của tộc nhân cùng trưởng lão làm cho tức giận. Y cảm thấy chính bọn họ đã khiến Tinh Linh tộc suy yếu như bây giờ, liền lên kế hoạch soán ngôi đạt vị, trở thành thủ lĩnh Tinh Linh tộc. Nhưng một mình y không có biện pháp, vì vậy đành bắt tay hợp tác cùng một gã pháp sư vong linh. Pháp sư vong linh này hứa rằng sẽ hỗ trợ y thượng vị thành công, đổi lại Mashuu phải trả thù lao cho gã bằng quả sinh mệnh.
Gã pháp sư vong linh kia trùm choàng đen kín cả người, lại quay lưng về phía bọn họ cho nên Lâm Mặc không nhìn thấy được mặt mũi của gã. Nhưng dựa vào giọng nói của gã, cậu đoán rằng tên pháp sư vong linh này cũng không còn trẻ trung gì.
"Rốt cuộc chừng nào ngươi mới ra tay?!" Mashuu tức giận trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn pháp sư vong linh.
"Bình tĩnh, chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai liền xong. Vì sao ngươi đột nhiên gấp gáp như vậy?"
"Hừ! Cách đây vài ngày trước trong Tinh Linh tộc xuất hiện một đứa con hoang! Rác rưởi ghê tởm! Thế nhưng trưởng lão cùng những kẻ khác lại chào đón nó!" Hai mắt y đỏ bừng lên, "Thật quá nhục nhã, ta không tài nào chịu nổi! Cứ mỗi lần nhìn thấy mặt NÓ, ta chỉ muốn giết chết nỗi ô nhục này!"
Thái độ của tinh linh đối với nhân loại không mặn không nhạt, nói thẳng ra là không quan tâm. Sự xuất hiện của Andrew tại Tinh Linh tộc quả thực có hơi khuấy động một chút, nhưng rốt cuộc cũng không dậy nổi bao nhiêu gợn sóng. Hầu hết các tinh linh vẫn chào đón y, bởi vì mẹ y Elina là một nữ tinh linh dịu dàng được nhiều người yêu mến. Bất quá cũng không có nghĩa họ thực sự coi Andrew như người một nhà, cùng lắm thì một vị khách ở trọ vài ngày mà thôi.
Có điều tính khiết phích cộng chủ nghĩa thuần huyết của Mashuu quá cao, khiến y không dung nổi hạt cát là Andrew đây. Theo cách nhìn của y, Tinh Linh tộc chính là điên hết rồi! Lẽ ra bọn họ nên giết chết tiểu tạp chủng này, xóa đi nhục nhã của Tinh Linh tộc mới đúng!
Gã pháp sư vong linh kia ngược lại không hề nổi nóng. Này cũng đương nhiên, chuyện Tinh Linh tộc thì can hệ gì đến gã, mục tiêu của gã là quả sinh mệnh cơ. Nghe Mashuu nói như vậy, cơ linh vừa động, hai mắt gã lóe sáng: "Kỳ thực cũng không phải không trị được tên đó."
"Ồ?" Mashuu ngừng tiếng mắng chửi lại, nhìn gã, "Ngươi có biện pháp gì sao?"
"Như chúng ta đã thỏa thuận ban đầu, ngươi mang cho ta quả sinh mệnh, ta giúp ngươi chiếm lấy vị trí thủ lĩnh Tinh Linh tộc. Ngươi nghĩ xem, nếu như quả sinh mệnh biến mất vừa lúc tên tạp chủng đó tiến vào Tinh Linh tộc, mọi người sẽ nghĩ thế nào?"
Hai mắt Mashuu tỏa sáng! Tại sao y không nghĩ ra sớm hơn! Đúng vậy, nếu quả sinh mệnh đột nhiên biến mất, thì giữa một tên tiểu tạp chủng cùng một tinh linh thuần huyết lâu năm như y đây, ai cũng thừa biết Tinh Linh tộc sẽ nghiêng về phía nào.
"Cách này rất hay, một mũi tên liền trúng hai con nhạn." Mashuu không nhịn được khen ngợi.
Hai người bàn bạc kế hoạch thêm hồi lâu, sau đó liền ai quay về nơi người nấy, biến mất cực nhanh, lại hoàn toàn không hay biết toàn bộ cuộc đối thoại của mình đều đã rơi vào tai người khác.
Thần Hắc Ám trầm ngâm nhìn phương hướng Mashuu rời đi, mở miệng hỏi: "Đuổi theo?"
Lâm Mặc trái lại không quản Mashuu, tầm mắt lại dời về phía tên pháp sư vong linh kia biến mất: "Không, bám theo gã kia."
Theo đúng cốt truyện, quả sinh mệnh dù thế nào cũng sẽ rơi vào tay gã pháp sư vong linh, như vậy bọn họ không cần mệt nhọc chen chân vào làm gì, chỉ cần giăng bẫy đợi sẵn đến phút cuối cùng, sau đó một lưới tóm gọn là xong.
Còn về việc số phận của Mashuu cùng nhân vật chính ra sao, Lâm Mặc tỏ vẻ chẳng phải dựa vào kịch bản gốc đã quá rõ ràng rồi sao, còn có thể thế nào nữa.
Thần Hắc Ám mặc dù không biết kịch bản, nhưng đầu óc hắn suy nghĩ trong chốc lát cũng hiểu ra bảy, tám phần kế hoạch của cậu: "Được lắm, đây gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng đi."
"Đúng vậy." Lâm Mặc vui vẻ thưởng cho người yêu một nụ hôn, liếc mắt trộm nhìn liền thấy khóe miệng hắn cong hết cả lên.
Bởi vì gã kia là một pháp sư vong linh, chuyên hấp thụ nguyên tố bóng tối để tu luyện, cho nên ngay cả khi gã đã cố che dấu hành tung, thì thần Hắc Ám thân là kẻ sinh ra từ nguyên tố bóng tối vẫn cảm nhận được khí tức còn sót lại. Hắn một tay ôm dưới mông tiểu nô lệ liền lập tức vụt bay đi lần theo hướng đi của gã, tìm đến được một cái hang động.
Ngoài cửa động có hạ cấm chế, bất quá trình độ đối phương chỉ tương đương Pháp sư Cao cấp, mấy trò vặt vãnh này đối với thần Hắc Ám không là vấn đề gì. Nhưng phá vỡ thì dễ, hàn gắn mới khó, để tránh cho bứt dây động rừng, Lâm Mặc ngăn cản hắn, ý bảo cứ tạm thời để yên, đợi đến khi quả sinh mệnh đến tay gã rồi hẳn ra tay.
Mọi chuyện đều thuận lợi theo đúng kế hoạch, êm xuôi đến độ Lâm Mặc còn ngỡ đâu nguyên liệu cuối cùng này có thể dễ dàng lấy vào tay. Nhưng trên đời có câu vạn sự vô nhất thất, có lẽ cậu ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ gặp phải nhân vật chính.
Chẳng phải một cuộc gặp gỡ oanh oanh động động gì cho cam. Lâm Mặc lúc ở trong rừng vô tình dính phải nhựa một loại cây, liền bảo thần Hắc Ám chờ cậu lội xuống suối rửa sạch một lát. Kết quả chính là vừa mới đặt chân tới bên suối, liền nhìn thấy Andrew đi ra từ sau hòn đá phía bên kia bờ mắt tròn mắt dẹt nhìn mình.
Gặp phải tình cảnh này, Lâm Mặc sững sờ không biết nói gì. Mà Andrew ban đầu cũng chưa nhận ra cậu, chỉ ngạc nhiên vì sao trong rừng lại xuất hiện một nhân loại.
"Ngươi là..."
"A!" Lâm Mặc không muốn nói nhiều thêm, liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy, "Ta chỉ vô tình đi lạc vào đây thôi, cáo từ."
Bề ngoài của cậu đã dùng ma pháp che giấu bảy, tám phần, nhưng giọng nói vẫn như cũ, vì thế Andrew nghe xong liền sững người ra, không thể tin được bật miệng thốt lên: "... Helios?"
Mà ngay lúc này đây, thần Hắc Ám nghe được tiếng động cũng đã lao sang. Tình cảnh liền biến thành thế chân vạc, Lâm Mặc lúng túng đứng ở giữa không biết nên giải quyết như thế nào cho ổn thỏa, lại không chọc giận người yêu, liền một bộ ngây thơ ngơ ngác: "Helios là ai? Có phải ngươi nhận lầm người rồi không?"
Andrew càng nghe càng khẳng định đối phương chính là Helios, dù sao y ở chung phòng với cậu ta năm năm, không có khả năng nhận lầm được. Nhưng nhìn bộ dáng của cậu, dường như thật sự không biết y là ai.
Ánh mắt Andrew dời sang người đàn ông cường thế bên cạnh. Đúng vậy, là cường thế. Cho dù hắn chỉ đứng yên ở phía xa, Andrew cũng đã cảm nhận được một luồng áp bức vô hình.
Nam nhân thần bí bước tới gần thiếu niên hãy còn đang ngơ ngác, tự nhiên ôm eo cậu, giọng nói lạnh băng: "Chúng ta về thôi."
Sau đó, hắn không nhiều lời thêm một câu, lập tức mang cả hai ra khỏi đây, để lại Andrew trơ trọi một mình.
Bản thân Andrew cảm thấy tình huống lúc này thật quỷ dị. Đột nhiên gặp lại vị thánh tử lẽ ra đã chết, đối phương lại giống như quên mất tất cả, hơn nữa bên cạnh cậu còn có một nam nhân xa lạ,... Những chuyện này liên tục ập tới, khiến Andrew mất cả khả năng tự hỏi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ là... Quang Minh giáo đình đã nói dối sao? Andrew hãy còn nhớ rõ, thời điểm Helios mất tích, bọn họ công khai tìm kiếm, ba tháng sau đó tuyên bố thánh tử đã qua đời, đem thân xác đi hỏa táng. Nhưng Helios hôm nay đứng trước mặt y vẫn còn nguyên vẹn, tuy bề ngoài có chút khác biệt, nhưng giọng nói đó không thể sai đi đâu được.
Quả nhiên là một đám thối tha chỉ biết tranh quyền đoạt vị. Andrew cười gằn, cảm thấy Quang Minh giáo đình mục rữa, chẳng trách vì sao Raymore nói rằng hoàng gia luôn muốn thanh tẩy từ trên xuống dưới giáo đình. Nói không chừng việc Helios biến thành bộ dạng này còn có công lao của bọn họ.
Andrew tuy là pháp sư hệ quang, nhưng y cảm thấy bản thân không hề có bất kỳ nghĩa vụ gì đối với thần Quang Minh, càng đừng nói là Quang Minh giáo đình. Nếu chuyện của Helios có liên quan đến tranh quyền đoạt vị ở giáo đình, Andrew khẳng định sẽ không nhúng tay vào, tránh cho bản thân lại bị liên lụy.
Vì vậy chuyện ngày hôm nay, sau khi quay trở về y không kể với bất kỳ ai, hệt như mọi chuyện chưa từng phát sinh.
Thần Hắc Ám lửa giận phừng phừng ôm tiểu nô lệ bay vào một động núi khác, buông tay thả cậu xuống, ngữ điệu mang theo tức tối: "Nói! Vì sao không cho ta giết y?!"
Eclipse của hắn không thể nào biết đến Andrew, chỉ có Helios mới có quen hệ với y. Nhưng vừa nãy khi hắn định ra tay, tiểu nô lệ lại lén lút ở sau lưng kéo áo hắn, tỏ vẻ không nên động thủ.
Từ trước tới nay tiểu nô lệ sẽ không vì bất cứ ai cầu xin đột nhiên làm ra hành động như vậy, thần Hắc Ám đương nhiên cảm thấy có nguy cơ cực cao!
Hắn vẫn chưa quên tiểu nô lệ trước kia yêu thích Andrew đến thế nào đâu!
"Ta... Ta chỉ là..." Lâm Mặc bị buông xuống bất ngờ, còn đang lắp bắp đã bị thần Hắc Ám lần nữa cắt ngang.
"Có phải ngươi đã nhớ ra điều gì không?! Đúng không?!"
Hắn không kiềm chế được, suýt chút nữa đã trực tiếp dùng ma pháp thăm dò ký ức trong não cậu. May mà hắn còn đủ tỉnh táo nhận ra hành vi này có thể khiến não bộ tiểu nô lệ tổn thương, liền nhanh chóng dừng lại.
"Không có, ta không biết gì cả..." Tiểu nô lệ òa khóc nức nở, "Ta thật sự không quen biết y..."
Nước mắt đối với nam nhân luôn là vũ khí công kích hiệu quả, miễn là nam nhân dó thực sự quan tâm người rơi lệ. Thần Hắc Ám thấy cậu khóc thảm thương, cơn giận bay biến, luống cuống vuốt ve: "Ta không nghi ngờ ngươi đâu, thật sự, ngươi... đừng khóc."
"Ngài nói dối." Tiểu nô lệ chớp chớp mắt, hạt lệ châu trong suốt rơi xuống, "Rõ ràng khi nãy ngài còn vô cớ mắng ta."
"Là ta không đúng." Thần Hắc Ám không chút do dự nhận sai.
Hai tay hắn vòng qua eo cậu, khiến cậu hơi kiễng chân lên, xiết chặt lại thở dài: "Eclipse, ta chỉ là quá sợ hãi ngươi sẽ rời ta mà đi."
"Làm sao có thể." Tiể nô lệ cọ cọ đầu vào ngực hắn, ôn nhu nói, "Ta sao có thể vứt bỏ chủ nhân. Không có ngài, Eclipse chẳng có gì cả."
Không, đấy là do ngươi không biết, thần Hắc Ám đau khổ mà nghĩ. Nếu không có ta, ngươi chính là một thánh tử cao cao tại thượng, được muôn vàn người tôn thờ. Ngươi có thể giữ nguyên tâm hồn cùng thân thể trong sạch của mình để cống hiến cả đời cho việc sám hối cầu nguyện. Ngươi được ở trong cung điện xa hoa nhất, mặc xiêm y lộng lẫy nhất, ăn những thứ ngon mới mẻ nhất.
Mà khi ngươi ở cùng ta, ngươi chỉ có một tòa cung điện rách nát sâu dưới lòng đất quanh năm không thấy ánh mặt trời, cùng xương khô và vong hồn làm bạn. Ngươi muôn đời đều sẽ chịu phỉ nhổ của thế nhân, trở thành bùn lầy nhơ bẩn mà ngươi từng căm ghét nhất.
Chính ta đã cướp đoạt hết tất cả mọi thứ của ngươi. Hắn đưa hai tay lên đặt bên má tiểu nô lệ, hung hăng dùng lưỡi của mình một lần nữa công thành đoạt đất bên trong khoang miệng đối phương.
Nhưng ta không hối hận vì điều đó. Ta chỉ hối hận rằng vì sao chính mình không thể gặp ngươi sớm hơn, như vậy từ giây phút ngươi sinh ra, ta chính là toàn bộ thế giới của ngươi. Ta ghen tỵ với bất kỳ kẻ nào có được sự chú ý của ngươi, cho dù là thần Quang MInh trên cao, hay là một Andrew nhỏ bé.
"Sau này không cho tùy tiện nói chuyện với người lạ." Thần Hắc Ám nghiêm túc căn dặn, "Như thế rất nguy hiểm. Rõ chưa?"
Mùi giấm nồng nặc như thế, Lâm Mặc làm sao không ngửi thấy. Cậu hơi cắn nhẹ môi của thần Hắc Ám một cái, âm thanh ngọt ngào lại trong trẻo vang lên: "Đã hiểu."
"Nô lệ chết tiệt, lại câu dẫn ta." Thần Hắc Ám không nhịn được bắt đầu đè cậu ra lột quần áo làm vai chuyện không hài hòa.
Mấy ngày nay nhờ việc tìm quả sinh mệnh hắn đã tự tin hơn chút, dục hỏa đốt người muốn đè tiểu nô lệ ra ăn sạch sẽ mà thôi. Bất quá hắn vẫn kiên nhẫn, dùng tay giải quyết cho cậu. Không cần vội, địa điểm không thích hợp. Hơn nữa đợi đến khi hắn đạt được thần thể rồi, tính phúc còn lo sợ thiếu thốn sao.
Vài ngày sau đó, trên dưới Tinh Linh tộc đều nhận được tin dữ: quả sinh mệnh biến mất rồi!
Tam trưởng lão là người chịu trách nhiệm giám sát nơi thờ quả sinh mệnh mỗi ngày, đột nhiên xảy ra mất cắp, ông là người đầu tiên phát hiện ra, cơ hồ sắp phát điên!
Mà toàn bộ tộc nhân Tinh Linh tộc, sau khi nghe được tin này tâm trạng cũng không hề khá hơn bao nhiêu! Đấy chính là quả sinh mệnh duy nhất bọn họ có a! Muốn đợi mẫu thụ thai nghén dựng dục ra quả sinh mệnh tiếp theo e rằng còn phải tốn hơn tám trăm năm nữa! Trong tám trăm năm này, bọn họ làm sao có thể đảm bảo mẫu thụ bình yên vô sự trải qua đây?!
Đây là việc lớn, các tinh linh dù ngày thường ưa thích đánh đàn ca hát tao nhã, thì giờ phút này đều tập trung lại để truy tìm tung tích quả sinh mệnh.
Andrew khi nghe tin này, suy nghĩ đầu tiên chính là phiền phức to rồi. Quả nhiên khi y vừa đặt chân tới điểm hội họp, Mashuu liền đứng lên chỉ thẳng tay vào y quát to: "Tiểu tạp chủng! Mau lấy quả sinh mệnh ra đây trả lại cho chúng ta!"
Các tinh linh theo tiếng quát của hắn đồng loạt quay đầu, trong ánh mắt hiện lên đủ loại cảm xúc. Có phẫn hận, có nghi ngờ, có mơ hồ,... tóm lại rất nhiều thần sắc, nhưng không có bao nhiêu thiện cảm.
"Ngươi có bằng chứng gì không?" Andrew lạnh lùng liếc mắt nhìn Mashuu.
"Đừng nói nhảm! Trước khi ngươi đến đây, quả sinh mệnh vẫn luôn bình yên vô sự! Đột nhiên sau khi ngươi tới vài ngày quả sinh mệnh đã bị đánh cắp, không phải ngươi làm thì ai làm?!"
"Chỉ bằng vào chừng này đã tùy tiện buộc tội kẻ khác, đầu óc ngươi có vấn đề à."
"Ngươi..." Mashuu nghẹn đỏ gương mặt xinh đẹp, đập bàn mạnh một cái, chỉ trong tích tắc tay đã rút cung cùng tên từ sau lưng, nhắm thẳng về phía Andrew, "Loại tạp chủng bạch nhãn lang như ngươi, còn không bằng dùng sinh mệnh để tạ tội với Tinh Linh tộc!
"Dừng lại!" Đại trưởng lão nhìn không nổi một màn này, không vui lên tiếng, "Mashuu, ta hiểu ngươi lo lắng cho Tinh Linh tộc, nhưng cái ngươi gọi là bằng chứng hoàn toàn không chứng minh được điều giả cả."
"Đại trưởng lão, chẳng phải hai hôm trước ngài vừa mới dắt y đi xem quả sinh mệnh sao?"
Lời nói này thành công đem lực chú ý cùng cừu hận tiếp tục đổ lên đầu hai bên. Andrew không nhìn được cách đối nhân xử thế như vậy, trực tiếp ra mặt: "Mashuu, ngươi luôn miệng nói ta là kẻ trộm, nhưng theo ta ngươi mới càng giống hung thủ hơn!"
"Ngươi nói cái gì?! Một tên lai tạp như ngươi mà cũng dám..."
"Nếu ngươi không phải hung thủ, vì sao ta vừa bước vào hội nghị, ngay cả bằng chừng cũng không có liền nhảy ra kết luận ta là kẻ làm việc đó? Sau đó ngươi yêu cầu ta giao ra quả sinh mệnh, lại không đợi ta giải thích xong đã đòi giết chết ta. Này không phải quá bất bình thường sao?" Andrew ngừng lại một chút lấy hơi, nói tiếp, "Hay nói đúng hơn, ngươi đang muốn giết người diệt khẩu, dùng cái chết của ta lấp liếm cho hành vi phạm tội của ngươi?"
Nghe Andrew phân tích, các tinh linh cũng cảm thấy có lý, nhất thời mơ hồ không biết nên tin tưởng ai.
Kỳ thực Andrew cũng không hoàn toàn chắc chắn Mashuu là kẻ ăn trộm quả sinh mệnh, chẳng qua thấy y cứ một hai dồn mình vào đường cùng, liền dùng ngay những lý lẽ đó đàn áp lại đối phương.
"Nói bậy! Ta sao có thể..."
"Đủ rồi! Mashuu ngươi quá nóng nảy, tốt nhất nên tự mình kiềm chế bản thân." Đại trưởng lão nhíu mày nói, "Còn Andrew, nếu như ngươi không có bằng chứng gì, việc ngươi buộc tội y cũng xem như vô căn cứ."
Andrew nhún vai, dù sao y cũng không thật sự quan tâm vấn đề này, chẳng qua đột nhiên bị người nghi ngờ, trong lòng không khỏi khó chịu thôi.
"Trước khi mọi việc được điều tra xong, chúng ta không thể tùy tiện cáo buộc bất cứ ai. Mashuu, ngươi quay về phòng tĩnh tâm đi. Còn Andrew, lát nữa ngươi tới nhà gặp ta."
Mashuu há to miệng, thở hồng hộc, hai mắt tràn ngập tơ máu liếc một vòng xung quanh, nắm tay nắm chặt, ném một cái liếc nhìn khinh thường về phía Andrew: "Ngươi cứ chờ đấy!"
Đợi đến khi y nắm được thực quyền trong tay, kẻ đầu tiên bị y giết chết khẳng định chính là tên tiểu tử lai tạp làm dơ bẩn dòng máu tinh linh thuần khiết này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.