Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 84: Quang minh thánh tử là bạch liên hoa (4)
Vanilla Jeje
24/06/2020
Lâm Mặc mê man một ngày một đêm thì tỉnh lại. Đáng ngạc nhiên ở chỗ sau khi tỉnh dậy, cứ tưởng đâu bản thân còn phải chịu đựng thần Hắc Ám dày vò hồi lâu, nào ngờ một chút âm thanh của hắn cũng không thấy nữa.
Bất quá cậu lo thân mình còn chưa xong, rảnh rỗi đâu đi quan tâm xem thần Hắc Ám mưu tính điều gì. Lâm Mặc xoa xoa xương cốt đỡ người đứng dậy, dựa theo bản đồ đi tìm Ngũ Sắc Thạch.
Học viện chỉ phát cho học viên lương thực đủ ăn trong ba ngày, nhưng cho dù có dùng hết tốc lực mà chạy đi chăng nữa thì để hoàn thành nhiệm vụ cũng mất năm ngày. Vì vậy Lâm Mặc buộc lòng phải đi săn vài con thú nhỏ để ăn.
Không biết có phải do năng lượng của thần Hắc Ám còn ở trong người cậu hay không, yêu thú vừa gặp cậu liền mềm nhũn chân, sợ hãi run lẩy bẩy chỉ thiếu điều tự ném mình vào nồi nữa thôi. Cho nên một đường của Lâm Mặc thập phần thuận lợi, cơ hồ không cần dùng đến pháp thuật.
Ngày thứ tám của vòng thi thứ hai, Lâm Mặc thành công mang về một cân Ngũ Sắc Thạch. Kayleen vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ, sau khi đo lường thông qua cho cậu thì không nói thêm bất kỳ một câu dư thừa nào. Ngay cả khi nhìn thấy mặt đá trên vòng tay bị vỡ nát, ánh mắt cô cũng chỉ hơi biến đổi trong giây lát, sau đó quay về vẻ nhàn nhạt vốn có, gật đầu thu hồi lại vòng tay.
Cậu không phải người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại là người đầu tiên không kết đoàn đội quay về sớm nhất. Thế nên Lâm Mặc không ngờ danh vọng của mình không bị ảnh hưởng, trái lại còn cao thêm một chút. Mà cho dù có biết cậu cũng chỉ có thể câm nín a.
Những người hoàn thành nhiệm vụ quay về mặt mày đều có chút ủ dột. Khi nghe Kayleen nói rằng phần còn dư có thể giữ lấy, bọn họ lúc đó hào hứng biết bao nhiêu a. Thế nhưng khi đối diện thực tế, họ mới phát hiện vị trí trên bản đồ cũng không phải là một khối đá nằm đó sẵn chờ họ đến lấy, trái ngược lại là vô vàn mảnh vụn nhỏ, nếu không nhìn kỹ còn lầm với đá cuội. Đừng nói là lấy dư cho bản thân, họ đào đào bới bới phân loại đám Ngũ Sắc Thạch đó ra khỏi đống cát đá thôi đã rất tốn thời gian rồi, làm gì còn tơ tưởng mang về cho mình một ít.
Nhóm của Andrew hệt như cốt truyện đều trở về đúng hạn, an toàn lành lặn. Sau khi thời gian kết thúc, nhóm lão sư tuyên bố những người hoàn thành nhiệm vụ đã trở thành học viên Học viện Ma pháp Hoàng gia. Sau đó là một bài thuyết giảng vân vân về việc không nên chủ quan lười biếng, trái lại phải cố gắng siêng nặng học tập,... Lâm Mặc nghe nhàm đến muốn ngủ, nhưng vì giữ hình tượng thánh tử của mình không thể không cố giữ trấn tĩnh.
Kayleen cùng Gambre lải nhải một hồi liền tha cho đám tân sinh, dẫn bọn họ đi vào ký túc xá của học viện. Như bao bộ truyện khác, học viện muốn tỏ rõ thái độ bình đẳng công bằng, cho nên tất cả mọi người đều phải ngủ ký túc xá phòng hai người, hơn nữa không mang theo người hầu. Nếu không phục thì cứ việc rút khỏi đây, dẫu sao học viện không thiếu nhất chính là học sinh muốn vào học.
Ký túc xá của ma pháp sư cùng kiếm sĩ nằm ở hai khu khác nhau, cho nên Raymore với Andrew dù thế nào cũng không ở chung phòng được. Bạn cùng phòng với Andrew dĩ nhiên sẽ là một tiểu đệ khác cho y thu thập, còn Lâm Mặc... Ha hả, phận làm pháo hôi như cậu, bạn cùng phòng khẳng định cũng chỉ là người qua đường Ất Giáp đến tên cũng chẳng biết.
Cho nên khi nhận danh sách phòng ngủ, trông thấy tên mình cùng tên Andrew nằm song song nhau, Lâm Mặc trực tiếp hóa đá.
Con mẹ nó là tên nào xếp phòng?! Ngại cậu sống quá lâu phải không?!
Bản thân Andrew nhìn thấy tờ danh sách này, mặt mũi hơi khó chịu, bất quá vẫn chưa nói ra. Chỉ có Joey ngây thơ liếc mắt thấy, hai mắt tỏa sáng long lanh: "Oa Andrew, ngươi được ở chung phòng với thánh tử sao?"
Giọng nói của Joey không nhỏ, vì vậy ngay lập tức khiến những kẻ khác mang theo ánh nhìn bát quái hướng về phía hai người họ.
Mí mắt Lâm Mặc giật giật, khóe miệng hơi run rẩy cố giữ vững nụ cười: "Nếu đã trở thành đồng học, các ngươi cũng không cần gọi ta là thánh tử nữa, cứ gọi Helios là được."
"Hừ, giả dối." Andrew nhịn không được buông lời nhận xét một câu, tự mình đi trước vào phòng.
"Thá... Helios, kỳ thực lúc bình thường Andrew đối với mọi người rất tốt, không biết vì sao lại không thích ngươi nữa." Joey gãi gãi đầu.
Bởi vì y là nhân vật chính, còn ta là pháo hôi hiểu chưa. Nếu y mà thích ta, đấy không còn là sảng văn thăng cấp bàn tay vàng nữa, mà chuyển thành thể loại tương ái tương sát mất rồi.
Joey cũng không dám quấn quít lâu, sau khi chào tạm biệt Lâm Mặc cùng Andrew liền co giò chạy sang ký túc xá bên kiếm sĩ.
Lâm Mặc đứng trước cửa phòng thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn nhận mệnh đẩy cửa vào.
Nhóm lão sư xếp cho hai người họ chung phòng, sẽ không phải vì mặt đá trên vòng tay của cả hai đều vỡ nát đi? Cho nên đây là chiến thuật thăm dò xem cậu với Andrew đang giấu diếm bí mật gì à?
Andrew thì không biết thế nào, chứ Lâm Mặc tự nhận bản thân chẳng giấu diếm bí mật gì hết. Cậu chỉ giấu một linh hồn thần Hắc Ám trong cơ thể thôi mà ha ha...
Nhân vật chính làm mặt lạnh không muốn để ý đến cậu, Lâm Mặc cũng lười bám lên, nói thế nào đến cuối truyện Andrew chính là kẻ thù của cậu, không cần quá thân thiết.
Nào ngờ cậu vừa đặt lưng xuống giường, giọng nói thần Hắc Ám đột ngột vang lên: "Kiểm tra xong rồi, ngươi có thể đi tìm nguyên liệu tái tạo cơ thể cho ta được chưa?"
Bởi vì lâu quá không nghe thấy hàng này nói năng gì, suýt chút nữa Lâm Mặc quên luôn mục đích ban đầu cả hai ký khế ước. Cậu ho nhẹ một tiếng che giấu sự bối rối của mình: "Chuyện này không nên vội vàng. Ngài đã chờ được hơn năm ngàn năm, chờ thêm vài năm nữa có là gì."
"Không được! Ta muốn có một cơ thể mới ngay lập tức!"
Lâm Mặc không muốn đánh vỡ hy vọng của hắn bằng cách thông báo cho hắn biết phải tầm năm mười năm nữa hắn mới có cơ thể, đành nhẹ giọng khuyên bảo: "Ngài nghĩ xem, có cơ thể thì dùng để làm gì? Báo thù sao?"
"Ta..."
"Những kẻ phong ấn ngài năm đó đều đã chết từ sớm rồi, chẳng lẽ ngài còn có thể đào mồ mả bọn họ lên giết lại lần nữa. Thần Quang Minh thì ở tận trên cao, ngài đi đâu kiếm Người đây?"
Thần Hắc Ám bị chất giọng dịu dàng như tiếng đàn hạc của Lâm Mặc ru ngủ, không hiểu sao mục đích ban đầu liền bay biến đi đâu, mơ mơ hồ hồ còn có cảm tưởng cậu nói rất đúng.
Hình như nô lệ nói đúng, hắn cũng chẳng có việc gì để làm a... Bất quá giọng của nô lệ thật dễ nghe, mỗi ngày nhất định phải bắt cậu nói chuyện ca hát cho hắn mới được.
Nhìn thấy thần Hắc Ám lâm vào trầm tư mê man, Lâm Mặc thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ này thật giống như dỗ tiểu hài tử, hoàn toàn không giống thần Hắc Ám tàn bạo lãnh khốc...
Khoan đã!!!
Nghĩ đến đây, sợi dây lý trí trong đầu Lâm Mặc như đứt cái bụp.
Thần Hắc Ám sẽ không là nam nhân nhà cậu đi!!!
Nghĩ nghĩ lại, cảm thấy đối phương quả thật rất có nhiều điểm giống. Có điều Lâm Mặc không dám tùy tiện đưa ra kết luận, âm thầm quyết định phải thử lại xem có thật là người yêu của cậu không.
Sáng hôm sau, Lâm Mặc theo thói quen thức dậy sớm, sửa sang lại đầu tóc quần áo xong liền bắt đầu đọc kinh cầu nguyện.
Cậu hoàn toàn không muốn làm cái loại chuyện vô nghĩa này chút nào, nhưng trong phòng ngoại trừ cậu ra vẫn còn một nhân vật chính, chẳng may OOC lại bị phạt cậu thực sự hold không nổi.
Kết quả chính là có hai kẻ bị cậu quấy rối đến chịu không được.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Andrew khó chịu dụi mắt, nhíu mày nhìn về phía Lâm Mặc.
"Ta đang cầu nguyện với thần Quang Minh." Lâm Mặc chính khí mười phần giải thích.
"Thật vô nghĩa." Andrew hừ lạnh, chui ra khỏi chăn bước xuống giường, "Thay vì cầu nguyện, còn không bằng dùng thời gian đó để tu luyện."
Phương pháp tu luyện mà y nhận được từ truyền thừa của vị Ma Đạo Sư đó đích xác có tác dụng rất lớn, nhưng trước khi đạt được sức mạnh để có thể tự bảo vệ bản thân, y tuyệt đối không thể để những kẻ khác biết.
Nếu buộc phải ở ký túc xá chung phòng với Helios, hoặc là y rời đi tìm chỗ vắng vẻ tu luyện, hoặc y phải tìm cách đuổi cậu đi nơi khác.
Lâm Mặc nhờ có cốt truyện đã sớm biết những suy tính của nhân vật chính, cho nên cậu không dây dưa nhiều làm gì, kết thúc buổi cầu nguyện sáng liền rời khỏi phòng xuống nhà ăn sáng. Trước khi ra khỏi phòng, cậu liếc mắt nhìn lại, trông thấy Andrew giống như thở phào nhẹ nhõm.
Coi như tâm tư cẩn thận, trình độ che giấu vẫn còn non lắm. May cho y rằng những người xung quanh y đều là những đứa nhóc mới chập chững vào đời, cho nên y mới không bị chú ý đến. Còn đối với Lâm Mặc đã sống qua không biết bao nhiêu năm, chút tâm tư nho nhỏ ấy làm sao thoát khỏi mắt.
Một năm sau đó của Lâm Mặc trải qua ở học viện này không xem như là tệ. Bằng vào thân phận thánh tử của cậu, những kẻ mắt mù muốn chọc vào cũng không nhiều lắm, chủ yếu nhắm tới nhân vật chính thôi. Mà đương nhiên nhân vật chính sẽ vỗ mặt chúng ba ba ba, uy vũ tứ phương, khiến những kẻ đó câm mồm không dám nói gì.
Không biết có phải do ảnh hưởng của hào quang nhân vật chính hay không, Andrew ngày càng tỏa sáng được mọi người chú ý đến, còn Lâm Mặc càng ngày càng ít được người quan tâm. Tất nhiên một phần cũng do cậu thu liễm chính bản thân, chỉ tiểu tâm dực dực làm theo đúng cốt truyện, không gây ra bất kỳ sai lầm gì.
Mà trong một năm này, Lâm Mặc cũng đã dám khẳng định rằng thần Hắc Ám chính là nam nhân nhà cậu. Nếu Tiết Thừa Dạ ở thế giới trước chẳng qua tính cách thay đổi một chút thôi, thì thần Hắc Ám căn bản như bị kẻ khác đánh tráo có được không.
"Cộc cộc."
Cửa phía ngoài vang lên tiếng gõ. Lâm Mặc đưa mắt nhìn ra, trông thấy Joey đang đứng chờ bên ngoài. Cậu sửa lại áo choàng trên người cho ngay chỉnh, sau đó bước ra mở cửa.
"Helios? Ngươi có thấy Andrew đâu không?" Joey lo lắng hỏi.
"Từ lúc sáng sớm y đã rời phòng rồi." Lâm Mặc nhàn nhạt đáp.
"Thật kỳ quái, Andrew rõ ràng hẹn ta cùng đi làm bài tập mà..." Joey không biết ra sao gãi đầu.
Nhìn thấy bộ dạng Joey đáng thương như vậy, Lâm Mặc cũng không nỡ nói cho cậu ta biết Andrew kỳ thực vô tình gặp Raymore trên đường, sau đó có hai bắt đầu vờn nhau qua lại, tục gọi chim chuột nhau.
Dù sao đây cũng là tiểu thuyết đam mỹ, nếu cả công lẫn thụ cứ học rồi đánh quái độc giả cũng sốt ruột lắm chứ, cho nên tác giả vẫn phải chèn vào vài cảnh gian tình khiến hai bên rơi vào lưới tình. Nếu không phải vì Andrew lẫn Raymore còn chưa đủ tuổi trưởng thành, phỏng chừng bọn họ đến giường cũng đã lăn luôn rồi.
"Nếu ngươi có gặp Andrew, bảo y ta chờ ở thư viện nhé. Ta không làm phiền ngươi nữa." Joey lấy lại tinh thần rất nhanh, giơ tay vẫy vẫy chào tạm biệt Lâm Mặc.
Bộ dáng cậu nhóc đáng yêu như vậy, nội tâm ông chú biến thái của Lâm Mặc rốt cuộc không nhịn được, ma trảo duỗi ra sờ soạng đầu cậu ta một phen. Ừm, thật mềm mại, hệt như chú mèo nhỏ...
"Ách, Helios?" Joey không hiểu ra sao tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
"Khụ." Lâm Mặc kịp thời tỉnh táo rút tay về, "Ngươi chẳng phải còn có việc sao, mau đi đi."
Joey chính là loại hài tử đơn thuần dễ lừa gạt, chỉ được mỗi cái chỉ số vũ lực cao, còn lại đều ngây ngây ngốc ngốc, cho dù bị Lâm Mặc ăn đậu hũ một phen cũng không nhận ra, chỉ vui vẻ chạy đi.
Nhưng Joey không để tâm đến, lại có kẻ nào đó trong lòng để tâm.
"Nô lệ chết tiệt! Tại sao ngươi lại sờ hắn!"
"Ta chỉ cảm thấy hắn giống như một đứa em trai nhỏ khả ái nên mới sờ thôi." Lâm Mặc giải thích.
"Không được sờ! Ngươi đã ký khế ước chủ tớ với ta rồi! Ta không cho ngươi sờ!"
Mùi giấm chua nồng nàn như vậy, Lâm Mặc muốn làm bộ như không hay biết cũng không được. Dẫu sao hắn cũng là người yêu cậu, nếu mặc kệ thật thì hơi quá đáng, nhưng bảo cậu giải thích thì cậu giải thích thế nào đây. Huống hồ cho dù cậu chỉ đơn thuần yêu thích tiểu bánh bao, thần Hắc Ám vốn trong lòng đánh đổ hũ giấm có thể tin sao?
Những lúc cần đối phó với loại nam nhân ấu trĩ này, biện pháp tốt nhất chính là... cầu nguyện.
"Nô lệ... Ai cho ngươi cầu nguyện?! Ta ghét nhất là cái thứ này! Ngươi..."
Theo những lời lẩm bẩm cầu nguyện của Lâm Mặc, giọng thần Hắc Ám ngày càng yếu ớt không chen nổi vào, khí thế xẹp xuống như quả bóng xì hơi không còn thiết tha gì nữa.
Nô lệ quá hư hỏng không nghe lời! Nhưng mà hắn luyến tiếc phạt cậu phải làm sao đây?!
Lâm Mặc không còn nghe thấy tiếng lải nhải của thần Hắc Ám nữa, biết chuyện này thế là xong, mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng mà ngừng đọc.
"Nô lệ, thứ này có gì hay ho mà ngươi cứ đọc suốt ngày thế?"
"Không phải "thứ này", đây là Quang Minh thánh kinh." Lâm Mặc nghiêm túc sửa lại.
Thần Hắc Ám khinh thường hừ lạnh, thánh kinh gì mà cứ mở miệng đóng miệng liền "thần Quang Minh", "thần Quang Minh", thoạt nghe đã biết không phải loại sách đứng đắn gì.
"Tại sao ngươi là nô lệ của ta mà lại cứ đi cầu nguyện cái tên thần Quang Minh ấy? Nếu ngươi muốn cũng có thể cầu nguyện ta mà!"
Lâm Mặc thật muốn đỡ trán hết nói nổi: "Ta là thánh tử thần điện Quang Minh, không cầu nguyện với thần Quang Minh thì cầu nguyện với ai? Huống hồ..."
Nói đến đây cậu hơi mỉm cười ranh mãnh, "Thần Hắc Ám uy vũ lừng lẫy đại sát tứ phương hình như cũng không có bộ kinh thư cầu nguyện nào nha."
Lời nói này quả thực một kích trúng tâm. Thần Hắc Ám từ trước đến nay đều bị xem như thế lực tà ám, hơn nữa đã bị phong ấn hơn năm ngàn năm, cho dù có kinh thư gì đó hẳn đều đã bị tiêu hủy cả rồi. Với lại thân là tín đồ thần Hắc Ám, cho dù có xuất bản sách thì cũng là sách dạy nguyền rủa, chứ ai lại đi làm kinh cầu nguyện.
Quả nhiên thần Hắc Ám nghe thấy lời này liền ủ rũ. Lâm Mặc tưởng hắn coi như bỏ qua chuyện này, không ngờ nghe thấy thần Hắc Ám ở trong đầu nghiến răng kèn kẹt: "Ngươi chờ đó! Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải cầu nguyện ta mỗi ngày!"
Vốn dĩ Lâm Mặc cho rằng đây chỉ là lời nói đùa không để trong lòng, nào ngờ ba ngày sau đó thần Hắc Ám trịnh trọng truyền vào não cậu một đoạn kinh dài, nếu viết ra ngoài phỏng chừng độ dày không thua kém quyển Quang Minh thánh kinh này bao nhiêu.
"... Đây là cái gì?" Lâm Mặc ngu người hỏi.
"Hắc Ám quỷ kinh do ta tự biên soạn." Thần Hắc Ám đắc chí nói.
Lâm Mặc một lần nữa nhìn vào đoạn kinh thần Hắc Ám truyền cho mình: "Thần Hắc Ám uy vũ lừng lẫy cuồng khốc huyễn bá duệ tà mị quyến rũ lãnh tình oai nghiêm thần thông quảng đại mỹ lệ vô song đại sát tứ phương (lược bỏ ba ngàn từ)... Ngài tự ca ngợi mình như vậy không có vấn đề gì sao?"
"Có vấn đề gì sao! Ngươi ca ngợi lão già Quang Minh giả dối kia thì được, đến phiên ta lại không?!" Thần Hắc Ám khó chịu nói.
Lâm Mặc cụp mắt xuống: "Không, ta không có vấn đề gì."
Là ngươi có vấn đề thì đúng hơn.
Vẫn nên tiếp tục đọc đi vậy.
"Thần Hắc Ám tại thượng, cầu xin ngài trừng phạt vì tội lỗi của ta. Khiến cho ta được rên rỉ dưới chân ngài, trở thành nô lệ hèn mọn của ngài vì ngài mà phục vụ. Ta quỳ trên trên ngọn lửa địa ngục để cho ngài chà đạp, dùng ngọn roi kia quất lên cơ thể đắm chìm trong nhục dục của ta..." Đọc đến đây Lâm Mặc thật sự không nhịn được nữa, "Rốt cuộc ngài viết kinh thánh hay là sách đồi trụy vậy?!"
Thần Hắc Ám từ nãy đến giờ vẫn luôn nghe tiểu nô lệ của mình đọc, quả thực trong lòng chộn rộn như có ngọn lửa bùng lên, đột nhiên bị chất vấn như vậy không những không xấu hổ trái lại còn mặt dày nói: "Sao không đọc tiếp? Đúng rồi mấy khúc này ngươi phải ngâm nga cho có âm điệu một chút, giống như thế này..."
"Ngài muốn đọc thì tự đi mà đọc một mình đi!"
Gò má Lâm Mặc đỏ bừng, chỉ muốn hất bàn rời khỏi phòng một cách cuồng khốc, khổ nỗi thần Hắc Ám ở trong cơ thể cậu, cậu đi đâu hắn liền theo đó, cho dù có ra khỏi phòng cũng không ích lợi gì, cho nên sau khi đứng lên tức giận thở hổn hển vài cái liền ngồi phịch xuống.
Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng động gì, Lâm Mặc lúc này mới nhận ra: "Thần Hắc Ám?"
Chẳng biết từ bao giờ thần Hắc Ám đã rút đoạn kinh văn đó ra khỏi đầu cậu, bản thân mình biến thành một cuộn khói đen chui vào sâu trong góc trái tim.
"Ngươi không thích, ta liền không miễn cưỡng ngươi..." Thần Hắc Ám ủ rũ càng chui vào sâu hơn.
Trái tim Lâm Mặc liền mềm nhũn ra, một cơn đau xa lạ đột nhiên dâng trào bóp nghẹn lấy cậu, khiến cậu không tài nào hô hấp nổi.
Hơn năm ngàn năm qua thần Hắc Ám bị phong ấn trong thời không loạn lạc, xung quanh tĩnh mịch một màn đêm, đó là loại tư vị nào? Đau đớn, cô đơn hay cuồng loạn?
Hắn vì đi theo cậu qua mỗi thế giới, liền phải chịu đựng đủ mọi loại tra tấn. Hắn luôn luôn nhường nhịn sủng ái cậu, tùy cậu làm theo ý thích của mình. Một đoạn quỷ kinh thì có làm sao? Hắn là nam nhân cậu yêu nhất a! Tại sao cậu có thể nỡ lòng nào làm tổn thương hắn như vậy!
Nhìn thấy thần Hắc Ám giống như một dã thũ đang tự mình co lại liếm láp vết thương, lòng Lâm Mặc càng thêm trĩu nặng. Cậu hạ giọng nói: "Ta không phải không thích..."
"Nếu như vậy ngươi sẽ đọc nó mỗi ngày sao?" Thần Hắc Ám đột nhiên quay lại hỏi.
Lâm Mặc nghẹn lời, rốt cuộc khó khăn phun ra một tiếng: "Ân..."
Sau đó cậu liền biết, cái gì gọi là tự chui đầu vào thòng lọng.
"Nô lệ ngươi đọc sai rồi, khúc này phải thế này... Ngâm cao hơn một chút, phải khiến người khác nghe vào liền mê mẩn. Không đúng, người khác không được nghe chỉ ta nghe thôi! Sau đó thế này..."
Kể từ đó trở đi trong học viện truyền ra một lời đồn, rằng trong khu ký túc xá ma pháp sư xuất hiện linh hồn một ma đạo sư chết vẫn còn trinh, bởi vì không cam lòng nên oán khí tụ tập, mỗi ngày đều rên rỉ cầu hoan...
*****
"Đợt nhiệm vụ này là cơ hội cho các ngươi rèn luyện bản thân, dùng những gì học được vận dụng vào trong thực tế."
Umil lão sư phất tay phát đống giấy cho đám học trò bên dưới, nghiêm giọng nói: "Trong vòng ba tháng hè, các ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tiến lên năm hai. Ta cũng báo trước môi cuối cấp đều phải vượt qua được nhiệm vụ thực tế này mới được lên năm tiếp theo, các ngươi chuẩn bị tinh thần trước đi."
Một vài kẻ bên dưới bắt đầu rên rỉ. Umil lão sư không buồn quan tâm tâm trạng não nề của đám học trò, cầm quyển sách gõ cộp cộp lên bàn: "Chi tiết nhiệm vụ đã ghi trong giấy của mỗi người, ai có thắc mắc gì sau giờ học lên văn phòng tìm ta. Bây giờ thì giải tán."
"Của ta là đến hồ Ymirella hái một bông hoa Poskiguay, của ngươi thì sao?"
"Ngươi thật may mắn! Ta phải đến tận miệng núi lửa Wistch để mang về năm cân nham thạch đây!"
"Ha ha, ta chỉ cần đến làng Jeremy giúp bọn họ giải quyết vấn đề yêu thú trộm đồ ăn là xong."
"Andrew, của ngươi là gì thế?"
Andrew từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lúc này mới ngẩng đầu lên cười khổ: "Nhiệm vụ của ta yêu cầu phải tiến vào rừng Dobuila mang về một gốc Thực Nhân Vương Hoa."
Mọi người xung quanh im lặng đổ mồ hôi trong phút chốc. Rừng Dobuila a! Khu rừng này nguy hiểm vô cùng, cho dù là đàn anh đàn chị năm hai năm ba cũng chưa chắc trúng phải loại nhiệm vụ này. Hơn nữa không chỉ tìm một gốc Thực Nhân Hoa bình thường, mà còn phải là một gốc Thực Nhân Vương Hoa! Loại trình độ khó khăn cỡ này, Andrew có thể thành công được sao.
Lâm Mặc ở trong lòng thầm phỉ nhổ, không chỉ thành công, y còn tiện tay thu phục được một yêu thú cấp cao về làm sủng vật, chói mù mắt cẩu các ngươi.
"Helios, của ngươi thì thế nào?"
Bị người nhắc đến, Lâm Mặc cũng không thể vờ như bị điếc, liền mỉm cười nói: "Ta may mắn hơn Andrew đồng học nhiều, chỉ cần đến làng Pomara phía Tây chữa bệnh cho bọn họ là được."
Rất rõ ràng các lão sư trong học viện khi phân nhiệm vụ đều nhìn trên thuộc tính cùng năng lực pháp thuật của học viên mà giao, cho nên những nhiệm vụ này thoạt nhìn kỳ quái khó khăn, lại bổ trợ rất nhiều cho căn cơ của học sinh.
Có điều đến lượt nhân vật chính, chẳng biết hào quang chói quá khiến họ nhìn không rõ hay thế nào, lại giao cho y cái loại nhiệm vụ vừa mới nghe đã thấy khó khăn vô cùng.
Trong lòng Lâm Mặc cũng không quá xem trọng nhiệm vụ lần này. Helios trong nguyên tác còn có thể thành công lên được năm hai, chẳng lẽ cậu lại không. Thứ cậu chú ý đến chính là một địa điểm khác cách làng Pomara một trăm dặm: vực Vô Tận. Trong nguyên tác, một trong ba nguyên liệu dùng để tái tạo lại cơ thể của thần Hắc Ám nằm tại vực Vô Tận.
Vốn dĩ Helios ban đầu cũng chính là bị thần Hắc Ám dụ dỗ, hao hết tâm tư tái tạo lại cơ thể cho hắn, kết quả lại bị đối phương tàn nhẫn rút đi linh hồn. Ây nha, vậy chẳng phải cậu với hắn phải chơi trò yêu nhau lắm cắn nhau đau sao... Bất quá Lâm Mặc vô cùng tin tưởng, cho dù cậu có rời đi thế giới này, thì nguyên nhân chết khẳng định cũng không phải vì bị thần Hắc Ám giết.
Loại nam nhân muộn tao như hắn, trong ngoài bất nhất, cả ngày đầu óc chỉ nghĩ được những chuyện đáng xấu hổ, làm gì nỡ ra tay với cậu chứ~
[Cậu có thôi đi được không.] 419 chịu không nổi Lâm Mặc suốt ngày cứ ở trong đầu ca ngợi người yêu, bất đắc dĩ lộ diện, [Từ đầu đến cuối cậu nhận định hắn là nam nhân của cậu, nhưng theo tôi thấy chẳng có bằng chứng xác thực gì hết.]
"419, cậu như vậy là không tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu." Lâm Mặc giả vờ đau lòng nói.
[Có điều giai đoạn thần Hắc Ám khôi phục được thân thể cũng phải cách hiện tại bảy tám năm nữa, tối thiểu sau khi nhân vật chính đã ra trường, đại chiến Thần Ma bắt đầu diễn ra. Bây giờ cậu đã đi tìm nguyên liệu cho hắn không phải quá sớm sao?]
"Dù sao cũng phải tái tạo lại, sớm muộn một hai năm cũng thế thôi. Hơn nữa..." Nói đến đây, Lâm Mặc hạ giọng xuống, "Hắn đã bị nhốt hơn năm ngàn năm rồi, chỉ cần còn một ngày chưa có cơ thể, ngày đó hắn liền không được tự do."
419 không cãi lý được với kẻ đầu óc đắm chìm trong yêu đương, tức giận để lại một câu "Tùy cậu" rồi lâm vào trạng thái tắt máy.
Thế nhưng 419 vừa offline, thần Hắc Ám liền online.
"Khi nãy ngươi nói chuyện với ai đó?"
Lâm Mặc giật mình, chẳng lẽ thần Hác Ám nghe được đối thoại của cậu với 419? Không đúng, nếu thật sự nghe được, bằng vào tính cách của hắn nhất định đã nhảy ra phá cuộc nói chuyện này, còn tìm mọi cách truy tìm đối phương, chứ làm gì đơn giản buông tha như thế.
"Làm gì có ai. Tại sao ngài đột nhiên hỏi vậy?"
"Kỳ quái, khi nãy ta vẫn luôn cảm giác ngươi ngẩn người ra hồi lâu, rất giống với mỗi khi cùng ta trò chuyện."
Nghe thần Hắc Ám nói như vậy, Lâm Mặc mặt ngoài bình tĩnh trong lòng đã đổ mồ hôi. Kỳ thực ở chung quá lâu khiến cậu quên mất nam nhân nhà cậu không hề ngốc nghếch chút nào, trái lại còn cực kỳ thông minh tỉ mỉ. Nếu hắn có bị lừa, thì đấy cũng là vì hắn nguyện ý để cậu lừa mà thôi.
Xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được. Lâm Mặc tin tưởng người yêu của cậu nhất định không làm chuyện gì gây tổn hại với cậu đâu, nhưng mà nếu hiểu lầm này nọ cũng phiền phức lắm.
Một tuần sau đó, Lâm Mặc thu xếp đồ đạc rời khỏi học viện bắt đầu nhiệm vụ của mình. Phía bên Quang Minh giáo đình đã liên tục gửi thư yêu cầu cho người đi theo bảo vệ cậu, nhưng Lâm Mặc đều hết thảy cự tuyệt. Chuyện cậu sắp làm có thể nói đủ cho cậu mang danh tội đồ muôn đời, nếu có người đi theo còn thực hiện thế nào.
Thế nhưng Lâm Mặc vẫn đánh giá thấp trình độ kiên quyết của Quang Minh giáo đình. Cậu vừa chân trước chân sau rời trường, ngay cửa học viện đã chờ sẵn một cỗ xe dát vàng cùng hai con Độc Giác Thú, xung quanh là những kiếm sĩ khác đang đứng nghiêm trang.
"Thánh tử đại nhân!"
Vị đội trưởng đội kiếm sĩ tiến lên, đặt tay trước ngực cúi chào theo đúng nghi lễ, trong giọng nói không giấu nổi sùng bái cùng kính ngưỡng: "Các trưởng lão bảo ta cho người đến đón ngài."
Lâm Mặc hơi nhíu mày, nhưng sau đó nhanh chóng giấu đi vẻ bất mãn: "Không phải ta đã viết thư nói rằng lần này sẽ tự đi một mình sao?"
"Các trưởng lão lo sợ cho an nguy của thánh tử, dù sao ngài trong tương lai chính là trụ cột của Quang Minh giáo đình, nếu có bất cứ chuyện gì không may xảy ra chúng ta biết sám hối thế nào với thần Quang Minh."
Trụ cột? Nghe đến hai từ này, Lâm Mặc khinh bỉ cười nhạo trong lòng. Còn không bằng nói thẳng ra là con rối đi. Giáo hoàng cùng thánh tử chức cao vọng trọng, kỳ thực thần điện lại đặt ở tận một nơi xa xôi hẻo lánh, ngay cả mặt mũi nhiều người cũng chưa từng thấy qua. Mà chân chính nắm quyền mới là những vị trưởng lão này. Cho người đi theo cậu, còn không phải vì muốn kiểm soát con rối thánh tử này sao.
Trong nguyên tác khi Helios gặp chuyện chính các vị trưởng lão này cũng là người dứt khoát vứt bỏ con rối thánh tử vô tác dụng đi a...
"Các ngươi quay về đi. Ta sẽ tự đi một mình." Lâm Mặc không nghe bọn họ giải thích, cầm hành lý đi thẳng.
"Thánh tử, chúng ta không thể..."
"Đêm qua ta vừa được thần Quang Minh báo mộng." Lâm Mặc đột nhiên xoay người lại, trên mặt tràn ngập hạo nhiên chính khí gần như sắp phát sáng toàn thân, "Người báo cho ta biết, đây chính là thử thách Người dành cho ta, chỉ cần ta có thể tự mình vượt qua sẽ được Người công nhân."
Đám kiếm sĩ vốn bị tẩy não, nếu nói ngoài trưởng lão ra còn có ai quan trọng hơn chính là thần Quang Minh, cho nên khi nghe nói những lời này liền bất giác quỳ xuống kính bái: "Ra là như vậy! Nếu đây là ý chỉ của thần Quang Minh, như vậy không còn cách nào khác."
Lâm Mặc mỉm cười hiền từ, sau đó quay lưng rời đi để mặc đám kiếm sĩ vẫn đang vô cùng sùng mộ quỳ bái cầu nguyện. Ân, thần Quang Minh cũng không phải vô dụng, chí ít có thể đem ra làm lá chắn cho những lúc như thế này. Còn cái gì mà ý chỉ với báo mộng, ha hả, ngay cả nhân vật chính Andrew còn chưa có cái diễm phúc đó đâu.
"Ngươi nói dối." Thần Hắc Ám đột ngột lên tiếng.
"Ta nói dối cái gì?" Lâm Mặc cười đến ngọt ngào.
Thần Hắc Ám nhìn cậu đến ngơ ngẩng, sau đó chùm khói đen cuộn mình lại rầm rì: "Thần Quang Minh không thể nào báo mộng cho ngươi được."
"Tại sao lại không? Ta là thánh tử của thần điện Quang Minh, mọi người đều biết từ trước đến nay chỉ có thánh tử cùng giáo hoàng mới có thể nghe được ý chỉ của thần."
"Nhưng hiện tại điều này là hoàn toàn không thể." Thần Hắc Ám vẫn tiếp tục lẩm bẩm, "Bởi vì thần Quang Minh đã không còn nữa rồi."
Có một bí mật động trời mà chỉ những ai đã đọc qua nguyên tác như Lâm Mặc mới biết, kỳ thực năm đó sau khi phong ấn thần Hắc Ám, thần Quang Minh cũng đã bỏ mình ngã xuống. Tuy rằng chỉ cần còn tín ngưỡng, thần Quang Minh khẳng định một ngày nào đó sẽ hồi sinh trở lại, nhưng rốt cuộc ngày đó là ngày nào cũng không ai nói chắc được.
Bí mật này sau khi Andrew cùng Raymore tham gia đại chiến Thần Ma, vô tình đi lạc vào chiến trường cổ mới tìm ra được. Đương nhiên bọn họ không thể nói ra ngoài. Đang lúc chiến đấu, ném cái tin này vào mặt dân chúng có khác gì giội xô nước đá vào nhiệt huyết của bọn họ. Cho đến tận cuối truyện, sau khi Andrew đã trở thành Pháp Thánh rồi, thông tin này vẫn chưa bao giờ truyền ra.
Bất quá tuy đã biết chuyện, Lâm Mặc vẫn phải làm ra vẻ ngạc nhiên sửng sốt một phen: "Không còn? Ý ngài là gì?"
"Năm đó lão già kia dùng chính sinh mạng của lão đánh đổi, mới phong ấn được ta. Bằng không ngươi nghĩ ta làm thế nào có thể dễ dàng như vậy liền bị một đám Quang Minh giáo đình nhốt ở chỗ đó." Thần Hắc Ám hừ lạnh.
"Ngươi nói dối." Thiếu niên sắc mặt trắng nhợt phản bác, "Người làm sao có thể đã chết!"
"Ngươi không tin thì thôi. Nói tóm lại dù thế nào thần Quang Minh cũng không hạ xuống báo mộng cho ngươi được. Rốt cuộc vì sao ngươi phải nói dối đám người kia?"
Nhắc ngược lại đến chuyện này, Lâm Mặc hơi rũ mắt: "Nếu bọn họ đi theo, ta làm sao tìm được nguyên liệu tái tạo cơ thể cho ngài."
Thần Hắc Ám hơi khựng lại, được rồi hắn sẽ không thừa nhận là trong thời gian qua cuộc sống của hắn trôi qua quá êm đềm, đến nỗi suýt chút nữa quên mất ý định ban đầu. Hắn ho nhẹ một tiếng lấy lại uy nghiêm nói: "Ngươi có tinh thần giác ngộ như thế là rất tốt! Sau này ta lấy lại được quyền năng của mình rồi, khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi."
Sau đó, dường như nhớ ra điều gì, hắn còn bổ sung thêm: "Nhưng đừng nghĩ ta khen ngợi ngươi một câu liền có thể vênh mặt! Ngươi vẫn còn nhiều thứ phải học hỏi lắm!"
Lâm Mặc thật muốn nghẹn cười, sao nam nhân của cậu có thể đáng yêu như vậy chứ. Nếu bây giờ hắn có thực thể, cậu khẳng định sẽ lao vào ôm ôm hôn nhẹ ngay.
Ân, vẫn nên nhanh chóng tìm được nguyên liệu tái tạo lại cơ thể cho đối phương thôi.
Bất quá cậu lo thân mình còn chưa xong, rảnh rỗi đâu đi quan tâm xem thần Hắc Ám mưu tính điều gì. Lâm Mặc xoa xoa xương cốt đỡ người đứng dậy, dựa theo bản đồ đi tìm Ngũ Sắc Thạch.
Học viện chỉ phát cho học viên lương thực đủ ăn trong ba ngày, nhưng cho dù có dùng hết tốc lực mà chạy đi chăng nữa thì để hoàn thành nhiệm vụ cũng mất năm ngày. Vì vậy Lâm Mặc buộc lòng phải đi săn vài con thú nhỏ để ăn.
Không biết có phải do năng lượng của thần Hắc Ám còn ở trong người cậu hay không, yêu thú vừa gặp cậu liền mềm nhũn chân, sợ hãi run lẩy bẩy chỉ thiếu điều tự ném mình vào nồi nữa thôi. Cho nên một đường của Lâm Mặc thập phần thuận lợi, cơ hồ không cần dùng đến pháp thuật.
Ngày thứ tám của vòng thi thứ hai, Lâm Mặc thành công mang về một cân Ngũ Sắc Thạch. Kayleen vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ, sau khi đo lường thông qua cho cậu thì không nói thêm bất kỳ một câu dư thừa nào. Ngay cả khi nhìn thấy mặt đá trên vòng tay bị vỡ nát, ánh mắt cô cũng chỉ hơi biến đổi trong giây lát, sau đó quay về vẻ nhàn nhạt vốn có, gật đầu thu hồi lại vòng tay.
Cậu không phải người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại là người đầu tiên không kết đoàn đội quay về sớm nhất. Thế nên Lâm Mặc không ngờ danh vọng của mình không bị ảnh hưởng, trái lại còn cao thêm một chút. Mà cho dù có biết cậu cũng chỉ có thể câm nín a.
Những người hoàn thành nhiệm vụ quay về mặt mày đều có chút ủ dột. Khi nghe Kayleen nói rằng phần còn dư có thể giữ lấy, bọn họ lúc đó hào hứng biết bao nhiêu a. Thế nhưng khi đối diện thực tế, họ mới phát hiện vị trí trên bản đồ cũng không phải là một khối đá nằm đó sẵn chờ họ đến lấy, trái ngược lại là vô vàn mảnh vụn nhỏ, nếu không nhìn kỹ còn lầm với đá cuội. Đừng nói là lấy dư cho bản thân, họ đào đào bới bới phân loại đám Ngũ Sắc Thạch đó ra khỏi đống cát đá thôi đã rất tốn thời gian rồi, làm gì còn tơ tưởng mang về cho mình một ít.
Nhóm của Andrew hệt như cốt truyện đều trở về đúng hạn, an toàn lành lặn. Sau khi thời gian kết thúc, nhóm lão sư tuyên bố những người hoàn thành nhiệm vụ đã trở thành học viên Học viện Ma pháp Hoàng gia. Sau đó là một bài thuyết giảng vân vân về việc không nên chủ quan lười biếng, trái lại phải cố gắng siêng nặng học tập,... Lâm Mặc nghe nhàm đến muốn ngủ, nhưng vì giữ hình tượng thánh tử của mình không thể không cố giữ trấn tĩnh.
Kayleen cùng Gambre lải nhải một hồi liền tha cho đám tân sinh, dẫn bọn họ đi vào ký túc xá của học viện. Như bao bộ truyện khác, học viện muốn tỏ rõ thái độ bình đẳng công bằng, cho nên tất cả mọi người đều phải ngủ ký túc xá phòng hai người, hơn nữa không mang theo người hầu. Nếu không phục thì cứ việc rút khỏi đây, dẫu sao học viện không thiếu nhất chính là học sinh muốn vào học.
Ký túc xá của ma pháp sư cùng kiếm sĩ nằm ở hai khu khác nhau, cho nên Raymore với Andrew dù thế nào cũng không ở chung phòng được. Bạn cùng phòng với Andrew dĩ nhiên sẽ là một tiểu đệ khác cho y thu thập, còn Lâm Mặc... Ha hả, phận làm pháo hôi như cậu, bạn cùng phòng khẳng định cũng chỉ là người qua đường Ất Giáp đến tên cũng chẳng biết.
Cho nên khi nhận danh sách phòng ngủ, trông thấy tên mình cùng tên Andrew nằm song song nhau, Lâm Mặc trực tiếp hóa đá.
Con mẹ nó là tên nào xếp phòng?! Ngại cậu sống quá lâu phải không?!
Bản thân Andrew nhìn thấy tờ danh sách này, mặt mũi hơi khó chịu, bất quá vẫn chưa nói ra. Chỉ có Joey ngây thơ liếc mắt thấy, hai mắt tỏa sáng long lanh: "Oa Andrew, ngươi được ở chung phòng với thánh tử sao?"
Giọng nói của Joey không nhỏ, vì vậy ngay lập tức khiến những kẻ khác mang theo ánh nhìn bát quái hướng về phía hai người họ.
Mí mắt Lâm Mặc giật giật, khóe miệng hơi run rẩy cố giữ vững nụ cười: "Nếu đã trở thành đồng học, các ngươi cũng không cần gọi ta là thánh tử nữa, cứ gọi Helios là được."
"Hừ, giả dối." Andrew nhịn không được buông lời nhận xét một câu, tự mình đi trước vào phòng.
"Thá... Helios, kỳ thực lúc bình thường Andrew đối với mọi người rất tốt, không biết vì sao lại không thích ngươi nữa." Joey gãi gãi đầu.
Bởi vì y là nhân vật chính, còn ta là pháo hôi hiểu chưa. Nếu y mà thích ta, đấy không còn là sảng văn thăng cấp bàn tay vàng nữa, mà chuyển thành thể loại tương ái tương sát mất rồi.
Joey cũng không dám quấn quít lâu, sau khi chào tạm biệt Lâm Mặc cùng Andrew liền co giò chạy sang ký túc xá bên kiếm sĩ.
Lâm Mặc đứng trước cửa phòng thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn nhận mệnh đẩy cửa vào.
Nhóm lão sư xếp cho hai người họ chung phòng, sẽ không phải vì mặt đá trên vòng tay của cả hai đều vỡ nát đi? Cho nên đây là chiến thuật thăm dò xem cậu với Andrew đang giấu diếm bí mật gì à?
Andrew thì không biết thế nào, chứ Lâm Mặc tự nhận bản thân chẳng giấu diếm bí mật gì hết. Cậu chỉ giấu một linh hồn thần Hắc Ám trong cơ thể thôi mà ha ha...
Nhân vật chính làm mặt lạnh không muốn để ý đến cậu, Lâm Mặc cũng lười bám lên, nói thế nào đến cuối truyện Andrew chính là kẻ thù của cậu, không cần quá thân thiết.
Nào ngờ cậu vừa đặt lưng xuống giường, giọng nói thần Hắc Ám đột ngột vang lên: "Kiểm tra xong rồi, ngươi có thể đi tìm nguyên liệu tái tạo cơ thể cho ta được chưa?"
Bởi vì lâu quá không nghe thấy hàng này nói năng gì, suýt chút nữa Lâm Mặc quên luôn mục đích ban đầu cả hai ký khế ước. Cậu ho nhẹ một tiếng che giấu sự bối rối của mình: "Chuyện này không nên vội vàng. Ngài đã chờ được hơn năm ngàn năm, chờ thêm vài năm nữa có là gì."
"Không được! Ta muốn có một cơ thể mới ngay lập tức!"
Lâm Mặc không muốn đánh vỡ hy vọng của hắn bằng cách thông báo cho hắn biết phải tầm năm mười năm nữa hắn mới có cơ thể, đành nhẹ giọng khuyên bảo: "Ngài nghĩ xem, có cơ thể thì dùng để làm gì? Báo thù sao?"
"Ta..."
"Những kẻ phong ấn ngài năm đó đều đã chết từ sớm rồi, chẳng lẽ ngài còn có thể đào mồ mả bọn họ lên giết lại lần nữa. Thần Quang Minh thì ở tận trên cao, ngài đi đâu kiếm Người đây?"
Thần Hắc Ám bị chất giọng dịu dàng như tiếng đàn hạc của Lâm Mặc ru ngủ, không hiểu sao mục đích ban đầu liền bay biến đi đâu, mơ mơ hồ hồ còn có cảm tưởng cậu nói rất đúng.
Hình như nô lệ nói đúng, hắn cũng chẳng có việc gì để làm a... Bất quá giọng của nô lệ thật dễ nghe, mỗi ngày nhất định phải bắt cậu nói chuyện ca hát cho hắn mới được.
Nhìn thấy thần Hắc Ám lâm vào trầm tư mê man, Lâm Mặc thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ này thật giống như dỗ tiểu hài tử, hoàn toàn không giống thần Hắc Ám tàn bạo lãnh khốc...
Khoan đã!!!
Nghĩ đến đây, sợi dây lý trí trong đầu Lâm Mặc như đứt cái bụp.
Thần Hắc Ám sẽ không là nam nhân nhà cậu đi!!!
Nghĩ nghĩ lại, cảm thấy đối phương quả thật rất có nhiều điểm giống. Có điều Lâm Mặc không dám tùy tiện đưa ra kết luận, âm thầm quyết định phải thử lại xem có thật là người yêu của cậu không.
Sáng hôm sau, Lâm Mặc theo thói quen thức dậy sớm, sửa sang lại đầu tóc quần áo xong liền bắt đầu đọc kinh cầu nguyện.
Cậu hoàn toàn không muốn làm cái loại chuyện vô nghĩa này chút nào, nhưng trong phòng ngoại trừ cậu ra vẫn còn một nhân vật chính, chẳng may OOC lại bị phạt cậu thực sự hold không nổi.
Kết quả chính là có hai kẻ bị cậu quấy rối đến chịu không được.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Andrew khó chịu dụi mắt, nhíu mày nhìn về phía Lâm Mặc.
"Ta đang cầu nguyện với thần Quang Minh." Lâm Mặc chính khí mười phần giải thích.
"Thật vô nghĩa." Andrew hừ lạnh, chui ra khỏi chăn bước xuống giường, "Thay vì cầu nguyện, còn không bằng dùng thời gian đó để tu luyện."
Phương pháp tu luyện mà y nhận được từ truyền thừa của vị Ma Đạo Sư đó đích xác có tác dụng rất lớn, nhưng trước khi đạt được sức mạnh để có thể tự bảo vệ bản thân, y tuyệt đối không thể để những kẻ khác biết.
Nếu buộc phải ở ký túc xá chung phòng với Helios, hoặc là y rời đi tìm chỗ vắng vẻ tu luyện, hoặc y phải tìm cách đuổi cậu đi nơi khác.
Lâm Mặc nhờ có cốt truyện đã sớm biết những suy tính của nhân vật chính, cho nên cậu không dây dưa nhiều làm gì, kết thúc buổi cầu nguyện sáng liền rời khỏi phòng xuống nhà ăn sáng. Trước khi ra khỏi phòng, cậu liếc mắt nhìn lại, trông thấy Andrew giống như thở phào nhẹ nhõm.
Coi như tâm tư cẩn thận, trình độ che giấu vẫn còn non lắm. May cho y rằng những người xung quanh y đều là những đứa nhóc mới chập chững vào đời, cho nên y mới không bị chú ý đến. Còn đối với Lâm Mặc đã sống qua không biết bao nhiêu năm, chút tâm tư nho nhỏ ấy làm sao thoát khỏi mắt.
Một năm sau đó của Lâm Mặc trải qua ở học viện này không xem như là tệ. Bằng vào thân phận thánh tử của cậu, những kẻ mắt mù muốn chọc vào cũng không nhiều lắm, chủ yếu nhắm tới nhân vật chính thôi. Mà đương nhiên nhân vật chính sẽ vỗ mặt chúng ba ba ba, uy vũ tứ phương, khiến những kẻ đó câm mồm không dám nói gì.
Không biết có phải do ảnh hưởng của hào quang nhân vật chính hay không, Andrew ngày càng tỏa sáng được mọi người chú ý đến, còn Lâm Mặc càng ngày càng ít được người quan tâm. Tất nhiên một phần cũng do cậu thu liễm chính bản thân, chỉ tiểu tâm dực dực làm theo đúng cốt truyện, không gây ra bất kỳ sai lầm gì.
Mà trong một năm này, Lâm Mặc cũng đã dám khẳng định rằng thần Hắc Ám chính là nam nhân nhà cậu. Nếu Tiết Thừa Dạ ở thế giới trước chẳng qua tính cách thay đổi một chút thôi, thì thần Hắc Ám căn bản như bị kẻ khác đánh tráo có được không.
"Cộc cộc."
Cửa phía ngoài vang lên tiếng gõ. Lâm Mặc đưa mắt nhìn ra, trông thấy Joey đang đứng chờ bên ngoài. Cậu sửa lại áo choàng trên người cho ngay chỉnh, sau đó bước ra mở cửa.
"Helios? Ngươi có thấy Andrew đâu không?" Joey lo lắng hỏi.
"Từ lúc sáng sớm y đã rời phòng rồi." Lâm Mặc nhàn nhạt đáp.
"Thật kỳ quái, Andrew rõ ràng hẹn ta cùng đi làm bài tập mà..." Joey không biết ra sao gãi đầu.
Nhìn thấy bộ dạng Joey đáng thương như vậy, Lâm Mặc cũng không nỡ nói cho cậu ta biết Andrew kỳ thực vô tình gặp Raymore trên đường, sau đó có hai bắt đầu vờn nhau qua lại, tục gọi chim chuột nhau.
Dù sao đây cũng là tiểu thuyết đam mỹ, nếu cả công lẫn thụ cứ học rồi đánh quái độc giả cũng sốt ruột lắm chứ, cho nên tác giả vẫn phải chèn vào vài cảnh gian tình khiến hai bên rơi vào lưới tình. Nếu không phải vì Andrew lẫn Raymore còn chưa đủ tuổi trưởng thành, phỏng chừng bọn họ đến giường cũng đã lăn luôn rồi.
"Nếu ngươi có gặp Andrew, bảo y ta chờ ở thư viện nhé. Ta không làm phiền ngươi nữa." Joey lấy lại tinh thần rất nhanh, giơ tay vẫy vẫy chào tạm biệt Lâm Mặc.
Bộ dáng cậu nhóc đáng yêu như vậy, nội tâm ông chú biến thái của Lâm Mặc rốt cuộc không nhịn được, ma trảo duỗi ra sờ soạng đầu cậu ta một phen. Ừm, thật mềm mại, hệt như chú mèo nhỏ...
"Ách, Helios?" Joey không hiểu ra sao tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
"Khụ." Lâm Mặc kịp thời tỉnh táo rút tay về, "Ngươi chẳng phải còn có việc sao, mau đi đi."
Joey chính là loại hài tử đơn thuần dễ lừa gạt, chỉ được mỗi cái chỉ số vũ lực cao, còn lại đều ngây ngây ngốc ngốc, cho dù bị Lâm Mặc ăn đậu hũ một phen cũng không nhận ra, chỉ vui vẻ chạy đi.
Nhưng Joey không để tâm đến, lại có kẻ nào đó trong lòng để tâm.
"Nô lệ chết tiệt! Tại sao ngươi lại sờ hắn!"
"Ta chỉ cảm thấy hắn giống như một đứa em trai nhỏ khả ái nên mới sờ thôi." Lâm Mặc giải thích.
"Không được sờ! Ngươi đã ký khế ước chủ tớ với ta rồi! Ta không cho ngươi sờ!"
Mùi giấm chua nồng nàn như vậy, Lâm Mặc muốn làm bộ như không hay biết cũng không được. Dẫu sao hắn cũng là người yêu cậu, nếu mặc kệ thật thì hơi quá đáng, nhưng bảo cậu giải thích thì cậu giải thích thế nào đây. Huống hồ cho dù cậu chỉ đơn thuần yêu thích tiểu bánh bao, thần Hắc Ám vốn trong lòng đánh đổ hũ giấm có thể tin sao?
Những lúc cần đối phó với loại nam nhân ấu trĩ này, biện pháp tốt nhất chính là... cầu nguyện.
"Nô lệ... Ai cho ngươi cầu nguyện?! Ta ghét nhất là cái thứ này! Ngươi..."
Theo những lời lẩm bẩm cầu nguyện của Lâm Mặc, giọng thần Hắc Ám ngày càng yếu ớt không chen nổi vào, khí thế xẹp xuống như quả bóng xì hơi không còn thiết tha gì nữa.
Nô lệ quá hư hỏng không nghe lời! Nhưng mà hắn luyến tiếc phạt cậu phải làm sao đây?!
Lâm Mặc không còn nghe thấy tiếng lải nhải của thần Hắc Ám nữa, biết chuyện này thế là xong, mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng mà ngừng đọc.
"Nô lệ, thứ này có gì hay ho mà ngươi cứ đọc suốt ngày thế?"
"Không phải "thứ này", đây là Quang Minh thánh kinh." Lâm Mặc nghiêm túc sửa lại.
Thần Hắc Ám khinh thường hừ lạnh, thánh kinh gì mà cứ mở miệng đóng miệng liền "thần Quang Minh", "thần Quang Minh", thoạt nghe đã biết không phải loại sách đứng đắn gì.
"Tại sao ngươi là nô lệ của ta mà lại cứ đi cầu nguyện cái tên thần Quang Minh ấy? Nếu ngươi muốn cũng có thể cầu nguyện ta mà!"
Lâm Mặc thật muốn đỡ trán hết nói nổi: "Ta là thánh tử thần điện Quang Minh, không cầu nguyện với thần Quang Minh thì cầu nguyện với ai? Huống hồ..."
Nói đến đây cậu hơi mỉm cười ranh mãnh, "Thần Hắc Ám uy vũ lừng lẫy đại sát tứ phương hình như cũng không có bộ kinh thư cầu nguyện nào nha."
Lời nói này quả thực một kích trúng tâm. Thần Hắc Ám từ trước đến nay đều bị xem như thế lực tà ám, hơn nữa đã bị phong ấn hơn năm ngàn năm, cho dù có kinh thư gì đó hẳn đều đã bị tiêu hủy cả rồi. Với lại thân là tín đồ thần Hắc Ám, cho dù có xuất bản sách thì cũng là sách dạy nguyền rủa, chứ ai lại đi làm kinh cầu nguyện.
Quả nhiên thần Hắc Ám nghe thấy lời này liền ủ rũ. Lâm Mặc tưởng hắn coi như bỏ qua chuyện này, không ngờ nghe thấy thần Hắc Ám ở trong đầu nghiến răng kèn kẹt: "Ngươi chờ đó! Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải cầu nguyện ta mỗi ngày!"
Vốn dĩ Lâm Mặc cho rằng đây chỉ là lời nói đùa không để trong lòng, nào ngờ ba ngày sau đó thần Hắc Ám trịnh trọng truyền vào não cậu một đoạn kinh dài, nếu viết ra ngoài phỏng chừng độ dày không thua kém quyển Quang Minh thánh kinh này bao nhiêu.
"... Đây là cái gì?" Lâm Mặc ngu người hỏi.
"Hắc Ám quỷ kinh do ta tự biên soạn." Thần Hắc Ám đắc chí nói.
Lâm Mặc một lần nữa nhìn vào đoạn kinh thần Hắc Ám truyền cho mình: "Thần Hắc Ám uy vũ lừng lẫy cuồng khốc huyễn bá duệ tà mị quyến rũ lãnh tình oai nghiêm thần thông quảng đại mỹ lệ vô song đại sát tứ phương (lược bỏ ba ngàn từ)... Ngài tự ca ngợi mình như vậy không có vấn đề gì sao?"
"Có vấn đề gì sao! Ngươi ca ngợi lão già Quang Minh giả dối kia thì được, đến phiên ta lại không?!" Thần Hắc Ám khó chịu nói.
Lâm Mặc cụp mắt xuống: "Không, ta không có vấn đề gì."
Là ngươi có vấn đề thì đúng hơn.
Vẫn nên tiếp tục đọc đi vậy.
"Thần Hắc Ám tại thượng, cầu xin ngài trừng phạt vì tội lỗi của ta. Khiến cho ta được rên rỉ dưới chân ngài, trở thành nô lệ hèn mọn của ngài vì ngài mà phục vụ. Ta quỳ trên trên ngọn lửa địa ngục để cho ngài chà đạp, dùng ngọn roi kia quất lên cơ thể đắm chìm trong nhục dục của ta..." Đọc đến đây Lâm Mặc thật sự không nhịn được nữa, "Rốt cuộc ngài viết kinh thánh hay là sách đồi trụy vậy?!"
Thần Hắc Ám từ nãy đến giờ vẫn luôn nghe tiểu nô lệ của mình đọc, quả thực trong lòng chộn rộn như có ngọn lửa bùng lên, đột nhiên bị chất vấn như vậy không những không xấu hổ trái lại còn mặt dày nói: "Sao không đọc tiếp? Đúng rồi mấy khúc này ngươi phải ngâm nga cho có âm điệu một chút, giống như thế này..."
"Ngài muốn đọc thì tự đi mà đọc một mình đi!"
Gò má Lâm Mặc đỏ bừng, chỉ muốn hất bàn rời khỏi phòng một cách cuồng khốc, khổ nỗi thần Hắc Ám ở trong cơ thể cậu, cậu đi đâu hắn liền theo đó, cho dù có ra khỏi phòng cũng không ích lợi gì, cho nên sau khi đứng lên tức giận thở hổn hển vài cái liền ngồi phịch xuống.
Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng động gì, Lâm Mặc lúc này mới nhận ra: "Thần Hắc Ám?"
Chẳng biết từ bao giờ thần Hắc Ám đã rút đoạn kinh văn đó ra khỏi đầu cậu, bản thân mình biến thành một cuộn khói đen chui vào sâu trong góc trái tim.
"Ngươi không thích, ta liền không miễn cưỡng ngươi..." Thần Hắc Ám ủ rũ càng chui vào sâu hơn.
Trái tim Lâm Mặc liền mềm nhũn ra, một cơn đau xa lạ đột nhiên dâng trào bóp nghẹn lấy cậu, khiến cậu không tài nào hô hấp nổi.
Hơn năm ngàn năm qua thần Hắc Ám bị phong ấn trong thời không loạn lạc, xung quanh tĩnh mịch một màn đêm, đó là loại tư vị nào? Đau đớn, cô đơn hay cuồng loạn?
Hắn vì đi theo cậu qua mỗi thế giới, liền phải chịu đựng đủ mọi loại tra tấn. Hắn luôn luôn nhường nhịn sủng ái cậu, tùy cậu làm theo ý thích của mình. Một đoạn quỷ kinh thì có làm sao? Hắn là nam nhân cậu yêu nhất a! Tại sao cậu có thể nỡ lòng nào làm tổn thương hắn như vậy!
Nhìn thấy thần Hắc Ám giống như một dã thũ đang tự mình co lại liếm láp vết thương, lòng Lâm Mặc càng thêm trĩu nặng. Cậu hạ giọng nói: "Ta không phải không thích..."
"Nếu như vậy ngươi sẽ đọc nó mỗi ngày sao?" Thần Hắc Ám đột nhiên quay lại hỏi.
Lâm Mặc nghẹn lời, rốt cuộc khó khăn phun ra một tiếng: "Ân..."
Sau đó cậu liền biết, cái gì gọi là tự chui đầu vào thòng lọng.
"Nô lệ ngươi đọc sai rồi, khúc này phải thế này... Ngâm cao hơn một chút, phải khiến người khác nghe vào liền mê mẩn. Không đúng, người khác không được nghe chỉ ta nghe thôi! Sau đó thế này..."
Kể từ đó trở đi trong học viện truyền ra một lời đồn, rằng trong khu ký túc xá ma pháp sư xuất hiện linh hồn một ma đạo sư chết vẫn còn trinh, bởi vì không cam lòng nên oán khí tụ tập, mỗi ngày đều rên rỉ cầu hoan...
*****
"Đợt nhiệm vụ này là cơ hội cho các ngươi rèn luyện bản thân, dùng những gì học được vận dụng vào trong thực tế."
Umil lão sư phất tay phát đống giấy cho đám học trò bên dưới, nghiêm giọng nói: "Trong vòng ba tháng hè, các ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tiến lên năm hai. Ta cũng báo trước môi cuối cấp đều phải vượt qua được nhiệm vụ thực tế này mới được lên năm tiếp theo, các ngươi chuẩn bị tinh thần trước đi."
Một vài kẻ bên dưới bắt đầu rên rỉ. Umil lão sư không buồn quan tâm tâm trạng não nề của đám học trò, cầm quyển sách gõ cộp cộp lên bàn: "Chi tiết nhiệm vụ đã ghi trong giấy của mỗi người, ai có thắc mắc gì sau giờ học lên văn phòng tìm ta. Bây giờ thì giải tán."
"Của ta là đến hồ Ymirella hái một bông hoa Poskiguay, của ngươi thì sao?"
"Ngươi thật may mắn! Ta phải đến tận miệng núi lửa Wistch để mang về năm cân nham thạch đây!"
"Ha ha, ta chỉ cần đến làng Jeremy giúp bọn họ giải quyết vấn đề yêu thú trộm đồ ăn là xong."
"Andrew, của ngươi là gì thế?"
Andrew từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lúc này mới ngẩng đầu lên cười khổ: "Nhiệm vụ của ta yêu cầu phải tiến vào rừng Dobuila mang về một gốc Thực Nhân Vương Hoa."
Mọi người xung quanh im lặng đổ mồ hôi trong phút chốc. Rừng Dobuila a! Khu rừng này nguy hiểm vô cùng, cho dù là đàn anh đàn chị năm hai năm ba cũng chưa chắc trúng phải loại nhiệm vụ này. Hơn nữa không chỉ tìm một gốc Thực Nhân Hoa bình thường, mà còn phải là một gốc Thực Nhân Vương Hoa! Loại trình độ khó khăn cỡ này, Andrew có thể thành công được sao.
Lâm Mặc ở trong lòng thầm phỉ nhổ, không chỉ thành công, y còn tiện tay thu phục được một yêu thú cấp cao về làm sủng vật, chói mù mắt cẩu các ngươi.
"Helios, của ngươi thì thế nào?"
Bị người nhắc đến, Lâm Mặc cũng không thể vờ như bị điếc, liền mỉm cười nói: "Ta may mắn hơn Andrew đồng học nhiều, chỉ cần đến làng Pomara phía Tây chữa bệnh cho bọn họ là được."
Rất rõ ràng các lão sư trong học viện khi phân nhiệm vụ đều nhìn trên thuộc tính cùng năng lực pháp thuật của học viên mà giao, cho nên những nhiệm vụ này thoạt nhìn kỳ quái khó khăn, lại bổ trợ rất nhiều cho căn cơ của học sinh.
Có điều đến lượt nhân vật chính, chẳng biết hào quang chói quá khiến họ nhìn không rõ hay thế nào, lại giao cho y cái loại nhiệm vụ vừa mới nghe đã thấy khó khăn vô cùng.
Trong lòng Lâm Mặc cũng không quá xem trọng nhiệm vụ lần này. Helios trong nguyên tác còn có thể thành công lên được năm hai, chẳng lẽ cậu lại không. Thứ cậu chú ý đến chính là một địa điểm khác cách làng Pomara một trăm dặm: vực Vô Tận. Trong nguyên tác, một trong ba nguyên liệu dùng để tái tạo lại cơ thể của thần Hắc Ám nằm tại vực Vô Tận.
Vốn dĩ Helios ban đầu cũng chính là bị thần Hắc Ám dụ dỗ, hao hết tâm tư tái tạo lại cơ thể cho hắn, kết quả lại bị đối phương tàn nhẫn rút đi linh hồn. Ây nha, vậy chẳng phải cậu với hắn phải chơi trò yêu nhau lắm cắn nhau đau sao... Bất quá Lâm Mặc vô cùng tin tưởng, cho dù cậu có rời đi thế giới này, thì nguyên nhân chết khẳng định cũng không phải vì bị thần Hắc Ám giết.
Loại nam nhân muộn tao như hắn, trong ngoài bất nhất, cả ngày đầu óc chỉ nghĩ được những chuyện đáng xấu hổ, làm gì nỡ ra tay với cậu chứ~
[Cậu có thôi đi được không.] 419 chịu không nổi Lâm Mặc suốt ngày cứ ở trong đầu ca ngợi người yêu, bất đắc dĩ lộ diện, [Từ đầu đến cuối cậu nhận định hắn là nam nhân của cậu, nhưng theo tôi thấy chẳng có bằng chứng xác thực gì hết.]
"419, cậu như vậy là không tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu." Lâm Mặc giả vờ đau lòng nói.
[Có điều giai đoạn thần Hắc Ám khôi phục được thân thể cũng phải cách hiện tại bảy tám năm nữa, tối thiểu sau khi nhân vật chính đã ra trường, đại chiến Thần Ma bắt đầu diễn ra. Bây giờ cậu đã đi tìm nguyên liệu cho hắn không phải quá sớm sao?]
"Dù sao cũng phải tái tạo lại, sớm muộn một hai năm cũng thế thôi. Hơn nữa..." Nói đến đây, Lâm Mặc hạ giọng xuống, "Hắn đã bị nhốt hơn năm ngàn năm rồi, chỉ cần còn một ngày chưa có cơ thể, ngày đó hắn liền không được tự do."
419 không cãi lý được với kẻ đầu óc đắm chìm trong yêu đương, tức giận để lại một câu "Tùy cậu" rồi lâm vào trạng thái tắt máy.
Thế nhưng 419 vừa offline, thần Hắc Ám liền online.
"Khi nãy ngươi nói chuyện với ai đó?"
Lâm Mặc giật mình, chẳng lẽ thần Hác Ám nghe được đối thoại của cậu với 419? Không đúng, nếu thật sự nghe được, bằng vào tính cách của hắn nhất định đã nhảy ra phá cuộc nói chuyện này, còn tìm mọi cách truy tìm đối phương, chứ làm gì đơn giản buông tha như thế.
"Làm gì có ai. Tại sao ngài đột nhiên hỏi vậy?"
"Kỳ quái, khi nãy ta vẫn luôn cảm giác ngươi ngẩn người ra hồi lâu, rất giống với mỗi khi cùng ta trò chuyện."
Nghe thần Hắc Ám nói như vậy, Lâm Mặc mặt ngoài bình tĩnh trong lòng đã đổ mồ hôi. Kỳ thực ở chung quá lâu khiến cậu quên mất nam nhân nhà cậu không hề ngốc nghếch chút nào, trái lại còn cực kỳ thông minh tỉ mỉ. Nếu hắn có bị lừa, thì đấy cũng là vì hắn nguyện ý để cậu lừa mà thôi.
Xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được. Lâm Mặc tin tưởng người yêu của cậu nhất định không làm chuyện gì gây tổn hại với cậu đâu, nhưng mà nếu hiểu lầm này nọ cũng phiền phức lắm.
Một tuần sau đó, Lâm Mặc thu xếp đồ đạc rời khỏi học viện bắt đầu nhiệm vụ của mình. Phía bên Quang Minh giáo đình đã liên tục gửi thư yêu cầu cho người đi theo bảo vệ cậu, nhưng Lâm Mặc đều hết thảy cự tuyệt. Chuyện cậu sắp làm có thể nói đủ cho cậu mang danh tội đồ muôn đời, nếu có người đi theo còn thực hiện thế nào.
Thế nhưng Lâm Mặc vẫn đánh giá thấp trình độ kiên quyết của Quang Minh giáo đình. Cậu vừa chân trước chân sau rời trường, ngay cửa học viện đã chờ sẵn một cỗ xe dát vàng cùng hai con Độc Giác Thú, xung quanh là những kiếm sĩ khác đang đứng nghiêm trang.
"Thánh tử đại nhân!"
Vị đội trưởng đội kiếm sĩ tiến lên, đặt tay trước ngực cúi chào theo đúng nghi lễ, trong giọng nói không giấu nổi sùng bái cùng kính ngưỡng: "Các trưởng lão bảo ta cho người đến đón ngài."
Lâm Mặc hơi nhíu mày, nhưng sau đó nhanh chóng giấu đi vẻ bất mãn: "Không phải ta đã viết thư nói rằng lần này sẽ tự đi một mình sao?"
"Các trưởng lão lo sợ cho an nguy của thánh tử, dù sao ngài trong tương lai chính là trụ cột của Quang Minh giáo đình, nếu có bất cứ chuyện gì không may xảy ra chúng ta biết sám hối thế nào với thần Quang Minh."
Trụ cột? Nghe đến hai từ này, Lâm Mặc khinh bỉ cười nhạo trong lòng. Còn không bằng nói thẳng ra là con rối đi. Giáo hoàng cùng thánh tử chức cao vọng trọng, kỳ thực thần điện lại đặt ở tận một nơi xa xôi hẻo lánh, ngay cả mặt mũi nhiều người cũng chưa từng thấy qua. Mà chân chính nắm quyền mới là những vị trưởng lão này. Cho người đi theo cậu, còn không phải vì muốn kiểm soát con rối thánh tử này sao.
Trong nguyên tác khi Helios gặp chuyện chính các vị trưởng lão này cũng là người dứt khoát vứt bỏ con rối thánh tử vô tác dụng đi a...
"Các ngươi quay về đi. Ta sẽ tự đi một mình." Lâm Mặc không nghe bọn họ giải thích, cầm hành lý đi thẳng.
"Thánh tử, chúng ta không thể..."
"Đêm qua ta vừa được thần Quang Minh báo mộng." Lâm Mặc đột nhiên xoay người lại, trên mặt tràn ngập hạo nhiên chính khí gần như sắp phát sáng toàn thân, "Người báo cho ta biết, đây chính là thử thách Người dành cho ta, chỉ cần ta có thể tự mình vượt qua sẽ được Người công nhân."
Đám kiếm sĩ vốn bị tẩy não, nếu nói ngoài trưởng lão ra còn có ai quan trọng hơn chính là thần Quang Minh, cho nên khi nghe nói những lời này liền bất giác quỳ xuống kính bái: "Ra là như vậy! Nếu đây là ý chỉ của thần Quang Minh, như vậy không còn cách nào khác."
Lâm Mặc mỉm cười hiền từ, sau đó quay lưng rời đi để mặc đám kiếm sĩ vẫn đang vô cùng sùng mộ quỳ bái cầu nguyện. Ân, thần Quang Minh cũng không phải vô dụng, chí ít có thể đem ra làm lá chắn cho những lúc như thế này. Còn cái gì mà ý chỉ với báo mộng, ha hả, ngay cả nhân vật chính Andrew còn chưa có cái diễm phúc đó đâu.
"Ngươi nói dối." Thần Hắc Ám đột ngột lên tiếng.
"Ta nói dối cái gì?" Lâm Mặc cười đến ngọt ngào.
Thần Hắc Ám nhìn cậu đến ngơ ngẩng, sau đó chùm khói đen cuộn mình lại rầm rì: "Thần Quang Minh không thể nào báo mộng cho ngươi được."
"Tại sao lại không? Ta là thánh tử của thần điện Quang Minh, mọi người đều biết từ trước đến nay chỉ có thánh tử cùng giáo hoàng mới có thể nghe được ý chỉ của thần."
"Nhưng hiện tại điều này là hoàn toàn không thể." Thần Hắc Ám vẫn tiếp tục lẩm bẩm, "Bởi vì thần Quang Minh đã không còn nữa rồi."
Có một bí mật động trời mà chỉ những ai đã đọc qua nguyên tác như Lâm Mặc mới biết, kỳ thực năm đó sau khi phong ấn thần Hắc Ám, thần Quang Minh cũng đã bỏ mình ngã xuống. Tuy rằng chỉ cần còn tín ngưỡng, thần Quang Minh khẳng định một ngày nào đó sẽ hồi sinh trở lại, nhưng rốt cuộc ngày đó là ngày nào cũng không ai nói chắc được.
Bí mật này sau khi Andrew cùng Raymore tham gia đại chiến Thần Ma, vô tình đi lạc vào chiến trường cổ mới tìm ra được. Đương nhiên bọn họ không thể nói ra ngoài. Đang lúc chiến đấu, ném cái tin này vào mặt dân chúng có khác gì giội xô nước đá vào nhiệt huyết của bọn họ. Cho đến tận cuối truyện, sau khi Andrew đã trở thành Pháp Thánh rồi, thông tin này vẫn chưa bao giờ truyền ra.
Bất quá tuy đã biết chuyện, Lâm Mặc vẫn phải làm ra vẻ ngạc nhiên sửng sốt một phen: "Không còn? Ý ngài là gì?"
"Năm đó lão già kia dùng chính sinh mạng của lão đánh đổi, mới phong ấn được ta. Bằng không ngươi nghĩ ta làm thế nào có thể dễ dàng như vậy liền bị một đám Quang Minh giáo đình nhốt ở chỗ đó." Thần Hắc Ám hừ lạnh.
"Ngươi nói dối." Thiếu niên sắc mặt trắng nhợt phản bác, "Người làm sao có thể đã chết!"
"Ngươi không tin thì thôi. Nói tóm lại dù thế nào thần Quang Minh cũng không hạ xuống báo mộng cho ngươi được. Rốt cuộc vì sao ngươi phải nói dối đám người kia?"
Nhắc ngược lại đến chuyện này, Lâm Mặc hơi rũ mắt: "Nếu bọn họ đi theo, ta làm sao tìm được nguyên liệu tái tạo cơ thể cho ngài."
Thần Hắc Ám hơi khựng lại, được rồi hắn sẽ không thừa nhận là trong thời gian qua cuộc sống của hắn trôi qua quá êm đềm, đến nỗi suýt chút nữa quên mất ý định ban đầu. Hắn ho nhẹ một tiếng lấy lại uy nghiêm nói: "Ngươi có tinh thần giác ngộ như thế là rất tốt! Sau này ta lấy lại được quyền năng của mình rồi, khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi."
Sau đó, dường như nhớ ra điều gì, hắn còn bổ sung thêm: "Nhưng đừng nghĩ ta khen ngợi ngươi một câu liền có thể vênh mặt! Ngươi vẫn còn nhiều thứ phải học hỏi lắm!"
Lâm Mặc thật muốn nghẹn cười, sao nam nhân của cậu có thể đáng yêu như vậy chứ. Nếu bây giờ hắn có thực thể, cậu khẳng định sẽ lao vào ôm ôm hôn nhẹ ngay.
Ân, vẫn nên nhanh chóng tìm được nguyên liệu tái tạo lại cơ thể cho đối phương thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.