Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 34: Sư phụ chỉ muốn sống lâu trăm tuổi (1)
Vanilla Jeje
24/06/2020
Dưới chân núi, nơi từng có một thôn trang giờ đây tan hoang tiêu điều, máu chảy thành sông, oán khí ngút trời.
Một nhóm người ăn mặc một kiểu y phục thống nhất, trên hông treo ngọc bội tiến lên điều tra xung quanh xem có ai còn sống không. Tu sĩ dẫu quen với cảnh chém giết cũng không khỏi rùng mình bởi mức độ khủng khiếp này. Tàn sát cả một thôn trang chỉ toàn người thường, đây là hành vi độc ác đến cỡ nào!
Ngay lúc đó từ trên trời đột nhiên giáng xuống một vị tu sĩ áo trắng, tóc đen dài cột dây vải bay phần phật trong gió. Mũi chân y vừa nhảy xuống đất từ phi kiếm, những tu sĩ xung quanh liền vội vã hành lễ, hô tô: "Vân Tiêu sư thúc!"
Đứng giữa khung cảnh như tu la tràng, vị tu sĩ áo trắng nó vẫn một bộ trích tiên mười phần, cao lãnh bất biến, khí chất lại ôn hòa như ngọc.
"Bẩm sư thúc, toàn thôn trang đều đã bị tiêu diệt. Theo đệ tử thấy, đây nhất định là dấu vết của ma tu!" Một vị đệ tử áo xanh nghiến răng nghiến lợi nói.
Chính đạo bọn họ từ trước đến nay thủy hỏa bất dung đối với ma tu, tự nhiên với hành vi tàn nhẫn này càng không vừa mắt. Bạch y tu sĩ được gọi là Vân Tiêu sư thúc kia vẫn thờ ơ lãnh đạm như cũ, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới từ từ tiến đến gần một đống đổ nát.
Đầu ngón tay y khẽ chuyển, đống gạch đá liền nhanh chóng bị hất bay sang một bên, lộ ra một thân hình một đứa bé gầy gò bên dưới. Những người khác thấy vậy sửng sốt, nhanh chóng tiến lên kiểm tra rồi bẩm báo: "Đứa trẻ này vẫn còn sống."
Vân Tiêu nhẹ nhàng nhấc đứa bé lên, không quan tâm đến những vết máu bùn đất dính trên ngoại bào của mình, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên đan dược trắng đút cho nó. Đứa bé vốn chỉ còn thoi thóp một hơi thở dần dần kéo về một mạng, tuy cả người vẫn còn đầy rẫy vết thương nhưng so với khi nãy đã đỡ hơn rất nhiều.
"Đứa trẻ này được ta cứu sống, nhất định là hữu duyên. Nếu vậy từ nay nó sẽ trở thành đệ tử ký danh của Vân Tiêu ta."
Nói rồi, không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của các đệ tử kia, Vân Tiêu tung người nhảy lên phi kiếm, bay về hướng Thanh Dương phong của Quy Môn tông.
Hàn Vũ chỉ cảm thấy cơ thể của nó như được tắm trong dòng nước ấm, ấm áp len qua từng lỗ chân lông ngấm vào bên trong mạch máu. Trong lúc mơ màng, nó chỉ nhìn thấy một bóng trắng phiêu dật. Đầu óc còn chưa nghĩ ngợi nhiều lại một lần nữa hôn mê.
Vân Tiêu sau khi chữa trị xong cho đứa trẻ, liền đặt nó lên giường, cho hai tên người hầu trông coi bên ngoài rồi quay trở về phòng mình. Cửa trúc vừa khép lại, mở ra một đạo kết giới che chắn hành động, lúc này Vân Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Mặc, hay bây giờ gọi là Vân Tiêu, lần đầu tiên trang bức thành công, trong lòng không rõ là loại cảm xúc gì.
Sau đợt trị liệu tâm lý, Lâm Mặc nghiến răng nghiến lợi mà nói với hệ thống rằng cậu muốn sống lâu chút, nếu có thể sống lâu trăm tuổi càng tốt. Đó cũng chỉ là chút phát tiết mà thôi, dù sao cậu vẫn hiểu rõ đạo lý hết nhiệm vụ thì đi về. Nào ngờ hệ thống thật sự tìm được, ném cậu đến thế giới này.
Đây là một quyển tiểu thuyết tu chân sảng văn, nhân vật chính là Dụ Trăn một đứa bé ăn mày mồ côi cha mẹ vô tình đánh bậy đánh bạ tham gia đợt thí luyện nhập môn của Quy Môn tông. Hắn vượt qua trắc trở, được thí nghiệm ra mang trong mình lôi hệ biến dị đơn linh căn, được Vân Tiêu chân nhân thu vào trở thành đệ tử chân truyền. Dụ Trăn ngộ tính hơn người, tính tình hào sảng dễ dàng được lòng nhiều người trong tông môn, tu luyện thập phần thoải mái. Thế nhưng nếu dễ dàng quá thì độc giả xem mãi cũng chán, cho nên thỉnh thoảng phải cho vài pháo hôi tìm chết xuất hiện để thêm kịch tính, mà một trong số đó chính là Hàn Vũ, đệ tử còn lại của Vân Tiêu chân nhân.
Hắn được Vân Tiêu chân nhân cứu sống, vì có duyên nên trở thành sư đồ. Phải biết toàn bộ Quy Môn tông này chỉ có Vân Tiêu chân nhân là người duy nhất đạt đến tu vi Nguyên Anh kỳ, Thanh Dương phong của hắn trước nay lại chưa từng thu đồ đệ. Cho nên dù Hàn Vũ chỉ là đệ tử ký danh thì vẫn rất đặc biệt. Vì sự khác biệt này nên Hàn Vũ vô cùng tự cao tự đại, ỷ vào danh tiếng của Thanh Dương phong và Vân Tiêu chân nhân mà dương dương tự đắc. Cho nên khi Vân Tiêu thu Dụ Trăn trở thành đệ tử chân truyền, trong lòng Hàn Vũ đố kỵ ghen tỵ vô cùng, thường xuyên gây khó dễ cho hắn. Hơn nữa Dụ Trăn còn là đơn linh căn biến dị, trong khi hắn chỉ có tam hệ linh căn, tốc độ tu luyện tự nhiên không thể so sánh bằng, vì thế từ ghét chuyển sang hận.
Cuối cùng, vì lòng ghen ghét mà Hàn Vũ bị ma tu lừa dối, để hận ý khiến cho bản thân mất kiểm soát, dẫn ma tu vào tiêu diệt toàn bộ Quy Môn tông. Hắn thậm chí còn nhân lúc sư phụ Vân Tiêu của mình bế quan mà cố tình cắt ngang, khiến Vân Tiêu hộc máu rơi xuống cảnh giới, tạo cơ hội cho ma tu giết chết. Dụ Trăn chứng kiến mọi việc vô cùng uất hận thề rằng phải trở nên cường đại giết chết hắn để báo thù cho tông môn!
Lâm Mặc chỉ đọc đến đây thì ngưng, vì lúc này Vân Tiêu đã chết, đất diễn của cậu không còn, đọc tiếp để làm gì.
Khác với những nguyên chủ trước, vị sư phụ Vân Tiêu chân nhân này tuy cũng thuộc dạng thần long thấy đầu không thấy đuôi, mấy chục chương xuất hiện được có vài dòng nhưng chí ít cũng không phải người qua đường. Quan trọng hơn nữa là kết cục y đã được ghi lại trong sách, đồng nghĩa đến lúc đó cậu cũng rời khỏi thế giới.
Lúc hệ thống ném cậu đến thế giới này thì nguyên chủ đang chuẩn bị ngự kiếm phi hành cứu Hàn Vũ. May mà còn chưa đặt chân lên, nếu không lúc ấy cậu nhập vào phỏng chừng sẽ khiến Vân Tiêu chân nhân trở thành vị lão tổ đầu tiên chết vì té lộn cổ!
Sửa sang lại ký ức xong, cậu liền vội vã trang bức chạy đi đóng vai của mình. Đến tận bây giờ, sau khi đã giải quyết xong tiểu boss Hàn Vũ, cậu mới có thể nhẹ nhõm thở phào.
"419, vẫn còn tám năm nữa kịch bản mới bắt đầu, cậu ném tôi đến đây bây giờ để làm gì?"
Đúng vậy, trong tiểu thuyết, tám năm sau thảm án này mới mở ra tuyển chọn đệ tử, cũng là cảnh đầu tiên trong chương đầu tiểu thuyết. Hiện tại ném cậu đến sớm sáu năm, cũng đâu thể sửa BUG gì.
[Yêu cầu của cậu là gì?]
"Sống lâu trăm tuổi?" Lâm Mặc ngồi nhớ lại.
[Từ lúc bắt đầu cốt truyện đến khi nguyên chủ chết tổng cộng chín mươi hai năm. Cho cậu đến sớm tám năm, vừa đủ một trăm năm tất cả.]
Lâm Mặc: "..."
Thật sự chuyên nghiệp a...
Lần đầu tiên Lâm Mặc mới cảm thấy cái gọi là "xuyên nhanh theo yêu cầu" này không có hố mình. Tuy rằng trong giới tu chân một trăm năm chỉ như gió thoảng mây bay, nhưng với kẻ phàm phu tục tử như cậu thì quá dư thừa luôn rồi.
Sau khi Hàn Vũ tỉnh lại, hai người hầu bẩm báo cho Lâm Mặc. Cậu liền đứng dậy đi đến thăm. Đứa trẻ mặt mũi vẫn còn tái nhợt như mới qua cơn bạo bệnh, nhưng đã đủ sức đứng lên hành lễ.
"Không cần, ngươi cứ ngồi đi." Lâm Mặt khoát tay, sau đó cũng tự mình ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh.
"Ngươi tên gì?"
"Hàn Vũ."
"Hàn Vũ, ta cứu ngươi cũng xem như duyên phận. Hiện tại có hai lựa chọn cho ngươi. Một, sau khi khỏe lại, ngươi phải rời đi Quy Môn tông. Hai, ngươi trở thành đệ tử ký danh của ta. Ngươi chọn cái nào?"
Vừa dứt lời, Hàn Vũ liền quỳ xuống dập đầu, hô to: "Sư phụ! Xin hãy nhận của đệ tử một lạy!"
Nó vẫn còn nhỏ, chưa biết rõ tu tiên hay tu chân gì, nhưng lại từ tận đáy lòng cảm thấy lực lượng cường đại từ người này. Hơn nữa, đối mặt với vị bạch y ôn hòa trông giống tiên nhân này đây, nó không hiểu sao lại không muốn rời đi.
Lâm Mặc cảm thấy có chút buồn cười, liền ngăn đứa nhóc này tự tổn hại bản thân: "Được rồi, đứng lên đi. Người tu tiên ta cũng không xem trọng lễ tiết, ngươi không cần dập đầu, mau lại đây để ta kiểm tra tư chất của ngươi."
Hàn Vũ bước đến trước, Lâm Mặc nắm cổ tay nó để truyền linh lực vào kiểm tra. Đã biết trước cốt truyện cho nên khi nhìn thấy ba linh căn cậu cũng không ngạc nhiên gì. Bất quá, mặt ngoài vẫn tỏ chút tiếc nuối: "Thanh Dương phong ta trước nay đều chỉ thu đệ tử song linh căn trở lên. Đáng tiếc, ngươi lại là tam linh căn."
Trái tim nhỏ bé của Hàn Vũ đập thình thịch. Nó sợ hãi cúi gằm mặt, ánh mắt trầm xuống. Quả nhiên vẫn là bản thân mơ mộng quá nhiều. Một kẻ thấp hèn như nó làm sao có cơ hội ở gần một vị tiên nhân như vậy...
"Bất quá cũng không sao. Ta thu ngươi làm đệ tử ký danh, xem như không vi phạm giáo huấn."
Hàn Vũ tuy vẫn còn có chút thất vọng nhưng phần nhiều vẫn là mừng rỡ. Nó ngẩng đầu lên, hai ánh mắt lấp lánh như sao sáng, bộ dạng lại như cún con vẫy đuôi. Lâm Mặc nhịn không được, vẫn là đưa tay sờ sờ đầu nó một cái, sau đó dưới ánh nhìn mê man không hiểu gì của đối phương mà khụ một cái rời khỏi phòng.
------------------------------------------------------------------
Tin tức Hàn Vũ được Vân Tiêu sư thúc nhận làm đệ tử ký danh nhanh chóng được truyền đi khắp Quy Môn tông. Ngay cả chưởng môn Vân Phong cũng đến Thanh Dương phong dò hỏi xem chuyện này là có thật không. Cuối cùng trải qua tranh luận vân vân, thì kết quả vẫn là đã định: từ nay Hàn Vũ sẽ chính thức trở thành đệ tử ký danh của Vân Tiêu sư thúc.
Đệ tử ký danh, cũng không phải đệ tử thật sự, càng không phải đệ tử chân truyền. Nhưng cần phải biết đây là Vân Tiêu sư thúc a! Vị Nguyên Anh lão tổ duy nhất trong Quy Môn tông, không, phải nói là vị duy nhất trên toàn Vũ Sa quốc. Mà vị sư thúc này còn là một thiên tài, mười tuổi Luyện Khí, hai mươi tuổi Trúc Cơ, bốn mươi tuổi Kim Đan, tám mươi tuổi đã bước vào Nguyên Anh kỳ! Ngay cả chưởng môn Vân Phong một trăm năm mươi hai tuổi cũng chỉ mới đến Kim Đan hậu kỳ mà thôi! Được một vị thiên tài như vậy chỉ điểm là chuyện may mắn cỡ nào!
Không kể đến tu vi của Vân Tiêu sư thúc, chỉ tính riêng thân phận đệ nhất luyện đan sư của y thôi đã khiến vô số người thèm nhỏ dãi. Vân Tiêu không những tu vi cao mà còn là một vị luyện khí sư tài giỏi. Nhưng Thiên Đạo công bằng, hoặc có lẽ tác giả đại nhân cảm thấy hơi buff quá tay, cho nên tuy y tu vi cao lại giỏi luyện đan nhưng lại không thiện về chiến đấu. Nếu không cũng đã chẳng dễ dàng bị ma tu nhân cơ hội đánh lén.
Là sư phụ nhân vật chính, tu vi nhất định phải cao, phải bí ẩn cao lãnh hoặc giả khùng giả điên. Bất quá nếu cái gì cũng giỏi thì còn cần nhân vật chính làm cái gì, cho nên phải tiết chế chút, có thể giỏi nhưng không được giỏi hơn nhân vật chính!
Hàn Vũ có được Vân Tiêu làm sư phụ của mình, cho dù y không thân cận cũng nhất định chiếm được vô số chỗ tốt. Hỏi sao những đệ tử khác ngày ngày phải phấn đấu kiếm linh thạch không ghen tỵ đỏ mắt.
Huống hồ Hàn Vũ chỉ có tam hệ linh căn, tuy không phải quá mức tầm thường, nhưng căn bản cũng chỉ bằng đệ tử tầm trung trong môn phái lớn như Quy Môn tông mà thôi. Hơn nữa Thanh Dương phong trước nay tuyên bố không thu đệ tử nhiều hơn song linh căn, đây chẳng phải vi phạm rồi sao!
Bất quá cho dù có xì xào bất mãn, có ai dám can đảm nói thẳng ra. Tu sĩ dù mạnh đến đâu cũng không đảm bảo không có lúc bị thương. Hoặc lúc tu luyện, tiến giai hay độ kiếp đều cần có đan dược phòng thân. Đắc tội một vị luyện đan sư cũng đồng nghĩa đắc tội toàn bộ giới luyện đan. Huống chi Vân Tiêu chân nhân chính là đệ nhất luyện đan sư ở Vũ Sa quốc này!
Bởi vì đến sớm tám năm, cho nên Lâm Mặc hoàn toàn chẳng biết chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này. Với lại Hàn Vũ chỉ là pháo hôi, cũng chẳng ai ghi lại nhật ký hàng ngày của pháo hôi a. Cho nên cậu hoàn toàn chỉ có thể dựa theo suy nghĩ với tưởng tượng mà trải qua cuộc sống hàng ngày thôi. Quan trọng nhất vẫn là giúp Hàn Vũ thành công tiến vào Luyện Khí kỳ đã.
Lúc nhân vật chính gặp Hàn Vũ thì nó cũng là Luyện Khí kỳ tầng năm rồi, nếu cậu bỏ mặc đứa nhóc này lỡ nó ngay cả Luyện Khí kỳ tầng hai cũng không lên nổi thì sao đây a!
Tam hệ linh căn hấp thụ linh khí rất chậm, cậu nhìn tốc độ tiến giai của nhóc con mà lòng cũng sốt ruột. Đã qua ba tháng rồi, uống đan dược cải thiện thể chất nhưng Hàn Vũ vẫn chậm chạp không tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một. Tuy đối với các tu sĩ khác thì đây là điều bình thường, nhưng Lâm Mặc không sinh ra ở thế giới này, hiểu biết chỉ ở mức trung bình, còn ngờ vực rằng chẳng lẽ dùng sai phương pháp rồi sao.
Lâm Mặc không biết, Hàn Vũ đương nhiên càng không. Nó nhìn thấy sư phụ của mình tuy bề ngoài vẫn bảo bình tĩnh đây là chuyện bình thường nhưng trong lòng lại sốt ruột, môi cắn chặt lại càng thêm quyết tâm. Nếu sư phụ cảm thấy nó không thể tu luyện rồi chán ghét nó thì sao đây! Hàn Vũ căm hận bản thân quá yếu đuối, tư chất quá kém, vì thế ngày đêm càng điên cuồng tu luyện.
Sư phụ rất tốt với nó, cho nó ăn cho nó mặc, lại còn chỉ dạy nó tu luyện. Cha mẹ trước kia của nó chỉ biết đánh mắng nó mà thôi. Kể từ khi bước chân lên Thanh Dương phong, trở thành đồ đệ của người nọ, nó mới biết được ấm áp là gì. Cho nên nó càng phải cố gắng, khiến cho sư phụ tự hào.
Cuối cùng đến tháng thứ tư, Hàn Vũ cũng thành công tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một. Lâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ tiến giai, tò mò quan sát. Chỉ thấy toàn bộ thân thể Hàn Vũ như ánh lên ánh sáng, sau đó chất lỏng đen ngòm từ các lỗ chân lông tuôn ra. Đây nhất định là tẩy kinh phạt tủy trong truyền thuyết đi! Hàn Vũ dùng hết sức lực suy yếu nhắm mắt, tình yêu a ba trong lòng Lâm Mặc dâng trào liền bế đứa nhóc đi tẩy rửa cho nó.
Thật tội nghiệp a. Trẻ con ở thế giới này luôn phải trưởng thành sớm. Lúc bằng tuổi Hàn Vũ, cậu chỉ biết ăn rồi ngủ, vô tâm vô tư chẳng quản sự đời. Trong khi đó đứa trẻ này đã phải cần mẫn mỗi ngày tu luyện từ lúc sáng sớm đến tối mịt, không có lấy một người bạn để chơi chung.
Khi Hàn Vũ tỉnh lại, cảm thấy thân người nhẹ bẫng, cả cơ thể vừa được tẩy rửa từ trong ra ngoài. Nó nhận ra mình đang nằm trên giường, bên cạnh chính là sư phụ đang ngồi đọc sách. Thấy vậy, nó liền vui vẻ chạy đến: "Sư phụ, ta đã tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một rồi."
Một đứa nhóc mặt mũi xinh đẹp lại còn chạy đến ôm chân như vậy, tim Lâm Mặc nháy mắt mềm nhũn, chỉ hận ôm hun hun cho đã ghiền. Nhưng mà vì để đảm bảo không OOC, cậu chỉ có thể kiềm xuống bàn tay sói của mình, lạnh nhạt đáp lại: "Ừ, giỏi lắm."
Nói rồi, lại lo lắng tâm linh bé nhỏ của Hàn Vũ bị tổn thương, Lâm Mặc liền dùng thần thức kiểm tra trong túi trữ vật, lấy ra một ngọc bội xinh đẹp có hoa văn mây đưa cho nó, "Đây là ngọc bội truyền âm, có thể liên lạc với đối phương trong phạm vi năm mươi dặm. Xem như đây là quà mừng ngươi tiến vào Luyện Khí kỳ."
Lâm Mặc ngu ngốc về giá cả hàng hóa thế giới này, cho nên nhờ hệ thống chỉ ra thứ rẻ tiền nhất mà tặng, lại không ngờ một cái ngọc bội truyền âm này đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Vân Tiêu thì rẻ mạt nhưng với các tu sĩ cũng xem như báu vật a! Ngươi có thấy ai tiện tay lấy cái ngọc bội truyền âm đến tận mấy chục linh thạch trung phẩm ra tặng cho đệ tử với cái lý "mừng ngươi tiến vào Luyện Khí kỳ" không!
Khác với truyền âm phù chỉ có thể dùng một lần, ngọc bội truyền âm có thể dùng vô số lần, chỉ cần không vỡ nát là vẫn còn dùng.
Hàn Vũ không hiểu rõ giá trị của vật này lắm, nhưng đây là quà sư phụ tặng, nó đương nhiên trân trọng cất giữ. Nó rất thích sư phụ, thích tất cả những thứ gì liên quan đến người.
Mà Lâm Mặc cũng rất thích trẻ em. Mỗi ngày được sờ sờ quả đầu nhỏ đó, nhéo nhéo hai má phấn nộn cũng là một loại thú vui đó! Thế giới tu chân buồn tẻ chẳng có gì để làm, cậu lại không quan tâm đến việc tu luyện thành tiên, cho nên dành phần lớn thời gian để làm một a ba yêu con mất rồi.
Hàn Vũ mặc bộ quần áo này nhất định hảo manh, mua!
Tuy tóc Hàn Vũ còn chưa dài lắm, nhưng sau này cũng sẽ dùng tới, cho nên ngọc quan này, mua!
Pháp bảo hình thỏ này nhất định Hàn Vũ sẽ thích, mua! Cái gì? Ngươi không bán? Vậy thì đoạt!
Vân Tiêu chân nhân đĩnh đạc ôm pháp bảo hình thỏ quay về Thanh Dương phong tặng cho đồ đệ, mặc kệ Vân Hoàng phong chủ Tháp Bảo phong lăn lộn ăn vạ dưới đất.
Sư huynh! Đó là pháp bảo Trúc cơ kỳ ta cất công luyện tặng cho Bách Hoa tiên tử, ngươi cướp về cho đồ đệ Luyện Khí kỳ của ngươi làm gì! QAQ
Lâm Mặc khinh bỉ ném cho tên kia một viên Hồi Thần đan, hắn lập tức lật mặt ngồi thẳng dậy cười hì hì, còn trịnh trọng hô to "Sư huynh đi thong thả".
Một viên đan dược cấp bốn đổi lấy pháp bảo Trúc cơ kỳ, này cũng quá tùy tiện rồi! Vân Hoàng trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt cười hắc hắc đáng khinh ôm đan dược bỏ vào bình sứ nâng niu.
A ba Lâm Mặc vui vẻ ngự kiếm bay về Thanh Dương phong. Con tr... í lộn, đồ đệ đáng yêu của ta đâu rồi? Nhận thấy bóng người đang luyện tập kiếm pháp phía sau rừng trúc, cậu nhanh chóng bay tới.
Hàn Vũ đã ở Thanh Dương phong được ba năm, ngày ngày đều đặn luyện tập kiếm pháp không ngưng một ngày nào. Thấy bóng dáng sư phụ, nó liền chạy ào đến ôm lấy người. Trên người sư phụ luôn có một mùi hương nhàn nhạt vô cùng dễ chịu, khiến nó quyến luyến không buông.
"Sư phụ!"
Lâm Mặc một người hiện đại không cảm thấy hành vi này có chỗ nào vô lễ, cho nên vẫn luôn dung túng Hàn Vũ. Hây, dù sao cũng là trẻ con thôi mà, vài năm nữa đi với ma tu cũng như bát nước hắt ra ngoài... Hình như có gì đó sai sai.
Nhưng cho dù biết trước sau này Hàn Vũ sẽ cấu kết với ma tu mà hại mình, Lâm Mặc cũng không có chút xíu nào chán ghét nó được hết. Đấy là chuyện trong tương lai, huống hồ cốt truyện là như thế, cậu cũng không thật sự là Vân Tiêu chân nhân, cớ gì phải giận hay hận chứ.
Sau khi thỏa mãn sờ đầu rồi, Lâm Mặc mới khụ một tiếng tỏ vẻ lãnh đạm đưa pháp bảo hình thỏ cho Hàn Vũ: "Đây là pháp bảo tu sĩ Trúc cơ kỳ, có thể tạo một kết giới che chắn linh thức tu sĩ Trúc cơ kỳ trở xuống trong phạm vi vài thước. Tuy không có lực phòng ngự hay công kích gì, nhưng để trang trí trên bàn cũng không tồi."
Hàn Vũ ngoan ngoãn vâng dạ mà nhận lấy. Pháp bảo này là một chặn giấy có hình dạng thỏ trắng, hai mắt gắn hồng ngọc. Đã ở đây một thời gian, nó tự nhiên hiểu được những món quà sư phụ đưa mình quý giá như thế nào, càng ngày càng cảm kích người.
Lúc trước có rất nhiều kẻ bất mãn ghen tỵ nó, thường xuyên trêu chọc hoặc vô cớ gây hấn. Tuy nó cảm thấy chuyện này cũng bình thường không có gì đáng nói, nhưng sư phụ sau khi biết chuyện vô cùng tức giận, kể từ đó trở đi cấm người không phận sự tiến lên Thanh Dương phong. Mà Hàn Vũ nó cũng không cần mỗi ngày vất vả chạy đến chỗ đám đệ tử ăn cơm nữa, mỗi bữa đều sẽ có người mang cơm lên.
Hàn Vũ lúc đó hốc mắt cay cay, người này đối với nó thật sự quá tốt. Tốt đến độ nó không biết phải như thế nào để báo đáp. Cho nên ngoại trừ cố gắng tu luyện ra nó không biết làm gì hơn.
Lâm Mặc không nhịn được hành vi ỷ đông hiếp yếu của đám kia, cho nên tình thương của a ba trào lên nhảy vào can thiệp. Hàn Vũ của cậu tuy là pháo hôi nhưng cũng xứng đáng xếp ngang hàng tiểu boss a! Bị người bắt nạt như vậy, lỡ bị tổn thương tâm lý biến thành trẻ trầm cảm thì sao đây!! Cậu đi kiếm đâu ra một pháo hôi khác dẫn ma tu đi thọc mình!!!
Đối với cách nuôi dạy của Lâm Mặc, 419 quả thực hết nói nổi. May mà ký chủ của nó không sinh con được, bằng không với cách nuôi dạy này nhất định sẽ chỉ nuôi ra một hùng hài tử.
----------------------------------------------------------------------------
Chỉ là Lâm Mặc dù yêu thích trẻ con thế nào, thì thời gian cũng cứ thấm thoát trôi qua. Hàn Vũ ngày càng lớn, chỉ mới mười hai tuổi thôi đã có dấu hiệu sắp đến tuổi dậy thì. Tay chân hắn ngày càng dài ra, thân hình cao lên, gương mặt cũng rút bớt mấy phần bầu bĩnh. Hiện tại tạm thời vẫn còn lùn hơn cậu, nhưng Lâm Mặc nghi ngờ rằng chỉ dăm ba năm nữa nhóc con này nhất định sẽ nhổ giò cao hơn hẳn mình.
Lâm Mặc không thể bế hắn lên như hồi xưa nữa, tắm chung gì đó lại càng không. Ngay cả muốn buộc tóc mặc quần áo cho hắn thôi cũng bị từ chối bằng cái giọng ông cụ non "Ta đã trưởng thành rồi" khiến cậu vô cùng dở khóc dở cười. Mười hai tuổi mà lớn gì a!
Hàn Vũ một phần thích được sư phụ thân cận, một phần khác lại có chút khó xử trong lòng. Tuy hắn cảm thấy được sư phụ ôm ôm bế cao rất tuyệt, nhưng dường như đệ tử những phong khác cũng không có thân thiết với sư phụ của mình như vậy. Nếu hắn cứ mãi làm nũng, trông sẽ như một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành.
Hắn rất hài lòng, bởi vì bây giờ toàn bộ Quy Môn tông không ai còn dám nghi ngờ hắn nữa. Hiện tại hắn đã là Luyện Khí kỳ tầng năm, tốc độ tu luyện tính ra không nhanh cũng không chậm, nhưng trên thực tế lúc luận bàn có thể đánh bại cả đệ tử Luyện Khí kỳ tầng sáu, thậm chí tầng bảy. So ra không tính là thiên kiêu chi tử gì, nhưng cũng thuộc dạng có tiềm năng đáng được tông môn bồi dưỡng rồi.
Chỉ là không hiểu sao, trong lòng hắn vẫn có chút mất mát nho nhỏ, giống như còn thiếu điều gì. Rốt cuộc là thứ gì, hắn có sư phụ yêu thương mình, có huynh đệ đồng môn làm bạn, có tương lai rực rỡ tươi sáng...
"Ha ha, 419 à, đây là cái răng sữa đầu tiên mà tiểu Vũ rụng đó. Lúc ấy nó đang ăn cơm, còn tưởng là nhai trúng đá nữa chứ!"
"Đây, đây là bộ đồ tiểu Vũ mặc hồi lúc năm tuổi đó! Bây giờ đã lớn thế này rồi, chậc chậc..."
"Oa oa, có nhớ mấy tờ giấy này không. Tôi tập cho tiểu Vũ viết chữ, từ đầu tiên nó viết là "Vân Tiêu" đó!"
[Đủ rồi!] Hệ thống bị nháo đến không yên tĩnh được, chịu không nổi mà quát. Biết thế nó đã không ném Lâm Mặc đến trước tám năm! Xem đi! Chỉ số thông minh đã không cao rồi, bây giờ còn thành ra thứ gì đây!
Lâm Mặc bị quát đến giật mình, hai tay ôm mấy tờ giấy ủng trong ngực, ánh mắt ai oán nhìn về phía không trung mà bĩu môi: "Thật hung dữ."
[Cậu còn nhớ mục đích đến thế giới này là gì không?!]
"Đương nhiên là chăm sóc tiểu Vũ... à không, là sửa BUG, sửa BUG." Bị hệ thống quát cho ngu người, rốt cuộc Lâm Mặc cũng tỉnh lại từ mode a ba yêu con.
[Vậy cậu còn ngồi đây lấy mấy thứ này ra xem làm gì!]
"Từ từ đã nào, cốt truyện vẫn chưa bắt đầu mà..."
[Nhân vật chính đã sắp được người khác chọn luôn rồi kìa!]
"Cái gì?!" Lâm Mặc hoảng hốt nhảy dựng lên, bấm ngón tay mới nhớ ra hôm nay là ngày thí luyện đệ tử nhập môn.
Cậu vội vã vung tay dọn hết đống đồ trẻ con này vào túi trữ vật, sau đó ngự kiếm phóng như bay ra ngoài.
Mà bên ngoài đại điện, thí luyện đã kết thúc, tư chất của các thí sinh cũng được đo xong. Lôi hệ biến dị đơn linh căn của Dụ Trăn hiển nhiên rất khiến nhiều người xao động, ngay cả chưởng môn Vân Phong cũng đã mở miệng đề nghị nhận nó làm đệ tử.
Ai ngờ từ đâu xuất hiện một cơn gió suýt nữa thổi bay cả đám thí sinh đi. Vân Tiêu sư thúc trước giờ luôn hòa nhã thanh lãnh lại bất ngờ xuất hiện không báo trước, trực tiếp từ trên kiếm nhảy xuống đất. Hành vi quá khích này khiến hệ thống điên cuồng báo OOC, mà Lâm Mặc cũng nhận ra không ổn, vội vã chỉnh trang lại.
Lãnh đạm thanh cao? Dùng pháp thuật hệ băng làm lạnh không khí xung quanh!
Trích tiên phiêu dật? Nổi gió lên cho tóc áo bay bay!
Vẻ mặt hờ hững trên cao không ai có thể vấy bẩn? Quan trọng là thần thái, get!
Vì thế chúng đệ tử cùng các phong chủ các phong còn đang ngơ ngác, lát sau lại thấy Vân Tiêu sư thúc vẫn một bộ dáng thanh lãnh như xưa, khí chất mười phần cao quý, hoàn toàn không còn chút dấu vết của hành vi hấp tấp hồi nãy.
Các đệ tử: Nhất định là chúng ta đã nhìn lầm! Vân Tiêu sư thúc sao có thể hung hăng xông vào như thế chứ! ╮(╯∀╰)╭
Chưởng môn: Ta cảm thấy có gì đó không đúng... ( ̄Д ̄;;
"Ta là Vân Tiêu chân nhân, phong chủ Thanh Dương phong của Quy Môn tông. Chúng ta có duyên sư đồ với nhau, ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ hay không?"
Dụ Trăn lúc này vẫn còn là tiểu bánh bao ngơ ngác, toàn bộ hành trình chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dường như vị tiên nhân trước mắt đây rất lợi hại, còn lợi hại hơn thúc thúc ngồi phía sau nữa. Quan trọng nhất chính là trong toàn bộ đại điện này không có ai đẹp hơn người trước mắt! Không, trong tất cả những người nó đã thấy qua không có ai đẹp bằng cả!
Hai mắt Dụ Trăn tỏa sáng, khóe miệng suýt chảy dãi mà lao tới ôm chân "tiên nhân" gật đầu lia lịa: "Ân ân, ta muốn bái ngươi làm sư phụ. Tiên nhân, ngươi sẽ làm sư phụ ta sao?"
Lâm Mặc cảm thấy buồn cười, nhớ tới hồi trước tiểu Vũ cũng hay bám mình như vậy thì càng thêm mấy phần hảo cảm, liền dịu dàng bế nó lên nói: "Đương nhiên rồi. Ngươi tên gì?"
"Ta kêu Dụ Trăn."
Lâm Mặc liền dõng dạc tuyên bó: "Như vậy Dụ Trăn, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta."
Mọi người đồng loạt ồ lên, Lâm Mặc nhân cơ hội cả đám còn đang ngơ ngẩn lén lút ôm tiểu bánh bao bay về Thanh Dương phong. Hắc hắc hắc, cảm giác trang bức đọc lời thoại thiệt sướng biết bao. Nhân vật chính lần này thật sự quá manh a, như vậy là ngoài tiểu Vũ ra cậu lại có thêm một bánh bao nữa!
Nghĩ đến mỗi sáng thức dậy có hai bánh bao nhỏ chạy đến kêu a ba... à không, kêu sư phụ, thiệt là sướng rơn người. Lâm Mặc đắm chìm trong niềm hạnh phúc không kiềm được mà càng tăng tốc độ bay về.
Khi mọi người phát hiện ra thì vị sư thúc này đã bỏ trốn mất dạng rồi! Vân Tiêu sư thúc! Lần nào thu đồ đệ cũng dùng cái lý do đó, người có biết xấu hổ hay không a!
Chưởng môn bất đắc dĩ cười trừ, các phong chủ lại quay lại tiếp tục phân chia đệ tử. Vân Tiêu là sư đệ của chưởng môn, hắn đối với cậu vẫn luôn khá tùy ý. Mà những người khác trong Quy Môn tông lại càng sùng bái Vân Tiêu chân nhân. Cho nên dù Lâm Mặc làm ra hành vi này, cũng chỉ dẫn đến một ít bàn tán chứ không ai dám phản đối.
Hàn Vũ vừa mới luyện tập kiếm xong nhanh chóng muốn đi tìm sư phụ để nhờ người chỉ giáo. Ai ngờ khi hắn đi vào phòng lại không phát hiện sư phụ đâu. Hàn Vũ nhíu mày đi ra ngoài, lúc này mới nhìn thấy bóng dáng Vân Tiêu đang ngự kiếm bay về.
"Sư phụ!" Hàn Vũ vui vẻ chạy ra đón.
Lâm Mặc điểm mũi chân xuống mặt đất, lúc này mới thả Dụ Trăn xuống. Nhóc con ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh rồi lại ôm chặt chân cậu. Lúc này Hàn Vũ cũng đã nhận ra sự xuất hiện của tiểu bánh bao. Hắn ngờ vực hỏi: "Sư phụ, đây là..."
"Đây là Dụ Trăn, đệ tử chân truyền của ta."
Đầu Hàn Vũ kêu ong ong, hai tay bất giác xiết chặt lại. Hắn hết nhìn Dụ Trăn rồi lại nhìn về phía sư phụ, miễn cưỡng cười nói: "Vậy sao..."
Lâm Mặc nhìn thấy Hàn Vũ dường như có chút không ưa Dụ Trăn, trong lòng cảm thán quả nhiên là ra-đa pháo hôi sao. Vừa gặp mặt đã không ưa nhân vật chính rồi.
"Tiểu Trăn, đây là Hàn Vũ sư huynh của ngươi. Mau chào sư huynh đi."
Dụ Trăn hiện tại còn nhỏ, mới sáu tuổi chưa biết gì. Nhưng trẻ con đối với cảm xúc lại rất nhạy cảm, nó phần nào cảm nhận được Hàn Vũ không thích mình. Dụ Trăn bĩu môi vô cùng không hài lòng mà gọi: "Sư huynh hảo."
Lâm Mặc hài lòng, truyền âm sai người mang theo một bộ chăn đệm lên cho Dụ Trăn rồi dẫn nó đi xem phòng mình. Tay Dụ Trăn còn nhỏ, nắm vào mềm mềm xúc cảm tốt vô cùng. Tính tình Dụ Trăn lại vô cùng hoạt bát, cứ hết ngó Đông rồi ngó Tây hỏi đủ chuyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn không buông tay Lâm Mặc ra.
Hàn Vũ đi theo phía sau thu hết một màn này vào trong mắt, trong lòng không khỏi khó chịu. Rõ ràng lúc trước chỉ có mình mới có thể nắm tay sư phụ, cũng chỉ có mình mới có thể gọi người là sư phụ, đột nhiên lại xuất hiện một tên nhóc khác cướp hết những thứ này.
Đáng nói hơn, hắn vì linh căn không đủ tiêu chuẩn mà chỉ có thể làm đệ tử ký danh, trong khi Dụ Trăn lại được nhận làm đệ tử chân truyền! Tại sao chứ! Rõ ràng là của hắn, vì cái gì phải chia sẻ cho người khác.
Cứ như thế, một hạt giống mang tên ghen tỵ chậm rãi gieo xuống lòng của Hàn Vũ.
--------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường: Ấn tượng đầu tiên đối với Vân Tiêu?
Hàn Vũ: "Hắn trông giống tiên nhân..."
Dụ Trăn: "Sư phụ là người đẹp nhất ta từng gặp!"
Chưởng môn Vân Phong: "Sư đệ ta vô cùng dễ nhìn!"
Đệ tử Quy Môn tông: "Vân Tiêu sư thúc là đại mỹ nhân của tông môn!"
Lâm Mặc: "..."
#Thế giới này đều là một đám nhan khống#
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người thử đoán xem công là ai ^^
Một nhóm người ăn mặc một kiểu y phục thống nhất, trên hông treo ngọc bội tiến lên điều tra xung quanh xem có ai còn sống không. Tu sĩ dẫu quen với cảnh chém giết cũng không khỏi rùng mình bởi mức độ khủng khiếp này. Tàn sát cả một thôn trang chỉ toàn người thường, đây là hành vi độc ác đến cỡ nào!
Ngay lúc đó từ trên trời đột nhiên giáng xuống một vị tu sĩ áo trắng, tóc đen dài cột dây vải bay phần phật trong gió. Mũi chân y vừa nhảy xuống đất từ phi kiếm, những tu sĩ xung quanh liền vội vã hành lễ, hô tô: "Vân Tiêu sư thúc!"
Đứng giữa khung cảnh như tu la tràng, vị tu sĩ áo trắng nó vẫn một bộ trích tiên mười phần, cao lãnh bất biến, khí chất lại ôn hòa như ngọc.
"Bẩm sư thúc, toàn thôn trang đều đã bị tiêu diệt. Theo đệ tử thấy, đây nhất định là dấu vết của ma tu!" Một vị đệ tử áo xanh nghiến răng nghiến lợi nói.
Chính đạo bọn họ từ trước đến nay thủy hỏa bất dung đối với ma tu, tự nhiên với hành vi tàn nhẫn này càng không vừa mắt. Bạch y tu sĩ được gọi là Vân Tiêu sư thúc kia vẫn thờ ơ lãnh đạm như cũ, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới từ từ tiến đến gần một đống đổ nát.
Đầu ngón tay y khẽ chuyển, đống gạch đá liền nhanh chóng bị hất bay sang một bên, lộ ra một thân hình một đứa bé gầy gò bên dưới. Những người khác thấy vậy sửng sốt, nhanh chóng tiến lên kiểm tra rồi bẩm báo: "Đứa trẻ này vẫn còn sống."
Vân Tiêu nhẹ nhàng nhấc đứa bé lên, không quan tâm đến những vết máu bùn đất dính trên ngoại bào của mình, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên đan dược trắng đút cho nó. Đứa bé vốn chỉ còn thoi thóp một hơi thở dần dần kéo về một mạng, tuy cả người vẫn còn đầy rẫy vết thương nhưng so với khi nãy đã đỡ hơn rất nhiều.
"Đứa trẻ này được ta cứu sống, nhất định là hữu duyên. Nếu vậy từ nay nó sẽ trở thành đệ tử ký danh của Vân Tiêu ta."
Nói rồi, không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của các đệ tử kia, Vân Tiêu tung người nhảy lên phi kiếm, bay về hướng Thanh Dương phong của Quy Môn tông.
Hàn Vũ chỉ cảm thấy cơ thể của nó như được tắm trong dòng nước ấm, ấm áp len qua từng lỗ chân lông ngấm vào bên trong mạch máu. Trong lúc mơ màng, nó chỉ nhìn thấy một bóng trắng phiêu dật. Đầu óc còn chưa nghĩ ngợi nhiều lại một lần nữa hôn mê.
Vân Tiêu sau khi chữa trị xong cho đứa trẻ, liền đặt nó lên giường, cho hai tên người hầu trông coi bên ngoài rồi quay trở về phòng mình. Cửa trúc vừa khép lại, mở ra một đạo kết giới che chắn hành động, lúc này Vân Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Mặc, hay bây giờ gọi là Vân Tiêu, lần đầu tiên trang bức thành công, trong lòng không rõ là loại cảm xúc gì.
Sau đợt trị liệu tâm lý, Lâm Mặc nghiến răng nghiến lợi mà nói với hệ thống rằng cậu muốn sống lâu chút, nếu có thể sống lâu trăm tuổi càng tốt. Đó cũng chỉ là chút phát tiết mà thôi, dù sao cậu vẫn hiểu rõ đạo lý hết nhiệm vụ thì đi về. Nào ngờ hệ thống thật sự tìm được, ném cậu đến thế giới này.
Đây là một quyển tiểu thuyết tu chân sảng văn, nhân vật chính là Dụ Trăn một đứa bé ăn mày mồ côi cha mẹ vô tình đánh bậy đánh bạ tham gia đợt thí luyện nhập môn của Quy Môn tông. Hắn vượt qua trắc trở, được thí nghiệm ra mang trong mình lôi hệ biến dị đơn linh căn, được Vân Tiêu chân nhân thu vào trở thành đệ tử chân truyền. Dụ Trăn ngộ tính hơn người, tính tình hào sảng dễ dàng được lòng nhiều người trong tông môn, tu luyện thập phần thoải mái. Thế nhưng nếu dễ dàng quá thì độc giả xem mãi cũng chán, cho nên thỉnh thoảng phải cho vài pháo hôi tìm chết xuất hiện để thêm kịch tính, mà một trong số đó chính là Hàn Vũ, đệ tử còn lại của Vân Tiêu chân nhân.
Hắn được Vân Tiêu chân nhân cứu sống, vì có duyên nên trở thành sư đồ. Phải biết toàn bộ Quy Môn tông này chỉ có Vân Tiêu chân nhân là người duy nhất đạt đến tu vi Nguyên Anh kỳ, Thanh Dương phong của hắn trước nay lại chưa từng thu đồ đệ. Cho nên dù Hàn Vũ chỉ là đệ tử ký danh thì vẫn rất đặc biệt. Vì sự khác biệt này nên Hàn Vũ vô cùng tự cao tự đại, ỷ vào danh tiếng của Thanh Dương phong và Vân Tiêu chân nhân mà dương dương tự đắc. Cho nên khi Vân Tiêu thu Dụ Trăn trở thành đệ tử chân truyền, trong lòng Hàn Vũ đố kỵ ghen tỵ vô cùng, thường xuyên gây khó dễ cho hắn. Hơn nữa Dụ Trăn còn là đơn linh căn biến dị, trong khi hắn chỉ có tam hệ linh căn, tốc độ tu luyện tự nhiên không thể so sánh bằng, vì thế từ ghét chuyển sang hận.
Cuối cùng, vì lòng ghen ghét mà Hàn Vũ bị ma tu lừa dối, để hận ý khiến cho bản thân mất kiểm soát, dẫn ma tu vào tiêu diệt toàn bộ Quy Môn tông. Hắn thậm chí còn nhân lúc sư phụ Vân Tiêu của mình bế quan mà cố tình cắt ngang, khiến Vân Tiêu hộc máu rơi xuống cảnh giới, tạo cơ hội cho ma tu giết chết. Dụ Trăn chứng kiến mọi việc vô cùng uất hận thề rằng phải trở nên cường đại giết chết hắn để báo thù cho tông môn!
Lâm Mặc chỉ đọc đến đây thì ngưng, vì lúc này Vân Tiêu đã chết, đất diễn của cậu không còn, đọc tiếp để làm gì.
Khác với những nguyên chủ trước, vị sư phụ Vân Tiêu chân nhân này tuy cũng thuộc dạng thần long thấy đầu không thấy đuôi, mấy chục chương xuất hiện được có vài dòng nhưng chí ít cũng không phải người qua đường. Quan trọng hơn nữa là kết cục y đã được ghi lại trong sách, đồng nghĩa đến lúc đó cậu cũng rời khỏi thế giới.
Lúc hệ thống ném cậu đến thế giới này thì nguyên chủ đang chuẩn bị ngự kiếm phi hành cứu Hàn Vũ. May mà còn chưa đặt chân lên, nếu không lúc ấy cậu nhập vào phỏng chừng sẽ khiến Vân Tiêu chân nhân trở thành vị lão tổ đầu tiên chết vì té lộn cổ!
Sửa sang lại ký ức xong, cậu liền vội vã trang bức chạy đi đóng vai của mình. Đến tận bây giờ, sau khi đã giải quyết xong tiểu boss Hàn Vũ, cậu mới có thể nhẹ nhõm thở phào.
"419, vẫn còn tám năm nữa kịch bản mới bắt đầu, cậu ném tôi đến đây bây giờ để làm gì?"
Đúng vậy, trong tiểu thuyết, tám năm sau thảm án này mới mở ra tuyển chọn đệ tử, cũng là cảnh đầu tiên trong chương đầu tiểu thuyết. Hiện tại ném cậu đến sớm sáu năm, cũng đâu thể sửa BUG gì.
[Yêu cầu của cậu là gì?]
"Sống lâu trăm tuổi?" Lâm Mặc ngồi nhớ lại.
[Từ lúc bắt đầu cốt truyện đến khi nguyên chủ chết tổng cộng chín mươi hai năm. Cho cậu đến sớm tám năm, vừa đủ một trăm năm tất cả.]
Lâm Mặc: "..."
Thật sự chuyên nghiệp a...
Lần đầu tiên Lâm Mặc mới cảm thấy cái gọi là "xuyên nhanh theo yêu cầu" này không có hố mình. Tuy rằng trong giới tu chân một trăm năm chỉ như gió thoảng mây bay, nhưng với kẻ phàm phu tục tử như cậu thì quá dư thừa luôn rồi.
Sau khi Hàn Vũ tỉnh lại, hai người hầu bẩm báo cho Lâm Mặc. Cậu liền đứng dậy đi đến thăm. Đứa trẻ mặt mũi vẫn còn tái nhợt như mới qua cơn bạo bệnh, nhưng đã đủ sức đứng lên hành lễ.
"Không cần, ngươi cứ ngồi đi." Lâm Mặt khoát tay, sau đó cũng tự mình ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh.
"Ngươi tên gì?"
"Hàn Vũ."
"Hàn Vũ, ta cứu ngươi cũng xem như duyên phận. Hiện tại có hai lựa chọn cho ngươi. Một, sau khi khỏe lại, ngươi phải rời đi Quy Môn tông. Hai, ngươi trở thành đệ tử ký danh của ta. Ngươi chọn cái nào?"
Vừa dứt lời, Hàn Vũ liền quỳ xuống dập đầu, hô to: "Sư phụ! Xin hãy nhận của đệ tử một lạy!"
Nó vẫn còn nhỏ, chưa biết rõ tu tiên hay tu chân gì, nhưng lại từ tận đáy lòng cảm thấy lực lượng cường đại từ người này. Hơn nữa, đối mặt với vị bạch y ôn hòa trông giống tiên nhân này đây, nó không hiểu sao lại không muốn rời đi.
Lâm Mặc cảm thấy có chút buồn cười, liền ngăn đứa nhóc này tự tổn hại bản thân: "Được rồi, đứng lên đi. Người tu tiên ta cũng không xem trọng lễ tiết, ngươi không cần dập đầu, mau lại đây để ta kiểm tra tư chất của ngươi."
Hàn Vũ bước đến trước, Lâm Mặc nắm cổ tay nó để truyền linh lực vào kiểm tra. Đã biết trước cốt truyện cho nên khi nhìn thấy ba linh căn cậu cũng không ngạc nhiên gì. Bất quá, mặt ngoài vẫn tỏ chút tiếc nuối: "Thanh Dương phong ta trước nay đều chỉ thu đệ tử song linh căn trở lên. Đáng tiếc, ngươi lại là tam linh căn."
Trái tim nhỏ bé của Hàn Vũ đập thình thịch. Nó sợ hãi cúi gằm mặt, ánh mắt trầm xuống. Quả nhiên vẫn là bản thân mơ mộng quá nhiều. Một kẻ thấp hèn như nó làm sao có cơ hội ở gần một vị tiên nhân như vậy...
"Bất quá cũng không sao. Ta thu ngươi làm đệ tử ký danh, xem như không vi phạm giáo huấn."
Hàn Vũ tuy vẫn còn có chút thất vọng nhưng phần nhiều vẫn là mừng rỡ. Nó ngẩng đầu lên, hai ánh mắt lấp lánh như sao sáng, bộ dạng lại như cún con vẫy đuôi. Lâm Mặc nhịn không được, vẫn là đưa tay sờ sờ đầu nó một cái, sau đó dưới ánh nhìn mê man không hiểu gì của đối phương mà khụ một cái rời khỏi phòng.
------------------------------------------------------------------
Tin tức Hàn Vũ được Vân Tiêu sư thúc nhận làm đệ tử ký danh nhanh chóng được truyền đi khắp Quy Môn tông. Ngay cả chưởng môn Vân Phong cũng đến Thanh Dương phong dò hỏi xem chuyện này là có thật không. Cuối cùng trải qua tranh luận vân vân, thì kết quả vẫn là đã định: từ nay Hàn Vũ sẽ chính thức trở thành đệ tử ký danh của Vân Tiêu sư thúc.
Đệ tử ký danh, cũng không phải đệ tử thật sự, càng không phải đệ tử chân truyền. Nhưng cần phải biết đây là Vân Tiêu sư thúc a! Vị Nguyên Anh lão tổ duy nhất trong Quy Môn tông, không, phải nói là vị duy nhất trên toàn Vũ Sa quốc. Mà vị sư thúc này còn là một thiên tài, mười tuổi Luyện Khí, hai mươi tuổi Trúc Cơ, bốn mươi tuổi Kim Đan, tám mươi tuổi đã bước vào Nguyên Anh kỳ! Ngay cả chưởng môn Vân Phong một trăm năm mươi hai tuổi cũng chỉ mới đến Kim Đan hậu kỳ mà thôi! Được một vị thiên tài như vậy chỉ điểm là chuyện may mắn cỡ nào!
Không kể đến tu vi của Vân Tiêu sư thúc, chỉ tính riêng thân phận đệ nhất luyện đan sư của y thôi đã khiến vô số người thèm nhỏ dãi. Vân Tiêu không những tu vi cao mà còn là một vị luyện khí sư tài giỏi. Nhưng Thiên Đạo công bằng, hoặc có lẽ tác giả đại nhân cảm thấy hơi buff quá tay, cho nên tuy y tu vi cao lại giỏi luyện đan nhưng lại không thiện về chiến đấu. Nếu không cũng đã chẳng dễ dàng bị ma tu nhân cơ hội đánh lén.
Là sư phụ nhân vật chính, tu vi nhất định phải cao, phải bí ẩn cao lãnh hoặc giả khùng giả điên. Bất quá nếu cái gì cũng giỏi thì còn cần nhân vật chính làm cái gì, cho nên phải tiết chế chút, có thể giỏi nhưng không được giỏi hơn nhân vật chính!
Hàn Vũ có được Vân Tiêu làm sư phụ của mình, cho dù y không thân cận cũng nhất định chiếm được vô số chỗ tốt. Hỏi sao những đệ tử khác ngày ngày phải phấn đấu kiếm linh thạch không ghen tỵ đỏ mắt.
Huống hồ Hàn Vũ chỉ có tam hệ linh căn, tuy không phải quá mức tầm thường, nhưng căn bản cũng chỉ bằng đệ tử tầm trung trong môn phái lớn như Quy Môn tông mà thôi. Hơn nữa Thanh Dương phong trước nay tuyên bố không thu đệ tử nhiều hơn song linh căn, đây chẳng phải vi phạm rồi sao!
Bất quá cho dù có xì xào bất mãn, có ai dám can đảm nói thẳng ra. Tu sĩ dù mạnh đến đâu cũng không đảm bảo không có lúc bị thương. Hoặc lúc tu luyện, tiến giai hay độ kiếp đều cần có đan dược phòng thân. Đắc tội một vị luyện đan sư cũng đồng nghĩa đắc tội toàn bộ giới luyện đan. Huống chi Vân Tiêu chân nhân chính là đệ nhất luyện đan sư ở Vũ Sa quốc này!
Bởi vì đến sớm tám năm, cho nên Lâm Mặc hoàn toàn chẳng biết chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này. Với lại Hàn Vũ chỉ là pháo hôi, cũng chẳng ai ghi lại nhật ký hàng ngày của pháo hôi a. Cho nên cậu hoàn toàn chỉ có thể dựa theo suy nghĩ với tưởng tượng mà trải qua cuộc sống hàng ngày thôi. Quan trọng nhất vẫn là giúp Hàn Vũ thành công tiến vào Luyện Khí kỳ đã.
Lúc nhân vật chính gặp Hàn Vũ thì nó cũng là Luyện Khí kỳ tầng năm rồi, nếu cậu bỏ mặc đứa nhóc này lỡ nó ngay cả Luyện Khí kỳ tầng hai cũng không lên nổi thì sao đây a!
Tam hệ linh căn hấp thụ linh khí rất chậm, cậu nhìn tốc độ tiến giai của nhóc con mà lòng cũng sốt ruột. Đã qua ba tháng rồi, uống đan dược cải thiện thể chất nhưng Hàn Vũ vẫn chậm chạp không tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một. Tuy đối với các tu sĩ khác thì đây là điều bình thường, nhưng Lâm Mặc không sinh ra ở thế giới này, hiểu biết chỉ ở mức trung bình, còn ngờ vực rằng chẳng lẽ dùng sai phương pháp rồi sao.
Lâm Mặc không biết, Hàn Vũ đương nhiên càng không. Nó nhìn thấy sư phụ của mình tuy bề ngoài vẫn bảo bình tĩnh đây là chuyện bình thường nhưng trong lòng lại sốt ruột, môi cắn chặt lại càng thêm quyết tâm. Nếu sư phụ cảm thấy nó không thể tu luyện rồi chán ghét nó thì sao đây! Hàn Vũ căm hận bản thân quá yếu đuối, tư chất quá kém, vì thế ngày đêm càng điên cuồng tu luyện.
Sư phụ rất tốt với nó, cho nó ăn cho nó mặc, lại còn chỉ dạy nó tu luyện. Cha mẹ trước kia của nó chỉ biết đánh mắng nó mà thôi. Kể từ khi bước chân lên Thanh Dương phong, trở thành đồ đệ của người nọ, nó mới biết được ấm áp là gì. Cho nên nó càng phải cố gắng, khiến cho sư phụ tự hào.
Cuối cùng đến tháng thứ tư, Hàn Vũ cũng thành công tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một. Lâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ tiến giai, tò mò quan sát. Chỉ thấy toàn bộ thân thể Hàn Vũ như ánh lên ánh sáng, sau đó chất lỏng đen ngòm từ các lỗ chân lông tuôn ra. Đây nhất định là tẩy kinh phạt tủy trong truyền thuyết đi! Hàn Vũ dùng hết sức lực suy yếu nhắm mắt, tình yêu a ba trong lòng Lâm Mặc dâng trào liền bế đứa nhóc đi tẩy rửa cho nó.
Thật tội nghiệp a. Trẻ con ở thế giới này luôn phải trưởng thành sớm. Lúc bằng tuổi Hàn Vũ, cậu chỉ biết ăn rồi ngủ, vô tâm vô tư chẳng quản sự đời. Trong khi đó đứa trẻ này đã phải cần mẫn mỗi ngày tu luyện từ lúc sáng sớm đến tối mịt, không có lấy một người bạn để chơi chung.
Khi Hàn Vũ tỉnh lại, cảm thấy thân người nhẹ bẫng, cả cơ thể vừa được tẩy rửa từ trong ra ngoài. Nó nhận ra mình đang nằm trên giường, bên cạnh chính là sư phụ đang ngồi đọc sách. Thấy vậy, nó liền vui vẻ chạy đến: "Sư phụ, ta đã tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một rồi."
Một đứa nhóc mặt mũi xinh đẹp lại còn chạy đến ôm chân như vậy, tim Lâm Mặc nháy mắt mềm nhũn, chỉ hận ôm hun hun cho đã ghiền. Nhưng mà vì để đảm bảo không OOC, cậu chỉ có thể kiềm xuống bàn tay sói của mình, lạnh nhạt đáp lại: "Ừ, giỏi lắm."
Nói rồi, lại lo lắng tâm linh bé nhỏ của Hàn Vũ bị tổn thương, Lâm Mặc liền dùng thần thức kiểm tra trong túi trữ vật, lấy ra một ngọc bội xinh đẹp có hoa văn mây đưa cho nó, "Đây là ngọc bội truyền âm, có thể liên lạc với đối phương trong phạm vi năm mươi dặm. Xem như đây là quà mừng ngươi tiến vào Luyện Khí kỳ."
Lâm Mặc ngu ngốc về giá cả hàng hóa thế giới này, cho nên nhờ hệ thống chỉ ra thứ rẻ tiền nhất mà tặng, lại không ngờ một cái ngọc bội truyền âm này đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Vân Tiêu thì rẻ mạt nhưng với các tu sĩ cũng xem như báu vật a! Ngươi có thấy ai tiện tay lấy cái ngọc bội truyền âm đến tận mấy chục linh thạch trung phẩm ra tặng cho đệ tử với cái lý "mừng ngươi tiến vào Luyện Khí kỳ" không!
Khác với truyền âm phù chỉ có thể dùng một lần, ngọc bội truyền âm có thể dùng vô số lần, chỉ cần không vỡ nát là vẫn còn dùng.
Hàn Vũ không hiểu rõ giá trị của vật này lắm, nhưng đây là quà sư phụ tặng, nó đương nhiên trân trọng cất giữ. Nó rất thích sư phụ, thích tất cả những thứ gì liên quan đến người.
Mà Lâm Mặc cũng rất thích trẻ em. Mỗi ngày được sờ sờ quả đầu nhỏ đó, nhéo nhéo hai má phấn nộn cũng là một loại thú vui đó! Thế giới tu chân buồn tẻ chẳng có gì để làm, cậu lại không quan tâm đến việc tu luyện thành tiên, cho nên dành phần lớn thời gian để làm một a ba yêu con mất rồi.
Hàn Vũ mặc bộ quần áo này nhất định hảo manh, mua!
Tuy tóc Hàn Vũ còn chưa dài lắm, nhưng sau này cũng sẽ dùng tới, cho nên ngọc quan này, mua!
Pháp bảo hình thỏ này nhất định Hàn Vũ sẽ thích, mua! Cái gì? Ngươi không bán? Vậy thì đoạt!
Vân Tiêu chân nhân đĩnh đạc ôm pháp bảo hình thỏ quay về Thanh Dương phong tặng cho đồ đệ, mặc kệ Vân Hoàng phong chủ Tháp Bảo phong lăn lộn ăn vạ dưới đất.
Sư huynh! Đó là pháp bảo Trúc cơ kỳ ta cất công luyện tặng cho Bách Hoa tiên tử, ngươi cướp về cho đồ đệ Luyện Khí kỳ của ngươi làm gì! QAQ
Lâm Mặc khinh bỉ ném cho tên kia một viên Hồi Thần đan, hắn lập tức lật mặt ngồi thẳng dậy cười hì hì, còn trịnh trọng hô to "Sư huynh đi thong thả".
Một viên đan dược cấp bốn đổi lấy pháp bảo Trúc cơ kỳ, này cũng quá tùy tiện rồi! Vân Hoàng trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt cười hắc hắc đáng khinh ôm đan dược bỏ vào bình sứ nâng niu.
A ba Lâm Mặc vui vẻ ngự kiếm bay về Thanh Dương phong. Con tr... í lộn, đồ đệ đáng yêu của ta đâu rồi? Nhận thấy bóng người đang luyện tập kiếm pháp phía sau rừng trúc, cậu nhanh chóng bay tới.
Hàn Vũ đã ở Thanh Dương phong được ba năm, ngày ngày đều đặn luyện tập kiếm pháp không ngưng một ngày nào. Thấy bóng dáng sư phụ, nó liền chạy ào đến ôm lấy người. Trên người sư phụ luôn có một mùi hương nhàn nhạt vô cùng dễ chịu, khiến nó quyến luyến không buông.
"Sư phụ!"
Lâm Mặc một người hiện đại không cảm thấy hành vi này có chỗ nào vô lễ, cho nên vẫn luôn dung túng Hàn Vũ. Hây, dù sao cũng là trẻ con thôi mà, vài năm nữa đi với ma tu cũng như bát nước hắt ra ngoài... Hình như có gì đó sai sai.
Nhưng cho dù biết trước sau này Hàn Vũ sẽ cấu kết với ma tu mà hại mình, Lâm Mặc cũng không có chút xíu nào chán ghét nó được hết. Đấy là chuyện trong tương lai, huống hồ cốt truyện là như thế, cậu cũng không thật sự là Vân Tiêu chân nhân, cớ gì phải giận hay hận chứ.
Sau khi thỏa mãn sờ đầu rồi, Lâm Mặc mới khụ một tiếng tỏ vẻ lãnh đạm đưa pháp bảo hình thỏ cho Hàn Vũ: "Đây là pháp bảo tu sĩ Trúc cơ kỳ, có thể tạo một kết giới che chắn linh thức tu sĩ Trúc cơ kỳ trở xuống trong phạm vi vài thước. Tuy không có lực phòng ngự hay công kích gì, nhưng để trang trí trên bàn cũng không tồi."
Hàn Vũ ngoan ngoãn vâng dạ mà nhận lấy. Pháp bảo này là một chặn giấy có hình dạng thỏ trắng, hai mắt gắn hồng ngọc. Đã ở đây một thời gian, nó tự nhiên hiểu được những món quà sư phụ đưa mình quý giá như thế nào, càng ngày càng cảm kích người.
Lúc trước có rất nhiều kẻ bất mãn ghen tỵ nó, thường xuyên trêu chọc hoặc vô cớ gây hấn. Tuy nó cảm thấy chuyện này cũng bình thường không có gì đáng nói, nhưng sư phụ sau khi biết chuyện vô cùng tức giận, kể từ đó trở đi cấm người không phận sự tiến lên Thanh Dương phong. Mà Hàn Vũ nó cũng không cần mỗi ngày vất vả chạy đến chỗ đám đệ tử ăn cơm nữa, mỗi bữa đều sẽ có người mang cơm lên.
Hàn Vũ lúc đó hốc mắt cay cay, người này đối với nó thật sự quá tốt. Tốt đến độ nó không biết phải như thế nào để báo đáp. Cho nên ngoại trừ cố gắng tu luyện ra nó không biết làm gì hơn.
Lâm Mặc không nhịn được hành vi ỷ đông hiếp yếu của đám kia, cho nên tình thương của a ba trào lên nhảy vào can thiệp. Hàn Vũ của cậu tuy là pháo hôi nhưng cũng xứng đáng xếp ngang hàng tiểu boss a! Bị người bắt nạt như vậy, lỡ bị tổn thương tâm lý biến thành trẻ trầm cảm thì sao đây!! Cậu đi kiếm đâu ra một pháo hôi khác dẫn ma tu đi thọc mình!!!
Đối với cách nuôi dạy của Lâm Mặc, 419 quả thực hết nói nổi. May mà ký chủ của nó không sinh con được, bằng không với cách nuôi dạy này nhất định sẽ chỉ nuôi ra một hùng hài tử.
----------------------------------------------------------------------------
Chỉ là Lâm Mặc dù yêu thích trẻ con thế nào, thì thời gian cũng cứ thấm thoát trôi qua. Hàn Vũ ngày càng lớn, chỉ mới mười hai tuổi thôi đã có dấu hiệu sắp đến tuổi dậy thì. Tay chân hắn ngày càng dài ra, thân hình cao lên, gương mặt cũng rút bớt mấy phần bầu bĩnh. Hiện tại tạm thời vẫn còn lùn hơn cậu, nhưng Lâm Mặc nghi ngờ rằng chỉ dăm ba năm nữa nhóc con này nhất định sẽ nhổ giò cao hơn hẳn mình.
Lâm Mặc không thể bế hắn lên như hồi xưa nữa, tắm chung gì đó lại càng không. Ngay cả muốn buộc tóc mặc quần áo cho hắn thôi cũng bị từ chối bằng cái giọng ông cụ non "Ta đã trưởng thành rồi" khiến cậu vô cùng dở khóc dở cười. Mười hai tuổi mà lớn gì a!
Hàn Vũ một phần thích được sư phụ thân cận, một phần khác lại có chút khó xử trong lòng. Tuy hắn cảm thấy được sư phụ ôm ôm bế cao rất tuyệt, nhưng dường như đệ tử những phong khác cũng không có thân thiết với sư phụ của mình như vậy. Nếu hắn cứ mãi làm nũng, trông sẽ như một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành.
Hắn rất hài lòng, bởi vì bây giờ toàn bộ Quy Môn tông không ai còn dám nghi ngờ hắn nữa. Hiện tại hắn đã là Luyện Khí kỳ tầng năm, tốc độ tu luyện tính ra không nhanh cũng không chậm, nhưng trên thực tế lúc luận bàn có thể đánh bại cả đệ tử Luyện Khí kỳ tầng sáu, thậm chí tầng bảy. So ra không tính là thiên kiêu chi tử gì, nhưng cũng thuộc dạng có tiềm năng đáng được tông môn bồi dưỡng rồi.
Chỉ là không hiểu sao, trong lòng hắn vẫn có chút mất mát nho nhỏ, giống như còn thiếu điều gì. Rốt cuộc là thứ gì, hắn có sư phụ yêu thương mình, có huynh đệ đồng môn làm bạn, có tương lai rực rỡ tươi sáng...
"Ha ha, 419 à, đây là cái răng sữa đầu tiên mà tiểu Vũ rụng đó. Lúc ấy nó đang ăn cơm, còn tưởng là nhai trúng đá nữa chứ!"
"Đây, đây là bộ đồ tiểu Vũ mặc hồi lúc năm tuổi đó! Bây giờ đã lớn thế này rồi, chậc chậc..."
"Oa oa, có nhớ mấy tờ giấy này không. Tôi tập cho tiểu Vũ viết chữ, từ đầu tiên nó viết là "Vân Tiêu" đó!"
[Đủ rồi!] Hệ thống bị nháo đến không yên tĩnh được, chịu không nổi mà quát. Biết thế nó đã không ném Lâm Mặc đến trước tám năm! Xem đi! Chỉ số thông minh đã không cao rồi, bây giờ còn thành ra thứ gì đây!
Lâm Mặc bị quát đến giật mình, hai tay ôm mấy tờ giấy ủng trong ngực, ánh mắt ai oán nhìn về phía không trung mà bĩu môi: "Thật hung dữ."
[Cậu còn nhớ mục đích đến thế giới này là gì không?!]
"Đương nhiên là chăm sóc tiểu Vũ... à không, là sửa BUG, sửa BUG." Bị hệ thống quát cho ngu người, rốt cuộc Lâm Mặc cũng tỉnh lại từ mode a ba yêu con.
[Vậy cậu còn ngồi đây lấy mấy thứ này ra xem làm gì!]
"Từ từ đã nào, cốt truyện vẫn chưa bắt đầu mà..."
[Nhân vật chính đã sắp được người khác chọn luôn rồi kìa!]
"Cái gì?!" Lâm Mặc hoảng hốt nhảy dựng lên, bấm ngón tay mới nhớ ra hôm nay là ngày thí luyện đệ tử nhập môn.
Cậu vội vã vung tay dọn hết đống đồ trẻ con này vào túi trữ vật, sau đó ngự kiếm phóng như bay ra ngoài.
Mà bên ngoài đại điện, thí luyện đã kết thúc, tư chất của các thí sinh cũng được đo xong. Lôi hệ biến dị đơn linh căn của Dụ Trăn hiển nhiên rất khiến nhiều người xao động, ngay cả chưởng môn Vân Phong cũng đã mở miệng đề nghị nhận nó làm đệ tử.
Ai ngờ từ đâu xuất hiện một cơn gió suýt nữa thổi bay cả đám thí sinh đi. Vân Tiêu sư thúc trước giờ luôn hòa nhã thanh lãnh lại bất ngờ xuất hiện không báo trước, trực tiếp từ trên kiếm nhảy xuống đất. Hành vi quá khích này khiến hệ thống điên cuồng báo OOC, mà Lâm Mặc cũng nhận ra không ổn, vội vã chỉnh trang lại.
Lãnh đạm thanh cao? Dùng pháp thuật hệ băng làm lạnh không khí xung quanh!
Trích tiên phiêu dật? Nổi gió lên cho tóc áo bay bay!
Vẻ mặt hờ hững trên cao không ai có thể vấy bẩn? Quan trọng là thần thái, get!
Vì thế chúng đệ tử cùng các phong chủ các phong còn đang ngơ ngác, lát sau lại thấy Vân Tiêu sư thúc vẫn một bộ dáng thanh lãnh như xưa, khí chất mười phần cao quý, hoàn toàn không còn chút dấu vết của hành vi hấp tấp hồi nãy.
Các đệ tử: Nhất định là chúng ta đã nhìn lầm! Vân Tiêu sư thúc sao có thể hung hăng xông vào như thế chứ! ╮(╯∀╰)╭
Chưởng môn: Ta cảm thấy có gì đó không đúng... ( ̄Д ̄;;
"Ta là Vân Tiêu chân nhân, phong chủ Thanh Dương phong của Quy Môn tông. Chúng ta có duyên sư đồ với nhau, ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ hay không?"
Dụ Trăn lúc này vẫn còn là tiểu bánh bao ngơ ngác, toàn bộ hành trình chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dường như vị tiên nhân trước mắt đây rất lợi hại, còn lợi hại hơn thúc thúc ngồi phía sau nữa. Quan trọng nhất chính là trong toàn bộ đại điện này không có ai đẹp hơn người trước mắt! Không, trong tất cả những người nó đã thấy qua không có ai đẹp bằng cả!
Hai mắt Dụ Trăn tỏa sáng, khóe miệng suýt chảy dãi mà lao tới ôm chân "tiên nhân" gật đầu lia lịa: "Ân ân, ta muốn bái ngươi làm sư phụ. Tiên nhân, ngươi sẽ làm sư phụ ta sao?"
Lâm Mặc cảm thấy buồn cười, nhớ tới hồi trước tiểu Vũ cũng hay bám mình như vậy thì càng thêm mấy phần hảo cảm, liền dịu dàng bế nó lên nói: "Đương nhiên rồi. Ngươi tên gì?"
"Ta kêu Dụ Trăn."
Lâm Mặc liền dõng dạc tuyên bó: "Như vậy Dụ Trăn, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta."
Mọi người đồng loạt ồ lên, Lâm Mặc nhân cơ hội cả đám còn đang ngơ ngẩn lén lút ôm tiểu bánh bao bay về Thanh Dương phong. Hắc hắc hắc, cảm giác trang bức đọc lời thoại thiệt sướng biết bao. Nhân vật chính lần này thật sự quá manh a, như vậy là ngoài tiểu Vũ ra cậu lại có thêm một bánh bao nữa!
Nghĩ đến mỗi sáng thức dậy có hai bánh bao nhỏ chạy đến kêu a ba... à không, kêu sư phụ, thiệt là sướng rơn người. Lâm Mặc đắm chìm trong niềm hạnh phúc không kiềm được mà càng tăng tốc độ bay về.
Khi mọi người phát hiện ra thì vị sư thúc này đã bỏ trốn mất dạng rồi! Vân Tiêu sư thúc! Lần nào thu đồ đệ cũng dùng cái lý do đó, người có biết xấu hổ hay không a!
Chưởng môn bất đắc dĩ cười trừ, các phong chủ lại quay lại tiếp tục phân chia đệ tử. Vân Tiêu là sư đệ của chưởng môn, hắn đối với cậu vẫn luôn khá tùy ý. Mà những người khác trong Quy Môn tông lại càng sùng bái Vân Tiêu chân nhân. Cho nên dù Lâm Mặc làm ra hành vi này, cũng chỉ dẫn đến một ít bàn tán chứ không ai dám phản đối.
Hàn Vũ vừa mới luyện tập kiếm xong nhanh chóng muốn đi tìm sư phụ để nhờ người chỉ giáo. Ai ngờ khi hắn đi vào phòng lại không phát hiện sư phụ đâu. Hàn Vũ nhíu mày đi ra ngoài, lúc này mới nhìn thấy bóng dáng Vân Tiêu đang ngự kiếm bay về.
"Sư phụ!" Hàn Vũ vui vẻ chạy ra đón.
Lâm Mặc điểm mũi chân xuống mặt đất, lúc này mới thả Dụ Trăn xuống. Nhóc con ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh rồi lại ôm chặt chân cậu. Lúc này Hàn Vũ cũng đã nhận ra sự xuất hiện của tiểu bánh bao. Hắn ngờ vực hỏi: "Sư phụ, đây là..."
"Đây là Dụ Trăn, đệ tử chân truyền của ta."
Đầu Hàn Vũ kêu ong ong, hai tay bất giác xiết chặt lại. Hắn hết nhìn Dụ Trăn rồi lại nhìn về phía sư phụ, miễn cưỡng cười nói: "Vậy sao..."
Lâm Mặc nhìn thấy Hàn Vũ dường như có chút không ưa Dụ Trăn, trong lòng cảm thán quả nhiên là ra-đa pháo hôi sao. Vừa gặp mặt đã không ưa nhân vật chính rồi.
"Tiểu Trăn, đây là Hàn Vũ sư huynh của ngươi. Mau chào sư huynh đi."
Dụ Trăn hiện tại còn nhỏ, mới sáu tuổi chưa biết gì. Nhưng trẻ con đối với cảm xúc lại rất nhạy cảm, nó phần nào cảm nhận được Hàn Vũ không thích mình. Dụ Trăn bĩu môi vô cùng không hài lòng mà gọi: "Sư huynh hảo."
Lâm Mặc hài lòng, truyền âm sai người mang theo một bộ chăn đệm lên cho Dụ Trăn rồi dẫn nó đi xem phòng mình. Tay Dụ Trăn còn nhỏ, nắm vào mềm mềm xúc cảm tốt vô cùng. Tính tình Dụ Trăn lại vô cùng hoạt bát, cứ hết ngó Đông rồi ngó Tây hỏi đủ chuyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn không buông tay Lâm Mặc ra.
Hàn Vũ đi theo phía sau thu hết một màn này vào trong mắt, trong lòng không khỏi khó chịu. Rõ ràng lúc trước chỉ có mình mới có thể nắm tay sư phụ, cũng chỉ có mình mới có thể gọi người là sư phụ, đột nhiên lại xuất hiện một tên nhóc khác cướp hết những thứ này.
Đáng nói hơn, hắn vì linh căn không đủ tiêu chuẩn mà chỉ có thể làm đệ tử ký danh, trong khi Dụ Trăn lại được nhận làm đệ tử chân truyền! Tại sao chứ! Rõ ràng là của hắn, vì cái gì phải chia sẻ cho người khác.
Cứ như thế, một hạt giống mang tên ghen tỵ chậm rãi gieo xuống lòng của Hàn Vũ.
--------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường: Ấn tượng đầu tiên đối với Vân Tiêu?
Hàn Vũ: "Hắn trông giống tiên nhân..."
Dụ Trăn: "Sư phụ là người đẹp nhất ta từng gặp!"
Chưởng môn Vân Phong: "Sư đệ ta vô cùng dễ nhìn!"
Đệ tử Quy Môn tông: "Vân Tiêu sư thúc là đại mỹ nhân của tông môn!"
Lâm Mặc: "..."
#Thế giới này đều là một đám nhan khống#
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người thử đoán xem công là ai ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.