Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí
Chương 50
えりか (Erika)
10/04/2023
Nguyễn Bình Minh làm việc lôi lệ phong hành, rất nhanh bên phía quản lí trang wed của trường đã gỡ bài viết đồng thời liên hệ cảnh sát triệu tập những người liên quan. Nhưng có một điều mà cảnh sát điều tra mãi vẫn không ra kết quả là người đứng sau tài khoản, chỉ biết địa chỉ máy tính là ở một quán net đông đúc, yêu cầu kiểm tra camera cũng không nhìn thấy mặt kẻ đăng bài.
Lại thêm một chuyện khiến người ta nghi hoặc nữa là trang wed trường không phải ai cũng đăng nhập được, điều kiện tiên quyết phải có số thẻ học sinh mà cái tài khoản này đăng kí lại không phải số thẻ của bất kì học sinh nào đang học trong trường, là một dãy số vô nghĩa, cái tên giả mạo. Vậy sao vẫn có thể đăng nhập vào trang wed trường? Câu trả lời phải tự họ đi tìm, còn tìm ra hay không thì do Lâm Phương Oanh quyết định ^^.
Là một cái giàu có nhiệm vụ giả trong tay cô có không ít đạo cụ, giải quyết vài cái địa chỉ IP dễ ẹc cho dù thiên tài máy tính cố gắng đến mấy điều tra cũng vô dụng. Để lọt một tên Nguyễn ba, Nguyễn mẹ, Nguyễn Tuyết Vi đều cực kì không vui nhưng họ có thể làm gì, đành phải trút hết tức giận lên những người bình luận ác ý.
Cục tức này Nguyễn Tuyết Vi nuốt không trôi, sáng hôm sau cô ta đi học vừa bước vào cổng trường đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, đủ loại ánh mắt nhìn cô ta đều không có hảo ý nhưng Nguyễn Tuyết Vi cố nhịn không phát tác tính tình đại tiểu thư để giữ gìn hình tượng dịu dàng, điềm đạm.
Đám chị em cây khế vẫn như thường ngày vây quanh Nguyễn Tuyết Vi, hỏi thăm đủ kiểu nhưng vẫn có vài người hỏi chọc ngoáy đủ kiểu khiến cô ta không thoải mái hận không thể cho mấy con bitch này mấy cái bạt tai.
Tan học khóa buổi sáng, chiều 1 giờ còn có tiết nên Lâm Phương Oanh phải ăn ở canteen trường học. Bởi vì theo thời khóa biểu lớp cô chỉ học mỗi buổi sáng nên cô không mang hộp cơm như thường ngày, sáng nay chuẩn bị đi học rồi cô giáo chủ nhiệm mới thông báo chiều phải học bù môn này môn nọ, cô chỉ kịp soạn lại sách vở.
Cơm canteen có rất nhiều món, tây ta đầy đủ. So với những trường cấp ba chỉ có hơn chứ không có kém nhưng mà đối với kẻ tán gia bại sản làm mục tiêu hàng đầu như Lâm Phương Oanh thì sao có thể ăn những thứ này, trực tiếp liên hệ mấy nhà hàng lớn trong thành phố gọi mấy món đắt nhất ship đến trường.
Trần Minh Thư và Nguyễn Trường An định đi mua cơm thì bị cô cản lại, bắt ngồi đợi. 15 phút sau tất cả đồ ăn được mang tới, shipper được cho nhiều tiền bo rất là vui nhiệt tình mang đồ ăn vào đặt từng món từng món lên bàn cho Phương Oanh rồi mới đi. Trường bọn họ là trường của con em nhà giàu nên không khắt khe lắm cho người lạ vào như thường, chỉ cần có người quen bảo lãnh là được. Có không ít học sinh đặt đồ ăn ngoài, với thân phận của họ làm gì chịu ra ngoài lấy hàng, đôi khi mấy anh shipper không chỉ làm mỗi ship hàng mà còn kiêm luôn người phục vụ, không có việc gì khó chỉ sợ không có tiền, bo thêm tiền là được hai bên đều vui lòng. Nhìn anh shipper này làm việc thuần thục như vậy chắc đã làm nhiều lần, Lâm Phương Oanh hài lòng ăn một miếng nộm xu hào, quả nhiên ngon hơn bình thường không hổ là xuất phẩm từ khách sạn đẳng cấp quốc tế trứ danh cả nước.
Trần Minh Thư cầm hóa đơn lên xem không ngừng sợ hãi cảm thán:
" Bê xào sả ớt 400 nghìn đồng, bánh bao 500 nghìn đồng, cá viên chiên 700 nghìn / suất, rau muống xào tỏi 200 nghìn / suất.... khiếp thật! Hải An à cậu không phải học thói xấu của người ta muốn không làm mà vẫn có ăn, vay nợ ngân hàng chồng chất rồi tự tử chứ."
Lâm Phương Oanh cầm đũa gõ nhẹ đầu cô ấy:
" Cậu nghĩ gì vậy, nhìn tớ ngu như vậy sau. Ăn đi cho tôi nhờ."
" Yes, Madam."
Nguyễn Tuyết Vi theo dõi từng cử chỉ của Phương Oanh từ khi mới vào, cô ta cắn răng nhìn đồ ăn trong khay mình rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn người ta, so với đồ ăn đắt tiền của con tiện nhân Triệu Hải An kia thì kém xa một trời một vực. Dạo gần đây công ty của bố cô ta gặp trục trặc về tài chính nên cô ta không thể vung tay quá trán tiêu tiền nữa, vậy mà con Hải An kia lại có nhiều tiền như vậy, tiêu xài thoải mái như vậy. Thật không công bằng!
Nguyễn Tuyết Vi hận Lâm Phương Oanh đến đỏ mắt hận không thể thay thế cô để hưởng thụ cuộc sống giàu có tốt nhất. Mùi đồ ăn từ bàn Phương Oanh không ngừng chui vào mũi cô ta, khiến Nguyễn Tuyết Vi thèm muốn chết, đồ ăn trong miệng cũng trở nên vô vị nhạt nhẽo, cô ta dứt khoát đứng lên không ăn nữa.
Ở một nơi nào đó một bài viết mới lặng lẽ được đăng lên diễn đàn trường.
[ Nóng! Tiết lộ sự thật về thân thế của đại tiểu thư tập đoàn Thành Phát, liệu có như mọi người nghĩ?]
Giờ nghỉ trưa có rất nhiều học sinh giải trí bằng điện thoại, nhiều người đang mải mê chơi game liền nhận được thông báo từ trang wed trường học, tùy ý ấn vào xem.
Lại thêm một chuyện khiến người ta nghi hoặc nữa là trang wed trường không phải ai cũng đăng nhập được, điều kiện tiên quyết phải có số thẻ học sinh mà cái tài khoản này đăng kí lại không phải số thẻ của bất kì học sinh nào đang học trong trường, là một dãy số vô nghĩa, cái tên giả mạo. Vậy sao vẫn có thể đăng nhập vào trang wed trường? Câu trả lời phải tự họ đi tìm, còn tìm ra hay không thì do Lâm Phương Oanh quyết định ^^.
Là một cái giàu có nhiệm vụ giả trong tay cô có không ít đạo cụ, giải quyết vài cái địa chỉ IP dễ ẹc cho dù thiên tài máy tính cố gắng đến mấy điều tra cũng vô dụng. Để lọt một tên Nguyễn ba, Nguyễn mẹ, Nguyễn Tuyết Vi đều cực kì không vui nhưng họ có thể làm gì, đành phải trút hết tức giận lên những người bình luận ác ý.
Cục tức này Nguyễn Tuyết Vi nuốt không trôi, sáng hôm sau cô ta đi học vừa bước vào cổng trường đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, đủ loại ánh mắt nhìn cô ta đều không có hảo ý nhưng Nguyễn Tuyết Vi cố nhịn không phát tác tính tình đại tiểu thư để giữ gìn hình tượng dịu dàng, điềm đạm.
Đám chị em cây khế vẫn như thường ngày vây quanh Nguyễn Tuyết Vi, hỏi thăm đủ kiểu nhưng vẫn có vài người hỏi chọc ngoáy đủ kiểu khiến cô ta không thoải mái hận không thể cho mấy con bitch này mấy cái bạt tai.
Tan học khóa buổi sáng, chiều 1 giờ còn có tiết nên Lâm Phương Oanh phải ăn ở canteen trường học. Bởi vì theo thời khóa biểu lớp cô chỉ học mỗi buổi sáng nên cô không mang hộp cơm như thường ngày, sáng nay chuẩn bị đi học rồi cô giáo chủ nhiệm mới thông báo chiều phải học bù môn này môn nọ, cô chỉ kịp soạn lại sách vở.
Cơm canteen có rất nhiều món, tây ta đầy đủ. So với những trường cấp ba chỉ có hơn chứ không có kém nhưng mà đối với kẻ tán gia bại sản làm mục tiêu hàng đầu như Lâm Phương Oanh thì sao có thể ăn những thứ này, trực tiếp liên hệ mấy nhà hàng lớn trong thành phố gọi mấy món đắt nhất ship đến trường.
Trần Minh Thư và Nguyễn Trường An định đi mua cơm thì bị cô cản lại, bắt ngồi đợi. 15 phút sau tất cả đồ ăn được mang tới, shipper được cho nhiều tiền bo rất là vui nhiệt tình mang đồ ăn vào đặt từng món từng món lên bàn cho Phương Oanh rồi mới đi. Trường bọn họ là trường của con em nhà giàu nên không khắt khe lắm cho người lạ vào như thường, chỉ cần có người quen bảo lãnh là được. Có không ít học sinh đặt đồ ăn ngoài, với thân phận của họ làm gì chịu ra ngoài lấy hàng, đôi khi mấy anh shipper không chỉ làm mỗi ship hàng mà còn kiêm luôn người phục vụ, không có việc gì khó chỉ sợ không có tiền, bo thêm tiền là được hai bên đều vui lòng. Nhìn anh shipper này làm việc thuần thục như vậy chắc đã làm nhiều lần, Lâm Phương Oanh hài lòng ăn một miếng nộm xu hào, quả nhiên ngon hơn bình thường không hổ là xuất phẩm từ khách sạn đẳng cấp quốc tế trứ danh cả nước.
Trần Minh Thư cầm hóa đơn lên xem không ngừng sợ hãi cảm thán:
" Bê xào sả ớt 400 nghìn đồng, bánh bao 500 nghìn đồng, cá viên chiên 700 nghìn / suất, rau muống xào tỏi 200 nghìn / suất.... khiếp thật! Hải An à cậu không phải học thói xấu của người ta muốn không làm mà vẫn có ăn, vay nợ ngân hàng chồng chất rồi tự tử chứ."
Lâm Phương Oanh cầm đũa gõ nhẹ đầu cô ấy:
" Cậu nghĩ gì vậy, nhìn tớ ngu như vậy sau. Ăn đi cho tôi nhờ."
" Yes, Madam."
Nguyễn Tuyết Vi theo dõi từng cử chỉ của Phương Oanh từ khi mới vào, cô ta cắn răng nhìn đồ ăn trong khay mình rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn người ta, so với đồ ăn đắt tiền của con tiện nhân Triệu Hải An kia thì kém xa một trời một vực. Dạo gần đây công ty của bố cô ta gặp trục trặc về tài chính nên cô ta không thể vung tay quá trán tiêu tiền nữa, vậy mà con Hải An kia lại có nhiều tiền như vậy, tiêu xài thoải mái như vậy. Thật không công bằng!
Nguyễn Tuyết Vi hận Lâm Phương Oanh đến đỏ mắt hận không thể thay thế cô để hưởng thụ cuộc sống giàu có tốt nhất. Mùi đồ ăn từ bàn Phương Oanh không ngừng chui vào mũi cô ta, khiến Nguyễn Tuyết Vi thèm muốn chết, đồ ăn trong miệng cũng trở nên vô vị nhạt nhẽo, cô ta dứt khoát đứng lên không ăn nữa.
Ở một nơi nào đó một bài viết mới lặng lẽ được đăng lên diễn đàn trường.
[ Nóng! Tiết lộ sự thật về thân thế của đại tiểu thư tập đoàn Thành Phát, liệu có như mọi người nghĩ?]
Giờ nghỉ trưa có rất nhiều học sinh giải trí bằng điện thoại, nhiều người đang mải mê chơi game liền nhận được thông báo từ trang wed trường học, tùy ý ấn vào xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.