Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí
Chương 11: Thế Giới Cổ Đại : Xuyên Vào Pháo Hôi Nữ Phụ (10)
えりか (Erika)
10/04/2023
Nguyễn Tuấn vì muốn nạp Hải An làm thiếp mà không hề tiếc tiền chỉ để dỗ nàng vui, trang sức vàng bạc, vòng tay phỉ thúy, hắn hận không thể mua hết cho nàng. Vừa mới trở về từ huyện nha địa điểm hắn đến đầu tiên là viện tử của Nguyễn Hải An.
Nàng giống như một loại độc dược khiến hắn si mê không thể ngừng được, dù ai nói nàng thế nào thì trong lòng hắn nàng luôn tốt, mỗi lần nhìn thấy nàng cười trái tim hắn đập nhanh như muốn chui ra ngoài vậy. Hắn chỉ hận không thể ở bên nàng mỗi ngày mãi không chia lìa, từ trước tới nay chưa ai có thể khiến hắn nguyện ý dâng tất cả những gì mình có cho ai cả, nàng là người đầu tiên.
Vừa bước vào phủ, nha hoàn thiếp thân của mẫu thân hắn đã đứng ở đấy đợi hắn. Thấy hắn, nha hoàn bước lên chặn đường hắn.
" Thiếu gia, phu nhân mời ngài đến."
Nguyễn Tuấn nhíu mày nhưng lệnh của mẫu thân, hắn không thể không đi.
Biệt viện của Nguyễn thị nằm ở phía bắc, huyện lệnh chức vụ không phải lớn nhất nhưng ông ta lại nhận nhi nên bà ta luôn theo đuổi cái đẹp, bước chân từ cổng vào đập vào mắt đã là các loại cây, hoa đắt tiền.
Nguyễn thị đang uống trà ngắm cảnh bên hồ sen, thấy con trai cưng đã đến lại nhìn thấy cái bọc trong tay hắn cau mày hỏi:
" Con đang cầm cái gì vậy?."
Nguyễn Tuấn nhìn xuống cái bọc, cười dịu dàng mà chính hắn cũng không biết.
" Lúc đi về con có ghé qua tiệm trang sức, thấy mấy cái trang sức này đẹp quá nên mua về cho Hải An, nếu nàng mà mang mấy thứ này chắc chắn sẽ đẹp lắm."
Vừa nghe đến tên Hải An, sắc mặt Nguyễn thị liền trầm xuống, tâm trạnh mới tốt chút giờ vì câu nói của con trai mà bay hết đi.
" Con còn dám nhắc đến tiện nhân kia à, hôm nay ta sắp bị con tiện nhân đó làm tức chết rồi."
" Có chuyện gì vậy ạ?."
" Hừ! Nàng ta đến ở trong phủ được hơn mười ngày nửa tháng rồi mà không đến chào hỏi, thỉnh an ta còn ra thể thống nào nữa. Ta đến chỉ nói vài lời mà nàng ta đã viện cớ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi đuổi ta đi, đúng là đồ nhà quê không có gia giáo, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có. Ngươi nên xem xét lại việc lấy nàng ta làm tiểu thiếp đi, nàng ta không đủ tài đức để vào của nhà này đâu. Nếu ngươi cố chấp muốn lấy thì đừng gọi ta là mẹ nữa."
Nói Hải An không đủ tài đức thì cũng không phải, nàng xuất thân là tiểu thư khuê các dĩ nhiên cả khí chất lẫn học thức đều hơn đám tiểu thiếp xuất thân thấp kém, ngực to não như quả nho của Nguyễn Tuấn rồi. Bà ta nói vậy vì ghét Hải An không biết lấy lòng, ăn nhờ ở đậu còn dám tỏ thái độ với gia chủ. Từ trước tới nay chưa ai dám làm vậy với Nguyễn thị, cảm giác giống như bị khiêu chiến quyền uy không tốt chút nào.
Nữ nhân này không thể giữ lại nếu không một ngày nào đó ả leo lên đầu bà ngồi mất.
Nguyễn Tuấn vội chân chó đấm bóp cho mẫu thân đại nhân.
" Mẫu thân bớt giận, chắc là có hiểu lầm gì ở đây rồi. Hải An nàng ấy rất ngoan, hôm nay đuổi khách cũng là do bệnh tình chưa khỏi cần nghỉ ngơi thôi."
Nguyễn thị nghe thế liền trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu có chút cao hơn: " Ý ngươi là ta cố tình làm khó nó?."
Thì đúng là vậy mà!.
Nguyễn Tuấn âm thầm nói trong lòng nhưng không có can đảm mà nói ra, chỉ có thể ủy khuất nghe mẫu thân hắn bắt đầu ca.
" Ai za! Số ta đúng khổ mà, đứa con trai ta nặng đẻ đau vậy mà vì một tiện nhân tiêu hoang tiền bạc thì thôi, ta dạy dỗ ả ta cũng bị nói là làm khó. Vất vả nuôi con trai lớn vậy mà vì một nữ nhân mà coi ta như độc phụ muốn hại ả ta, ta khổ quá mà..."
Nguyễn Tuấn nghe mẹ mình kêu ca càng lúc càng quá, nhất là bà dùng từ tiện nhân để nói Hải An của hắn, cảm xúc tức giận dâng trào hắn không kiềm chế được mà quát:
" Đủ rồi mẫu thân! Hải An có tên hẳn hoi người không được xúc phạm nàng ấy, còn nữa, con lấy ai là quyền củ con mẫu thân không cần quản."
Nói xong Nguyễn Tuấn sững sờ, nha hoàn xung quanh cũng khiếp sợ thay hắn.
Thôi xong! Lần này chuẩn bị hứng chịu cơn bão tức giận của phu nhân rồi.
Hạ nhân kêu khổ không thôi nhưng chỉ có thể nhận mệnh đứng đó, ngay cả hít thở cũng đều nhẹ nhàng không dám thở mạnh.
Nguyễn thị không thể tin được nhìn hắn ta, tay phải run run lên chỉ vào hắn miệng lắp bắp:
" Ngươi... ngươi.... thằng nghịch tử này..." Còn chưa nói xong bà ta liền ngất đi, đám nha hoàn nhốn nháo cả kên. Nguyễn Tuấn lúc này cũng hoàn hồn bế Nguyễn thị vào trong phòng, sau đó quát lớn với đám nô bộc: " Còn ngây ra đó làm gì? mau đi tìm đại phu."
" Dạ... dạ."
Bên này nhốn nháo, lộn xộn một đoàn, bên kia Hải An vừa mới ngủ dậy đang ăn điểm tâm, uống trà chiều cùng với Tiểu Tiểu. Bộ dạng thảnh thơi này của cô nếu mà để Nguyễn thị thấy thì không biết có tức chết lần hai không.
Về phần Tiểu Tiểu nàng đang cực kì vui vẻ ăn bánh, uống trà, nói chuyện phiếm với Hải An. Ban đầu là cô ép buộc Tiểu Tiểu dùng bữa phụ cùng mình, Tiểu Tiểu kịch liệt từ chối nhưng cũng chỉ có thể khuất phục trước dâm uy của Hải An. Dần dần thành quen, hành động và cử chỉ của Tiểu Tiểu không còn cứng nhắc những quy củ chủ tớ nữa, nàng ta có thể mở lòng mình hơn thoải mái tán gẫu với Hải An như chị em thân thiết.
" Sao hôm nay không thấy Nguyễn Tuấn đến nhỉ?." Hải An bâng quơ nói là cho Tiểu Tiểu giật nảy mình, nàng dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn nàng, nói:
" Tiểu thư, người đang nhớ đến tên Nguyễn Tuấn kia à?."
Nàng giống như một loại độc dược khiến hắn si mê không thể ngừng được, dù ai nói nàng thế nào thì trong lòng hắn nàng luôn tốt, mỗi lần nhìn thấy nàng cười trái tim hắn đập nhanh như muốn chui ra ngoài vậy. Hắn chỉ hận không thể ở bên nàng mỗi ngày mãi không chia lìa, từ trước tới nay chưa ai có thể khiến hắn nguyện ý dâng tất cả những gì mình có cho ai cả, nàng là người đầu tiên.
Vừa bước vào phủ, nha hoàn thiếp thân của mẫu thân hắn đã đứng ở đấy đợi hắn. Thấy hắn, nha hoàn bước lên chặn đường hắn.
" Thiếu gia, phu nhân mời ngài đến."
Nguyễn Tuấn nhíu mày nhưng lệnh của mẫu thân, hắn không thể không đi.
Biệt viện của Nguyễn thị nằm ở phía bắc, huyện lệnh chức vụ không phải lớn nhất nhưng ông ta lại nhận nhi nên bà ta luôn theo đuổi cái đẹp, bước chân từ cổng vào đập vào mắt đã là các loại cây, hoa đắt tiền.
Nguyễn thị đang uống trà ngắm cảnh bên hồ sen, thấy con trai cưng đã đến lại nhìn thấy cái bọc trong tay hắn cau mày hỏi:
" Con đang cầm cái gì vậy?."
Nguyễn Tuấn nhìn xuống cái bọc, cười dịu dàng mà chính hắn cũng không biết.
" Lúc đi về con có ghé qua tiệm trang sức, thấy mấy cái trang sức này đẹp quá nên mua về cho Hải An, nếu nàng mà mang mấy thứ này chắc chắn sẽ đẹp lắm."
Vừa nghe đến tên Hải An, sắc mặt Nguyễn thị liền trầm xuống, tâm trạnh mới tốt chút giờ vì câu nói của con trai mà bay hết đi.
" Con còn dám nhắc đến tiện nhân kia à, hôm nay ta sắp bị con tiện nhân đó làm tức chết rồi."
" Có chuyện gì vậy ạ?."
" Hừ! Nàng ta đến ở trong phủ được hơn mười ngày nửa tháng rồi mà không đến chào hỏi, thỉnh an ta còn ra thể thống nào nữa. Ta đến chỉ nói vài lời mà nàng ta đã viện cớ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi đuổi ta đi, đúng là đồ nhà quê không có gia giáo, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có. Ngươi nên xem xét lại việc lấy nàng ta làm tiểu thiếp đi, nàng ta không đủ tài đức để vào của nhà này đâu. Nếu ngươi cố chấp muốn lấy thì đừng gọi ta là mẹ nữa."
Nói Hải An không đủ tài đức thì cũng không phải, nàng xuất thân là tiểu thư khuê các dĩ nhiên cả khí chất lẫn học thức đều hơn đám tiểu thiếp xuất thân thấp kém, ngực to não như quả nho của Nguyễn Tuấn rồi. Bà ta nói vậy vì ghét Hải An không biết lấy lòng, ăn nhờ ở đậu còn dám tỏ thái độ với gia chủ. Từ trước tới nay chưa ai dám làm vậy với Nguyễn thị, cảm giác giống như bị khiêu chiến quyền uy không tốt chút nào.
Nữ nhân này không thể giữ lại nếu không một ngày nào đó ả leo lên đầu bà ngồi mất.
Nguyễn Tuấn vội chân chó đấm bóp cho mẫu thân đại nhân.
" Mẫu thân bớt giận, chắc là có hiểu lầm gì ở đây rồi. Hải An nàng ấy rất ngoan, hôm nay đuổi khách cũng là do bệnh tình chưa khỏi cần nghỉ ngơi thôi."
Nguyễn thị nghe thế liền trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu có chút cao hơn: " Ý ngươi là ta cố tình làm khó nó?."
Thì đúng là vậy mà!.
Nguyễn Tuấn âm thầm nói trong lòng nhưng không có can đảm mà nói ra, chỉ có thể ủy khuất nghe mẫu thân hắn bắt đầu ca.
" Ai za! Số ta đúng khổ mà, đứa con trai ta nặng đẻ đau vậy mà vì một tiện nhân tiêu hoang tiền bạc thì thôi, ta dạy dỗ ả ta cũng bị nói là làm khó. Vất vả nuôi con trai lớn vậy mà vì một nữ nhân mà coi ta như độc phụ muốn hại ả ta, ta khổ quá mà..."
Nguyễn Tuấn nghe mẹ mình kêu ca càng lúc càng quá, nhất là bà dùng từ tiện nhân để nói Hải An của hắn, cảm xúc tức giận dâng trào hắn không kiềm chế được mà quát:
" Đủ rồi mẫu thân! Hải An có tên hẳn hoi người không được xúc phạm nàng ấy, còn nữa, con lấy ai là quyền củ con mẫu thân không cần quản."
Nói xong Nguyễn Tuấn sững sờ, nha hoàn xung quanh cũng khiếp sợ thay hắn.
Thôi xong! Lần này chuẩn bị hứng chịu cơn bão tức giận của phu nhân rồi.
Hạ nhân kêu khổ không thôi nhưng chỉ có thể nhận mệnh đứng đó, ngay cả hít thở cũng đều nhẹ nhàng không dám thở mạnh.
Nguyễn thị không thể tin được nhìn hắn ta, tay phải run run lên chỉ vào hắn miệng lắp bắp:
" Ngươi... ngươi.... thằng nghịch tử này..." Còn chưa nói xong bà ta liền ngất đi, đám nha hoàn nhốn nháo cả kên. Nguyễn Tuấn lúc này cũng hoàn hồn bế Nguyễn thị vào trong phòng, sau đó quát lớn với đám nô bộc: " Còn ngây ra đó làm gì? mau đi tìm đại phu."
" Dạ... dạ."
Bên này nhốn nháo, lộn xộn một đoàn, bên kia Hải An vừa mới ngủ dậy đang ăn điểm tâm, uống trà chiều cùng với Tiểu Tiểu. Bộ dạng thảnh thơi này của cô nếu mà để Nguyễn thị thấy thì không biết có tức chết lần hai không.
Về phần Tiểu Tiểu nàng đang cực kì vui vẻ ăn bánh, uống trà, nói chuyện phiếm với Hải An. Ban đầu là cô ép buộc Tiểu Tiểu dùng bữa phụ cùng mình, Tiểu Tiểu kịch liệt từ chối nhưng cũng chỉ có thể khuất phục trước dâm uy của Hải An. Dần dần thành quen, hành động và cử chỉ của Tiểu Tiểu không còn cứng nhắc những quy củ chủ tớ nữa, nàng ta có thể mở lòng mình hơn thoải mái tán gẫu với Hải An như chị em thân thiết.
" Sao hôm nay không thấy Nguyễn Tuấn đến nhỉ?." Hải An bâng quơ nói là cho Tiểu Tiểu giật nảy mình, nàng dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn nàng, nói:
" Tiểu thư, người đang nhớ đến tên Nguyễn Tuấn kia à?."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.