Chương 6: Gặp nhau lần nữa (1)
Nam Âm Âm
19/02/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lại sờ đầu cô một cái, an ủi: “Chuyện đều qua rồi, đừng để trong lòng.”
Anh ta bước đi, Cảnh Phạm đột nhiên nắm tay anh ta, giọng điệu vô lực: “Anh, Học viện nghệ thuật Nam California ở Mỹ đã gửi thông báo nhập học cho em, em muốn đi học.”
“Sao đột ngột như vậy?” Cảnh Uyên suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không được, anh không đồng ý. Em phải biết bình thường ba ghét nhất chính là diễn viên minh tinh, ba không thể nào cho em đi học trường có liên quan gì đến điện ảnh và truyền hình. Thời điểm hiện tại, em chọc ba tức giận nữa, ba sẽ thật sự đuổi em ra khỏi nhà.”
Nhưng Cảnh Phạm kiên quyết hơn bất cứ lúc nào: “Nhưng em đã quyết định xong.”
Thời gian cực nhanh, năm năm đi qua rất nhanh.
Mấy năm này, hai nhà Hoắc Cảnh cũng xảy ra rất nhiều biến hóa.
Cô vốn cho là Cảnh gia sẽ bị Hoắc gia làm khó, nhưng sau lễ đính hôn không lâu, người Hoắc gia hoàn toàn lặng tiếng biệt tích khỏi thành phố Bắc, anh em Hoắc gia cũng không có tin tức gì.
Cảnh Phạm từ Nam California trở về đã nửa năm, nửa năm này cô nhờ vả Cảnh Uyên nghe tin Hoắc Quân Thâm mấy lần, cô muốn biết, anh còn tốt hay không. Nhưng mà tin tức của anh vẫn như đá chìm đáy biển.
Dần dần, Cảnh Phạm cũng từ bỏ.
Có lẽ, bọn họ ở một quốc gia khác, đều đã kết hôn sinh con. Bất luận là Hoắc Quân Thâm hay là Hoắc Cảnh Thành.
Chuyện xảy ra năm năm trước, giống như một giấc mộng biến mất theo làn gió.
Mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ không cách nào khắc chế được mà nhớ tới một đêm hoang đường năm năm trước, nhớ tới người đàn ông kia.
Ngày này, khi điên thoại vang lên, Cảnh Phạm đang ở nhà thu xếp đồ đạc.
Là bạn học Thịnh Gia Ngôn lúc cô học ở Nam California.
“Phạm Phạm, cậu mau đến công ty một chuyến đi, một giây cũng không được trì hoãn.”
“Sao thế?”
“Gần đây boss về trụ sở chính, hôm nay sẽ tới tuần tra bộ nghệ sĩ các cậu.”
Hiện tại Cảnh Phạm là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Tập đoàn Hoàn Vũ, mà Thịnh Gia Ngôn chính là quan lý bộ phận kinh doanh của Tập đoàn Hoàn Vũ.
“Mình tới liền.”
“Nhớ thay đồ đẹp, trang điểm.” Thịnh Gia Ngôn nhắc nhở.
“Biết rồi.” Cảnh Phạm cúp điện thoại, vào phòng thay quần áo. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ nhàn nhạt quét một lớp phấn, bình thường cô không có thói quen trang điểm.
Khi cô đến công ty, Thịnh Gia Ngôn thấy cô, nhíu mày, ghét bỏ cô: “Da cậu tốt, khí chất tốt, cho nên trang điểm qua loa lấy lệ như vậy. Lát nữa gặp những người khác, cậu ở bên cạnh bọn họ giống như một lao công.”
“Nào có khoa trương đến thế? Boss chỉ tới tuần tra, cũng không phải tới chọn người đẹp.” Cảnh Phạm lơ đãng: “Trong công ty nhiều người như vậy, anh ta cũng không thể nhìn kỹ từng người.”
Ông chủ lớn nhất lý vạn cơ* còn quan tâm ai trang điểm cẩn thận hay không sao?
(*) Nhất lý vạn cơ: Chỉ người bận rộn, làm việc cực nhọc.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới thang máy. Nơi này tập trung đầy nghệ sĩ mới ký hợp đồng. Quản nhiên như Gia Ngôn nói, bất luận trai gái đều chú tâm lối ăn mặc.
Mình đứng giữa bọn họ, đúng là còn tầm thương hơn chữ tầm thường!
Thịnh Gia Ngôn cho cô một ánh mắt “xem đi”. Cô yên lặng buông tay, bây giờ hối hận đã không kịp.
Thịnh Gia Ngôn thủ thỉ bên tai cô: “Mọi người đều trông cậy có thể làm cho boss nhìn với con mắt khác, như vậy có thể một bước lên mây, không lo không có tiền, không lo không có thế. Cảnh Phạm, cậu động chút đầu óc, đừng không tích cực như thế!”
“Lấy sắc thị người là không lâu dài. Hơn nữa, lỡ như boss là phụ nữ không quan trọng ăn mặc thì sao?”
Thịnh Gia Ngôn lắc đầu: “Mình lên mạng điều tra tài liệu của boss, thần bí thì vẫn thần bí, chỉ có một tên tiếng Anh là Leonh, giới tính là nam.”
Lại sờ đầu cô một cái, an ủi: “Chuyện đều qua rồi, đừng để trong lòng.”
Anh ta bước đi, Cảnh Phạm đột nhiên nắm tay anh ta, giọng điệu vô lực: “Anh, Học viện nghệ thuật Nam California ở Mỹ đã gửi thông báo nhập học cho em, em muốn đi học.”
“Sao đột ngột như vậy?” Cảnh Uyên suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không được, anh không đồng ý. Em phải biết bình thường ba ghét nhất chính là diễn viên minh tinh, ba không thể nào cho em đi học trường có liên quan gì đến điện ảnh và truyền hình. Thời điểm hiện tại, em chọc ba tức giận nữa, ba sẽ thật sự đuổi em ra khỏi nhà.”
Nhưng Cảnh Phạm kiên quyết hơn bất cứ lúc nào: “Nhưng em đã quyết định xong.”
Thời gian cực nhanh, năm năm đi qua rất nhanh.
Mấy năm này, hai nhà Hoắc Cảnh cũng xảy ra rất nhiều biến hóa.
Cô vốn cho là Cảnh gia sẽ bị Hoắc gia làm khó, nhưng sau lễ đính hôn không lâu, người Hoắc gia hoàn toàn lặng tiếng biệt tích khỏi thành phố Bắc, anh em Hoắc gia cũng không có tin tức gì.
Cảnh Phạm từ Nam California trở về đã nửa năm, nửa năm này cô nhờ vả Cảnh Uyên nghe tin Hoắc Quân Thâm mấy lần, cô muốn biết, anh còn tốt hay không. Nhưng mà tin tức của anh vẫn như đá chìm đáy biển.
Dần dần, Cảnh Phạm cũng từ bỏ.
Có lẽ, bọn họ ở một quốc gia khác, đều đã kết hôn sinh con. Bất luận là Hoắc Quân Thâm hay là Hoắc Cảnh Thành.
Chuyện xảy ra năm năm trước, giống như một giấc mộng biến mất theo làn gió.
Mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ không cách nào khắc chế được mà nhớ tới một đêm hoang đường năm năm trước, nhớ tới người đàn ông kia.
Ngày này, khi điên thoại vang lên, Cảnh Phạm đang ở nhà thu xếp đồ đạc.
Là bạn học Thịnh Gia Ngôn lúc cô học ở Nam California.
“Phạm Phạm, cậu mau đến công ty một chuyến đi, một giây cũng không được trì hoãn.”
“Sao thế?”
“Gần đây boss về trụ sở chính, hôm nay sẽ tới tuần tra bộ nghệ sĩ các cậu.”
Hiện tại Cảnh Phạm là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Tập đoàn Hoàn Vũ, mà Thịnh Gia Ngôn chính là quan lý bộ phận kinh doanh của Tập đoàn Hoàn Vũ.
“Mình tới liền.”
“Nhớ thay đồ đẹp, trang điểm.” Thịnh Gia Ngôn nhắc nhở.
“Biết rồi.” Cảnh Phạm cúp điện thoại, vào phòng thay quần áo. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ nhàn nhạt quét một lớp phấn, bình thường cô không có thói quen trang điểm.
Khi cô đến công ty, Thịnh Gia Ngôn thấy cô, nhíu mày, ghét bỏ cô: “Da cậu tốt, khí chất tốt, cho nên trang điểm qua loa lấy lệ như vậy. Lát nữa gặp những người khác, cậu ở bên cạnh bọn họ giống như một lao công.”
“Nào có khoa trương đến thế? Boss chỉ tới tuần tra, cũng không phải tới chọn người đẹp.” Cảnh Phạm lơ đãng: “Trong công ty nhiều người như vậy, anh ta cũng không thể nhìn kỹ từng người.”
Ông chủ lớn nhất lý vạn cơ* còn quan tâm ai trang điểm cẩn thận hay không sao?
(*) Nhất lý vạn cơ: Chỉ người bận rộn, làm việc cực nhọc.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới thang máy. Nơi này tập trung đầy nghệ sĩ mới ký hợp đồng. Quản nhiên như Gia Ngôn nói, bất luận trai gái đều chú tâm lối ăn mặc.
Mình đứng giữa bọn họ, đúng là còn tầm thương hơn chữ tầm thường!
Thịnh Gia Ngôn cho cô một ánh mắt “xem đi”. Cô yên lặng buông tay, bây giờ hối hận đã không kịp.
Thịnh Gia Ngôn thủ thỉ bên tai cô: “Mọi người đều trông cậy có thể làm cho boss nhìn với con mắt khác, như vậy có thể một bước lên mây, không lo không có tiền, không lo không có thế. Cảnh Phạm, cậu động chút đầu óc, đừng không tích cực như thế!”
“Lấy sắc thị người là không lâu dài. Hơn nữa, lỡ như boss là phụ nữ không quan trọng ăn mặc thì sao?”
Thịnh Gia Ngôn lắc đầu: “Mình lên mạng điều tra tài liệu của boss, thần bí thì vẫn thần bí, chỉ có một tên tiếng Anh là Leonh, giới tính là nam.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.