Chương 14: Không bằng không thấy
Nam Âm Âm
19/02/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cảnh Phạm theo bản năng nhìn cửa phòng làm việc Tổng giám đốc đang đóng chặt, khách đó chắc là Mộ Vãn.
Cô trầm ngâm một chớp mắt, quyết định ở đây chờ anh.
Cảnh Phạm không đến phòng tiếp khách chờ, cô sợ lúc anh đi ra mình sẽ bỏ lỡ, đành phải chờ bên ngoài phòng trợ lý.
Không biết đợi bao lâu, lúc cô xem giờ lần thứ năm, cửa phòng làm việc Tổng giám đốc rốt cuộc mở ra từ bên trong.
Đi ra trước là một bóng người yểu điệu xinh đẹp.
Cảnh Phạm vừa liếc mắt liền nhận ra đối phương. Không phải Mộ Vãn còn là ai?
Hai người bọn họ cũng năm năm chưa từng gặp. Năm năm qua, Mộ Vãn vẫn không có quá nhiều thay đổi với trước kia.
“Cảnh Phạm?” Mộ Vãn cũng nhận ra cô, kinh ngạc nhìn cô: “Sao cô ở đây?”
“Đã lâu không gặp.” Cảnh Phạm cười nhạt: “Hoắc tổng có ở trong không?”
“Ừ, có.” Mộ Vãn gật đầu, thò đầu nói với người bên trong: “Cảnh Thành, có người tìm anh.”
“Ai?” Sự chú ý của Hoắc Cảnh Thành đang đặt trên văn kiện.
Cảnh Phạm mặc đầm ôm màu vàng nhạt, đứng ở cửa phòng làm việc, giơ tay gõ cửa, vẻ mặt giàu kinh nghiệm: “Hoắc tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Thanh âm này…
Hoắc Cảnh Thành không ngẩng đầu, mày rậm nhíu lại. Ngón tay anh ấn điện thoại nội tuyến, bên kia lập tức truyền tới thanh âm của trợ lý Trần Lộc: “Hoắc tổng.”
“Các người làm việc như vậy, người không liên quan cũng có thể vào phòng làm việc của tôi?” Giọng anh lãnh trầm.
“Thật xin lỗi Hoắc tổng, tôi lập tức tới xử lý!” Trần Lộc kinh hồn bạt vía, vội cúp điện thoại.
Cảnh Phạm không đi, chỉ đứng yên ở đó: “Hoắc tổng, tôi chỉ cần một phút của anh.”
Hoắc Cảnh Thành cúp điện thoại, hờ hững: “Thời gian của tôi rất quý báu, không phải dùng để lãng phí.”
Huống chi, anh không cảm thấy giữa bọn họ còn có gì có thể nói.
Cảnh Phạm không dễ dàng từ bỏ như vậy, trực tiếp đóng cửa lại, động tác lưu loát khóa cửa.
Dù sao cô đã không thể tiếp tục ở lại Hoàn Vũ nữa, cũng không sợ đắc tội người này.
Hoắc Cảnh Thành mắt lạnh nhìn loạt hành động của cô.
Người phụ nữ này, thật to gan!
“Xem ra, lần trước bể đầu chảy máu chưa làm cô nhớ lâu!” Hoắc Cảnh Thành đứng dậy, đi tới cô.
Ánh mắt trấn định quét trán cô một vòng.
Tình hình khôi phục không tệ, nơi đó cũng không thấy bất kỳ vết sẹo nào.
Chân anh rất dài.
Từ bàn làm việc, mấy bước đã tới bên cạnh cô.
Bóng mờ nặng nề phủ xuống, cảm giác bị áp bách mãnh liệt làm cho Cảnh Phạm cảm thấy khó thở.
Người đàn ông này, không khỏi quá cao rồi!
Cô dựa vào cửa, giương mắt nhìn Hoắc Cảnh Thành: “Hoắc tổng, nếu như anh không sợ tổn hại hình tượng của anh, hôm nay có thể làm tôi bể đầu chảy máu đi ra ngoài lần nữa.”
Anh hí mắt: “Cô cho là tôi không dám?”
“Hoắc tổng dĩ nhiên dám, e là bây giờ Hoắc tổng đã có lòng giết tôi. Nếu vậy…” Lời Cảnh Phạm bất chợt dừng lại, chuyển đến chủ đề chính hôm nay: “Không bằng Hoắc tổng cho tôi hủy hợp đồng rời khỏi Hoàn Vũ? Chúng ta đều yên ổn.”
“Hủy hợp đồng?” Hai tay Hoắc Cảnh Thành đút vào túi quần, từ trên cao mắt lạnh nhìn xuống cô: “Cô cho rằng công ty lớn như vậy là chợ bán thức ăn, công ty luật pháp là để trưng bày?”
“Anh không hề muốn thấy tôi, cần gì phải giữ tôi lại ở đây khiến anh buồn phiền bực mình?”
“Thì ra cô còn chút tự biết mình.” Hoắc Cảnh Thành không khách sáo châm chọc cô, cằm hất về phía cửa sau lưng cô: “Đã vậy, bây giờ còn chưa cút?”
Mặc dù trước khi tới đã sớm nghĩ đến thái độ của anh, nhưng vị trí mềm mại nhất trong lòng Cảnh Phạm vẫn bị anh đâm đau nhói.
Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tư xong, nở nụ cười không chút sơ hở: “Chỉ cần Hoắc tổng đồng ý hủy hợp đồng, tôi sẽ lập tức biến mất khỏi nơi này. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo, tôi vĩnh viễn… không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Vẻ mặt cô thành khẩn, nhưng lòng quặn đau.
Người đã từng muốn gặp như vậy, hôm nay đứng trước mặt mình, lại xa không bằng không thấy…
Cảnh Phạm theo bản năng nhìn cửa phòng làm việc Tổng giám đốc đang đóng chặt, khách đó chắc là Mộ Vãn.
Cô trầm ngâm một chớp mắt, quyết định ở đây chờ anh.
Cảnh Phạm không đến phòng tiếp khách chờ, cô sợ lúc anh đi ra mình sẽ bỏ lỡ, đành phải chờ bên ngoài phòng trợ lý.
Không biết đợi bao lâu, lúc cô xem giờ lần thứ năm, cửa phòng làm việc Tổng giám đốc rốt cuộc mở ra từ bên trong.
Đi ra trước là một bóng người yểu điệu xinh đẹp.
Cảnh Phạm vừa liếc mắt liền nhận ra đối phương. Không phải Mộ Vãn còn là ai?
Hai người bọn họ cũng năm năm chưa từng gặp. Năm năm qua, Mộ Vãn vẫn không có quá nhiều thay đổi với trước kia.
“Cảnh Phạm?” Mộ Vãn cũng nhận ra cô, kinh ngạc nhìn cô: “Sao cô ở đây?”
“Đã lâu không gặp.” Cảnh Phạm cười nhạt: “Hoắc tổng có ở trong không?”
“Ừ, có.” Mộ Vãn gật đầu, thò đầu nói với người bên trong: “Cảnh Thành, có người tìm anh.”
“Ai?” Sự chú ý của Hoắc Cảnh Thành đang đặt trên văn kiện.
Cảnh Phạm mặc đầm ôm màu vàng nhạt, đứng ở cửa phòng làm việc, giơ tay gõ cửa, vẻ mặt giàu kinh nghiệm: “Hoắc tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Thanh âm này…
Hoắc Cảnh Thành không ngẩng đầu, mày rậm nhíu lại. Ngón tay anh ấn điện thoại nội tuyến, bên kia lập tức truyền tới thanh âm của trợ lý Trần Lộc: “Hoắc tổng.”
“Các người làm việc như vậy, người không liên quan cũng có thể vào phòng làm việc của tôi?” Giọng anh lãnh trầm.
“Thật xin lỗi Hoắc tổng, tôi lập tức tới xử lý!” Trần Lộc kinh hồn bạt vía, vội cúp điện thoại.
Cảnh Phạm không đi, chỉ đứng yên ở đó: “Hoắc tổng, tôi chỉ cần một phút của anh.”
Hoắc Cảnh Thành cúp điện thoại, hờ hững: “Thời gian của tôi rất quý báu, không phải dùng để lãng phí.”
Huống chi, anh không cảm thấy giữa bọn họ còn có gì có thể nói.
Cảnh Phạm không dễ dàng từ bỏ như vậy, trực tiếp đóng cửa lại, động tác lưu loát khóa cửa.
Dù sao cô đã không thể tiếp tục ở lại Hoàn Vũ nữa, cũng không sợ đắc tội người này.
Hoắc Cảnh Thành mắt lạnh nhìn loạt hành động của cô.
Người phụ nữ này, thật to gan!
“Xem ra, lần trước bể đầu chảy máu chưa làm cô nhớ lâu!” Hoắc Cảnh Thành đứng dậy, đi tới cô.
Ánh mắt trấn định quét trán cô một vòng.
Tình hình khôi phục không tệ, nơi đó cũng không thấy bất kỳ vết sẹo nào.
Chân anh rất dài.
Từ bàn làm việc, mấy bước đã tới bên cạnh cô.
Bóng mờ nặng nề phủ xuống, cảm giác bị áp bách mãnh liệt làm cho Cảnh Phạm cảm thấy khó thở.
Người đàn ông này, không khỏi quá cao rồi!
Cô dựa vào cửa, giương mắt nhìn Hoắc Cảnh Thành: “Hoắc tổng, nếu như anh không sợ tổn hại hình tượng của anh, hôm nay có thể làm tôi bể đầu chảy máu đi ra ngoài lần nữa.”
Anh hí mắt: “Cô cho là tôi không dám?”
“Hoắc tổng dĩ nhiên dám, e là bây giờ Hoắc tổng đã có lòng giết tôi. Nếu vậy…” Lời Cảnh Phạm bất chợt dừng lại, chuyển đến chủ đề chính hôm nay: “Không bằng Hoắc tổng cho tôi hủy hợp đồng rời khỏi Hoàn Vũ? Chúng ta đều yên ổn.”
“Hủy hợp đồng?” Hai tay Hoắc Cảnh Thành đút vào túi quần, từ trên cao mắt lạnh nhìn xuống cô: “Cô cho rằng công ty lớn như vậy là chợ bán thức ăn, công ty luật pháp là để trưng bày?”
“Anh không hề muốn thấy tôi, cần gì phải giữ tôi lại ở đây khiến anh buồn phiền bực mình?”
“Thì ra cô còn chút tự biết mình.” Hoắc Cảnh Thành không khách sáo châm chọc cô, cằm hất về phía cửa sau lưng cô: “Đã vậy, bây giờ còn chưa cút?”
Mặc dù trước khi tới đã sớm nghĩ đến thái độ của anh, nhưng vị trí mềm mại nhất trong lòng Cảnh Phạm vẫn bị anh đâm đau nhói.
Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tư xong, nở nụ cười không chút sơ hở: “Chỉ cần Hoắc tổng đồng ý hủy hợp đồng, tôi sẽ lập tức biến mất khỏi nơi này. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo, tôi vĩnh viễn… không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Vẻ mặt cô thành khẩn, nhưng lòng quặn đau.
Người đã từng muốn gặp như vậy, hôm nay đứng trước mặt mình, lại xa không bằng không thấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.