Chương 34
Uyển Uyển
27/08/2017
Editor: Cookie Oh
Lã Thượng Khôn đã đi rất lâu rồi, nhiều lần Chu Hải Mạn nghi ngờ anh thực sự sẽ không đến nữa, mỗi nụ cười lời nói của anh giống như đang ở ngay trước mắt nhưng thời gian họ ở bên nhau tựa như một giấc mộng vậy, rất không chân thực. Điều duy nhất mà cô chắc chắn tin chính là Tiết Thiệu Luân, từ khi anh bước vào thế giới của cô thì thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống hằng ngày của cô, vì vậy Chu Vũ Khiết luôn dùng ánh mắt “đắm đuối” cười với cô.
“Nha đầu, hai bọn cháu cũng mập mờ đủ chứ, khi nào mới chấp nhận anh ấy, người ta là cực phẩm soái ca đó, lúc nên giữ thì cần phải giữ lại, nếu không đến lúc anh ấy bị người khác hấp dẫn thì cháu hối hận cũng muộn.”
Chu Hải Mạn nhìn cô cười thô bỉ, cô có dũng khí giống như nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay: “Nếu anh ta dễ dàng bị người ta hấp dẫn như vậy thì cháu cần giữ anh ta lại sao?”
“Cháu thật lợi hại.” Chu Vũ Khiết lắc lắc ly rượu trước mặt cô, “Vậy cô sẽ không tặng cháu quà sinh nhật nữa, cô phải tiết kiệm tiền để mua quà cưới!”
“Khụ khụ…” Chu Hải Mạn bị sặc ho khan dữ dội, nét mặt vô cùng khổ sở nhìn cô, “Cô à, cháu có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Nói!”
“Rốt cuộc cháu có phải cháu gái ruột của cô không vậy?”
Chu Vũ Khiết nhíu mày, giả bộ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi kiên quyết trả lời: “Không sai đâu! Cô tin tưởng bà nội cháu, càng tin tưởng mẹ của cháu.”
Chu Hải Mạn không nói gì lắc đầu một cái, rõ ràng là người sắp kết hôn rồi mà tính khí vẫn vậy, “Cô không chúc mừng sinh nhật cháu được rồi, anh Thẩm nhà chúng ta vẫn đang nhìn trộm cô đó.”
Không khác giới tính mà không có nhân tính, dù là cô ruột cũng không ngoại lệ, Chu Hải Mạn phất tay với cô, ra hiệu cô có thể đi.
Hôm nay là sinh nhật Chu Hải Mạn, đồng nghiệp ở văn phòng luật nhất quyết muốn chúc mừng cô, bọn họ mời Chu Vũ Khiết, còn có Tiết Thiệu Luân, nhưng nhóm các cô đã liên tục uống rượu, ca hát ở khắp các chiến trường mà Tiết Thiệu Luân vẫn chưa xuất hiện, bỗng dưng trong lòng cô có chút mất mát.
Cô đang ngồi ở một góc sofa, nhìn đám người Lâm Hiểu Lê chơi đùa còn vui vẻ hơn cả người có sinh nhật là cô. Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông anh tuấn cầm một bó hoa hồng lớn xuất hiện, đang lúc mọi người vẫn còn kinh ngạc thì anh đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, khi nhìn thất người nào đó đang nhíu mày thì nhếch miệng lên cười, muốn bao nhiêu yêu nghiệt thì có bấy nhiêu.
Dưới hàng lông mày xinh xắn của cô gái phòng luật với tác dụng của rượu, đôi mắt không chút che dấu vô cùng đẹp đẽ, người phụ nữ háo sắc đã lập gia đình như Lâm Hiểu Lê hận không thể có lại dáng vẻ trước khi kết hôn, Chu Hải Mạn đột nhiên hiểu Tiết Thiệu Luân thêm một chút, hoocmon nam giới mạnh mẽ tỏa ra khắp người anh đều có vẻ lưu manh.
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn, có một ca mổ khẩn cấp, cho nên tôi vừa mới từ phòng giải phẫu đến đây.” Tiết Thiệu Luân đến gần Chu Hải Mạn, đưa bó hoa hồng đỏ đang cầm trên tay đến trước mặt cô, “Sinh nhật vui vẻ!”
Ách, Chu Hải Mạn nhìn bó hoa đỏ rực trước mặt, suy nghĩ nên nhận hay không nhận, là hoa hồng đỏ nha, ở đây có rất nhiều đồng nghiệp, anh cũng quá trực tiếp rồi.
Giống như nhìn rõ tâm tư của cô, Tiết Thiệu Luân thấy ánh mắt cô chứa rất nhiều sự bức thiết và lo lắng, còn nhiệt tình hơn so với bó hoa hồng trên tay, hình như Lâm Hiểu Lê cười hì hì nói một câu, “Chị Mạn Mạn, mau nhận đi.”
“Nhận đi, nhận đi…” Có người ồn ào theo, nhất là Chu Vũ Khiết, hình như còn gấp gáp hơn cả Tiết Thiệu Luân, chỉ sợ đầu óc Chu Hải Mạn chập mạch, bỏ qua người đàn ông tốt.
= =, Tuy rằng nội tâm có hơi xao động, nhưng bị nhóm người này quấy nhiễu, nhận lấy bó hoa hồng đỏ kia có chút lúng túng, “Cám ơn anh.”
************
Quả nhiên, Tiết Thiệu Luân xuất hiện đã khiến người luôn lạnh nhạt trong buổi mừng sinh nhật của mình là cô bị vây lại, Lâm Hiểu Lê là người có phản ứng mãnh liệt nhất, “Chị Mạn Mạn, giả bộ tốt thật nha! Còn nói hai người không có gì, không có quan hệ gì thì có thể tặng bó hoa đó cho em được không???”
“Thật là, chị Mạn Mạn, có một soái ca ưu tú như vậy mà không cho mọi người biết sớm một chút, để các chị em được đã mắt, thật không phúc hậu đó.”
Chu Hải Mạn muốn phủi sạch quan hệ với anh lại phát hiện không thể cãi lại được, nhất là khi anh nghiễm nhiên dùng thân phận bạn trai của Chu Hải Mạn để nói chuyện phiếm với đồng nghiệp của cô, nháy mắt Chu Hải Mạn cảm thấy hoa mắt choáng váng.
Người đàn ông này thật giảo hoạt mà, đấu với anh lâu như vậy vẫn là Chu Hải Mạn cô thua.
Nhất là khi giai điệu quen thuộc vang lên, Chu Hải Mạn nhìn qua phía Tiết Thiệu Luân đang cầm micro chân thành nhìn cô, anh muốn hát sao? Nhớ tới giọng hát lần trước của anh, Chu Hải Mạn rất sợ nhưng những người khác bao gồm cả Chu Vũ Khiết đều rất hào hứng.
“Dựa lưng vào nhau ngồi trên tấm thảm, lắng nghe âm nhạc và trò chuyện về ước mơ, em muốn anh ngày càng dịu dàng hơn, còn anh muốn trong trái tim em luôn có anh. Em nói muốn tặng anh một giấc mơ thật lãng mạn để cảm ơn anh đã dẫn em tới thiên đường. Cho dù phải dùng cả đời mới có thể thực hiện được nhưng chỉ cần em nói, anh sẽ mãi không quên. Điều lãng mạn nhất mà anh nghĩ đến là được cùng em sống đến răng long đầu bạc. Cả cuộc đời sẽ cùng em góp nhặt những niềm vui nho nhỏ để sau này ngồi trên xích đu từ từ ôn lại. Điều lãng mạn nhất mà anh nghĩ đến là được cùng em tận hưởng hết cuộc đời này. Cho đến khi chúng ta già đến nỗi chẳng đi đâu được nữa, em vẫn là bảo bối trong lòng anh.”
“Điều lãng mạn nhất mà anh nghĩ đến là được cùng em tận hưởng hết cuộc đời này. Cho đến khi chúng ta già đến nỗi chẳng đi đâu được nữa, em vẫn là bảo bối trong lòng anh…”
Giai điệu cuối cùng đi vào lòng người vô cùn ngọt ngào, ấm áp, không biết anh đã tự mình luyện tập bao nhiều lần, mặc dù có chỗ lẫn tiếng địa phương nhưng đối với một người không đủ ngũ âm* như anh thì đây đã là thành tích tốt nhất rồi.
* Âm nhạc Trung Hoa dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền dân tộc bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.
Hơn nữa, khi anh hát bài hát này, ánh mắt luôn nhìn về phía cô vô vùng thâm tình, thế nên mọi người nghe anh hát đều bị cảm động, bỏ qua hết những khuyết điểm nhỏ nhặt.
“Em cảm thấy thế nào?” Thẩm Thành Lượng uống một ly rượu, hỏi Chu Vũ Khiết ở bên cạnh vẫn còn ngây ngất.
Chu Vũ Khiết kiên định gật đầu, trả lời: “Em thấy rất có hy vọng!”
Có phải đùa giỡn hay không tất nhiên phải do người trong cuộc quyết định, nhưng khi Tiết Thiệu Luân nắm tay cô, Chu Hải Mạn lại không có gạt tay ra.
Cô dừng lại, mượn ánh đèn trên đường: “Thế nào?”
Tiết Thiệu Luân ranh mãnh cười nói: “Nhận hoa rồi, ở bên nhau thôi.”
Chu Hải Mạn hừ lạnh một tiếng, cố gắng đè nén ý cười trên khóe miệng: “Chỉ có một bó hoa mà muốn tôi chấp nhận, chẳng phải lời cho anh quá sao.”
“Còn có ca hát, bài hát đó anh phải luyện tập mất một tháng trời đấy.” Tiết Thiệu Luân nói một cách đáng thương, “Em biết đó, anh hát rất dở, am nhạc đối với anh còn khó hơn cả việc chữa khỏi một căn bệnh phức tạp.”
Chu Hải Mạn không nói câu nào, Tiết Thiệu Luân như nhận được khích lệ rất lớn, nói tiếp: “Chu Hải Mạn, anh thích em… em biết rồi chứ? Từ lần đầu tiên anh gặp em đến lần đầu tiên lấy hết dũng khí thổ lộ với em, em cũng biết hết rồi?”
“Lần đầu tiên thổ lộ?” Chu Hải Mạn nhíu mày, không hiểu nhìn anh, “Lúc ấy không phải anh đã uống say rồi sao? Chẳng lẽ những gì anh đã nói anh đều nhớ hết sao?”
Tiết Thiệu Luân không chớp mắt nhìn cô, người phụ nữ này rốt cuộc ngốc thật hay giả bộ ngốc đây, cô cho rằng anh mượn rượu chỉ để giả điên giả khùng thôi sao? Cô không biết anh vẫn luôn hết sức nghiêm túc với cô, “Em không biết câu tuy say mà lại không say sao?”
“Thật ra anh đã thích em từ lâu rồi, nhưng em luôn đối xử lạnh lùng với anh, dù sao anh cũng là một đại soái ca nha, làm sao chịu nổi sự lạnh nhạt như vậy, anh cũng có tự tôn của mình. Nhưng tình cảm chôn giấu trong lòng chất chứa ngày càng nhiều, anh vẫn luôn muốn nói cho em biết anh thích em.”
“Cho nên…” Chu Hải Mạn không chắc chắn hỏi, “Anh muốn mượn rượu để thử thái độ của tôi.”
“Ừ…” Nhắc đến chuyện đó, trên mặt Tiết Thiệu Luân lộ ra vẻ cười khổ, “Nhưng không ngờ được đúng lúc đó em lại muốn ở bên cạnh Lã Thượng Khôn, anh thực sự rất đau lòng, cuối cùng tự nghĩ mình cũng nên phóng khoáng một chút, không thể suốt ngày bám chặt lấy em để khiến em thích anh.”
“Vì vậy, khi đó anh nói tâm trạng không tốt là vì chuyện này?”
“Đúng vậy, tình yêu của anh còn chưa bắt đầu đã phải chấm dứt rồi, nhưng anh lại phát hiện duyên phận của chúng ta đúng là do trời định, ở Hải Nam, anh thấy Lã Thượng Khôn ở cùng người phụ nữ khác thì bay trở về ngay lập tức, chỉ cần còn một tia hy vọng anh sẽ không buông tay.”
“Vì vậy, Chu Hải Mạn, em xem anh thích em như vậy còn nhẫn tâm từ chối sao?”
= =, Trên đời này có lẽ không có người thứ hai lưu manh đến mức kinh thiên động địa, tự nhiên lưu loát như vậy, Chu Hải Mạn khẽ nhíu mày, đối với vẻ mặt mong đợi của Tiết Thiệu Luân thản nhiên nói: “Chuyện này cần phải được xem xét thêm, nếu anh có biểu hiện tốt, tôi có thể cân nhắc ở bên anh.” Nói xong thì rút bàn tay mà Tiết Thiệu Luân đang nắm trở lại.
“Còn phải kiểm tra?” Tiết Thiệu Luân trợn to mắt, vẻ mặt uất ức, nhưng lại rất nhanh bị nụ cười gian xảo thay thế, “Là kiểm tra kỹ thuật hôn, vẫn là tiến thêm một bước…”
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô vĩn viễn không nên trông đợi vào một kẻ lưu manh có thể cải tà quy chính, Chu Hải Mạn giơ nắm đấm tới trước mặt anh, “Qua được của ải này rồi nói.”
Tiết Thiệu Luân nhớ tới lịch sử đau buồn đẫm nước mắt của mình, hai vai lập tức thõng xuống, nhưng mà, như vậy ông trời đã tốt với anh lắm rồi, dù sao khi có Lã Thượng Khôn, anh nghĩ đã không còn cơ hội nào nữa, chỉ trải qua cảm giác con đường phía trước vô cùng tăm tối một lần đã khiến anh kinh hồn bạt vía rồi.
Anh nắm chặt lấy nắm đấm nhỏ của Chu Hải Mạn đặt ở trước ngực, trịnh trọng nói: “Anh nhất định trân trọng từng giây từng phút ở bên em, bởi vì anh biết, thật ra thì…”
“Em cũng rất thích anh.”
Bởi vì anh biết, thật ra em cũng thích anh, mấy câu nói này hành hạ cô suốt cả một buổi tối, sao anh thấy được? Thấy được từ chỗ nào…
Thật ra thì cô cũng thích anh?
Nhưng mà cảm giác này vô cùng vi diệu, trước kia khi nghĩ đến Tiết Thiệu Luân, cô luôn kích động muốn giơ nắm đấm lên đánh anh một trận bẹp dí, nhưng bây giờ lại có cảm giác dè dặt, quý trọng và ngọt ngào, chỉ là, kỳ lạ, tại sao cô lại phải ở bên anh?
Cuối cùng cũng viết đến giai đoạn tình cảm ngọt ngào của hai người đó rồi… A a a ngạt thở chết mất.
Lã Thượng Khôn đã đi rất lâu rồi, nhiều lần Chu Hải Mạn nghi ngờ anh thực sự sẽ không đến nữa, mỗi nụ cười lời nói của anh giống như đang ở ngay trước mắt nhưng thời gian họ ở bên nhau tựa như một giấc mộng vậy, rất không chân thực. Điều duy nhất mà cô chắc chắn tin chính là Tiết Thiệu Luân, từ khi anh bước vào thế giới của cô thì thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống hằng ngày của cô, vì vậy Chu Vũ Khiết luôn dùng ánh mắt “đắm đuối” cười với cô.
“Nha đầu, hai bọn cháu cũng mập mờ đủ chứ, khi nào mới chấp nhận anh ấy, người ta là cực phẩm soái ca đó, lúc nên giữ thì cần phải giữ lại, nếu không đến lúc anh ấy bị người khác hấp dẫn thì cháu hối hận cũng muộn.”
Chu Hải Mạn nhìn cô cười thô bỉ, cô có dũng khí giống như nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay: “Nếu anh ta dễ dàng bị người ta hấp dẫn như vậy thì cháu cần giữ anh ta lại sao?”
“Cháu thật lợi hại.” Chu Vũ Khiết lắc lắc ly rượu trước mặt cô, “Vậy cô sẽ không tặng cháu quà sinh nhật nữa, cô phải tiết kiệm tiền để mua quà cưới!”
“Khụ khụ…” Chu Hải Mạn bị sặc ho khan dữ dội, nét mặt vô cùng khổ sở nhìn cô, “Cô à, cháu có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Nói!”
“Rốt cuộc cháu có phải cháu gái ruột của cô không vậy?”
Chu Vũ Khiết nhíu mày, giả bộ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi kiên quyết trả lời: “Không sai đâu! Cô tin tưởng bà nội cháu, càng tin tưởng mẹ của cháu.”
Chu Hải Mạn không nói gì lắc đầu một cái, rõ ràng là người sắp kết hôn rồi mà tính khí vẫn vậy, “Cô không chúc mừng sinh nhật cháu được rồi, anh Thẩm nhà chúng ta vẫn đang nhìn trộm cô đó.”
Không khác giới tính mà không có nhân tính, dù là cô ruột cũng không ngoại lệ, Chu Hải Mạn phất tay với cô, ra hiệu cô có thể đi.
Hôm nay là sinh nhật Chu Hải Mạn, đồng nghiệp ở văn phòng luật nhất quyết muốn chúc mừng cô, bọn họ mời Chu Vũ Khiết, còn có Tiết Thiệu Luân, nhưng nhóm các cô đã liên tục uống rượu, ca hát ở khắp các chiến trường mà Tiết Thiệu Luân vẫn chưa xuất hiện, bỗng dưng trong lòng cô có chút mất mát.
Cô đang ngồi ở một góc sofa, nhìn đám người Lâm Hiểu Lê chơi đùa còn vui vẻ hơn cả người có sinh nhật là cô. Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông anh tuấn cầm một bó hoa hồng lớn xuất hiện, đang lúc mọi người vẫn còn kinh ngạc thì anh đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, khi nhìn thất người nào đó đang nhíu mày thì nhếch miệng lên cười, muốn bao nhiêu yêu nghiệt thì có bấy nhiêu.
Dưới hàng lông mày xinh xắn của cô gái phòng luật với tác dụng của rượu, đôi mắt không chút che dấu vô cùng đẹp đẽ, người phụ nữ háo sắc đã lập gia đình như Lâm Hiểu Lê hận không thể có lại dáng vẻ trước khi kết hôn, Chu Hải Mạn đột nhiên hiểu Tiết Thiệu Luân thêm một chút, hoocmon nam giới mạnh mẽ tỏa ra khắp người anh đều có vẻ lưu manh.
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn, có một ca mổ khẩn cấp, cho nên tôi vừa mới từ phòng giải phẫu đến đây.” Tiết Thiệu Luân đến gần Chu Hải Mạn, đưa bó hoa hồng đỏ đang cầm trên tay đến trước mặt cô, “Sinh nhật vui vẻ!”
Ách, Chu Hải Mạn nhìn bó hoa đỏ rực trước mặt, suy nghĩ nên nhận hay không nhận, là hoa hồng đỏ nha, ở đây có rất nhiều đồng nghiệp, anh cũng quá trực tiếp rồi.
Giống như nhìn rõ tâm tư của cô, Tiết Thiệu Luân thấy ánh mắt cô chứa rất nhiều sự bức thiết và lo lắng, còn nhiệt tình hơn so với bó hoa hồng trên tay, hình như Lâm Hiểu Lê cười hì hì nói một câu, “Chị Mạn Mạn, mau nhận đi.”
“Nhận đi, nhận đi…” Có người ồn ào theo, nhất là Chu Vũ Khiết, hình như còn gấp gáp hơn cả Tiết Thiệu Luân, chỉ sợ đầu óc Chu Hải Mạn chập mạch, bỏ qua người đàn ông tốt.
= =, Tuy rằng nội tâm có hơi xao động, nhưng bị nhóm người này quấy nhiễu, nhận lấy bó hoa hồng đỏ kia có chút lúng túng, “Cám ơn anh.”
************
Quả nhiên, Tiết Thiệu Luân xuất hiện đã khiến người luôn lạnh nhạt trong buổi mừng sinh nhật của mình là cô bị vây lại, Lâm Hiểu Lê là người có phản ứng mãnh liệt nhất, “Chị Mạn Mạn, giả bộ tốt thật nha! Còn nói hai người không có gì, không có quan hệ gì thì có thể tặng bó hoa đó cho em được không???”
“Thật là, chị Mạn Mạn, có một soái ca ưu tú như vậy mà không cho mọi người biết sớm một chút, để các chị em được đã mắt, thật không phúc hậu đó.”
Chu Hải Mạn muốn phủi sạch quan hệ với anh lại phát hiện không thể cãi lại được, nhất là khi anh nghiễm nhiên dùng thân phận bạn trai của Chu Hải Mạn để nói chuyện phiếm với đồng nghiệp của cô, nháy mắt Chu Hải Mạn cảm thấy hoa mắt choáng váng.
Người đàn ông này thật giảo hoạt mà, đấu với anh lâu như vậy vẫn là Chu Hải Mạn cô thua.
Nhất là khi giai điệu quen thuộc vang lên, Chu Hải Mạn nhìn qua phía Tiết Thiệu Luân đang cầm micro chân thành nhìn cô, anh muốn hát sao? Nhớ tới giọng hát lần trước của anh, Chu Hải Mạn rất sợ nhưng những người khác bao gồm cả Chu Vũ Khiết đều rất hào hứng.
“Dựa lưng vào nhau ngồi trên tấm thảm, lắng nghe âm nhạc và trò chuyện về ước mơ, em muốn anh ngày càng dịu dàng hơn, còn anh muốn trong trái tim em luôn có anh. Em nói muốn tặng anh một giấc mơ thật lãng mạn để cảm ơn anh đã dẫn em tới thiên đường. Cho dù phải dùng cả đời mới có thể thực hiện được nhưng chỉ cần em nói, anh sẽ mãi không quên. Điều lãng mạn nhất mà anh nghĩ đến là được cùng em sống đến răng long đầu bạc. Cả cuộc đời sẽ cùng em góp nhặt những niềm vui nho nhỏ để sau này ngồi trên xích đu từ từ ôn lại. Điều lãng mạn nhất mà anh nghĩ đến là được cùng em tận hưởng hết cuộc đời này. Cho đến khi chúng ta già đến nỗi chẳng đi đâu được nữa, em vẫn là bảo bối trong lòng anh.”
“Điều lãng mạn nhất mà anh nghĩ đến là được cùng em tận hưởng hết cuộc đời này. Cho đến khi chúng ta già đến nỗi chẳng đi đâu được nữa, em vẫn là bảo bối trong lòng anh…”
Giai điệu cuối cùng đi vào lòng người vô cùn ngọt ngào, ấm áp, không biết anh đã tự mình luyện tập bao nhiều lần, mặc dù có chỗ lẫn tiếng địa phương nhưng đối với một người không đủ ngũ âm* như anh thì đây đã là thành tích tốt nhất rồi.
* Âm nhạc Trung Hoa dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền dân tộc bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.
Hơn nữa, khi anh hát bài hát này, ánh mắt luôn nhìn về phía cô vô vùng thâm tình, thế nên mọi người nghe anh hát đều bị cảm động, bỏ qua hết những khuyết điểm nhỏ nhặt.
“Em cảm thấy thế nào?” Thẩm Thành Lượng uống một ly rượu, hỏi Chu Vũ Khiết ở bên cạnh vẫn còn ngây ngất.
Chu Vũ Khiết kiên định gật đầu, trả lời: “Em thấy rất có hy vọng!”
Có phải đùa giỡn hay không tất nhiên phải do người trong cuộc quyết định, nhưng khi Tiết Thiệu Luân nắm tay cô, Chu Hải Mạn lại không có gạt tay ra.
Cô dừng lại, mượn ánh đèn trên đường: “Thế nào?”
Tiết Thiệu Luân ranh mãnh cười nói: “Nhận hoa rồi, ở bên nhau thôi.”
Chu Hải Mạn hừ lạnh một tiếng, cố gắng đè nén ý cười trên khóe miệng: “Chỉ có một bó hoa mà muốn tôi chấp nhận, chẳng phải lời cho anh quá sao.”
“Còn có ca hát, bài hát đó anh phải luyện tập mất một tháng trời đấy.” Tiết Thiệu Luân nói một cách đáng thương, “Em biết đó, anh hát rất dở, am nhạc đối với anh còn khó hơn cả việc chữa khỏi một căn bệnh phức tạp.”
Chu Hải Mạn không nói câu nào, Tiết Thiệu Luân như nhận được khích lệ rất lớn, nói tiếp: “Chu Hải Mạn, anh thích em… em biết rồi chứ? Từ lần đầu tiên anh gặp em đến lần đầu tiên lấy hết dũng khí thổ lộ với em, em cũng biết hết rồi?”
“Lần đầu tiên thổ lộ?” Chu Hải Mạn nhíu mày, không hiểu nhìn anh, “Lúc ấy không phải anh đã uống say rồi sao? Chẳng lẽ những gì anh đã nói anh đều nhớ hết sao?”
Tiết Thiệu Luân không chớp mắt nhìn cô, người phụ nữ này rốt cuộc ngốc thật hay giả bộ ngốc đây, cô cho rằng anh mượn rượu chỉ để giả điên giả khùng thôi sao? Cô không biết anh vẫn luôn hết sức nghiêm túc với cô, “Em không biết câu tuy say mà lại không say sao?”
“Thật ra anh đã thích em từ lâu rồi, nhưng em luôn đối xử lạnh lùng với anh, dù sao anh cũng là một đại soái ca nha, làm sao chịu nổi sự lạnh nhạt như vậy, anh cũng có tự tôn của mình. Nhưng tình cảm chôn giấu trong lòng chất chứa ngày càng nhiều, anh vẫn luôn muốn nói cho em biết anh thích em.”
“Cho nên…” Chu Hải Mạn không chắc chắn hỏi, “Anh muốn mượn rượu để thử thái độ của tôi.”
“Ừ…” Nhắc đến chuyện đó, trên mặt Tiết Thiệu Luân lộ ra vẻ cười khổ, “Nhưng không ngờ được đúng lúc đó em lại muốn ở bên cạnh Lã Thượng Khôn, anh thực sự rất đau lòng, cuối cùng tự nghĩ mình cũng nên phóng khoáng một chút, không thể suốt ngày bám chặt lấy em để khiến em thích anh.”
“Vì vậy, khi đó anh nói tâm trạng không tốt là vì chuyện này?”
“Đúng vậy, tình yêu của anh còn chưa bắt đầu đã phải chấm dứt rồi, nhưng anh lại phát hiện duyên phận của chúng ta đúng là do trời định, ở Hải Nam, anh thấy Lã Thượng Khôn ở cùng người phụ nữ khác thì bay trở về ngay lập tức, chỉ cần còn một tia hy vọng anh sẽ không buông tay.”
“Vì vậy, Chu Hải Mạn, em xem anh thích em như vậy còn nhẫn tâm từ chối sao?”
= =, Trên đời này có lẽ không có người thứ hai lưu manh đến mức kinh thiên động địa, tự nhiên lưu loát như vậy, Chu Hải Mạn khẽ nhíu mày, đối với vẻ mặt mong đợi của Tiết Thiệu Luân thản nhiên nói: “Chuyện này cần phải được xem xét thêm, nếu anh có biểu hiện tốt, tôi có thể cân nhắc ở bên anh.” Nói xong thì rút bàn tay mà Tiết Thiệu Luân đang nắm trở lại.
“Còn phải kiểm tra?” Tiết Thiệu Luân trợn to mắt, vẻ mặt uất ức, nhưng lại rất nhanh bị nụ cười gian xảo thay thế, “Là kiểm tra kỹ thuật hôn, vẫn là tiến thêm một bước…”
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô vĩn viễn không nên trông đợi vào một kẻ lưu manh có thể cải tà quy chính, Chu Hải Mạn giơ nắm đấm tới trước mặt anh, “Qua được của ải này rồi nói.”
Tiết Thiệu Luân nhớ tới lịch sử đau buồn đẫm nước mắt của mình, hai vai lập tức thõng xuống, nhưng mà, như vậy ông trời đã tốt với anh lắm rồi, dù sao khi có Lã Thượng Khôn, anh nghĩ đã không còn cơ hội nào nữa, chỉ trải qua cảm giác con đường phía trước vô cùng tăm tối một lần đã khiến anh kinh hồn bạt vía rồi.
Anh nắm chặt lấy nắm đấm nhỏ của Chu Hải Mạn đặt ở trước ngực, trịnh trọng nói: “Anh nhất định trân trọng từng giây từng phút ở bên em, bởi vì anh biết, thật ra thì…”
“Em cũng rất thích anh.”
Bởi vì anh biết, thật ra em cũng thích anh, mấy câu nói này hành hạ cô suốt cả một buổi tối, sao anh thấy được? Thấy được từ chỗ nào…
Thật ra thì cô cũng thích anh?
Nhưng mà cảm giác này vô cùng vi diệu, trước kia khi nghĩ đến Tiết Thiệu Luân, cô luôn kích động muốn giơ nắm đấm lên đánh anh một trận bẹp dí, nhưng bây giờ lại có cảm giác dè dặt, quý trọng và ngọt ngào, chỉ là, kỳ lạ, tại sao cô lại phải ở bên anh?
Cuối cùng cũng viết đến giai đoạn tình cảm ngọt ngào của hai người đó rồi… A a a ngạt thở chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.