Chương 12
Meo TML
24/05/2013
Khóe mi nặng trĩu,nhưng nó vẫn cố mở ra,đôi mắt nó vừa mở thì nước mắt lại xô nhau tuôn trào
_Kìa!! Cô tỉnh rồi à?
Bất giác nghe tiếng ai đó…Nó cố trở mình xoay qua nhìn chủ nhân của cái chất giọng ngòn ngọt đó…Một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú,đôi mày lá liễu,đôi môi căng mọng,dáng dấp chuẩn ko cần chỉnh,chiếc áo 3 lổ và váy jeans ngắn càng tôn thêm dáng và nước da trắng ngần của cô
_Tôi…tôi đang ở đâu? – Nó ngèn ngẹn cố trấn an mình hỏi cô gái
_Tôi thấy cô ngất phía sau quán nên đưa cô về đây. Tôi tên Tuyết,còn cô – Tuyết mỉm cười hỏi nó
_Tôi tên Mai Trinh- Nó nuốt nước mắt,gạt lòng mỉm cười thật buồn
_Cô bao nhiêu tuổi rồi? – Tuyết nhìn nó hỏi
_Tôi 18t
_Hả? thiệt ko?nhìn cô chuẩn quá,nên cứ tưởng…hì… Tui hơn cô 2t,mình xưng chị em đi cho thân… - Tuyết cười nói vô tư,lộ ra 1 nét thân thiết cua 1 con người chân thật
_Mà nhà em ở đâu? Có chuyện gì à? – Tuyết hỏi nó
Nó ko nói,chỉ cuối gầm mặt,đôi mắt sa lạnh,mặt se lại lạnh tanh,môi mím lại… Nhìn nó,Tuyết dường như thấy đc gì đó trong ký ức nhạt nhòa của mình,ko cần nó nói,cô đến bên cạnh ôm lấy nó vỗ về
_Được rồi,em ko cần phải nói gì đâu,chị hiểu rồi…-Tuyết nhìn nó mỉm cười…
_Thôi,em cứ ở lại đây với chị…Nghỉ ngơi đi,chị có nấu ít cháo để trên bếp,đói thì cứ ăn…Giờ chị phải đi làm đây... Bye em – Tuyết cười thiệt tươi với nó
_Chị…Chị…em cảm ơn chị,nhưng chị…chị ko sợ em sao? – Nó ái ngại hỏi Tuyết
Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên vai nó mỉm cười thật nhẹ
_Chị tin em,mà nhà chị có cái gì đâu mà em lấy đc… Em cứ thoải mái đi,tối chị về
…
Nó cũng ko còn khóc nữa…Tấm lòng của tuyết xoa dịu nó phần nào trong khoảnh khắc… Thế ra trong dòng người tấp nập,cuộc sống vô cảm này cũng còn những người có trái tim…Một cô gái nhỏ bé,ko có gì cả lại cưu mang nó… Vậy ra cái cuộc đời kn này vẫn còn chứa chan những tình người… Cách đối xử giữa 1 con người với con người
…
Đã gần 1 giờ mà Tuyết vẫn chưa về,nó có chút hơi lo lo cho cô chị vừa gặp này…Nó ngồi chờ Tuyết,dù gì thì cũng chẳng thể ngủ đc,cứ nhắm mắt lại thì những hình ảnh ân ái giữa Hùng và Loan cứ tràn về lấy đi gần hết nước mắt của nó…
….Cạch…
_Chị,chị về rồi à? – Nó mừng rỡ khi thấy Tuyết về
_Ủa em chưa ngủ hả? _ Tuyết mệt mỏi lảo đảo vào nhà
_Chị,chị uống rượu à? – Nó chạy đến đỡ Tuyết,khẽ nhăn mặt khi mùi rượu sộc lên mũi
Nó dìu Tuyết lên giường rồi đặt chị nằm ngay ngắn,đắp chăn cho chị…Người Tuyết bỗng vã mồ hôi ra,cô cắn chặt răng giống như đang chịu thứ gì đó đau đớn và khủng khiếp lắm, nước mắt chực trào,nhưng đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền…trong cơn say,những trang hồi ức trở về khiến Tuyết nghẹt thở…Nó nắm lấy tay chị như chấn an,Tuyết cũng nắm lấy tay nó,dường như trong cơn mê,Tuyết đã cảm nhận đc hơi ấm từ bàn tay ai đó nên cũng bình tĩnh lại… Nó lấy khăn ướt lau mồ hôi nhễ nhại trên người cho Tuyết đến khi mệt mỏi gục đầu bên giường ngủ lúc nào ko hay…
…. Ánh nắng tạt vào khuôn cửa sổ khiến Tuyết phải hé mi,cô đưa tay lên che đi những giọt nắng hăng hắt đó,hôm nay cô cảm thấy khỏe hơn hẳn ra,đã bao lâu rồi cô chưa đc ngủ ngon đến vậy?khẽ trở mình cô tính nhắm mắt ngủ típ thì thấy nó đang ngồi gục đầu lên giường ngủ, 1 tay của nó vẫn còn nắm lấy tay Tuyết…Tuyết ngạc nhiên cựa mình ngồi dậy,toàn thân cô nhức mỏi,buốt lên như bị cảm…Nó thấy động cũng khẽ dậy theo…Nó dụi dụi mắt nhìn Tuyết…
_Chị dậy rồi à?
_Sao em lại nằm đây?ngủ thế mỏi lưng chết – Tuyết cười nhìn nó trìu mến
_Hôm qua về chị say quá,em ngồi trông nôm có xíu mà ngủ ko hay,để em nấu gì đó cho chị ăn nhé – Nó nói rồi cười với Tuyết chạy vào bếp
10p sau mang ra 1 cái nồi nghi ngút khói...
_Ôi,em ko tìm đc gì trong nhà ngoài mì tôm hết,chị ăn đỡ nghen – Nó gãi gãi đầu ái ngại
_Hahahaha,trời,tưởng gì,món này hả,bạn chí cốt của chị đó – Tuyết từ phòng vệ sinh bước ra cười toe toét
2 người…2 mảnh hồn…2 nỗi đau tan biến trong hương khói của món mì tôm giản dị…Nó ăn,nhưng đôi lúc lại ngước nhìn trộm Tuyết,hình như nó có nỗi lòng muốn hỏi Tuyết,nhưng ngại khơi lại nỗi đau trong chị nên lại thôi…Tuyết dường như hiểu ý nó,chị đặt chén đũa xuống nhìn nó mỉm cười có chút xót xa
_Em muốn hỏi chị điều gì à?
_Da…ko…ko ạ- Nó đánh thót 1 cái mém bán cái chén
Tuyết nhìn nó ko giấu đc nụ cười,đôi mắt cô đen lại,hướng nhìn mong lung lắm,nhưng ko giấu đc nỗi niềm đau khổ đang dày xéo cõi lòng…
_Em thắc mắc sao hôm qua chị như vậy phải ko?... – Tuyết hỏi nhưng vẫn ko nhìn nó
Nó lặng người cuối gầm mặt ko nói gì…
_Công việc của chị mà,chị làm ở quán bar,phục vụ khách nên ít nhiều cũng phải uống cỡ đó là chuyện thường tình thôi…- Tuyết cười lãnh đạm rồi nói tiếp
_Cái cuộc đời chó má này đưa đẩy con người ra vậy đó em. Hồi đó chị cũng từng sống như 1 con người,ba chị mất sớm,2 mẹ con chị đã sống rất hạnh phúc đến khi mẹ chị tái hôn với 1 gã kn,hắn đánh đập mẹ con chị sống ko bằng chết,mẹ chị cứ vậy mà cắn răng chịu đựng với tình yêu cao cả trong bà cho đến 1 ngày...hắn cưỡng bức chị trước mặt bà…mẹ chị…đã ko chịu nỗi cú sốc…nên…đã tự…vẫn – Nói đến đây,giọng Tuyết nghẹn lại,nước mắt ứa ra,đôi mắt lạnh lẽo…
_Tang chay mẹ xong,chị ko chịu đc tên cha dượng kn đó nên đã bỏ nhà đi,chị lên xe và đi đến 1 nơi mà mình ko biết với những đồng tiền cằn cỏi còn lại…Giữa cái thành phố xô bô này,chị lang thang như kẻ vô gia cư…mà thật sự là vô gia cư mà…-Chị cười lạnh gạt đi nước mắt – Rồi đến khi chị gục ngã,ông chủ quán bar này thấy vậy đã dụ dỗ đưa chị về đây và cuộc đời chị nhày nhụa,trơn lầy từ đó…Chị đã tự nhủ rằng sẽ ko còn tin bất kì thằng đàn ông trên đời này nữa…Đến 1 ngày chị gặp gã ta,hắn là 1 sinh viên nghèo,hắn yêu chị say đắm chị ngay từ cái nhìn đầu tiên,hắn đã làm mọi cách để chị để mắt đến nhưng chị chả thèm đoái hoài,cho đến sinh nhật chị,hắn đã đứng đợi chị từ chiều chị đi làm đến lúc về tầm tã dưới mưa để trao chị 1 nhành hồng…Và chị đã mở lòng 1 lần nữa…1 tình yêu đẹp đẽ giữa 1 gái bar và chàng sinh viên khiến các bạn làm chung với chị ngưỡng mộ…- Chị lại cười,1 nụ cười tiếc nuối với những hồi ức đẹp…- Chị làm cực lực,dè xẻng từng đồng giúp hắn ta ăn học đến thành tài…Đến khi có địa vị,cứ ngỡ cuộc đời chị đã đẹp biết bao thì… Hắn nhẫn tâm chạy theo con gái gã giám đốc và gia sản con đó,bỏ lại chị với thân xác tả tơi và 1 bào thai tượng hình,chị đau đớn ngậm ngùi 1 mình đi giải quyết hậu quả,chị rất đau,nhưng chị ko muốn mang giọt máu của thứ kn đó… - Nước mắt trào ra,đôi mắt chị hằn lên sự giận dữ,xót xa
Lúc này nó lặng đi,nó cuốn theo từng lời nói của chị mà nước mắt cứ trào ra theo chị lúc nào ko hay…Nó đến cạnh ôm lấy chị khóc nấc…Nó hiểu,cảm giác đau đớn vì sự phản bội..Đâu ngờ trên thế gian này ko phải chỉ mình nó là đau khổ… chỉ khác nhau ở hoàn cảnh thôi…ít ra cuộc đời nó còn có những khoảng lặng…một tình yêu vẫn còn cháy bỏng chờ đợi nó và 1 vòng tay ấm dang dở của…
Nó nghẹn ngào theo nỗi đau của chị,và tâm sự cùng chị về cuộc đời nó…Tất cả nỗi lòng nó đc giãi bày,đc lắng nghe,chia sẻ cũng vơi đi chút ít niềm đau…
Trong 1 căn phòng ọp ẹp…2 người…2 mảnh hồn…2 nỗi đau…Cùng hòa lại trôi theo dòng nước mắt,2 chị em ôm nhau khóc…khóc như rửa trôi cái khổ đau và khóc để quên đi cái cuộc đời kn này…
_Kìa!! Cô tỉnh rồi à?
Bất giác nghe tiếng ai đó…Nó cố trở mình xoay qua nhìn chủ nhân của cái chất giọng ngòn ngọt đó…Một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú,đôi mày lá liễu,đôi môi căng mọng,dáng dấp chuẩn ko cần chỉnh,chiếc áo 3 lổ và váy jeans ngắn càng tôn thêm dáng và nước da trắng ngần của cô
_Tôi…tôi đang ở đâu? – Nó ngèn ngẹn cố trấn an mình hỏi cô gái
_Tôi thấy cô ngất phía sau quán nên đưa cô về đây. Tôi tên Tuyết,còn cô – Tuyết mỉm cười hỏi nó
_Tôi tên Mai Trinh- Nó nuốt nước mắt,gạt lòng mỉm cười thật buồn
_Cô bao nhiêu tuổi rồi? – Tuyết nhìn nó hỏi
_Tôi 18t
_Hả? thiệt ko?nhìn cô chuẩn quá,nên cứ tưởng…hì… Tui hơn cô 2t,mình xưng chị em đi cho thân… - Tuyết cười nói vô tư,lộ ra 1 nét thân thiết cua 1 con người chân thật
_Mà nhà em ở đâu? Có chuyện gì à? – Tuyết hỏi nó
Nó ko nói,chỉ cuối gầm mặt,đôi mắt sa lạnh,mặt se lại lạnh tanh,môi mím lại… Nhìn nó,Tuyết dường như thấy đc gì đó trong ký ức nhạt nhòa của mình,ko cần nó nói,cô đến bên cạnh ôm lấy nó vỗ về
_Được rồi,em ko cần phải nói gì đâu,chị hiểu rồi…-Tuyết nhìn nó mỉm cười…
_Thôi,em cứ ở lại đây với chị…Nghỉ ngơi đi,chị có nấu ít cháo để trên bếp,đói thì cứ ăn…Giờ chị phải đi làm đây... Bye em – Tuyết cười thiệt tươi với nó
_Chị…Chị…em cảm ơn chị,nhưng chị…chị ko sợ em sao? – Nó ái ngại hỏi Tuyết
Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên vai nó mỉm cười thật nhẹ
_Chị tin em,mà nhà chị có cái gì đâu mà em lấy đc… Em cứ thoải mái đi,tối chị về
…
Nó cũng ko còn khóc nữa…Tấm lòng của tuyết xoa dịu nó phần nào trong khoảnh khắc… Thế ra trong dòng người tấp nập,cuộc sống vô cảm này cũng còn những người có trái tim…Một cô gái nhỏ bé,ko có gì cả lại cưu mang nó… Vậy ra cái cuộc đời kn này vẫn còn chứa chan những tình người… Cách đối xử giữa 1 con người với con người
…
Đã gần 1 giờ mà Tuyết vẫn chưa về,nó có chút hơi lo lo cho cô chị vừa gặp này…Nó ngồi chờ Tuyết,dù gì thì cũng chẳng thể ngủ đc,cứ nhắm mắt lại thì những hình ảnh ân ái giữa Hùng và Loan cứ tràn về lấy đi gần hết nước mắt của nó…
….Cạch…
_Chị,chị về rồi à? – Nó mừng rỡ khi thấy Tuyết về
_Ủa em chưa ngủ hả? _ Tuyết mệt mỏi lảo đảo vào nhà
_Chị,chị uống rượu à? – Nó chạy đến đỡ Tuyết,khẽ nhăn mặt khi mùi rượu sộc lên mũi
Nó dìu Tuyết lên giường rồi đặt chị nằm ngay ngắn,đắp chăn cho chị…Người Tuyết bỗng vã mồ hôi ra,cô cắn chặt răng giống như đang chịu thứ gì đó đau đớn và khủng khiếp lắm, nước mắt chực trào,nhưng đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền…trong cơn say,những trang hồi ức trở về khiến Tuyết nghẹt thở…Nó nắm lấy tay chị như chấn an,Tuyết cũng nắm lấy tay nó,dường như trong cơn mê,Tuyết đã cảm nhận đc hơi ấm từ bàn tay ai đó nên cũng bình tĩnh lại… Nó lấy khăn ướt lau mồ hôi nhễ nhại trên người cho Tuyết đến khi mệt mỏi gục đầu bên giường ngủ lúc nào ko hay…
…. Ánh nắng tạt vào khuôn cửa sổ khiến Tuyết phải hé mi,cô đưa tay lên che đi những giọt nắng hăng hắt đó,hôm nay cô cảm thấy khỏe hơn hẳn ra,đã bao lâu rồi cô chưa đc ngủ ngon đến vậy?khẽ trở mình cô tính nhắm mắt ngủ típ thì thấy nó đang ngồi gục đầu lên giường ngủ, 1 tay của nó vẫn còn nắm lấy tay Tuyết…Tuyết ngạc nhiên cựa mình ngồi dậy,toàn thân cô nhức mỏi,buốt lên như bị cảm…Nó thấy động cũng khẽ dậy theo…Nó dụi dụi mắt nhìn Tuyết…
_Chị dậy rồi à?
_Sao em lại nằm đây?ngủ thế mỏi lưng chết – Tuyết cười nhìn nó trìu mến
_Hôm qua về chị say quá,em ngồi trông nôm có xíu mà ngủ ko hay,để em nấu gì đó cho chị ăn nhé – Nó nói rồi cười với Tuyết chạy vào bếp
10p sau mang ra 1 cái nồi nghi ngút khói...
_Ôi,em ko tìm đc gì trong nhà ngoài mì tôm hết,chị ăn đỡ nghen – Nó gãi gãi đầu ái ngại
_Hahahaha,trời,tưởng gì,món này hả,bạn chí cốt của chị đó – Tuyết từ phòng vệ sinh bước ra cười toe toét
2 người…2 mảnh hồn…2 nỗi đau tan biến trong hương khói của món mì tôm giản dị…Nó ăn,nhưng đôi lúc lại ngước nhìn trộm Tuyết,hình như nó có nỗi lòng muốn hỏi Tuyết,nhưng ngại khơi lại nỗi đau trong chị nên lại thôi…Tuyết dường như hiểu ý nó,chị đặt chén đũa xuống nhìn nó mỉm cười có chút xót xa
_Em muốn hỏi chị điều gì à?
_Da…ko…ko ạ- Nó đánh thót 1 cái mém bán cái chén
Tuyết nhìn nó ko giấu đc nụ cười,đôi mắt cô đen lại,hướng nhìn mong lung lắm,nhưng ko giấu đc nỗi niềm đau khổ đang dày xéo cõi lòng…
_Em thắc mắc sao hôm qua chị như vậy phải ko?... – Tuyết hỏi nhưng vẫn ko nhìn nó
Nó lặng người cuối gầm mặt ko nói gì…
_Công việc của chị mà,chị làm ở quán bar,phục vụ khách nên ít nhiều cũng phải uống cỡ đó là chuyện thường tình thôi…- Tuyết cười lãnh đạm rồi nói tiếp
_Cái cuộc đời chó má này đưa đẩy con người ra vậy đó em. Hồi đó chị cũng từng sống như 1 con người,ba chị mất sớm,2 mẹ con chị đã sống rất hạnh phúc đến khi mẹ chị tái hôn với 1 gã kn,hắn đánh đập mẹ con chị sống ko bằng chết,mẹ chị cứ vậy mà cắn răng chịu đựng với tình yêu cao cả trong bà cho đến 1 ngày...hắn cưỡng bức chị trước mặt bà…mẹ chị…đã ko chịu nỗi cú sốc…nên…đã tự…vẫn – Nói đến đây,giọng Tuyết nghẹn lại,nước mắt ứa ra,đôi mắt lạnh lẽo…
_Tang chay mẹ xong,chị ko chịu đc tên cha dượng kn đó nên đã bỏ nhà đi,chị lên xe và đi đến 1 nơi mà mình ko biết với những đồng tiền cằn cỏi còn lại…Giữa cái thành phố xô bô này,chị lang thang như kẻ vô gia cư…mà thật sự là vô gia cư mà…-Chị cười lạnh gạt đi nước mắt – Rồi đến khi chị gục ngã,ông chủ quán bar này thấy vậy đã dụ dỗ đưa chị về đây và cuộc đời chị nhày nhụa,trơn lầy từ đó…Chị đã tự nhủ rằng sẽ ko còn tin bất kì thằng đàn ông trên đời này nữa…Đến 1 ngày chị gặp gã ta,hắn là 1 sinh viên nghèo,hắn yêu chị say đắm chị ngay từ cái nhìn đầu tiên,hắn đã làm mọi cách để chị để mắt đến nhưng chị chả thèm đoái hoài,cho đến sinh nhật chị,hắn đã đứng đợi chị từ chiều chị đi làm đến lúc về tầm tã dưới mưa để trao chị 1 nhành hồng…Và chị đã mở lòng 1 lần nữa…1 tình yêu đẹp đẽ giữa 1 gái bar và chàng sinh viên khiến các bạn làm chung với chị ngưỡng mộ…- Chị lại cười,1 nụ cười tiếc nuối với những hồi ức đẹp…- Chị làm cực lực,dè xẻng từng đồng giúp hắn ta ăn học đến thành tài…Đến khi có địa vị,cứ ngỡ cuộc đời chị đã đẹp biết bao thì… Hắn nhẫn tâm chạy theo con gái gã giám đốc và gia sản con đó,bỏ lại chị với thân xác tả tơi và 1 bào thai tượng hình,chị đau đớn ngậm ngùi 1 mình đi giải quyết hậu quả,chị rất đau,nhưng chị ko muốn mang giọt máu của thứ kn đó… - Nước mắt trào ra,đôi mắt chị hằn lên sự giận dữ,xót xa
Lúc này nó lặng đi,nó cuốn theo từng lời nói của chị mà nước mắt cứ trào ra theo chị lúc nào ko hay…Nó đến cạnh ôm lấy chị khóc nấc…Nó hiểu,cảm giác đau đớn vì sự phản bội..Đâu ngờ trên thế gian này ko phải chỉ mình nó là đau khổ… chỉ khác nhau ở hoàn cảnh thôi…ít ra cuộc đời nó còn có những khoảng lặng…một tình yêu vẫn còn cháy bỏng chờ đợi nó và 1 vòng tay ấm dang dở của…
Nó nghẹn ngào theo nỗi đau của chị,và tâm sự cùng chị về cuộc đời nó…Tất cả nỗi lòng nó đc giãi bày,đc lắng nghe,chia sẻ cũng vơi đi chút ít niềm đau…
Trong 1 căn phòng ọp ẹp…2 người…2 mảnh hồn…2 nỗi đau…Cùng hòa lại trôi theo dòng nước mắt,2 chị em ôm nhau khóc…khóc như rửa trôi cái khổ đau và khóc để quên đi cái cuộc đời kn này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.