Chương 15
Meo TML
24/05/2013
_Trinh…Hôm nay em phục vụ khách trên kia nhé – Gã béo mama vừa nói vừa chỉ tay lên phía phòng Vip.
Bây giờ nó mới để ý rằng đó ko phải là 1 bức tường kiếng to lớn,mà là 1 căn phòng cực sang,ghế sopha và bàn kiếng dài,dàn loa,âm li chất lượng đến từng li,phòng ốp kính từ trong nhìn ra đc mà từ ngoài nhìn zô chả thấy gì nên nó tưởng là tường ốp kiếng kiểu là bình thường…Nó vừa bước vào thì thấy Tuyết và 3 chị khác đang kè 4 ông sồn sồn trông rất có máu mặt,và nó sững lại khi chiếu ánh mắt đến người thứ 5…Hắn…Duy lão đại…Mắt nó hoắc xuống lạnh ngắt…Hắn ngồi với 1 khí thái phong lưu,nhìn chằm chằm vào nó,hắn cười,1 nụ cười chết người,nhưng có vẻ ko làm nó xao động mà chỉ làm nó thêm gai…
_Kìa!! Sao còn đứng đó,đến đây đi em – Tuyết vẫy nó đến gần
Nó đến gần nhưng ngồi ở 1 góc ghế sopha cách hắn 1 sải tay,nâng ly rượu nhấp nháp,mắt lạnh lẽo hướng vào khoảng ko trung vô định,lại cái dáng vẻ quyến rũ đó,khiến người khác nhìn vào ko khỏi suýt xoa ham muốn có đc con búp bê lạnh lùng đó…Hắn ngồi ngắm nó ko rời mắt…
_Nhìn đủ chưa? – Nó nói lạnh băng khiến hắn và những gã kia giật mình
Hắn ko nói ko rằng dùng đôi tay mạnh mẽ kéo nó về phía hắn,nó bị kéo đột ngột mất thế ngã nhào vào lòng hắn,phải mất mất giây nó mới chấn tỉnh,nó toan đưa tay tặng hắn ta 1 bạt tai thì bị hắn nắm lại…Tuyết cũng choáng giật mình mấy giây thoảng thốt
_Trinh…!!! – Tuyết kêu tên nó rồi khẽ lắc đầu ra hiệu
Nó chợt nhớ ra…bây giờ nó là ai?nó đang làm gì?đây là công việc của nó mà… Nó nhếch miệng cười chua xót buôn buốt…Nhưng…sao… Hắn vẫn còn chưa chịu buông tay nó… Nó trừng mắt dùng hết sức rụt tay lại nhưng bất lực…Bỗng… hắn hôn nhẹ lên tay nó rồi buông ra khiến nó sững sờ…nhưng rồi cũng mau chóng quay lại cái dáng vẻ của 1 bà hoàng băng giá lúc nãy…
Nãy giờ,cái tên có cái bụng phệ và gương mặt núc thịt ko thua gã mama cứ nhìn sồng sộc vào nó với ánh mắt thèm thuồng và gương mặt nham nhở khiến nó buồn nôn và khó chịu,mặc dù nó biết đó chỉ là 1 điều bình thường mà nó đã phải chuẩn bị sẵn tâm lý khi quyết định bước vào con đường này…Cảnh tượng ấy hình như đã ko qua mắt đc 1 người…Hắn hất 1 ánh mắt như lưỡi dao bén ngót vào gã khiến gã biến sắc,mồ hôi túa ra nhễ nhại mặc dù căn phòng này khá lạnh do máy điều hòa,nhìn hắn như trúng phải gió độc vậy…Nó đứng dậy toan bỏ đi thì bị 1 bàn tay rắn chắc nắm lại,khuôn mặt hắn vẫn ko 1 chút biểu cảm,bằng hành động nhỏ,hắn liếc mắt về phía đàn em hất mặt nhẹ 1 cái,trong vòng 3 phút căn phòng chỉ còn hắn với nó…
_Buông ra!!! – Nó lạnh tanh ra lệnh
Hắn nhếch mép cười rồi kéo mạnh nó,nó loạng choạng ngã vào người hắn,lúc này nhỏ ngồi trên đùi hắn,đôi tay rắn chắc,ôm nó gọn lõn trong lòng…Nó ko nói gì,cũng ko phản kháng nữa,đôi mắt đã lạnh nay càng lạnh hơn,nó ngồi và nhìn thật xa xăm…Mẹ nó đã làm gì khi đi con đường này nhỉ? Nhưng có lẽ là thế này đây…Nó nghĩ miên man thoáng vẻ buồn… Cái lạnh pha nét buồn thật đẹp...đẹp đến mức khiến ai nhìn vào sẽ bị đóng băng cho đến chết như câu truyện "Bà chúa Tuyết"...và đẹp đến nỗi xao xuyến ai đó… Hắn ghì nó vào lòng,hôn lên cổ nó,hít nhè nhẹ mùi hương của nó.Nó vẫn ngồi yên ko 1 chút cảm giác,cho đến khi,ta hắn nhích từ eo của nó lên dần,lúc này nó mới giật mình,vùng vẫy trong đôi bàn tay rắn chắn đó như con cá thiếu nước,nhưng càng cố vùng ra thì hắn càng siết chặt nó hơn,đôi tay cứng cáp đó siết nó ko thương tiết,nó cảm giác như từng khúc xương trên người đó đang kêu răn rắc,vỡ vụn ra…Hắn cắn nhẹ vào tai nó thì thầm
_Tôi phải trả bao nhiêu?
Trong vòng tay đau đớn nó chợt quên đi tất cả,câu nói của hắn khiến nó chơi vơi,1 sự tức giận tuôn ra,cảm giác khinh bỉ nghẹn cứng cổ họng…Nhưng tất cả cũng mau chóng vụt mất khi nó nhận ra đây chỉ mới là khởi đầu cho con đường mà nó đã chọn…Nó ko phản kháng nữa,nhếch mép cười mai mỉa lạnh lùng đáp 1 câu gọn lõn
_Nhà
Duy có vẻ sững lại mấy giây,hắn nhìn Trinh ko rời mắt,từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên hắn gặp 1 cô gái như Trinh,những cô gái qua đường của anh chỉ cần đc anh chiếu cố thì 1 cái giá đưa ra ko gì ngoài tiền,nhưng Trinh lại bất ngờ với 1 từ “Nhà”…đúng là lần đầu tiên…1 tiếng cười bật ra…lần đầu tiên hắn cười như vậy… 1 sự hứng thú và tò mò dâng trào trong anh…lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy…
Bây giờ nó mới để ý rằng đó ko phải là 1 bức tường kiếng to lớn,mà là 1 căn phòng cực sang,ghế sopha và bàn kiếng dài,dàn loa,âm li chất lượng đến từng li,phòng ốp kính từ trong nhìn ra đc mà từ ngoài nhìn zô chả thấy gì nên nó tưởng là tường ốp kiếng kiểu là bình thường…Nó vừa bước vào thì thấy Tuyết và 3 chị khác đang kè 4 ông sồn sồn trông rất có máu mặt,và nó sững lại khi chiếu ánh mắt đến người thứ 5…Hắn…Duy lão đại…Mắt nó hoắc xuống lạnh ngắt…Hắn ngồi với 1 khí thái phong lưu,nhìn chằm chằm vào nó,hắn cười,1 nụ cười chết người,nhưng có vẻ ko làm nó xao động mà chỉ làm nó thêm gai…
_Kìa!! Sao còn đứng đó,đến đây đi em – Tuyết vẫy nó đến gần
Nó đến gần nhưng ngồi ở 1 góc ghế sopha cách hắn 1 sải tay,nâng ly rượu nhấp nháp,mắt lạnh lẽo hướng vào khoảng ko trung vô định,lại cái dáng vẻ quyến rũ đó,khiến người khác nhìn vào ko khỏi suýt xoa ham muốn có đc con búp bê lạnh lùng đó…Hắn ngồi ngắm nó ko rời mắt…
_Nhìn đủ chưa? – Nó nói lạnh băng khiến hắn và những gã kia giật mình
Hắn ko nói ko rằng dùng đôi tay mạnh mẽ kéo nó về phía hắn,nó bị kéo đột ngột mất thế ngã nhào vào lòng hắn,phải mất mất giây nó mới chấn tỉnh,nó toan đưa tay tặng hắn ta 1 bạt tai thì bị hắn nắm lại…Tuyết cũng choáng giật mình mấy giây thoảng thốt
_Trinh…!!! – Tuyết kêu tên nó rồi khẽ lắc đầu ra hiệu
Nó chợt nhớ ra…bây giờ nó là ai?nó đang làm gì?đây là công việc của nó mà… Nó nhếch miệng cười chua xót buôn buốt…Nhưng…sao… Hắn vẫn còn chưa chịu buông tay nó… Nó trừng mắt dùng hết sức rụt tay lại nhưng bất lực…Bỗng… hắn hôn nhẹ lên tay nó rồi buông ra khiến nó sững sờ…nhưng rồi cũng mau chóng quay lại cái dáng vẻ của 1 bà hoàng băng giá lúc nãy…
Nãy giờ,cái tên có cái bụng phệ và gương mặt núc thịt ko thua gã mama cứ nhìn sồng sộc vào nó với ánh mắt thèm thuồng và gương mặt nham nhở khiến nó buồn nôn và khó chịu,mặc dù nó biết đó chỉ là 1 điều bình thường mà nó đã phải chuẩn bị sẵn tâm lý khi quyết định bước vào con đường này…Cảnh tượng ấy hình như đã ko qua mắt đc 1 người…Hắn hất 1 ánh mắt như lưỡi dao bén ngót vào gã khiến gã biến sắc,mồ hôi túa ra nhễ nhại mặc dù căn phòng này khá lạnh do máy điều hòa,nhìn hắn như trúng phải gió độc vậy…Nó đứng dậy toan bỏ đi thì bị 1 bàn tay rắn chắc nắm lại,khuôn mặt hắn vẫn ko 1 chút biểu cảm,bằng hành động nhỏ,hắn liếc mắt về phía đàn em hất mặt nhẹ 1 cái,trong vòng 3 phút căn phòng chỉ còn hắn với nó…
_Buông ra!!! – Nó lạnh tanh ra lệnh
Hắn nhếch mép cười rồi kéo mạnh nó,nó loạng choạng ngã vào người hắn,lúc này nhỏ ngồi trên đùi hắn,đôi tay rắn chắc,ôm nó gọn lõn trong lòng…Nó ko nói gì,cũng ko phản kháng nữa,đôi mắt đã lạnh nay càng lạnh hơn,nó ngồi và nhìn thật xa xăm…Mẹ nó đã làm gì khi đi con đường này nhỉ? Nhưng có lẽ là thế này đây…Nó nghĩ miên man thoáng vẻ buồn… Cái lạnh pha nét buồn thật đẹp...đẹp đến mức khiến ai nhìn vào sẽ bị đóng băng cho đến chết như câu truyện "Bà chúa Tuyết"...và đẹp đến nỗi xao xuyến ai đó… Hắn ghì nó vào lòng,hôn lên cổ nó,hít nhè nhẹ mùi hương của nó.Nó vẫn ngồi yên ko 1 chút cảm giác,cho đến khi,ta hắn nhích từ eo của nó lên dần,lúc này nó mới giật mình,vùng vẫy trong đôi bàn tay rắn chắn đó như con cá thiếu nước,nhưng càng cố vùng ra thì hắn càng siết chặt nó hơn,đôi tay cứng cáp đó siết nó ko thương tiết,nó cảm giác như từng khúc xương trên người đó đang kêu răn rắc,vỡ vụn ra…Hắn cắn nhẹ vào tai nó thì thầm
_Tôi phải trả bao nhiêu?
Trong vòng tay đau đớn nó chợt quên đi tất cả,câu nói của hắn khiến nó chơi vơi,1 sự tức giận tuôn ra,cảm giác khinh bỉ nghẹn cứng cổ họng…Nhưng tất cả cũng mau chóng vụt mất khi nó nhận ra đây chỉ mới là khởi đầu cho con đường mà nó đã chọn…Nó ko phản kháng nữa,nhếch mép cười mai mỉa lạnh lùng đáp 1 câu gọn lõn
_Nhà
Duy có vẻ sững lại mấy giây,hắn nhìn Trinh ko rời mắt,từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên hắn gặp 1 cô gái như Trinh,những cô gái qua đường của anh chỉ cần đc anh chiếu cố thì 1 cái giá đưa ra ko gì ngoài tiền,nhưng Trinh lại bất ngờ với 1 từ “Nhà”…đúng là lần đầu tiên…1 tiếng cười bật ra…lần đầu tiên hắn cười như vậy… 1 sự hứng thú và tò mò dâng trào trong anh…lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.