Chương 13
Giản Chiêu
22/04/2021
Phong Triết không đáp mà hỏi ngược lại, mắt khẽ liếc bà Phong: "Ba thì khác sao? Đưa mẹ đến nhà con làm gì?"
"Ba nhớ mày, không được sao?"
"Chắc trời sập mới có chuyện này."
Bà Phong đứng trong bếp không chịu nổi cuộc đấu võ miệng, chỉ cần đụng mặt hai cha con lúc nào cũng lời qua tiếng lại, bà nghe tới mệt người.
"Ông già, lớn đầu còn tranh cãi với nó, ông cãi thắng được không?"
Ông Phong xụ mặt nhìn vợ: "Bà không bênh tôi mà chỉ biết bênh nó."
"Nó là con tôi, ông phải à?"
"Tôi là chồng bà mà?"
"Ờ, kệ ông."
Ông Phong buồn bã ngồi trên ghế sofa đọc báo, khi Mẫn Nam xuống liền cáo trạng: "Con dâu, mẹ với chồng con nắt nạt ta." Cô chỉ biết cười trừ.
Mẫn Nam vào phòng bếp thấy trên bàn bày sẵn món ăn, mùi thơm nức mũi.
"Mẹ làm đồ ăn khuya ạ?"
Bà Phong lau tay, kéo cô ngồi xuống ghế, vui vẻ hỏi chuyện: "Thằng Triết thế nào? Có tốt với con không?"
Cô gượng cười: "Triết đối xử với con tốt lắm ạ."
"Không, mẹ hỏi về, vấn đề ấy cơ."
"... Sao ạ?"
"Thì là cái chuyện đó đó."
Mẫn Nam nhíu mày, cô thật sự không hiểu.
Bà Phong thở dài, nói thẳng: "Chuyện giường chiếu, nó có "được" không?"
"..." Cô nhất thời không biết nên nói gì.
Bà Phong lôi từ trong túi ra một hộp giấy, gồm những túi nhỏ đựng thuốc đông y.
"Cái này là mẹ xin được đấy, công hiệu lắm, đảm bảo không được cũng phải thành được."
Khóe môi Mẫn Nam giật giật, cô ngại ngùng xua tay: "Không cần đâu mẹ, anh ấy... Được ạ."
"Ngại cái gì, cầm lấy."
Bà Phong nhất quyết nhét vào tay cô, ghé sát thì thầm: "Một giây hưởng thụ, một phút lên tiên."
"Khụ...khụ..."
"Nam Nam, con không sao chứ? Ăn từ từ thôi."
Mẫn Nam lấy khăn giấy lau miệng, tay vuốt nhẹ ngực cho xuôi thức ăn, cô gượng cười: "Con... không sao."
Bà Phong lắc đầu thở dài: "Hay tại mẹ cho nhiều hạt tiêu quá nên khiến con bị sặc hả?"
"Không, vừa miệng lắm ạ."
"Đúng thật là."
Mẫn Nam cố uống hết bát canh, trong đầu chỉ vang lên câu nói kia.
Một giây hưởng thụ, một phút thăng hoa!
Vì công cuộc một giây một phút đó, ông bà Phong quyết định ở lại, không chịu về. Dưới ánh mắt như chiếc camera giám sát, Phong Triết miễn cưỡng bước vào phòng ngủ.
Mẫn Nam thay đồ ngủ nằm trên giường, đang định tắt điện thì nhìn thấy anh khiến cô sững sờ. Cô sớm đã quen với việc ngủ một mình.
Không cần cô hỏi, anh đã tự giải thích: "Ba mẹ ở lại. Đuổi không đi, xua không được."
Vừa dứt lời liền nghe tiếng cọc cạch ngoài cửa. Suy nghĩ một chút liền đoán được cặp vợ chồng lớn tuổi nào đó đang nép sát vào cánh cửa nghe lén mà quên mất căn phòng cách âm rất tốt, cố gắng cũng không thể nghe thấy âm thanh dù nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Ha ha." Mẫn Nam không nhịn nổi bật cười, tiếng cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Đã rất lâu cô chưa từng cười như vậy. Nhiều lúc đến bản thân cô cũng tưởng mình đã quên cách cười rồi.
Cô từng cười vui vẻ khi được cho kẹo.
Cô từng cười e thẹn khi ngại ngùng.
Cô từng cười ngây ngô khi gặp anh.
Và bây giờ, cô đã học được cách cười để che giấu nỗi đau trong lòng.
Phong Triết nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh thản nhiên vén chăn nằm lên giường không một lời báo trước, mặc kệ phản ứng sững sờ của cô. Nhưng rất nhanh, cô đã trở về trạng thái bình thường.
Tất cả, là vì diễn kịch.
Cô với tay tắt điện. Bóng tối dường như bao trùm cả căn phòng, chỉ còn chút ánh trăng xuyên qua rèm cửa, đủ để cô nhìn thấy gương mặt anh.
"Ba tháng rồi?" Anh không đầu không đuôi hỏi cô.
Mẫn Nam nhẩm tính một chút rồi gật đầu, nhưng cô không nói số ngày chính xác, là sợ anh sẽ đoán ra. Nếu đã quyết định rời xa, thì đừng để lại bất cứ liên quan gì.
"94 ngày."
Dù đã được ba tháng, nhưng dáng người cô không thay đổi quá nhiều, cũng không kén ăn hay ốm nghén, vì thế khó có thể nhận ra cô đang mang thai.
"Cha đứa bé là ai?"
"Tôi... Không biết."
"Có lẽ là người rất quan trọng với cô, mới có thể khiến cô toàn tâm toàn ý giữ đứa bé lại."
Từ một thiếu nữ như hoa nở khoe sắc, trở thành người phụ nữ tự mình nuôi con chính là lúc bông hoa ấy héo tàn, không phải vì thời gian mà do sự lựa chọn của họ.
Cô cắn môi không trả lời. Đúng, quan trọng đến mức dù trái tim đầy vết thương cô cũng gắng mình giữ lấy. Không phải không muốn buông, mà là buông không được.
Sáng hôm sau, khi Mẫn Nam tỉnh dậy, bên cạnh cô đã không còn chút hơi ấm nào. Cô không bận tâm, theo thói quen như hàng ngày, một mình làm mọi việc.
Ông bà Phong đã rời đi từ sớm. Không biết Phong Triết nói gì đó, hai người mặt mày vui vẻ tươi cười dặn dò cô.
"Con dâu, từ từ hưởng thụ nhé."
"Đừng quá sức, thời gian còn rất dài."
Mẫn Nam chỉ có thể gượng cười đáp lại.
Đang tỉa hoa ngoài vườn, chuông điện thoại cô reo lên. Một dãy số lạ xuất hiện, không ngừng nhấp nháy. Cô từ chối nhận, cứ vậy liên tiếp ba cuộc gọi nhỡ.
Một giây sau, hòm thư điện thoại báo tin nhắn mới, vẻn vẹn có bảy chữ.
"Tôi đã ngủ với chồng của cô."
"Ba nhớ mày, không được sao?"
"Chắc trời sập mới có chuyện này."
Bà Phong đứng trong bếp không chịu nổi cuộc đấu võ miệng, chỉ cần đụng mặt hai cha con lúc nào cũng lời qua tiếng lại, bà nghe tới mệt người.
"Ông già, lớn đầu còn tranh cãi với nó, ông cãi thắng được không?"
Ông Phong xụ mặt nhìn vợ: "Bà không bênh tôi mà chỉ biết bênh nó."
"Nó là con tôi, ông phải à?"
"Tôi là chồng bà mà?"
"Ờ, kệ ông."
Ông Phong buồn bã ngồi trên ghế sofa đọc báo, khi Mẫn Nam xuống liền cáo trạng: "Con dâu, mẹ với chồng con nắt nạt ta." Cô chỉ biết cười trừ.
Mẫn Nam vào phòng bếp thấy trên bàn bày sẵn món ăn, mùi thơm nức mũi.
"Mẹ làm đồ ăn khuya ạ?"
Bà Phong lau tay, kéo cô ngồi xuống ghế, vui vẻ hỏi chuyện: "Thằng Triết thế nào? Có tốt với con không?"
Cô gượng cười: "Triết đối xử với con tốt lắm ạ."
"Không, mẹ hỏi về, vấn đề ấy cơ."
"... Sao ạ?"
"Thì là cái chuyện đó đó."
Mẫn Nam nhíu mày, cô thật sự không hiểu.
Bà Phong thở dài, nói thẳng: "Chuyện giường chiếu, nó có "được" không?"
"..." Cô nhất thời không biết nên nói gì.
Bà Phong lôi từ trong túi ra một hộp giấy, gồm những túi nhỏ đựng thuốc đông y.
"Cái này là mẹ xin được đấy, công hiệu lắm, đảm bảo không được cũng phải thành được."
Khóe môi Mẫn Nam giật giật, cô ngại ngùng xua tay: "Không cần đâu mẹ, anh ấy... Được ạ."
"Ngại cái gì, cầm lấy."
Bà Phong nhất quyết nhét vào tay cô, ghé sát thì thầm: "Một giây hưởng thụ, một phút lên tiên."
"Khụ...khụ..."
"Nam Nam, con không sao chứ? Ăn từ từ thôi."
Mẫn Nam lấy khăn giấy lau miệng, tay vuốt nhẹ ngực cho xuôi thức ăn, cô gượng cười: "Con... không sao."
Bà Phong lắc đầu thở dài: "Hay tại mẹ cho nhiều hạt tiêu quá nên khiến con bị sặc hả?"
"Không, vừa miệng lắm ạ."
"Đúng thật là."
Mẫn Nam cố uống hết bát canh, trong đầu chỉ vang lên câu nói kia.
Một giây hưởng thụ, một phút thăng hoa!
Vì công cuộc một giây một phút đó, ông bà Phong quyết định ở lại, không chịu về. Dưới ánh mắt như chiếc camera giám sát, Phong Triết miễn cưỡng bước vào phòng ngủ.
Mẫn Nam thay đồ ngủ nằm trên giường, đang định tắt điện thì nhìn thấy anh khiến cô sững sờ. Cô sớm đã quen với việc ngủ một mình.
Không cần cô hỏi, anh đã tự giải thích: "Ba mẹ ở lại. Đuổi không đi, xua không được."
Vừa dứt lời liền nghe tiếng cọc cạch ngoài cửa. Suy nghĩ một chút liền đoán được cặp vợ chồng lớn tuổi nào đó đang nép sát vào cánh cửa nghe lén mà quên mất căn phòng cách âm rất tốt, cố gắng cũng không thể nghe thấy âm thanh dù nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Ha ha." Mẫn Nam không nhịn nổi bật cười, tiếng cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Đã rất lâu cô chưa từng cười như vậy. Nhiều lúc đến bản thân cô cũng tưởng mình đã quên cách cười rồi.
Cô từng cười vui vẻ khi được cho kẹo.
Cô từng cười e thẹn khi ngại ngùng.
Cô từng cười ngây ngô khi gặp anh.
Và bây giờ, cô đã học được cách cười để che giấu nỗi đau trong lòng.
Phong Triết nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh thản nhiên vén chăn nằm lên giường không một lời báo trước, mặc kệ phản ứng sững sờ của cô. Nhưng rất nhanh, cô đã trở về trạng thái bình thường.
Tất cả, là vì diễn kịch.
Cô với tay tắt điện. Bóng tối dường như bao trùm cả căn phòng, chỉ còn chút ánh trăng xuyên qua rèm cửa, đủ để cô nhìn thấy gương mặt anh.
"Ba tháng rồi?" Anh không đầu không đuôi hỏi cô.
Mẫn Nam nhẩm tính một chút rồi gật đầu, nhưng cô không nói số ngày chính xác, là sợ anh sẽ đoán ra. Nếu đã quyết định rời xa, thì đừng để lại bất cứ liên quan gì.
"94 ngày."
Dù đã được ba tháng, nhưng dáng người cô không thay đổi quá nhiều, cũng không kén ăn hay ốm nghén, vì thế khó có thể nhận ra cô đang mang thai.
"Cha đứa bé là ai?"
"Tôi... Không biết."
"Có lẽ là người rất quan trọng với cô, mới có thể khiến cô toàn tâm toàn ý giữ đứa bé lại."
Từ một thiếu nữ như hoa nở khoe sắc, trở thành người phụ nữ tự mình nuôi con chính là lúc bông hoa ấy héo tàn, không phải vì thời gian mà do sự lựa chọn của họ.
Cô cắn môi không trả lời. Đúng, quan trọng đến mức dù trái tim đầy vết thương cô cũng gắng mình giữ lấy. Không phải không muốn buông, mà là buông không được.
Sáng hôm sau, khi Mẫn Nam tỉnh dậy, bên cạnh cô đã không còn chút hơi ấm nào. Cô không bận tâm, theo thói quen như hàng ngày, một mình làm mọi việc.
Ông bà Phong đã rời đi từ sớm. Không biết Phong Triết nói gì đó, hai người mặt mày vui vẻ tươi cười dặn dò cô.
"Con dâu, từ từ hưởng thụ nhé."
"Đừng quá sức, thời gian còn rất dài."
Mẫn Nam chỉ có thể gượng cười đáp lại.
Đang tỉa hoa ngoài vườn, chuông điện thoại cô reo lên. Một dãy số lạ xuất hiện, không ngừng nhấp nháy. Cô từ chối nhận, cứ vậy liên tiếp ba cuộc gọi nhỡ.
Một giây sau, hòm thư điện thoại báo tin nhắn mới, vẻn vẹn có bảy chữ.
"Tôi đã ngủ với chồng của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.