Chương 39
Giản Chiêu
29/05/2021
"Tiểu Nam, Tiểu Nam."
"Cậu... Là ai?"
Mẫn Nam mơ hồ nhìn cô nhóc trước mắt, cô ấy đang mỉm cười với cô, cánh tay nhỏ cầm tay cô muốn kéo đi. Gương mặt ấy dường như đã từng rất quen thuộc, giờ lại có chút xa lạ.
"Tớ tên Tiểu Mẫn, chúng ta làm quen nhé."
Cô không trả lời, vẫn im lặng nhìn cô nhóc ấy.
"Tiểu Nam, cậu chơi một mình không buồn sao?"
"Không." Trong vô thức cô liền nói ra lời này, giống như một đoạn hội thoại đã diễn ra, hiện giờ đang được tái diễn lại.
"Mình với các bạn chơi vui lắm, cậu tới chơi cùng nhé?"
Cô nói: "Tôi không thích."
"Chơi rất vui, cậu sẽ thích đấy."
"Không đâu."
Hình ảnh trước mặt đột nhiên trở nên mờ nhạt dần, sau đó một khung cảnh khác hiện ra. Vẫn nơi góc vườn nhỏ với chiếc xích đu quen thuộc đó, nhưng lần này là cả cô cùng Tiểu Mẫn ngồi.
Cô ấy nói: "Tiểu Nam, cậu có nhớ ba mẹ không?"
"Không, tớ không biết họ là ai."
"Sao lại vậy?"
"Từ bé tớ đã lớn lên ở cô nhi viện, được dì Liên chăm sóc. Ba mẹ... Họ bỏ tớ rồi, họ không thích tớ."
Tiểu Mẫn ôm lấy cô nói: "Ba mẹ tớ tốt lắm, đợi họ đến đón tớ, tớ sẽ bảo họ đón cậu về nữa."
"Được... Được sao?"
"Được. Chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi học. Vui lắm."
Hình ảnh dừng lại ở đây, bóng tối dần dần bao chùm tất thảy, chỉ còn lại ánh sáng le lói qua khung cửa sổ nhỏ của cô nhi viện.
Tiểu Mẫn kéo tay cô cười hì hì: "Đêm nay trời nhiều sao lắm, rất đẹp, chúng ta ra ngoài ngắm đi."
Cô lắc đầu từ chối: "Trời tối rồi, dì Liên không cho phép đâu."
"Không sao mà, chỉ ngắm một chút thôi."
Tiểu Mẫn kéo cô chạy ra ngoài, hai cô nhóc ngồi dưới gốc cây bên cạnh hàng rào ngắm sao, tiếng nói cười trong trẻo ngọt ngào.
"Muộn rồi, nên về thôi."
Tiểu Mẫn gật đầu đồng ý: "Về nào."
Cô ấy nắm tay cô cùng chạy qua đường. Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây trong gió. Đột nhiên một ánh sáng chói mắt bất ngờ xuất hiện, đó là đèn pha của xe ô tô.
"A!" Cô hét lên một tiếng rồi ôm lấy đầu, thu mình lại trong chăn.
"Nam Nam? Nam Nam!"
Tiếng gọi gấp gáp truyền tới. Một vòng tay ôm lấy cô, để cô dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc ấy, hơi ấm và mùi hương quen thuộc bao chùm.
"Nam Nam, không sao đâu. Có tôi ở đây, không sao."
Mẫn Nam từ từ mở mí mắt nặng trĩu, cả cơ thể không có chút sức lực nằm gọn trong lòng anh. Cổ giọng cô đau rát: "Triết..."
Phong Triết vỗ nhẹ vai cô, anh gục đầu xuống vai cô nỉ non: "Tôi đây, em gặp ác mộng sao?"
Cô khẽ gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu. Một giấc mơ dài, mà có lẽ chính là hồi ức đã bị lãng quên. Dù không phải toàn bộ, chỉ là một vài đoạn nhỏ nhưng cảm giác lại chân thực đến như thế. Cô cần thời gian để tiếp nhận những kí ức này.
Phong Triết nhận ra cơ thể cô đang run rẩy, anh càng ôm cô chặt hơn. Từ lúc ở cô nhi viện về nhà, cô vẫn chưa tỉnh dậy làm anh không ngừng lo lắng. Anh không rời cô nửa bước, luôn ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay cô. Nhìn gương mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt, làm sao anh có thể không lo sợ được chứ? Cảm giác này thật khó chịu!
Phong Triết cứ như vậy ôm cô thêm một lúc. Cả hai người không nói câu gì, chỉ im lặng cảm nhận sự tồn tại và yên bình khi có đối phương ở bên.
Anh đỡ cô nằm xuống giường, đứng dậy lấy một chiếc khăn mặt tới, tự mình lau mồ hôi trên trán cho cô.
"Nam Nam." Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô: "Em có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Cô nói: "Chỉ là hơi mệt một chút thôi."
Mẫn Nam nhận ra anh đang lo lắng cho mình, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng. Cô đưa tay chạm vào gương mặt anh, cố nặn ra nụ cười hơi gượng gạo: "Không sao."
Anh nghiêng đầu áp vào bàn tay cô, trong lòng buông xuống phần nào đó cảm xúc nặng nề. Tiếng điện thoại reo lên bên cạnh, Phong Triết nhìn cô rồi ấn nghe: "Mẹ, có chuyện gì không?"
Bà Phong ở đầu dây bên kia cười nói: "Tiểu Triết à, Tiểu Nam có ở nhà không con?"
"Có ạ."
"Mẹ với ba con ra thăm con dâu nhé."
Phong Triết lấy tay che ống nghe, nói nhỏ với cô như lời thông báo: "Em có muốn gặp ba mẹ không?"
Cô còn chưa kịp suy nghĩ để trả lời đã nghe thấy giọng anh đáp lại: "Cô ấy ngủ rồi, ba mẹ đừng qua." Sau đó liền tắt điện thoại.
Anh vuốt nhẹ tóc cô giải thích: "Em đang mệt nên nghỉ ngơi nhiều chút. Đợi đỡ hơn rồi tôi đưa em tới chơi với ba mẹ."
"Vâng."
"Có thấy không thoải mái không? Tôi bế em đi tắm nhé?"
Cô bối rối lắc đầu, trên gương mặt xuất hiện chút phiến hồng nhàn nhạt. Tuy hai người đã là vợ chồng nhưng tiếp xúc thân thể cũng chỉ có duy nhất lần đầu tiên ấy. Kiểu thân mật như vậy, đối với cô vẫn là rất ngại ngùng, chưa thể làm quen được.
Phong Triết lại hỏi: "Em đói không? Tôi lấy cháo cho em ăn một chút."
Mẫn Nam tiếp tục lắc đầu, cô nhìn anh, vươn tay ôm lấy cổ anh.
Ánh nắng ấm áp tràn ngập căn phòng ôm ấp lấy hai người. Bây giờ, chỉ cần ôm anh như vậy là đủ rồi.
"Cậu... Là ai?"
Mẫn Nam mơ hồ nhìn cô nhóc trước mắt, cô ấy đang mỉm cười với cô, cánh tay nhỏ cầm tay cô muốn kéo đi. Gương mặt ấy dường như đã từng rất quen thuộc, giờ lại có chút xa lạ.
"Tớ tên Tiểu Mẫn, chúng ta làm quen nhé."
Cô không trả lời, vẫn im lặng nhìn cô nhóc ấy.
"Tiểu Nam, cậu chơi một mình không buồn sao?"
"Không." Trong vô thức cô liền nói ra lời này, giống như một đoạn hội thoại đã diễn ra, hiện giờ đang được tái diễn lại.
"Mình với các bạn chơi vui lắm, cậu tới chơi cùng nhé?"
Cô nói: "Tôi không thích."
"Chơi rất vui, cậu sẽ thích đấy."
"Không đâu."
Hình ảnh trước mặt đột nhiên trở nên mờ nhạt dần, sau đó một khung cảnh khác hiện ra. Vẫn nơi góc vườn nhỏ với chiếc xích đu quen thuộc đó, nhưng lần này là cả cô cùng Tiểu Mẫn ngồi.
Cô ấy nói: "Tiểu Nam, cậu có nhớ ba mẹ không?"
"Không, tớ không biết họ là ai."
"Sao lại vậy?"
"Từ bé tớ đã lớn lên ở cô nhi viện, được dì Liên chăm sóc. Ba mẹ... Họ bỏ tớ rồi, họ không thích tớ."
Tiểu Mẫn ôm lấy cô nói: "Ba mẹ tớ tốt lắm, đợi họ đến đón tớ, tớ sẽ bảo họ đón cậu về nữa."
"Được... Được sao?"
"Được. Chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi học. Vui lắm."
Hình ảnh dừng lại ở đây, bóng tối dần dần bao chùm tất thảy, chỉ còn lại ánh sáng le lói qua khung cửa sổ nhỏ của cô nhi viện.
Tiểu Mẫn kéo tay cô cười hì hì: "Đêm nay trời nhiều sao lắm, rất đẹp, chúng ta ra ngoài ngắm đi."
Cô lắc đầu từ chối: "Trời tối rồi, dì Liên không cho phép đâu."
"Không sao mà, chỉ ngắm một chút thôi."
Tiểu Mẫn kéo cô chạy ra ngoài, hai cô nhóc ngồi dưới gốc cây bên cạnh hàng rào ngắm sao, tiếng nói cười trong trẻo ngọt ngào.
"Muộn rồi, nên về thôi."
Tiểu Mẫn gật đầu đồng ý: "Về nào."
Cô ấy nắm tay cô cùng chạy qua đường. Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây trong gió. Đột nhiên một ánh sáng chói mắt bất ngờ xuất hiện, đó là đèn pha của xe ô tô.
"A!" Cô hét lên một tiếng rồi ôm lấy đầu, thu mình lại trong chăn.
"Nam Nam? Nam Nam!"
Tiếng gọi gấp gáp truyền tới. Một vòng tay ôm lấy cô, để cô dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc ấy, hơi ấm và mùi hương quen thuộc bao chùm.
"Nam Nam, không sao đâu. Có tôi ở đây, không sao."
Mẫn Nam từ từ mở mí mắt nặng trĩu, cả cơ thể không có chút sức lực nằm gọn trong lòng anh. Cổ giọng cô đau rát: "Triết..."
Phong Triết vỗ nhẹ vai cô, anh gục đầu xuống vai cô nỉ non: "Tôi đây, em gặp ác mộng sao?"
Cô khẽ gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu. Một giấc mơ dài, mà có lẽ chính là hồi ức đã bị lãng quên. Dù không phải toàn bộ, chỉ là một vài đoạn nhỏ nhưng cảm giác lại chân thực đến như thế. Cô cần thời gian để tiếp nhận những kí ức này.
Phong Triết nhận ra cơ thể cô đang run rẩy, anh càng ôm cô chặt hơn. Từ lúc ở cô nhi viện về nhà, cô vẫn chưa tỉnh dậy làm anh không ngừng lo lắng. Anh không rời cô nửa bước, luôn ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay cô. Nhìn gương mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt, làm sao anh có thể không lo sợ được chứ? Cảm giác này thật khó chịu!
Phong Triết cứ như vậy ôm cô thêm một lúc. Cả hai người không nói câu gì, chỉ im lặng cảm nhận sự tồn tại và yên bình khi có đối phương ở bên.
Anh đỡ cô nằm xuống giường, đứng dậy lấy một chiếc khăn mặt tới, tự mình lau mồ hôi trên trán cho cô.
"Nam Nam." Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô: "Em có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Cô nói: "Chỉ là hơi mệt một chút thôi."
Mẫn Nam nhận ra anh đang lo lắng cho mình, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng. Cô đưa tay chạm vào gương mặt anh, cố nặn ra nụ cười hơi gượng gạo: "Không sao."
Anh nghiêng đầu áp vào bàn tay cô, trong lòng buông xuống phần nào đó cảm xúc nặng nề. Tiếng điện thoại reo lên bên cạnh, Phong Triết nhìn cô rồi ấn nghe: "Mẹ, có chuyện gì không?"
Bà Phong ở đầu dây bên kia cười nói: "Tiểu Triết à, Tiểu Nam có ở nhà không con?"
"Có ạ."
"Mẹ với ba con ra thăm con dâu nhé."
Phong Triết lấy tay che ống nghe, nói nhỏ với cô như lời thông báo: "Em có muốn gặp ba mẹ không?"
Cô còn chưa kịp suy nghĩ để trả lời đã nghe thấy giọng anh đáp lại: "Cô ấy ngủ rồi, ba mẹ đừng qua." Sau đó liền tắt điện thoại.
Anh vuốt nhẹ tóc cô giải thích: "Em đang mệt nên nghỉ ngơi nhiều chút. Đợi đỡ hơn rồi tôi đưa em tới chơi với ba mẹ."
"Vâng."
"Có thấy không thoải mái không? Tôi bế em đi tắm nhé?"
Cô bối rối lắc đầu, trên gương mặt xuất hiện chút phiến hồng nhàn nhạt. Tuy hai người đã là vợ chồng nhưng tiếp xúc thân thể cũng chỉ có duy nhất lần đầu tiên ấy. Kiểu thân mật như vậy, đối với cô vẫn là rất ngại ngùng, chưa thể làm quen được.
Phong Triết lại hỏi: "Em đói không? Tôi lấy cháo cho em ăn một chút."
Mẫn Nam tiếp tục lắc đầu, cô nhìn anh, vươn tay ôm lấy cổ anh.
Ánh nắng ấm áp tràn ngập căn phòng ôm ấp lấy hai người. Bây giờ, chỉ cần ôm anh như vậy là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.