Chương 165: Chap 165
An Ngôn
14/08/2024
Kiều Khả Mỹ tự sát, khi Lạc Hiểu Nhiên biết đã là mười ngày sau. Cô đang trong phòng làm việc thì điện thoại reo, nhìn số do dự một lúc cô mới bắt máy.
Bà ta hẹn cô ở một quán trà.
Giang Uyển đi thẳng vào phòng bao ngồi xuống đối diện cô, cặp mắt kia nhìn vào cô chứa đầy hận ý không thèm che giấu.
- " Khả Mỹ tự sát". Bà ta nhếch mệng nói ra, thái độ lành lạnh.
Lạc Hiểu Nhiên thở ra một hơi, hầu như khó có thế tin được mà nhìn vào bà ta, không khỏi cảm thấy đáng tiếc thay cho Kiều Khả Mỹ.
-"Bởi vì cô." Giang Uyển oán hận nói ra, hận không thể giáng cho cô một cái tát.
Lạc Hiểu Nhiên theo bản năng mà lui người về phía sau một chút, bởi vì cô sao? Vì cái gì mà muốn đẩy trách nhiệm cho cô đây? Chỗ này cô thật sự là nghĩ không ra.
Lạc Hiểu Nhiên cắn răng: " Kiều phu nhân, Kiều Khả Mỹ tự sát thì liên quan gì đến tôi. Ai làm cô ta tự sát, thì bà đi tìm người đó. Tôi tự thấy mình không có bản lãnh làm cô ta tự sát vì tôi".
-" Cô..." Giang Uyển giận run người, đứng bật dậy dang tay tán cho Lạc Hiểu Nhiên một cái tát, nghiến răng nói:
"hạn người như cô đúng là không biết xấu hổ."
Lần này, Lạc Hiểu Nhiên không kịp né, đã lãnh trọn một cái tát, cô ngỡ ngàng đưa tay lên sờ má của mình, cô phẫn nộ cười một tiếng: " hạn người như tôi".
Lạc Hiểu Nhiên nhìn vào gương mặt trước mắt cô, dung nhan này, cô cười khan một tiếng: " Kiều phu nhân, hạn người như tôi là do bà sinh ra, bà nói xem hạn người như tôi, là hạn người như thế nào."
Giang Uyển vẻ mặt ngẩn ra, ngắn ngủi trong giây lát liền trừng mắt nhìn cô: "tôi không sinh ra đứa con gái nào hạ tiện như cô."
Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhiên liền tối xuống, trong ngực đã tức phập phồng.
Giang Uyển nhìn cô đắc ý đe doạ cô: "Tôi nói cho cô biết, nhân lúc mọi chuyện còn chưa có gì, cô hãy rời khỏi
Hoắc Cao Lãng đi, cô cả đời này đừng nghĩ tới việc bước vào cửa của nhà họ Hoắc".
Lạc Hiểu Nhiên thoáng ngơ ngác một chút, lập tức bật cười: "Chuyện đó thì có liên quan gì đến bà, tôi có bước vào cửa nhà họ Hoắc được hay không? Là do, Hoắc Cao Lãng quyết định."
Giang Uyển bị cô nói cho nghẹn lời, sắc mặt ngay tức khắc trắng bệch: "Lạc Hiểu Nhiên, cô cho rằng Hoắc Cao Lãng thật sự thích cô? Người đàn ông như vậy sẽ thích cô?" Bà ấy cố ý dừng lại một chút: " chẳng qua là cậu ấy nhất thời cảm thấy mới mẻ thôi. Với lại, cậu ấy cảm thấy thương hại cho một đứa thiếu thốn như cô, không phải sao"
Miệng lưỡi rắn độc, Giang Uyển vẫn đánh trúng vào chỗ đau của Lạc Hiểu Nhiên.
Cổ họng của Lạc Hiểu Nhiên như bị bóp nghẹt, vẻ mặt cũng lạnh xuống, hai tay nắm chặt. Cô chưa từng chán ghét một người nào như thế.
Cửa phòng không biết bị mở ra từ lúc nào.
Giang Uyến ngồi đối diện với cánh cửa, ánh mắt đột nhiên thoáng quẹt qua một nét không vui vẻ khó hiểu.
-" Kiều phu nhân, nếu như có chuyện gì thì bà có thể tìm thẳng Hoắc Cao Lãng." David đứng ở trước mặt bà ấy, anh nhẹ nhàng mỉm cười nói, khắp người toát ra thái độ lạnh lùng lãnh khí.
Trong lúc nhất thời, tất cả như đứng yên lại, lời nói mặc dù không phải đang đe dọa nhưng lại làm cho người khác không rét mà run.
David cúi đầu nhìn vào Lạc Hiểu Nhiên: "Cao Lãng, giao cho anh trông chừng em, em lại chạy loạn đi gặp Kiều phu nhân, em lỡ xảy ra việc gì, cậu ấy nhất định sẽ không tha cho anh."
" Cậu David, tôi chỉ là cùng Lạc Hiểu Nhiên nói một chút chuyện nhà." Giang Uyển thu hồi lại cơn tức giận vừa rồi, trong nháy mắt lại trở nên từ ái dễ gần." Phải không". David nheo ánh mắt lại, giọng nói ngữ điệu có chút doạ người: " bà nói xem, dấu tay trên má cô ấy là nói một chút chuyện nhà sao".Giang Uyển khựng lại, cười nhẹ giã lã nói: " Cậu David chắc hẳn là có hiểu lầm gì đối với tôi. Tôi chỉ dạy dỗ đứa nhỏ không hiểu chuyện này một chút". Nói xong còn liếc nhẹ ánh mắt sang Lạc Hiểu Nhiên.
- "Bà có tư cách dạy dỗ cô ấy". David như nghe được chuyện cười, cố ý hỏi lại.
Giang Uyển vẫn nở nụ cười nhẹ: " tôi đương nhiên có".
-" Có". David chậm rãi hỏi: "Bà nói xem bà lấy tư cách gì để dạy dỗ cô ấy, để sau này tôi còn biết đường giải thích với Hoắc Cao Lãng về dấu tay hôm nay".
Giang Uyến bị David nói cho nghẹn lời, oán hận nhìn Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên từ lúc David bước vào ánh mắt vẫn nhìn vào Giang Uyển, cô muốn từ chính miệng bà ta nghe xem, bà ta lấy tư cách gì để dạy dỗ cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nghe được.
- "David, chúng ta đi thôi". Lạc Hiểu Nhiên đứng dậy, liền đi ra khỏi đó.
David chỉ để nhìn bà ta một cái, rồi thong thả đi sau lưng Lạc Hiểu Nhiên.
Nhìn Lạc Hiểu Nhiên và David rời đi, trong lòng Giang Uyển nghẹn lại vì giận, tức muốn đau tim.
Vừa ra khỏi cửa, Lạc Hiểu Nhiên đã dừng bước lại, cô từ từ quay đầu lại ngại ngùng nói: "xin lỗi, đã làm phiền đến anh rồi".
" Không phiền". Mi tâm hơi chau nhẹ: " lần sau em không cần phải đi gặp bà ta"."Bà ta". Lạc Hiểu Nhiên nghĩ đến mà châm chọc mà cong nhẹ khoé miệng: " em biết rồi, David, em xin anh đừng để cho Hoắc Cao Lãng biết chuyện xảy ra hôm nay được không"."Anh không nói, thì tự cậu ta cũng sẽ biết". David thong thả nói ra."Ồ, em biết rồi". Tầm mắt của Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên nhìn thẳng tấp: " Kiều Khả Mỹ tự sát, việc này Hoắc Cao Lãng đã biết rồi đúng không anh.""ừm".David thẳng thắn thừa nhận: " chuyện này không liên quan đến em.""A...." Lạc Hiểu Nhiên khẽ cười một tiếng: "đúng là một chút quan hệ cũng chẳng có, nhưng trong mắt bà ta, tại sao luôn là em, trong mắt bà ta Kiều Khả Mỹ tự sát là do em."David chí im lặng.
Lạc Hiểu Nhiên chậm rãi nói tiếp: " em cũng là con gái của bà ta ". Lạc Hiểu Nhiên trong lúc này thật vô lực.
David quay người đi hướng khác, bình tĩnh nói: "anh đưa em đi ăn". Ánh mắt anh khẽ ánh lên đau thương.
Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy mình có chút thất thố cô cười nói: " em có hẹn cùng chị rồi, cám ơn anh về việc vừa rồi".
David quay lại, trầm mặc nhìn cô hồi lâu, khẽ thở dài một hơi: " Lạc Hiểu Nhiên, em có thật sự ổn không".
-" Ừm".
Cả hai sánh bước nhau đi ra khỏi quán, tách nhau ở trước cửa quán. Lạc Hiểu Nhiên không quay về công ty, cũng không đi tìm Lưu Mẫn. Cô không định hướng đi về phía trước.
Bà ta hẹn cô ở một quán trà.
Giang Uyển đi thẳng vào phòng bao ngồi xuống đối diện cô, cặp mắt kia nhìn vào cô chứa đầy hận ý không thèm che giấu.
- " Khả Mỹ tự sát". Bà ta nhếch mệng nói ra, thái độ lành lạnh.
Lạc Hiểu Nhiên thở ra một hơi, hầu như khó có thế tin được mà nhìn vào bà ta, không khỏi cảm thấy đáng tiếc thay cho Kiều Khả Mỹ.
-"Bởi vì cô." Giang Uyển oán hận nói ra, hận không thể giáng cho cô một cái tát.
Lạc Hiểu Nhiên theo bản năng mà lui người về phía sau một chút, bởi vì cô sao? Vì cái gì mà muốn đẩy trách nhiệm cho cô đây? Chỗ này cô thật sự là nghĩ không ra.
Lạc Hiểu Nhiên cắn răng: " Kiều phu nhân, Kiều Khả Mỹ tự sát thì liên quan gì đến tôi. Ai làm cô ta tự sát, thì bà đi tìm người đó. Tôi tự thấy mình không có bản lãnh làm cô ta tự sát vì tôi".
-" Cô..." Giang Uyển giận run người, đứng bật dậy dang tay tán cho Lạc Hiểu Nhiên một cái tát, nghiến răng nói:
"hạn người như cô đúng là không biết xấu hổ."
Lần này, Lạc Hiểu Nhiên không kịp né, đã lãnh trọn một cái tát, cô ngỡ ngàng đưa tay lên sờ má của mình, cô phẫn nộ cười một tiếng: " hạn người như tôi".
Lạc Hiểu Nhiên nhìn vào gương mặt trước mắt cô, dung nhan này, cô cười khan một tiếng: " Kiều phu nhân, hạn người như tôi là do bà sinh ra, bà nói xem hạn người như tôi, là hạn người như thế nào."
Giang Uyển vẻ mặt ngẩn ra, ngắn ngủi trong giây lát liền trừng mắt nhìn cô: "tôi không sinh ra đứa con gái nào hạ tiện như cô."
Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhiên liền tối xuống, trong ngực đã tức phập phồng.
Giang Uyển nhìn cô đắc ý đe doạ cô: "Tôi nói cho cô biết, nhân lúc mọi chuyện còn chưa có gì, cô hãy rời khỏi
Hoắc Cao Lãng đi, cô cả đời này đừng nghĩ tới việc bước vào cửa của nhà họ Hoắc".
Lạc Hiểu Nhiên thoáng ngơ ngác một chút, lập tức bật cười: "Chuyện đó thì có liên quan gì đến bà, tôi có bước vào cửa nhà họ Hoắc được hay không? Là do, Hoắc Cao Lãng quyết định."
Giang Uyển bị cô nói cho nghẹn lời, sắc mặt ngay tức khắc trắng bệch: "Lạc Hiểu Nhiên, cô cho rằng Hoắc Cao Lãng thật sự thích cô? Người đàn ông như vậy sẽ thích cô?" Bà ấy cố ý dừng lại một chút: " chẳng qua là cậu ấy nhất thời cảm thấy mới mẻ thôi. Với lại, cậu ấy cảm thấy thương hại cho một đứa thiếu thốn như cô, không phải sao"
Miệng lưỡi rắn độc, Giang Uyển vẫn đánh trúng vào chỗ đau của Lạc Hiểu Nhiên.
Cổ họng của Lạc Hiểu Nhiên như bị bóp nghẹt, vẻ mặt cũng lạnh xuống, hai tay nắm chặt. Cô chưa từng chán ghét một người nào như thế.
Cửa phòng không biết bị mở ra từ lúc nào.
Giang Uyến ngồi đối diện với cánh cửa, ánh mắt đột nhiên thoáng quẹt qua một nét không vui vẻ khó hiểu.
-" Kiều phu nhân, nếu như có chuyện gì thì bà có thể tìm thẳng Hoắc Cao Lãng." David đứng ở trước mặt bà ấy, anh nhẹ nhàng mỉm cười nói, khắp người toát ra thái độ lạnh lùng lãnh khí.
Trong lúc nhất thời, tất cả như đứng yên lại, lời nói mặc dù không phải đang đe dọa nhưng lại làm cho người khác không rét mà run.
David cúi đầu nhìn vào Lạc Hiểu Nhiên: "Cao Lãng, giao cho anh trông chừng em, em lại chạy loạn đi gặp Kiều phu nhân, em lỡ xảy ra việc gì, cậu ấy nhất định sẽ không tha cho anh."
" Cậu David, tôi chỉ là cùng Lạc Hiểu Nhiên nói một chút chuyện nhà." Giang Uyển thu hồi lại cơn tức giận vừa rồi, trong nháy mắt lại trở nên từ ái dễ gần." Phải không". David nheo ánh mắt lại, giọng nói ngữ điệu có chút doạ người: " bà nói xem, dấu tay trên má cô ấy là nói một chút chuyện nhà sao".Giang Uyển khựng lại, cười nhẹ giã lã nói: " Cậu David chắc hẳn là có hiểu lầm gì đối với tôi. Tôi chỉ dạy dỗ đứa nhỏ không hiểu chuyện này một chút". Nói xong còn liếc nhẹ ánh mắt sang Lạc Hiểu Nhiên.
- "Bà có tư cách dạy dỗ cô ấy". David như nghe được chuyện cười, cố ý hỏi lại.
Giang Uyển vẫn nở nụ cười nhẹ: " tôi đương nhiên có".
-" Có". David chậm rãi hỏi: "Bà nói xem bà lấy tư cách gì để dạy dỗ cô ấy, để sau này tôi còn biết đường giải thích với Hoắc Cao Lãng về dấu tay hôm nay".
Giang Uyến bị David nói cho nghẹn lời, oán hận nhìn Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên từ lúc David bước vào ánh mắt vẫn nhìn vào Giang Uyển, cô muốn từ chính miệng bà ta nghe xem, bà ta lấy tư cách gì để dạy dỗ cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nghe được.
- "David, chúng ta đi thôi". Lạc Hiểu Nhiên đứng dậy, liền đi ra khỏi đó.
David chỉ để nhìn bà ta một cái, rồi thong thả đi sau lưng Lạc Hiểu Nhiên.
Nhìn Lạc Hiểu Nhiên và David rời đi, trong lòng Giang Uyển nghẹn lại vì giận, tức muốn đau tim.
Vừa ra khỏi cửa, Lạc Hiểu Nhiên đã dừng bước lại, cô từ từ quay đầu lại ngại ngùng nói: "xin lỗi, đã làm phiền đến anh rồi".
" Không phiền". Mi tâm hơi chau nhẹ: " lần sau em không cần phải đi gặp bà ta"."Bà ta". Lạc Hiểu Nhiên nghĩ đến mà châm chọc mà cong nhẹ khoé miệng: " em biết rồi, David, em xin anh đừng để cho Hoắc Cao Lãng biết chuyện xảy ra hôm nay được không"."Anh không nói, thì tự cậu ta cũng sẽ biết". David thong thả nói ra."Ồ, em biết rồi". Tầm mắt của Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên nhìn thẳng tấp: " Kiều Khả Mỹ tự sát, việc này Hoắc Cao Lãng đã biết rồi đúng không anh.""ừm".David thẳng thắn thừa nhận: " chuyện này không liên quan đến em.""A...." Lạc Hiểu Nhiên khẽ cười một tiếng: "đúng là một chút quan hệ cũng chẳng có, nhưng trong mắt bà ta, tại sao luôn là em, trong mắt bà ta Kiều Khả Mỹ tự sát là do em."David chí im lặng.
Lạc Hiểu Nhiên chậm rãi nói tiếp: " em cũng là con gái của bà ta ". Lạc Hiểu Nhiên trong lúc này thật vô lực.
David quay người đi hướng khác, bình tĩnh nói: "anh đưa em đi ăn". Ánh mắt anh khẽ ánh lên đau thương.
Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy mình có chút thất thố cô cười nói: " em có hẹn cùng chị rồi, cám ơn anh về việc vừa rồi".
David quay lại, trầm mặc nhìn cô hồi lâu, khẽ thở dài một hơi: " Lạc Hiểu Nhiên, em có thật sự ổn không".
-" Ừm".
Cả hai sánh bước nhau đi ra khỏi quán, tách nhau ở trước cửa quán. Lạc Hiểu Nhiên không quay về công ty, cũng không đi tìm Lưu Mẫn. Cô không định hướng đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.