Chương 212: Chap 212
An Ngôn
14/08/2024
Khi hai người kết hôn chưa được bao lâu, cha của bà đột nhiên đổ bệnh nặng trong vòng ba tháng đã qua đời, gia tộc họ Lạc lập tức tuột dốc và cũng nhanh chóng bị quên lãng. Mẹ Giang Thành Hưng trước đó cũng chưa từng yêu thích người con dâu này, thừa cơ hội này nhiều lần ép bà phải ly hôn, nhưng vì tình yêu bà luôn muốn kiên trì.
Rồi một ngày khi bà biết tin mình mang thai, sóng gió liền ập tới, khi bà từ bên ngoài trở về, đi về phòng vừa mở cửa ra đã thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác trên giường, nhìn thấy tận mắt, chính trên chiếc giường mà hàng đêm bà ngủ. Mẹ Giang Thành Hưng vốn không yêu thích gì bà, nhân cơ hội này liền có cớ ép bà ly hôn.
Bà vẫn chịu đựng thêm 1 thời gian, thời điểm ấy bà không nói với bà cứ ai bà mang thai, tưởng chừng như mọi chuyện bà có thể nhắm mắt làm ngơ cho qua. Nhưng hơn một tháng sau, người phụ nữ đó đã mang thai. Ngay lúc này, bà biết rõ, chiếc gương đã vỡ thì không thể nào lành lại. Bà đồng ý ký vào đơn ly hôn do mẹ Giang Thành Hưng đưa, sau đó đợi khi ông đi công tác bà liền rời đi.
Ngày bà rời đi, không một ai biết bà lưu lạc khắp nơi đến khi thai được tháng thứ sáu, bà đã đến được miền biển này, quyết định ở lại đây, càng gần tới ngày sinh, bà càng hận ông và cũng càng nhớ ông, có lẽ thời điểm đó bà chưa quên được ông, nên khi đứa bé chào đời bà không chần chừ mà liền lấy họ của ông đặt cho đứa bé.
" Đứa nhỏ này là cháu ngoại tôi, phải không Y Quân". Giang Thành Hưng từng chữ một nói ra, lời nói manh theo sự cầu xin." Không phải, Giang Thành Hưng ông đừng làm phiền cuộc sống của nó. Ông đừng đem nguy hiểm đến cho nó". Bà ngoại gần như là hét to."Đứa con của tôi chính là Giang Uyển, phải không Ý Quân?. Tôi xin lỗi bà, bao nhiêu năm phải để bà cực khổ".Giang Thành Hưng nghẹn ngào nói.
Bà ngoại bất đắc dĩ ngẩng mặt lên, ánh mắt loé lên tia ảm đạm vô định, khóe miệng cong lên không giấu được sự cô đơn tịch mịch: "Nếu ông muốn tôi nhận lời xin lỗi của ông, thì tốt nhất ông nên rời khỏi đây ngay lập tức, và không được đi tìm Hiểu Nhiên. Nếu đứa nhỏ này có bất chấp gì tôi nhất định sẽ tìm ông đòi mạng."
" Y Quân, tôi không có ý sẽ làm hại cháu gái của mình. Tôi chỉ muốn bù đắp cho bà và cháu gái thôi. Bà đừng hiếu lầm tôi."" Tôi không hiểu lầm, từ trước giờ nó không biết sự tồn tại của ông, thì sau này tôi cũng không muốn nó biết.Ông không cần bù đắp cho chúng tôi. Chúng tôi không cần gì cả".
- " Ý Quân". Giang Thành Hưng thở dài bất lực, ông bất giác đưa tay ra phía sau, trợ thủ của ông liền đưa một hộp màu đen trong tay cho ông.
Bà ngoại khi vừa nhìn thấy chiếc hộp đó sắc mặt liền thay đổi.
Giang Thành Hưng đứng lên đi đến gần nắm lấy tay bà đặt chiếc hộp lên: " đây là món đồ bà thích nhất, lúc đó tôi đã nhờ người mang ra nước ngoài chỉnh sửa, chưa kịp đưa cho bà, bà đã lặng lẽ rời đi. Bây giờ vật về với chủ".
- " Tôi không cần". Nói xong liền rút tay ra khỏi chiếc hộp, chiếc hộp nhanh chóng rơi xuống đất, vật bên trong liền rơi ra ngoài là sợ dây chuyền kim cương, không quá cầu kì, nhưng lại toát vẻ thanh thuần, nhẹ nhàng. Đây là sợi dây ngày kết hôn đích thân ông đeo lên cho bà.
Trong mắt bà ngoại trở nên u ám, cuối cùng cũng không giấu được nước mắt, nước mắt rơi xuống khuôn mặt, mắt nhìn đến sợ dây chuyên đang nằm trên mặt đất với sắc mặt đau đớn mà phức tạp, sau đó bà xoay người
muốn đứng dậy, đột nhiên tim lại nhói buộc bà phải khom người chống tay lên bàn.
Hoắc Cao Lãng ở sau lưng cũng nhanh mắt đỡ lấy bà: " Bà ngoại, bà không sao chứ, bà hít thở sâu..."
Lạc Hiểu Nhiên đứng ở bên ngoài nghe rõ từng câu từng chữ, cô đứng ở đó nhưng không một ai phát hiện ra cô.
Cô chưa từng nghĩ mình gặp được người gọi là ông ngoại này, cô chưa từng nghĩ được. Bởi vì, không có căn cứ để cô nghĩ tới, vì từ khi cô biết chuyện cô chỉ biết có bà ngoại. Người thân duy nhất trên đời này của cô.
Tại sao.? Hoắc Cao Lãng lại xuất hiện cùng ông ta. Lạc Hiếu Nhiên suy nghĩ. Có rất nhiều dấu hỏi to đùng đánh nhau trong đầu Lạc Hiểu Nhiên, cô vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được ở đây có dây dưa gì.
Trong đầu Lạc Hiểu Nhiên có hình ảnh gì đó lướt qua. Giờ cô mới nhớ, Hoắc Cao Lãng đã từng hỏi cô có ông ngoại hay không, được sinh ra ở đây hay là từ nơi khác đến.
Đúng, suýt nữa cô đã quên chuyện này. Lúc đó cô cảm thấy có chút kì lạ nhưng nghĩ anh chỉ quan tâm. Giờ đây anh lại ở đây cùng ông ấy, chuyện này khi đó anh đã phát hiện gì đó mà âm thầm điều tra.
Lạc Hiểu Nhiên càng nghĩ càng thấy loạn, cô cắn môi, nghĩ, so với ở đây nghĩ lung tung thì không bằng tiến đến hỏi cho rõ.
Chuyện mà Lạc Hiểu Nhiên nghĩ được cũng chỉ có thế, hai tay cô ôm lấy mình, trong lúc chân trái vừa nhấc lên thì cách đó không xa
cô thấy bà ngoại xúc động đứng lên, có lẽ tim lại đau bà khựng lại khom người chống tay lên bàn.
Cô lập tức chạy vào nhà, phủi tay Hoắc Cao Lãng ra khỏi vai bà, đỡ lấy bà nghẹn ngào nói: " Bà ngoại, không sao rồi đừng tức giận. Bà ngồi ở đây, con đi lấy thuốc cho bà".
"Sao con lại về". Bà ngoại nắm tay cô hỏi."Bà nghỉ ngơi đi, con đi lấy thuốc cho bà".Lạc Hiểu Nhiên bỏ ngoài mắt sự ngạc nhiên của hai người đàn ông, cô nhanh chóng chạy vào phòng bà, sau đó từng động tác nhanh nhẹn chăm sóc cho bà.
Rồi một ngày khi bà biết tin mình mang thai, sóng gió liền ập tới, khi bà từ bên ngoài trở về, đi về phòng vừa mở cửa ra đã thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác trên giường, nhìn thấy tận mắt, chính trên chiếc giường mà hàng đêm bà ngủ. Mẹ Giang Thành Hưng vốn không yêu thích gì bà, nhân cơ hội này liền có cớ ép bà ly hôn.
Bà vẫn chịu đựng thêm 1 thời gian, thời điểm ấy bà không nói với bà cứ ai bà mang thai, tưởng chừng như mọi chuyện bà có thể nhắm mắt làm ngơ cho qua. Nhưng hơn một tháng sau, người phụ nữ đó đã mang thai. Ngay lúc này, bà biết rõ, chiếc gương đã vỡ thì không thể nào lành lại. Bà đồng ý ký vào đơn ly hôn do mẹ Giang Thành Hưng đưa, sau đó đợi khi ông đi công tác bà liền rời đi.
Ngày bà rời đi, không một ai biết bà lưu lạc khắp nơi đến khi thai được tháng thứ sáu, bà đã đến được miền biển này, quyết định ở lại đây, càng gần tới ngày sinh, bà càng hận ông và cũng càng nhớ ông, có lẽ thời điểm đó bà chưa quên được ông, nên khi đứa bé chào đời bà không chần chừ mà liền lấy họ của ông đặt cho đứa bé.
" Đứa nhỏ này là cháu ngoại tôi, phải không Y Quân". Giang Thành Hưng từng chữ một nói ra, lời nói manh theo sự cầu xin." Không phải, Giang Thành Hưng ông đừng làm phiền cuộc sống của nó. Ông đừng đem nguy hiểm đến cho nó". Bà ngoại gần như là hét to."Đứa con của tôi chính là Giang Uyển, phải không Ý Quân?. Tôi xin lỗi bà, bao nhiêu năm phải để bà cực khổ".Giang Thành Hưng nghẹn ngào nói.
Bà ngoại bất đắc dĩ ngẩng mặt lên, ánh mắt loé lên tia ảm đạm vô định, khóe miệng cong lên không giấu được sự cô đơn tịch mịch: "Nếu ông muốn tôi nhận lời xin lỗi của ông, thì tốt nhất ông nên rời khỏi đây ngay lập tức, và không được đi tìm Hiểu Nhiên. Nếu đứa nhỏ này có bất chấp gì tôi nhất định sẽ tìm ông đòi mạng."
" Y Quân, tôi không có ý sẽ làm hại cháu gái của mình. Tôi chỉ muốn bù đắp cho bà và cháu gái thôi. Bà đừng hiếu lầm tôi."" Tôi không hiểu lầm, từ trước giờ nó không biết sự tồn tại của ông, thì sau này tôi cũng không muốn nó biết.Ông không cần bù đắp cho chúng tôi. Chúng tôi không cần gì cả".
- " Ý Quân". Giang Thành Hưng thở dài bất lực, ông bất giác đưa tay ra phía sau, trợ thủ của ông liền đưa một hộp màu đen trong tay cho ông.
Bà ngoại khi vừa nhìn thấy chiếc hộp đó sắc mặt liền thay đổi.
Giang Thành Hưng đứng lên đi đến gần nắm lấy tay bà đặt chiếc hộp lên: " đây là món đồ bà thích nhất, lúc đó tôi đã nhờ người mang ra nước ngoài chỉnh sửa, chưa kịp đưa cho bà, bà đã lặng lẽ rời đi. Bây giờ vật về với chủ".
- " Tôi không cần". Nói xong liền rút tay ra khỏi chiếc hộp, chiếc hộp nhanh chóng rơi xuống đất, vật bên trong liền rơi ra ngoài là sợ dây chuyền kim cương, không quá cầu kì, nhưng lại toát vẻ thanh thuần, nhẹ nhàng. Đây là sợi dây ngày kết hôn đích thân ông đeo lên cho bà.
Trong mắt bà ngoại trở nên u ám, cuối cùng cũng không giấu được nước mắt, nước mắt rơi xuống khuôn mặt, mắt nhìn đến sợ dây chuyên đang nằm trên mặt đất với sắc mặt đau đớn mà phức tạp, sau đó bà xoay người
muốn đứng dậy, đột nhiên tim lại nhói buộc bà phải khom người chống tay lên bàn.
Hoắc Cao Lãng ở sau lưng cũng nhanh mắt đỡ lấy bà: " Bà ngoại, bà không sao chứ, bà hít thở sâu..."
Lạc Hiểu Nhiên đứng ở bên ngoài nghe rõ từng câu từng chữ, cô đứng ở đó nhưng không một ai phát hiện ra cô.
Cô chưa từng nghĩ mình gặp được người gọi là ông ngoại này, cô chưa từng nghĩ được. Bởi vì, không có căn cứ để cô nghĩ tới, vì từ khi cô biết chuyện cô chỉ biết có bà ngoại. Người thân duy nhất trên đời này của cô.
Tại sao.? Hoắc Cao Lãng lại xuất hiện cùng ông ta. Lạc Hiếu Nhiên suy nghĩ. Có rất nhiều dấu hỏi to đùng đánh nhau trong đầu Lạc Hiểu Nhiên, cô vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được ở đây có dây dưa gì.
Trong đầu Lạc Hiểu Nhiên có hình ảnh gì đó lướt qua. Giờ cô mới nhớ, Hoắc Cao Lãng đã từng hỏi cô có ông ngoại hay không, được sinh ra ở đây hay là từ nơi khác đến.
Đúng, suýt nữa cô đã quên chuyện này. Lúc đó cô cảm thấy có chút kì lạ nhưng nghĩ anh chỉ quan tâm. Giờ đây anh lại ở đây cùng ông ấy, chuyện này khi đó anh đã phát hiện gì đó mà âm thầm điều tra.
Lạc Hiểu Nhiên càng nghĩ càng thấy loạn, cô cắn môi, nghĩ, so với ở đây nghĩ lung tung thì không bằng tiến đến hỏi cho rõ.
Chuyện mà Lạc Hiểu Nhiên nghĩ được cũng chỉ có thế, hai tay cô ôm lấy mình, trong lúc chân trái vừa nhấc lên thì cách đó không xa
cô thấy bà ngoại xúc động đứng lên, có lẽ tim lại đau bà khựng lại khom người chống tay lên bàn.
Cô lập tức chạy vào nhà, phủi tay Hoắc Cao Lãng ra khỏi vai bà, đỡ lấy bà nghẹn ngào nói: " Bà ngoại, không sao rồi đừng tức giận. Bà ngồi ở đây, con đi lấy thuốc cho bà".
"Sao con lại về". Bà ngoại nắm tay cô hỏi."Bà nghỉ ngơi đi, con đi lấy thuốc cho bà".Lạc Hiểu Nhiên bỏ ngoài mắt sự ngạc nhiên của hai người đàn ông, cô nhanh chóng chạy vào phòng bà, sau đó từng động tác nhanh nhẹn chăm sóc cho bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.